🍁 chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Lục mẫu nghe thấy lời nói của Thẩm Ngật, lạnh lùng cười, ngữ khí càng ngày càng kém, “ Tôi còn chưa có đi tìm anh tính sổ đâu, không nghĩ tới anh còn dám lại đây đưa con bé về nhà.”
Lục mẫu nhìn thấy hắn lại nhớ tới vết  thương trên người con gái liền  giận sôi máu, càng không cho Thẩm Ngật sắc mặt tốt , đến sát lại gần  âm dương quái khí nói: “ Tôi cũng không dám cho con gái cùng anh về nhà, vết thương trên người nó còn không phải là chuyện tốt anh làm? Hiện tại tới cửa cầu tình làm cái gì? Làm bộ làm tịch mà thôi, tôi nói cho anh biết ngày mai các người đi Cục Dân Chính ly hôn cho tôi!”
Thẩm Ngật ngước mắt, biểu tình hờ hững hơi hơi động, thấp giọng hỏi: “ Em ấy bị thương sao?”
Lục mẫu cảm thấy Thẩm Ngật giả ngu giả ngơ bộ dáng diễn thật đúng là giống, ánh mắt ở trên người hắn quét hai vòng, nghĩ thầm người này nhìn nghiêm trang, hoàn toàn không giống như là người sẽ đánh vợ nhưng những vết thương xanh xanh tím tím trên người con gái bà đều không phải là giả
Không đợi Lục mẫu nói chuyện nói móc Thẩm Ngật xong, Lục Vãn Vãn đứng ở cửa cầu thang chậm rãi đi xuống lầu, cô ăn mặc váy ngủ chỉ tới đầu gối, lộ ra cẳng chân thẳng tắp trắng nõn ,xương quai xanh rõ ràng có thể thấy được, cổ thon dài tuyết trắng làm người trông thấy liền muốn cắn ngụm, nếm thử hương vị.
Lục Vãn Vãn sở dĩ sẽ xuống dưới là sợ lời nói dối của bản thân bị Thẩm Ngật chọc thủng.
Lục Vãn Vãn cầm khuỷu tay Lục mẫu nhíu mày, bày ra bộ dáng liễu yếu đào tơ,chỉ cần một ngọn gió có thể thổi bay mất, mảnh mai ủy khuất tựa hồ giây tiếp theo liền thực sự rớt nước mắt, cô kéo kéo quần áo Lục mẫu, “Mẹ, người đừng nói nữa. Thật sự không liên quan tới Thẩm Ngật.”
Loại giải thích giấu đầu lòi đuôi này cùng với biểu tình đáng thương hề hề của Lục Vãn Vãn càng làm cho Lục mẫu cảm thấy con gái bà  là bởi vì muốn bảo vệ Thẩm Ngật mà nói dối.
Lục mẫu vỗ vỗ tay trấn an Lục Vãn Vãn rồi sau đó nói năng hùng hổ ném xuống mấy chữ, “Ly hôn!  ly hôn cho tôi!”
Thẩm Ngật lúc này thoạt nhìn phá lệ đáng thương, thân hình mảnh khảnh, sắc mặt tái nhợt, ngón cái hơi nhúc nhích, hắn mở miệng, chậm rãi nói: “Con......”
Lục mẫu không kiên nhẫn đánh gãy lời hắn , “Lúc trước các ngươi kết hôn ta đã không đồng ý ,dù sao Lục gia chúng ta cũng coi như là có tiền có của ,có biệt thự có siêu xe ,trên danh nghĩa cũng có mấy công ty, còn anh thì sao? Một nghèo hai không có tiền, đến bây giờ cũng bất quá là công tác trong một công ty nhỏ, Vãn Vãn nhà tôi đi theo anh vốn dĩ đã chịu khổ, hiện giờ anh đối với nó hết đánh lại mắng. Tôi như thế nào yên tâm đem con gái bảo bối giao cho anh a?!”
Thẩm Ngật biểu tình động đậy , nâng lên đôi mắt nhàn nhạt nhìn Lục Vãn Vãn, xẹt qua vết thương trên cánh tay cô , trầm giọng , hỏi: “Anh đánh em?”
Lục Vãn Vãn trước kia thường xuyên bị Thẩm Ngật dùng ánh mắt này nhìn , Thẩm Ngật người này tuy nhìn không chút nào để ý đến cái gì , kỳ thật phi thường thích  mang thù.
Lần này không cần phải tính toán hèn mọn lấy lòng hắn, Lục Vãn Vãn chính là muốn ly hôn nên bị nhìn tới cũng không băn khoăn sợ hãi.
Cô nỗ lực rặn hai giọt nước mắt, mũi hít hít , lên án nói: “Mẹ, Thẩm Ngật cũng không phải cố ý muốn đánh con, từ kết hôn đến bây giờ anh ấy cũng chỉ động thủ một hai lần, con cảm thấy anh ấy nhất định sẽ sửa đổi.”
Lục Vãn Vãn nhân cơ hội này đem bát nước bẩn hắt lên người Thẩm Ngật, tốt nhất phá hư hình tượng mối tình đầu tốt đẹp của cô trong lòng hắn, nhận rõ hình dạng bạch liên hoa của cô sau đó quyết đoán ly hôn.
Như vậy cô mới có thể đủ chân chính rời xa tên bệnh tâm thần Thẩm Ngật  này.
“Đây đã là lần thứ hai!?” Lục mẫu không thể tin tưởng, cất cao giọng kêu lên chói tai.
Thẩm Ngật  liếc mắt nhìn Lục Vãn Vãn một cái, khóe môi hơi hơi gợi lên, tia cười thoáng qua không thể thấy , ngay sau đó lại khôi phục thần sắc nhàn nhạt ,hắn nói: “ Quả thật là lần thứ hai.”
Lục Vãn Vãn cùng Lục mẫu hai người đều ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới hắn sẽ trực tiếp nhận tội.
Ngay sau đó, Lục Vãn Vãn nghe thấy nam nhân trước mắt nói: “Lần thứ hai là  tự uống say, từ cầu thang ngã xuống bị thương.”
“......”
“......”
Lục Vãn Vãn thiếu chút nữa không kiềm chế được biểu tình trên mặt, muốn đi lên rống hắn một câu, anh im miệng lại cho tôi!
Lục mẫu cuộc đời này hận nhất là người uống rượu say.
Em trai của Lục mẫu cũng chính là vì uống say mà chết, bộ dáng lúc chết còn cực kì thảm thiết, nguyên do là vì uống say còn lái xe đi đường cao tốc,không kiểm soát được liền đâm vào tường đường hầm,trực tiếp hôn mê tại chỗ.
Đầu xe đâm vào tường bị biến dạng,lúc nhân viên cứu hộ tới,người lôi từ trong xe ra đã cực kỳ thảm.
Thời điểm Lục Vãn Vãn học đại học  cũng bởi vì uống say thiếu chút nữa xảy ra sự cố, cho nên Lục mẫu hoàn toàn cấm cô uống rượu.
Lời nói của Thẩm Ngật quả thật đúng là chọc  đúng mạch máu.
Lục mẫu quay đầu trừng mắt nhìn Lục Vãn Vãn, “con còn dám uống rượu!? Mẹ thấy con chính là muốn đi tìm đường chết!”
Lục Vãn Vãn cắn chết cũng không nhận, “Mẹ, con không phải.”
Thẩm Ngật dừng một chút, thanh âm hòa hoãn nói: “Mẹ, nếu ngài không tin, có thể xem camera.” Hắn buông xuống mi mắt, phóng thấp tiếng nói, chua xót cười : “Có lẽ là do con quản quá chặt ,làm Vãn Vãn tức giận.”
Nếu Thẩm Ngật nói có camera, như vậy  trong tay hắn nhất định có video giám sát.
Lục Vãn Vãn cũng không hề biện giải, nhanh chóng thu hồi nước mắt, tiến lên chủ động ôm lấy hắn, khóe mắt thấm bọt nước, vừa xoa vừa tỏ vẻ đáng thương nói: “Ngật Ngật, lúc trước là tại em quá tùy hứng,muốn đùa anh thôi.”
Lục mẫu nhìn bọn họ hai cái, đầu liền  đau,đôi vợ chồng này cũng thật là,quả thật nói người trẻ tùy hứng cũng không sai.
Thẩm Ngật nói: “Về nhà đi.”
Có qua có lại ai sợ ai.
Kế tiếp, giáo thảo cao trung yêu thầm Lục Vãn Vãn đã lâu sẽ theo mạch chuyện mà tìm tới nguyên chủ.
Cô chỉ cần dựa theo cốt truyện là có thể thuận lợi thoát khỏi Thẩm Ngật, cùng hắn ly hôn.
Lục Vãn Vãn buổi tối thu thập hai rương hành lý, bên trong đầy quần áo cùng trang sức xinh đẹp, cô đứng ở trước tủ quần áo, mặt đầy rối rắm, “Haizz,các bộ quần áo này đều rất quý nhưng đã lỗ mốt,em cũng không muốn dùng hàng lỗ thời, quần áo mấy ngàn vạn đắt tới đâu cũng không đáng giá để thiên kim tiểu thư Lục gia mặc.”
Cô quay đầu nhìn Thẩm Ngật đứng ở cạnh cửa ngọt ngào cười, “Ngật Ngật, Anh giúp em em cầm đống quần áo này ném vào thùng rác được không”
Thẩm Ngật nam chính làm ơn mở to mắt,cô chính là nữ nhân tham luyến hư vinh! Xa xỉ lãng phí người người ghét a!
Năm đó nguyên chủ có thể theo đuổi được nam chủ, là bởi vì mang bộ dáng bạch liên hoa điềm đạm đáng yêu không biết sự đời mà Thẩm Ngật lại vừa lúc thích tiểu bạch hoa như thế.
Hiện tại Lục Vãn Vãn phải ở trước mặt hắn xé nát mặt nạ.
Lục Vãn Vãn cũng không thấy biểu tình chán ghét trên mặt mặt của Thẩm Ngật bất quá nam nhân này trước nay hỉ nộ ái ố cũng không biểu hiện trên mặt.
Thẩm Ngật  ngoan ngoãn đi lên trước, đem quần áo của Lục vãn Vãn cho vào trong một cái túi sạch trực tiếp ném vào thùng rác.
Hắn không đau lòng, Lục Vãn Vãn chính mình nhìn đến đau lòng.
Lục vãn vãn thực không có tiết tháo nghĩ một lát nữa sẽ nhắn tin cho lục mẫu để đem quần áo của cô thu trở về
Tuy rằng đã kết hôn một năm, Lục Vãn Vãn vẫn cảm thấy Thẩm Ngật đối đối với cô cũng không có nhiều tình cảm duy nhất chỉ có thời điểm trên giường cô mới có thể thấy người nam nhân này lộ ánh mắt điên cuồng làm người sợ hãi.
Lục Vãn Vãn an tĩnh ngồi ở trên ghế phụ, nghiêng mắt nhìn Thoáng Qua Thẩm Ngật bên cạnh cổ tay áo hơi hơi dịch lên lộ ra một đoạn xương cổ gầy ốm trắng noãn ,hàm dưới hơi thu, tóc đen nhỏ vụn mềm mại, hình dáng tinh xảo, mặt mày tuấn tú, môi mỏng hơi hơi nhấp lên.
Quanh thân khí thế lạnh căm căm, hắn nhìn cực kỳ giống mỹ nhân băng giá
Lục Vãn Vãn nhớ tới lần đầu tiên thấy Thẩm Ngật là khi hắn ngã ở ngõ nhỏ, khuôn mặt trắng bệch cuộn tròn ở góc tường, mặt mày thanh lãnh, đáng thương mà lại yếu ớt.
Lục Vãn Vãn yên lặng thu hồi tầm mắt, hai mắt nhìn bên ngoài cửa sổ xe vừa vặn đi qua một cửa hàng châu báu, trong lòng khẽ nhúc nhích, cô vươn ngón tay trắng nõn trên không trống rỗng, Lục Vãn Vãn làm bộ làm tịch thở dài rồi nói: “ Bạn học đại học cùng phòng với em mấy ngày hôm trước vừa mới kết hôn, trên tay cô ấy là nhẫn kim cương với vòng cổ thế nhưng giá trị 3000 vạn, em cũng cũng muốn một đôi.” cười tủm tỉm nhìn Thẩm Ngật, dịu dàng nói: “Ngật Ngật, anh  mua cho em một đôi được không?”
Lục Vãn Vãn là cố ý nói như vậy, hiện tại Thẩm Ngật một nghèo hai không tiền, đương nhiên mua không nổi.
Trong 《 Tình yêu nhẹ nhàng của đế thiếu hào môn》tác giả miêu tả thời kỳ trưởng thành của nam chủ vô cùng bi thảm,lấy không ít nước mắt của độc giả .
Mẹ hắn tìm được tình yêu đích thực liền không do dự bỏ rơi hắn, cấp hai cấp ba đều bị mọi người cô lập, Thẩm Ngật không dễ dàng gì tìm được người yêu là nữ chủ, kết quả mối tình đầu Lục đại tiểu thư trăng sáng trong lòng hắn  liên hợp tiểu bạch kiểm bên ngoài đâm hắn một đao, đem công ty nhỏ hắn vất vả thành lập phá sản
Hiện tại Thẩm Ngật vẫn chưa có trở lại Thẩm gia, Lục Vãn Vãn cảm thấy thời điểm kết hôn mua chung cư cùng xe đã tiêu tốn gần hết tiền dành dụm của hắn ,bởi vậy 3000 tiền mua trang sức châu báu cho cô cũng nằm ngoài tầm với.
Thẩm Ngật trầm tư một lúc lâu, hỏi: “Em thích kiểu nào?”
???
Lục vãn vãn ho khan hai tiếng, “ em rất thích vòng cổ đá hồng bảo, mang đi ra ngoài không chỉ đẹp còn thu được không ít sự ghen tỵ với hâm mộ nha ”
Thẩm Ngật anh mau nhìn xem! Cô chính là người ích kỉ ham tiền nha!
Thẩm Ngật gật đầu: “ Đã biết.”

Lục Vãn Vãn thực nỗ lực tìm tòi từ trên mặt hắn một chút dấu vết chán ghét để lại, nhưng hoàn toàn không có.
Cô có chút nhụt chí,sau khi xuống xe liếc chiếc xe một hồi, bĩu môi, “Khi nào chúng ta đem chiếc xe này  bán đi a, đi ra đường mất mặt muốn chết .”
Những lời này của Lục Vãn Vãn không khác gì đánh thẳng mặt Thẩm Ngật, trong tối ngoài sáng đều là ghét bỏ hắn không có tiền.
Nam chủ thông minh như vậy đương nhiên sẽ không nghe không hiểu.
Thẩm Ngật bước chân dưới chân  dừng một chút, đem trầm mặc ít lời phát huy đến mức tận cùng, “Được .”
Được cái gì?
Một lần nữa không đúng như ý nguyện lần thứ ba, Lục Vãn Vãn càng ngày càng xem không hiểu suy nghĩ của  Thẩm Ngật.
Trở lại chung cư đã gần 9 giờ tối, Lục Vãn Vãn có chút mệt mỏi, cởi giày cao gót để chân trần trực tiếp vào phòng tắm, thoải mái ngâm mình trong nước ấm một lúc rồi  bọc khăn tắm đi ra ngoài.
Thẩm Ngật  đưa lưng về phía Lục Vãn Vãn , bỏ đi áo khoác bên ngoài tây trang, chỉ để lại áo sơ mi trắng, giơ tay tùy ý tháo cà vạt, nghe thấy tiếng bước chân của Lục Vãn Vãn liền xoay người,  đôi mắt đen nhánh  không nhúc nhích nhìn chăm chú vào phía trước.
Bộ dáng của Thẩm Ngật lúc này lại có vài phần thong thả, khóe mắt hẹp dài, hơi hơi câu lên,  hầu kết hơi động, Lục Vãn Vãn nghe thấy hắn nói: “Đem áo ngủ mặc vào.”
Nga......
Ân!?
Cô xém chút quên mất bọn họ đã là phu thê, đã sớm ở cùng một gian phòng ngủ.
Vành tai của Lục Vãn Vãn hiện lên vệt ửng hồng,cô  giả vờ trấn định đi qua lấy váy ngủ trong tủ quần áo, cô tuyệt vọng phát hiện, đây chính là váy ngủ thuần trắng mà Thẩm Ngật thích nhất nha.
Lại còn là đồ hắn mua.
Sau khi trải qua hai kiếp bi quan kia,cô thường xuyên được  Thẩm Ngật nỉ non bên tai nhiều thứ, nói thích nhất là bộ dáng mặc váy trắng của cô, thích cơ thể  mảnh mai của cô chỉ có thể dựa vào hắn.
Lục Vãn Vãn mỗi lần bỏ trốn bị hắn bắt trở về, Thẩm Ngật đều cười nói: “Lúc trước là em thích  trêu chọc tôi trước. Là em nói em vô cùng thích tôi. Vãn vãn bảo bối, thích tôi là không được rời bỏ tôi”
“Vãn vãn, không được trốn anh có được không? Bọn họ đều sẽ lừa dối em, chỉ có anh mới đối với em tốt nhất .Em nói cho anh chỗ nào anh đối với em còn chưa tốt đây?”
Lục Vãn Vãn đối với váy ngủ màu trắng thật sự có bóng ma tâm lý, cô nuốt nước mắt đem váycưỡng ép mặc vào, tóc dài đen nhánh  tùy ý rơi rụng ở phía sau lưng, che khuất một tảng lớn da thịt kiều nộn trắng nõn trên cổ.
Lục Vãn Vãn  bị hơi nước hun thành mặt ửng đỏ, ánh đèn mờ nhạt đem khuôn mặt của cô chiếu lên càng thêm rõ ràng, ngũ quan kiều mỹ, e lệ ngượng ngùng, vô cùng động lòng người.
Thẩm Ngật yên lặng dời mắt,con ngươi rũ xuống , trong mắt thần sắc tối sầm đầy u ám .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro