Anh trai moi thận chương 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sổ tay tẩy trắng của pháo hôi tra công - Kỳ Kỳ Tiểu Phong.

Anh trai moi thận chương 2.

Edit: Lạc Trần Giang.

***

Sở Yến hơi ngừng lại, một lát sau mới mở miệng, nhẹ nhàng nói: "Mấy năm qua, cậu có khỏe không?"

Thẩm Mộ Xuyên nghe hắn nói xong, trong lòng cảm thấy trào phúng, đây có lẽ là lời chê cười mà anh nghe được trong đời này.

Một người như hắn, lại hỏi mình trải qua như thế nào? Thật sự là vừa hoang đường vừa dối trá!

Mà hai người ở khoảng cách này, từ góc độ của anh có thể thấy được khớp cổ trắng như tuyết sau áo sơ mi kia, đường nét đẹp đẽ mang theo vẻ yếu ớt, chỉ cần nhẹ bóp một cái... Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu, thân thể Thẩm Mộ Xuyên cứng ngắt một hồi, trên mặt giống như cũng nhiễm một tầng u tối.

"Tất cả những gì tôi đã trải qua chẳng lẽ không phải do Kiều tổng ban tặng, vì vậy, những lời đó có ý gì?"

Trong năm năm này, anh cả ngày lẫn đêm đều không thể quên, người này có bao nhiêu tàn nhẫn cùng vô tình, nếu không có những tia thù hận mãnh liệt chống đỡ...

Sở Yến nhất thời không lên tiếng, trong ánh mắt lập lòe không nói được tâm tình.

Thẩm Mộ Xuyên chăm chú nhìn hắn, trong mắt là đau đớn cùng thù hận giống như con rắn độc vẫn luôn quấn lấy anh, không ngừng siết chặt khiến anh không thở được.

Mấy giây yên lặng đi qua, anh mở miệng nói chuyện, giọng nói giống như nói chuyện với người quen cũ, thậm chí còn nhẹ nhàng nở nụ cười: "Chỉ là... Anh trai lấy đi đồ vật từ chỗ này, đã nhiều năm như vậy..."

Sở Yến giương mắt nhìn anh.

Nói tới đây, Thẩm Mộ Xuyên nhìn hắn, hạ giọng ngừng một chút, trong mắt còn mang treo chút trêu tức: "Có phải là, cũng nên trả cả gốc lẫn lãi không?"

Nhưng mà Sở Yến vẫn trầm mặt nhìn anh, tựa hồ những lời nói kia không có chút bất ngờ nào, ánh mắt đó bình tĩnh, thậm chí khiến Thẩm Mộ Xuyên đều sinh ra một loại ảo giác, hắn giống như là.... Giống như là...

Thẩm Mộ Xuyên cảm thấy có chút hoang đường, đầu ngón tay lại không tự chủ mà rung rẩy một hồi.

Cùng lúc đó, một cơn chấn động nhẹ, cửa thang máy 'keng' một tiếng mở ra.

Có người chờ ở cửa nhìn thấy thang máy dừng lại, liền lục tục đi vào, Thẩm Mộ Xuyên nhìn Sở Yến, khóe môi hơi giương lên, lạnh nhạt nói: "Anh cứ như vậy đi, lần sau gặp lại".

Nói xong cũng không nhìn Sở Yến một chút, không chút do dự mà bước ra ngoài thang máy.

--

Sở Yến ra khỏi khách sạn, ngồi vào xe của mình, Lâm Dự nhìn thấy hắn, đem bình giữ nhiệt lấy ra đưa tới cho hắn.

"Không phải kêu cậu tan làm rồi sao? Làm sao còn chưa về?" Sở Yến cầm lấy uống một hớp, sau đó lại đưa tay ấn lên huyệt thái dương của mình.

Lâm Dự từ gương chiếu hậu nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của hắn, có chút chần chờ hỏi: "Kiều tổng, có cần đến tiệm thuốc mua cho anh chút thuốc giải rượu".

Anh ta theo Kiều Việt mấy năm nay, từ đầu đến cuối đều cảm thấy làm việc quá liều mạng, thân thể Kiều Việt vốn luôn không tốt, lại vì công việt mà lao tâm lao lực, hai năm gần đây còn khá hơn chút, mấy năm trước gần như không lúc nào không uống thuốc.

Sở Yến mở mắt: "Không cần, cứ đi thẳng về".

Chưa đến 20 phút, ô tô đã dừng trước cửa biệt thự.

Sở Yến về đến nhà, vừa mới tắm xong tóc cũng lười lau, trực tiếp nằm trên giường gần như không muốn nhúc nhích.

Ánh mắt Thẩm Mộ Xuyên lúc nhìn thấy hắn, ánh mắt đó giống như hận không thể trực tiếp lột da hủy cốt sau đó đem đi hầm canh ăn.

[Ký chủ đại nhân, ngài đã nghĩ ra kế hoạch gì chưa?] Sau hai lần hợp tác, hệ thống 2333 đối với năng lực của ký chủ phi thường tin tưởng, thật ra cũng chỉ là một quả thận mà thôi à... Mà Thôi....

[Vẫn không có... Yên lặng xem tình hình đã, xem cậu ta định làm gì]

Mặc dù nói như vậy, nhưng từ buổi trưa ngày hôm đó gặp Thẩm Mộ Xuyên, Sở Yến cũng chưa nhìn thấy anh lần nào nữa, huống chi công ty gần đây còn có một hạng mục đang tiến hành, hắn cũng vô cùng bận rộn.

Thực ra chuyện liên quan đến Thẩm Mộ Xuyên mấy năm qua Sở Yến vẫn biết một chút. Mấy năm nay anh vẫn luôn ở phía nam phát triển, lần trước Cao tổng nói khoa học kỹ thuật Thừa Thiên đã nổi tiếng mấy năm gần đây, hạng mục lần này muốn chờ chính phủ phê duyệt, ở thành phố B muốn xây một khu thương mại công nghệ.

Chỉ có điều hạng mục này đợi chính phủ phê duyệt thật sự rất rườm rà, không thể tiến hành nhanh, trì hoãn càng lâu tổn thất càng nhiều.

"Kiều tổng". Lâm Dự gõ gõ cửa.

"Luật sư Trương bên Tín Nghĩa muốn gặp anh, hỏi anh có rảnh không?"

Trong phòng nghỉ ngơi, Trương Trung Luân đem tư liệu đẩy đến trước bàn trà, ánh mắt thẳng tắp nhìn thẳng vào hắn..

Anh ngồi trên sô pha, một thân tây đen áo sơ mi trắng. tướng mạo tương đối được, vầng trán thon dài, đường nét rõ ràng, khuôn mặt tuấn tú, khí chất tao nhã, nhìn không giống như người trong thương trường nhiều năm, cũng là phần tử tri thức.

Cũng không giống loại người có thể làm ra những chuyện không bằng cầm thú kia.... Thẩm gia đối với hắn có công nuôi dưỡng, lại ơn trọng như núi, hắn tại sao có thể làm như vậy chứ.

Thật sự là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Trương Trung Luân thu tầm mắt lại, trầm giọng nói: "Kiều tổng, tôi nghĩ anh phải rõ ràng những văn kiện này giao cho tòa án sẽ là hậu quả gì. Huống chi bản di chúc trong tay anh cũng không có hiệu lực pháp lý gì, thân chủ của tôi nghĩ đến tình nghĩa của hai người, hy vọng anh có thể suy nghĩ, chuyển nhượng 55% cổ phần trong tay anh".

Sắc mặt Sở Yến không chút thay đổi, thậm chí lông mày cũng không nhíu một lần, mà quay lại hỏi: "Đây là ý của cậu ấy?"

"Đúng vậy".

Sở Yến cầm tập tài liệu lên nhìn, sau đó lạnh nhạt nói: "Nếu như giải quyết bình thường, vậy anh kêu cậu ấy đến nói chuyện với tôi".

Luật sư lắc đầu, không tỏ rõ ý kiến, lạnh lùng nói: "Thật không tiện, thân chủ của tôi hiện tại không ở thành phố B, nếu như anh không thể chấp nhận điều kiện này... Như vậy, trong vòng ba ngày chúng tôi sẽ sử lý bằng văn bản tố tụng hình sự".

Sở Yến nghe xong, hơi trầm ngâm chốc lát, bình tĩnh mở miệng nói: "Nếu không giải quyết thông thường, cậu ấy muốn khởi tố..."

Nói tới chỗ này hắn ngừng một chút, phảng phát một hơi thở dài, lạnh nhạt nói: "Vậy thì cứ theo luật mà làm đi..."

Trương Trung Luân kinh ngạc mà nhìn hắn, thực không nghĩ tới lần nói chuyện này chỉ muốn thử hắn, vốn nghĩ rằng đối phương không muốn chấp nhận điều kiện này, cũng sẽ không đồng ý tố tụng, bởi vì trong tay bọn họ cũng không phải có bản di chúc ban đầu, nhưng là họ còn có người thừa kế hợp pháp Thẩm gia. Chỉ cần Thẩm Mộ Xuyên đưa đơn tố tụng hình sự, như vậy bản di chúc trong tay Kiều Việt chưa công chứng, căn bản sẽ không có hiệu lực pháp lý.

Tuy rằng giả tạo di chúc không thuộc tội phạm hình sự, nhưng hành vi này cũng thuộc về lừa dối công tư và tài vật, hơn nữa mức to lớn, nếu bọn họ khởi tố thành công, tòa án sẽ không phán quyết thấp hơn ba năm.

Dù sao cũng là anh em cùng nhau lớn lên, lẽ nào thật sự sẽ vì chuyện này mà kéo nhau lên tòa sao?

"Kiều tổng, anh thật không suy nghĩ thêm sao?" Suy nghĩ kỹ một chút, chuyện này giống như anh em tranh gia sản, chỉ có điều là nhà giàu có, chuyện này liền bị phóng to ra thôi.

Sở Yến tựa hồ có chút buồn cười hỏi: "Ông nghĩ tôi còn cần suy nghĩ gì?"

Trương Trung Luân ngẩn ra, nghĩ đúng là cũng không có gì phải suy tính.

Căn bản không có bàn bạc gì, ý tứ Thẩm Mộ Xuyên rất rõ ràng, hoặc là Kiều Việt chuyển nhượng tất cả cổ phần, hoặc là trực tiếp khởi tố, giao cho pháp luật phán quyết.

Nhìn thì giống như giải quyết thông thường, kỳ thực lại không phải như vậy.

...

Sau năm ngày tòa án liền gởi lệnh triệu tập vào hòm thư của Sở Yến, mà ngay lúc này Thẩm Mộ Xuyên vẫn chưa từng xuất hiện lần nữa.

Tố Tụng đã có hiệu lực, tòa án đã định sau một tháng sau mở phiên tòa. Trong lúc tố tụng vì phòng ngừa bị cáo bỏ trốn, di dời tài sản, viện kiểm sát quyết định khởi động bảo toàn tài sản, đóng băng tất cả tài sản dưới tên Sở Yến, đồng thời công an địa phương cũng quyết định tạm giữ hắn.

Sở Yến tìm luật sư xin xem xét lại, bất quá quá trình này ít nhất phải ba ngày mới có thể xem xét, vì vậy hắn vẫn phải đến cục công an một chuyến.

[Thật là độc ác a, ký chủ đại nhân, vừa nãy tôi có xem qua luật pháp thế giới này, nếu như nam chủ thật sự khởi tố thành công, anh thật sự phải ngồi tù ba năm, thật là đáng sợ a!]

[Haha--]

Tối ngày hôm qua còn ở biệt thự, ngày hôm nay đã vào trại tạm giam, đời người đúng là lên voi xuống chó!

Bất quá chuyện khiến hắn vui mừng chính là Thẩm Mộ Xuyên đã biệt tích nửa tháng nay cuối cùng đã xuất hiện.

Nhân viên công tác sau khi làm xong thủ tục, chờ cài cửa xong liền đi ra ngoài.

Thẩm Mộ Xuyên đứng trước cửa, nhìn hoàn cảnh chung quanh một lượt, phát hiện hoàn cảnh xung quanh không như anh nghĩ, có chút gian khổ. Ngoại trừ một tấm điệm cực mỏng lót trên giường, còn lại chỉ có một cái bàn và hai cái ghế.

A --

Trên miệng Thẩm Mộ Xuyên vẫn nở nụ cười như có như không, ánh mắt nhìn vào Sở Yến đang ngồi trước bàn.

Hắn mặt một áo sơ mi màu lam nhạt, dáng ngồi thẳng, vì vậy càng khiến đáng người càng thon gầy, ở lúc anh nhìn vào hắn cũng bắt gặp ánh mắt hắn nhìn lại.

Thẩm Mộ Xuyên kéo chiếc ghế đối diện ngồi xuống, nhìn hắn, khóe miệng lộ ra ý cười: "Anh, cảm thấy như thế nào? Lễ ra mắt này khiến anh hài lòng không?"

Sở Yến cúi mặt xuống, trên mặt không có cảm xúc gì: "Tôi luôn không phải anh của cậu, sau này đừng gọi như vậy nữa".

Giọng nói của hắn không lớn, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, nghe tới lại có cảm giác lạnh lẽo không chút tình người.

Thẩm Mộ Xuyên hơi sững người, sau đó rất nhanh lại nở một nụ cười sâu xa: "Cũng đúng, giữa chúng ta một chút máu mủ đều không có, đúng là không thể gọi như vậy".

"Người ngoài không biết..." Thẩm Mộ Xuyên hơi nghiên người, bàn tay chống lên bàn, tới gần bên mặt Sở Yến, môi hầu như kề sát bên lỗ tay hắn, hơi thở ấm nóng phà vào sau gáy đối phương.

"Giữa chúng ta, so với tình cảm anh em còn có quan hệ thân mật hơn, có phải vây không?"

Trong phút chốc, thân thể Sở Yến căng cứng một lúc.

Ánh mắt Thẩm Mộ Xuyên chăm chú nhìn hắn, nở nụ cười trầm thấp, nhìn tới thân thể căng cứng của hắn, sau đó tầm mắt rơi vào trên gáy hắn, từ có có thể nhìn thấy cổ áo sơ mi cùng yết hầu cùng góc cạnh kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro