Chương 7 + Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Bệnh Nhân Mới

Tôi có đủ lý do để tin tên nhóc đầu to này đang nhắm tới mình.

Tư thế hiện tại của đứa bé hoàn toàn đang chờ cơ hội tấn công!

Lúc này tôi mới nhìn rõ được toàn bộ khuôn mặt của đứa bé đầu to.

Đứa bé thực sự không có tay và chân! Chỗ mà lẽ ra là tay và chân, dường như chúng đã bị thứ gì đó cắt đứt, chỉ còn lại bốn khối thịt nhỏ.

Trong cái miệng há hốc của nó có ba hàng răng nanh mỏng, trông đặc biệt xuyên thấu.

Vương Văn Tĩnh đang chờ xem trò cười của tôi, cô ta muốn xem tôi sẽ khóc lóc thảm thiết như thế nào và tôi không thể chấp nhận sự thật này như thế nào.

Nhưng chắc hẳn cô ta không ngờ phản ứng của tôi trước những gì cô ta nói sẽ là sợ hãi.

Nhưng dù thế nào đi nữa, phản ứng của tôi cũng đã làm cô ta hài lòng. Cô ta chộp lấy cái túi bên hông và lấy ra một cặp kính râm phản quang màu xanh - dù trời mưa to nhưng vẫn muốn bản thân mình trông thật xinh đẹp.

Lắc lắc đầu tóc, Vương Văn Tĩnh liếc nhìn tôi qua khe kính, hừ lạnh một tiếng, nói: "Bệnh thần kinh, tôi nghĩ về sau chúng ta không cần gặp lại."

Nói xong, cô ta bước đi trên đôi giày cao gót siêu cao và lắc mông điệu đà đi mất.

Điều làm tôi ngạc nhiên nhất là, đứa bé đầu to không hề nhảy khỏi vai cô ta mà vẫn tiếp tục nằm trên đó và đi theo.

Tôi lập tức xụi lơ ngã xuống giường bệnh, nhìn lên trần nhà với đôi mắt to xuất thần.

Đứa bé đầu to đi theo Vương Văn Tĩnh, tôi là không sao rồi, nhưng còn cô ta thì sẽ ra sao?

Đúng là chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Tôi nằm trên giường bệnh, trằn trọc mấy lần, cũng không muốn ăn cái gì, càng ngủ không được.

Tôi chuyển đổi mấy cái tư thế, mấy lần gần như lăn ra khỏi giường.

"Cứ tưởng sẽ thấy bừa bộn, không ngờ lại sạch sẽ như vậy." Một giọng nam dịu dàng vang lên sau lưng, tôi vội vàng quay người nhìn về phía cửa

Bác sĩ Kỳ Văn cầm hồ sơ bệnh án và ống nghe đeo trên cổ, đi vào cửa cách một đoạn rồi đứng cạnh giường bên cạnh.

Tôi nửa ngồi dậy, có chút xấu hổ, dù sao mới vừa để anh nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

"Tôi không có khuynh hướng bạo lực, nếu không tôi đã trực tiếp lên tầng mười sáu." Tôi nhún vai, giả vờ bình tĩnh.

Bác sĩ Kỳ Văn không có lộ biểu cảm nào khác trước sự hài hước của tôi, anh ta cúi đầu, nhìn hồ sơ bệnh án và nói: "Là thế này, gần đây giường bệnh rất bận rộn, không có giường trống nào khác, có một bệnh nhân cần ở lại bệnh viện theo dõi một ngày, là nam nhân, cô xem có thể hay không..."

Tôi khẽ cau mày, nhưng chưa kịp nói gì, bác sĩ Kỳ Văn có lẽ nghĩ tôi đang gặp khó xử nên mới nói lại: "Anh ấy là cảnh sát, anh ấy bị thương nhẹ và có chút nhiễm trùng. Dù sao thì chúng tôi cũng sẽ tôn trọng ý kiến ​​của cô, nếu cô cảm thấy không phù hợp thì chúng tôi sẽ tìm cách khác."

Việc sắp xếp một bệnh nhân nam và một bệnh nhân nữ vào một phòng đôi quả thực là không thích hợp, nhưng dường như tôi không có tư cách phản đối chuyện này, nên hỏi: "Bà Vương ở giường bên cạnh đâu rồi? Hình như tôi đã nhìn thấy bà ấy vào buổi sáng."

"Bà Vương?" Bác sĩ Kỳ Văn cau mày, lật hồ sơ bệnh án xem thông tin bên trong và nghi ngờ nói: "Giường bên cạnh cô..... hai ngày nay trống a... Kỳ lạ, trong thông tin hồ sơ bệnh án tôi vừa nhận được, không có ghi chép nào về bà Vương..."

Thái dương của tôi đột ngột giật lên một chút, cảm thấy như nhãn cầu của mình sắp rơi ra ngoài.

Trước khi bác sĩ Kỳ Văn nghi ngờ thêm điều gì, tôi vội vàng xua tay nói: "Không sao đâu, cảnh sát nhân dân à, ở cùng nhau một đêm cũng không có gì quá đáng."

Tôi định dùng cái này để chấm dứt cái đề tài kia.

Bác sĩ Kỳ Văn bị tôi ngắt lời cũng không nói gì nữa, chỉ có thể gật đầu nói: "Tôi sẽ bảo anh ấy qua đây sau. Cảm ơn cô rất nhiều."

Nói xong, anh cũng không vội rời đi, mà đứng ở cửa phòng bệnh, vẻ mặt trầm ngâm, sau đó như đang nói với chính mình: "Đúng là vận mệnh không thể xâm phạm."

Nói xong anh ta bỏ đi.

Tại sao mấy người tôi gặp hôm nay đều kỳ lạ như vậy? Ngay lập tức hối hận vì đã đồng ý có thêm một người bạn cùng phòng.

Từ khi nghe giường bên cạnh không có bà Vương, toàn thân tôi lại cảm thấy khó chịu, nổi da gà, răng vô thức cảm thấy ê ẩm.

Nghe nói bệnh nhân mới là nam còn là cảnh sát, tôi thừa nhận mình có động cơ ích kỷ, luôn cảm thấy nam nhân như vậy chắc chắn dương khí đặc biệt nhiều, để tôi có thể ôm đùi.

Nhưng bây giờ, tôi thực sự sợ người đàn ông tới đây cũng không phải là người bình thường.

Tôi sắp bệnh thần kinh rồi.

Cứ lo nghĩ như vậy, mà chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

"Xin chào! Tôi tên Tiêu Diễn, tôi là đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự số 2! Xin chỉ giáo nhiều thêm!"

Đột nhiên, một âm thanh siêu cấp vang dội bầu trời, khiến tôi tỉnh giấc ngay lập tức, thậm chí còn rùng mình kinh hãi.

Khi tôi mở mắt ra, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng lúng túng ở cửa phòng bệnh. Anh ta cao đến nỗi kiễng chân lên cảm giác sẽ chạm vào được xà cửa.

Anh chàng để đầu đinh, trông khá bảnh bao, nam tính với lông mày rậm và đôi mắt to, chỉ cần nhìn vào dáng người là có thể đoán được là đã tập luyện qua.

Thấy mình vừa đánh thức tôi đang ngủ, anh chàng càng xấu hổ hơn, gãi đầu, mím môi bước vào phòng bệnh, đặt đồ trên tay lên bàn rồi nói: "À, cái đó. ..cái đó....... Cậu ăn cơm chưa? Ở đây có hộp thức ăn do gia đình đồng nghiệp nấu đưa cho tôi. Tôi không quen ăn loại đồ ăn này nên tôi đến căng tin mua một hộp cơm trưa."

Vừa dứt lời, anh lại bước đến bên cửa sổ, đóng cửa sổ lại, dùng giọng điệu dặn dò như mẹ già: "Sẽ bị cảm đó, hôm nay bên ngoài gió lớn, các cô phụ nữ đều tương đối yếu."

Tôi chưa nói một lời nào kể từ khi anh ước vào cửa. Anh chàng vẫn tiếp tục nói, rõ ràng là đang cố gắng hóa giải sự xấu hổ bằng cách này.

Anh chàng này có làn da lúa mạch khỏe mạnh. Mặc dù vậy, tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ gò má ửng hồng của anh. Ngược lại là một người khá dễ thương.

Vừa rồi tôi nghĩ muốn đóng cửa sổ lại, nhưng không biết phía sau rèm cửa khép hờ còn có mấy đứa trẻ đầu to hay không, nên một mực không dám động.

Đặt hộp thức ăn gia đình lên bàn cạnh giường của tôi, lúc này anh ta ngồi xuống giường đối diện, đối mặt với tôi, ho một cách lúng túng và nói: "Tháng trước tôi bị một vết thương ở bụng khi bắt một tên tội phạm. Vết thương... vết thương lại bị rách toạc trong buổi tập sáng nay. Haha, ban đầu tôi không muốn nhập viện, nhưng bác sĩ nói nó bị nhiễm trùng, yêu cầu tôi phải theo dõi một ngày..."

"Bác sĩ đương nhiên là vì cho tốt cho anh, anh không cần xấu hổ như vậy, khiến cho tôi cũng ngượng ngùng theo." Tôi tận lực giả vờ mình trông như cừu non vô hại, nếu không thì tôi luôn cảm thấy bây giờ anh ấy trông có vẻ ngại ngùng, tựa như anh đang sợ hãi tôi. Nhân đây : "Tôi tên là Tô Ly, và là giáo viên tại Học viện Mỹ thuật XX hai ngày trước."

****************************************************

Chương 8: Thân Phận Khác

"Trông cậu thật trẻ! Tôi biết ngôi trường đó, thế nhưng là trường đại học hạng nhất." Tiêu Diễn cười, đôi mắt cong cong và có hai chiếc răng hổ nhỏ đáng yêu, có phần không cân xứng với dáng người to lớn của anh ấy.

Tôi lịch sự đáp: "Ân, tôi hai mươi hai tuổi rồi." Nói xong, tôi nhìn chằm chằm vào hộp thức ăn gia đình, mùi thơm của gà rán làm cho bụng cô cuối cùng cũng khôi phục cảm giác đói.

Tiêu Diễn cao hứng vỗ tay, nói: "Anh chỉ lớn hơn em hai tuổi nha!"

Anh chàng hào hứng lấy trong hộp thức ăn gia đình ra một cái đùi gà to, đưa tới trước mặt tôi rồi nói tiếp: "Anh nghe thấy bụng em đang kêu, đến, ăn đi, đừng khách khí!"

Anh ta nói kiểu này, lúng túng ngược lại là tôi.

Lỗ tai của anh ta rất thính nha, tôi cũng không phát giác, bụng của mình vậy mà đối với hộp thức ăn có phản ứng.

Tôi cũng không phải người hay khách khí, đùi gà đều dâng tới miệng rồi, đương nhiên là không có đạo lý từ chối a. Tôi bình thường thích ăn thịt gà nhất.

Mấy ngụm liền gặm xong một cái đùi gà, thỏa mãn lau dầu trên miệng. Lúc này tôi mới thấy Tiêu Diễn ngồi thẳng trên giường bệnh đối diện với mình, hai tay chống lên đầu gối, ưỡn ngực, nhìn chằm chằm vào tôi.

"Ờ... có chuyện gì vậy?" Vẻ mặt của anh ấy khiến tôi bối rối.

Vừa rồi tôi còn tưởng, cuối cùng mình cũng có thể nhìn thấy một nụ cười bình thường, hôm nay những nụ cười quái đản đó gần như khiến tôi sợ đến chết. Bây giờ khuôn mặt đột nhiên nghiêm túc của anh ấy khiến tôi theo bản năng cảm thấy có nguy hiểm nào đó đang đến gần?

Nhưng ngoại trừ xương đùi gà, hiện tại trong tay tôi không có vũ khí tiện dụng nào khác.

Khóe miệng Tiêu Diễn nhất thời giật giật, tựa hồ muốn nói nhưng lại do dự.

Tôi nhướng mày, tự hỏi anh ta đang có âm mưu gì.

Tiêu Diễn nghiêng người về phía trước, anh vừa di chuyển, tôi cũng theo chuyển động của anh mà ngồi lùi lại, vẫn giữ khoảng cách ban đầu.

Nhìn thấy tôi như vậy, anh ấy có vẻ đã rất quyết tâm và lao về phía trước, chúng tôi đã ở rất gần, đến nỗi chóp mũi anh ấy gần như chạm vào chóp mũi tôi.

Tôi đang nghĩ nếu anh ta thực sự có vấn đề gì đó, tôi sẽ dùng xương đùi gà chọc vào mắt anh ta.

"Tô Ly, ấn đường của em biến thành màu đen, e rằng sẽ có họa sát thân."

Anh ấy đã kiềm chế rất lâu trước khi nói điều này. Vẻ mặt nghiêm túc của anh ấy khiến tôi không biết phải đáp lại vấn đề này như thế nào.

Bác sĩ Kỳ Văn xác định anh ta đúng là ở chỗ này, mà không phải lầu mười sáu?

"A?" Tôi lúng túng đáp lại một câu.

Tiêu Diễn bỗng nhiên xoay người, chạy tới cửa phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại.

Tôi siết chặt xương gà, sẵn sàng đánh trả bất cứ lúc nào.

Anh ta lo lắng bước lại chỗ tôi và ngồi cạnh tôi, cảm thấy không thích hợp, anh lại ngồi đối diện với tôi, nhìn chằm chằm vào mắt tôi và hỏi: "Gần đây em có thấy gì kỳ quái không?

Mặc dù đúng là tôi đã nhìn thấy những điều kỳ lạ nhưng người kỳ lạ nhất tôi thấy bây giờ chính là anh ấy, được chứ!

Tiêu Diễn có thể cảm thấy tôi đối với anh ta đề phòng, lại từ trong hộp thức ăn gia đình lấy ra một cái đùi gà dụ dỗ tôi, nói: "Tô Ly, em tin tưởng anh đi, anh có thể xem tướng mạo, tướng tay, còn có thể bắt quỷ trừ yêu."

Ách...... Anh ta đều nói như vậy rồi, bây giờ cửa phòng bệnh vẫn là đang đóng, khắp người anh ta đều là cơ bắp, xem ra, tôi có đánh cũng đánh không lại, tôi nên tin hay là không tin đây?

"A...... Dáng vẻ thật là lợi hại." Tôi thật sự rất muốn cười dễ thương hơn, nhưng có trời mới biết thời khắc này sắc mặt tôi lại khó coi đến cỡ nào.

Trong vòng hai giờ tiếp theo, Tiêu Diễn cố gắng giải thích cho tôi biết, anh ta là đạo sĩ phái nào, là truyền nhân đời thứ mấy, cũng như lý do tại sao anh ấy trở thành cảnh sát vì gia đình khó khăn và lý tưởng thời thơ ấu của anh ấy.

Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy hơi nghi ngờ và sợ hãi trước vẻ ngoài lo lắng của anh ấy, nhưng chỉ trong vòng mười phút, tôi đã thay đổi thái độ.

Tôi có thể chịu trách nhiệm về kết luận đối với Tiêu Diễn, anh ta chính là một danh hài nhỏ a!

Ăn hơn phân nửa hộp thức ăn gia đình, câu có câu không nghe Tiêu Diễn kể chuyện bắt ma của gia tộc bọn họ, đặc biệt là anh ta rất sùng bái ông nội của mình. Đây là một câu chuyện kể rất tốt để thôi miên trước khi đi ngủ, tôi nằm trên giường và tìm một cái tư thế ưu thích.

Đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, tôi nháy mắt mấy lần, sau đó nhìn chằm chằm chung quanh. Mười mấy giây sau, con mắt mới thích ứng bóng tối xung quanh, ý thức từ từ khôi phục, tôi mới hồi tưởng lại, không biết lúc nào mình đã ngủ thiếp đi.

Tôi mò mẫm tìm chiếc điện thoại ở đầu giường, bật lên và nhìn thì đã ba giờ sáng.

Tiêu Diễn đang ngủ ngon lành ở giường bên cạnh, hô hấp đều đều, thỉnh thoảng còn có vài tiếng ngáy nho nhỏ.

Nửa đêm tỉnh dậy, thứ tôi nhìn thấy không phải là nụ cười kỳ lạ của bà Vương bên cạnh, mà là khuôn mặt đang ngủ yên bình của Tiêu Diễn, tôi cảm kích đến mức suýt khóc.

Có dương khí của nam nhân chính là không giống nhau, dù tôi tỉnh dậy từ giấc mơ nhưng ít nhất đây không phải là ác mộng.

Ban ngày chạy quá mệt mỏi, lại thêm Tiêu Diễn kể chuyện thôi miên nên tôi không làm những việc thường lệ phải làm trước khi đi ngủ. Khi mở mắt ra, tôi cảm thấy muốn đi vệ sinh.

Đây là phòng bệnh thông thường, trong phòng cũng không có nhà vệ sinh, chỉ có nhà vệ sinh hai bên ở cuối hành lang.

Tôi phiền não đứng dậy, muốn kêu Tiêu Diễn thức dậy, nhưng lại cảm thấy ngượng ngùng, dù sao mới quen chưa tới mấy tiếng đồng hồ, chỉ là nghe xong mấy câu chuyện nhàm chán, cùng nhau ăn hộp thức gia đình, còn không có quen thuộc đến mức kết bạn đi vệ sinh.

Trên cửa phòng bệnh có một cửa sổ kính, ngoài hành lang có ánh sáng yếu ớt chiếu qua cửa sổ kính, còn có thể nghe thấy tiếng người bên ngoài.

Một bác sĩ và y tá đi ngang qua, qua cửa kính có thể nhìn rõ nửa đầu của họ.

Bên ngoài dường như là có ít người, điều này cũng giúp tôi có thêm chút can đảm. Nói không chừng còn có thể gặp được anh chàng bác sĩ tiểu thịt tươi lúc ban ngày, nói thật ra, so với Tiêu Diễn nam nhân có cơ bắp vận động, thì tôi tương đối thích, Kỳ Văn nam nhân dịu dàng ít nói hơn.

Tôi hít sâu hai hơi, xoay người xuống giường, cố ý tạo ra chút tiếng động, nghĩ nếu Tiêu Diễn tỉnh lại, tôi sẽ trơ tráo mời anh ấy cùng đi ra ngoài.

Những người thích thể thao thực sự có chất lượng giấc ngủ rất tốt. Khi tôi đang đi giày, còn cố tình đá vào chân giường của anh ấy, ngón chân của cô gần như bị gãy, nhưng anh ấy không hề phản ứng.

Tôi bực bội chỉ có thể tự mình đi ra ngoài. Vừa mở cửa ra, đã thấy người nhà ở phòng bên cạnh đang đứng nói chuyện với bác sĩ trực.

Điều này dần dần mang lại cho tôi sự tự tin. Khi quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy một người phụ nữ đang được một phụ nữ trẻ đỡ, đi về phía nhà vệ sinh, trong nháy mắt cảm thấy có gió dưới chân và chạy theo cô ấy.

Nhà vệ sinh ở khoa nội trú khá lớn, vừa bước vào đã nghe thấy hai người phụ nữ nói chuyện, họ đang nói về chuyện nhà. Điều này khiến cô rất vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro