Chương 9 + Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Bồi Ta Ca Hát A

Kể từ khi trải qua những chuyện đã xảy ra trong ngày, bây giờ đối với đủ loại tin đồn ở thành thị, tôi đều bảo trì, thà tin là có, còn hơn là không. Đứng trước cửa nhà vệ sinh suy nghĩ cố nhớ lại nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra, theo truyền thuyết thì phòng nhà vệ sinh thứ hai không thể đi hay là phòng nhà vệ sinh thứ ba không thể đi?

Dù sao tôi đếm tổng cộng có chín phòng, hai người kia hình như ở phòng thứ bảy hoặc phòng thứ tám, nên tôi dứt khoát chui vào phòng thứ sáu, cùng các cô ấy ở gần cạnh. Con số của phòng này cũng là số tốt đảm bảo tôi an toàn.

Tôi sắp bắt đầu cảm thấy tự hào vì sao mình lại thông minh đến vậy, cũng cảm thấy ánh sáng trên đầu nhấp nháy trong giây lát.

Tiếng trò chuyện liên tục từ buồng bên cạnh khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Tôi lại bắt đầu ngâm nga để làm tê liệt thần kinh của mình.

Nhạc chuông điện thoại của Tiêu Viêm là một giai điệu cũ, đã lâu rồi tôi không nghe. Hôm nay điện thoại của anh ấy vang lên ít nhất cả chục lần, tôi vô tình ngâm nga giai điệu đó.

"say you, say me......"

Tôi sững sờ, đứng dậy, kéo quần lên và ngâm nga tiếp.

"say it for always, that's the way......"

Tôi lần này thực sự kịp phản ứng. Rõ ràng là tôi chỉ ngâm nga giai điệu chứ không hát.

Giọng hát đó là của một người phụ nữ khác.

Không thể không nói, giọng hát kia rất nhẹ nhàng, hát rất dễ nghe.

Tôi ngậm miệng lại và không phát ra âm thanh nào nữa.

Có lẽ là do không còn "nhạc đệm" a, sau khi tạm dừng, giọng hát của người phụ nữ đã chuyển sang bài hát khác.

"Ai đang gõ cửa sổ của tôi..."

Tôi tự nhủ, chắc là người phụ nữ bên cạnh đang hát. Tôi đang định nhanh chóng quay lại phòng bệnh, nhưng vừa đặt tay lên cửa, tôi đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ, giống như sợi tóc đen đang tung bay ở trên tay của tôi, còn nhỏ giọt nước.

"Ai đang chơi đàn dây..."

Tiếng hát lại bắt đầu.

Âm thanh rõ ràng ở trên đầu tôi.

Tôi cũng không có ý muốn thưởng thức một chút nào, vội hất tóc trên tay đi, lùi lại mấy bước, suýt chút nữa bước vào bồn cầu.

Dựa lưng vào tường, tôi có thể nhìn rõ lúc này, một người phụ nữ có mái tóc rất dài đang dựa vào cửa ở bên trên, hai tay chống hai bên người, đầu cúi xuống, mái tóc dài nhỏ giọt nước, mặt cô ta tái xanh, mắt nhìn thẳng vào tôi.

"Khoảng thời gian bị lãng quên đó..."

Miệng cô ta mở ra và đóng lại, liền hát ra bài hát này.

Thật sự muốn tát thật mạnh vào miệng của mình, không có việc gì làm, sao lại ca hát để dẫn con quỷ đến bầu bạn với mình a!

Có lẽ thấy tôi không hợp tác lắm. Cô ta nghiêng đầu nhìn tôi, lại nghiêng người về phía trước và hát tiếp: "Dần dần trở lại trong lòng..."

Tôi nghĩ muốn phối hợp hát bè nhưng vấn đề là tôi không quen lắm với bài hát đó, mặc dù cô ta đã hát qua rồi nhưng tôi không thể nhớ được lời a!

Cơ thể của người phụ nữ tiếp tục nghiêng về phía trước cho đến khi toàn bộ phần thân trên của cô ta lộ ra, và cô ta ngày càng tiến gần đến tôi hơn.

Với tốc độ này, cô ta sẽ ăn tôi trong vòng chưa đầy nửa phút.

Sau khi toàn bộ phần thân trên của người phụ nữ lộ ra, tôi cảm thấy cô ta rất to lớn, cao ít nhất hai mét.

Tôi nhón chân lên, cả người đều dán lên trên vách tường, đã không cách nào lùi về phía sau được nữa. Rõ ràng mới vừa rồi còn có thể nghe được tiếng nói ở gian phòng bên cạnh, nhưng bây giờ ngoại trừ tiếng ca, cái gì cũng đều không nghe thấy.

"Cô không phải đang hát sao?" Người phụ nữ đột nhiên nói nhỏ với tôi, tôi ngước lên và nhìn thấy đôi mắt gần như không có màu đen của cô ta.

Tôi căng thẳng nghiến răng nghiến lợi, thực sự không biết phải trả lời câu hỏi của cô ta như thế nào. Cô ta đang bám chặt vào cửa, tôi muốn chạy đi nhưng vách ngăn quá cao, tôi không thể trèo qua được.

"Cô không phải đang hát sao?" Người phụ nữ hỏi lần nữa, giọng có chút tức giận.

Tôi quay đầu tránh nhìn cô ta, run rẩy nói: "Tôi...tôi...tôi hát không hay lắm..."

"Rõ ràng là vừa rồi cô đang hát." Người phụ nữ có chút thất vọng, nhưng sau đó lại hưng phấn: "Tôi hát rất hay."

"Đúng đúng, cô hát rất hay." Tôi vội khen.

Cô ta dường như đang cười, tiếng cười rất kỳ lạ, " Khặc khặc khặc khặc".

Cô ấy rất hài lòng với những gì tôi nói. Cô ta gật đầu và nói: "Anh ấy cũng thích giọng hát của tôi. Vì cô cũng thích nên tôi sẽ tiếp tục hát cho cô nghe".

Chẳng phải mình đang tự chuốc lấy rắc rối sao?

Nhưng rồi tôi nghĩ lại, nếu tôi nói cô ta hát không hay thì cô ta sẽ ăn mình.

"Khi trái tim mỏi mệt, nước mắt cũng đã cạn..."

Cô ta đổi một bài hát khác, còn tôi chỉ có thể đóng vai trò là người lắng nghe trung thành của cô ta.

Không thể cứ tiếp tục như thế này được, tôi không thể một mực ở nơi này nghe cô ta ca hát, vạn nhất cô ta biết hết tất cả các ca khúc thì sao nha? Tôi đã dự báo đến kết quả của mình sẽ là như thế nào rồi.

"Cô có thích giọng hát của tôi hay không?" Chỉ cần tôi thất thần, cô ta liền sẽ đột nhiên hỏi một vài vấn đề.

Tôi cũng chỉ có thể liều mạng gật đầu, nịnh nọt lấy cô ta: "Cô ca hát rất êm tai, thật sự rất êm tai."

Người phụ nữ lần nữa cười "Khặc khặc khặc khặc" và tiếp tục hát.

"Làm sao để yêu một người và ở bên nhau đến già..."

Tâm trí tôi không còn để ý đến tiếng hát của cô ta nữa, tôi phải tìm cách trốn thoát.

"Làm sao để yêu một người và ở bên nhau đến già..."

Tóc người phụ nữ ướt đẫm nước, nhỏ giọt xuống trán tôi, tôi cứ đứng sát tường, chân tôi sắp không chịu nổi nữa.

Không biết lời bài hát có phải ảnh hưởng đến cô ta hay không, sau khi hát xong câu đó, cô ta cứ hát đi hát lại như thể băng cassette bị kẹt và không thể hát được nữa.

Đột nhiên, cô ta hướng tôi rống lớn một tiếng, nói: "Mày là con khốn nạn đó à! Đúng, đúng rồi, mày là con khốn nạn đó, trả Minh Dương của tao lại cho tao.....trả Minh Dương của tao lại cho tao..... Minh Dương thích nghe nhất tao ca hát, anh ấy thích nhất......"

"Cô nhận lầm người rồi, tôi không biết Minh Dương, càng không phải là người trong miệng cô nói đến." Tôi cuống quít giải thích.

Người phụ nữ tuy có đôi mắt nhỏ nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt sắc bén và giận dữ của cô ta. Cô ta lại cao giọng hét lên: "Mày nói dối! Mày là con khốn nạn đó! Mày đến đây làm gì? Mày đến đây không phải để cướp Minh Dương của tao sao!"

Khi nói đến chỗ cảm xúc nhạy cảm, cô ta lao tới, dùng cả hai tay bóp lấy cổ tôi mà không nói một lời.

Bàn tay của cô ta to và khỏe, bị cô ta dùng sức bóp cổ mạnh như thế, tôi lập tức mất hết sức lực và không thể thở được.

"Mày là con khốn nạn đó, mày là con khốn nạn đó, mày tới bồi tao a, mày đi theo tao a......" Cô ta không ngừng lặp lại câu nói này, thế nhưng là tôi không có sức lực gì đáp lại cô ta.

Đầu càng ngày càng nặng, ý thức cũng biến thành càng ngày càng mơ hồ.

Hôm nay bỏ mạng ở đây rồi? Ý nghĩ này liên tục quay cuồng trong tâm trí tôi.

Thật sự là xui xẻo, lúc Tiêu Diễn nói mình sẽ gặp phải họa sát thân, mình còn tưởng rằng anh ta bị bệnh, nhưng bây giờ thì ở đây thực sự là tai họa rồi.

Tôi phải đối mặt với tất cả những điều này như thế nào? Liệu tôi có biến thành một hồn ma như thế này và lang thang khắp bệnh viện sau khi chết không?

Ngay khi chiếc đèn kéo quân sắp xuất hiện trước mắt tôi, giọng nói của một người đàn ông nghiêm túc vang lên trong màn nhĩ của tôi.

"Quỷ cấp thấp như vậy lại dám gây sự trước mặt ta!"

************************************************

Chương 10 : Bắt Một Con Đi

"Tô Ly, Tô Ly......"

"Hả?" Tôi mơ hồ nghe thấy có người gọi tên mình nên thản nhiên đáp lại.

" Em không có việc gì rồi! Thật là quá tốt!" Một bàn tay nắm lấy vai tôi, lại bóp lại lắc, gần như khiến cho tôi buồn nôn.

Tôi phiền não đẩy tay ra, nửa nhắm nửa mở mắt, lúc này đầu tôi đau dữ dội, âm thanh trong tai còn khó chịu hơn cả tiếng vo ve của muỗi.

Thế nhưng khi nhìn đến khuôn mặt giống như trung khuyển của Tiêu Diễn, những lời chửi bậy vừa muốn thốt ra, toàn bộ đều nuốt trở vào.

Anh ta trừng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn tôi, gương mặt chờ mong.

Tôi duỗi lưng một cái mới chậm rì rì từ trong chăn chui ra ngoài, được anh ta giúp nâng đỡ ngồi dậy.

Vừa ngồi xuống, Tiêu Diễn kéo chiếc bàn di động đặt trước giường bệnh đến trước mặt tôi, từ bên cạnh bưng cháo, bánh quẩy còn có trứng gà đặt lên chiếc bàn nhỏ, sau đó cười nói: "Ăn điểm tâm đi, Tô Ly."

Anh ta không cảm thấy quá mức ân cần sao?

Tôi tự nhận mình dáng dấp không xấu, nhưng không có cái kiểu tự tin khiến người ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nhìn chằm chằm vào chén cháo còn bốc hơi nóng cùng trứng muối thịt nạc, tôi nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng vẫn không vượt qua được dụ hoặc của thức ăn , đưa tay cầm thìa.

Múc một muỗng cháo, cảm thấy nóng nên thổi, Tiếu Diễn cũng lại gần giúp tôi thổi.

Đây chẳng phải là quá bất thường sao?

Tôi thẳng thắng ném cái muỗng trở lại chén, quay lại nhìn Tiêu Diễn và giận dữ hỏi: "Chuyện quái gì đang xảy ra với anh vậy?"

"Hắc hắc, kỳ thực cũng không có chuyện gì, anh chỉ muốn biết, em tối hôm qua đến cùng đã xảy ra chuyện gì ." Tiêu Diễn nói, liền đưa cho tôi một cái gương nhỏ.

Tôi không biết tại sao anh ấy lại đưa cho mình cái gương, tôi chỉ nghĩ thật điên rồ khi anh ấy, một người đàn ông cơ bắp, lại lấy từ trong túi ra một cái gương có hình đầu một chú mèo con dễ thương.

Theo tín hiệu của anh ấy, tôi chộp lấy cái gương và soi vào mặt mình.

Trong gương, trán tôi có một vết sưng nhỏ, có dán một miếng băng gạc, trên miếng băng gạc có chút máu.

Điều quan trọng nhất là trên cổ có những dấu vết rõ ràng của một đôi bàn tay to lớn, khiến tôi có cảm giác như mình đang đeo một chiếc khăn quàng cổ kỳ lạ.

Lúc này tôi mới nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.

Ném gương lên giường, tôi nắm lấy cánh tay Tiêu Diễn, lo lắng hỏi: "Tối qua anh cứu tôi à? Anh thật sự là đạo sĩ sao? Anh thật sự có thể bắt được ma sao?"

"Anh đã nói em sẽ có họa sát thân, xem đi, em quả nhiên là thấy được một chút đồ vật không nên nhìn thấy." Tiêu Diễn dùng sức hất tay tôi ra, ngồi xuống đối diện với tôi ở trên giường bệnh, nói tiếp: "Tối hôm qua anh đem em từ trên hành lang khiêng trở về, còn giúp em gọi bác sĩ."

"Nhưng điều thú vị là, ngoại trừ anh và em, bác sĩ hay y tá nào đến khám cho em đều không phát hiện dấu vết trên cổ của em. Họ chẩn đoán em bị ngất do hạ đường huyết và căn dặn đợi sau khi em tỉnh dậy nhớ cho em ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ, thừa dịp lúc em còn hôn mê đã vô cho em hai bình đường glucô."

Tôi nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, xác nhận lại lần nữa rồi hỏi: "Nhưng anh có thể nhìn thấy dấu tay trên cổ tôi phải không?"

"Đó là dấu tay sao? Ừm... Đương nhiên là anh có thể nhìn thấy, anh có thể..." Tiêu Diễn trên mặt thoáng qua một tia mất tự nhiên, nhưng lập tức biến mất, vỗ ngực trấn an mình.

Thành thật mà nói, hình ảnh cảnh sát oai nghiêm cùng với thái độ kiên quyết của anh ấy cuối cùng đã xóa tan sự nghi ngờ của tôi và tôi sẵn sàng kể cho anh ấy nghe tất cả những điều kỳ lạ mà tôi đã thấy từ hôm qua.

Khi tôi nói xong, Tiêu Diễn rơi vào trạng thái trầm tư. Anh dùng tay chống cằm với tư thế mạnh mẽ, khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút, thầm nghĩ cuối cùng mình cũng gặp được một quý nhân, lần này được cứu rồi à?

Thấy anh hồi lâu không lên tiếng, tôi không khỏi lo lắng hỏi anh: "Tối qua anh thu thập con ma nữ to lớn đó như thế nào?"

"Theo kinh nghiệm của ông nội, một khi em đã trêu chọc tới những vật này thì phải chấm dứt, không được chạy trốn." Tiêu Diễn không trả lời câu hỏi của tôi, lấy ra một cuốn sách cũ ố vàng, thậm chí còn không có bìa bên ngoài, cúi đầu lật qua hai trang nói: "Dù có đi đến chân trời góc biển, hay thậm chí ra nước ngoài, họ sẽ không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục đích. Bất quá cũng phải dựa theo tình huống, phải xem em đã trêu chọc những con quỷ kia như thế nào. Ừm..... em gần đây đã làm chuyện trái lương tâm gì nhỉ ?"

Chà, dựa trên kinh nghiệm của ông nội, hóa ra là anh ta không có kinh nghiệm gì a!

Còn cái gì việc trái với lương tâm, tôi dám thề với bóng đèn, trong hai mươi hai năm qua mọi việc tôi đã làm đều không thẹn với lương tâm. Hai ngày trước, tôi đã có lòng tốt giúp Vương Văn Tĩnh cõng tiếng xấu. Nếu như ở cổ đại, tôi sẽ là đức mẹ Maria, cứu độ chúng sinh khỏi khổ đau Quan Thế Âm Bồ Tát .

Tiêu Diễn ngay lập tức thay đổi bộ mặt của một cảnh sát nghiêm hình bức , cuốn sách cũ, thấp giọng lẩm bẩm: "Thật kỳ lạ, nếu như những con quỷ đó không đến tìm em báo thù, tại sao tất cả họ đều quấn lấy em?"

Tôi vẫn đang trông cậy vào anh ta để trả lời vấn đề của mình đây!

Nhìn thấy anh ta đang đọc cuốn sách nhỏ, tôi đi theo anh ấy và hỏi: "Đây là cái gì?"

"Nhật ký của ông nội, anh cũng là nhìn xem bản nhật ký này mới bắt đầu học ra nghề." Tiêu Diễn lắc cuốn nhật ký một cách đầy tự hào.

Lượng thông tin trong câu nói này hơi lớn, nhất thời tôi không có phản ứng kịp.

Tôi liếc nhìn một chút, thấy những dòng chữ trên đó trông giống như giáp cốt văn, tôi không thể hiểu được một từ nào trong đó.

Nhìn Tiêu Diễn, anh ta đang nghiêm túc lật từng trang, trông rất chuyên nghiệp.

Bây giờ tôi chỉ có thể tin anh ta, dù sao đêm qua tôi quả thực đã được anh ta cứu. Tiếng gầm mà tôi nghe thấy trước khi hôn mê vẫn còn in rõ trong ký ức.

"Vậy tôi phải làm sao đây?" Bây giờ tôi đã có đùi rồi, tôi không còn sợ hãi nữa.

Tiêu Diễn suy nghĩ một chút nói: "Nếu chúng ta không tìm được nguyên nhân bọn hắn tìm em, vậy chúng ta bắt một con rồi hỏi một chút. Đây là cách nhanh nhất."

"Bắt một con? Anh có chắc không?" Tôi không thể tưởng tượng được những gì anh ta nói . Tôi luôn cảm thấy đây rõ ràng là cách làm thông thường của anh ấy khi làm cảnh sát .

Tiêu Diễn rất kích động, căn cứ vào sự miêu tả của tôi, anh ta chuẩn bị trước tiên mang theo tôi đi hoa viên đi dạo bên trong một vòng.

Tất nhiên, bước quan trọng nhất trước đó là đi thang máy xuống tầng dưới.

Tôi sống chết không chịu, tôi không có suy nghĩ muốn một mình mạo hiểm làm chuột bạch.

Tiêu Diễn hình như biết tôi sẽ phản kháng nên đi thẳng tới chỗ tôi, lập tức vác lên vai.

Đôi vai rộng của anh ta cứng như đá. Khi anh ta vác tôi như thế này, bụng tôi gần như muốn trào ngược, cảm giác như có axit trong bụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro