Chương 3: Hành trình của ác ma【 ba 】

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, mỹ thiếu niên lại biến về rồng đen nhỏ ngu ngốc đáng yêu. 

Hình ảnh Đường Diệp nhìn thấy ngay khi tỉnh lại chính là: Một con rồng đen khổng lồ đáng sợ, đang dùng hết sức cuộn thân mình lại, nhe răng, trợn mắt và cố xoay cổ, muốn dùng đôi tay ngắn ngủn của mình để lấy đám lông trắng vướng vào đuôi mình.

 Nhưng bởi vì tỉ lệ cơ thể, dù cố gắng giãy dụa thế nào, đôi tay nhỏ đấy cũng không thể với tới được, nhìn nó giống như là một con mèo đang đuổi theo đuôi của mình vậy.

"..." 

Cảm nhận được có người đã tỉnh lại, Azazel đột nhiên giấu cái đuôi ở dưới thân, hai móng vuốt nhỏ ngoan ngoãn đặt ở trước ngực, gương mặt rồng cũng xuất hiện những vết đỏ ửng đầy khả nghi.

"Buổi sáng tốt lành, Đường Đường. Ta đã chuẩn bị bữa sáng rồi." 

Móng vuốt nhanh chóng chỉ vào đống trái cây cùng thi thể của mấy con động vật kỳ quái được đặt trên mặt đất cách đó không xa.

"Vậy nên đám lông bám trên đuôi của ngươi cũng là do đi tìm thức ăn sáng à???" 

"A!" 

Azazel hét nhỏ một tiếng, nhanh chóng cuộn tròn cơ thể lại, từ từ khép lại đôi cánh, dấu đầu ở bên trong.

... Đừng tưởng rằng che đầu lại là không ai có thể thấy ngươi. 

"Xoay người lại, ta lấy ra giúp ngươi." 

"Không, không cần!" 

Lắc đầu ngay lập tức, mặt Azazel đầy vẻ kiên quyết, nghĩ đến việc nhấc đuôi lên để lộ bộ phận xấu hổ kia trước mặt người khác...

Mặt nó nóng như muốn bốc khói. 

Nhưng vì gương mặt rồng màu đen nên Đường Diệp cũng không thể nhận ra. 

"Không có việc gì đâu, chỉ là nhặt vài cọng lông thôi, mau ngoan ngoãn đưa đuôi đây." 

Câu nói này đối với rồng thì không khác gì du côn đùa giỡn con gái nhà lành, tương đương với "Mau, ngoan ngoãn nâng chân lên để ta nhìn...bíp bíp" . 

Đôi mắt rồng long lanh đầy hơi nước, lã chã rơi lệ.

Đường Diệp kinh ngạc " Ta khiến ngươi khó chịu sao? Vô cùng xin lỗi."

"Hic hic " 

"Uh... Ta chỉ muốn giúp thôi, đừng sợ, ngươi chỉ cần, ừm, di chuyển cơ thể, quay lại một chút, ta sẽ giúp ngươi lấy đám lông xuống, chắc chắn không làm gì khác đâu, tin ta đi." 

Việc để cho một con rồng tốt bụng đàng hoàng quay mông và nâng đuôi lên là rất xấu hổ đấy.

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của Đường Diệp... 

Azazel đành cắn răng một cái, xoay người lại. 

Hai cái tay ngắn ngủi cố gắng che lại mông, nhưng mà, vì không chạm đến nên chỉ có thể quơ quơ trong không khí. 

Đối với Đường Diệp, dưới góc độ của con người, đây chẳng qua là cái đuôi của một con rồng đen hung dữ mà thôi. Phần lông trắng mắc trên cái đuôi màu đen cực kì nổi bật. 

Bởi vì đám lông này vướng vào những khe giữa vảy rồng, cho nên gỡ có ra hơi rắc rối. 

Đôi tay con người nhỏ nhắn mềm mại chạm vào đuôi rồng như cố ý lại như vô tình; trên vảy rồng được sắp xếp tinh xảo, cảm giác ấm áp lại mịn màng như những gợn sóng đang lan rộng ra.

Hơi thở của thiếu nữ ngây thơ nhẹ nhàng lưu lại khắp cơ thể, khứu giác của rồng rất nhạy cảm, nó có thể dễ dàng ngửi được mùi thơm ngọt ngào nhàn nhạt trên người Đường Diệp. 

Cảm giác ngứa ngáy, tê dại ở đuôi tạo nên sự khô nóng trong cơ thể —— khao khát phá hủy và máu thịt của con người đang lặng yên bén rễ trong nội tâm chú rồng.

 ———— thật là một con người mềm mại, ấm áp.

 ———— nếu xé thành từng mảnh nhỏ, thịt hòa với mùi máu, nhai từ từ trong miệng chắc chắn sẽ rất ngon.

 ———— Đường Đường, Đường Diệp. 

 ———— dù bị xé thành từng mảnh nhỏ thì chắc chắn Đường Diệp vẫn rất đáng yêu.

"Đường Diệp..." Yết hầu hơi động đậy, những tiếng gầm gừ nhỏ nhẹ phát ra từ trong cổ họng. 

Con ngươi xinh đẹp của rồng dần giãn ra, màu đen càng ngày càng khuếch đại. 

Đường Diệp lập tức an ủi, "Không sao đâu, không có việc gì, chỉ cần kiên nhẫn một chút là xong rồi." 

Làm sao mà đám lông này mắc vào đuôi rồng được vậy ??? Có kéo ở đây thì tốt rồi. Tuyệt vời, tốn nhiều thời gian như vậy đã gỡ được gần hết rồi, chỉ còn lại vài sợi thôi, giải quyết nốt là xong việc rồi.

Lúc nàng không để ý, hai cánh rồng đã từ từ mở ra, đầu nhọn ở cánh rồng dần dần hướng về phía thiếu nữ. 

Người nào đó bị bóng đen ở cánh rồng che phủ vẫn không hề hay biết gì. 

Gai nhọn xinh đẹp so với kiếm lại càng lợi hại, nó nhẹ nhàng chạm vào đầu vai của thiếu nữ, da thịt của thiếu nữ mềm mại, trắng như tuyết nhưng lại ấm hơn tuyết nhiều, sự ấm áp này thật làm cho người ta tham lam muốn chiếm lấy, nhất là khi ngón tay của nàng nhè nhẹ chạm vào lớp vảy mỏng trên đuôi của nó.

Bàn tay mềm mại lại linh hoạt, ngón tay mảnh khảnh trông còn ngon hơn vuốt chim nhiều, móng tay màu hồng phấn trông cũng rất hấp dẫn, ẩn dưới cổ tay trắng ngần đó là những mạch máu đang đập, rất dễ dàng là có thể phá rách, không cần tốn chút sức nào.

Quá ngon, quá ngon. 

Cơn đói mãnh liệt chưa từng thấy cháy hừng hừng trong lòng, nước miếng suýt chút nữa là chảy ra ngoài. 

Đầu nhọn sắp sửa đâm vào người nàng.

"Xong rồi —— Tiểu Za, có thể ăn cơm được rồi." Đường Diệp vui mừng vỗ vỗ tay, ngẩng đầu, "A? Tại sao ngươi lại mở cánh ra vậy." 

Như bị nước lạnh dội vào người, vù vù, đôi cánh nhanh chóng được thu lại. 

Chỉ để lại trên người nàng vết xước nho nhỏ. 

Màu đen bao phủ khắp đôi mắt cũng lập tức thu lại vào giữa con ngươi. 

Đường Diệp có thể nói, còn có thể ngủ. 

Nếu như ăn mất Đường Diệp rồi, vậy Đường Diệp không thể nói chuyện được nữa. 

Haizz, thật lằng nhằng, nên làm gì bây giờ đây. 

"Đường Diệp" hắn trông có vẻ hơi hoang mang và buồn rầu. 

Thật lâu sau, hắn mới uể oải ôm lấy cái đuôi của mình, nở một nụ cười ngốc nghếch, "Cảm ơn ngươi nhiều nha." 

"Được rồi, nhanh nhanh đi ăn cơm thôi." 

Hả —— đứa nhỏ này được chải chuốt một chút mà trở nên ngu ngốc rồi? 

Đường Diệp có chút buồn cười vỗ vỗ đôi cánh đen của nó, cầm lấy hai quả trái cây nhìn như táo cắn một miếng, nước ngọt mát lạnh tràn ngập khoang miệng, ăn ngon quá. 

Tiểu Za nhìn hoa quả trong tay Đường Diệp, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, ngoan ngoãn ngồi một bên, từ từ nhấm nháp thịt tươi. 

Rắc, đầu của một sinh vật với nhiều xúc tu kì lạ bị cắn đứt. 

Con người không ăn thịt tươi. 

Thật lãng phí! 

Một tiếng răng rắc lại vang lên, chân sau của con vật đó lại bị nhai nát trong miệng. 

Chậc, nếu như là Đường Diệp, chắc chắn sẽ không có nhiều lông, thịt chắc chắn cũng không khô cứng như vậy. 

Suy tư một chút, ánh mắt của nó lại hướng về khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Đường Diệp, hai má phồng lên vì ăn táo, nhìn nàng ăn thật ngon miệng. Khóe môi nở một nụ cười ngọt ngào, miệng dính chất lỏng ngọt ngào của hoa quả, tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng, mùi thơm này hòa với mùi máu thịt của con người, giống như rắc hương thảo lên thịt dê nướng vậy, cả người nàng như dính lên hàng chữ "ta ăn rất ngon". 

Nếu có thể ăn nàng ngay lập tức thì tốt rồi. 

Ăn từ từ, chậm rãi, bắt đầu từ chân, xé một chút, trước hết đem làn da cắt bỏ hoàn chỉnh, phơi khô, có thể làm đồ ăn vặt. Thịt cẳng chân non mịn có thể xé ra, nuốt từng mảnh nhỏ, đùi chắc chắn cũng rất ngon, trắng trắng lại non mềm, gần như không có một chút mỡ thừa nào, hắn thích ăn thịt nạc. Dạ dày, ngực và bụng là phần ngon nhất, có thể há miệng cắn luôn, xương sườn thì gỡ xuống nhai nát từng cái một coi như mài răng, đầu cùng cổ làm điểm tâm cũng rất ổn. Tứ chi giữ lại buổi tối lại ăn tiếp. 

Nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng. 

Đang tiếp tục tưởng tượng làm thế nào để cắt thân thể thiếu nữ mà không lãng phí quá nhiều máu của nàng thì một quả trái cây đã bị ném vào trong lòng hắn: "Tiểu Za, ăn một chút thức ăn chay đi." 

"Hả ———— " 

Trên quả dường như còn dính một chút mùi thơm của thiếu nữ. 

Hắn không nhịn được nhẹ nhàng dùng móng vuốt cầm quả lên ngửi mùi, hai loại mùi hòa lẫn vào với nhau, khiến nó gần như muốn phát điên. 

"Cân bằng dinh dưỡng trong cơ thể là quan trọng nhất, loại quả ngọt ngào căng mọng nước này chắc chắn có rất nhiều vitamin, không ăn thì sẽ hối hận đó." 

Nhưng mà hắn rất ghét ăn hoa quả. 

Dù nó có dính mùi hương của nàng, thì đối với một con rồng, ăn hoa quả cũng có chút khó khăn. 

"Ngoan nào, mỗi lần ăn thịt, chúng ta liền ăn một quả để cân bằng lượng mỡ được không?" 

"Ồ..." 

Không thể chịu đựng được ánh mắt đầy uy hiếp của người nào đó, Tiểu Za có chút ủy khuất đem hoa quả nhét vào trong miệng, nhai răng rắc. 

Đôi mắt của rồng ngập nước, dịu dàng, ngoan ngoãn giống như một chú nai con.

Đường Diệp nhìn nó mà trong lòng ngứa ngáy, không kiềm chế được mà lại gần dừng hai tay nắn bóp, vò đầu nó. Vảy rồng bóng loáng, lành lạnh, cảm giác như đang vuốt ve một khối ngọc bích được bọc bằng một tầng da mềm mại vậy.

Bàn tay non mịn đang đặt trên đầu hắn. A, cánh tay trắng như tuyết này, đang cách hàm răng thật gần. Có thể cắn một miếng được không? 

"Đường. Ngứa quá." 

Quên đi việc ăn, hai mắt Tiểu Za nheo lại, những móng vuốt sắc bén không chịu nổi cảm giác tê dại từng cái từng cái xòe ra. 

Ngứa quá, rất muốn dùng móng vuốt cào thật mạnh vào một cái gì đó. 

Tiểu Za bình tĩnh nhìn chằm chằm cô gái chẳng có sự phòng bị nào ngay trước mặt, không kiềm chế được mà dùng lưỡi liếm nhẹ cách tay nhỏ nhắn ngay bên miệng.

Đây là da thịt ấm áp của con người. 

Nó như nghe được âm thanh máu đang lưu chuyển dưới làn da mỏng manh của nàng.

Thật là khó chịu, nếu như cắn chết nàng, vậy thì sẽ không có ai nói chuyện với nó. 

Trong hang động tối tăm lạnh lẽo này, bất kể ai nhìn thấy hắn đều sẽ thấy kinh tởm hoặc sợ hãi. 

Cảm giác cô đơn này khiến hắn cảm thấy ngột ngạt.

Vậy... vẫn nên nhịn một chút, về sau lại ăn nàng. 

Sau khi hạ quyết tâm, Azazel càng tỏ ra ngây thơ, đáng yêu, dùng sừng rồng nhỏ ngoan ngoãn cọ vào cành tay của Đường Diệp. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro