Chương 2: Hành trình của ác ma 【 hai 】

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với những con rồng sống ở nơi hoang dã này, bắt thỏ hình như cũng không phải là việc dễ dàng.

Những ngọn núi gần hang rồng cứ san sát nối tiếp nhau, vách núi thì cheo leo với những tảng đá lởm chởm đầy kì dị nên rất khó nhìn thấy con mồi.

Gió Bắc rít gào và mây đen dày đặc bao trùm toàn bầu trời, trong không khí đầy u ám còn có mùi máu tươi thoang thoảng. Xa xa là núi non trùng điệp trông như răng nanh của những con thú cổ dựng lên ở vùng đất quỷ dị này, đá vụn bao phủ khắp cả cánh đồng hoang vu. Hang động mà nàng đang ở, được tạo thành từ một bộ xương cực kỳ khổng lồ của một con rồng, xương trắng dày đặc, hai cái sừng của con rồng cắm ở cửa, dưới ánh mặt trời lại tạo nên một bầu không khí u ám khó hiểu.

Nhưng mà ------

Toàn thân bao đầy vảy cứng, miệng rộng đáng sợ, hàm răng trắng dày đặc, sinh vật với lực sát thương cực mạnh trước mặt nàng thật sự là một con thỏ sao? !

"Con thỏ này mùi vị cũng không tệ, rất mềm."

"..."

"Ta nói thật mà, ngươi nhìn đi, thật mềm!" Hắc long dùng móng vuốt của mình chọc chọc.

Lớp vảy dày ngay lập tức bị chọc tạo thành một cái lỗ nhỏ khiến thịt trắng hồng chảy ra.

Đường Diệp mặt không biểu cảm lui ra xa.

Azazel vội vàng lấy ra một quyển sách cũ nát làm từ da dê, đôi cánh chỉ vào một con vật kì dị được vẽ trên trang sách, cực kì nghiêm túc nói, "Trên sách có ghi mà, con vật có tai dài chính là con thỏ!"

Hả! Kia rõ ràng là một con bọ cánh cứng!

Con bọ bị chọc chết, thân hình to mọng nước vặn vẹo hướng về phía Đường Diệp, miệng mở lớn đầy dữ tợn, còn duỗi ra hai cáu xúc tu màu đỏ thật dài.

Đường Diệp: "... ! ! ! ! !"

Xử lý xong vảy cùng nội tạng của con mồi, mặt trời đã xế chiều. Bầu trời vốn đã âm u nay càng thêm tối, màu mực đen từ trên trời như một dải lụa đổ xuống dưới, bao phủ núi rừng trong màn đêm vô tận.

Gió đêm gào thét, thổi vào trong hang động tối tăm, lạnh lẽo vô cùng.

Azazel lập tức giương cánh lên đi thu thập củi lửa.

Khác với hang rồng trong tưởng tượng của nàng, trong hang động của Tiểu Za  không có những núi vàng bạc châu báu lấp lánh quý hiếm, chỉ có những khối da thú được xếp chồng lên nhau một cách ngay ngắn.

Bởi vì không biết nhiều về thế giới này, nàng đương nhiên không nhận ra mấy tấm da thú này là của loài nào. Loài rồng mạnh mẽ đương nhiên không để ý đến việc sống trong hang động vừa cứng rắn vừa gồ ghề này, nhưng cơ thể yếu ớt của con người không thể như vậy . Những viên đá sắc nhọn làm rách đầu gối nàng, bàn tay cũng bị cọ xát trở nên đỏ bừng. Trong chỗ sâu nhất của hang động, có những tảng đá lớn, cũng chỉ có thể ngăn chặn một chút gió lạnh.

Sau khi đi đi đi lại nhiều lần, cuối cùng nàng cũng chuyển hết lông thú đến chỗ sâu nhất trong hang động. Cố gắng lờ đi sự đau đớn trên cơ thể, trước hết Đường Diệp chỉ chọn vài tấm lông thú, lấy năm tấm da sẫm màu to và dày nhất, đặt chúng ngay ngắn trên mặt đất. Mặt đất nhấp nhô, đá vụn khắp nơi nay đã trở nên mềm mại và ấm áp. Những tấm lông thú màu nâu sẫm này nhìn hơi giống gấu, nhưng rõ ràng chúng lớn hơn gấu rất nhiều.

Bộ lông xù xù chạm vào lòng bàn chân của nàng, hơi ngứa nhưng cũng thật thoải mái, cảm giác lo lắng, bất ổn giờ cũng lắng xuống, suy nghĩ lung tung dần dần không còn, sự hoảng loạn lúc đầu cũng đã biến mất, nàng hít sâu một hơi, hôn lên miệng vết thương ở tay. Sau khi mặt đất được trải xong, nàng lại lấy ra một bộ lông trắng làm chăn.

Nếu có nhiều lông thú thì tốt rồi, nhất định có thể khiến những chỗ bén nhọn, gồ ghề trở nên mềm mịn hơn.

Quả nhiên không có điện, tất cả đều trở nên bất tiện.

Đường Diệp ngồi trên mặt đất mềm mại, trên người khoác một tấm lông hồ ly, lộ ra hai con mắt màu lam. Không có lửa, trong hang động càng ngày càng tối, rất nhanh, nàng không thể nhìn thấy bất kì cái gì. Chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt truyền vào từ cửa hang, vài ngôi sao mờ ảo và ánh trăng bạc lạnh lẽo.

Thật tốt, tất cả có vẻ đều ổn.

Tuy rằng có chút cô đơn cùng lạc lõng, nhưng mà --

Đường Diệp nhẹ nhàng chớp chớp mắt, trong đầu, hiện lên hình ảnh gương mặt già nua mắt lé của Tây quốc chủ bị xé nát, khuôn mặt lạnh lùng của thừa tướng đại nhân cũng dần dần trở nên mờ ảo, nhà cao tầng, ô tô, máy bay, màn hình máy tính cùng di động sáng lên... Những thứ nàng quen thuộc đều dần biến mất.

Trong mắt nàng bây giờ, chỉ còn một hình bóng đang đến gần. Sau khi bước vào hang động đôi cánh đen của rồng cũng khép lại, một tiếng rống của rồng truyền đến.

Loài rồng có thể nhìn được trong bóng tối, nhưng con người ở trong bóng tối, dù có mở to mắt thì cũng như mù. Đường Diệp chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một bóng dáng mờ ảo.

Nhất định ngày mai phải bảo thằng nhãi này đi tìm một ngọn đèn!

Ngày thứ hai trời vừa sáng, nàng quyết định đi đến khu rừng gần đó cùng thôn trang nhỏ thu thập một chút đồ dùng. Bây giờ không phải lúc để rời khỏi hang rồng bởi vì khắp nơi đều là quân đội đi tìm kiếm nàng, hoàng đế của Lander - Patrick nhất định vội vàng đến phát điên rồi.

Hiện tại khi đã trốn ra khỏi hoàng cung, điều duy nhất nàng có thể làm bây giờ chính là sống một cách tự do.

Những trang sức đơn giản nhất nàng mang từ trong cung cũng đủ làm cho người cầm đồ trong trấn nhỏ kinh ngạc, hắn vội vàng cầm lấy cánh tay nàng hỏi, "Tiểu cô nương, châu báu cao cấp này cô lấy từ đâu vậy? Hiện tại trộm đồ vật là phạm pháp đấy!"

Mắt Đường Đường lập tức rưng rưng như sắp khóc, "Nhà tôi giờ đã phá sản, đây đều là đồ gia truyền mà bà nội để lại cho tôi, hiện tại tôi muốn bán đi để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ."

Người bán hàng lau đi hai hàng nước mắt, nói với nàng, "Tiểu cô nương thật đáng thương, hay tôi cho cô thêm 5 đồng bạc, tôi nhìn khuyên tai này của cô nhiều nhất cũng chỉ bán được sáu mươi đồng bạc. Tôi không thu phí bán lại trung gian, giá là 55 đồng bạc!"

Khuyên tai này là vàng ròng khảm đá quý. Đường Diệp cũng không nói gì, đem đồ vật thu lại xoay người bước đi.

"Ôi, tiểu cô nương! Tiểu cô nương! Nếu không 65 đồng bạc thì thế nào."

"180 đồng vàng."

"Tôi nói với cô giá của tôi là cao nhất ở đây rồi."

Loli thì không có nhân quyền à!

Nàng dứt khoát rời khỏi hiệu cầm đồ, nắm khuyên tai trong tay, bán không được rồi.

Trên cành cây, con quạ đen với đôi mắt lười biếng nhìn về phía Đường Đường kêu một tiếng "A".

"Vị tiểu thư này, xin hỏi trang sức trên tay ngài cần bán sao?" Một giọng nói ấm áp vang lên.

Màu tím thuần khiết hiện lên trong tầm mắt nàng, chiếc áo choàng bay nhẹ cùng với xích bạc rườm rà bên hông quả thật muốn làm mù mắt nàng.

Người đàn ông nắm trong tay một cái ống nhỏ tinh xảo bằng bạc, những ngón tay đầy những viên ngọc lục bảo và chiếc kính gọng mỏng trên sống mũi, mắt kính buộc một cái xích bạc, lúc không dùng thì để vào trong túi áo trước ngực.

"Đúng vậy, thưa ngài."

Người nọ nhìn nàng nhiều lần rồi mỉm cười, "Như vậy, ngươi nói giá đi, cô nương đáng yêu."

"Vậy, 200 đồng vàng?"

Dù sao nhìn đối phương siêu có tiền, nàng lớn mật một lần, thoải mái nói ra giá tiền này.

Nàng tưởng rằng đối phương sẽ mặc cả, không ngờ hắn đồng ý ngay lập tức và lấy ra một tấm thẻ có tên mình, "Cầm nó đến nhà trọ đổi, ngươi có thể lấy được hai trăm đồng vàng."

Nàng chần chờ một chút, "Đại nhân, vì sao ngài lại muốn mua đôi khuyên tai này vậy?"

"Khuyên tai bằng vàng ròng còn khảm một viên ngọc bích hoàn chỉnh, giá trị phải lên đến mười nghìn đồng vàng, ngươi lại chỉ bán hai trăm đồng vàng, tại sao ta lại không mua?"

Đường Đường kinh ngạc, trang sức mà Hoàng gia Lander tặng nàng thế mà lại đắt như vậy sao, nhưng hiện tại muốn tăng giá đã muộn rồi , Đường Đường khẽ cắn môi, hai trăm thì hai trăm, dù sao nàng đang cần tiền gấp, vẫn nên chấp nhận thì hơn. Người này chắc là sẽ không lừa gạt nàng.

"Tiểu thư, cô thật sự rất đáng yêu, không biết cô có hôn ước chưa?" Ngay lúc nàng nhận thẻ, hắn nhân cơ hội muốn nắm tay nàng, nhưng nàng đã tránh được.

Đường Diệp nhanh chóng cầm thẻ trong tay và lùi về sau 2 bước, chửi thầm, đồ lolicon chết tiệt, "Tôi có thưa tiên sinh, chỉ e là ngài đến không đúng thời điểm rồi."

Nam nhân ngược lại cười càng thoải mái, "Vậy thật đúng là đáng tiếc, chậc."

Đường Diệp sợ tới mức chạy nhanh như chớp.

Nam nhân cũng không đuổi theo, một lúc lâu sau, than thở nói, "Haiz, thì ra cô nương mà lão già kia muốn cưới trông như vậy. Chậc chậc chậc... Liệu có nên nói cho những người đó không đây?"

Người kia không nói dối, nàng thật sự đổi được hai trăm đồng vàng. Chủ nhà trọ tò mò nhìn chằm chằm tiểu loli với mái tóc xoăn màu xám bạc đang bận rộn trước mặt, bắt chuyện, "Tiểu cô nương, ngươi một mình mang theo nhiều tiền như vậy liệu có ổn không? Có muốn thuê hộ vệ không?"

Đường Diệp: "Không có việc gì đâu vệ sĩ nhà tôi có cơ bụng 8 múi, cơ bắp cuồn cuộn đang đứng ngoài kia, cách tôi không xa đâu."

Nghe xong lời này, cách đó không xa, nam nhân vốn chuẩn bị định cướp bóc, nhìn xuống cái bụng toàn thịt của mình, lại yên lặng ngồi xuống.

Trên thực tế, người bị gọi là vệ sĩ tám khối cơ bụng hiện đang yên tĩnh ngồi xổm ở trên cành cây.

Thấy Đường Diệp đi ra, liền đáp hai cái móng vuốt đen nhỏ giẫm ở trên vai nàng "Ngươi muốn mấy hòn đá vàng lấp lánh này làm gì, không thể ăn được."

"Đây là tiền ở thế giới con người, tuy rằng không thể ăn, nhưng có thể dùng để mua rất nhiều đồ ăn vật đấy!"

Biến thành quạ đen-Azazel mắt sáng ngời, "Ta... Ta cũng muốn ăn, có thể chứ?"

Nghĩ đến việc hắn theo mình đến đây, Đường Diệp nhịn đau hào phóng nói, "Được được, ngươi muốn ăn cái gì?"

Sau nửa canh giờ, Đường Diệp nhìn quạ đen không chịu rời khỏi tiệm gà nướng, đau đớn tận cùng nói, "A, ngươi hiện tại là một con chim, một con chim đấy! Ngươi đã ăn tận 8 con gà nướng rồi!"

Quạ đen chậm rãi ợ lên, "Nhưng ta vẫn còn đói."

Nói xong, hắn nhìn về phía nước việt quất trong tay Đường Diệp, "Nhìn thật kỳ lạ, cái này cũng có thể ăn được sao?"

"Ừ, đương nhiên rồi." Nàng còn chưa nói xong, mỏ chim đã trực tiếp chọc thẳng vào miệng chai, nhưng bởi vì mỏ chim quá lớn mà kẹt lại, nó vỗ đôi cánh của mình hốt hoảng, "Đường Đường, Đường Đường, mau cứu ta!"

Đường Diệp: "..."

Azazel oán hận, bởi vì hắn nhận ra, dù hắn biến thành chim, hay biến thành rồng, hắn đều không uống được nước việt quất trong chai. Hơn nữa đối với hắn, đồ ăn ngay trước mắt lại không ăn được càng làm hắn khó chịu hơn.

Rõ ràng nhìn Đường Diệp uống rất vui vẻ!

Trở lại hang rồng, Đường Diệp bỏ qua ánh mắt thê lương của con rồng nào đó, lạnh nhạt đem đồ dùng ban ngày mua được lấy ra, bao gồm khăn tắm cùng bột giặt, còn có một vài bộ quần áo đơn giản. Sửa soạn lại tất cả, hang động đổ nát cũng bắt đầu giống một nơi có thể ở được, tuy rằng vẫn là cái ổ chó.

"Sách vở đều là lừa người, ai bảo rồng đều thích thu thập vàng bạc châu báu? Dưới đất toàn là xương, phải là rồng rất thích ăn thịt mới đúng chứ!"

Quay người lại, con rồng đang giúp đỡ sắp xếp đồ dùng đã không thấy đâu.

Lại nhìn cái bàn nhỏ mới mua, hả, thùng nước việt quất mới mua trên bàn cũng biến mất!

Aaaa, lẽ nào bị trộm mất rồi!

"Tiểu Za, ngươi ở đâu?" Nàng vừa đi vừa gọi, bò ra ngoài hang, trời đã nhá nhem tối.

Cách đó không xa, hình như có một cái bóng nhỏ rụt rè sợ hãi, nhìn không phải rồng, cũng không phải quạ đen.

Càng nhìn càng thấy giống bóng người!

Đường Đường kinh hoảng, chạy nhanh tiện tay cầm lấy một tảng đá, lén lút tới gần.

Người kia đưa lưng về phía nàng, ngồi trên mặt đất, không biết trong tay đang nghịch thứ gì.

Có thể là quân do thám của nhà vua?

Trong lòng nàng căng thẳng, nàng từ từ tới gần, cầm lấy tảng đá chuẩn bị đập vào đầu đối phương!

Một giọng nói quen thuộc vang lên, người kia bỗng nhiên xoay người lại, dùng ánh mắt khó hiểu đầy thắc mắc nhìn chằm chằm vào hòn đá trong tay nàng, "Sao vậy, Đường?"

Đợi chút? Người này quen nàng sao! ! ! ? ? ?

Thanh âm quen thuộc này là của con rồng ngu ngốc chỉ biết đọc sách tiểu Za. Nguy hiểm thật, suýt nữa là đập xuống rồi.

Nhưng mà, tay, chân, mặt của hắn! Đây đều thuộc về cơ thể con người mà!

Đường Diệp vẫn còn vỗ ngực thở hổn hển. Dưới ánh hoàng hôn, nàng nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của thiếu niên xa lạ, lúc hắn đứng lên, nàng mới phát hiện, tóc của thiếu niên này đen như mực kéo dài tới tận hông.

"Ngươi là ai? Ngươi thật sự là Tiểu Za? Là con hắc long kia sao? Còn sẽ biến thành quạ đen?"

"Là ta" Azazel ngượng ngùng nhanh chóng đem đồ vật giấu ở sau người, không chịu lấy ra. Nhưng mà Đường Diệp nhanh nhạy liếc mắt một cái liền nhìn thấy, đó không phải là nước việt quất của nàng sao!

Hắn đỏ mặt, thẹn thùng nói, "Cái này thật khó mở ra." Mỏ chim cũng không uống được, miệng rồng cũng ăn không xong, hắn rất hoang mang aaaa!

"Ngươi lấy nước việt quất của ta?"

Cho nên thằng nhãi này biến thành người cũng chỉ vì uống nước việt quất thôi sao! ! ! ! !

Đường Diệp thở dài nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi trượt theo bức tường đá ngồi xuống, tin tức bùng nổ trong đầu giờ đã được sắp xếp lại thành một chuỗi.

Không biết vì sao, khi biết được hắn có thể biến thành người, nàng lại thấy thoải mái hơn một chút.

"Được rồi, ta sẽ chỉ cho ngươi, miệng của cái chai này rất nhỏ, nắp làm bằng sắt, muốn mở thì phải xoay nó như thế này, đó, mở được rồi."

Năng lực học tập của tiểu Za cũng rất cao, nhìn cái chai cuối cùng cũng được mở ra, khóe miệng của hắn cũng nhấc lên.

Khuôn mặt của hắn vốn dĩ đã tái nhợt vì nụ cười này mà trở nên rực rỡ, rung động lòng người. Đường Diệp sửng sốt, ngẩn người nhìn hắn một lúc, rồi nhanh chóng vỗ mạnh vào mặt mình mấy cái, không được, không được, đây chính là một con rồng chỉ biết nghĩ đến đồ ăn thôi!

Ngọn lửa được đốt lên khiến đêm nay ấm áp hơn nhiều. Bên cạnh đống lửa lúc này là một thiếu niên.

Mái tóc rối đen dài phủ trên vai hắn, trông thật mềm mại.

Có lẽ vì bị bóng tối cùng với ánh lửa hừng hực phủ lên nên hắn nhìn càng thêm âm u, có vẻ hơi lạnh lùng, xa lạ mà kì dị.

Nhận ra ánh mắt của Đường Diệp, hắn quay đầu, ngoan ngoãn ôm một lọ nước việt quất ở trong lòng. Đường Diệp nói một ngày không thể uống quá ba chai, đây đã là chai thứ ba rồi, hắn muốn uống từ từ, chậm rãi.

Trên lông mày có vài dấy vết kì lạ không giống con người bị che lại bằng mái tóc màu đen, càng nhìn càng kì lạ.

Nửa thân trên của hắn không có một vết xước nào, vảy màu đen quấn một vòng quang hông. Trên mắt cá chân của có đeo một chiếc lắc bạc khảm những viên hồng ngọc.

Đây là hình dáng khi rồng biến thành người sao?

Vì sao rồng lại muốn biến thành người?

Đường Diệp không thể giải thích được, lông mày nhíu lại như một ngọn núi nhỏ.

Chà, dù sao thì, cũng cảm ơn trời đất, may mắn con rồng này chỉ thích ăn, dường như không có ý định làm hại đến con người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro