Chương 19 + Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19: Canh Sống

Tôi ngoan ngoãn làm theo sự chỉ dẫn của Mẫn Nhạc Linh, bưng chén lên, đang định uống một hớp canh bảo toàn mạng thì phát hiện đóa hoa nhàn nhạt dưới đáy chén càng ngày càng có màu sắc tươi sáng hơn.

Tôi lắc nhẹ chén, tự hỏi đây là hoa thật hay chỉ là hoa văn dưới đáy chén.

Nhưng món canh giống như bột nhão, căn bản cũng không nghe theo chỉ huy của tôi chút nào. Màu sắc của cánh hoa dần dần chuyển từ màu hồng nhạt sang màu đỏ tươi dưới mắt tôi.

Ngay lúc đó, phần dưới cánh hoa chuyển động trong giây lát, như thể có thứ gì đó đang cố thoát ra.

Tôi nhìn Mẫn Nhạc Linh, cô ấy đang chăm chú làm móng tay, không hề để ý đến tôi.

Khi tôi lần nữa cúi đầu nhìn cái chén, vậy mà có hai con cá nhỏ bơi ra từ xung quanh những cánh hoa! Con cá chỉ to bằng móng tay út của tôi, một con màu vàng nhạt và con còn lại màu xanh nước biển.

Ngoại hình của con cá nhỏ này hơi kỳ lạ, có cái đầu to tròn, cái bụng cũng to tròn, ngay cả cái đuôi cũng có hình dạng một quả bóng nhỏ, trông giống như kẹo táo, bụng của chúng trong suốt, có cái gì đó màu nâu đang nhúc nhích trong bụng.

"Trong món canh này có cá..." Tôi yếu ớt hỏi.

Mẫn Nhạc Linh đang ngắm nghía ngón tay của mình, nghe thấy lời tôi nói thì khựng lại, trợn mắt nhìn tôi, khinh thường nói: "Không phải tôi đã bảo cô uống nhanh sao? Nếu con cá bỏ chạy, mọi nỗ lực của anh ấy sẽ trở nên vô ích."

"Nỗ lực của ai ...." Tôi chưa kịp hỏi xong thì cô ấy đã đứng dậy, đưa tay bưng cái chén lên, sau đó cô ấy nắm lấy cằm tôi, giơ tay đẩy, đổ hết chỗ canh còn lại vào bụng tôi.

Điều kỳ lạ là không có dị vật nào mắc kẹt trong cổ họng tôi, không những trơn tru mà cổ họng tôi còn sảng khoái, mát lạnh.

Đợi khi cô ấy đặt chén xuống, tôi nhìn sang thì thấy đáy chén trống rỗng, hoa và cá nhỏ quả thực đã lọt vào bụng tôi, nhưng tôi lại không hề cảm nhận được, là con cá đó quá nhỏ, nhưng đóa hoa thì không nhỏ a.

Mẫn Duyệt Linh chán ghét nhìn tôi, ngồi lại trên ghế, bắt chéo chân nói: "Uống canh này, cô sẽ cảm thấy khá hơn, thừa dịp Kỳ Văn vẫn chưa về, nếu không có gì nghiêm trọng, cô có thể rời đi."

Cô ấy đây là đang hạ lệnh đuổi khách.

Cô ấy chưa bao giờ che giấu sự ghét bỏ của mình đối với tôi ngay từ đầu, vì vậy tôi không ngạc nhiên khi cô ấy nói những lời thẳng thắn như vậy.

Tôi cũng không nghĩ sẽ không đi, nên lịch sự nói: "Khi Kỳ Văn trở về, giúp tôi nói với anh ấy một tiếng, cảm ơn các người rất nhiều vì đã cứu tôi."

Từ trong miệng tôi nói ra cái tên "Kỳ Văn" này, khiến Mẫn Nhạc Linh nhướng cao mày, rốt cuộc trong lòng của cô ấy là có bao nhiêu không thoải mái.

"Lời cảm ơn tốt nhất đối với tôi là đừng bao giờ xuất hiện nữa. Mấy ngày nay, Kỳ Văn đã phải chịu rất nhiều phiền toái vì chén canh này của cô, tôi nhìn mà đau lòng. Tôi thực sự không biết anh ấy muốn gì ở một người phụ nữ như cô!" Cô ấy hung hăng trừng tôi, khuôn mặt có chút vặn vẹo.

Một cô gái xinh đẹp như vậy, một khi cô ấy tức giận, biểu cảm của cô ấy trông đặc biệt hung dữ.

Nhưng lời cô ấy nói khiến tôi chú ý, lập tức hỏi: "Kỳ Văn xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì thế? Anh ấy bị thương à?"

"Chuyện đó cô không cần lo lắng, tôi sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt." Mẫn Nhạc Linh lập tức tránh xa tôi ra, sau đó chán ghét nói: "Cô ngay cả chính mình làm người thế thân cho người khác mà cũng không biết, ngoại trừ việc gây thêm phiền phức thì tôi thật sự nghĩ ra cô còn có thể làm được gì."

"Thế thân?"

Thấy tôi nghi hoặc vì cô ấy đã lỡ lời, Mẫn Nhạc Linh chỉ có thể miễn cưỡng giải thích cho tôi: "Trận pháp mà người đàn bà béo kia bày ra, giữ cô ở một đầu và người phụ nữ kia ở một đầu. Chỉ cần giọt máu của các người hòa vào cùng một chỗ, cộng thêm tác dụng của chiếc chuông đồng trong tay bà ta, ở trong mắt của con quỷ nhỏ, cô chính là người phụ nữ đó, hơn nữa, chiếc chuông đồng lại khiến oán khí của con quỷ nhỏ đó đến cực điểm, nếu không giết được cô thì nó sẽ không bao giờ bỏ cuộc."

Tôi tiêu hóa một chút lời cô ấy nói, nghi hoặc hỏi: "Ý cô là, trong mắt Phương Viên Viên, tôi đã trở thành Lê Cẩn, nếu Phương Viên Viên giết tôi, trong lòng cô bé, cũng giống như với việc giết chết Lê Cẩn."

"Đúng vậy, sau khi oán khí của cô bé được giải thoát, chỉ có thể hồn phi phách tán, kết quả, nếu cô chết thay Lê Cẩn, cô ta sẽ không sao." Mẫn Duyệt Linh nhìn tôi như đang nhìn một chú hề.

Tôi đã ngu ngốc trở thành bia đỡ đạn cho Lê Cẩn mà không hề nhận ra.

Chẳng trách cô ta con mắt cũng không nháy một cái mà đã mở miệng cho nhiều tiền như vậy. Hóa ra ba triệu là tiền mua quan tài a! Dù sao đi nữa cuối cùng tôi có tiền nhưng lại không có mạng để tiêu, tiền kia còn không phải quay trở về trong tay cô ta.

Ngay từ đầu Lê Cẩn đã lên tốt kế hoạch này.

Nhưng bọn họ rõ ràng cũng không dự liệu được sẽ có biến cố như vậy.

"Nếu bọn họ thành công thì chuyện gì sẽ xảy ra với tôi? Nếu như tôi cũng biến thành quỷ chết oan thì bọn họ cũng không có chỗ tốt gì a." Tôi nghĩ đến chuyện này và cảm thấy họ đã không cân nhắc kỹ.

Mẫn Nhạc Linh có lẽ không ngờ tôi lại hỏi một câu ngu ngốc như vậy, khóe mắt rũ xuống, bực bội nói: "Cô thật sự nghĩ cho bọn họ a! Cô cho rằng mình còn có thể biến thành quỷ chết oan sao? Lúc đó cô đã sớm hồn phi phách tán, một chút cặn bã cũng không còn sót lại."

Tôi rùng mình, lập tức hỏi ra tất cả những nghi ngờ của mình: "Vậy làm sao bây giờ? Tôi không chết, Phương Viên Viên cũng không thể ra khỏi biệt thự... Lê Cẩn còn ở trong đó... Cái bà cốt Lưu Tiên ở đâu?"

Mẫn Nhạc Linh đã bày ra vẻ mặt cực kỳ thiếu kiên nhẫn, hiển nhiên hiện tại cô ấy đang hối hận vì đã mở đầu cuộc trò chuyện này, cô ấy cáu kỉnh xua tay nói: "Bà cốt đó cũng không phải là quỷ, thủ đoạn gà mờ của bà ta không thể trấn áp được chuông đồng ngược lại bị nó cắn trả, trở thành xác sống. Loại tồn tại này còn phiền phức hơn cả quỷ, nên tôi đã xử lý bà ta sạch sẽ, không để lại một chút dấu vết."

Khi một mỹ nhân nói ra những lời âm trầm như vậy, phối hợp với đôi môi đỏ mọng đóng mở, tôi không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Có thể đem Lưu Tiên biến dị xử lý sạch sẽ, Mẫn Nhạc Linh này tuyệt đối không phải là người có thể trêu chọc.

Cô ấy dừng một chút rồi tức giận nói: "Về phần hai người trong biệt thự, tôi không quan tâm, chuyện đó phụ thuộc vào số phận của chính họ."

Nói cách khác, Phương Viên Viên và Lê Cẩn vẫn còn ở trong biệt thự.

Không biết bây giờ chuyện gì đang xảy ra, sự việc đã được giải quyết hay chưa, tôi vẫn là người thế thân hay sao? Mẫn Nhạc Linh đã cực kỳ tức giận và có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Cô ấy hy vọng tôi sẽ biến mất không dấu vết trong cuộc sống của cô ấy và Kỳ Văn trong giây tiếp theo.

Trong trường hợp này, tôi thẳng thắng đứng dậy nói với cô ấy: "Cảm ơn cô rất nhiều vì đã cứu tôi, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, có thể rời đi ngay bây giờ".

Nghe tôi nói xong, Mẫn Nhạc Linh lông mày cuối cùng cũng giãn ra, toàn bộ khuôn mặt cũng không còn nhăn nheo nữa.

Tôi bước tới cửa, nhét điện thoại vào túi rồi ngồi xổm xuống xỏ giày.

"Đing ling...đing ling..."

Một hồi tiếng chuông dễ nghe lọt vào tai tôi, tôi ngước nhìn Mẫn Nhạc Linh, cô ấy đang khoanh tay đứng bên cạnh tôi , có lẽ cô ấy mong đợi tôi nhanh chóng rời đi, cô ấy không phản ứng chút nào trước tiếng chuông lớn như vậy.

****************************************

Chương 20: Chuông Ma

Tôi xỏ giày và nhón chân, Mẫn Nhạc Linh đứng gần đó nhìn tôi chằm chằm, như sợ tôi giật lấy thứ gì đó.

Tiếng chuông reo rất nhanh và không có ý định dừng lại.

Tôi nghi ngờ hỏi Mẫn Nhạc Linh: "Có ai bấm chuông cửa phải không? Hay là điện thoại di động của cô đang đổ chuông? Vừa rồi tôi đã nghe thấy tiếng đing linh đinh linh."

"Tiếng chuông?" Vẻ mặt Mẫn Nhạc Linh có vẻ sợ hãi.

Tôi gật đầu nói: "Ừ, chuông reo rất nhanh, vang lên đã lâu rồi."

Mẫn Nhạc Linh không nói, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Cô quay người bước vào phòng, một lúc sau quay lại, trên tay cầm một chiếc chuông đồng nhỏ xinh xắn, chuông có màu xanh cổ kính, trông đã rỉ sét, có những đốm màu đỏ sẫm.

Tôi cảm thấy chiếc chuông này trông quen quen.

Mẫn Nhạc Linh nhấc chiếc chuông lên đặt đối mặt với tôi, cô ấy dùng hành động mạnh bạo với chiếc chuông, nhưng chiếc chuông lại không phát ra một chút âm thanh nào, con lắc thậm chí còn không chuyển động, nó treo thẳng ở đó, như thể nó nặng ngàn cân.

"Cô có chắc là mình nghe thấy tiếng chuông không?" Mẫn Nhạc Linh cố ý lắc chuông rồi hỏi lại: " Là tiếng chuông này à?"

Tôi không biết phải trả lời thế nào, lúng túng lắc đầu nói: "Cái chuông này... không phát ra âm thanh, nhưng tôi thực sự nghe thấy tiếng chuông."

Bây giờ chiếc chuông ở rất gần tôi, tôi có thể thấy rõ trên đó có hoa văn. Có vẻ như đó là chữ viết rất cổ xưa, chữ tượng hình? Dù sao thì tôi xem cũng không hiểu nổi, cứ như quỷ vẽ bùa vậy.

Phần lớn chữ viết đã bị bao phủ bởi một lớp rỉ sét màu đỏ sậm, tạo nên một cảm giác thần bí không thể giải thích được.

Tôi không biết mình bị ma xui quỷ khiến thế nào mà không tự chủ được, bất giác giơ tay lên chạm vào chiếc chuông. Khi ngón tay tôi chạm vào, một cảm giác ớn lạnh lập tức lan khắp cơ thể tôi, dù giữa ngày hè nóng nực nhưng tôi vẫn không chịu được liên tục rùng mình mấy lần, cảm giác như mình vừa thực hiện một thử thách đổ cả xe tải băng lên người.

Tôi rụt tay lại như bị điện giật, mặc dù chỉ chạm nhẹ một chút nhưng tôi cảm nhận vết rỉ sét không hề bám vào bề mặt chuông mà dường như nó đã mọc lên ở đó và hòa quyện với chuông.

Đầu ngón tay tôi truyền đến cảm giác đau nhức, vết rỉ sét không đều đã làm xước ngón tay tôi.

Da tôi không mịn màng mềm mại đến mức chỉ cần chạm nhẹ một chút cũng có thể đổ máu rơi lệ gãy xương, nhưng vết gỉ sét cào mạnh vào ngón tay tôi, tôi thấy những giọt máu lập tức thấm vào chiếc chuông, nó hòa vào lớp rỉ sét màu đỏ sẫm trước đó và biến mất không dấu vết.

Tôi hơi kinh ngạc đưa ngón tay bị thương lên trước mắt xem xét, thấy vẫn còn đau nhưng vết thương đã biến mất.

"Đing ling...Đing ling..."

Đột nhiên có một tiếng chuông lớn vang lên, to hơn trước gấp mười lần, màng nhĩ của tôi gần như vỡ tung.

Đôi mắt của Mẫn Nhạc Linh trợn thật lớn, cô ấy nhìn tôi rồi nhìn chiếc chuông, tay hơi run rẩy.

Có vẻ như lần này cô ấy cũng nghe thấy tiếng chuông.

"Cô... cô đã làm gì thế?"

Nghe giọng nói run rẩy của cô ấy, tôi có chút lo lắng và hoảng sợ đáp lại: "Tôi... tôi không làm gì cả a, tôi chỉ nghe thấy âm thanh thôi."

Cô ấy suy nghĩ một lúc, tựa hồ cảm thấy tôi nói đúng nên cô ấy giơ chuông tới trước mặt.

Tôi đột nhiên nghe thấy cô ấy phát ra một tiếng rên the thé, hít vào một ngụm khí lạnh, chiếc chuông lập tức rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.

Tôi hoàn toàn không nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi thấy Mẫn Nhạc Linh đang che tay mình lại với vẻ mặt run rẩy. Có một ít máu màu đỏ đen chảy ra từ tay phải của cô ấy, trông không giống máu tươi chút nào.

Tôi hốt hoảng chạy vào phòng tắm bên cạnh mình, giật lấy chiếc khăn tắm lao tới trước mặt của cô ấy, che bàn tay bị thương của cô ấy và hỏi: "Cái hộp thuốc đâu? Được rồi, quên đi...không cần hộp thuốc, tôi sẽ đưa cô đi bệnh viện."

"Đừng chạm vào tôi!" Lông mày của Mẫn Nhạc Linh đã vặn thành bánh quai chèo, nhưng dù vậy, cô ấy vẫn dùng cánh tay không bị thương lập tức đẩy tôi ra.

Lực tay của cô ấy rất mạnh, tôi thiếu chút nữa thì bị đẩy ngã trên mặt đất.

Tôi cảm thấy rất bối rối, không ngờ cô ấy lại ghét tôi đến vậy, chỉ vì Kỳ Văn?

Tôi lúng túng đứng đó, tay chân có chút luống cuống, chỉ có thể yếu ớt nói: "Tôi chỉ muốn giúp cô... tay của cô..."

Mẫn Nhạc Linh hai tay che kín bước vào phòng, dùng chiếc khăn tôi đưa cho cô ấy thô bạo quấn lại bàn tay bị thương của mình, bực bội nhìn lại chiếc chuông đồng trên mặt đất và nói với tôi: "Cái chuông đồng đó là đồ cổ, đã có chút tuổi rồi, xem ra nó đã chọn cô, cô cứ mang nó theo đi a, biết đâu nó sẽ giúp ích cho cô trong tương lai."

Nghĩ đến bàn tay chảy máu không ngừng của cô ấy đều là do.... chuông đồng này, tôi đứng đó không dám cử động.

"Chiếc chuông đồng đó sẽ không làm hại chủ nhân mà nó đã nhận, có lẽ vì cô mà nó chủ động tấn công chủ nhân ban đầu của nó." Mẫn Nhạc Linh chỉ vào cửa, yếu ớt nói: "Cô có thể mang nó đi."

"Thế nhưng là cô..." Tôi đương nhiên là không yên lòng cô ấy.

Mẫn Nhạc Linh trừng mắt nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô không nghe tôi nói sao?"

Đánh giá vẻ mặt của cô ấy, chắc chắn cô ấy rất nghiêm túc, tôi nghĩ cô ấy lợi hại như vậy, chắc sẽ không ở trong phòng chờ chảy máu đến chết nên ngồi xổm xuống nhặt chiếc chuông đồng và đi ra ngoài theo ý cô ấy.

Tôi không có thông tin liên lạc của Kỳ Văn, nếu không thì ít nhất tôi có thể giúp Mẫn Nhạc Linh gọi điện thoại.

Tôi đờ đẫn bước đi, nhìn chiếc chuông đồng trong tay chỉ to bằng nắm tay trẻ con, lúc này nó rất yên tĩnh, không còn kêu nữa, như thể nó thực sự cảm nhận được điều gì đó, nhân cơ hội này, tôi nhét chiếc chuông đồng vào túi rồi đi vào thang máy.

Tôi có chút lo lắng về vấn đề này, nếu đúng như lời Mẫn Nhạc Linh nói, chiếc chuông đồng này coi tôi là chủ nhân mới của nó và vì tôi mà làm tổn thương người chủ cũ Lưu Tiên, vậy thì tại sao nó lại làm tổn thương Mẫn Nhạc Linh? Chỉ vì sự thù địch của cô ấy đối với tôi?

Mặc dù Mẫn Nhạc Linh rất không hài lòng với tôi vì sự việc của Kỳ Văn, nhưng cô ấy đã chăm sóc tôi trong suốt ba ngày tôi hôn mê, đồng thời vì tôi nên cũng để mắt đến món canh phải mất ba ngày mới nấu xong.

Cô ấy chắc chắn không phải là người xấu.

Vậy tại sao chuông đồng lại tấn công cô ấy?

Nói cách khác, chuông đồng không có quá nhiều suy nghĩ, mục tiêu nó chọn để tấn công đều có những đặc điểm nhất định.

Kỳ thật nghĩ theo hướng này, Mẫn Nhạc Linh cùng Kỳ Văn nhìn đều thật lợi hại, ít nhất có thể đối phó được Lưu Tiên biến thành xác sống, cũng có thể đối phó được Phương Viên Viên oán khí rất mạnh.

Rốt cuộc bọn họ là ai?

Đầu óc tôi bị tắc nghẽn bởi quá nhiều thứ, khi ra khỏi thang máy, suy nghĩ của tôi vẫn còn ở rất xa, và đầu óc tôi đã được mở rộng ra đủ thứ.

Đột nhiên tôi cảm thấy cánh tay mình rất nóng kèm theo mùi cà phê dễ chịu và tiếng hét chói tai của một người phụ nữ, tôi đây mới nhận ra có một người phụ nữ đang đứng trước mặt mình.

Cô ấy mặc một chiếc váy ngắn màu hồng nhạt rất đẹp, đội một chiếc mũ đỏ ngoại cỡ và đeo chiếc kính râm sặc sỡ che gần hết khuôn mặt, mùi nước hoa nồng nặc trên người khiến tôi hắt hơi một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro