🍁 chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Vãn Vãn từ trong một loạt tiếng ồn ào bén nhọn tỉnh lại, cổ tay mảnh khảnh của cô bị một người gắt gao nắm chặt “Ly hôn ! Nhất định phải cùng Thẩm Ngật ly hôn, tên tiểu tử keo kiệt ấy còn dám nhăn mặt với con? Hắn còn không lấy gương tự soi xem mình là ai?”
Trước mắt Lục Vãn Vãn là một  phu nhân mỹ lệ ngữ khí căm giận, bất bình nói “Vãn Vãn, còn không nhìn xem bộ dáng tiều tụy của con hiện tại. Trên người chỗ nào cũng là xương , trên cánh tay còn có thương tích.”
Lục Vãn Vãn chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, hai tròng mắt dại ra một hồi lâu, mới chậm rãi hồi thần, tầm mắt dần dần thanh minh, nơi này chính là phòng ngủ của cô ở Lục gia
Lục Vãn Vãn cả người đều không tốt lắm, cô xuyên thư, hơn nữa đây đã là lần thứ ba, hai lần trước cô đều đã chết cư nhiên còn không có từ trong quyển sách này đi ra ngoài?!
Lục Vãn Vãn xuyên vào một quyển sách tên là 《 tình yêu dịu dàng của đế thiếu hào môn》 tiểu thuyết bá đạo tổng tài , nội dung cẩu huyết báo thù vả mặt.
Lục Vãn Vãn là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé của Lục gia, lớn lên cực kỳ đẹp, mặt trứng ngỗng, làn da trắng ,mắt to,  đôi mắt lúc nào cũng  ngập nước đáng thương hề hề ,  làm người đối diện không tự chủ mềm nhũn.
Mà nam chủ Thẩm Ngật là con của một thế gia hào môn lưu lạc bên ngoài , cha Thẩm Ngật  lén lút ngoại tình, mẹ của Thẩm Ngật oán hận đến cực điểm liền đem hắn trộm mang đi, từ đấy không còn tin tức.
Lục đại tiểu thư cùng nam chủ quen biết nhau từ lớp mười, nguyên chủ bị khí chất cao lãnh của nam chủ hấp dẫn, nam chủ mười bảy mười tám tuổi đã cực kỳ tuấn tú ,khuôn mặt bạch ngọc không tì vết, ngũ quan cân đối  làn da cực trắng ,đôi mắt thanh lãnh, sống mũi cao thẳng, mặt mày tinh xảo.
Lục đại tiểu thư cơ hồ là đối với Thẩm Ngật  nhất kiến chung tình, lần đầu tiên thấy nam chủ  đã bị dung mạo và khí chất của hắn hấp dẫn, hơn nữa còn hãm thật sâu khó có thể tự kiềm chế.
Lục đại tiểu thư liền bắt đầu không ngừng theo đuổi nam chủ, nam chủ thân là thiếu gia lưu lạc bên ngoài tự nhiên là phi thường đáng thương, không chỉ sinh hoạt nghèo khó còn thường bị người trong trường học xa lánh.
Lục đại tiểu thư một đoạn thời gian ân cần chăm sóc cuối cùng cũng đạt được ý nguyện theo đuổi được Thẩm Ngật, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, hai người liền kết hôn.
Mà sinh hoạt của nguyên chủ không hề giống với tính cách thanh thuần biểu hiện bên ngoài
Lục đại tiểu thư là 1 bạch liên hoa chính hiệu không hơn không kém ,cùng Thẩm Nghật trải qua mấy tháng sinh hoạt tẻ nhạt càng xem hắn không vừa mắt, hơn nữa bên ngoài còn lén lút kết giao với không ít thanh niên tuấn tú, Lục đại tiểu thư liền bắt đầu ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt mỗi ngày, ban đêm chơi tới khuya mới về nhà, có đôi khi thậm chí không trở về nhà. Sau đó Thẩm Ngật lại nói chuyện từ chức ở  công ty với Lục Vãn Vãn, Lục đại tiểu thư càng chán ghét nam chủ,không hề lưu luyến quyết định ly hôn.
Hơn nữa trong thời điểm nam chủ  nghèo túng nhất còn cùng tình nhân  hung hăng giở trò tính kế sau lưng,ăn cướp bản kế hoạch của hắn ,thậm chí còn thu mua đồng nghiệp của hắn, bức hắn cùng đường.
Chính là lúc này Lục Vãn Vãn còn không biết, Thẩm Ngật đã được Thẩm gia tìm được trở về.
Nam chủ vốn dĩ chính là cái cục than đen, Lục Vãn Vãn chính là chất xúc tác khiến hắn hắc hóa hoàn toàn.
Từ nhỏ tâm lý của Thẩm Ngật đã rất âm u vặn vẹo, trải qua một hồi bị dẫm đạp liền không thể khôi phục.
Thẩm Ngật trả thù Lục gia ,đem Lục gia phá sản,giẫm như giẫm con kiến.
Lục đại tiểu thư trở nên nghèo túng, cuối cùng bị nhiễm bệnh mà chết.
Lục Vãn Vãn lần đầu tiên xuyên đến  trong quyển sách , trong lòng cô  thậm chí ngay cả một chút hoảng loạn đều không có bởi lúc đó cốt chuyện mới đến điểm cô tận lực theo đuổi Thẩm Ngật,những hành vi tự tìm đường chết còn chưa có làm.

Lục Vãn Vãn cực lực tránh đi những chuyện không hay, cẩn trọng mà đối xử với  nam chủ toàn tâm toàn ý nhưng cuối cùng ,sau khi kết hôn,Thẩm Ngật vẫn đem cô nhốt trong chung cư.
Quả nhiên bệnh tâm thần vẫn là bệnh tâm thần.
Lục Vãn Vãn bị nhốt suốt mười năm, cô ngay cả cửa chung cư cũng chưa từng bước ra một lần, mỗi ngày đều như heo tái sinh,ăn ngủ ngủ ăn,mặc váy ngủ trắng chờ Thẩm Ngật đi làm về.
Cuộc sống sinh hoạt này người bình thường nào ai chịu đựng nổi ? Vì thế đến tối một ngày , Lục Vãn Vãn nhân lúc Thẩm Ngật ngủ  trộm chìa khóa từ trên người hắn, mở cửa sổ, nhắm mắt không chút do dự từ chung cư hơn mười tầng nhảy xuống.
Vốn tưởng rằng có thể được giải thoát khỏi thế giới trong sách, kết quả tỉnh lại cô phát hiện chính mình vẫn còn ở thế giới này.
Lần thứ hai tuyến thời gian cũng bắt đầu từ cao trung , Lục Vãn Vãn cùng nam chủ Thẩm Ngật đã trở thành người yêu,  mỗi ngày cô đều nói chuyện tình yêu trong sáng hòa ái với  Thẩm Ngật , mong quan niệm tình yêu của cô có thể cảm hóa hắn.
Sau khi tốt nghiệp đại học , khi  Thẩm Ngật cầu hôn cô, Lục Vãn Vãn không hề nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt.
Sau đó cô lần nữa bị Thẩm Ngật nhốt lại, lần này cô bị nhốt ở tầng hầm ngầm không có lấy một tia ánh nắng mặt trời.
Cửa phòng bị khóa chặt, thậm chí một cái cửa sổ còn không có. Bởi vì hàng ngày không được tiếp xúc với ánh mặt trời,  làn da của cô cơ hồ trắng tới nỗi phát ra ánh sáng.
Mỗi lần cạnh cửa truyền đến tiếng động, cô đều sợ hãi trốn vào trong một góc, cuộn tròn người.
Lục Vãn Vãn nhớ rõ chính mình đã ở tầng hầm ngầm khoảng hai tháng, sau đó cô khi tắm không cẩn thận ngã một cái, liền ngất đi, một khắc ấy cô còn nghĩ cuối cùng đã được giải thoát khỏi cái cuốn sách quái quỷ này .
Trăm triệu không nghĩ tới, một  lần nữa mở to mắt, cô vẫn là Lục Vãn Vãn trong《 tình yêu dịu dàng của đế thiếu hào môn》! Hơn nữa lúc này cô  đã cùng Thẩm Ngật kết hôn!
Lục Vãn Vãn muốn mắng người.
Tác giả ngu ngốc nào lại đi viết ra cái sách rách nát này a!
Lục Vãn Vãn thật lâu mới bình tĩnh lại, đè xuống xúc động trong đáy lòng, ánh mắt chuyển qua người phụ nữ ngồi ở trên mép giường, Lục Vãn Vãn mở miệng, giọng nói còn có chút khàn, “Mẹ,con vẫn ổn.”
Lục mẫu vừa nghe lời này liền càng bực tức, xốc vạt áo của Lục Vãn Vãn lên, chỉ vào  vết thương xanh tím trên người nói: “Không có việc gì?! Cái này mà không có việc gì? Con nhìn vết thương trên người con xem, từ nhỏ đến lớn mẹ còn không đánh con quá mấy lần ,  Thẩm Ngật cư nhiên còn  dám đối với con làm loại sự tình này? Vắng vẻ còn  khi dễ con, con xem người con cưới là cái dạng người gì?”  vết thương trên người Lục Vãn Vãn đương nhiên cùng Thẩm Ngật không quan hệ, đây là nguyên chủ say rượu đi ra ngoài mua vui, không cẩn thận từ bậc thang ngã xuống .
Cô cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, nhút nhát cắn môi dưới, nhìn thật đúng là như  bị Thẩm Ngật khi dễ đến chết .

Cô cố tình phóng thấp thanh âm, nói : “Mẹ, con không trách hắn.”
Đã trải qua hai lần giáo huấn, Lục Vãn Vãn đã nghĩ kỹ, còn không bằng làm theo tình tiết nguyên bản của 《 tình yêu dịu dàng của đế thiếu  hào môn 》 đi, không có tiền thì làm sao? Ít nhất có thể cùng nam chủ bệnh thần kinh ly hôn, hơn nữa có thể cách xa hắn. Quả thật là vô cùng tốt.

Những lời này của Lục Vãn Vãn  không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, Lục mẫu mặt đều trắng mét, hận không thể rèn sắt thành thép dùng lực chọc vào đầu cô “Con quả thật là càng ngày càng thụt lùi,một chút ý tứ cầu tiến đều không có. Bằng điều kiện của con, nếu có ly hôn cũng không thiếu người muốn cưới con”
Lục Vãn Vãn lặng lẽ dùng sức rơi hai giọt nước mắt, kéo kéo tay áo Lục mẫu, “Mẹ, con yêu hắn, mẹ đừng khuyên nữa,con rất mệt,muốn ngủ.”
Lục mẫu nhìn cô khuôn mặt u sầu, cũng không nghĩ tiếp tục bức con gái, “Con  trước nghỉ ngơi cho tốt.”
“Mẹ, Thẩm Ngật nếu đêm nay......”
Lục Vãn Vãn ngập ngừng,biểu tình muốn nói lại thôi
“Hắn đêm nay dám lại đây đón con trở về, mẹ  tuyệt đối sẽ không cho hắn vào phòng con nửa bước, yên tâm, bảo bối của Lục gia, như thế nào có thể bị hắn khi dễ ? Mẹ sẽ giúp con chỉnh đốn hắn thật tốt.”
Lục Vãn Vãn cắn cắn môi, tựa hồ như là rất đau lòng, “Mẹ đừng, đừng đối hắn quá đáng, vết  thương trên người con cũng không nặng.”
Hắt  nước bẩn cũng là một môn kỹ năng  sống, hai ba câu lời nói của cô khiến cho Lục mẫu  hiểu lầm Thẩm Ngật, thật tốt.
Lục mẫu đánh gãy lời Lục Vãn Vãn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng nói nữa, mẹ ắt có chừng mực.”
Lục mẫu sau khi ra ngoài, Lục Vãn Vãn giữa mày đảo qua một tia mệt mỏi nhưng đôi con ngươi lại  sáng lấp lánh, cô ở trên giường lăn hai vòng, vui vẻ sắp cười ra tiếng
Không phải xem sắc mặt Thẩm Ngật , tùy tiện chơi đùa hắn, thật là, quá tốt! Quá sung sướng!

Mùa đông, cây trồng trong hoa viên bao phủ một tầng tầng tuyết trắng, một trận gió thổi tới khiến nhánh cây đong đưa, bông tuyết rào rạt rơi xuống.
Lục Vãn Vãn mở cửa sổ cho thoáng khí, khuôn mặt nhỏ kiều nộn bị gió thổi hồng hồng, cô vươn tay ra,bông tuyết lạnh băng liền nhẹ nhàng dừng ở đầu ngón tay.
Hương vị tự do quả thật quá tốt!
Lục Vãn Vãn tâm tình rất tốt đóng lại cửa sổ, lăn trở về giường, quấn chặt chăn nhỏ đi gặp chu công.
Cô mơ một giấc mộng, cảnh trong mơ lại thập phần không tốt đẹp.
Trong mộng là khu chung cư Thẩm Ngật nhốt cô mười mấy năm.

Phòng ngủ tối tăm lạnh lẽo không có một tia ánh sáng ,cửa phòng bị một tiếng động mở ra.
Giày da dừng ở trên sàn nhà, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Nam nhân đứng ngược sáng ở cạnh cửa, làn da trắng nõn,  con ngươi đen nhánh  vẫn không nhúc nhích nhìn Lục Vãn Vãn nằm trên giường.
Hắn tựa hồ là mới vừa tắm rửa xong, đầu tóc đen nhánh còn nhỏ  bọt nước trong suốt, hắn chậm rãi đi đến, hai đầu gối tách ra, ngồi quỳ ở sườn eo cô, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng chế trụ cằm cô, khẽ cười một tiếng, hắn nói: “Tôi cả đời giam em ở đây được không ?”
Sau đó Lục Vãn Vãn đã bị ác mộng làm tỉnh ngủ, một thân mồ hôi lạnh.
Nam chủ nhất định không phải là người!!!Hắn là bị bệnh tâm thần giai đoạn cuối không cứu vãn được.
Dưới lầu truyền đến động tĩnh rất nhỏ , Lục Vãn Vãn không xỏ dép lê dưới chân, nhẹ nhàng đi đến cửa, đem cửa phòng mở ra một góc nhỏ, từ góc độ này trừ bỏ hành lang mặt khác cái gì đều không thấy được
Cô đi chân trần trên thảm,không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Từ cửa thang lầu hai nơi này có thể dễ dàng nhìn thấy chuyện dưới phòng khách, Thẩm Ngật đứng ở phòng khách, hắn hẳn là mới vừa tan tầm, tây trang giày da, mặt vô biểu tình.
Bất quá Thẩm Ngật lớn lên là thật sự đẹp, chỉ đứng ở một chỗ bất động  không nói lời nào cũng không khác gì bức họa.
Lục mẫu khoanh tay trước ngực, mắt lạnh liếc hắn, hừ lạnh một tiếng, ngữ khí thập phần không tốt, “Anh còn tới đây làm gì?”
Thẩm Ngật mày nhíu lại, thanh âm mát lạnh, trả lời: “Con tới đón em ấy về nhà.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro