Anh trai moi thận chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sổ tay tẩy trắng của pháo hôi tra công - Kỳ Kỳ Tiểu Phong.

Anh trai moi thận chương 6.

Edit: Lạc Trần Giang.

***

Sở Yến cuối cùng vẫn là cự tuyệt đề nghị phúc thẩm lại của luật sư, bất quá đối phương cũng không nói thêm gì.

Sống trong ngục giam đúng là rất tệ, không quá hai ngày thân thể hắn không chịu nổi nữa mà sốt cao, uống thuốc hai ngày liên tục cũng chưa không có bao nhiêu tác dụng, đau đầu gần như không chịu đựng nổi, đến ngày thứ ba, cảnh ngục thấy hắn tình huống không khá hơn mới đưa hắn đến phòng y tế, kiểm tra ra là viêm phổi sau đó lại suốt đêm đưa đến bệnh viện.

Từng tí vẫn kéo tới rạng sáng, Sở Yến từ từ tỉnh lại, trong phòng còn vươn mùi nước sát trùng chưa tan hết,  trời cũng tờ mờ sáng, phòng bệnh ánh sáng thập phần tối tăm.

Sở Yến nhắm mắt rồi lại mở, lặp lại vài lần mới thích ứng ánh sáng, bỗng nhiên nghe được bang —— một tiếng.

Đèn phòng được bật lên, toàn bộ phòng đều được bao phủ một tầng ánh sáng, ánh đèn chói lọi từ trần nhà màu trắng phản xạ xuống dưới, thập phần chói mắt.

Sở Yến theo bản năng mà quay đầu đi tránh đi ánh sáng mãnh liệt, lúc này mới phát hiện bên cạnh giường mình còn có một người đứng.

Đối phương trên cao nhìn xuống mà nhìn hắn, sau lưng là ánh sáng , môi mỏng lạnh băng có chút cong, không nói một lời, khuôn mặt anh tuấn lãnh đạm, ánh mắt thon dài.

Anh quần áo thập phần chính trang, như vậy rạng sáng yên tĩnh, trên người liền có một loại mạc danh áp lực khí tràng không rõ.

Sở Yến thấy anh thật lâu không mở miệng, hơi hơi cau mày, do dự một lát sau nói: “Cậu... Như thế nào lại ở chỗ này?”

Thanh âm khàn khàn đến nỗi gần như không nghe rõ ràng lắm, Thẩm Mộ Xuyên nhìn hắn, phát hiện giống như bởi vì sốt cao còn không có hạ, chỉ nói một câu liền yếu đến lợi hại.

Đôi mắt hắn đen nhánh, dưới ánh đèn làn da trắng đến nỗi giống như trên biển phù băng, lạnh băng lại trong suốt, mà như vậy đơn điệu đến mức tận cùng trắng đen đối lập, thế nhưng hắn lại khiến người ta nghĩ tới mỹ nhân bệnh tật.

Thẩm Mộ Xuyên đem tay đút vào túi quần, hít vào một hơi thật khẽ, khóe môi hơi cong, ánh mắt lại dần dần lạnh lùng xuống: “Như thế nào? anh trai giống như không muốn nhìn thấy tôi?”

Giọng nói mang theo vẻ lạnh nhạt, ý tứ nghe kỹ lại còn có chút quái quái.

Đối với vấn đề này, Sở Yến hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào nào, chỉ cảm thấy mới vừa tỉnh lại, cổ họng khô khốc rất muốn uốn nước, vì thế đem ánh mắt chuyển hướng về phía ấm nước bên cạnh, sau đó không tự giác mà mím môi.

Đối với việc hắn trầm mặc, Thẩm Mộ Xuyên hừ lạnh một tiếng, rồi sau đó cầm lấy ấm nước đổ vào ly rồi đa đến trước mặt hắn.

Bởi vì uống một chút nước, môi khô khốc có vẻ đã ươn ướt một ít, còn có vài giọt  nước trong suốt theo cằm hắn chảy xuống, cuối cùng hoàn toàn rơi vào trong cổ áo.

Vẫn luôn chờ đến hắn uống xong nước, Thẩm Mộ Xuyên mới nhìn hắn, ngữ khí nhàn nhạt, hoàn toàn nghe không ra cảm xúc, chậm rãi nói: “…… Tôi có đôi khi thế nhưng suy nghĩ…… Anh trai đến tột cùng là như thế nào làm được, còn có thể đem chính mình làm cho thảm như vậy……”

Sở Yến nghi hoặc mà nhìn hắn, lại thấy hắn cư nhiên cười cười, tựa hồ có chút ý tứ trào phúng.

“Tôi thật sự không hiểu được.” Thẩm Mộ Xuyên cúi đầu, ánh mắt liết qua đôi môi của hắn, “Ngày đó, anh đối tôi nói những lời đó là cố ý chọc giận tôi đúng hay không?”

Sở Yến chỉ là trầm mặc.

Thẩm Mộ Xuyên sớm đã thành quen, cũng không thèm để ý, “Cho nên, anh vì sao muốn chọc giận tôi? Hả?”

Sở Yến ánh mắt chợt lóe, bình tĩnh nói: “Cậu nói những lời này thật sự quá buồn cười, rõ ràng là cậu không chịu buông tha tôi, như thế nào thành tôi...”

Thẩm Mộ Xuyên lại bỗng nhiên lên tiếng đánh gãy lời hắn nói: “Tôi có thể buông tha anh.”

Sở Yến đột nhiên ngẩng đầu, lại thấy ánh mắt anh nặng nề mà nhìn chằm chằm chính mình, khóe môi rõ ràng còn mang theo ý cười, nhưng đáy mắt lại một mảnh hờ hững.

“Có... Ý gì?”

Thẩm Mộ Xuyên cong người xuống một tay đè lên bả vai hắn, thấp giọng nở nụ cười, giọng nói thập phần ôn nhu: "Tôi có thể giúp anh làm giả bệnh án... Loại giam giữ ngắn hạn này căn bản sẽ không có người chú ý".

Sở Yến nhíu chặt mày: "Cậu rốt cuộc có ý gì?"

Thẩm Mộ Xuyên khẽ mỉm cười, giơ tay lên kéo lỏng cà vạt của mình, mà bàn tay đang đặt lên bả vai kia đang mò tới cổ áo của hắn, có xu hướng tiến vào trong, thấp giọng nói: "Anh trai không phải rất rõ ràng, tôi là muốn cái gì... Mỗi một câu tôi nói, không phải rất rõ ràng sao?"

Da của đối phương trắng mịn nóng bỏng giống như muốn đem bàn tay của anh nấu chảy, một dòng điện giống như ma túy, gần như trong nháy mắt bay lên thần kinh của hắn.

Động tác của Thẩm Mộ Xuyên quá lớn mật, Sở Yến nhất thời sửng sốt mà không kịp phản ứng lại, mãi đến khi cảm nhận bàn tay của anh đang ở trên ngực mình lướt qua một hồi...

Thẩm Mộ Xuyên bàn tay cũng vì nhiệt độ đó mà nhất thời đừng lại.

Gần như khi anh dừng lại động tác, sắc mặt Sở Yến liền thay đổi, đỏ đến gần như chảy ra máu, hắn tức giận bắt được tay Thẩm Mộ Xuyên mạnh mẽ mà kéo ra, tức giận mà quát lên: "Cậu đang làm gì?"

Câu này vừa dứt, liền ho kịch liệt một hồi, gò má trắng nõn đỏ chót, giống như cực kỳ tức giận, lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống.

Thẩm Mộ Xuyên nhìn tay mình, lại nhìn đến gò má lạnh nhạt của Sở Yến, nhất thời cổ họng không khốc, không nói được gì.

Nhưng màu đỏ trên mặt hắn tới nhanh đi cũng thực nhanh, chỉ trong chốc lát lại khôi phục trắng bệch.

Thẩm Mộ Xuyên do dự trong chốc lát, đem tầm mắt từ trên người hắn dời đi, lại phát hiện nút áo trên người hắn bị bung ra, xương quai xanh như ẩn như hiện trước mặt anh.

Hầu kết Thẩm Mộ Xuyên nhút nhích một chút, mím mím môi, ý tứ sâu xa nói: "Chỉ như vậy đã làm anh trai giận rồi? Vậy sao này làm sao đây?"

Tiếng nói của anh trầm thấp khàn khàn tới cực điểm, giống như cố gắng đè nén gì đó, hơn nữa thái độ thập phần cổ quái, hết sức...

"Cút!" Sở Yến tức giận đến cực điểm chỉ nói một chữ.

Cuối cùng anh đứng dậy, cúi đầu liếc nhìn Sở Yến đang nằm trên giường, nhẹ giọng nói: "Anh trai nghỉ ngơi thật tốt, sáng sớm muốn ăn gì, để em sai người đi mua cho anh".

Sở Yến không để ý tới anh.

Thẩm Mộ Xuyên giơ tay tắt đèn thay hắn, sau đó bật một đèn nhỏ bên giường, cả phòng lần nữa tối lại, anh lại đứng trên giường một lúc mới xoay người rời đi, cũng đóng cửa phòng lại.

[Oa, ký chủ đại nhân, nam chủ thụ có phải là sắp tha thứ cho ngài rồi không, anh ta đã đồng ý cho ngài không cần ngồi tù rồi]

[Chỉ là không đành lòng mà thôi, tha thứ còn lâu lắm...] Thẩm Mộ Xuyên làm như vậy, ngoại trừ bên ngoài không đành lòng, nhiều hơn là uy hiếp, ý tứ rất rõ ràng --Tôi có thể dễ dàng mà đưa anh vào, cũng sẽ có cách đưa người trở ra.

Chỉ là cái này cũng không quan trọng, có thể từ trong tù đi ra, mục đích của anh cũng không là gì.

--

Ở trên giường bệnh nằm hai ngày, trong đó chỉ có luật sư đến một lần, nói với hắn về chuyện tài sản cá nhân, đến ngày thứ ba Sở Yến cảm thấy mình ngủ rất lâu, đến khi mở mắt ra lần nữa thì mọi thứ trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.

Trong phòng trang trí cực kỳ xa hoa, trên đầu là đèn chùm thủy tinh mờ ảo, giống như một phòng ngủ bên trong quán bar vậy.

Sở Yến sửng sốt một chút, vươn tay vén chăn xuống giường, trên đất bày lông dê trắng nõn mềm mại, đạp lên  không hề có chút tiếng động nào.

Rào một tiếng, mành cửa sổ sát đất được kéo ra, ánh sáng rực rỡ nhất thời xông vào phòng, đập vào mắt là bầu trời xanh biết cùng với một phần biển rộng không nhìn thấy điểm cuối, bãi cát màu nâu dưới ánh mặt trời thật lộng lẫy, thực vật gần bờ biển xanh um tươi tốt, còn có thể nhìn thấy vài con chim hải âu bay thành đàn trên bầu trời.

Chỉ là nhìn thôi, chóp mũi giống như cũng ngửi thấy mùi vị của nước biển.

Nhưng thật ra cái gì hắn cũng không ngửi được--Bởi vì cửa sổ đã đóng chặt, hơn nữa còn là chặt chẽ khóa lại rồi.

Hệ Thống cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc: [Kí chủ đại nhân, nơi này là một hòn đảo!!!]

[...Ta có cảm giác, ngươi giống như rất thích?]

Khi Sở Yến vẫn còn đang thưởng thức cảnh biển, cửa phòng không biết đã mở từ lúc nào.

"Anh trai, chào buổi sáng".

Giọng nói đột ngột vang lên làm Sở Yến giật mình, hắn quay đầu lại liền nhìn thấy Thẩm Mộ Xuyên đứng ở cửa.

Anh mặc một cái áo rộng ngắn tay, bước vài bước đến bên Sở Yến, mu bàn tay áp lên trán hắn, sau đó thả tay xuống từ từ hỏi: "Anh trai tỉnh dậy lúc nào?"

Mu bàn tay của anh lành lạnh man mát, trên người còn mang theo mùi vị của nước biển, Sở Yến bị anh làm hoảng một lúc mới phản ứng lại: "Nơi này là nơi nào?"

Giọng nói thật phần yếu ớt.

Đối với vấn đề mà Sở Yến hỏi, Thẩm Mộ Xuyên cũng không ngại trả lời: "Là một hòn đảo nhỏ ở Đông Nam Á".

Anh bình thản nói xong, nhìn thấy trong mắt Sở Yến có sợ hãi mới nở nụ cười: "Anh nên ăn sáng rồi".

Sở Yến giống như nhận ra cái gì. ánh mắt hơi căng thẳng, không để ý tới Thẩm Mộ Xuyên mà bước về phía cửa.

Thẩm Mộ Xuyên đứng tại chỗ không nhúc nhích, cho hắn tùy ý bước ra khỏi cửa.

Dưới lầu là phòng khách trống trải, ti vi vẫn đang phát chương trình truyền hình, còn có thể nhìn thấy hai vệ sĩ mặc đồng phục đang nói cười ngoài cửa kính.

Thẩm Mộ Xuyên không nhanh không chậm mà đi xuống cầu thang, nhìn Sở Yến vẫn mờ mịch đứng trong phòng khách, bất chợt lên tiếng nói: "Anh trai có gì muốn hỏi sao?"

Sở Yến run rẩy môi, nhìn Thẩm Mộ Xuyên hỏi: "Đây là buông tha mà cậu nói sao?"

Ánh sáng xuyên qua cửa kính, rơi vào khuôn mặt không chút huyết sắc của hắn, môi run rẩy có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Thẩm Mộ Xuyên nhìn thấy hắn như vậy, có chút sợ hãi hắn sẽ ngất bất cứ lúc nào.

"Như thế này không tốt sao? Mấy năm này tôi đã muốn làm như vậy rồi..." Thẩm Mộ Xuyên vừa nói như vậy vừa bước về phía hắn, nhưng khi nhìn thấy hắn nghe mình nói, trong ánh mắt đó hiện lên vẻ tuyệt vọng, bước chân không khống chế được mà lảo đảo một hồi.

Sắc mặt Thẩm Mộ Xuyên hơi thay đổi, lập tức tiến tới đỡ lấy hắn, phát hiện ra cánh tay hắn lộ ra bên ngoài lạnh đến kinh người.

Giống như trong mạch máu đều chảy dòng máu lạnh lẽo như thế.

Thẩm Mộ Xuyên chậm rãi thu tay về, ý tứ sâu xa nói: "Anh sợ cái gì, tôi cũng sẽ không làm gì anh".

"Luật sư nếu không liên lạc được với tôi sẽ trước tiếp báo cảnh sát, huống chi, cậu làm như vậy là phạm pháp".

"Chuyện này không cần anh lo lắng, cứ yên tâm ở đây dưỡng bệnh là được..." Anh nói tới đây, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Sở Yến, ôn nhu nói: 'Anh trai, những năm này em rất nhớ anh, mỗi thời khắc đều nhớ anh, còn anh có nhớ em không?"

Sở Yến nhất thời ngơ ngác, chốc lát sau mới nghiên đầu bi ai nói: "Chúng ta... Không nên như thế này..."

Thẩm Mộ Xuyên nhìn hắn một lúc, phát hiện bộ dáng hắn cực kỳ thống khổ, ánh mắt lướt qua hắn một lần, nhớ tới làn da lạnh lẽo vừa chạm qua, cuối cùng cầm lấy điều khiển từ xa đem máy lạnh tắt đi: "Anh trai đừng sợ, em sẽ không làm tổn thương anh".

"Chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời... Tôi sẽ đối sử tốt với anh".

Sở Yến không hề bị lay động, nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh, hỏi: "Cậu muốn giam giữ tôi bao lâu?"

Thẩm Mộ Xuyên không lên tiếng, chỉ là nhìn hắn một lúc, sau đó đi đến phòng bếp mang thức ăn sáng ra, để trước mặt Sở Yến, ôn hòa nói: "Chờ ăn sáng xong anh có muốn ra ngoài nhìn một chút không?"

Sở Yến thấy anh nói như vậy, giễu cợt nói: "Đi ra ngoài? Xung quanh không phải đều là người của cậu sao?"

"Như vậy so với ngồi tù có gì khác nhau sao?"

Hắn nói thì nói như thế, nhưng trong lòng cũng biết rõ khác biệt rất lớn, ngồi tù làm sao có cháo hải sản tươi để ăn, làm sao có biệt thự canh biển ở đây?

Thẩm Mộ Xuyên lại không biết ý nghĩ của hắn, nghe xong câu này sắc mặt liền trầm xuống, cười lạnh nói: "Tôi nói chuyện cẩn thận với anh, còn anh nhất định phải chọc tức tôi sao, chuyện này đối với anh có lợi ích gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro