Chương 13: Cữu cữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình Vô Tâm

——

Thẩm Vũ vẻ mặt vui mừng vội đi nghênh đón cha.

Thời điểm vào nội sảnh, Thẩm Vũ lại phát hiện bên người cha là một người đàn ông y phục màu xanh đen cùng với cha nàng tuổi tác không sai biệt lắm, ước chừng khoảng ba bốn mươi tuổi, hai mắt thâm thúy, phong thần tuấn lãng, phong thái trầm ổn nho nhã. Thẩm Vũ nghĩ đây là khách của cha, bèn cười đi lên, đối với Thẩm Trọng Khâm hỏi: "Cha, vị này chính là?"

Đôi mắt Thẩm Trọng Khâm lộ ra không vui, rõ ràng có chút hụt hẫng. Thẩm Vũ thấy cha không chịu nói, kỳ quái nói thầm một tiếng. Nàng thầm nghĩ: Cha luôn luôn đãi nhân hiền lành, lúc này đi vụ châu một chuyến lại mang theo một nam nhân trở về, nếu không phải bạn tốt của cha, sao lại đưa về nhà? Nhưng nếu là bạn tốt, cha như thế nào có thái độ này?

Thẩm Vũ có chút không rõ, đôi mắt đẹp tràn đầy nghi hoặc.

Người đàn ông nhìn tiểu cô nương trước mặt phấn sam váy trắng, thấy nàng mặt mày nhu mĩ, ngũ quan tinh xảo, tóc đen môi đỏ, đôi mắt sáng xinh đẹp, ngây thơ mỹ mạo, liền mang bộ dáng trưởng bối, cười nhạt nói: "Ngươi chính là A Miên đi?"

Thẩm Vũ ngây ngẩn cả người, đôi mắt mở to, hiển nhiên không nghĩ tới người này thế nhưng nhận ra mình, hơn nữa còn gọi đúng nhũ danh nàng, Thẩm Vũ sửng sốt một chút, gật gật đầu, nói: "Ân. Ngài là......"

Vừa nói, lại thấy Hàn thị một thân phù dung đi đến. Hàn thị tóc đen búi thành đôi hoàn vọng tiên, trên chân mang giày cẩm bảo tương, phong thái phú quý ung dung, dị thường mỹ mạo, vừa tiến đến là diễm quang bắn ra bốn phía, khiến người ta nhìn không dời mắt.

Đôi mắt nàng khó có thể ức chế vui mừng, đầu tiên là nhìn thoáng qua phu quân Thẩm Trọng Khâm, rồi sau đó mới nhìn người bên cạnh Thẩm Trọng Khâm, vừa mừng vừa sợ nói: "Nhị ca?"

Thẩm Vũ ngẩn người, không nghĩ tới vị trước mắt này đó chính là nhị cữu cữu nàng chưa bao giờ gặp qua- Hàn Minh Uyên.

Hàn Minh Uyên chính là Đại Tề nổi danh nhất họa sư.

Thời điểm mười bảy tuổi đã được danh hiệu họa sư đệ nhất Đại Tề, có thể nói là thiếu niên đắc chí, ngay cả Gia Nguyên Đế cũng cực kỳ tán thưởng, cố ý chiêu hiền đối đãi đề bạt hắn vì cung đình. Đáng tiếc vị cữu cữu này lại là người tính tình cao ngạo không kềm chế được, thế nhưng một lời cự tuyệt Gia Nguyên Đế ban thưởng, sau đó liền bắt đầu đi du ngoạn đại giang nam bắc, không còn có về lại Yến Thành.

Mỗi khi nghe mẫu thân nói đến nhị cữu cữu, Thẩm Vũ đều là vẻ mặt sùng bái.

Giữa cầm kỳ thư họa , nàng thích nhất họa. Nhưng từ lần nương xé tranh của nàng về sau, nàng liền hiếm khi lại đụng vào họa. Tác phẩm của Đại Tề họa sư nàng cũng đã gặp qua vô số, duy chỉ có cữu cữu nàng là có nét họa khí thế rộng rãi, siêu phàm thoát tục, làm nàng vừa khâm phục vừa sùng bái. Theo lý thuyết nàng là cháu gái của cữu cữu, đương nhiên là thân cận, nhưng thực tế nàng cũng không có duyên nhìn thấy vị nhị cữu cữu này.

Đôi mắt Thẩm Vũ tỏa sáng, hiển nhiên là vừa kích động vừa vui sướng, khó có được câu nệ hướng về phía Hàn Minh Uyên ngọt ngào gọi một tiếng: "Nhị cữu cữa."

Hàn Minh Uyên nhìn tiểu cô nương, khóe miệng ý cười càng sâu. Cháu gái này của hắn mặt mày cực kỳ giống mẫu thân nàng, bộ dáng này so với mẫu thân nàng khi còn nhỏ lại thích cười hơn. Chỉ là, mẫu thân nàng là Yến Thành đỉnh đỉnh nổi danh tài nữ, từ nhỏ đã bị buộc học tập cầm kỳ thư họa, sao so được với đứa cháu gái này luôn được cha mẹ yêu thương?

Huống hồ, mẫu thân nàng khẳng định cũng luyến tiếc nữ nhi bước lên vết xe đổ của nàng, sẽ không đối với nữ nhi quá khắc nghiệt.

"Mười mấy năm không thấy, A Miên thế nhưng lớn như vậy." Hàn Minh Uyên than thầm một tiếng, thổn thức không thôi. Mười hai năm trước, hắn về Yến Thành một lần, trùng hợp đầy tháng A Miên. Lúc ấy hắn nhìn muội muội con cái vẹn toàn, phu thê hòa thuận, ngày ngày sống như thế hạnh phúc mỹ mãn, hắn liền yên tâm, lúc này mới ở ba ngày đã ra đi.

Thẩm Vũ lại một lần kinh ngạc nói: "Nhị cữu cữu đã gặp qua ta?"

Phu quân trở về, lại mang về tới huynh trưởng mười mấy năm không gặp, Hàn thị tâm tình tự nhiên là rất tốt, khuôn mặt mang đầy ý cười, nghiêng đầu đối với Thẩm Vũ nói: "Cũng không phải sao? Lúc ấy nhị cữu cữu ngươi khó được trở về, vừa vặn gặp phải đầy tháng của ngươi, nhị cữu cữu còn ôm ngươi đấy?"

Hàn thị nhìn Nhị ca trước mặt càng thêm trầm ổn nội liễm, lại nhìn liếc mắt nhìn nữ nhi mình, khóe miệng nhịn không được lại cong cong.

Nháy mắt, mười mấy năm đã trôi qua, nữ nhi nàng cũng đã trở thành một đại cô nương yêu kiều duyên dáng.

Thẩm Vũ đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn nhị cữu cữu khí vũ hiên ngang, cảm thấy trên người hắn có một khí phách làm người ta kính ngưỡng. Rốt cuộc là du ngoạn sơn thủy không ít , đi qua không ít nước láng giềng, nội tình cùng kiến thức tất nhiên là bất đồng, trên người phát ra khí chất cũng cùng người khác bất đồng. Thẩm Vũ vốn đem vị cữu cữu này coi như thần tượng, hôm nay được nhìn thấy người thật, tất nhiên là vui mừng không thôi, Thẩm Trọng Khâm bên cạnh cũng xem nhẹ.

Thẩm Trọng Khâm nhìn hòn ngọc quý trên tay của mình trong mắt chỉ có người khác, trong lòng tất nhiên cực kỳ bất mãn.

...... Hắn mới là cha nàng nha.

Nhưng hắn biết Hàn Minh Uyên này là họa sư nữ nhi sùng bái nhất , cũng không nói gì, đôi mắt ôn nhu lại hướng nhìn thê tử mình. Ba tháng không thấy, thê tử giống như gầy đi một ít, trong lòng hắn đau lòng không thôi. Tuy nói nhị phòng mặc kệ sự đời, nhưng đứa con trai cùng con dâu đều không làm cho người ta bớt lo lắng, làm cho thê tử hắn cũng hao tốn không ít tâm tư.

Hàn thị cũng đồng dạng nhìn phu quân, qua ba tháng, đã đen gầy đi một ít, cũng không biết ở bên ngoài có hay không ăn được mặc tốt. Hàn thị trong bụng hình như có thiên ngôn vạn ngữ, ai kêu phu quân nàng chưa bao giờ chiếu cố chính mình, mang theo cũng chỉ một gã sai vặt, dù sao cũng là nam tử, không bằng nàng ngày thường cẩn thận.

Nhưng rốt cuộc huynh trưởng ở đây, nàng cũng không dám nói cái gì.

Thẩm Vũ tất nhiên đã nhận ra cha mẹ liếc mắt đưa tình, ngày thường cha bất quá ra cửa mấy ngày, trở về hai người liền gắn bó keo sơn tình chàng ý thiếp, lần này đi suốt ba tháng, cha khẳng định là rất nhớ mẫu thân. Thẩm Vũ đối với Hàn Minh Uyên nói: "Nhị cữu cữu, A Miên muốn nghe người nói một chút về việc mấy năm nay người đi, nghe nói có nhiều địa phương tập tục rất là thú vị, chúng ta vào trong viện đi một chút đi."

Hàn Minh Uyên như thế nào không biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Vũ , không hổ là nữ nhi Thẩm Trọng Khâm, nơi chốn vì cha mình suy nghĩ. Hắn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cháu gái , mới được một tháng, sinh đến nho nhỏ, làm hắn cũng không dám dùng sức ôm. Bất quá tiểu cô nương này từ nhỏ luôn thích cười, đại để chính vì như thế, tuy đã mười mấy năm không gặp, giờ phút này vẫn sinh ra một cảm giác thân thiết.

Hàn Minh Uyên gật gật đầu, theo Thẩm Vũ đi ra nội sảnh.

____

Thẩm Trọng Khâm nhìn nữ nhi cùng Hàn Minh Uyên thập phần hợp ý, không khỏi nhíu mày, ngữ khí ê ẩm nói: " Cha mình đã trở lại, như thế nào đều không quan tâm, ngược lại hướng về người ngoài?"

Người này dấm nữ nhi cũng muốn ăn, Hàn thị có chút dở khóc dở cười. Nàng biết phu quân luôn luôn yêu thương nữ nhi, không thích nhìn nữ nhi cùng nam nhân khác thân cận, liền trêu ghẹo nói: "A Miên đã mười ba, nếu hai năm nữa xuất giá, phải làm sao bây giờ?"

Lời này rơi xuống, Thẩm Trọng Khâm liền có chút ưu sầu.

Đúng nha, nữ nhi dần trưởng thành, cũng nên tìm nhà chồng tốt rồi. Thẩm Trọng Khâm ngẫm lại thịt liền đau, bảo bối nữ nhi phải cho người khác như vậy, hắn thật không muốn chút nào, chỉ là...... Nào có khuê nữ lớn lên không gả chồng? Thẩm Trọng Khâm nhìn bóng dáng nữ nhi yểu điệu mảnh khảnh, nhíu mày nói: " Nên hảo hảo suy nghĩ lại, A Miên chúng ta cũng không thể tùy tiện gả chồng"

Hàn thị giận dỗi, bất mãn nói: "Chỉ là nữ nhi của chàng sao." Nữ nhi cũng là bảo bối trong tim nàng a.

Nghĩ tới cái gì, Thẩm Trọng Khâm nói: "Ta thấy Dung Sâm kia không tồi, đối với A Miên cũng tốt, nếu là......"

"Này cũng phải xem hai người bên kia có đồng ý không." Hàn thị thở dài một hơi, nhíu mi nói, "Mấy năm nay chúng ta đem nữ nhi giống bảo bối cất giấu, bên ngoài mọi người đều tưởng rằng nữ nhi của chúng ta bình thường, so với cái thứ xuất cũng chả hơn gì." Nàng trong lòng luôn e ngại Thẩm Diệu, Dung Sâm là hài tử tốt thế nào, rốt cuộc vẫn phải nghe lời cha mẹ.

Hơn nữa, nữ nhi nàng sinh tốt đẹp như vậy, bọn họ muốn cưới, nàng còn không nghĩ cho đâu.

Thẩm Trọng Khâm nhíu mày, nói: "Tú Ninh, lần này ta dẫn Nhị ca tới, trong lòng cũng có một tính toán."

Phu thê hai mươi năm, Hàn thị như thế nào không biết phu quân trong lòng suy nghĩ gì, nàng nói: "Mấy năm nay ta thật là thẹn với A Miên, nếu Nhị ca chịu tự mình dạy A Miên học họa, cũng coi như là A Miên có phúc khí......" Nàng biết phu quân cùng Nhị ca không hợp, mà trước mắt Nhị ca chịu cùng hắn trở về, liền biết chắc là phu quân phải kéo mặt mũi xuống. Rốt cuộc vẫn là đau nữ nhi, chỉ cần vì nữ nhi, hắn là cha phải làm cái gì cũng đều nguyện ý.

Nghĩ như vậy, Hàn thị trong lòng liền có một chút chua chua, nhưng càng nhiều hơn là vui mừng. Một người phu quân sủng thê cùng nữ nhi như vậy, nàng- Hàn Tú Ninh còn có cái gì tốt hơn nữa?

Nội sảnh bên trong chỉ còn phu thê bọn họ, Thẩm Trọng Khâm cũng rất nhớ thê tử, nhịn không được duỗi tay cầm tay nàng, nói: "Tú Ninh, chúng ta......"

Hàn thị tức khắc đỏ bừng mặt, lại vẫn không có đem tay rút về , chỉ rũ mắt nhỏ giọng nói: "Mấy ngày không thấy, Nhị gia da mặt ngày càng tăng thêm." Nàng chính là nhớ rõ đêm động phòng hoa chúc năm đó, đường đường Quốc công phủ Nhị gia lại như là tiểu tử mới lớn, đối với chuyện đó mù tịt, lăn lộn hơn suốt nửa buổi tối, hại nàng lệ rơi ròng ròng. Mà đến thời điểm sáng hôm sau, nàng cái gì cũng chưa nói, hắn lại là đỏ mặt trước.

Hàn thị nhớ tới liền cảm thấy buồn cười.

Nhưng mà bất tri bất giác, đã qua hai mươi năm, hắn đối với mình vẫn như lúc trước yêu thương che chở, làm nàng đặc biệt vui mừng. Nàng cũng không phải là nữ tử tham mộ hư vinh, không cầu phu quân có bao nhiêu chức trọng, chỉ muốn cùng phu quân mình tốt đẹp cả đời, nhìn con cái hạnh phúc, liền đã thấy đủ.

Thẩm Trọng Khâm nhìn gương mặt thê tử kiều mỹ , nghĩ đến ba tháng tương tư , trong lòng không khỏi ngứa ngáy. Nhưng mà nhớ tới Hàn Minh Uyên, hắn vẫn là có chút không thoải mái. Hắn biết mình không nên quá hẹp hòi, thê tử đã cùng hắn thành thân hai mươi năm, cũng vì hắn sinh một nhi một nữ, không nên vì sự tình trước kia canh cánh trong lòng.

Chính là, hắn lại như thế nào có thể không ngại.

Hàn Minh Uyên này, rốt cuộc không phải là Nhị ca ruột của nàng.

************😍😍😍

Thẩm Vũ cùng Hàn Minh Uyên đi đến hành lang dài, vừa nghe nhị cữu cữu là do cha cố ý mời đến dạy nàng vẽ tranh, Thẩm Vũ trong lòng vui mừng không thôi, nói: "Thật vậy chăng? Nhị cữu cữu thật sự nguyện ý?" Ai không biết Hàn tiên sinh một họa khó cầu, chính là thiên kim cũng không mua được. Muốn làm học trò hắn càng khó như lên trời, những người này tranh còn đều tìm không được, nơi nào có thể bái sư?

Hàn Minh Uyên nhìn tiểu cô nương nho nhỏ bên người, gật gật đầu, lại cười nói: "Nghe cha ngươi nói, ngươi từ nhỏ liền rất có thiên phú......" Cuối cùng lại nói, "Đưa tay vươn tới, ta xem xem."

Xem tay?

Thẩm Vũ nghĩ nghĩ, liền ngoan ngoãn đem bàn tay đưa tới.

Hàn Minh Uyên cúi đầu, nhìn tiểu cô nương tay ngọc trắng muốt, xinh đẹp. Nhưng mà các cô nương nhà quyền quý khác mỗi người đều là mười ngón trắng nõn thủy nộn không tì vết cũng là thường thấy. Chẳng qua đôi tay này của Thẩm Vũ lại thon dài cân xứng, làm người không dời mắt được.

Tuy rằng là cháu gái, nhưng nếu trở thành thầy của nàng, hắn tự nên có bộ dáng tiên sinh, lần này thấy tiểu cô nương có đôi tay hoàn mỹ, vẫn là không khỏi khen ngợi nói: "Đôi tay này, trời sinh nên dùng để vẽ tranh."

Cũng khó trách dù Thẩm Trọng Khâm chán ghét mình như vậy, vẫn phải khách khách khí khí thỉnh hắn hồi Yến Thành, nghĩ đến cháu gái này của hắn, nếu không học họa, đó là đáng tiếc.

Bất quá......

Hàn Minh Uyên nói: " Tay này tuy hảo, nhưng mà ta cũng phải kiểm tra một chút tư chất của ngươi."

Thẩm Vũ nghe xong trong lòng vui mừng, tuy là lo lắng, lại vẫn nhoẻn miệng cười nói: "Tiên sinh muốn như thế nào kiểm định học trò?"

______________

Tưởng dẫn mẹ kế về, hihi, ai ngờ là người mà cha luôn ghen😍😍😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro