Chương 15 +Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Dám Động Vào Người Của Ta

Tôi cảm giác trên người của người phụ nữ tên Lưu Tiên này không có bất kỳ tiên khí nào, thay vào đó, khuôn mặt bà ấy trông rất dữ tợn và các đường nét trên khuôn mặt như được tạc từ đá.

Chẳng lẽ nói bà cốt đều phải có khí chất như vậy?

Khi đi ngang qua bà ấy, tôi ngửi thấy một mùi thơm nồng nặc, mùi hơi có chút kỳ quái, giống như nước hoa có mùi nước tiểu ngựa.

Lê Cẩn đang ngồi trong phòng khách và thở phào nhẹ nhõm khi thấy tôi đến.

Cô ấy vẫy tay chào tôi, mời tôi ngồi xuống cạnh cô ấy và giới thiệu với tôi: "Đây là bà cốt mà tôi đã nói với cô. Bà ấy rất lợi hại, cô có thể yên tâm. Được rồi, đây là điều chúng ta đã thống nhất."

Lê Cẩn nói xong liền lấy ra một tấm thẻ vàng, nắm lấy tay tôi, đặt vào lòng bàn tay tôi rồi nói: "Mật khẩu là 120765."

Tôi sửng sốt, loại mật mã này ai nhớ được a. Bất quá, cơ thể tôi vẫn rất thành thực đem thẻ cầm tới, nhét vào trong túi.

Lê Cẩn trông rất hài lòng, lập tức sắp xếp: "Cô và bà cốt sẽ ở hai phòng cạnh nhau ở tầng một. Chồng tôi đang đi công tác, phải đến tuần sau mới về. Tôi hi vọng chuyện này sẽ được giải quyết thỏa đáng, trước khi hắn trở lại."

Khi nói những lời này, cô ấy không phải nhìn tôi mà là nhìn bà cốt Lưu Tiên. Nói thật, tôi tưởng bà cốt tự xưng là Đại Tiên, nhưng không ngờ đó chính là tên của bà ấy.

Tôi nhìn bà cốt, bà ấy cũng chỉ là ngửa mặt lên gật đầu một cái, khí thế rất đủ.

Bữa tối Lê Cẩn chuẩn bị rất phong phú, tôi ăn no một bụng rồi liền tránh về trong phòng khách.

Tôi bất tri bất giác ngủ thiếp đi khi xem anime. Khi tôi mở mắt ra lần nữa, ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen.

Không biết bây giờ là mấy giờ, tôi dụi mắt, đem laptop cất kỹ, định nằm lên giường ngủ lần nữa.

Lúc này, tôi nghe rõ ràng có tiếng chuông ngoài cửa vang lên.

Thanh thúy, có tiết tấu.

Không biết tại sao, tôi cảm thấy thanh âm kia đối với tôi đặc biệt có lực hấp dẫn, tôi tự giác mở cửa đi ra ngoài.

Vừa mở cửa, tôi đã cảm nhận được một luồng gió lạnh ập vào mặt.

Tôi như chợt tỉnh giấc, nhìn kỹ hơn thì thấy xung quanh mình có rất nhiều ngọn nến trắng đặt trên mặt đất, xếp thành một cái đồ án kỳ quái các ngọn nến đều bị thắp sáng, ánh nến nhảy múa ở trong màn đêm rất quỷ dị.

Vừa tiến lên một bước, liền nhìn thấy Phương Viên Viên xuất hiện ở giữa trận của ngọn nến, mặc váy đỏ, buộc tóc hai bím.

Cô bé trông nhợt nhạt hơn trước, cô bé không còn nở nụ cười quỷ dị đó sau khi nhìn thấy tôi. Thay vào đó, cô bé há to miệng và trông hung dữ khác thường.

Trước khi tôi kịp phản ứng, cô bé đã giơ tay lên và chạy như bay về phía tôi.

Chân cô bé không hề chạm đất, chúng lơ lửng, hơn nữa tốc độ rất nhanh.

Tôi chợt lui về phía sau hai bước, mạnh đến mức lưng liền đụng vào tường. Chỉ có thể theo bản năng nâng lên cánh tay ngăn ở trước mặt, trong thoáng chốc cảm thấy ngón tay rất đau.

Bàn tay vừa vặn che ở trước mắt tôi, tôi đây mới nhìn rõ ngón tay áp út trên bàn tay phải, không biết từ lúc nào đã có một sợi chỉ màu đỏ. Sợi chỉ kia rất dài, dọc theo ngón tay của tôi, tiếp nối với một vị trí nào đó trên tầng hai.

Khoảnh khắc tôi giơ tay lên, sợi chỉ đỏ cắt vào ngón tay tôi, vết máu nhẹ nhàng theo sợi chỉ đỏ chảy xuôi xuống.

Rõ ràng chỗ tôi đang đứng có vị trí tương đối thấp, nhưng hai giọt máu lại leo lên cầu thang dọc theo sợi chỉ đỏ, như thể có sinh lực vậy.

Phương Viên Viên cách tôi càng ngày càng gần, tiếng hét chói tai của cô bé xuyên thủng màng nhĩ của tôi.

Tiếng chuông vang lên lần nữa, Phương Viên Viên cứ như vậy dừng lại trước mặt tôi.

Giữa chúng tôi như có một cái lớp bình phong, dù cô bé có nhe răng và móng vuốt ra trước mặt tôi như thế nào thì cô bé cũng không thể vượt qua được.

Tôi cảm thấy rất kỳ quái, đưa tay ở trước mặt cô bé vẫy vẫy.

Rõ ràng Phương Viên Viên đã phát điên, cô bé muốn bắt được tôi và cắn chết tôi, thế nhưng cô bé cũng không thể làm gì được.

Bà cốt xuất hiện trên cầu thang tầng hai, tôi ngẩng đầu nhìn bà ấy với vẻ biết ơn, thầm nghĩ nhất định là vì bà ấy nên Phương Nguyên Viên mới dừng lại.

Quả nhiên Lê Cẩn nói không sai, bà cốt này rất đáng tin cậy.

Bà cốt cầm trên tay một chiếc chuông đồng đã rỉ sét, còn có vết máu.

Bà ấy ngồi xổm xuống nhặt sợi chỉ đỏ trên mặt đất, tôi thấy rõ một giọt máu từ đầu khác của sợi chỉ đỏ chảy xuống, hòa vào máu của tôi.

Bà cốt bôi những giọt máu thu được lên chuông, đứng dậy lần nữa và bắt đầu lắc chuông.

Trong nháy mắt, tôi cảm giác tê ở da đầu, sau đó là ở tay, rồi dần dần lan ra toàn thân.

Bà cốt đang rung chuông, rù rì không biết đang nói cái gì, mà Phương Viên Viên đứng ở trước mặt của tôi tiếp tục thét lên, át đi hoàn toàn giọng nói vốn đã rất nhỏ của bà cốt.

Tôi vốn tưởng rằng sau một loạt chuẩn bị, bà cốt sẽ tiêu diệt Phương Viên Viên hoặc đưa cô bé đi đầu thai.

Nhưng tôi cảm thấy có gì đó không ổn, lúc này miệng tôi bắt đầu mất khống chế.

Tôi hướng về phía Phương Viên Viên hừ lạnh một tiếng, nói: "Không sai, mày là chướng ngại vật của tao! Thật vất vả mẹ mày mới chết, mày lại đến cản trở tao! Vốn cho rằng thần không biết quỷ không hay đem mày giết là được rồi, nhưng mày lại biến thành quỷ và muốn hại tao. Ha ha ha, đáng tiếc a, dù sao mày cũng chỉ là một đứa trẻ, còn nghĩ muốn đấu cùng tao sao? Mày nên chết tâm đi a!

Giọng nói này rõ ràng là của Lê Cẩn, nhưng lại phát ra từ miệng tôi.

Quả nhiên trong này là có mờ ám, trước đây tôi nghi ngờ là Lê Cẩn hại chết Phương Viên Viên, nếu không cô bé này sao có thể lại chấp niệm như vậy.

Sau khi "tôi" nói ra những lời này, kết giới trước mặt tôi như biến mất đi, Phương Viên Viên lần nữa đi tới trước mặt của tôi, tiếng thét dữ tợn so trước đó càng thêm mãnh liệt.

Tôi cảm thấy đồ đạc xung quanh rung chuyển, cô bé nhìn hàm răng của tôi đang đánh lập cập, hung tợn nói với tôi: "Giết mày... giết mày..."

Hắc! Nhóc muốn giết cũng là giết Lê Cẩn a, cùng tôi có quan hệ gì? Tôi ngẩng đầu nhìn phía bà cốt, muốn bà ấy giúp đỡ, nhưng điều này khác với những gì đã hứa trước đó a.

Bà cốt đang nhìn chằm chằm vào chiếc chuông trong tay, với vẻ mặt có phần ngạc nhiên, đột nhiên ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn tôi và nói: "Cô lại là..."

Lời còn chưa dứt, chiếc chuông trong tay bà ấy nổ tung, mà bà ấy cũng phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất rồi bất tỉnh.

Tôi hoàn toàn không biết hiện tại là cái tình huống gì, ngay khi tôi quay đầu lại, Phương Viên Viên đã tới trước mặt của tôi, bóp chặt cổ của tôi.

Sức lực tay của cô bé rất lớn, tôi bị treo lơ lửng giữa không trung và không có cơ hội phản kháng.

"Chết đi...chết đi..." Cô bé không ngừng lặp lại từ này, đôi mắt trống rỗng và đáng sợ.

Hô hấp của tôi ngày càng trở nên khó khăn và tất cả những gì tôi có thể làm là cố gắng hít thở.??*******

Đúng lúc này, một bóng trắng tựa như bay tới, Phương Viên Viên bỗng nhiên bị hất văng ra ngoài. Cổ tôi cuối cùng cũng được buông lỏng, có thể tự do hit thở.

Một người đàn ông bảo vệ tôi, dùng giọng âm ngoan nói với Phương Viên Viên: "Ngươi dám động đến người của ta!"

************************

Chương 16: Ôm Chặt Anh

Anh ta mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen tươm tất, tấm lưng không quá vững chắc nhưng rất kiên nghị.

Mặc dù khung cảnh hiện tại có chút căng thẳng, thế nhưng được bảo vệ bởi một người đàn ông trông giống như một anh chàng đẹp trai từ bóng lưng khiến tôi cảm thấy hơi thẹn thùng và khẩn trương lên.

Phương Viên Viên bị ném ra ngoài và rơi vào cửa kính dẫn ra sân sau.

Tôi không nghe thấy tiếng kính vỡ hay thậm chí là tiếng "bụp". Tôi nghiêng đầu nhìn qua vai người đàn ông, lúc này Phương Viên Viên giống như một vũng máu đã hòa tan trên mặt đất!

"Chết rồi à?" Tôi nghi ngờ hỏi.

Nghĩ đi nghĩ lại, câu nói này có vẻ không hợp lý nên tôi nói thêm: "Chết lần nữa à?"

Khi giọng nói của tôi thoát ra khỏi cổ họng, tôi nhận ra giọng nói của mình lúc này thật gợi cảm như tiếng vịt kêu.

Người đàn ông đứng trước mặt tôi lúc này mới quay lại nhìn tôi.

Chà! Sao trông anh ta quen thế?

"Là anh! Tôi đang tìm anh! Xin anh giải thích rõ ràng cho tôi..."

Không chờ tôi dùng giọng con vịt hét xong, Kỳ Văn đã ngắt lời tôi, nhẹ nhàng hỏi: "Em có thể đi được không?"


Tôi liếc nhìn anh ta, mím môi không trả lời.

Anh ta bất đắc dĩ giải thích tiếp, nói: "Cô bé không có hồn phi phách tán, nhưng oán khí ngược lại càng cường đại hơn. Chúng ta phải nhanh chóng rời đi. Trận pháp này đã nhốt cô bé ở đây, cô bé không thể thoát ra được."

"Ý anh là, chỉ cần tôi ra khỏi đây thì sẽ ổn sao?" Tôi nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm vào Kỳ Văn, dù sao trước đây anh ta cũng đã lừa dối tôi.

Anh ta có vẻ như đang suy nghĩ một giây rồi lập tức gật đầu một cái.

Bây giờ chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống, dù anh ta không nói tôi cũng phải chạy.

Sau khi di chuyển đôi chân tê dại của mình, tôi đi theo Kỳ Văn và trốn thoát về phía cửa. Trên người anh ta có mùi biển rất dễ chịu, cứ hung hăng xông vào mũi tôi làm cho tinh thần sảng khoái và khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Dù đang ở trong phòng khách, cách cửa không xa nhưng tôi vẫn có cảm giác như mình đã chạy cả thế kỷ. Những giọt mồ hôi nhỏ dần xuất hiện trên trán, mắt thấy cánh cửa ở ngay đó nhưng làm thế nào cũng không thể vượt qua được.

Kỳ Văn đột nhiên hừ lạnh một tiếng, một cây roi với ánh sáng mờ nhạt xuất hiện trong tay anh ta. Mặc dù nó có hình dạng giống như một chiếc roi nhưng các đoạn này rõ ràng giống xương cột sống hơn.

Anh ta chuyển động roi một chút, chiếc roi không dài lắm nhưng tôi vẫn bị cọ xát một chút khi đứng sát phía sau anh ta. Điều kỳ lạ là tôi không cảm nhận được gì cả, ngọn roi sượt qua mặt như thể không có thân thể vậy.

Trước khi tôi kịp phản ứng, cánh cửa đã xuất hiện trước mặt hai chúng tôi, mới nãy tôi còn cảm thấy nó nằm ngoài tầm với, nhưng bây giờ tôi có thể với tới nó.

Kỳ Văn chạy đến trước mặt tôi và đẩy cửa ra, sau đó quay lại và muốn nắm lấy tay tôi.

Tôi vẫn còn có chút phản kháng, không biết anh ta là ai và mục đích của anh ta là gì, tuy rằng anh ta cùng Phương Viên Viên không cùng một bọn, nhưng cảm giác của tôi nói cho tôi biết, anh ta nhất định có rất nhiều bí mật, tốt nhất là hạn chế tiếp xúc với những người như vậy, để tránh thêm phiền phức.

Tôi sợ rắc rối.

Thấy tôi không đưa tay ra, Kỳ Văn nghi hoặc quay lại nhìn tôi, sau đó dùng sức nắm lấy cổ tay tôi kéo ra ngoài. Bàn tay của anh ta rất lạnh, giống như một khối ngọc ấm áp.

Nghĩ đến thời điểm anh ta vừa xuất hiện đã hét lên hai chữ "người của ta", tim tôi chợt đập có chút dữ dội, lại thêm thể lực chống đỡ hết nổi, chân mềm nhũn suýt chút ngã nhào xuống đất.

Kỳ Văn lập tức nhận ra, lo lắng quay lại hỏi tôi: "Em không chạy được nữa à?"

Tôi không trả lời.

Anh khẽ thở dài, dùng giọng có phần ai oán nói: "Nhưng anh không có khí lực bằng Tiêu Diễn."

"Hả?" Tôi không hiểu anh ta nói gì.

Kỳ Văn nhìn về phía sau chúng tôi quan sát, sau khi chắc chắn không có gì đang đuổi theo chúng tôi, anh ta bước tới, lập tức ôm ngang tôi.

Mặt tôi lập tức như thiêu đốt, thậm chí lỗ tai tôi cũng nóng bừng. Khuôn mặt anh ta rất gần, tôi có thể cảm nhận được hàng mi dài, thậm chí cả hơi thở của anh ta.

Đây là lần đầu tiên trong hai mươi năm qua bị một người đàn ông ôm kiểu công chúa mập mờ như vậy, dòng suy nghĩ của tôi đột nhiên như đứt dây cung.

Cứ như vậy trong nháy mắt tôi đột nhiên nghĩ tới ý tứ trong lời nói của anh ta là gì, ý tứ của anh ta là chuyện Tiêu Diễn đã vác tôi ra khỏi phòng bệnh!

Sau khi bế tôi lên, Kỳ Văn lập tức tiếp tục chạy về phía trước mà không dừng lại.

Khi anh ta ôm tôi trong lòng, tôi không biết phải đặt tay mình vào đâu, ôm anh ta cũng không phải, còn buông thõng tay thì làm cho chính mình khó chịu, tôi luôn cảm thấy rất lo lắng, cuối cùng dứt khoát chỉ lấy tay che mặt.

Anh ta trông rất yếu đuối, nhưng khi ôm tôi, tốc độ chạy cũng không hề chậm chạp. Chính vì tốc độ của anh ta mà tôi cảm thấy mình giống như một gốc lục bình trôi dạt - lung lây đến mức muốn nôn mửa.

Kỳ Văn liếc nhìn tôi, bất đắc dĩ nói: "Ôm chặt anh đi."

"Không......"

Tôi còn chưa kịp nói xong đâu, đúng lúc này đột nhiên sau lưng truyền đến âm thanh gào thét, như thể một con sói đói cuối cùng đã nhìn thấy thức ăn, một bên gào thét một bên đuổi theo.

Khi đó chúng tôi đã chạy thoát ra khỏi cửa, theo như Kỳ Văn nói, như vậy chúng tôi hẳn đã thoát khỏi nguy hiểm mới đúng.

Tôi vốn định quay lại xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng vô tình anh ta bị va chạm, bởi vì tôi đã không ôm chặt anh ta nên tôi bị lăn qua lăn lại, suýt chút nữa bị tụt xuống dưới.

Và trong khoảng trống này, tôi nhìn thấy bóng dáng đầy đặn phía sau chúng tôi.

Nếu không có mái tóc dài thưa thớt thì tôi không thể nhận ra đó là phụ nữ.

Nếu không có nốt ruồi màu nâu chói mắt trên cằm bà ta, tôi càng không chắc người đang đuổi theo chúng tôi và gầm lên chói tai chính là bà cốt vừa rồi.

Trong khu biệt thự cũng có không ít gia đình sinh sống, chúng tôi rõ ràng đi ngang qua vài ngôi nhà có bật đèn nhưng không có ai ra xem, ngay cả một bóng người cũng không có, hết thảy đều yên tĩnh.

Bà cốt đã trông hơi đáng sợ khi vẫn còn là một con người bình thường, lại cần không phải nói bà ta hiện giờ giống loài dường như đã biến hóa.

Tôi nhảy lên như một con cá chép, không hề dè dặt chút nào, duỗi tay ra không khách khí ôm lấy cổ Kỳ Văn, đôi mắt mở to đến mức suýt rơi ra khỏi hốc mắt, gió thổi qua làm tôi cảm thấy con mắt phát lạnh.

Anh ta ôn nhu nhìn tôi một cái, dù chạy rất nhanh nhưng vẻ mặt anh ta vẫn rất bình tĩnh, thậm chí không thở lấy một hơi.

Hai chúng tôi lúc này đã rất gần nhau, đầu tôi gắt gao tựa vào vai anh ta, anh ta muốn quay đầu nhìn về phía sau cũng khó khăn.

"Không phải anh nói họ không thể ra ngoài sao?" Tôi vừa hỏi vừa dụi dụi đôi mắt sắp bật khóc, tay càng thêm dùng sức ôm cổ anh ta chặt hơn, một khắc cũng không muốn buông ra.

Kỳ Văn có vẻ rất hài lòng với hành vi "gần gũi" với anh ta của tôi, trên mặt đều là biểu tình hưởng thụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro