Anh trai moi thận chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Sổ tay tẩy trắng của pháo hôi tra công - Kỳ Kỳ Tiểu Phong.

Anh trai moi thận chương 4.

Edit: Lạc Trần Giang.

***

 Chỗ ăn cơm là tầng trên cùng của khách sạn ở gần đó, bởi vì là buổi tối, mà hoàn cảnh xung quanh lại tốt, cộng thêm việc món ăn ngon, vì vậy người tương đối nhiều, đa phần đều phải hẹn trước.

Toàn cảnh xung quanh được bao quát qua lớp thủy tinh, trong phòng ăn ánh đèn tối tăm, có thể lấy mọi góc độ nhìn thấy cảnh đêm ngoài cửa sổ, ánh đèn lấp léo đầy màu sắc, cả thành thị được bao phủ dưới ánh đèn.

Gió nhẹ lướt qua, trong không khí giống như cũng thoang thoảng hương thơm của thực vật.

Món ăn là cơm tàu, ngoài một vài món chính thì còn thêm món hầm, nhân viên phục vụ mở nấp ra, một mùi hương thơm nồng nặc liền lập tức tản ra.

Thẩm Mộ Xuyên đeo găng tay dùng một lần, đem thịt vừa cắt xong để trước mặt Sở Yến, khóe môi hơi cong lên: "Nơi này mùi vị rất ngon, anh nếm thử đi".

Trên mặt anh cười tự nhiên, hoàn toàn là một bộ dáng anh em thâm tình, thật giống như không phải anh là người trăm phương ngàn kế nghĩ cách đưa mình vào ngục giam vậy.

Sở Yến nhìn anh, cầm lấy đũa trên bàn, cúi đầu nếm thử một miếng, mùi vị vừa đủ, thịt non mềm, mùi vị đúng là rất ngon.

Chờ hắn ăn xong ngước nhìn lên, phát hiện Thẩm Mộ Xuyên vẫn cứ mở to mặt nhìn mình, bên trong tựa hồ còn mang theo ý cười.

Sau lưng anh là bóng tối vô tận, tại thời điểm yên tĩnh ở chung như thế này, bầu không khí lại có vẻ như không tệ.

Chân mày Sở Yến khẽ nhúc nhích, bàn tay khẽ nắm chặt lại, sau một lúc mới nhìn anh chậm rãi nói: "Kỳ thật những chuyện cậu làm, tôi đều hiểu rõ".

Thẩm Mộ Xuyên nhíu mày, nở nụ cười, anh thanh có chút ngập ngừng nói: "Anh trai nói lời này là có ý gì?"

Sở Yến đem đũa bỏ xuống, khuỷu tay cống lên bàn, không chút thay đổi sắc mặt nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương của mình: "Cậu nói đúng, Thẩm thị vốn là của cậu... Hiện tại cậu muốn lấy về cũng là chuyện đương nhiên..."

"Anh trai thật lòng nghĩ như vậy?" Thẩm Mộ Xuyên lúc nói chuyện khiến người không biết anh đang vui hay giận, "Hay là nghĩ làm thế nào mới có thể lừa gạt tôi, dù sao trước đây anh cũng không thiếu lần lừa gạt tôi rồi".

Mánh khóe lừa gạt người của hắn rất tốt, từ nhỏ đến lớn chính bản thân mình đều cho rằng, ở trên thế giới này tuyệt đối sẽ không có người nào tốt bằng hắn, cho dù là cha mẹ mình cũng không bằng.

Hắn vì mình mà hy sinh nhiều như vậy, giống như là dù mình làm bất cứ chuyện gì, hắn cũng chỉ là bắt đắt dĩ nở nụ cười, sau đó đều tha thứ tất cả.

Sớm chiều ở chung hơn hai mươi năm, vốn dĩ cho rằng mình rất rõ người này, nhưng không nghĩ đến chính là, tất cả cũng chỉ là hắn ngụy tạo để lừa dối mình.

Hơn nữa buồn cười nhất là nếu như hắn có thể như vậy lừa dối mình cả đời, nói không chừng Thẩm thị sớm muộn gì cũng thuộc về hắn, hắn rõ ràng biết bản thân mình đối với hắn là tình cảm như thế nào, tại sao cứ nhất định phải lựa chọn phương thức đó.

Là không muốn đợi nữa sao? Hoặc là nhẫn nhịn đủ rồi? Hay là không chịu nổi mình nữa sao?

A~~

"Nếu như..." Sở Yến hơi khép mi, cật lực nhịn xuống một trận chóng mặt, giọng nói có chút khàn khàn, "Nếu như cậu nghi ngờ tôi lừa gạt thì có thể tìm luật sư bất cứ lúc nào, tôi không có ý kiến gì..."

Thẩm Mộ Xuyên chỉ yên lặng nhìn hắn, lông mày đen kịp hơi nhíu lại.

"Nếu như những thứ đó vẫn không làm cậu thỏa mãn... Cậu vẫn có thể tiếp tục khỏi tố tôi, tôi đều có thể tiếp thu tất cả..."

Hắn nói câu này thực bình tĩnh, giống như những việc mình làm hoàn toàn không có ý nghĩa gì, thản nhiên lại lạnh nhạt.

Ánh mắt Thẩm Mộ Xuyên dần chìm xuống trong lòng không khỏi dân lên một tia bực tức không rõ, anh cười lạnh: "Anh cố ý nói như vậy, có phải vẫn cho rằng trong lòng tôi vẫn còn thích anh à, vẫn nghĩ tôi sẽ giống như trước đây làm một con chó ngốc luôn nghe lời anh?"

Khi nghe thấy anh nói những lời này, Sở Yến nhẹ nhàng nhíu lông mày nhưng không nói gì.

Nhận thấy chính mình dễ dàng bị chọc tức, mà những lời mình vừa nói lại càng ngu ngốc không chịu được, sắc mặt Thẩm Mộ Xuyên trầm xuống, có vẻ cực kỳ khó coi, anh nhìn Sở Yến lại phát hiện sắc mặt đối phương bình thản, một bộ dáng không hề bị lay động, chẳng biết vì sao, một cỗ tức giận trong nháy mắt xông lên não.

Anh cười lạnh một tiếng:" Nếu anh trai đã nói như vậy sao tôi có têể không thành toàn cho được?"

Nói xong anh liền đẩy ghế đứng lên--

Nhưng có lẽ bởi vì động tác quá mạnh, lúc đứng dậy lại đụng phải bàn ăn, chỉ nghe két một tiếng, bàn ăn bị đụng phải liền nghiên ngả một hồi.

Mà trước mặt Sở Yến bát canh nóng do bàn nghiêng ngả mà văng tung tóe khắp nơi.

Thẩm Mộ Xuyên theo bản năng mà ổn định bàn ăn, vừa ngẩn đầu nhìn người đối diện mình, một cái tay đang lục lọi trên bàn ăn tìm khăn giấy, mà một cái tay khác đang che mắt.

Thẩm Mộ Xuyên biến sắc, gần như hiểu rõ đây là do nước nóng văng trúng đôi mắt... Lập tức bước tới đưa tay kéo bàn tay vẫn đang che mắt của hắn ra.

Chỉ thấy xung quanh mắt hiện rõ lên những vết đỏ do bỏng do nước văng tung tóe, làn da hắn vốn dĩ trắng càng khiến nó rõ ràng hơn.

Hoặc có thể là bởi vì cái gì cũng không nhìn rõ, lại bị ép không thể dụi mắt, trên mặt hắn hiện lên vẻ vô tội, một cái tay còn đang nắm chặt tay áo của mình.

Mà chỉ trong vài giây ngăn ngủi, xung quanh mắt anh đã đỏ chót, cũng có thể do nguyên nhân sinh lý, nước mắt không ngừng lăn xuống, mi mắt rung nhè nhẹ, giống như muốn mở mắt ra, chỉ là nhiều lần như vậy đều không thành công.

Thẩm Mộ Xuyên nhất thời cũng không biết làm sao, cảm giác có chút bất lực.

Nhân viên tạp vụ cũng thấy tình huống ở bên này, lập tức đi qua hỏi: "Làm sao vậy? Làm sao vậy?"

Nhưng mà tình huống này rất rõ ràng, nhân viên tạp vụ lập tức nói: "A~~ Vị tiên sinh này anh đưa anh ấy đến phòng rửa tay đi, phòng ăn chúng tôi có thuốc bôi mắt, tôi lập tức đem qua".

Thẩm Mộ Xuyên dìu hắn tiếng vào phòng vệ sinh, đưa hai tay hắn chống lên bồn rửa mặt, cả người đều đứng trước ánh đèn.

Ánh mắt lưu chuyển qua người trước mặt, bởi vì cả người cúi xuống, đôi chân thon dài dưới lớp quần tây càng thêm thẳng tắp, nhất thời anh lại nhớ tới hình ảnh vừa nãy hắn nắm lấy ống tay áo của mình, mí mắt đỏ chót, nước mắt liên tục chảy xuống.

Thật sự là... Thật sự là...

(LTG: Biến thái đó anh)

Thẩm Mộ Xuyên ép buộc bản thân mình đem những tâm tư đen tối kia vứt sau đầu. lập tức ở đáy lòng cười lạnh một tiếng, cũng không biết những tia trào phúng kia cuối cùng là đối với mình hay là cái gì khác.

...

Ngày hôm sau, Sở Yến nhìn vào gương đã thấy mắt sưng đến lợi hại, căn bản là không thể ra ngoài, hắn cầm túi đá đắp nửa tiếng mới xem như khá hơn một chút.

Lúc sáng luật sư của anh đã gửi văn kiện qua, nội dung là phương án cùng với điều kiện xấu nhất, có thể tranh thủ lợi ích tốt nhất cho mình.

Đương nhiên vẫn là ưu tiên đề nghị Thẩm Mộ Xuyên hòa giải.

[Ký chủ đại nhân, nếu ngài còn không làm gì, không phải thực sự sẽ ngồi tù sao!]

Sở Yến uống một hớp sữa bò, lướt nhìn màn hình điện thoại: [Ngồi tù cũng không có gì không tốt, ít nhất cảnh sát có thể đảm bảo an toàn tính mạng của ta, chờ ba năm sau ta ra cậu ta cũng đã buông bỏ rồi].

Hơn nữa trước đây hắn đóng vai pháo hôi cũng không phải chưa từng ngồi qua.

[Ô ô ô, không muốn đâu, ký chủ đại nhân! Tôi không muốn xem ngài ngồi tù!]

Sở Yến cười cười, đem mảnh bánh mì trên dĩa ăn xong, sau đó cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn cho luật sư của mình.

Thời gian nửa tháng qua rất nhanh, ngày mở phiên tòa thời tiết xem như không tệ, bất quá trên đường vẫn có chút kẹt xe, xe cộ giống như kiến chầm chậm trên đường cao tốc, từng điểm từng điểm duy chuyển về phía trước.

Thẩm Mộ Xuyên đã chờ ở phiên tòa, nhìn thấy Sở Yến một thân chín trang đi đến.

Hôm nay nhiệt độ không tính là lạnh, bất quá trên người hắn mặc hơi dày, khuôn mặt có hơi tiều tụy.

Thẩm Mộ Xuyên tầm mắt nhìn qua sắc mặt tái nhợt của hắn, nhất thời không khỏi sửng sốt một chút.

Ở phòng nghỉ ngơi một lúc, liền bị nh6n viên công tác báo có thể mở phiên tòa.

Án kiện tranh cãi tài sản cũng không hiếm thấy, chờ phiên tòa trước kết thúc, chánh án liền trực tiếp mở phiên tòa.

Nghe nguyên cáo cùng nguyên đơn thuật lại mọi chuyện, quan tòa liền bắt đầu nhìn đến tài liệu.

Quan tòa đem tư liệu tỉ mỉ nhìn một lần, quay đầu hỏi Sở Yến: "Đối với nguyên cáo, nguyên đơn lên án, bị cáo có gì muốn nói không?"

Sở Yến ngước mắt lên, nhìn quan tòa chầm chậm nói: "Di chúc quả thực là ngụy tạo, nhưng là lừa gạt tài sản tôi không thừa nhận".

Luật sư đem tư liệu trình lên: "Tôi là người nắm giữ 55% cổ phần, năm năm qua, hàng năm chia hoa hồng tất cả đều gửi vào sổ tiết kiệm của Thẩm Mộ Xuyên tiên sinh, này là tài khoản ngân hàng cùng tài vụ công ty".

Con ngươi Thẩm Mộ Xuyên co rút, hô hấp dừng lại, quay đầu nhìn về phía Sở Yến.

Nhất thời đầu óc chó chút trống rỗng.

Quan tòa xem qua tài liệu, gật gật đầu: "Chuyện giả tạo di chúc này, anh thật sự không phủ nhận?"

Sở Yến trầm mặt một hồi, mới gật gật đầu, âm thanh rõ ràng nói: "Đúng vậy".

Đây là ý tứ từ bỏ biện hộ.

Quan tòa cúi đầu làm ghi chép, chánh án tuyên bố nghỉ ngơi mấy phút, cho thời gian bồi thẩm đoàn thảo luận.

Lúc mở phiên tòa lần thứ hai, quan tòa nhanh chóng tuyên bố kết quả - Kiều Việt trả lại toàn bộ cổ phần dưới danh nghĩa của hắn, khó lại toàn bộ tài sản tư nhân giao cho viện kiểm sát kiểm chứng, xử giam ba tháng.

Thân thể Thẩm Mộ Xuyên có chút cứng nhắt, nhất thời không biết phải phản ứng làm sao.

Thậm chí trợ lý của anh bước đến, nhìn thấy sắc mặt anh không dễ nhìn, còn tưởng rằng anh đối với kết quả này không vừa lòng, giải thích: "Thẩm tổng, bọn họ lần này co như lầm đường... Bất quá tôi vẫn có chút không hiểu, nếu Kiều tổng đã làm ra việc này, phỏng chừng trong lòng vẫn còn tình cảm với anh, ho85c là vẫn luôn hối hận, vì vậy tôi cảm thấy... Kết quả như vậy cũng được rồi".

**********

Tác giả có lời muốn nói: Thật là ngồi tù tới rồi ha ha ha.

Edit: Thuốc tẩy chuẩn bị sẵn rồi đây, một phát là trắng ngay thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro