Chương 17 + Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Hồng Nhan Họa Thủy

Bất thường!

Anh ta chắc chắn là một tên đại biến thái!

Nhưng Lưu Tiên phía sau lưng càng ngày càng gần, trong lòng tôi không khỏi đưa ra lựa chọn. Tôi thà ở bên anh soái ca biến thái này còn hơn bị một lão yêu bà như vậy ăn a!

"Anh chỉ nói là cô bé váy đỏ không thể thoát ra được." Kỳ Văn trả lời tôi với điệu rất bình tĩnh, như thể anh ta không hề để vào mắt người phụ nữ xấu xí ở sau lưng mỗi bước chạy mặt đất đều rung chuyển theo.

Lưu Tiên dáng dấp vốn đã rất đặc biệt, bây giờ hai mắt trũng sâu, cả khuôn mặt trắng bệch, rũ xuống, như thể chỉ là một lớp da heo treo trên khung, nhờn bóng và nát vụn.

"Bà ta xảy ra chuyện gì vậy? Bà ấy cũng chết rồi à?" Tôi vùi mặt vào vai Kỳ Văn, lộ ra nửa con mắt, lặng lẽ quan sát phía sau.

Kỳ Văn đột nhiên rẽ vào một góc và đứng trên một con đường đá được cố ý xây dựng giữa những bụi hoa trong công viên biệt thự.

Mắt thấy Lưu Tiên sắp đuổi kịp, nhưng thấy Kỳ Văn tự tin đứng ở đây, tôi còn tưởng anh ta có kế hoạch gì rồi.

Lưu Tiên chậm rãi dừng lại sau khi chạy đến gần chúng tôi, dùng mũi ngửi không khí xung quanh như một con linh cẩu, rồi từ từ tiến lại gần về phía chúng tôi.

Nhìn thân hình mập mạp của bà ta như một con gấu đen đang từng bước tiến đến gần, lòng bàn tay tôi không khỏi toát mồ hôi. Với tốc độ này, bà ta sẽ tìm thấy chúng tôi trong vòng chưa đầy một phút.

Tôi liếc nhìn Kỳ Văn, anh ta đang đứng ở đây một cách bình thản và bình tĩnh, vẻ mặt thậm chí còn có chút nhàn nhã, khiến tôi càng bối rối hơn.

"Đã là người cùng thuyền, ít nhất anh cũng nên nói cho tôi biết tình huống bây giờ là thế nào, có đúng không?" Tôi bất mãn trừng mắt nhìn Kỳ Văn.

Một bên là soái ca tiểu thịt tươi với làn da trắng nõn và da thịt mềm mại, một bên là một con gấu hung dữ dù có bị bắn hơn chục phát súng vẫn có thể đứng dậy, hiệu ứng thị giác này thực sự đáng kinh ngạc.

Hơi thở của Kỳ Văn rất đều đặn, tôi không hề cảm thấy anh ta có chút lo lắng nào, điều này khiến tôi an tâm rất nhiều, anh ta làm động tác im lặng hướng về phía tôi, khẽ mỉm cười, khoe hàm răng trắng đều và thì thầm vào tai tôi: “Tình hình chính là anh mệt rồi, nên nghỉ ngơi thôi.”

Hả? Anh ta đang làm trò đùa quốc tế kiểu gì vậy? Bây giờ nói cho tôi biết, anh ta đứng đây không phải là biện pháp khẩn cấp hay chuẩn bị đánh nhau mà là vì anh ta mệt? !

Tôi lập tức hóa thành cá trắm đen, giãy giụa trong vòng tay anh ta và cố gắng thoát ra, anh ta muốn chết nhưng tôi thì không muốn.

Nhưng vị soái ca này, anh ta nói rất mệt mỏi lại mạnh hơn tôi gấp mười lần, dù tôi có vùng vẫy thế nào, anh ta vẫn giữ chặt tôi mà không thay đổi biểu cảm hay nhịp tim, khiến tôi không thể ngã xuống đất.

Bên kia mùi hôi thối của cơ thể Lưu Tiên đã truyền tới, bên này chúng tôi còn đang "khiêu vũ".

Kỳ Văn đột nhiên dùng sức ôm tôi thật chặt, tôi càng vùng vẫy mạnh hơn.

Tôi chỉ nghe thấy anh ta hét lên: "Đừng cử động."

Nhưng đã quá muộn, tôi cảm thấy sau lưng đau nhói và ngất đi.

Khoảnh khắc khi tôi nhắm mắt lại, tôi nhìn thấy đôi mắt giận dữ của Kỳ Văn, mơ hồ còn nghe thấy anh ta hét lên "Nhạc Linh".

Trước khi kịp suy nghĩ gì, tôi đã hoàn toàn mất đi ý thức.

*

Đầu nặng trĩu, xung quanh có tiếng nước chảy, hình như còn có âm thanh phát ra từ TV?

Tôi muốn mở mắt ra, nhưng cố gắng thế nào cũng không có kết quả, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, như sắp vỡ ra làm bốn mảnh,

"Tỉnh rồi thì hãy mở mắt ra, cô muốn ở ì lại chỗ này à?" Giọng một người phụ nữ vang lên bên cạnh tôi.

Giọng nói của cô ấy rất êm tai, không khoa trương, không ỏn ẹo, tràn đầy nghị lực, còn có chút khinh thường.

Tôi chợt cảm thấy mắt của mình có cảm giác lạnh buốt, nhưng một lúc sau, cái lạnh đó dường như có những chiếc gai nhỏ đâm vào mắt làm đau nhức, cũng khiến nước mắt tôi chảy ra, cuối cùng tôi mở mắt ra.

Tầm nhìn vẫn mờ mịt, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ, cô ấy đang mặc chiếc váy hoa màu đỏ chói.

Cô ấy đến gần tôi, tóc rũ xuống trên mặt tôi, làm ngứa ngáy khó chịu.

Sau đó một chút mát lạnh lại lọt vào mắt tôi và lan ra toàn bộ trán, tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Thị lực của tôi dần dần hồi phục, tôi nhìn thấy một đôi mắt to tròn đen láy trông như một con mèo đang nhìn chằm chằm vào tôi. Đôi mắt cô ấy đảo quanh, rõ ràng đánh giá tôi một vòng, sau đó mới đứng thẳng người lên, đứng tại bên giường khoanh tay tiếp tục xem tôi.

Cô ấy có vẻ ngoài ngọt ngào, dáng người gợi cảm và đôi mắt rất linh động, đồng dạng là phụ nữ, tôi gần như ghen tị.

“Đây là đâu?” Tôi nhìn quanh và thấy một căn phòng rất đơn giản và sạch sẽ. Phong cách bố trí mở của phòng khách cùng với việc không có nhiều đồ đạc khiến không gian có vẻ rộng hơn.

Cô ấy đi đôi giày cao gót màu đỏ cao hơn chục phân và vặn eo khi bước đi, đôi chân dài kia làm cho người ta không thể nào xem nhẹ.

Cô ấy ngồi trên chiếc ghế sofa màu trắng đối diện với tôi và đặt chân trái lên chân phải một cách tao nhã. Vì đôi giày cao gót hơi to nên một nửa gót chân của cô ấy bị lộ ra ngoài.

Được rồi, cô ấy chắc chắn là một hồng nhan họa thủy! Giọng nói ngọt ngào, thân hình gợi cảm.

Cô ấy vuốt tóc một cách quyến rũ, liếc nhìn tôi bằng đôi mắt to hình quả hạnh và giận dữ nói: "Tất nhiên đây là nhà của tôi."

"Sao tôi lại ở nhà cô? Tôi nhớ..." Tôi sờ lên lưng, nhớ rõ ràng là bị Lưu Tiên đuổi theo, nhưng sau đó lại không biết chuyện gì xảy ra.

Cô ấy ngồi đó nghịch ngợm một sợi tóc của mình, cuộn nó trên ngón trỏ, thờ ơ nhìn tôi nói: “Tôi đã cứu cô, những thứ đó có thể giết chết chỉ bằng một chiêu.”

Vừa nói, cô ấy vừa dùng tay xoắn tóc, giọng điệu trong lời nói khiến tôi cảm thấy cái người Lưu Tiên to lớn trong tay cô ấy như là một con kiến, là mặt hàng không đáng nhắc tới.

Người phụ nữ này không chỉ là hoạ thủy mà còn vô cùng hung ác a, từ “Black Widow” cứ lởn vởn trong đầu tôi,

Người phụ nữ trước mặt này dường như đối với cái gì cũng không quá để ý, lại cao ngạo không ai bì nổi.

Trong đầu tôi thoáng qua một thân ảnh, vội vàng hỏi: "À, đúng rồi, người đàn ông đi cùng tôi đâu rồi? Anh ta thế nào rồi?"

Kể từ khi tôi mở mắt cho đến bây giờ, đều không nhìn thấy Kỳ Văn, căn phòng này thông suốt như vậy, cửa vào nhà bếp và phòng tắm đều mở, cánh cửa đóng duy nhất trông giống như một cái tủ đựng đồ, hẳn là không có phòng ngủ khác.

Nếu không có anh ta ở đây, chẳng lẽ anh ta đã bị Lưu Tiên ăn?

"Hừm." Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, nhìn tôi bằng đôi mắt đầy đinh.

Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại đột nhiên tức giận, dứt khoát ngậm miệng lại chờ cô ấy nói, cô ấy chính là người phụ nữ đã giết chết con gấu đen Lưu Tiên chỉ bằng một chiêu, tôi thực sự không thể trêu chọc nổi a.

Người phụ nữ khẽ nhích eo và giơ những ngón tay mảnh khảnh lên, móng tay sơn màu đỏ máu cũng đặc biệt bắt mắt.

“Đây là nơi anh ấy và tôi sống.”

Tôi choáng váng trong giây lát, rồi chợt nhận ra.

***********************************************

Chương 18: Tránh Xa Anh Ấy Ra

Chỉ cần có mắt, không khó để có thể phát hiện cả ra, phòng chỉ có một chiếc giường King-size mà tôi nằm.

Người phụ nữ đang rõ ràng với tôi, cô ấy chính là bà chủ nhà ở đây, còn nam chủ nhà là Kỳ Văn, người mà cách đây không lâu còn gào thét kêu tôi là người phụ nữ của anh ta, ôm tôi thật chặt không buông.

Kỳ Văn có vẻ ngoài nghiêm túc đó thực chất là một hoa hoa công tử nha!

Chẳng trách vừa rồi người phụ nữ đó nhìn tôi với đủ loại ác ý, suy nghĩ cả nửa ngày cảm thấy là tôi đã đoạt mất người đàn ông của cô ấy a!

Ngoài ra, khi cô ấy xuất hiện, Kỳ Văn đang ôm ngang tôi vào lòng, bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ tức giận nếu tận mắt nhìn thấy người đàn ông của mình ôm người phụ nữ khác.

Hiển nhiên, người phụ nữ trước mặt này không muốn trút giận lên Kỳ Văn mà đem đầu mâu chuyển hướng vào tôi.

Đoán chừng với vẻ ngoài và khí chất của Kỳ Văn, có rất nhiều phụ nữ muốn dụ dỗ và quyến rũ anh ta, đó là lý do tại sao người phụ nữ này lại có áp lực lớn như vậy, nhìn thấy người phụ nữ nào cũng đều điên cuồng như gặp phải tình địch.

Tôi đã sống trong khuôn viên trường đại học được vài năm, từ khi vào đại học đến khi trở thành giáo viên, người bị lừa dối, bị bỏ rơi, bị phản bội tàn nhẫn, tôi đã chứng kiến ​​rất nhiều thứ hỗn loạn như thế.

Dù chưa từng trải qua, nhưng những gì mắt thấy, tai nghe cũng đủ để tôi viết nên một câu chuyện 10 triệu chữ về tình yêu mãnh liệt của một vị tổng thống độc đoán.

Nói tóm lại, tôi không muốn dính líu đến chuyện này một chút nào.

Những người siêu cấp sợ rắc rối như tôi, trốn tránh còn không kịp đây nè.

Tôi vén chăn đứng dậy, thều thào nói với người phụ nữ: “Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi, tôi chỉ là sợ đến mức chân mềm nhũn, Kỳ Văn làm vậy là để cứu tôi, hai chúng tôi không có quan hệ gì với nhau."

"Hừm, thế là tốt nhất." Sự thù địch của cô ấy đối với tôi ngay từ đầu đã không hề che giấu.

Tôi nửa ngồi trên giường và hơi xoay vai.

Cô ấy liếc nhìn tôi rồi đột ngột nói: “Tôi đến kịp lúc, cô không bị thương nặng gì đâu.”

Dừng một chút, cô ấy nói tiếp: "Tôi tên là Mẫn Nhạc Linh, còn Kỳ Văn, anh ấy có việc phải ra ngoài."

Tôi còn nhớ trước khi hôn mê, Kỳ Văn dường như đã hét lên một cái tên tương tự như "Nhạc Linh", hóa ra mối quan hệ giữa hai người rất tốt.

Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy có chút khó chịu, rõ ràng những lời anh ta nói khi lao tới giải cứu tôi thật mập mờ, chẳng lẽ là tôi nghĩ nhiều rồi sao?

Ngay lúc tôi còn đang sững sờ, Mẫn Nhạc Linh quay người đi về phía nhà bếp, tôi ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào vừa rồi.

Vừa đi cô ấy vừa lẩm bẩm: "Hừm, cô ta có chỗ nào tốt? Vậy mà anh lại vì cô ta làm đến mức này."

Tôi không biết Mẫn Nhạc Linh đang nói cái gì, nhưng tôi luôn cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến mình.

Tôi bước xuống giường, phát hiện mình đang mặc một bộ quần áo sạch sẽ, bên cạnh giường không có dép lê nên chỉ đi chân trần vào bếp.

Khi đi ngang qua cửa, tôi liền nhìn thấy đôi giày của mình được đặt ở cửa, chiếc điện thoại di động trong quần áo của tôi cũng được đặt trên tủ giày.

Thị lực của tôi khá tốt, khi tôi đi chân trần trên mặt đất không phát ra âm thanh nào, nhưng tôi thấy tai Mẫn Nhạc Linh khẽ cử động, cô ấy rõ ràng đã nghe thấy tiếng bước chân của tôi.

Cô ấy đang cho thứ gì đó vào trong nồi, màu sắc nhẹ nhàng và đẹp đẽ, khi vật đó được cho vào nồi, nó phát ra một tiếng hét nhỏ, như thể nó còn sống.

Âm thanh kia nghe làm cho người ta sợ hãi “xèo xèo, xèo xèo”.

Tôi cười toe toét và hỏi: “Cô đang nấu món gì thế?”

Mẫn Nhạc Linh quay lại nhìn tôi, phiền não dùng thìa khuấy đều các thứ trong nồi, nhưng âm thanh đó đã dừng lại. Sau đó cô ấy lạnh lùng nói với tôi: “Canh tôi nấu cho cô, đã nấu ba ngày ba đêm, chốc lát nữa là có thể uống.”

"Ba ngày ba đêm?" Tôi cảm giác có chút hoảng sợ.

Mẫn Nhạc Linh chán ghét nhìn tôi một cái, nói: "Đương nhiên phải mất ba ngày ba đêm, món canh này nguyên liệu rất phiền phức, nếu không nấu đủ thời gian, uống sẽ không có tác dụng."

Điều tôi quan tâm hoàn toàn không phải về món canh, tôi xác nhận lại một lần nữa: “Ý cô là tôi đã hôn mê ba ngày ba đêm?”

Mẫn Nhạc Linh quay lại và trợn mắt nhìn tôi thay vì trả lời.

Ngoài việc hơi khát nước, tôi không có triệu chứng nào khác, nên khi cô ấy nói tôi đã hôn mê lâu như vậy, tôi có cảm xúc lẫn lộn, vì tôi sợ món canh rắc rối mà cô ấy nói đến chính là món canh hoàn hồn trong truyền thuyết.

Mẫn Nhạc Linh quay lại nhìn tôi hai lần, cuối cùng không nhịn được lớn tiếng nói: “Đừng đứng đây như thần giữ cửa, làm tôi khó chịu, đi tắm rửa đi, canh sắp xong rồi.”

Cũng như có quá nhiều thứ mà tôi không thể nghĩ ra trước khi ngất đi, mọi thứ càng trở nên rắc rối hơn sau khi tôi tỉnh dậy, vì vậy tôi bối rối gật đầu và đi vào phòng tắm.

Tôi cúi xuống bồn rửa tay bên cạnh dùng nước lạnh rửa mặt, ngẩng đầu nhìn lên tấm gương phía trên và thấy trên cổ mình có hai dấu tay hiện lên màu đỏ tím của đứa trẻ, đưa tay chạm vào, làn da trở nên cứng như bìa giấy carton.

Dấu tay trên cổ hiện rõ lạ thường, thực sự là nhà dột còn gặp mưa, uống miếng nước lạnh đều tê răng. 

Yên lặng từ phòng rửa mặt đi ra, Mẫn Nhạc Linh đã đem canh để lên bàn, tôi đi qua ngồi xuống, nhìn thấy cái chén trước mặt.

Nó trông giống như đồ cổ từ thời nhà Minh và nhà Thanh, với những đường nứt mờ nhạt, nước canh có màu xanh bạc hà nhạt, dưới đáy chén có một bông hoa màu hồng nhạt, không biết là hoa trong canh hay hoa trên chén.

Tôi ngước nhìn Mẫn Nhạc Linh, cô ấy ra hiệu cho tôi uống canh nhanh lên.

Tôi cúi đầu nhấp một ngụm, mùi canh rất nồng nhưng vị lại nhạt như nước, cảm giác nằm giữa nước và thạch, nó là lạ.

“Uống hết một hơi đi.” Mẫn Nhạc Linh ra lệnh nói: “Nguyên liệu của món canh này rất phiền phức, nguội đi sẽ không có tác dụng.”

Tôi đã thấy cô ấy nấu canh trên lửa, nhưng bây giờ món canh trước mặt tôi mát lạnh ngon miệng, không hề nóng chút nào. Vừa rồi cô ấy lẩm bẩm về giá trị của món canh, tôi không thể không nghĩ ý của cô ấy là muốn đòi tiền tôi?

"Tôi vừa nghe cô nói, Kỳ Văn đã tốn rất nhiều công sức để nấu món canh này, anh ấy chắc chắn đã tốn rất nhiều tiền phải không? Tôi chỉ có thể đưa ba triệu thôi." Ba triệu này là do Lê Cẩn đưa cho tôi. Chà, bây giờ xem ra đó là tiền để mua mạng mình, lúc đầu cũng không muốn động vào, nhưng nghĩ đến chuyện trước đó, đối với tiền này có chút bài xích.

Mẫn Nhạc Linh khinh thường nói: “Việc này căn bản không phải dùng tiền là có thể giải quyết.”

Cô ấy lại suy nghĩ một chút rồi nói: “Bất quá nếu Kỳ Văn muốn giúp cô, chuyện này tôi cũng không có gì để nói, chỉ cần uống canh rồi rời đi, tôi sẽ không giữ cô lại, cô luôn gây phiền phức cho anh ấy, tốt nhất là nên tránh xa anh ấy trong tương lai.

Thực ra tôi vẫn còn nhiều câu hỏi muốn hỏi cô ấy, nhưng rõ ràng cô ấy vẫn ghen tị với tôi và Kỳ Văn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro