Chương 5 + Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5 : Nữ Nhân Chết Tiệt Kia Tới

"Cạch cạch cạch cạch........"

Không biết có phải vì mình hát quá hay hay không mà luôn có cảm giác cái âm thanh kia càng ngày càng gần.

Không được, không thể tiếp tục như vậy, nên tôi dừng lại tại chỗ hít một hơi thật sâu, vỗ nhẹ vào ngực để tiếp thêm dũng khí, rồi từ từ từng chút một di chuyển đến tay vịn cầu thang và nhìn xuống.

Vừa đến hàng rào chắn, tiếng nhạc chợt vang lên làm tôi sợ hãi đến mức suýt té khỏi tay vịn, tiếng nhạc giống hệt bài hát tôi đã ngâm nga trước đó. Cảm nhận giữa bụng mình rung lên và sau đó mới nhận ra âm nhạc đang phát ra từ điện thoại di động của mình.

Tôi cư nhiên lại sợ hãi trước tiếng chuông điện thoại di động của chính mình, khiến tôi vừa xấu hổ vừa buồn cười, vừa giận dữ vừa lấy điện thoại di động trong túi ra, ba chữ " Vương Văn Tĩnh" hiện lên trên màn hình vẫn khiến tôi không nói nên lời, trợn trắng mắt.

Á, người phụ nữ chết tiệt này cuối cùng cũng chịu xuất hiện !

Tựa vào tay vịn cầu thang, vuốt màn hình điện thoại di động, vừa nhấc máy, giọng nói của Vương Văn Tĩnh vang lên ở bên kia: " Cô giáo Tô Ly, cậu đi đâu vậy? Y tá đã tìm cậu rất lâu rồi, tôi đang ở phòng của cậu, cậu mau chóng quay lại nha."

Trước giọng nói ngọt ngào của cô ta, giọng nói của mình luôn nổi bật như một người đàn ông.

" A, đã biết." Tôi qua loa lấy lệ đáp lại. Vừa định cúp điện thoại thì giọng nói của Vương Văn Tĩnh lại vang lên: " Được, tôi đợi cậu nha."

Tôi rùng mình, cất điện thoại vào túi, nhìn xuống lầu không thấy gì cả, tiếng "cạch cạch" cũng không còn nữa.

Rẽ ngoặt đi lên chính là lầu 13, khu nội trú, tôi bây giờ chỉ muốn nhanh chóng rời đi cái cầu thang bộ này, không khỏi bước nhanh hơn.

Trong nháy mắt ngay tại rẽ ngoặt lên cầu thang, sắc mặt tôi đột nhiên tái đi, cảm giác rõ ràng có đồ vật gì đó nhanh chóng lướt qua, tôi choáng váng đầu óc, nhất thời không phản ứng kip, đầu cũng theo phản xạ cử động về hướng tay vịn cầu thang bộ bên kia thăm dò.

Kỳ quái, chẳng có gì cả, trống không.

Nếu cẩn thận nghe một chút, ngoại trừ tiếng mưa đập vào kính cửa sổ, cũng không có âm thanh lạ nào khác.

Chính mình hù dọa mình mới là đáng sợ nhất, tôi hít sâu một hơi bất kể có phải hay không là thật sự có đồ vật gì đó, điều quan trọng nhất là phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Cứ chạy một hơi về phòng bệnh, mệt đến thở không ra hơi, tôi đứng trước cửa phòng bệnh, khom lưng ôm đầu gối, há miệng ra thở phụ trợ mũi hô hấp có chút khó khăn.

Phòng tôi ở là phòng đôi, tôi ngủ trên giường bên trong, lúc này Vương Văn Tĩnh đang ngồi trên giường của tôi, mắt mở to, miệng trề, tay cầm bông phấn và trang điểm, trông giống như một con tinh tinh.

Giường bệnh bên cạnh, bà Vương không có ở đó. Nghĩ đến nụ cười kỳ lạ của bà Vương khi vô tình mở mắt vào lúc nửa đêm hôm qua và nhìn tôi một cách kỳ lạ, cùng với việc mở rộng tam quan của tôi trong mấy giờ vừa qua, cũng có chút nghĩ lại mà sợ.

Lúc này bà ấy không có ở đây, giường được dọn dẹp sạch sẽ. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, hít sâu một hơi, vỗ nhẹ vào đầu gối, đứng thẳng người rồi bước vào phòng bệnh.

Vương Văn Tĩnh nhìn thấy tôi, lập tức ném bông phấn vào trong chiếc túi màu vàng bắt mắt, trên môi nở nụ cười, nhiệt tình chạy về phía tôi, hỏi: " Tô Ly, Tô Ly, y tá đang chăm sóc cho cậu là nam a, rất là đẹp trai."

Nam ? Tại sao tôi lại không biết ?

Chẳng trách vừa rồi Vương Văn Tĩnh trong điện thoại giả mù sa mưa, giọng nói ngọt ngào như vậy, thì ra nguyên do là có y tá nam a.

Tôi hất tay cô ta đang nắm lấy cánh tay mình rồi bước trở lại giường bệnh, chân mềm nhũn liền trực tiếp ngã xuống.

" Cậu đây là đi đâu, làm gì mà mệt mỏi thành dạng này ?" Tôi cảm giác Vương Văn Tĩnh đang ngồi bên cạnh mình, nghĩ nghiêng đầu lại nhìn, đột nhiên một quả cam xuất hiện trước mặt tôi. Miễn cưỡng chống cánh tay lên, nữa người dựa vào giường bệnh tìm một tư thế thoải mái rồi cầm lấy quả cam bắt đầu lột vỏ.

" Y tá đó vừa đến một phòng khác, anh ấy nói sẽ quay lại với cậu sau." Vương Văn Tĩnh ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, hứng thú muốn tiếp tục chủ đề này: " Y tá kia......"

"Thật là nam y tá, tôi chưa từng gặp qua, cũng không biết gì cả."

Tôi cáu kỉnh ngắt lời cô ta, nhét một miếng cam vào miệng.

Hắc, chua chết tôi !

Vương Văn Tĩnh cảm thấy bị coi thường, trợn mắt, cầm lấy chiếc nơ sáng bóng trên móng tay, đung đưa bàn chân, nói: " Cô giáo Tô Ly, tôi là mạo hiểm không sợ mấy người trong trường phát hiện đến thăm cô. Cô giáo có biết là những chuyện về cô đã lan truyền khắp trường. "

" Thật là làm khó cho cậu." Tôi che má mình, ném số múi cam còn lại lên bàn, Vương Văn Tĩnh thích mua mấy thứ bề ngoài đẹp đẽ mà không thực dụng, mùa này chưa phải là mùa cam a!

Vương Văn Tĩnh đột nhiên cười lớn, che miệng, cong khóe mắt, khom cổ trông như mẹ chồng chồn, kiêu ngạo nói: " Hai ngày nay Hạ Nhất Phàm đều đến gặp tôi."

" A, vậy thì tôi thật sự phải chúc mừng cậu đấy." Căn bản là tôi không để ý khi nói lời này.

Ai tới tìm cô ta đều không phải việc của tôi, mặc dù cô và Hạ Nhất Phàm có mối quan hệ không tốt như vậy.

Nghe tôi nói xong, Vương Văn Tĩnh hưng phấn, huých nhẹ tôi, nói: " Tô Ly, tôi không phải lợi dụng lúc người ta khó khăn a. Dù sao Hạ Nhất Phàm cũng là con trai trưởng của hiệu trưởng. Bây giờ mọi người đang bàn tán về cậu và giáo sư Lục, bình thường Hạ Nhất Phàm rất thân thiết với cậu, nhưng lại gần như bị các loại tin đồn bủa vây, hiệu trưởng rất tức giận, đặc biệt là......"

" Tô Ly đúng không, đến giờ nên thay thuốc rồi." Một giọng nam dịu dàng từ ngoài cửa truyền tới, cắt đứt lời nói của Vương Văn Tĩnh.

Nhìn thấy Vương Văn Tĩnh ánh mắt bắt đầu sáng ngời, quay đầu nhìn về phía cửa, dáng vẻ " khát cầu", tôi cũng quay đầu lại và phát hiện một người đàn ông mặc áo choàng trắng đang nhìn tập hồ sơ bệnh án trên tay và hướng mình đi tới.

Anh ta cao khoảng 1,8 m, đầu cuối thấp, mái tóc đen hơi dài che mặt, tôi không nhìn rõ mặt, cũng không nhớ rõ hai ngày nay có một bác sĩ như vậy đã chăm sóc mình.

Vương Văn Tĩnh lập tức đứng dậy khỏi ghế, chăm chú nói với anh ta: " Anh trai y tá, anh đến vừa kịp lúc, cô ấy là Tô Ly, không biết cô ấy vừa chạy đi đâu chơi."

Người đàn ông ngẩng đầu lên và nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời. Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao, Vương Văn Tĩnh lại hưng phấn như vậy, người đàn ông này quả thật rất đẹp trai, giống như một đại minh tinh. Bởi vì làn da của anh ta rất trắng trẻo, nốt ruồi đen nhỏ dưới khóe mắt trái rất rõ ràng, trông anh ta rất trẻ, như một tiểu thịt tươi.

Trong các trường nghệ thuật, có rất nhiều anh chàng đẹp trai, nhưng ngoại hình và phẩm chất của người đàn ông này cao hơn nam sinh trong trường chúng tôi ít nhất một bậc.

Anh ta mỉm cười, khoe hàm răng trắng đều và gọn gàng, giải thích: " Tôi Không phải y tá, tôi là bác sĩ thực tập."

Vương Văn Tĩnh càng nhiệt tình hơn và cố gắng hết sức để đến gần anh ta.

*****************************************************

Chương 6: Đứa Trẻ Quái Vật Đầu To

Tôi bất đắc dĩ giơ tay trái lên và nói với anh ta: "Ở đây, là bàn tay này."

Ánh mắt bác sĩ nhìn tôi với vẻ biết ơn. Anh ta bước tới trước mặt tôi, nắm lấy tay của tôi và giúp tôi tháo vải băng.

Bàn tay của anh ta rất ấm và mát, khi bôi thuốc lên tay tôi, tôi không nhịn được phải quay đầu lại nhìn anh ta một cái.

Anh ta nhìn chằm chằm vào tay tôi, rất cẩn thận. Như thể bàn tay của tôi là một tác phẩm nghệ thuật.

Mặc dù vết sẹo kia là thẳng tắp không có nào chỗ uốn lượn nhưng tôi cảm thấy nó không đẹp lắm.

Nhưng cái cách bác sĩ này nhìn chằm chằm vào vết sẹo của tôi thực sự rất nóng bỏng.

Chẳng lẽ anh ta có sở thích khó giải thích nào đó? Tôi liếc mắt, vô tình nhìn thấy thẻ công tác của anh ta thò ra khỏi túi áo, tên in trên huy hiệu là "Kỳ Văn".

"Bác sĩ Kỳ, tôi nghĩ không cần thiết phải nhìn kỹ như vậy." Đây là lần đầu tiên có người nhìn chằm chằm vào tay tôi như vậy, tôi cảm thấy rất khó xử, muốn phân tán sự chú ý của anh ta, liền nhớ tới một chuyện:"A, nhân tiện, tại sao tôi không có cảm giác ở tay. Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Có lẽ anh ta hơi ngạc nhiên khi nghe tôi gọi họ của mình. Anh ta ngước lên nhìn tôi một cái, dùng sức chọc mạnh vào vết sẹo của tôi.

Tôi ngược lại hít một hơi khí lạnh, đau chết!

Anh ta nói rất bình tĩnh: "Đây không phải là có tri giác sao?"

Ai? Đúng vậy, ngay từ đầu tôi đã cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh ta, cũng không biết lúc nào tay của tôi đã khôi phục tri giác. Bất quá anh ta cũng không cần phải tàn nhẫn như vậy!

Vương Văn Tĩnh sợ người khác bỏ mặc mình, nói như cướp kịch bản: "À, đúng rồi, Hạ Nhất Phàm nhờ tôi thay anh ấy xin lỗi cậu, nói rằng ngày đó anh ấy không phải cố ý. Cậu nói, cậu cũng thật là, biết rõ vợ của giáo sư Lục lợi hại như vậy mà còn muốn trêu chọc ông ta."

Tôi liếc nhìn cô ta và không nói gì.

"Bây giờ ngược lại tốt rồi, chuyện giữa cậu và giáo sư Lục đều lan truyền trong trường. Vợ của ông ta đã in toàn bộ nội dung những tin nhắn không rõ ràng mà hai người đã gửi và dán lên bảng thông báo. Mọi người đều biết có một học sinh suất sắc đã trở thành giáo viên khi bằng tuổi của chúng ta, vậy mà lại làm ra chuyện như vậy. Cũng có tin đồn rằng sở dĩ cậu có thể trở thành giáo viên thuận lợi như vậy là vì được một đại gia bí ẩn bao nuôi."

Vương Văn Tĩnh càng nói, cô ấy càng trở nên phấn khích. Điều cô ta thích nhất là phơi bày khuyết điểm của người khác trước mặt mọi người.

Những gì vừa trải qua buổi chiều hôm nay đã đổi mới lại thế giới quan của tôi và khiến cả người tôi rơi vào trạng thái căng thẳng thần kinh. Những gì cô ta nói đã thành công khơi dậy sự tức giận của tôi.

Tôi nhìn Vương Văn Tĩnh bằng ánh mắt mà tôi cho là lạnh lùng nhất, hỏi: "Đại gia bí ẩn nào hả? Chuyện này chỉ có cô biết a, cô đã lấy điện thoại của tôi và đọc tin nhắn anh ấy gửi, mà cô cũng biết, tôi và anh ấy cũng không phải là mối quan hệ bao nuôi, có thể bịa đặt những tin đồn nhảm như vậy, ngoại trừ cô thì còn có ai?

Người kia cho tới bây giờ luôn là ranh giới cuối cùng của tôi, ai cũng không thể vu khống anh ấy.

Thấy tôi thực sự tức giận, Vương Văn Tĩnh hắng giọng một cái, nhìn bác sĩ Kỳ Văn vẫn đang kiểm tra vết thương ở tay tôi và nói với cô bằng một giọng rất dịu dàng: "Đó đều là tin đồn, với tư cách là bạn thân, học trò và hàng xóm của cậu, làm sao tớ có thể lan truyền những lời như vậy đây?"

"Sao không thể được?" Tôi tức giận, hất tay bác sĩ Kỳ Văn ra, tức giận hét vào mặt Vương Văn Tĩnh: "Tôi biết hết rồi! Là cô quyến rũ ở cùng giáo sư Lục, tôi đã nhìn thấy hai người đi cùng nhau mấy lần. Vì tương lai của cô mà tôi đã đỡ con dao này thay cô, không ngờ cô lại giả ngu, còn nghĩ lấy oán trở ơn như thế này đây?"

Vương Văn Tĩnh cứng đờ ở đó.

Bác sĩ Kỳ Văn cũng không muốn dính líu đến cuộc cãi vã giữa hai người phụ nữ a. Sau khi giúp tôi băng bó lại bàn tay, anh ta không tiếp tục hứng thú đến vết sẹo của tôi nữa.

Anh ta thu dọn thuốc, bình tĩnh nói: "Ngày mai làm kiểm tra sau cùng liền có thể xuất viện."

Sau đó bước ra khỏi phòng bệnh mà không ngoảnh lại.

Anh ta vừa rời đi, Vương Văn Tĩnh lập tức lấy lại tinh thần, cô ta không còn nói õng ẹo nữa, âm lượng lớn hơn mười hai decibel: "Cô nói cô biết hết à?"

"Tôi không chỉ biết, tôi còn có bằng chứng." Cô lắc điện thoại.

Vương Văn Tĩnh sắp nổ tung, cô ta run rẩy giơ ngón tay chỉ vào tôi, hét lên: "Cô thật hèn hạ và vô liêm sỉ!"

"Tôi không biết xấu hổ? Tôi đã giúp đỡ cô như một người bạn. Bây giờ cô lại đánh trả tôi." Tôi càng tức giận hơn.

Vương Văn Tĩnh khó chịu đi đến cửa sổ, mở ra, hít một hơi thật sâu rồi quay sang tôi lạnh lùng nói: "Được rồi, nếu cô đã biết hết rồi thì tôi cũng nói thẳng. Không sai, là tôi giả mạo cô gửi những tin nhắn đó cho giáo sư Lục và cũng là tôi đã tung ra những tin đồn đó. Vậy thì sao? Bây giờ sẽ không có ai tin cô nữa."

"Cô bằng tuổi chúng tôi, còn làm cô giáo của chúng tôi, bình thường cô nhìn chúng tôi như thế nào? Ha ha, tôi chính là không chịu nổi loại người như cô! Tôi chỉ muốn phá hủy cô mà thôi! A, đúng rồi, hôm nay tôi đến thăm cô, còn mang theo quà chúc mừng. Nhà trường đã quyết định về cô, Hạ Nhất Phàm đã báo trước với tôi rằng cô đã bị cách chức."

Hai ngày trước, tôi một lòng nghĩ vì bằng hữu, huống chi cô ta còn là học sinh của mình, nên đã chặn chuyện lại giúp cô ta và đem mình trở thành dê thế tội.

Bây giờ tôi căn bản không có nghĩ đến mọi chuyện lại phát triển đến mức mất kiểm soát như vậy.

Trong màn mưa hơi nước liên tục thổi vào từ cửa sổ, khiến căn phòng có chút lạnh lẽo.

"Cạch, cạch, cạch, cạch..."

Đang lúc tôi chán nản và thời điểm thầm chửi rủa Vương Văn Tĩnh thì một âm thanh quỷ dị lần nữa lại vang lên.

Âm thanh xuyên qua màng nhĩ của tôi, lỗ tai lập tức ù đi, rất khó chịu.

Tôi nhìn trái nhìn phải, cố gắng tìm ra nguồn gốc của âm thanh.

"Cạch, cạch, cạch, cạch..."

Âm thanh rõ ràng là rất gần.

Một cơn gió mạnh thổi qua và thổi bay những tấm rèm gần như thẳng tắp. Và cũng chính lúc đó, tôi nhìn thấy một đứa trẻ có cái đầu to, tựa vào cửa sổ, miệng há hốc để lộ hàm răng sắc nhọn.

Đầu của đứa bé to hơn cơ thể ít nhất gấp ba lần, má phồng lên, xẹp xuống, khi má của đứa bé cử động, cô lại nghe thấy âm thanh, "Cục, cạch..."

Chính đứa bé này!

Âm thanh mà tôi nghe được ở cầu thang bộ, cũng là đứa bé này phát ra!

Đây không phải là ảo thính giác a!

Đứa bé đầu to đang bám vào cửa sổ ở bên cạnh Vương Văn Tĩnh, mà cô ta rõ ràng thanh âm gì cũng không có nghe được.

Trong lúc tôi sững sờ một hồi này, đứa bé kia không biết lúc nào, đã nằm trên bả vai của Vương Văn Tĩnh! Rõ ràng đầu nó lớn như vậy, nhưng động tác lại nhanh đến khác thường.

Tôi không khỏi rùng mình một cái, theo phản xạ tự nhiên đi về bên mép giường.

Sau khi đứa bé đầu to nằm trên bả vai của Vương Văn Tĩnh, nhanh chóng chuyển về phía của tôi, sau đó nhếch môi cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro