Anh trai moi thận chương 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sổ tay tẩy trắng của pháo hôi tra công - Kỳ Kỳ Tiểu Phong.

Anh trai moi thận chương 1.

Edit: Lạc Trần Giang.

Trở lại không gian hệ thống, Sở Yến nhận lấy số điểm của thế giới này, mà những điểm này có thể đổi thành tiền ở thế giới thật, mình làm những việc này đã lâu cũng tương đương như việc đã có một số tiền trong tay.

Tuổi nghề lâu một chút, còn có thể tự chọn kịch bản cho mình, nói không chừng nhiệm vụ có thể đơn giản hơn.

[Ký chủ đại nhân, lập tức đến thế giới tiếp theo, ngài chuẩn bị xong chưa?]

Sở Yến: [Trực tiếp bắt đầu là được.]

Mở mắt lần nữa hoàn cảnh xung quanh đã hoàn toàn thay đổi, hắn nhìn quanh một hồi, nơi này ánh đèn tối tăm, nhưng trang trí xa hoa.... Bản thân mình giống như đang ở một phòng ngủ trong khách sạn.

Thông tin thế giối dần hiện trong đầu, chỉ chốc lát sau, chờ chỉnh lý thông tin xong, Sở Yến không nhịn được đau đớn một hồi.

Thế giới này... So với hai cái trước, thực sự có thể xem là hình thức địa ngục...

Thân thể hiện tại của hắn tên là Kiều Việt, mà hắn cùng nam chủ thụ thế giới này Thẩm Mộ Xuyên, quan hệ cũng khá phức tạp.

Thế giới này hắn đóng vai pháo hôi Kiều Việt, khi còn bé gia cảnh sa sút, cha mẹ đều chết, bởi vì lúc cha mẹ kết hôn đã ầm ĩ với người trong nhà, nên thân thích cũng không ai quan tâm, Kiều Việt khi ấy bảy tuổi liền bị mang đến cô nhi viện.

Sau đó nhờ trời thương sót liền được phú hào họ Thẩm nhận làm con nuôi, Thẩm gia lúc đó ở thành phố B tiền, quyền đều đứng đầu, phát triển như mặt trời ban trưa, mà vợ chồng hai người kết hôn nhiều năm cũng chỉ có một đứa con trai độc nhất, Thẩm Mộ Xuyên tự Tiểu Trầm, quần là áo lượt, muốn sao có sao, muốn trăng có trăng, hầu như vạn ngàn ưu ái, trong người liền không khỏi có tính cách kiêu căn, ngạo mạng của phú nhị đại.

Mà Sở Yến đóng vai pháo hôi tra công Kiều Việt, từ nhỏ đã ăn nhờ ở đậu đương nhiên phải cẩn thận chặt chẽ, từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng bởi vì hắn từ nhỏ đã có vẻ ngoài thanh tú, khiến người khác ưa thích.

Khi còn bé Thẩm Mộ Xuyên đối với anh trai nuôi lớn hơn mình vài tuổi này không tốt đẹp gì, không ít lần tìm hắn gây phiền phức, có thể là Kiều Việt luôn ở trước mặt bày ra biểu hiện khiên tốn, lễ nghĩa, bao dung cùng ôn hòa về mọi mặt, bất kể là thứ gì đều chưa hề tính toán... Huống chi Kiều Việt có khuôn mặt xuất chúng, khí chất thanh thuần, ở chung luôn ân cần, khiến người ta sinh ra hảo cảm, làm sao cũng không khiến người khác ghét bỏ, vì vậy sau một thời gian thái độ của Thẩm Mộ Xuyên với anh trai cũng từ từ thay đổi.

Hai người từ khi cấp ba đã bị đưa tới nước Y du học, trong lúc này hai người ở đất nước xa lạ, quan hệ lại càng thêm thân mật, ở nước Y học tập mấy năm, tình cảm Thẩm Mộ Xuyên đối với hắn càng ngày càng lớn.

Lúc đầu Thẩm Mộ Xuyên còn nghĩ tình cảm của mình đối với Kiều Việt là do đên ngày gần nhau sinh ra cảm tình, nhưng là dần dần anh phát hiện ra không phải như vậy...

Bị vướng bởi quan hệ, Thẩm Mộ Xuyên liền nghĩ đến tình cảm đã chôn trong lòng mình.... Mà người cùng anh từ nhỏ lớn lên là Kiều Việt cũng nhận ra, chỉ là hắn làm bộ như không biết, an tâm hưởng thụ Thẩm Mộ Xuyên yêu thương cùng các loại lợi ích.

Cứ như vậy qua một năm hai người lên đại học, Thẩm Mộ Xuyên phát hiện ra tình cảm của mình dành cho anh trai càng ngày càng không thể thoát ra được... Trong lúc học đại học, Kiều Việt lại cố tình dẫn dắt, Thẩm Mộ Xuyên liền không nhịn được nữa mà đem tình cảm của anh thổ lộ với hắn.

Hai người cứ như vậy mà thuận lý thành chương ở cùng một chỗ, Sau khi về nước Thẩm Mộ Xuyên liền về công ty học tập quản lý, mà chuyên ngành của Kiều Việt là thư ký, liền được cha Thẩm anh bài làm trợ lý cho Thẩm Mộ Xuyên.

Trong công ty Thẩm Mộ Xuyên cũng chưa từng xem Kiều Việt là trợ lý của mình, còn đối với hắn đủ loại quan tâm chăm sóc, các loại quyết sách cũng nghe theo hắn, trong mắt người trong công ty chính là biểu hiện của anh em tình thâm.

Thẩm Mộ Xuyên đề cập tới việc công khai liền bị hắn lấy đủ loại lý do để từ chối.

Trạng thái này kéo dài sắp được hai năm, Thẩm Mộ Xuyên được phái đi nước Y giám sát một hạng mục, qua hai tháng liền nhận được một cuộc điện thoại, thông báo cha mẹ xảy ra tai nạn xe.

Thẩm Mộ Xuyên bay suốt đêm về thành phố B, nhưng không kịp nhìn cha mẹ lần cuối, anh càng không nghĩ tới là mình vừa trở về nhà là trực tiếp bị giam lỏng.

...

Hồi ức lúc sau Sở Yến không muốn nhớ lại nữa, nói chung lúc đó mình dùng mọi thủ đoạn bóp méo di chúc của cha Thẩm, lấy được 35% cổ phần của Thẩm thị, hơn nữa hắn còn lừa Thẩm Mộ Xuyên chuyển nhượng cho mình 20%, hắn liền vượt qua 50% cổ phần, ngồi lên vị trí cổ đông lớn nhất Thẩm thị.

Nếu như chỉ có như vậy cũng không đau đầu đến vậy, chận chính khiến hắn đau đầu chính là giả thiết của nhân vật Kiều Việt...

Thẩm gia có ơn nuôi dưỡng với hắn, nhưng hắn nội tâm hẹp hòi, luôn cảm thấy mình so với tên Thẩm Mộ Xuyên vô tích sự kia tốt hơn bao nhiêu lần, nhưng những năm này đều bị anh ức hiếp... Hắn ở ngoài mặt ôn hòa hữu lễ, kỳ thực lòng dạ độc ác, đợi được lúc giam lòng Thẩm Mộ Xuyên, liền trực tiếp cho người moi mất của anh một quả thận....

Thực sự là điên rồi...

Có thể tưởng tượng được... Sở Yến nghĩ tới đây, đều cảm thấy eo mình cũng phát đau.

Không nhịn được mà xoa xoa lên huyệt thái dương, đại khái là do khối thân thể này còn dư lại chất rượu, Sở Yến cũng cảm thấy phần ngực mình có chút khó chịu.

Mở đèn trên tường lên, bốn phía liền sáng lên, Sở Yến liền nhìn thấy trên tủ đầu giường có một bát canh giải rượu, dùng bát sứ đựng, cũng vừa mới để ở đây, bây giờ còn có khí nóng lượn lờ.

Sở Yến cầm lên uống vài ngụm, đang chuẩn bị vào phòng vệ sinh rửa mặt, phía cửa liền có tiếng gõ cửa.

"Vào đi".

Tiếng mở cửa nhẹ vô cùng, phía cửa một thanh niên đi vào, một thân âu phục nghiêm cẩn, vóc người to cao, tóc ngắn lưu loát, nổi bật lên khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi.

Lâm Dự, là thư ký kiêm trợ lý của Kiều Việt.

"Kiều tổng, Cao tổng nhờ tôi hỏi anh, đợi lát nữa sau khi kết thúc có rảnh đi ăn một bữa cơm tối không?" Trợ lý trong tay cầm một cái ủi đang ủi thẳng quần áo sao đó mới để nó trên giường.

Sở Yến thay quần áo xong liền tùy ý ném trên giường, "Cậu đem quần áo đi giặt khô là có thể tan làm được rồi".

Lâm Dự có chút lo lắng: "Thật ra là...."

Đang cúi đầu cài cúc áo, vầng trán hơn nhăn lại, có chút ngờ vực nói: "Làm sao vậy, còn có chuyện gì sao?"

Lâm Dự lắc đầu một cái, cuối cùng thở dài nói: "Không có, anh uống ít rượu thôi".

Phòng ăn ở tầng cao nhất của khách sạn, Sở Yến ấn nút thang máy, lại tới mất tầng, tới tần cao nhất mới dừng lại.

Phòng ăn ở đây vô cùng trống trải, bầu trời đêm dưới kính thủy tinh, gió nhẹ tình cờ còn có thể lướt qua.

Bữa tối vô cùng vui vẻ, gió cùng tiếng đàn vi-ô-lông khiến người nghe cảm thấy thanh bình.

Cao tổng bưng chén rượu, nhẹ nhàng cùng Sở Yến đụng một cái: "Kiều tổng cũng biết, chuyện này phiền toái nhất là phê duyệt, trong điện thoại tôi cũng đề cập với anh rồi".

"Ừm, chuyện này đúng là có chút phiền phức, chủ yếu vẫn là hạng mục cũng không thể trì hoãn".

Cao tổng nở nụ cười, ngồi thẳng dậy: "Bất quá, ở chỗ tôi có một ý tưởng, chính là không biết Kiều tổng nghĩ thế nào?"

"Ý tưởng gì?" Sở Yến dựa lưng vào ghế, cảm giác say mới giảm đi một chút lại tăng lên.

"Thẩm tổng bên Thừa Xuyên hai ngày trước tìm tới tôi, cũng có ý đầu tư vào hạng mục này, chuyện quan trọng hơn nữa là trong tay anh ta có con đường khai thông, phái bên tôi không có vấn đề gì, chính là không biết ý Kiều tổng như thế nào?"

...

Cửa thang máy đi xuống tầng trệt, các số đổ trên bảng điều khiển không ngừng biến đổi, mãi cho đến số '15' mới đột nhiên ngừng lại.

Keng một tiếng.

Cửa thang máy từ từ mở ra, Sở Yến theo bản năng là muốn nghiêng qua một bên nhường đường, cũng ngẩn đầu lên nhìn người bước vào, động tác bỗng dưng ngừng lại.

Người bước vào ngẩn đầu lên, khuôn mặt đẹp trai còn mang theo vài phần lạnh nhạt, liếc nhìn Sở Yến đang đứng trong thang máy, lại giống như không thấy gì liền bước vào thang máy.

Thang máy tùy ý đóng lại.

Bầu không khí chật chội trong không gian còn khiến người có vẻ ngột ngạt, giống như có một giọt nước rơi trên đám mây, không khí liền ngưng tụ.

Sở Yến nhìn anh, cảm xúc buồn phiền khiến hắn có chút khó thở, cơ bắp cả người cũng căng cứng.

Nam nhân một thân tây trang màu đen, áo lót là một áo sơ mi màu xanh (lam) nhạt, cổ áo không thắt cravat, dáng người cao, gầy, toàn thân toát lên vẻ... Âm trầm.

"Cậu..."

Cùng lúc đó ánh mắt Thẩm Mộ Xuyên hờ hững liếc qua anh, từ vầng tráng đến sống mũi cao...

Năm năm không gặp, giống như tất cả đều không thay đổi... Thẩm Mộ Xuyên cười lạnh một tiếng, rõ ràng mọi chuyện giống như chỉ vừa xảy ra hôm qua.

Thẩm Mộ Xuyên nắn nắn tay, sau đó đưa tay ấn thang máy, rồi đút vào bên trong túi quần, khóe miệng hơi nâng lên, còn mang theo ý cười. Có thể giọng nói của anh trong không gian kín lộ ra mấy phần lạnh lẽo: "Anh... Đã lâu không gặp".

Sở Yến nhìn anh, khoảng nửa phút sau ánh mắt mới bình tĩnh lại, há miệng, giọng nói vẫn không nhịn được mà có chút rung, giống như không thể tin được, nếu nghe kỹ còn giống như có chút vui vẻ: "Cậu tại sao lại... Ở đây? Cậu không phải..."

Thẩm Mộ Xuyên nhìn hắn, thấy ánh mắt kia có chút nghi hoặc, mà trong ánh mắt đó giống như còn hiện lên hình dáng của mình...

Ánh mắt anh lại lạnh đi vài phần, chăm chú nhìn hắn trong chốc lát mới nở nụ cười: "Anh có phải muốn hỏi, tôi tại sao còn chưa có chết, còn sống tốt thế này mà trở về?"

Cuống họng Sở Yến cảm thấy khô khốc, nhìn anh không nói được gì.

Thẩm Mộ Xuyên nhìn thấy hắn nắm chặt nắm tay bên kia, lông mày liền nhướng lên, sau đó phì cười: "Vị trí Kiều tổng ngồi lên cảm thấy như thế nào, cảm giác có phải không tệ lắm không?"

Sở Yến giống như không nghe rõ anh nói gì, giọng nói có chút khàn khàn: "Tôi mấy năm nay vẫn luôn tìm cậu...".

Thẩm Mộ Xuyên nhẹ nhàng nâng mắt, chỉ thấy cả người hắn đang đứng trong ánh đèn nơi góc tối, đáy mắt giống như còn có vệt nước.

"Tìm tôi?"

Thẩm Mộ Xuyên xì một tiếng, trong mắt lộ lên vẻ chăm chọc: "Theo tôi được biết, Kiều tổng năm năm này đường công danh rạng rỡ, vì vậy, anh không cảm thấy lời nói này khiến người khác buồn nôn sao?"

____

Tác giả có lời muốn nói: Thế giới này... Thực sự là não mình không có lối thoát mà. Đáng sợ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro