Chương 12: Bánh Trôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình Vô Tâm

——

Thẩm Vũ nhìn tiểu bạch miêu mở to đôi mắt, cũng nhận ra đó là con mèo ngày ấy ở chưởng Nguyệt Cung nhìn thấy. Mèo con này cực có linh tính, nhìn thấy Thẩm Vũ liền lập tức từ rương nhảy ra, sau đó nhảy đến bên chân nàng, móng vuốt nhỏ gãi một chút vào đế giày thêu của nàng.

Hàn thị cũng có chút hơi giật mình.

Nữ nhi được Oản Phi ban thưởng, vốn là một việc rất có thể diện, nhưng nàng không nghĩ tới Oản Phi sẽ ban thưởng cái này. Nàng nhìn một rương thư tịch, tất nhiên biết rằng cái này tuyệt đối không phải châu báu có thể so sánh được, có thể thấy được ban thưởng có bao nhiêu quý trọng.

Chỉ là con mèo này......

Hàn thị nhăn nhăn mày. Nàng biết nữ nhi luôn thích tiểu miêu tiểu cẩu, nhưng nàng

không cho nuôi, nữ nhi vốn tính tình lười nhác, nếu nuôi dưỡng mấy con vật này, chẳng phải là mỗi ngày sẽ đều không hảo hảo học tập chỉ biết ham chơi sao? Cho nên dù ở thời điểm sinh nhật nữ nhi, nàng cũng không có dao động. Nữ nhi thấy mình không đồng ý, liền đi tìm cha, nhưng không biết rằng chỉ cần nàng không đồng ý, tìm cha cũng vô dụng.

Mấy năm nay Thẩm Vũ cũng hiểu được đạo lý này, không còn cùng nàng đề qua nữa.

Tiểu miêu nhi nhìn khá nhỏ, nhưng được cái bụ bẫm, toàn thân trắng tuyết, giống như quả cầu trắng xù. Nữ nhi thích tiểu miêu tiểu cẩu như vậy, hôm nay lại đưa tới một con mèo con , còn không phải cho nàng thích thú đến mức nào?

Thẩm Vũ trong lòng mềm nhũn, khom lưng đem mèo con bế lên. Tiểu miêu nhi ngoan ngoãn ghé vào trong ngực nàng, hướng về phía nàng kêu meo meo, một chút đều không sợ lạ. Nàng ngước mắt nhìn Hàn thị, làm như dò hỏi gọi một tiếng: "Nương?"

Hàn thị hơi đau đầu, nói: "Đã là Oản Phi nương nương ban thưởng, đương nhiên phải nuôi cho tốt, nhưng phải biết đúng mực, hiểu chưa?"

Thẩm Vũ hấp hấp môi, nghĩ đến cái này chắc là do người kia đưa, liền thu nét cười, lẩm bẩm nói: "Nữ nhi không cần." Sách này cùng mèo con này nàng đều thích, nhưng nếu là Kỳ Vương mượn danh nghĩa Oản Phi đưa tới, nàng mới sẽ không thu.

Hàn thị có chút không hiểu, nữ nhi yêu thích những thứ này, nàng là mẫu thân chính là hiểu nhất , rõ ràng thích muốn chết như thế nào trước mắt lại nói không cần? Hàn thị khuyên nhủ: " Oản Phi nương nương ban thưởng đồ vật, nào có lý không cần? A Miên, lời này của ngươi cũng không thể nói bậy, nếu là bị người ngoài nghe thấy sẽ rất phiền toái."

Thẩm Vũ cắn môi không nói chuyện.

Sự tình nàng cùng Kỳ Vương , nàng không biết nên như thế nào nói.

Hàn thị không biết Oản Phi vì sao đột nhiên ban thưởng, nhưng cũng có thể nhìn ra Oản Phi đối với nữ nhi yêu thích. Nàng đánh giá khuôn mặt xinh xắn của nữ nhi, trong lòng lại nghĩ tới một tầng ý tứ khác —— nữ nhi làm cho người ta thích là một chuyện, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không để nữ nhi gả đến hoàng thất. Kể từ đó, Hàn thị trong lòng liền bắt đầu lo lắng.

Hàn thị dặn dò vài câu liền đi, Thẩm Vũ ôm mèo con vào nhà, phân phó Cốc Vũ đem rương mang vào.

__

Nàng nhìn cái rương trên bàn, bên trong trải thảm mềm mại, bố trí đều cực kỳ ấm áp. Trong rương lại có đồ vật thường ngày của tiểu miêu nhi, có vẻ thập phần chu đáo. Nàng nhìn phía dưới rương còn có một quyển quyển sách, một tay ôm mèo một tay mở ra xem, thấy bên trong tỉ mỉ ghi chép lại thói quen thường ngày của tiểu miêu nhi cùng một ít sở thích.

Nhìn quyển sách trên tay, chữ viết rồng bay phượng múa, Thẩm Vũ liền nghĩ tới tên hạ lưu hôm qua khi dễ nàng.

Này...... Là hắn tự mình viết?

Thẩm Vũ nhíu mi, có chút nghĩ không ra. Từ rương này cùng bổn quyển sách liền có thể nhìn ra Kỳ Vương có bao nhiêu yêu thích đối với con mèo này, nhưng vì sao hôm nay lại lấy danh nghĩa Oản Phi đưa cho nàng? Nàng đương nhiên sẽ không cho rằng Kỳ Vương là thật sự thích nàng, nàng mới mười ba tuổi, theo lời nương nói vẫn là tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa. Mà Kỳ Vương, thân là Vương gia, gặp qua mỹ nhân không ít, cần gì phải vì nàng tốn tâm tư như vậy?

Thẩm Vũ không tiếp tục nghĩ nữa. Dù sao mấy ngày này nàng tuyệt đối sẽ không ra cửa, chờ qua hai tháng, Kỳ Vương kia phỏng chừng lúc đó đã sớm đem nàng vứt đến trên chín tầng mây đi.

Nhưng mà sách này cùng tiểu miêu nhi......

Thẩm Vũ nghĩ tới mẫu thân mới vừa rồi dặn dò, chỉ bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Tuy rằng nàng không muốn lấy đồ vật của Kỳ Vương, nhưng cũng biết không còn cách nào khác. Nàng duỗi tay xoa đầu tiểu miêu nhi, cảm thấy mềm mại cực kỳ thoải mái. Nàng không biết Kỳ Vương vì sao đột nhiên lại đối với nàng cảm thấy hứng thú, chẳng lẽ là vì hôm tết Thượng Nguyên kia? Thẩm Vũ nhăn mày, thầm nghĩ: Nàng cũng không phải cố ý, Kỳ Vương cũng sẽ không tính toán chi li như vậy chứ?

Bất quá nghĩ đến cử chỉ hôm qua của hắn, Thẩm Vũ liền cảm thấy mình đã hoàn toàn xem nhẹ trình độ vô sỉ của tên đó —— thằng nhãi này thật đúng là một tên tính toán chi li.

______

Được Oản Phi nương nương ban thưởng, ngày này viện Minh Lan của Thẩm Vũ chính là cực kỳ náo nhiệt. Chẳng những đại phòng nhị phòng hai vị tới xem nàng, mà tẩu tẩu nàng Mạnh thị cũng tới.

Mạnh thị hiếm khi đến thăm nàng.

Mạnh thị là thê tử của ca ca Thẩm Ngạn . Mà ca ca lại không học vấn không nghề nghiệp, từ nhỏ đến lớn luôn làm nàng cha mẹ nhọc lòng, ngay cả cưới vợ cũng vì ca ca nàng không cẩn thận khinh bạc người ta, lúc này mới cưới về nhà. Sau khi thành thân , cha mẹ còn tưởng rằng ca ca sẽ ổn trọng một ít, nào ngờ sau một tháng thành thân lại đi ra ngoài uống hoa tửu, tẩu tẩu nàng chính là ngày ngày gạt lệ.

Chắc là do hai vợ chồng cảm tình không tốt, Mạnh thị cũng vẫn luôn chưa hoài thai, cho nên nương đối với việc ca ca nhà nàng nạp thiếp cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt.

Bên người ca ca có hai phòng tiểu thiếp, một người vốn là đại nha hoàn hầu hạ hắn, một người khác lại là nha hoàn mài bút bên cạnh đại phòng Định Quốc Công thế tử, vì chuyện này, ngay cả lão tổ tông cũng kinh động. Nhưng đã bị ca ca phá thân, nha hoàn này tự nhiên cũng phát cho ca ca, vì ngại với thân phận, cũng liền nâng làm di nương. Mà một năm trước, thiếp thất này lại sinh được một nữ nhi. Lúc trước cha mẹ nàng còn nghĩ, nếu là sinh con trai, liền đem cho Mạnh thị nuôi dưỡng, hiện giờ lại là nữ nhi, nên cũng để thiếp thất kia nuôi.

Dù sao cũng là nữ nhi duy nhất của ca ca, Thẩm Vũ đương nhiên cũng là yêu thương, bất quá bởi việc này, nàng đối với vị tẩu tẩu cũng rất đồng tình.

Đại phòng cùng tam phòng hai vị đi rồi , Mạnh thị lại ở lâu trong chốc lát. Nàng nghe nói Oản Phi nương nương ban thưởng cho Thẩm Vũ, cố ý lại đây nhìn một chút. Hiện giờ nhìn thấy Thẩm Vũ gương mặt quá mức xinh đẹp , cũng nhịn không được thở dài: Đây lớn lên cũng quá tốt đi.

Nàng mệnh không tốt, mới gả cho Thẩm Ngạn, nhưng cô em chồng này mệnh lại là quá hảo. Vừa sinh ra đã là Quốc công phủ tiểu thư, là bảo bối trong lòng lão tổ tông, lại được cha mẹ sủng ở lòng bàn tay, mà tự trời sinh còn có một bộ dáng mỹ mạo, hiện giờ Oản Phi còn ưu ái...... Sợ là chờ sang năm cập kê , tứ hôn cho Kỳ Vương cũng không chừng.

Kể từ đó, thân phận đã có thể không giống nhau, kia chính là Vương phi nương nương tôn quý.

Hơn nữa Kỳ Vương là hoàng tử Hoàng Thượng sủng ái nhất, hiện giờ Thái tử chưa định, khả năng rất lớn sẽ lập Kỳ Vương làm Thái tử, thân phận Thẩm Vũ đã không dám nghĩ tiếp......

Mạnh thị càng nghĩ càng xa, cùng so sánh với chính mình, chỉ cảm thấy vừa hâm mộ lại ghen ghét, thật đúng là tức chết, sau đó, lời nói trong miệng tự nhiên cũng mang theo một cổ toan vị. Bất quá Thẩm Vũ cũng không đặt ở trong lòng, chỉ tùy tiện có lệ vài câu. Mạnh thị nhìn Thẩm Vũ không cao hứng lắm, cũng vô tâm tư như các thiên kim đại tiểu thư khác, lúc này mới cười khanh khách ra viện Minh Lan .

Mạnh thị mới vừa đi, Lập Hạ liền nhíu mày nói: " Nhị thiếu nãi nãi cũng quá không phóng khoáng đi? Cũng không nghĩ thời điểm cùng nhị thiếu gia cãi nhau, là ai khuyên nhị thiếu gia?"

Định Quốc Công phủ nhị thiếu gia Thẩm Ngạn tuy rằng không học vấn không nghề nghiệp ăn chơi trác táng, nhưng đối với muội muội lại là yêu thương hết mực. Ngày thường ngay cả Thẩm Trọng Khâm cùng Hàn thị nói cũng vào tai này ra tai kia, duy chỉ đối với muội muội này là nói gì nghe nấy.

Thẩm Vũ cười cười, không nói gì.

Mạnh thị nói như thế nào cũng là tẩu tẩu nàng, nàng tất nhiên cũng không muốn quá so đo. Thêm nữa Mạnh thị sinh ra ở gia đình bình dân, trên người sẽ không có phóng khoáng, mấy năm nay còn cùng ca ca không có con cùng cảm tình không hợp, cả ngày vẫn luôn mang một khuôn mặt lạnh, cho nên trong phủ trên dưới chính là không có người thích nàng.

Cha nàng cùng mẫu thân cử án tề mi tôn trọng nhau, hai mươi năm qua đều là ngày ngày tốt đẹp, mà ca ca cùng tẩu tẩu, lại là một cọc nghiệt duyên, hai người đều như oan gia . Lúc trước nàng cũng khuyên ca ca, chẳng qua Mạnh thị vẫn luôn đem ca ca đẩy ra bên ngoài, nàng ta đối với ca ca luôn cao ngạo, tự nhiên sẽ không kéo mặt xuống dỗ người.

Việc phu thê chi đạo, cũng là một môn học vấn.

Thẩm Vũ nghĩ: Nàng nếu gả chồng, nhất định phải gả cho người giống như cha nàng , tôn trọng thê tử , chứ không phải thứ nam tử cả ngày hái hoa ngắt cỏ .

Cha nàng tuy rằng thân là con vợ cả Định Quốc Công phủ , nhưng so với đại bá thừa kế tước vị lại là kém một mảng lớn, mấy năm nay ở Quốc Tử Giám làm việc, chức vị cũng thanh nhàn, thanh danh cũng dễ nghe, nhưng chung quy cũng không có nhiều thực quyền. Cũng may mẫu thân nàng không có trách cứ cha không dùng được, cha lại là người sủng thê, cho nên nương mỗi ngày so với đại bá mẫu nàng vẫn khá hơn nhiều.

Tiễn đi Mạnh thị, Thẩm Vũ liền vào nhà xem tiểu miêu nhi kia. Nàng nhìn tiểu bạch miêu tự chơi đùa một mình, bộ dạng thật đáng yêu, làm nàng nhớ tới ngày ấy Kỳ Vương gọi tên của nó.

"Lưu li?"

Thẩm Vũ nhăn nhăn mày. Mèo con nàng đã nhận nuôi, vậy phải đổi cho nó cái tên. Thẩm Vũ đem mèo con bế lên, dùng tay miết mũi nó, lại cười nói, "Về sau kêu ngươi là Bánh Trôi đi."

Ngọt ngào mềm mềm như viên bánh trôi.

Tiểu miêu nhi hiển nhiên không thích tên này, nhưng Thẩm Vũ lại mặc kệ, ôm nó liên tục gọi vài tiếng "Bánh Trôi", cuối cùng còn uy hiếp nói: "Nếu không đồng ý, ta liền phạt ngươi không cho ăn cái gì."

"meo......" Bánh Trôi rốt cuộc phản ứng.

Thẩm Vũ nhìn tiểu gia hỏa trong lòng ngực, nhịn không được cong cong mặt mày, khen ngợi nói: "Thật là tiểu gia hỏa thông minh."

*********😍😍😍

Hơn nửa tháng, Thẩm Vũ luôn ở Minh Lan Tiểu trúc, trừ bỏ mỗi ngày đi Tồn Thiện cư thỉnh an lão tổ tông, chưa từng đi ra cửa một bước. Hàn thị cảm thấy rất kỳ quái, thầm nghĩ nữ nhi có phải hay không vì có tiểu miêu nhi kia liền không làm việc đàng hoàng, lúc này mới cố ý đi viện Minh Lan kiểm tra một chút.

Nhưng ngoài dự kiến của Hàn thị chính là, Thẩm Vũ cực kì ngoan ngoãn.

Thời điểm nàng đến, nữ nhi ngồi ở trên giường thêu thùa, nghiêm túc nhìn thư. Hàn thị vui mừng cười, thầm nghĩ nữ nhi thật đã trưởng thành, không cần nàng phải tiếp tục đốc thúc.

Thẩm Vũ thấy nương tiến vào, liền buông việc thêu trong tay . Hàn thị nhìn nàng mới vừa làm xong hà bao, nhịn không được khen nói: "Này thêu đến thật không sai." Lúc sau lại là vẻ mặt nghiêm túc nói, "Lần này cũng không thể lại để mất."

Hà bao đối với một cô nương gia có bao nhiêu quan trọng, Thẩm Vũ đương nhiên là hiểu rõ. Kỳ Vương lấy hà bao của nàng không trả, chờ mấy ngày nữa Kỳ Vương hết thấy mới mẻ, nàng lại ra cửa cũng không muộn. Mấy ngày nay nàng luôn ở trong viện, mỗi ngày làm nữ công xem sách cũng không tồi.

Hàn thị nhìn nữ nhi ngoan ngoãn nghe lời, lại đi đến án thư bên cạnh, nhìn tranh nữ nhi mới vẽ xong.

Thẩm Vũ lúc này mới phản ứng lại, vừa định đi qua ngăn cản, thì đã muộn một bước. Nàng đứng ở trước mặt Hàn thị , thấp thấp gọi một tiếng: "...... Nương."

Hàn thị nhìn thoáng qua tranh Thẩm Vũ vẽ, không nói gì. Trong bức họa không phải là thứ cô nương gia luôn yêu thích như mai lan trúc cúc, mà là một con mèo béo, tiểu miêu nhi trong tranh trắng muốt, bộ dáng cực kỳ hoạt bát đáng yêu. Nàng giương mắt nhìn nữ nhi đang thấp thỏm, biết mình mấy năm nay đối với nàng yêu cầu có chút khắc nghiệt, liền nói: "Vẽ không tồi."

Thẩm Vũ có chút ngơ ngẩn, hiển nhiên là ngoài dự đoán.

Kỳ thật nàng không phải đối với cầm kỳ thư họa mọi thứ đều không thích, chỉ là nàng không giống Thẩm Diệu thích họa mai, mà thích họa một ít đồ vật bên người, thí dụ như mèo con này, không giống hoa mai cao nhã, mà rất sống động, như vật thật.

Chỉ là, không được trang trọng.

Hàn thị sao không biết nữ nhi ở phương diện vẽ rất có thiên phú, khi còn nhỏ còn cố ý thỉnh tiên sinh dạy nàng, đáng tiếc nữ nhi chỉ thích vẽ vài thứ lung tung rối loạn, cho nên mỗi lần nàng nhìn nữ nhi họa liền sẽ nhíu mày.

Năm Thẩm Vũ tám tuổi, Hàn thị bởi vì bức tranh Tịch Mai ánh tuyết của Thẩm Diệu được tiên sinh khen hết lời, mà nữ nhi nàng họa thì chưa bao giờ khen một chữ. Khi đó nàng đang cùng đại phòng có mâu thuẫn, vì có chút bực bội, nên vào phòng Thẩm Vũ đem những bức họa ngày thường xé sạch sẽ.

Từ đó về sau, Thẩm Vũ liền rất ít vẽ tranh.

Thẩm Vũ cong môi, đi đến bên người Hàn thị , cười ngâm ngâm nói: "Nương, người không trách nữ nhi sao?"

Nương cũng chỉ có nàng và ca ca, mà mỗi người đều là không biết cố gắng, Thẩm Vũ trong lòng có chút áy náy, nghĩ vì việc này, khi còn bé nàng trong lòng còn oán nương. Bất quá dù sao vẫn là mẹ con, cũng biết nương là vì tôt cho mình mới như vậy. Nàng không so được với Thẩm Diệu và Thẩm Tường. Hơn nữa Định Quốc Công phủ tổng cộng sáu vị cô nương, ba cô nương đã lấy chồng, nàng xem như không có tiền đồ nhất

Hàn thị nói: "Ngươi cũng biết? Nếu có ý này, vậy cũng vì nương cố gắng một chút."

Thẩm Vũ liên tục gật đầu, cười nói: "Nương, nữ nhi đã biết. Bất quá nữ nhi cũng không có chí hướng gì,chỉ muốn giống nương, ngày sau gả cho một người phu quân như vậy , ngày ngày an nhàn tốt đẹp, hưởng phúc cả đời." Định Quốc Công phủ đều là đại phòng quản lý, cho nên nương ngày ngày đều rất thanh nhàn, vì vậy hơn ba mươi tuổi vẫn giống như hoa kiều nghiên mỹ lệ.

Hàn thị nhìn bộ dáng nữ nhi, cười nói một câu "Thật là không biết xấu hổ", sau đó mới nói: "Nhưng mà nương nói, chỉ tìm phu quân giống cha ngươi, cũng vẫn phải cố gắng tìm tốt. Nương tuy rằng hy vọng ngươi ngày sau gả đến nơi tốt một chút, nhưng nam nhân bên người khẳng định không phải chỉ thủ một mình ngươi, tính tình ngươi được nuông chiều, nương thật ra có chút không yên tâm."

Thẩm Vũ thu mi.

Đúng vậy, nào có nam nhân nào bên người không có thê thiếp đâu, một phu quân tốt như cha nàng trên đời khó có thể tìm được người thứ hai?

Thẩm Vũ đột nhiên nhớ đến tên nam nhân vô sỉ lại mặt dày kia, bèn thân mật kéo cánh tay mẫu thân, ngữ khí kiên định nói: "Nữ nhi phải tìm người giống người như cha vậy, bằng không nữ nhi không gả."

Hàn thị bị lời này chọc cười, nữ nhi còn tuổi nhỏ mà một chút đều không biết xấu hổ, cô nương nhà người ta nhắc tới hôn sự liền mặt mày đỏ bừng, đâu giống nàng, bản thân lại nghĩ kỹ xem muốn gả cho người thế nào .

Hàn thị bắt đầu phát sầu. Nữ nhi trưởng thành, việc hôn nhân cũng thành một khối tâm bệnh lớn nhất trong lòng nàng.

😍😍

Nửa tháng sau, cha Thẩm Vũ- Thẩm Trọng Khâm rốt cuộc từ vụ châu đã trở lại, chẳng qua lần này lại không phải một người trở về.

__________

Chẳng lẽ dắt mẹ kế về?😊😊

K...h...ô...n..g....t...h..ể...đ..ư..ợ..c....!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro