6. 《Hoa Quế Hương》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: 【塞纳河底一只航】

Pairing: Thập Tam Gia x Lục Cô Nương

------------

Lần đầu gặp nhau năm ấy, Tôn Nhuế vẫn là một tiểu vương gia chỉ biết giơ đao múa kiếm, Khổng Tiếu Ngâm cũng chỉ là một tiểu nha đầu đi theo sư phụ học ca hát, đứng hàng thứ sáu, cho nên mọi người đều gọi nàng là Lục cô nương.

Ở dưới tán cây non cạnh bờ sông, Tôn Nhuế chống thanh kiếm nói với nàng, "Nàng ca hát thật dễ nghe, tương lai ta cưới nàng làm vợ, được không?"

Khổng Tiếu Ngâm thẹn thùng xoay người đưa lưng về phía cô, "Ai muốn làm vợ ngươi, tương tai ta phải gả cho Đại Tướng Quân."

Tôn Nhuế nghe xong có chút nóng nảy, vội vàng nói, "Tương lai ta chính là Đại tướng quân!"

Khổng Tiếu Ngâm cuối đầu, giọng khe khẽ, "Vậy chờ ngươi làm tướng quân ta gả cho ngươi."

Tôn Nhuế vội vàng dùng ngón tay út nho nhỏ của mình câu lấy ngón út của nàng, "Một lời đã định! Nàng không thể đổi ý đó!"

.

.

Thời gian trôi đi, cây non đã trưởng thành hơn, lộ ra những nhánh cây mới. Tôn Nhuế đã trở thành Thập Tam Gia tinh thông võ nghệ, Khổng Tiếu Ngâm cũng trổ mã trở thành một cô nương yêu kiều duyên dáng, danh tiếng Lục cô nương cũng truyền khắp kinh thành, người nguyện ý bỏ số lượng lớn bạc ra để nghe nàng hát không ít.

Trước ngày xuất chinh, Tôn Nhuế phái năm mươi binh lính đến vây quanh kín mít gánh hát của Khổng Tiếu Ngâm, ở giữa sảnh sân khấu đặt ba cái rương lớn, mở ra đều là ánh hoàng kim rực rỡ lóe mắt, người ở gánh hát toàn bộ đều hoảng hốt quỳ xuống đất, bầu gánh cũng sợ tới mức phát run, đầu cúi sát không dám nâng lên.

Tôn Nhuế đứng trước ba cái rương hoàng kim nhìn những người đang quỳ trên mặt đất, dõng dạc nói, "Mọi người nghe cho kỹ lời tiểu vương gia đây, khi ta đi Lục cô nương như thế nào, thì lúc ta trở về nàng vẫn phải là như thế, nếu có nửa điểm sai sót gì, ta không chắc các ngươi sẽ như thế nào đâu!"

.

.

"Này, người nói xem hà tất phải làm vậy sao, bầu gánh bị người dọa nửa cái mạng còn chưa bay trở về nữa kìa." Khổng Tiếu Ngâm đứng dưới tán cây, đem đầu dáng vào ngực cô, hít lấy hơi thở thuộc về cô.

Tôn Nhuế đặt cằm trên đỉnh đầu nàng, ôm chặt, "Không cho họ chứng kiến sợ họ cho là danh Thập Tam Gia chỉ để nói không đó, lỡ đâu ta đi rồi, không quá hai năm họ đem nàng bán gả, ta tìm ai khóc đây?"

"Hứ ~ vậy người đem ta đón về phủ không tốt sao, ai dám đi cưới người ở vương phủ chứ?" Khổng Tiếu Ngâm lẳng lặng ôm cô, thật muốn thời gian ngừng lại tại giờ phút này.

"Vậy không được, nàng nói nàng phải gả cho Tướng quân mà, chờ ta trở về, ta chắc chắn đã là tướng quân, khi đó ta đến cưới hỏi đem nàng đường đường chính chính đón vào phủ." Tôn Nhuế nghiêm túc nói, nhưng sau đó lại nhẹ giọng, "Hơn nữa...hơn nữa ta cũng sợ hãi...vạn nhất ta không thể trở về...ưm!"

Một đôi môi mềm hơi lạnh lạnh đem lời Tôn Nhuế còn chưa nói ra chặn lại. Tôn Nhuế kinh ngạc mở to hai mắt, mặt đã hồng thấu đến ót.

hổng Tiếu Ngâm cũng đỏ mặt, tránh khỏi cái ôm của cô, bước về sau hai bước, "Không được nói những lời ngu ngốc đó nữa, dù sao, ôm cũng ôm, hôn cũng hôn, người phải chịu tránh nhiệm với ta."

Sau đó lại ngượng ngừng lấy một túi thơm nhỏ từ trong ngực áo đưa cho cô, "Đây là ta tự mình thuê, có chút xấu...bên trong có bùa hộ mệnh ta đã đi cầu cho người, nhớ phải mỗi ngày đem nó theo đó, biết không!"

Tôn Nhuế nhận túi thơm, thật cẩn thận bỏ vào trong ngực áo, lại nhìn người trước mắt vừa mới bá đạo giờ lại ấm ức nhỏ giọng khóc thút thít, đau lòng đưa tay lau nước mắt cho nàng, lại kéo nàng vào lòng ngực, "Ta sẽ chịu trách nhiệm, cái này một chút cũng không xấu, ta rất thích, sẽ luôn mang theo bên người, cũng sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân không để nàng lo lắng, cũng sẽ thường xuyên viết thư cho nàng, sẽ nhớ nàng, sẽ nhanh chóng trở về. Chờ khi cây quế này nở hoa, ta sẽ trở về cưới nàng."

.

.

Cây hoa quế hoa nở, hoa rơi, hoa lại nở. Mỗi năm khi cây quế bên bờ sông nở hoa, toàn thành đều nghe được hương thơm của nó. Khổng Tiếu Ngâm mỗi năm khi cây nở hoa đều sẽ đến đứng dưới tàng cây, nhặt những đóa hoa quế về để ủ rượu hoa quế.

Mấy năm nay trong kinh thành không ai không biết, Lục cô nương vẫn luôn vì Thập Tam Gia thủ thân như ngọc, cho nên ai cũng đều dứt khoát trực tiếp gọi nàng là Lục phu nhân. Về ca hát, Lục phu nhân cũng đã sớm phong cầm không lại ca hát nữa. Ngô Hoàng đế vì trấn an Tôn Nhuế nơi tiền tuyến, dứt khoát phong danh hào "Lục Phu nhân" cho nàng, lại mời nàng vào cung, mà sắp xếp công việc dạy hát cho các công chúa, cũng coi như là thanh nhàn, cứ như vậy chờ Tôn Nhuế trở về.

Lại một năm hoa quế nở hoa, Khổng Tiếu Ngâm đứng ở bờ sông cúi đầu không biết đang yên lặng suy nghĩ cái gì, sau đó lại cầm rổ đi nhặt hoa quế. Cây quế hoa lúc trước đã cao hơn nàng rất nhiều, cành thấp nhất cũng phải nhón chân mới có thể chạm tới. Chỉ còn thiếu chút nữa, nàng đã ngắt được đóa hoa kia nhưng một bàn tay lại nhanh hơn cướp lấy nó. Khổng Tiếu Ngâm tức giận, rõ ràng đóa hoa đó nàng nhìn thấy trước, cái gì cũng phải có thứ tự trước sau chứ, không phải sao, vừa quay người lại muốn tính sổ thì đã bị kéo vào một cái ôm vững chãi, Khổng Tiếu Ngâm vừa muốn giãy giụa tránh thoát khỏi cái tên lưu manh không biết trời cao đất dày từ đâu đến thì đối phương đã mở miệng trước.

"Đóa hoa này thật hợp với cô nương."

Ngửi được hương vị khiến nàng ngày đêm mong nhớ, cho dù hương vị đó lúc này lại lẫn thêm hỗn hợp vị rỉ sắt và gió cát cũng bất chấp ôm chặt không buông tay, "Đồ đại lừa đảo! Không phải nói khi cây quế nở hoa sẽ trở lại sao! Biết ta đợi bao nhiêu năm không hả!"

Khổng Tiếu Ngâm vừa khóc vừa đánh vào người cô, Tôn Nhuế đều không giải thích, chỉ đem nàng ôm chặt hơn, "Đều là ta không tốt, hại nàng đợi lâu như vậy, nghe nói nàng giờ đã là Lục phu nhân, không biết là phu nhân nhà ai đây?" Giọng cô khàn khàn có chút run rẩy, nỗ lực khiến mình đừng khóc.

"Còn nhà ai nữa! Họ Tôn! Tên Nhuế! Mọi người gọi là Thập Tam Gia! Còn có có thể là nhà ai!" Khổng Tiếu Ngâm càng khóc càng lớn, Tôn Nhuế vẫn nỗ lực ôm lấy nàng, trấn an cảm xúc nàng.

"Vậy nếu là nhà ta, vậy giờ ta gọi nàng là phu nhân, được không?" Rốt cuộc cũng không ngăn được nước mắt, nhìn người trong lòng ngực liền đau lòng, "Ta đã là tướng quân rồi, trở về cưới nàng làm vợ, nàng không thể đổi ý đó."

Khổng Tiếu Ngâm khóc ô ô ô, chỉ gật gật đầu nói được.

.

.

Hôn lễ ngày đó, bá tánh toàn thành đều đến chung vui. Tôn Nhuế ngồi trên lưng ngựa đến lúc bái đường đều cảm thấy như là mơ. Đến khi được được vào động phòng, dùng gậy vén khăn voan đỏ lên, nhìn người mình đặt trong tim mười mấy năm rõ ràng ngồi trước mắt, lúc này mới cảm thấy chân thật.

Là cửu biệt, cũng là tân hôn, nến đỏ lay động, hai người cứ như vậy ngồi, không dám nhìn đối phương, trong phòng chỉ có tiếng hít thở nặng nề, và tiếng tim đập như trống. Rượu hợp cẩn là rượu hoa quế mà Khổng Tiếu Ngâm tự mình ủ, Tôn Nhuế tửu lượng không tốt nàng luôn biết, lại nhìn đến mặt Tôn Nhuế càng ngày càng hồng nhưng chậm chạp không có bước tiếp theo, vẫn là Khổng Tiếu Ngâm chủ động nắm lấy vạt áo Tôn Nhuế.

"Đồ ngốc."

Nàng vùi đầu nhẹ nhàng cọ lên cổ cô, ngay khi ngửi được rượu hoa quế thơm ngọt, tay Tôn Nhuế rốt cuộc không có quy củ hướng lên trên, cũng đưa tay thổi tắt ngọn nến đỏ.

Uyên ương thành đôi, hai người cứ như vậy lẳng lặng nằm cạnh nhau, Khổng Tiếu Ngâm gối đầu trên tay Tôn Nhuế, nhỏ giọng hỏi, "Thập Tam gia, ta là bạch nguyệt quang của người sao?"

"Thế nào là Bạch Nguyệt Quang?" Tôn Nhuế có chút khó hiểu.

"Ta cũng là nghe nhưng cô nương khác nói, đại ý là người trong lòng." Khổng Tiếu Ngâm có chút mệt mỏi, mí mắt dần hạ xuống.

"À, vậy nàng không chỉ là bạch nguyệt quang của ta, còn là phu nhân của ta." Tôn Nhuế nắm tay nàng.

Khổng Tiếu Ngâm nghe xong đáp án cảm thấy thực vừa lòng khép lại đôi mắt.

Ánh trăng đêm nay thực đẹp.

- End


-------------------------

P/s: 

1. Lục tuyển năm 2019, Tôn Nhuế hạng 13, Khổng Tiếu Ngâm hạng 6. Kết thúc Lục tuyển hai bạn dắt tay nhau cùng xuống sân khấu.

=>Danh xưng Thập Tam Gia và Lục Cô Nương lấy cảm hứng từ đây.

2. Thật ra oneshot này mình dịch cũng lâu rồi, sau đó quên đăng (--.--''). Hôm nay tình cờ nhìn thấy một blog post lại audio huyền thoại: 

"Bạch Nguyệt Quang của Thập Tam Gia đang ở đây nè!~~~"

nên bỗng nhớ rồi lọ mọ post oneshot này lên để hâm nóng :))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro