🍁chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Vãn Vãn sắm vai thành một tiểu bạch hoa đáng thương phải chịu hết hôn nhân tra tấn ủy khuất, quả nhiên đã thành công gợi lên lòng thương tiếc thật sâu của Lâm Từ , thuận tiện còn thỏa mãn giấc mộng anh hùng cứu mỹ nhân của hắn.
Lúc Lục Vãn Vãn nói cho hắn địa chỉ nhà,trong mắt Lâm Từ còn hiện lên một tia khinh thường , hắn mở miệng hỏi: “Mấy năm nay bọn em kết hôn đều ở nơi này sao ?”
Lục Vãn Vãn cúi đầu ừ một tiếng.
Ngay sau đó Lục Vãn Vãn lại lộ ra nụ cười tiêu chuẩn của bạch liên hoa “Tuy rằng nơi bọn em ở chỉ là chung cư bình thường nhưng trị an ở đây rất tốt.” Điều này cũng không phải là cô nói dối.
Trong hai kiếp trước xuyên thư của cô, cô đều bị giam tại nơi này, cửa sổ bị khóa chặt, lần may mắn cô trộm được chìa khóa ra khỏi cửa còn chưa kịp xuống lầu đã bị vệ sĩ núp ở chỗ tối bắt trở về .
Lâm Từ đau lòng nhìn Lục Vãn Vãn, "Em không nên ở loại chỗ như thế này. Thẩm Ngật thật kỳ cục, làm sao có thể để em đau khổ như vậy, nếu em lúc trước.......”
Lục Vãn Vãn kịp thời đánh gãy lời hắn nói, “Tới rồi.”
Lâm Từ dừng xe lại, vòng qua xe mở cửa cho Lục Vãn Vãn, sau khi xuống xe, cô lại nở nụ cười với hắn ,nói: “Cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo, hay để anh đưa em lên lầu đi.”
“Không cần, bị chồng em nhìn thấy không tốt.”
Lâm Từ trước kia luôn khinh thường dạng người tăm tối thanh bần như Thẩm Ngật, hiện giờ cũng chẳng coi Thẩm Ngật ra cái gì, chỉ cảm thấy hắn thăng lên một bước thành phế vật thôi..
“Được.”
Lục Vãn Vãn đứng ở phía dưới nhà, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt trắng nõn oánh nhuận của cô, hình dáng tinh xảo, ngũ quan tú lệ, môi hồng răng trắng, mắt ngọc mày ngài.
Lâm Từ lưu luyến ở trên mặt Lục Vãn Vãn không rời, tiếc nuối chào tạm biệt cô, "Anh đi trước đây.”
“Đi đường cẩn thận.”
“ Được,Vãn Vãn sau này nhất định phải giữ liên lạc với anh.”
“ nhất định.”
Lâm Từ mới vừa lái xe đi, nụ cười bên môi Lục Vãn Vãn liền lập tức biến mất, giữa mày ẩn sâu không kiên nhẫn, làm bạch liên hoa cũng thật khó,mỗi lời của Lâm Từ đều làm cô muốn ói.
Lục Vãn Vãn xoay người chuẩn bị lên lầu thì Thẩm Ngật đang đứng ở cửa thang máy lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Vãn Vãn.
Lục Vãn Vãn bị sự xuất hiện đột ngột của Thẩm Ngật làm khiếp sợ, cũng không biết khi nào hắn đã đứng ở chỗ này, có lẽ là đã nghe hết được cuộc đối thoại của cô với Lâm Từ rồi đi?
Áo lông màu trắng gạo mặc ở trên người Thẩm Ngật lại vô cùng thanh cao, trên chân mặc chiếc quần nỉ, trong tay còn xách một túi rác màu đen, hẳn là xuống lầu đổ rác.
Kỳ thật cuộc đối thọai của cô với Lâm Từ nếu bị Thẩm Ngật nghe không xót một từ ngược lại cũng là chuyện tốt, nghe xong hết làm ơn nhanh chóng bỏ của lấy người cùng đóa hắc bạch liên hoa như cô ly hôn đi nha!
Lục Vãn Vãn bị Thẩm Ngật ném cho cái nhìn phẫn nộ, hai hàng lông mày nhíu lại, trước kia lúc cô làm Thẩm Ngật tức giận, người này luôn trưng mặt không lên tiếng, sau đó mới dùng đủ loại biện pháp trả thù cô , làm cô không thể không cầu xin hắn.
Lục Vãn Vãn căng da đầu đón nhận sự tức giận của Thẩm Ngật , nhích lại gần khoác tay hắn, cười tươi sáng lạn: “Anh sao lại xuống dưới? Có phải là muốn đón em không?”
Thẩm Ngật vẫn không nhúc nhích nhìn Lục Vãn Vãn, con ngươi đen nhánh, nhìn chằm chằm cô đến nổi da gà.

Hắn thấp giọng nói: “Anh xuống dưới vứt rác.”
Lục Vãn Vãn không có công việc, hắn từ công ty về đến nhà, cũng không thấy bóng dáng cô đâu, gọi điện thoại cũng không có ai bắt máy, khắp nơi thăm hỏi mới biết được rằng hóa ra vợ hắn cùng đồng học cũ ra ngoài.
Cô cười rộ lên rất đẹp, nhưng vì sao lại nở nụ cười tươi như vậy với nam đồng học ? Thẩm Ngật có chút buồn rầu, thật là không dễ làm, nếu đem vợ hắn khóa lại một chỗ em ấy khẳng định sẽ không vui nhưng hắn đã dung túng tính tình của cô đã lâu, nhẫn nại cũng sắp tới cực hạn.
Tựa hồ chỉ còn một cách duy nhất là dùng tiền bạc ,trang sức để níu kéo cô yêu hắn.
Nếu cho vợ hắn đồ em ấy muốn,khẳng định cô sẽ không có tâm tư để ý người khác.
Thẩm Ngật trước nay vẫn luôn cảm thấy thái độ của mình đối với cuộc hôn nhân này nhàn nhạt, việc có dục vọng chiếm hữu Lục Vãn Vãn bướng bỉnh chỉ đơn giản là vì cô là vợ của hắn nhưng hiện tại không giống.
Hắn thật sự vô cùng không thích lục vãn vãn có người đàn ông khác bên cạnh.
Lục Vãn Vãn cảm thấy bộ dáng cụp mi rũ mắt của Thẩm Ngật vô cùng ngoan ngoãn, phảng phất giống như một tiểu hài tử .
Lúc trước yêu đương hai kiếp cùng người này đều an tĩnh tùy ý cô quyết định mọi chuyện, nghe lời hiểu chuyện ngoan vô cùng, lúc ấy cô cũng không biết Thẩm Ngật bánh trôi mềm mềm mại mại kỳ thật là một cái bánh trôi nhân mè đen.
Một lòng đều màu đen.
“Hôm nay đi đâu vậy?” Hắn hỏi.
Lục Vãn Vãn đôi mắt cong lên, “Đi ra ngoài gặp bạn cũ.”
Cô bĩu môi, nói tiếp: “Hắn chính là bạn học cũ của hai chúng ta nha, hiện tại đã có công ty riêng. Xe người ta đều là Rolls-Royce số lượng có hạn, không giống xe nhà chúng ta,ngay cả tên em cũng chưa nghe qua.”
Thẩm Ngật yên lặng nghe cô nói chuyện,ấn thang máy.
Lục Vãn Vãn cau mày, biểu tình chán ghét: “Em đã sớm muốn anh đi đổi xe, mỗi lần người khác hỏi chuyện xe em cũng ngại không muốn nói, xe em cũng không muốn ngồi, nhưng với tiền lương hiện tại của anh, xe đổi không nổi. Sớm biết rằng lúc trước.........”
“Em mẹ nó không nên gả cho anh” Mấy chữ vòng qua vòng lại trong miệng cô ,lúc lời nói định bật ra thì lại vòng trở về nuốt xuống bụng.
Bởi vì ánh mắt của Thẩm Ngật tựa hồ như muốn đông chết cô ngay lập tức.
Lục Vãn Vãn hiện tại hoàn toàn dựa theo tính cách của nguyên chủ trong nguyên tác, tuyệt đối không có OOC, nếu như vậy tương lai cùng Thẩm Ngật ly hôn rất dễ dàng.
Về đến nhà, Lục Vãn Vãn phát hiện Thẩm Ngật đã đem cơm chiều làm xong.
Đồ ăn còn nóng, màu sắc hương vị đều đầy đủ, nhìn một cái là biết ăn rất ngon.

Bụng của Lục Vãn Vãn rỗng tuếch, sớm đã đói bụng, cô ngồi xuống, tự giác mà đem bát không đẩy đến trước mặt Thẩm Ngật , tự nhiên mà phân phó hắn: “Giúp em xới nửa chén cơm.”
Kỳ thật không cần cô nói, Thẩm Ngật cũng sẽ chủ động đem những việc này làm xong.

Trong nhà này mọi việc từ lớn tới bé đều một tay Thẩm Ngật chăm lo, Lục Vãn Vãn coi như được coi là đại tiểu thư mười ngón đều không dính nước, cái gì cũng không cần làm, cơm nước xong cũng chỉ lười biếng nà nằm trên sô pha xem TV mà thôi.
Nếu ngày ngày trôi qua đều bình yên như thế, cô tuyệt đối không có ý kiến.
Nhưng Thẩm Ngật lại là một tên bệnh kiều không hơn không kém, trong đầu luôn chứa mấy cái ý tưởng kỳ quái người thường cũng không hiểu nổi.
Không thể hiểu được vì sao cô lại bị tên bệnh kiều này dở chứng nhốt lại.
Đã từng có hai lần thất bại bị giáo huấn thê thảm, lục vãn vãn phát hiện, Thẩm Ngật người này thoạt nhìn như em bé ngoan ngoãn nhưng lại là một tên thần kinh cũng chẳng kém, một bụng chẳng có ý gì tốt, hắn luôn đem mọi việc bên người cô an bài đến hoàn hảo, vô luận việc lớn nhỏ đều không cho cô làm, khẳng định là muốn dưỡng cô trở thành phế vật,cái gì cũng không biết,xong rồi sẽ đè ép cô thực hiện âm mưu xấu xa của hắn.
Nhìn xem, tâm tư quả thật thâm trầm!
Lục Vãn Vãn nửa dựa vào trên sô pha nhìn TV một lát, trong phòng bếp nam nhân tẩy hảo chén lau khô tay cũng ra tới, trực tiếp ngồi ở nàng bên cạnh người, một đôi xinh đẹp tay nhẹ nhàng đáp nàng trên đùi.
Ngón tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng.
Lục vãn vãn hơi hơi ngửa đầu, tầm mắt vừa lúc đụng phải hàm dưới của Thẩm Ngật , hắn giơ tay đem đầu của cô ấn vào cổ của hắn, tiếng nói khàn khàn, thanh sắc nặng nề: “Nghỉ ngơi một chút đi.”
Thẩm Ngật cổ trắng như tuyết, trên người còn có mùi hương thơm rất riêng.
Lục Vãn Vãn thân hình cứng đờ, muốn ngồi lên khỏi người hắn,chưa kịp làm gì đã bị hắn ôm lại. Người đàn ông này nhìn gầy ốm nhưng sức lực cũng thật lớn.
Lục Vãn Vãn chấp nhận số mệnh ngả vào lòng hắn, ngáp một cái, “Em muốn xem 《 vương gia lạnh lùng không dễ chọc 》của đài truyền hình cà tím.”
“Được .” Thẩm Ngật theo lời cô mở tới đài truyền hình cà tím.
Lục Vãn Vãn vốn chỉ muốn làm Thẩm Ngật ghê tởm mình mà thôi, người đàn ông này giống đồ cổ, chưa bao giờ xem TV, không xem phim truyền hình không xem chương trình giải trí ngay cả hâm mộ thần tượng cũng không nốt, đến cả kênh kinh tế hay thể thao yêu thích của phái nam hắn cũng đều hoàn toàn không có hứng thú.
Lục Vãn Vãn xem đến mê mẩn, ngay cả cô cũng không biết, bản thân đã lơ là cảnh giác nằm trượt trên người Thẩm Ngật, y như con mèo lười biếng.
Ánh mắt của Thẩm Ngật sớm từ TV chuyển sang người Lục Vãn Vãn, ánh đèn mềm mại chiếu xuống gương mặt trắng nõn của cô, vợ hắn còn đang ngồi trong lòng hắn,hầu kết lăn lộn, hắn nhịn không được, dùng ngón tay nâng cằm của cô , hôn mạnh một cái.
“A” một tiếng, lục vãn vãn bị hắn cắn miệng có chút đau, tinh thần trong giây lát phục hồi lại, Lục Vãn Vãn quay mặt đi, biểu tình không quá tự nhiên, “Em đi tắm rửa, người em hôi muốn chết.”
Thẩm Ngật buông tay,thuận tiện tắt TV “Em đi đi.”
Lục Vãn Vãn tắm rửa sạch sẽ đi ra khỏi phòng tắm, Thẩm Ngật từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp quà được đóng gói tinh xảo, đưa tới trước mắt cô, “Mở ra nhìn xem có thích không”
Lục Vãn Vãn ngây thơ đem hộp mở ra, một vòng cổ ruby nằm yên ở bên trong, ánh sáng của đá quý xém chút nữa làm mù cả mắt.

Thẩm Ngật không biết lấy tiền ở đâu để mua? Ruby to như quả trứng chim bồ câu, đây chẳng lẽ là đồ giả Thẩm Ngật mua để dỗ cô vui vẻ đi?
Lục Vãn Vãn cầm vòng cổ, làm bộ vô cùng vui mừng, “Oa ! Thật là đẹp mắt. Em thích ruby lấp lánh.” Cô chớp chớp mắt nhìn Thẩm Ngật, hỏi tiếp: “Anh mua vòng cổ này bao nhiêu tiền ?”
Tiền lương của Thẩm Ngật còn nằm trong tay cô , Lục Vãn Vãn cảm thấy đồ này của Thẩm Ngật chỉ có thể là đồ giả mua về để lừa gạt cô.
Thẩm Ngật trầm ngâm một lúc rồi mới nhàn nhạt trả lời: “Không đắt lắm”
Hắn cảm thấy câu trả lời này không có vấn đề gì, vòng cổ này vốn là hắn dùng 6000 vạn mua lại trong hội bán đấu giá năm ngoái, lúc ấy cảm thấy vòng cổ này đeo lên cổ vợ hắn sẽ rất đẹp, chỉ qua lúc đó có vẻ Vãn Vãn không có thích vật này cho lắm.
Hôm nay nghe được lời nhắc nhở của Lý Hành,hắn mới nhớ tới vòng cổ này.
Lục Vãn Vãn nhìn hắn, sát lại hỏi: “Rốt cuộc là bao nhiêu tiền?”
Khóe môi của Thẩm Ngật nhấp thành một đường thẳng, như là không biết trả lời thế nào cho phải.
Thẩm Ngật quả thật không biết nên trả lời như nào, từ lúc còn học đại học, hắn cũng đã mở một công ty riêng, chẳng qua lúc ấy Lục Vãn Vãn chẳng mảy may để ý tới hắn, chưa bao giờ hỏi hắn về chuyện công việc.
Mấy tháng trước, cha ruột hắn tìm tới cửa , mặt ướt đẫm nước mắt nói xin lỗi, nhiều năm như vậy đã làm hắn phải chịu khổ bên ngoài,
Thẩm Ngật thậm chí chẳng cần cất lời, cha hắn đã tình nguyện dâng lên cổ phần của Thẩm gia cho hắn.
Kể cả không có Thẩm gia, mấy ngàn vạn Thẩm Ngật vẫn có thể chi trả.
Hắn nghĩ nghĩ , chậm rì rì nói: “Về sau có tiền anh sẽ mua cho em nhiều thứ tốt hơn.”
Lục Vãn Vãn nghe xong lời hắn nói mới nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên là đồ giả! Đồ giả cũng tốt,nếu vòng cổ này là hàng thật thì cô mới nghẹn chết.
Đúng sáu tháng sau, nam chủ Thẩm Ngật sẽ trở lại gia đình hào môn giàu có bậc nhất
Nam chủ là trưởng tôn, hơn nữa còn có tài năng xuất chúng, Thẩm gia trong hai năm nữa là do một tay Thẩm Ngật nắm quyền.
Cho nên lục vãn vãn trong vòng sáu tháng này phải hoàn thành kế hoạch, thành công bắt cá hai tay, cùng tiểu bạch kiểm vu oan hãm hại nam chủ,thực hiện loạt hành động tìm chết trong nguyên tác.
Cô phải làm một người đàn bà lẳng lơ tì tiện không hơn không kém, làm Thẩm Ngật chán ghét bỏ vợ.
Tác giả có lời muốn nói: Ngật Ngật không có trọng sinh.
Chỉ duy nhất Vãn Vãn có trọng sinh thôi, Ngật Ngật đối với vợ của mình thật tốt.
Aizz
Chiều vợ chính là bản năng của Ngật Ngật!!!
Ngật Ngật của chúng ta không chỉ bệnh kiều một chút mà còn là một tên trứng thối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro