Chương 11+ Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Không Có Gì Cả

Tôi bám chặt vào khung cửa phòng bệnh không buông ra. Tiêu Diễn quay đầu khinh thường nhìn tôi, sau đó bình tĩnh ấn trái tay vào cổ tay tôi.

Tôi cảm thấy lòng bàn tay mình như bị điện giật trong giây lát, trong nháy mắt không còn tri giác, không tự chủ được liền buông lỏng ra.

"Hai người các người tựa hồ chung đụng cũng không tệ đâu." bác sĩ Kỳ Văn vừa vặn từ trong phòng bệnh cách vách đi ra, khi nhìn thấy anh ấy, tôi như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.

Nhưng tôi còn chưa kịp nói gì thì Tiêu Diễn đã nhanh chóng bước ra ngoài.

Tôi nhìn bác ffxxxfđ Kỳ Văn, cách anh ấy nhìn tôi có chút phức tạp, như thể anh ấy có chút không hài lòng với mối quan hệ "thân thiết" giữa Tiêu Diễn và tôi.

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ kỹ vấn đề này thì Tiêu Diễn đã đưa tôi vào thang máy.

Mọi người trong thang máy đều rời khỏi tầng 13, chỉ còn lại tôi và Tiêu Diễn trong thang máy to lớn như vậy đi xuống tầng dưới.

Anh ấy rất phấn khích và không ngừng mong chờ khoảnh khắc cửa thang máy mở ra và một người bất thường sẽ bước vào, làm cho anh ấy được đại khai nhãn giới(mở rộng tầm mắt).

Thật không may, mọi chuyện đã không diễn ra như anh ấy mong muốn và thang máy đã di chuyển suôn sẻ đến tận tầng một.

Tiêu Diễn vẫn không bỏ cuộc, nhanh chóng kéo tôi đi về phía vườn hoa.

Lần này tôi đã học được cách vâng lời - Tôi đã đi xa đến đây, cũng chỉ có thể vò đã mẻ không sợ rơi, ngoan ngoãn đi theo sau mông của anh ấy, để tránh bị anh vác lên vai mất mặt xấu hổ. Phim Hàn cũng là gạt người, nam nhân đem nữ nhân vác lên trên vai một chút cũng không lãng mạn.

Đi chưa được mấy bước, tôi từ xa chỉ vào cây liễu cổ vẹo đằng kia và nói: "À, tôi hôm qua chính là ngồi ở chỗ đó."

"Em chắc chắn chứ?" Tiêu Diễn hỏi tôi với giọng điệu nghi ngờ.

Tôi lại huých về phía đó và nói một cách chắc chắn: " Tất nhiên, chính là cái ghế dài này..... Hả?"

Bây giờ theo phương hướng tay tôi chỉ, nơi nào mà có cái ghế dài đâu chứ!

Tôi chạy về phía trước hai bước, đến chỗ cây liễu, tôi đứng đó đi vòng quanh nhưng không tìm thấy chiếc ghế dài hôm qua tôi ngồi.

Trên mặt đất dấu vết gì cũng không có, dưới cây sau cơn mưa bùn đất bằng phẳng chỉnh tề còn có chút ướt át. Theo lý thuyết, ban đầu nơi đó vốn là không có gì cả.

Tôi nhìn chằm chằm vào Tiêu Diễn, hy vọng anh ấy có thể giải thích cho tôi.

Rõ ràng bây giờ anh ta không muốn để ý nhiều đến tôi mà ngồi xổm trên mặt đất, giống như đang kiểm tra hiện trường vụ án, bới bới chỗ này, đào đào chỗ kia, thậm chí còn nhặt một ít bùn đất đặt dưới mũi để ngửi.

Anh ta đi chỗ nào thì tôi theo tới chỗ đó, tận lực đứng gần anh ấy nhất có thể, nghĩ rằng nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ để anh ấy cản trở giùm tôi.

Lúc này, tôi ngước mắt lên và nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài đang ngồi trên xe lăn dưới gốc cây liễu cách đó không xa, quay lưng về phía tôi. Cô ấy cũng ở tư thế giống như tôi đã thấy ngày hôm qua, tôi nhanh chóng nhìn xung quanh một chút, lần này, tôi không thấy cô bé mặc váy đỏ.

Tôi lo lắng vỗ lưng Tiêu Diễn, ra hiệu cho anh ấy nhìn sang bên kia.

Tiêu Diễn ném bùn đất trong tay đi, gật đầu nói: "Là cô ấy."

"Hả?" Tôi biểu thị tôi không hiểu.

Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt hận thiết bất thành cương***, nói: "Tất nhiên là anh muốn đi tới và hỏi cô ấy những gì cô ấy biết."

***Hận thiết bất thành cương: hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

Tôi giống như không có bất kỳ cái quyền gì lên tiếng, Tiêu Diễn đã hướng tới bên kia đi qua. Tôi không dám tự mình chờ tại chỗ, chỉ có thể đuổi theo. Sau khi đến gần, tôi mới phát giác dưới gốc cây liễu này cũng không có ghế dài nào.

Bây giờ tôi cuối cùng đã hiểu tại sao chiếc ghế tôi ngồi hôm qua lại trống không, trong khi rất nhiều người đang chen chúc trên những chiếc ghế dài hai bên. Hóa ra là tôi một mực hào phóng thư thích ngồi dưới đất a.

"Xin lỗi đã làm phiền. Tôi là cảnh sát, có một số chuyện tôi muốn hỏi cô một chút." Tôi còn chưa kịp đi tới chỗ anh ta, Tiêu Diễn đã đi trước tôi vài bước, lợi dụng đôi chân dài của anh ấy để bước đi về phía người phụ nữ kia. Anh ấy thậm chí còn lấy thẻ cảnh sát ra và vẫy nó trước mặt cô ấy.

Tôi chạy hai bước, nấp sau lưng Tiêu Diễn, lén lút quan sát người phụ nữ.

Cô ấy rất xinh đẹp, có đôi mắt to, lông mày rậm và đôi môi hơi dày. Cô ấy để tóc rẽ ngôi vừa phải và mái tóc dài đến thắt lưng, tạo cho cô ấy vẻ ngoài chuẩn nữ thần.

Bầu trời có chút mây, ánh mắt của cô ấy cũng có chút sáng rỡ ưu thương.

Tôi nắm lấy góc áo của Tiêu Diễn rùng mình một cái, không có cách nào, dù có theo đuổi nghệ thuật nhưng tôi cũng không thể hòa hợp với một thanh niên văn chương như vậy.

Người phụ nữ đang cầm trên tay một bản sao cuốn "Thất Lý Hương"của Mộ Dung, với một chiếc chăn ca rô LV cổ điển che hai chân, bụng duới hơi hơi nhô ra.

Có vẻ như sự lỗ mảng của tôi với Tiêu Diễn cũng không khiến cô ấy khó chịu chút nào, cô ấy quay lại bình tĩnh nhìn chúng tôi, liếc nhìn chứng minh thư viên cảnh sát trên tay Tiêu Diễn, giọng ngọt ngào hỏi: "Tôi có thể giúp gì cho cậu không?

Cô ấy trông như chỉ mới ngoài hai mươi, nhưng khuôn mặt trông nhợt nhạt và yếu đuối như thể đã trải qua nhiều thăng trầm của cuộc đời, đặc biệt là đôi mắt luôn có vẻ điềm đạm đáng thương giống Lâm Đại Ngọc.

Tôi lén liếc nhìn Tiêu Diễn, theo kinh nghiệm của tôi, một người đàn ông to lớn, ngốc nghếch như anh ấy thích nhất những người phụ nữ như thế này.

Quả nhiên, đôi mắt của Tiêu Diễn có chút sáng lên, làn da màu lúa mì cũng không thể che giấu được gò má ửng hồng.

Anh ấy ngập ngừng hỏi một số câu hỏi, đại khái để cho chúng tôi biết một chút về tình trạng của người phụ nữ. Tôi đứng sang một bên và có cảm giác như đang chứng kiến ​​một cuộc hẹn hò gì đó trong một công viên nhỏ.

Người phụ nữ tên Lê Cẩn, cô ấy hai mươi sáu tuổi, bị thương trong một vụ tai nạn giao thông ba ngày trước, lại thêm bị động thai nên mới được đưa đến bệnh viện, cái thai kém chút nữa không giữ được, cô ấy có một người chồng giàu có và rất yêu thương mình, và đang có một cuộc sống hạnh phúc. Cô ấy hiện đang thất nghiệp ở nhà, hơn nữa cô ấy không có kẻ thù.

Tiêu Diễn hỏi một hồi, nhưng một câu hữu dụng cũng đều không có , khiến cho anh ấy có chút thất vọng. Không dễ để gặp được một nữ thần, nhưng đáng tiếc là hoa đã có chủ, trong bụng còn có một đứa bé.

Anh ấy không giỏi che giấu biểu cảm của mình, tôi nhìn anh ấy và thấy vẻ mặt thất vọng của anh, tôi cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi gần như không thể nhịn được cười.

Lê Cẩn biểu lộ ngược lại là một mực rất bình thản, bình thản khiến người ta cảm thấy có hơi quá, cũng không phải là đang quay hí kịch.

Tiêu Diễn đột nhiên quay người lại, nhìn tôi rồi nháy mắt với tôi.

Tôi hoàn toàn không hiểu ý anh ấy, liền hỏi thẳng Lê Cẩn: "Cô có từng thấy một bé gái khoảng năm sáu tuổi nào thích mặc váy đỏ buộc hai bím không?"

Trên mặt Lê Cẩn cuối cùng cũng lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt lại bình thường, bình tĩnh nói: "Con gái nhỏ như thế này không phải có nhiều sao?"

Những gì cô ấy nói là không sai, nhưng vẻ mặt cô ấy vừa rồi rõ ràng có ý nghĩa gì đó.

Không chờ tôi tinh tế suy xét kỹ thì đã cảm thấy lực ly tâm, Tiêu Diễn tóm lấy cổ áo tôi và kéo tôi từ phía sau ra phía trước, chân của tôi cơ hồ đều không chút chạm đất.

Động tác đột ngột này khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ, chỉ có thể hướng Lê Cẩm nhếch miệng cười cười.

Lê Cẩn liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt khiến tôi cảm thấy rất không thân thiện.

**********************

Chương 12: Tìm Không Ra Người Này

Tôi muốn đến phía sau lưng Tiêu Diễn lần nữa, nhưng anh ấy không cho tôi cơ hội này, anh ấy trực tiếp giữ tôi lại và nói với Lê Cẩn: "Người bạn này của tôi có đôi mắt âm dương, có thể nhìn thấy một số thứ mà người khác không thể, hôm qua cô ấy vô tình nhìn thấy một cô bé mặc váy đỏ và buộc tóc hai bím bên cạnh cô. Nếu cô biết cô bé là ai và chuyện gì đã xảy ra, hãy cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ giúp cô. Cô phải biết rằng một khi cô bị đồ vật này quấn lên sẽ không có kết quả gì tốt."

Tất cả các thủ đoạn ép buộc và dụ dỗ đều được sử dụng, tôi nghĩ rằng sau khi Tiêu Diễn nói những lời này, Lê Cẩn sẽ nhìn chúng tôi như thể chúng tôi bị điên.

Nhưng mà không có gì.

Chẳng những không, khóe mắt cô ấy rõ ràng còn co giật mấy lần.

Tôi có chút tò mò, nhìn chằm chằm vào cô ấy đánh giá, thực sự muốn nhìn thấu trong lòng cô ấy, nhìn xem cô ấy cuối cùng muốn giấu điều gì.

Tôi và Tiêu Diễn đều đang đợi câu trả lời của Lê Cẩn.

"Bạn của em à?" Vào lúc này, một giọng nói trầm vang lên từ phía sau chúng tôi. Người đàn ông mà tôi nhìn thấy trước đó phụ trách đẩy xe lăn xuất hiện.

Trong khi đang nói chuyện, anh ta đã đến trước mặt chúng tôi. Xét theo khuôn mặt thì anh ta khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc đẹp, động tác rất lịch sự.

"Không, không phải, bọn họ chỉ tình cờ đến đây để hóng mát, chúng tôi trò chuyện vài câu." Lê Cẩn nhanh chóng né tránh, ánh mắt có chút lảng tránh.

Khi tôi nhìn thấy Tiêu Diễn định nói chuyện, tôi đã tóm lấy anh ấy lập tức.

Có lẽ là giác quan thứ sáu của phụ nữ, tôi cuối cùng lại cảm giác việc quái gở bức bách như thế không phải là cái chuyện tốt gì.

Tiêu Diễn liếc nhìn tôi, nhưng thực sự không nói gì.

Người đàn ông khẽ gật đầu với chúng tôi, đi đến phía sau Lê Cẩn, nhẹ nhàng vén mái tóc dài của cô,
nhẹ nhàng đặt sang một bên rồi đẩy cô ấy đi.

"Em cứ như vậy trơ mắt nhìn cô ấy đi? Anh cho là em không cho anh nói chuyện là nghĩ đến chủ ý gì tốt!" Tiêu Diễn có chút nóng nảy, trừng mắt nhìn tôi, giống như là tôi để cô bé váy đỏ kia đi làm hại Lê Cẩn vậy.

Anh ấy chạy về phía trước vài bước, đứng ở phía sau hai người không xa, lớn tiếng quát: "Cô bé kia thật là quấy rầy các người..."

"Cô bé nào?" Người đàn ông dừng lại, cúi đầu hỏi Lê Cẩn, hiển nhiên là anh ta đã nghe thấy.

Lê Cẩn đột nhiên quay đầu lại, điên cuồng hét vào mặt Tiêu Diễn: "Tôi đã nói với các người rồi, các người nhìn nhầm người rồi, tôi không biết các người đang nói cái gì!"

Nói xong, cô ấy rưng rưng nước mắt, nắm lấy cổ tay người đàn ông ra hiệu cho anh ta nhanh chóng đưa cô đi.

Tiêu Diễn còn muốn đuổi theo, nhưng tôi chạy tới ngăn cản, bất đắc dĩ nói: "Cô ấy không muốn nói, anh ép cô ấy cũng vô ích."

Tiêu Diễn nhướng mày nhìn tôi, lông mày dày một cao một thấp, trông như hai con sâu bướm nằm ngang tầm mắt.

Lúc này anh ấy có vẻ hơi tức giận, đi đến một chiếc ghế dài gần đó và ngồi xuống.

Tôi cũng theo đi qua ngồi, hỏi: "Trong tất cả những vật tôi nhìn thấy ngày hôm qua, chỉ có người phụ nữ này là người sống. Cô ấy không chịu nói gì nên chúng ta cũng không có manh mối gì, chuyện này cũng chỉ có thể quên đi là được phải không?"

Kỳ thật trong lòng tôi cũng có chút vui mừng, dù sao cũng là Tiêu Diễn ép tôi điều tra chuyện này. Hiện tại sự tình vẫn chưa biến chuyển, anh ấy cũng không thể làm gì được.

Nhưng không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy Tiêu Diễn đặc biệt kiên trì với những chuyện liên quan đến ma quỷ, anh ấy nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi sẽ nghĩ cách khác."

Hai chúng tôi ngồi trên ghế một lúc rồi mới một trước một sau trở về phòng bệnh.

Mới vừa vào cửa, bác sĩ Kỳ Văn lại tới, anh ta liếc nhìn rõ ràng về hai chúng tôi, tôi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi anh ta nhìn thấy tôi bị Tiêu Diễn vác trên vai, tôi chuẩn bị giải thích cùng anh ta một chút.

Còn chưa mở miệng, anh ta sắc mặt lạnh lùng nói trước: "Tô Ly, đi phòng 1306."

Nói xong anh ta quay người bỏ đi.

Tôi đứng ngốc tại chỗ một lúc, tự hỏi tại sao gần đây mọi người lại hay tức giận như vậy.

Phòng 1306 là phòng điều trị y tế, là nơi tôi đã khâu vết thương ở lòng bàn tay khi đến bệnh viện.

Bác sĩ khâu vết thương cho tôi là một bác sĩ già đã ngoài sáu mươi, tay đã run rẩy, lúc đầu tôi không dám nhìn, nhưng tôi luôn sợ ông ấy nhìn không rõ và khâu nhầm cho tôi, cho nên tôi chỉ có thể chịu đựng và nhìn ông ấy chằm chằm, đâm hết mũi kim này đến mũi kim khác vào lòng bàn tay, tôi theo bản năng trốn tránh, nhưng bàn tay của ông già vô cùng khỏe, tôi căn bản là không thể cử động được.

Lần này tôi đến đây, ông bác sĩ già đã cởi băng và kiểm tra vết thương cho tôi, sau đó ông ấy vẽ đầy cả một trang biểu tượng ma quái trên hồ sơ bệnh án rồi nhét lại hồ sơ bệnh án cho tôi rồi nói, mà không thèm ngẩng đầu lên. : "Lấy thuốc, xuất viện."

Khi khâu vết thương, ông bác sĩ già dùng một sợi chỉ đen cho tôi. Ông ấy nói rằng loại chỉ này sẽ mọc cùng với da thịt trong hai ngày và biến mất một cách thần kỳ.

Lúc đó, tôi tự hỏi làm sao một sợi chỉ đen như vậy có thể biến mất, tôi một lòng đang nghĩ đến việc chứng kiến ​​ kỳ tích khi băng vải được tháo ra.

Bây giờ tôi giơ lòng bàn tay lên nhìn, này! Đường chỉ màu đen đã biến mất, nhưng lại có một đường chỉ màu đỏ khá bắt mắt chạy qua vết sẹo!

Đường chỉ màu đỏ nhìn gần giống như màu máu, tôi tưởng là do da chưa phát triển bình thường, hoặc vết thương lại hở ra nên cố tình dùng tay nhấn nhẹ nhàng thì phát hiện không phải vậy. Không có cảm giác gì lạ cả, vết sẹo đó thực sự đã lành.

Và đường chỉ màu đỏ này giống như dấu tay, khắc trên lòng bàn tay, như thể nó mọc ra từ chính tôi vậy.

Tôi vẫy tay trước mặt bác sĩ già và nói: "Bác sĩ, không phải ông nói đường chỉ màu đen này có thể biến mất một cách thần kỳ sao? Đường chỉ màu đen đã biến mất nhưng lại biến thành một đường chỉ màu đỏ a."

Vị bác sĩ già nhìn tôi một cách kỳ lạ, đeo kính đọc sách và nhìn kỹ vào lòng bàn tay tôi, thậm chí còn kiểm tra hai lần trước khi hỏi: "Nào có chỉ đỏ gì?"

"Hả? Ở ngay đây, rất rõ ràng." Tôi có chút tức giận, cao giọng nói: " Sẽ không phải là ông dùng sợi chỉ có vấn đề gì đó, bây giờ muốn giựt nợ chứ ?"

Bác sĩ già nhìn kỹ vào lòng bàn tay tôi, lật đi lật lại nhiều lần, lần nữa biểu thị căn bản không hề có đường chỉ đỏ nào cả.

Sau đó vừa vặn y tá mang theo bệnh nhân tiếp theo vào, bác sĩ già yêu cầu cô ấy nhìn xem, nhưng cô cũng nói không có gì cả.

Người nhà bệnh nhân bên cạnh cũng giúp nhìn xem nhưng vẫn như cũ nói không thấy gì cả.

Tôi mô tả hình dáng của sợi chỉ cho bác sĩ già, ông ấy lập tức lắc đầu nói: "Không thể nào, đường khâu là dọc chứ không phải ngang."

Tôi đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ!

Đúng vậy, tôi đã tận mắt chứng kiến ​​bác sĩ già khâu vết thương cho mình, từng đường thẳng đứng chứ không phải nằm ngang! Như thế nhớ lại, khi bác sĩ Kỳ Văn xoa thuốc cho tôi, tôi còn liếc mắt nhìn, lúc đó trên bàn tay thịt là đã mọc tốt, chỉ để lại một vết sẹo xấu xí.

Đợi đã, theo đó thì sợi chỉ đỏ này xuất hiện sau khi bác sĩ Kỳ Văn khám cho tôi?

Là anh ta có vấn đề gì ?

Bây giờ thì sao? Sợi chỉ đỏ rất bắt mắt này là thứ mà chỉ tôi mới có thể nhìn thấy.

Điều duy nhất tôi có thể làm là tìm bác sĩ Kỳ Văn trước và hỏi thăm tình hình. Tôi bước ra khỏi phòng khám và tìm kiếm khắp phòng, nhưng không có dấu vết của anh ta.

Tôi hỏi y tá thì cô ấy nói không có bác sĩ nào tên Kỳ Văn ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro