Anh trai moi thận chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sổ tay tẩy trắng của pháo hôi tra công - Kỳ Kỳ Tiểu Phong.

Anh trai moi thận chương 7.

Edit: Lạc Trần Giang.

***

Sắc mặt Sở Yến cũng không dễ nhìn: "Tôi nói thật liền chọc giận cậu, cậu liền đem tôi nhốt lại, cậu muốn tôi nói cái gì?"

Nghe xong câu này tinh thần Thẩm Mộ Xuyên nhất thời dâng lên, hơi thay đổi sắc mặt nói: "Bây giờ anh trai đang trách tôi đem anh nhốt lại, tại sao không nghĩ tới, lúc trước anh đối với tôi như thế nào?"

Hắn cười nhạo nhìn Sở Yến hỏi ngược lại: "Năm năm qua, anh có hay không nhớ tôi? Nếu không thì lần này tôi về, anh thật sự không nhớ gì về tôi rồi!"

Hô hấp Sở Yến cứng lại, nhìn anh muốn nói gì đó nhưng không nói được, là dáng vẻ không cách nào phản bác.

Thẩm Mộ Xuyên thấy hắn bị mình nói đến không trả lời được, tim chợt trùng xuống, tâm tình cực kỳ phức tạp.

Vì vậy như bây giờ là tốt nhất, hắn cũng không thể làm anh tổn thương... Bọn họ vẫn giống như trước đây, giống nhau...

Nghĩ tới đây anh bình tĩnh lại, nhướng mày nhìn Sở Yến, phát hiện hắn đã không giận như lúc nãy, trên mặt còn hiện lên chút khổ sở.

Thẩm Mộ Xuyên chăm chú nhìn hắn trong chốc lát, sau đó mới đưa cháo đã lạnh đến trước mặt hắn, chậm rãi nói: "Cảnh biển nơi này thật đẹp, còn có cây hồng dương lâm, anh có muốn đi xem một chút không?"

Sở Yến nghe anh nói, cũng không trả lời, chỉ trầm mặc uống mấy ngụm cháo. Giống như không có chút nào hứng thú với đề nghị này.

Khi ăn ánh mắt hắn nhìn xuống, ánh mắt đen láy kia như ẩn như hiện, Thẩm Mộ Xuyên nhìn một lúc, thấy hắn ăn rất chậm, bộ dáng vô cùng miễn cưỡng.

Đây là món ăn nước T, từ nhỏ hắn ăn cơm tàu chắc nên chắc là không quen.

Đúng lúc này chuông điện thoại Thẩm Mộ Xuyên vang lên, cắt đứt suy nghĩ trong đầu, anh cúi đầu nhìn Sở Yến vẫn đang húp cháo, sau đó cầm di động đi về phía cửa.

Cửa thủy tinh mở ra, chuông gió treo trước cửa vang lên tiếng chuông, còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nước biển đánh vào cát mịn.

Sở Yến nhìn Thẩm Mộ Xuyên đi xa, thử thăm dò cũng đi ra cửa, hai bên cửa lớn trồng một loạt cây cọ, trong đó có mấy cây còn đung đưa theo gió, hai ba người vệ sị da đen đang đứng dưới tàn cây tán gẫu, nhìn thấy hắn đi ra giống như cũng không thèm quan tâm.

Ánh sáng mặt trời chiếu trên bờ cát đến chói mắt, Sở Yến đi vòng quanh biệt thự một lần, phát hiện đảo này vô cùng nhỏ, ngoại trừ biệt thự xung quanh cũng chỉ có thêm mấy nhà gỗ nhỏ, bốn phía đều là nước biển, nhìn cũng không thấy điểm cuối.

Mà công cụ giao thông là hai chiếc du thuyền trên bờ biển kia.

Khó trách không cần người trông hắn, nơi này hắn muốn bơi cũng không bơi nổi.

Sở Yến đứng trên bờ biển hưởng gió, qua khoảng mười phút, liền nhìn thấy Thẩm Mộ Xuyên đi từ bên ngoài trở về, anh ăn mặc đơn giản, trong tay còn cầm một túi lưới, bên tron còn có vài con cua.

Thẩm Mộ Xuyên nhìn sườn mặt hắn dưới ánh mặt trời, nở nụ cười hỏi: "Anh trai, trưa nay âấy con cua này muốn ăn như thế nào?"

Sở Yến nhìn anh, sau đó tầm mắt lướt về phía mấy con cua, trong mắt tràn đầy mệt mỏi cùng vô lực, thở dài nói: "Điện thoại cùng giấy tờ tùy thân của tôi có phải cậu lấy không?"

Lông mày Thẩm Mộ Xuyên nhăn lại, đốt ngón tay siết chặt, khẽ nói: "Đúng vậy, anh trai hỏi cái này làm gì?"

Tôi muốn đi ra ngoài... Câu nhốt tôi thế này, không có cách nào giải quết vấn đề cả".

Thẩm Mộ Xuyên nhìn hắn, giọng nói trầm xuống: "Những câu thế này tôi không muốn nghe, anh tốt nhất vẫn nên kịp thời bỏ đi ý niệm này đi".

Khi nói chuyện anh bước về phía Sở Yến.

Sở Yến không biết anh muốn làm gì, mặc dù không có lùi về sau, nhưng thân thể theo bản năng mà căng thẳng, ngay cả ngón tay cũng cuộn tròn.

Nhận ra thân thể hắn trong nháy mắt cứng ngắc, Thẩm Mộ Xuyên lại cảm thấy rất thú vị, lại tiến lên một bước nói: "Anh nghĩ tôi sẽ làm cái gì với anh sao?"

Sở Yến sau khi phản ứng lại, nhíu mày phiền muôn nói: "không có".

Thẩm Mộ Xuyên thấy hắn như vậy ngược lại tươi cười, thấp giọng nói: "Anh, tôi thật sự rất thích anh".

Hắn nói xong cũng bước tới hôn lên môi Sở Yến, sau đó năm tay kéo Sở Yến đi về phía biệt thự.

Trở lại phòng khách Thẩm Mộ Xuyên mới phát hiện lúc Sở Yến ra ngoài không có mang giày, ma bàn chân và kẽ chân đều dính cát mịn trên bờ biển.

"Chờ".

Thẩm Mộ Xuyên bỏ lại chữ này, sau đó xoay người bước vào nhà vệ sinh lấy nước ấm, sau đó ngồi xổm xuống, một lát sau mới ngước mắt nhìn Sở Yến, ánh mắt hiện ra vẻ hoài niệm: "Anh, anh có còn nhớ khi chúng ta còn bé, lúc ở Kim Khê nghỉ phép, tôi lôi kéo anh đến chỗ nước cạn bắt cua không?"

Ánh mắt Sở Yến khẽ nhúc nhích, cúi đầu nhìn người đang lau cát trên chân mình, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: "Không nhớ rõ".

Thẩm Mộ Xuyên cũng không để ý, tự nhiên nói: "Ngày hôm đó hai chúng ta chơi một ngày, cả người đầy bùn đất, tới tận khuya mới về, vốn dĩ tất cả là do tôi, nhưng anh lại nhận tất cả về mình... Cuối cùng còn bị cha bắt chép phạt sách, tôi một chút cũng không nói gì".

Trong lòng Sở Yến thầm nghĩ những việc như vậy anh làm không biết bao nhiêu lần, làm sao có thể nhớ hết được.

Thẩm Mộ Xuyên nhìn hắn, đột nhiên nói: "Anh, chúng ta cứ ở đây cả đời được không?"

Sở Yến kinh ngạc nhìn anh, phát hiện đối phương cực kỳ chăm chú, hơn nữa giống như còn đang chờ mình trả lời, sắc mặt hơi thay đổi một chút: "Cậu nghĩ muốn giam giữ tôi cả đời, còn hỏi tôi có được hay không?"

Thẩm Mộ Xuyên thấy hắn nói những lời này giống như tức giận, nghiên đầu qua một bên, môi mỏng manh mín chặt lại, khuôn mặt lạnh lùng trầm mặc.

Thẩm Mộ Xuyên nói: "Anh".

Thấy hắn không để ý tới mình, Thẩm Mộ Xuyên lại nhìn hắn một lúc, sau đó đứng dậy đi ra.

Sở Yến ngồi yên ở đó, không biết từ lúc nào liền nằm trên sofa ngủ thiếp đi, chờ đến khi hắn tỉnh lại, phát hiện trên người đắp một cái chăn mỏng, cả phòng khách đều có vẻ yên tĩnh, chỉ có phòng bếp truyền ra tiếng vang.

Hắn vừa quay đầu đã thấy điện thoại Thẩm Mộ Xuyên để trên bàn, tình cờ còn có tin nhắn đến.

Sở Yến có chút bắt đắt dĩ, tại sao lại đem điện thoại di động để chỗ này, chỉ cần một chút là có thể nhìn thấy.

Hắn duỗi tay cầm lấy điện thoại di động màu đen, ngón tay bấm mở khóa, phát hiện còn có thiết lập mã khóa.

[Ký chủ đại nhân! Nơi này có camera!]

Sở Yến thở dài: [Ta biết]

[Hả?]

Bất quá sau ba lần sai mật mã, đến khi màn hình bị khóa lại, chờ sáu mươi giây hắn lại bấn loạn mấy lần, tất cả đều thông báo sai, sau đó mới đem màn hình tắt đi rồi để lại chỗ cũ.

Buổi trưa lúc ăn cơm, Thẩm Mộ Xuyên mở điện thoại nhìn sơ qua, nhìn thấy điện thoại bị động tới, giật giật lông mày, ngẩn đầu nhìn sở yến nở nụ cười nhưng không nói gì.

Đến tận khuya trước khi ngủ hay người vẫn ở chung với nhau rất hòa thuận.

Nơi này khí hậu ẩm ướt, muỗi cùng rắn đều rất nhiều, Sở Yến từ phòng tắm đi ra, cả giác cả người mình đều có mùi vị bạc hà.

Nửa đêm Sở Yến ngủ yên ổn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động, mông lung mở mắt ra, lại bị bóng tối bao trùm làm cho sợ, còn không đợi hắn hết buồn ngủ, lại phát hiện ra tay mình bị trói ở đầu giường.

Hắn dùng sức lôi kéo một chút, lại phát hiện dây trói cực kỳ chắc.

"Thẩm... Mộ Xuyên?" Trong phòng chỉ có một ít ánh sáng tâm tối, hoàn toàn không nhìn rõ gì.

Thẩm Mộ Xuyên nghe thấy tiếng nói của hắn, đưa tay bật đèn bàn, sau đó không ngạc nhiên chút nào khi thấy sắc mặt tái nhợt cùng khiếp sợ của đối phương.

Chờ đến khi nhìn thấy anh, Sở Yến càng thêm giãy giụa, cắn răng nói: "Thẩm Mộ Xuyên, cậu... Thả tôi ra!"

Thẩm Mộ Xuyên nhìn thấy hắn muốn thoát ra, dễ dàng mà đè tay hắn lại.

Nhưng mà như vậy Sở Yến càng thêm giãy giụa, Thẩm Mộ Xuyên suýt nữa không khống chế được hắn, liền vươn chân mình trực tiếp đè lên người hắn, một tay vẫn đè lên tay hắn, tay còn lại nâng cầm hắn lên, sau đó cúi đầu xuống hôn gò má hắn.

Trong hỗn loạn, Sở Yến quay mặt đi chỗ khác, tay vẫn đang kịch liệt giãy giụa, cả người vặn vẹo cực kỳ khó coi.

Tay Thẩm Mộ Xuyên vẫn đè lên tay hắn, tay còn lại bắt đầu cởi núi áo ngủ, không ngừng hôm xuống dưới, thấp giọng an ủi: "Anh..."

Sở Yến đau đến thở dốc cũng khó khăn, sau lưng tất cả đều là mồ hôi lạnh, hắn nghiên đầu qua chỗ khác, hô hấp hỗn loạn.

Thẩm Mộ Xuyên kéo mặt hắn dối diện chính mình, sau đó hôn lên môi hắn.

Sau đó khi anh ngừng trong chốc lát, Sở Yến liền lập tức ho khan, toàn thân lại run rẩy dữ dội hơn.

Thẩm Mộ Xuyên cuối cùng cảm thấy không đúng, đưa tay bật đèn lớn, anh vừa mới rời khỏi người đối phương đã thấy đối phương xoay người, nằm trên giường nôn không ngừng.

Tay hắn còn bị cột vào đầu giường, tư thế này không tránh khỏi bong gân, Thẩm Mộ Xuyên thấy mà sợ, lập tức cởi dây giúp hắn.

Anh vừa mở ra, đang chuẩn bị kiểm tra thương thế của hắn, liền không chuẩn bị mà bị hắn đánh một quyền.
Một quyền này sức mạnh rất lớn, Thẩm Mộ Xuyên bị hắn đánh bất ngờ, trực tiếp ngã ngồi trên giường. Chờ đến khi phản ứng lại, chỉ nghe cửa phòng một rầm một tiếng, không còn thấy Sở Yến đâu nữa.

Thẩm Mộ xuyên đến khi phản ứng lại, trong lòng anh có chút hoảng hốt.

Cửa lớn khóa lại rồi, Thẩm Mộ Xuyên nghĩ tới đâu, lập tức đứng dậy, hắn chưa kịp tìm khắp các phòng trên tầng hai, liền phát hiện một phòng dành cho khách khóa trái.

Thẩm Mộ Xuyên đi đến trước cửa gõ một lúc, thấy không phản ứng gì, anh có chút không yên lòng, tìm chìa khóa mở cửa.

Trong phòng đèn rất sáng, Sở Yến vốn đang ngủ, nghe được động tĩnh liền ngồi dậy.

Thẩm Mộ Xuyên thấy hắn như vậy, trong lòng có chút bối rối, suy nghĩ một chút mở miệng nói: "Anh, lúc nãy tôi chỉ muốn dọa anh... Anh đừng coi là thật..."

Sở Yến không lên tiếng, nhìn anh một lúc không nói gì lại xoay lưng về phía anh nằm xuống ngủ tiếp.

Thẩm Mộ Xuyên ngồi xuống giường, nhìn cánh tay của hắn chỉ vì bị dây thừng xiết chặt mà chảy máu, cổ tay đã sưng lên thật to.

Thay hắn bôi thuốc, lại muốn cùng hắn nói cái gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm mình.

Thẩm Mộ Xuyên bị ánh mắt nhìn đến tim đập nhanh, mơ hồ dâng lên một cảm giác chờ mong: "Anh...".

Sở Yến lạnh lùng nói: "Sau này không được làm như vậy, còn làm nữa tôi liền đánh cậu".

Thẩm Mộ Xuyên: "..."

Buổi tối đó tới nửa đêm mới ngủ, sáng này thứ hai khi Sở Yến nhìn thấy thẩm mộ xuyên, nhìn thấy nơi hắn bị mình đánh đã sưng lên, bởi vì là trên mặt còn thật rõ ràng.

Lúc ăn sáng Thẩm Mộ Xuyên nhìn thấy vành mắt Sở Yến hơi đen liền sửng sốt.

Hắn thở dài, một đoạn bánh mì trong tay vẫn chưa ăn xong, đã nhìn thấy Sở Yến đứng dậy rời đi, mà ôồ ăn trước mặt hầu như không ăn bao nhiêu.

Nếu như nói là do khí hậu không không tốt, khẩu vị tệ. Mấy ngày tiếp theo lại như thế này thì Thẩm Mộ Xuyên không thể không lo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro