🍁chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Vãn Vãn đưa lưng về phía Thẩm Ngật để thay váy ngủ, cô chậm rì rì bò vào trong ổ chăn, chớp chớp mắt nhìn Thẩm Ngật, “Anh mau vào trong tắm đi.”
Thẩm Ngật lông  mày ẩn chút quạnh quẽ , bộ dáng ung dung,  ngón tay thon dài nhẹ nhàng cởi cúc áo sơ mi,lặng lẽ đi vào phòng tắm.
Lục Vãn Vãn nằm ở trên giường nghe  tiếng nước truyền đến từ bên trong, hoàn toàn không cảm thấy áp lực, đại khái  khoảng  mười phút sau, Thẩm Ngật trần trụi nửa người trên  đi ra, mái tóc đen nhánh còn nhỏ vài giọt nước,hương thơm thanh mát dễ chịu.
Eo hẹp vai rộng, ngực gầy nhưng rắn chắc.
Thẩm Ngật tùy ý lau khô tóc,  nằm xuống bên cạnh Lục Vãn Vãn, giơ tay tắt đèn, ánh trăng nhàn nhạt rọi vào từ khung cửa sổ.
Lục Vãn Vãn cả người cứng đờ, giật giật thân mình thay đổi tư thế, nghiêng người lẳng lặng nhìn anh.
Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của hắn , giống như một khối  ngọc hoàn mỹ không tỳ vết.
Lục Vãn Vãn cố ý ôm eo Thẩm Ngật, hai chân cũng không yên phận gác trên người hắn , cả người gắt gao dán vào.
Cô nhớ rõ Thẩm Ngật vô cùng chán ghét những  người khác đụng chạm vào người   .
Lục Vãn Vãn nhạy bén nhận thấy được  cả người hắn lập tức trở nên cứng đờ, hô hấp nặng thêm vài phần.
Cô ngọt ngào mở miệng, nói: “Ngật Ngật, em thật sự rất muốn một bộ  trang sức, không có 3000 vạn cũng không sao, 300 vạn em  cũng có thể miễn cưỡng đeo, anh mua cho em được không?”
Lục Vãn Vãn cố ý lặp đi lặp lại nhiều lần chuyện này, chính là vì muốn nhắc nhở Thẩm Ngật rằng vợ của hắn chính là một nữ nhân tham lam.
Trong ánh mắt của cô chỉ có tiền! Chỉ có châu báu!
Thẩm Ngật yên lặng đem đôi tay mềm mại của cô lấy ra, thấp giọng nói: “ Anh đã biết, em ngủ  sớm chút.”
“Vậy anh nhất định không thể quên nha,”
“Ừm.”
Lục Vãn Vãn ngáp một cái, " Ngật Ngật,ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”

Sáng sớm ngày hôm sau , Lục Vãn Vãn bị mùi hương thơm của trận đồ ăn làm  tỉnh, cô nhẹ nhàng xuống giường mang dép, kéo tấm màn, ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua ô cửa sổ làm cô có chút chói mắt.
Mùa đông của phương bắc vô cùng lạnh, cây xanh bên ô cửa sổ đã kết thành một tảng sương lớn.
Lục Vãn Vãn duỗi eo một cái, mang dép lê đi ra  phòng khách, trên bàn cơm đã dọn xong bữa sáng.
Thẩm Ngật nhìn cô một cái, múc  một chén cháo, đẩy đến trước mặt Lục Vãn Vãn, nói: “Ăn cơm sáng đi.”
Lục Vãn Vãn ngồi xuống vị trí đối diện hắn, miệng nhỏ uống từng miếng cháo, Thẩm Ngật người này trù nghệ thật không tồi, làm ra đồ ăn đều  hợp khẩu vị của cô.
Uống xong cháo, Lục Vãn Vãn lau miệng, “Anh có phải hay không phải đến công ty lúc 9 giờ?”
Thẩm Ngật gật đầu, "Ừm.”
Lục Vãn Vãn nhìn đồng hồ trên tường, hiện tại đã 8 giờ 40.
Cô buông cái muỗng trong tay , dùng khăn giấy lau miệng, không chút để ý nói: “Anh nhớ phải rửa chén, tay của em  cũng không thể làm mấy việc nhà vụn vặt này.”
Thẩm Ngật mí mắt cũng không thèm nâng, vô luận cô nói gì ,  trên mặt hắn cảm xúc dường như không biến hóa, vẻ mặt của hắn đều vô cùng  lãnh đạm.
Hắn nhẹ giọng nói  từng chữ: "Được.”
Thẩm Ngật đứng dậy, ngoan ngoãn đem chén  trên bàn thu hết vào trong phòng bếp, không bao lâu, Lục Vãn Vãn nghe thấy tiếng nước ào ào .
Nhìn Thẩm Ngật động tác thành thạo, hắn giống như đã sớm có  thói quen làm những việc này.
Lục Vãn Vãn nâng  tay chống cằm, ánh mắt dừng ở trên người Thẩm Ngật đang rửa chén trong phòng bếp , cũng khó trách hắn làm những việc này thành thạo như thế, nhiều năm như vậy, hắn đều cô đơn một mình, không cha không mẹ, ngẫm lại hình như  có chút đáng thương.
Sau khi rửa xong chén bát , Thẩm Ngật dùng giấy ăn tỉ mỉ lau khô sạch sẽ bọt nước trên  đầu ngón tay, cởi tạp dề  trên người , nhìn thời gian một chút, đã 9 giờ mười.
Lục Vãn vãn ngồi ở ghế trên vẫn không nhúc nhích,không khác gì đại tiểu thư nũng nịu, giọng nói không tốt phân phó : “Anh xuống lầu nhớ vứt rác.”
Thẩm Ngật đã thay xong giày da, nói một tiếng được,
Cạch, thanh âm cửa phòng gắt gao đóng lại.

Lục Vãn Vãn lúc này vẫn chưa có công việc, mỗi ngày đều nhàn nhã, ăn không ngồi rồi.
Thực ra cô rất muốn tìm một công việc tốt, nhưng như thế lại không phù hợp với thiết lập tiểu thư lười biếng ham giàu,nào có  đại tiểu thư nào lại bận rộn mỗi ngày  đi làm việc a ! Điều cô cần làm đầu tiên là phải tiêu hết tiền của Thẩm Ngật , thuận tiện một  chân dẫm hai chiếc thuyền khiến hắn tức chết.
Lục Vãn Vãn suy nghĩ tương lai khi cô  thuận lợi cùng Thẩm Ngật ly hôn , bản thân phải làm gì để nuôi sống đây? Trong nguyên tác cũng  từng nhắc đến  cô là tác giả truyện tranh vô danh,tuy tiền nhuận bút không cao nhưng dựa vào mấy cuốn truyện còn có thể miễn cưỡng sống tạm qua ngày.
Hiện tại làm lại nghề cũ cũng không phải không được, chính là không thể để Thẩm Ngật phát hiện.
Lục Vãn Vãn lập tức đăng ký tài khoản mới lại từ đống đồ đạc trong phòng tìm ra bàn vẽ trước kia đã mua, cô ngay lập tức bắt tay thực hiện, Lục Vãn Vãn tốn cả một buổi sáng để vẽ xong một bộ truyện nhỏ,sau đó liền không do dự gửi đi .
Ngay khi cô vừa mới đóng máy tính  lại, điện thoại di động đặt trên bàn sách lập tức kêu ong ong.
Hai chữ“Lâm Từ” hiện lên trên màn hình .
Đây chính là giáo thảo vẫn luôn yêu thầm nguyên chủ trực tiếp tìm đến cô! Dựa theo cốt truyện, giáo thảo sẽ dùng  lời ngon tiếng ngọt lừa gạt nguyên chủ, khiến nguyên chủ mắc bẫy khai ra thông tin cơ mật của công ty Thẩm Ngật, làm hại hắn bị sa thải, công ty nhỏ của hắn  cũng trực tiếp  phá sản.
Lục Vãn Vãn tiếp điện thoại, nhẹ giọng hỏi: “Lâm tiên sinh, có chuyện gì sao?”
“Vãn vãn, chúng ta có thể gặp mặt không?Anh có lời muốn nói với em.”
Lục Vãn Vãn giả bộ  do dự  “Có chuyện gì không thể nói ở trong điện thoại  sao? Em giờ có chút không tiện, anh biết chồng em.....”
Đầu dây bên kia liền vội vàng đánh gãy cô, “Không cần lo cho chồng em, hắn ta chẳng cho em được thứ gì tốt,sớm biết.....” Dừng một chút, Lâm Vãn lại nói tiếp  : “Anh sẽ ở quán cà phê Cảng Ngọt chờ em,không gặp không về.”
Lục Vãn Vãn đương nhiên muốn đi, cô còn muốn trang điểm thật đẹp để đi hẹn hò nha.
Bất quá gương mặt này của cô, cho dù không  trang điểm cũng đẹp.
Mặt chỉ lớn bằng bàn tay, trắng trắng hồn hồng, giống cái quả đào ngọt véo một cái liền ra nước, tản ra  hương vị thơm ngọt.
Cô chậm rãi trang điểm diễm lệ còn cố ý thay một chiếc váy mới, kêu xe taxi, chuẩn bị đi hẹn .
Từ lúc  Lâm Từ gọi điện đã được một tiếng rưỡi , thực mau liền đến quán cà phê, Lục Vãn Vãn đi đôi giày cao gót đẩy cửa kính, liếc mắt một cái liền thấy nam nhân khí chất văn nhã  ngồi cạnh  cửa sổ Lâm Từ.
Giáo thảo tuy không phải là nam nhân điển trai người gặp đều kinh diễm, nhưng cả khuôn mặt hắn đều thành thục thoải mái.
Lục Vãn Vãn ngồi đối diện hắn,  cười cười xin lỗi “Xin lỗi,em tới trễ.”
“Không sao, chỉ cần em tới là tốt”
Lâm Từ si ngốc nhìn nữ nhân trước mắt, cô so với hồi đại học lại càng xinh thêm gấp bội .
Lục vãn gọi một ly nước uống, sau đó nhìn Lâm Từ, hỏi: “Anh  tìm em tới rốt cuộc muốn nói chuyện gì?”
"Anh nghe nói em cùng Thẩm Ngật kết hôn.”
“Đúng vậy.”
Lục Vãn Vãn trong ánh mắt toát ra một tia chán ghét, cô là muốn cố ý diễn cho Lâm Từ xem, hắn tự nhiên mắc bẫy.
Lâm Từ ngay sau đó hỏi: “Mấy năm nay em sống tốt không ? Thẩm Ngật đối với em thế nào?”
Lục Vãn Vãn rũ mặt, “Khá tốt.”
Nhưng biểu tình nghẹn khuất đáng thương trên mặt cô lại vô cùng rõ ràng.
Lâm Từ rất đau lòng cho Lục Vãn Vãn, thời điểm đi học đã cảm thấy Thẩm Ngật  không xứng với cô. Vốn tưởng rằng bọn họ rất nhanh sẽ chia tay, không nghĩ tới hai người cư nhiên lại kết hôn.

Thẩm Ngật còn  giống như âm hồn không tan, hắn ta còn cố ý chèn ép công ty mới sáng lập của hắn đến mức suy sụp .
Lâm Từ áp xuống phẫn hận trong đáy lòng, đôi mắt nhu tình nhìn nữ nhân trước mắt, “Kỳ thật anh còn câu muốn nói với em."
“Anh từ trước tới nay vẫn luôn thích em.”
Lục Vãn Vãn giả vờ giật mình, cô ngốc lăng lúc lâu, lẩm bẩm nói: "Em hoàn toàn không biết.”
Lâm Từ cười khổ nói: “Năm đó là anh không có dũng khí. Chỉ cần em vui vẻ anh tình nguyện.”
Hắn ngập ngừng  muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ lúc sau, cắn răng nói: “Chính là anh thấy em có vẻ không được tốt lắm.”
Lục Vãn Vãn biểu tình trên mặt không muốn nói , rũ mi mắt, sắc mặt trắng bệch, nhu nhược đáng thương, người nhìn ai cũng muốn bảo vệ thương tiếc cô.
“Cầu xin anh đừng nói chuyện này, em không muốn nghĩ đến.”
Lâm Từ thực săn sóc nói: “Được, vậy không đề cập tới.” Dừng một chút, hắn tiện đà nói: “Về sau anh có thể liên hệ với em được không?”
Lục Vãn Vãn có chút khó xử nhìn hắn, “Em đã kết hôn.......”
“Làm bạn bè cũng không được sao?”
Do dự  một lát, Lục Vãn Vãn mới tươi cười nhìn hắn: “Vậy được rồi.”
Lục Vãn Vãn cười rộ lên rất  là đẹp mắt khiến cho Lâm Từ  xem đến ngây người.
Hai người ở quán cà phê tận hai tiếng, Lâm Từ không ngừng  cùng với cô ôn lại chuyện cũ thời cấp 3.
Lục Vãn Vãn đã sớm nghe đến không kiên nhẫn, trên mặt còn phải treo nụ cưòi giả tạo, lúc hắn nói về thời điểm đơn phương cô ,cô còn phải phối hợp đỏ mắt.
Đến khi trời gần tối, Lục Vãn Vãn phải chủ độngđánh gãy hắn, “Thời gian không còn sớm, em nên về nhà.”
“Được.”
“Cái kia..... Em không có xe, có thể hay không phiền toái anh đưa em về một đoạn?”
Lâm Từ cầu mà không được, kinh hỉ nói: “Không phiền toái không phiền toái.”
Lâm Từ  vội vàng nói chiếc xe này là hắn mới mua, cả người đắc ý dào dạt đem Lục Vãn Vãn đưa tới xe mới, thân sĩ nâng tay kéo cửa xe cho cô , sau đó mời ngồi lên ghế lái điều khiển.
Sau khi khởi động xe, Lâm Từ ý vị thâm trường hỏi: “Thẩm Ngật chẳng lẽ không mua cho em chiếc xe nào sao?”
Lục Vãn Vãn sắc mặt không quá tốt, thanh âm nhỏ nhẹ, “Anh cũng biết anh ấy gia cảnh không được tốt lắm, không có tiền.”
“Nhưng cũng không thể làm em ủy khuất.”
Lục Vãn Vãn giả bộ rơm rớm nước mắt, xoa xoa khóe mắt, “Đừng nói nữa. Em không có ủy khuất.”
“Thẩm Ngật không đau lòng cho em nhưng anh đau lòng cho em nha, em chính là thịt trên đầu quả tim của anh.”Lời âu yếm chết tiệt gì đây,tởm muốn chết!
Lục Vãn Vãn muốn nôn một ngụm nhưng cô cuối cùng vẫn nhịn xuống, quay mặt cười với Lâm Từ một cái, “Anh  đối với em thật tốt.”
*
Thẩm Ngật ngồi ở trong văn phòng,trên tay cầm một chiếc bút máy, có một chút nhẹ nhàng lúc không lúc có gõ ở trên mặt bàn vài cái, vài phút sau, hắn gọi một cuộc điện thoại nội tuyến, phân phó bí thư : “ Gọi Lý Hành tiến vào.”
Ngay sau đó cửa văn phòng bị người gõ vang.
“Vào đi”

‐-----------------------
Đánh máy nên có gì sai chính tả mọi người comment nhé,truyện vừa ít view vừa ít vote,không biết có nên edit nữa không><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro