Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Tuyệt mơ mơ màng màng ngủ mê man mấy ngày, lúc tỉnh táo hoàn toàn nhìn thấy Tuyên Cảnh cầm quyển sách ngồi bên cửa sổ đọc tỉ mỉ nghiền ngẫm.

Tuyên Cảnh nghe phía sau có động tĩnh nhỏ, lập tức để sách xuống đi tới, tay sờ trán của hắn: "Còn khó chịu sao?"

"Không có." An Tuyệt không được tự nhiên đáp một câu, từ trên giường ngồi dậy, cự tuyệt Tuyên Cảnh muốn giúp mình thay y phục: "Không làm phiền Vương gia."

Tuyên Cảnh cũng không cưỡng cầu, rút tay về xoay người đi phân phó chuẩn bị đồ ăn sáng.

Trên bàn ăn, An Tuyệt ăn uống chỉ thấy nhạt nhẽo, trong đầu đều là nên từ biệt Tuyên Cảnh như thế nào.

"Ngươi..."

"Ta..."

Ăn xong, hai người không hẹn mà cùng mở miệng.

Tuyên Cảnh khẽ mỉm cười, giơ tay làm dấu mời.

"Ta định..." An Tuyệt cúi đầu trầm ngâm một lát, vẫn nói quyết định của mình ra: "Hôm nay sẽ đi."

Tuyên Cảnh ánh mắt khẽ biến, nắm chặt quạt giấy trong tay, kiên quyết nói: "Không được."

An Tuyệt cũng hơi thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu lạnh lùng nói: "Lúc trước chính ngươi nói sẽ thả ta đi."

"Đúng là vậy." Tuyên Cảnh nói: "Nhưng ta không có nói bây giờ để ngươi đi."

An Tuyệt hé mắt: "Kế hoãn binh?"

"Xem như vậy đi." Tuyên Cảnh thản nhiên đáp, ánh mắt hơi tủi thân cầu xin nhìn An Tuyệt: "Bây giờ đã là cuối năm, ngày mai giao thừa, ở nơi xa lạ này đêm ba mươi thức đón giao thừa thực sự cô đơn, ngươi ở lại với ta qua năm được không?"

Vẻ mặt hắn thật sự không giống như giả vờ, khiến An Tuyệt sinh ra ảo giác như đã từng quen biết.

An Tuyệt ngẩn người, trong lòng xuất hiện một tia cảm xúc khó tả.

Hắn không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, lúc mang binh rời kinh thành vẫn là tháng bảy nắng gắt, chớp mắt đã cuối năm.

Lời từ chối ở trên môi thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn không thể nào nói ra khỏi miệng, đáp một tiếng "Được" .

Tuyên Cảnh nhận được câu trả lời, đáy lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra ý cười sáng sủa: "Hôm nay thời tiết đẹp, ta dẫn ngươi ra ngoài đi vòng vòng, thuận tiện mua chút đồ tết."

An Tuyệt gật gật đầu.

Trấn Song Hòe mặc dù chỉ là trấn nhỏ, không bằng đô thành lộng lẫy phồn hoa nhưng cũng coi như là một con chim sẻ nhỏ đầy đủ bộ phận, đồ vật cũng giống nhau không ít. Hơn nữa gần đến năm mới, trên đường hết sức náo nhiệt.

An Tuyệt và Tuyên Cảnh sóng vai bước vào trong đám người rộn ràng náo nhiệt, nhìn thấy thư sinh cài thử trâm cho nương tử bên cạnh, trẻ con tới lui đùa giỡn vui vẻ, nghe thấy bên đường tiếng nói đứt quãng, trong lúc nhất thời có cảm giác như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Cuộc sống bình thường nhưng lại yên ổn, đây là điều hắn nghĩ tới vô số lần nhưng vẫn chưa thực hiện được.

"Kẹo hồ lô đây!"

"Bánh quế ngọt mới ra lò nóng hổi đây."

Khi đi ngang qua một quán nhỏ, hai tiếng rao to cùng truyền đến.

Tuyên Cảnh không dấu vết liếc An Tuyệt một cái, băng qua đám đông đi tới.

"Vị công tử này, muốn mua bánh quế ngọt sao?" Người bán bánh nhiệt tình chào hỏi.

"Lấy một phần." Tuyên Cảnh mỉm cười lấy ra một khối bạc vụn nhỏ, rồi cầm tiền lẻ đưa cho người bán kẹo hồ lô bên cạnh: "Cho ta một xâu, đa tạ."

"Có đây!" Ông cụ bán kẹo hồ lô sảng khoái từ trên bó cỏ khô gỡ xuống một xâu đưa cho hắn, thuận miệng nói: "Kẹo hồ lô của ta dùng sơn tra và mật đường tốt nhất làm ra, chắc chắn con ngài rất thích, ăn rồi lại muốn thêm."

Tuyên Cảnh đưa tay nhận lấy, mỉm cười không nói.

An Tuyệt đứng phía sau hắn đang nghi ngờ trong nhà làm gì có trẻ con, thì thấy Tuyên Cảnh quay người tự nhiên nhét xâu hồ lô vào tay mình.

An Tuyệt: "..."

"Làm sao vậy?" Tuyên Cảnh nháy mắt nhìn, nín cười hỏi.

An Tuyệt nghĩ đến câu con của ngài vừa rồi, sắc mặt biến đen, nghiến răng nói ra vài chữ: "Năm nay tại hạ đã hai mươi bốn."

"Vậy thì thế nào." Tuyên Cảnh rốt cục không thể nhịn được, ý cười trong mắt nhanh chóng tràn ra, lấp đầy cả dung nhan xinh đẹp: "Ta muốn mua cho ngươi."

An Tuyệt cầm kẹo hồ lô và bánh quế ngọt tay chặt hơn một chút, đang muốn khiển trách mấy trò đùa dai không hiểu ra sao này của hắn, bỗng nhiên từ phía sau có người bắt lấy vạt áo hắn.

"Xin công tử thương xót, cứu ca ca ta." Thanh âm yếu ớt từ phía sau An Tuyệt truyền đến.

An Tuyệt và Tuyên Cảnh cùng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một tên ăn xin quần áo phong phanh, khuôn mặt dơ bẩn rụt rè kéo góc áo An Tuyệt, đôi mắt ướt nhẹp mở to nhìn An Tuyệt, rồi lại nhìn Tuyên Cảnh, trong mắt đều là vẻ cầu xin: "Nếu hắn không được chữa trị, nhất định sẽ chịu không nổi."

An Tuyệt nhìn dáng vẻ hắn, trong đầu hiện lên hình ảnh tương tự, chẳng qua lúc đó nắm góc áo người khác là hắn. Còn đối phương, lại chán ghét hất tay hắn ra.

Nhớ đến đây, hắn theo bản năng đưa tay vào trong ngực lấy... Nhưng chỉ sờ vào một khoảng không.

Lúc này mới nhớ trên người mình không có đồng nào, không khỏi quay đầu nhìn Tuyên Cảnh.

Tuyên Cảnh cười như không cười nhìn hắn: "Không nghĩ rằng tướng... An huynh là người tâm dịa lương thiện như vậy."

An Tuyệt không muốn giải thích nhiều, chỉ nói: "Lúc trước ngươi nói trên người ngươi tiền bạc cũng có một phần của ta, bây giờ ta muốn lấy một ít từ ngươi cũng là chuyện bình thường nhỉ?"

Không nghĩ tới Tuyên Cảnh lại lắc đầu: "Trên người ngươi đồ vật đáng giá không nhiều, tiền của người gần như dùng để mua thuốc và nhà cho ngươi ở."

An Tuyệt sửng sốt một chút, quay đầu nhẹ giọng nói: "Nhà ta không cần, ngươi đổi thành tiền cho ta."

Tuyên Cảnh lại nói: "Ở trọ cũng phải trả tiền, ngươi nói thế cũng phải trả tiền cho ta chứ, đạo lý này giống nhau."

An Tuyệt cân nhắc chốc lát, một lần nữa quay đầu nhìn hắn chằm chằm, cắn răng nói: "Bội kiếm và dao găm của ta đều đưa cho ngươi, coi như ta mượn."

Tuyên Cảnh hoàn toàn không muốn ghi nợ, nhíu mày: "Ta lấy bội kiếm và dao găm của ngươi để làm gì?"

An Tuyệt nhìn dáng vẻ hắn, tức giận không chỗ phát tiết, hắn bỗng nhiên phát hiện từ khi mình tỉnh lại, mỗi lần tranh luận với người này, hình hư đều thua một bậc, điều này làm cho hắn rất không cam lòng.

Đứa bé ăn mày kéo vạt áo hắn một cái.

An Tuyệt tỉnh táo lại, nhìn đám người náo nhiệt ở xung quanh, lúc này mới ý thức được lúc trước hắn vẫn luôn dùng thân phận tướng quân đối địch đường đường chính chính đàm phán với Tuyên Cảnh, nhưng đối phương thì không phải.

Vứt bỏ quốc thù không nói, Tuyên Cảnh đối xửa với hắn không tính là tệ, lúc trước bỏ thuốc đều là vì để hắn ở lại.

Đúng rồi, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, hắn một lòng chỉ muốn để cho mình ở lại... Suy nghĩ thay đổi thật nhanh, An Tuyệt trong lòng đã có tính toán.

"Không giúp thì không giúp, ta tự nghĩ biện pháp, bây giờ ta trở về thu dọn đồ đạc." An Tuyệt vừa nói vừa lôi kéo nhóc ăn mày đi.

Tuyên Cảnh: "..."

"Ta còn chưa nói không giúp." Tuyên Cảnh duỗi tay nắm lấy cánh tay của hắn, có chút dở khóc dở cười: "Ngươi cần gì lấy cái này uy hiếp ta."

An Tuyệt không nói.

Tuyên Cảnh cúi người xuống xoa đầu nhóc ăn mày: "Ca ca ngươi ở nơi nào?"

"Bên kia!" Nhóc ăn mày ngạc nhiên vui mừng nâng ngón tay chỉ một hướng.

Hai người và đứa bé đi đến một cái góc, quả nhiên trên tấm chiếu một thiếu niên đang thoi thóp.

Tuyên Cảnh không ngại bẩn, lật thiếu niên qua lại xem mấy lần, rồi đưa tay cầm lấy cổ tay gầy trơ xương bắt mạch, lông mày nhíu chặt lại: "Xương sườn đứt mất hai cái, vết thương bên ngoài nhiễm trùng dẫn đến sốt cao, quả thật phải lập tức chữa trị."

Nói xong tránh đụng vết thương của thiếu niên, nhẹ nhàng bế người lên đưa đến y quán gần nhất.

An Tuyệt đưa bánh quế ngọt và kẹo hồ lô trong tay cho nhóc ăn mày, vẻ mặt phức tạp đi phía sau hai huynh đệ Ứng Từ Văn, Ứng Từ Vũ.

Đến y quán, Tuyên Cảnh ném người cho đại phu, trả tiền xong định kéo An Tuyệt đi.

"Cứ để hắn như vậy ở chỗ này sao?" An Tuyệt dừng chân lại, lo lắng nhìn thiếu niên trên giường bệnh bị đại phu lật qua lật lại xem thương thế.

"Không thì sao? Chẳng lẽ muốn mang bọn họ về nhà nuôi à?" Tuyên Cảnh xoay người, đoạt lại kẹo hồ lô trong tay nhóc ăn mày nhét vào tay An Tuyệt, rồi tức giận đưa tay trước mặt nhóc: "Trả đây!"

Nhóc ăn mày cầm chặt bánh quế ngọt che chở trong ngực, lui về sau một bước, dùng sức lắc đầu.

An Tuyệt cúi đầu nhìn kẹo hồ lô trở về trong tay mình, tay đúng lúc chặn giữa Lâm An Vương đang định cướp đồ ăn trong tay nhóc ăn mày, một lần nữa đưa kẹo hồ lô cho đứa bé trước mặt: "Là ta cho hắn, một chút đồ ăn thôi mà, ngươi cần gì hẹp hòi như vậy."

Tuyên Cảnh hung hăng trừng mắt nhìn nhóc ăn mày, nhìn tay An Tuyệt cản lại ở giữa, quay đầu tức giận: "Đây là ta mua cho ngươi!"

An Tuyệt: "..."

"Đó đều là đồ trẻ con thích ăn, ta không..." An Tuyệt định giải thích, nói đến một nửa thì bị Tuyên Cảnh lặp lại lời nói cắt đứt.

"Đây là ta mua cho ngươi!" Tuyên Cảnh vẻ mặt mang theo chút tức giận, cực kỳ nghiêm túc lặp lại lần nữa.

An Tuyệt sững sờ một chút, lập tức hiểu rõ đại khái bởi vì Tuyên Cảnh từ trước đến giờ chưa bao giờ tặng gì cho ai lại bị hắn không quý trọng đưa cho người khác, cho nên lòng tự trọng chịu đả kích mới phản ứng như vậy, ngượng ngùng rút tay về: "Ta giữ lại cũng được."

Tuyên Cảnh thần sắc lúc này mới hơi hòa hoãn, đưa tay ra trước mặt nhóc ăn mày: "Đưa đây!"

Nhóc ăn mày nhìn An Tuyệt, rồi lại nhìn thiếu niên trên giường bệnh, cuối cùng đưa bánh quế ngọt trong lồng ngực cho hắn.

Tuyên Cảnh hừ một tiếng, lấy lại nhét vào trong ngực An Tuyệt, "Ở đây chờ ta."

Nói xong nhanh chóng ra khỏi cửa.

Nhưng mà chỉ trong chốc lát, hắn đã từ ngoài cửa trở vào, trong tay cầm một chuỗi kẹo hồ lô và một bao bánh quế ngọt, bất đắc dĩ đưa cho nhóc ăn mày: "Đây."

An Tuyệt: "..."

Nhóc ăn mày hiển nhiên không hiểu hắn đang làm cái gì, sửng sốt nửa ngày mới nhận lấy từ tay hắn, "Cảm... ơn."

Tuyên Cảnh không lên tiếng, kéo cánh tay An Tuyệt cánh tay ra cửa định đi.

"Này hai đứa bé..." An Tuyệt vẫn không chịu đi.

"Ngươi sẽ không thật sự nghĩ đem hai người đó về chứ?" Tuyên Cảnh bất mãn quay đầu hỏi.

An Tuyệt không nói, nhìn ánh mắt hiểu rõ ràng của Tuyên Cảnh nói "Đúng là có ý này" .

"Cũng không phải không thể, " Tuyên Cảnh nhìn hắn chằm chằm nửa ngày, buông lỏng cánh tay hắn ra, thuận miệng bắt đầu nói điều kiện: "Nhưng ngươi phải đồng ý ta một chuyện."

"Chuyện gì?" An Tuyệt đề phòng nhìn hắn, như có điều suy nghĩ nói: "Năm sau ta vẫn phải đi."

"Ngươi, cái người này thật là cố chấp." Tuyên Cảnh bĩu môi, có chút không cao hứng. Buông mắt suy tư chốc lát, bỗng nhiên cười giả dối: "Ta còn chưa nghĩ ra, trước cứ thiếu đi."

An Tuyệt nhìn nụ cười của hắn, trong lòng đề phòng như trước trầm ngâm nói, "Thương thiên hại lý, giết người phóng hỏa, không làm."

"Thành giao." Tuyên Cảnh vỗ nhẹ quạt giấy trong lòng bàn tay, sảng khoái đáp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro