Chương 14: Quà tặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình Vô Tâm

——

Hàn Minh Uyên rốt cuộc không có chính thức khảo nghiệm Thẩm Vũ.

Hôm nay hắn vừa tới Định Quốc Công phủ, cũng không nghĩ ngày đầu tiên đã làm tiên sinh. Chẳng qua hắn nhìn cháu gái hai tròng mắt linh khí mười phần, trong lòng vẫn có chút vui mừng.

Mặc kệ A Miên có phải hay không nữ nhi Tú Ninh, không có tiên sinh nào là không thích học trò thông minh.

Chẳng qua hôm nay, hắn tuy là huynh trưởng Tú Ninh, cũng không nên ở Quốc công phủ quá lâu.

Hàn Minh Uyên dùng bữa tối xong liền trở về hầu phủ, cũng dặn dò Thẩm Vũ ba ngày sau đi thôn trang tìm hắn, đến lúc đó mới chính thức bắt đầu bái sư. Thẩm Vũ nghe xong trong lòng nhảy nhót không thôi, họa sư lừng lẫy nổi danh Đại Tề như thế, lại nguyện ý thu nàng làm đệ tử, thật là không thể tốt hơn. Tuy nói nhị cữu cữu còn muốn khảo nghiệm nàng, nhưng Thẩm Vũ tự biết —— nể mặt mũi cha mẹ, nhị cữu cữu khẳng định sẽ không quá khó xử mình.

Huống hồ, nàng tư chất cũng không có kém đến mức độ này.

Cữu cữu đi rồi, Thẩm Vũ mới nghĩ tới cha mình.

Hôm nay Thẩm Vũ tâm tình tốt, nhịn không được kiều kiều khóe miệng.

Thẩm Trọng Khâm tính tình thành thục ổn trọng, phong tư nho nhã, phong độ trí thức mỹ nam tử, nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi, còn rất trẻ. Nhưng lúc đó trên mặt cố tình lại uy nghiêm, một chút đều không dọa người.

Nàng nhớ vẻ mặt cha không vui, rõ ràng đối với nhị cữu cữu không thích.

Cữu cữu là huynh trưởng nương, cha sủng nương như vậy, theo lý thuyết yêu ai yêu cả đường đi lối về, cũng nên đối nhị cữu cữu khách khách khí khí mới đúng. Nàng trong lòng tuy còn tò mò, nhưng cũng biết chuyện này là sự tình đời trước của bọn họ, cũng không có hỏi nhiều, đại để chắc cùng mẫu thân có quan hệ.

Có lẽ là lúc ấy cha tưởng thời điểm cưới nương, nhị cữu cữu không đồng ý, lúc này mới kết hạ sống núi.

Lại nói tiếp, Thẩm Vũ thật đã đoán đúng phân nửa.

____

Buổi tối , Thẩm Trọng Khâm tắm gội xong, ăn mặc áo ngủ. Hắn giương mắt nhìn thê tử đang ngồi ở giường may áo choàng, nhất thời có chút sửng sốt. Ánh nến hoà thuận vui vẻ, hắn nhìn sườn mặt an tĩnh của thê tử, cái cổ tròn trắng nõn lộ ra một khoảng có thể so với mỹ ngọc, tinh tế cân xứng, thật sự là băng cơ ngọc cốt, khi sương tái tuyết.

Thẩm Trọng Khâm cũng bất chấp, đi qua ngồi ở cạnh thê tử, từ bên cạnh người ôm lấy vòng eo nàng, cúi đầu xuống cổ nàng hít hương. Thê tử tắm gội luôn thích dùng hương tịch mai, trên người luôn có mùi mai nhàn nhạt, thấm vào ruột gan.

Nhận thấy được phía sau nam nhân khác thường, Hàn thị tay chân hoảng loạn, lỗ tai đỏ bừng một mảnh, lại không có nói chuyện.

Rốt cuộc là cửu biệt thắng tân hôn. Tuy đã hai mươi năm phu thê, nhưng Thẩm Trọng Khâm cũng là nam nhân độ tuổi cường tráng, lại cấm dục ba tháng, có chút khó nhịn, một tay đem thê tử ôm lên trên giường, duỗi tay buông màn trướng, vội vàng đem thân mình đè lên.

Sau đó, y phục cởi hết, lộ ngực tuyết trắng; tóc mây nửa nghiêng, xấu hổ nhiễm đầy phượng kiều. Mái tóc đen đan vào nhau, mồ hôi đầm đìa hồng hộc thở dốc.

Uyên ương gối thượng qua đi, hai người ôm nhau nói lời âu yếm.

Thẩm Trọng Khâm ôm lấy thê tử mồ hôi nhễ nhại , trong lòng thỏa mãn nói không nên lời , cuối cùng còn hôn hôn cái trán trơn bóng của thê tử, nói: "Đã làm đau nàng?"

Tuy đã là lão phu lão thê, nhưng Hàn thị vẫn sắc mặt ửng hồng, tức khắc lộ ra thẹn thùng. Nàng không trả lời, chỉ gắt gao rúc vào trong ngực phu quân, không có khí thế phu nhân ngày thường, chỉ như chim nhỏ nép vào người, dịu ngoan đến cực điểm. Nàng nhỏ giọng hỏi: "Nhị gia còn đối với chuyện đó canh cánh trong lòng?"

Bị xem thấu tâm tư, Thẩm Trọng Khâm cũng không có giấu diếm.

Hắn thích Tú Ninh, mà Tú Ninh xuất thân hầu phủ, lúc ấy ở Yến Thành thanh danh cực lớn, so đại phòng Diệu tỷ nhi cũng không nhường một tấc. Hắn tuy là Định Quốc Công phủ con đích thê, nhưng dù sao cũng là con thứ, không giống như huynh trưởng được thừa kế tước vị, thân phận tất nhiên là thấp một đoạn. Cho nên nói, khi đó hắn cưới Tú Ninh nửa phần nắm chắc đều không có. Dựa theo gia thế Tú Ninh, gả vào cung cũng là dư dả, nhưng nàng lại cam tâm tình nguyện gả cho mình - một con thứ Quốc công phủ không có thành tựu gì.

Thành thân lúc sau, hắn tất nhiên là đối đãi nàng như châu như bảo, hận không thể đem tâm chính mình đào ra cho nàng. Mấy năm nay hắn sủng nàng, đau nàng, nhiệt liệt ái mộ ngày xưa giờ biến thành cảm tình trường lưu. Thẩm Trọng Khâm hôn lên trán thê tử , nói: "Tú Ninh, nàng có hối hận đã gả cho ta?"

Hàn thị nghe xong sắc mặt hơi biến, nhịn không được duỗi tay hung hăng nhéo eo hắn một cái, dỗi hờn nói: "Bây giờ, chàng cư nhiên còn hỏi cái này?"

Cũng đúng, đã qua hai mươi năm.

Thẩm Trọng Khâm cúi đầu, nhìn thê tử khuôn mặt nhiễm đỏ, cười cười, nói một câu "Đừng nóng giận, là ta hồ đồ", cuối cùng là dốc sức làm lại, đem thân mình bao phủ lên.

Thoáng chốc giường lảo đảo lắc lư, phù dung trong trướng cảnh xuân hiện ra.

Nhuyễn ngọc ôn hương ôm đầy cõi lòng, xuân sắc nhân gian hoa lộng.

*********😍😍😍

Ba ngày sau.

Thẩm Vũ sáng sớm đi Tồn Thiện cư thỉnh an tổ mẫu, sau đó mới tìm Hàn thị, chuẩn bị đi thôn trang tìm nhị cữu cữu. Vừa nói đến chỗ Hàn Minh Uyên, người đang ngồi ở chủ vị uống trà- Thẩm Trọng Khâm liền mang khuôn mặt tuấn tú âm trầm.

Hàn thị sắc mặt hồng nhuận, so với trước đây càng thêm kiều diễm tươi đẹp. Nàng nhìn Thẩm Vũ nhoẻn miệng cười, nói: "Nương bồi ngươi cùng đi."

Cùng đi?

Thẩm Trọng Khâm sao mà chịu a? Hắn ho nhẹ một tiếng, đối với Thẩm Vũ nói: "A Miên, vẫn là cha bồi ngươi đi thôi."

Thẩm Vũ không ngốc, biết cha cùng nhị cữu cữu có vấn đề, liền đi tới phía sau Thẩm Trọng Khâm ân cần nhéo nhéo. Một bên nhéo một bên thanh âm ngọt nhu nói: "Cha vừa trở về, nên hảo hảo nghỉ ngơi mới đúng. Cha, người yên tâm, Minh Sơn trang cách Quốc công phủ chúng ta không xa, nữ nhi tự mình có thể đi."

Nữ nhi tri kỷ như thế, Thẩm Trọng Khâm vui mừng không thôi.

Hàn thị cũng không còn gì để nói.

Hàn thị biết Nhị ca thích uống trà, liền đưa Thẩm Vũ mang theo mấy bao trà tốt nhất.

Thẩm Vũ không trang điểm, chỉ ăn mặc một sam váy trắng. Dù sao cũng là đi bái sư, ăn mặc sạch sẽ là được, trang sức lại càng đơn giản, trên đầu chỉ đeo hai đóa hoa tinh tế nhỏ xinh, vành tai là một đôi khuyên tai Hồng Bảo, như thế lại càng dễ thương, xinh xắn .

Tuy nói đã mang theo trà, nhưng Thẩm Vũ nghĩ cũng nên đưa cho cữu cữu thêm một phần lễ. Thời điểm xe ngựa đi ngang qua Lâm Lang Quán, Thẩm Vũ được Lập Hạ đỡ xuống xe, đi vào.

Lâm Lang Quán là cửa hàng trang sức nổi tiếng nhất Yến Thành.

Nữ tử quý tộc Yến Thành, nếu không có trang sức của Lâm Lang Quán, sẽ không được coi là quý khí. Thẩm Vũ luôn được cha mẹ yêu thương, bản thân lại yêu thích cái đẹp, đương nhiên niềm vui lớn nhất là tới các cửa hàng xem xiêm y và trang sức, mà Hàn thị cũng là khách quen của Lâm Lang Quán , từ nhỏ đã mang theo Thẩm Vũ tới đây, dần dà, lão bản Lâm Lang Quán cũng quen thuộc nàng.

___

Đối diện Lâm Lang Quán là Nhất Phẩm Cư. Tại Nhất Phẩm Cư, một nam nhân trên gian lầu hướng ra ngoài nhìn. Hắn nhìn tiểu cô nương trên xe ngựa đi xuống, tức khắc dời không được tầm mắt, thấy tiểu cô nương thanh lệ tuyệt sắc, chói lọi, tuy chỉ là một cái sườn mặt, đã làm hắn thần hồn điên đảo.

Nam tử đứng ở phía trước cửa sổ chính là đương kim Đại hoàng tử —— Ngụy Vương Phó Phong.

Gian phòng còn có hai vị.

Đó là Tam hoàng tử Phó Trầm cùng Tứ hoàng tử Phó Trạm. Phó Phong khuôn mặt tuấn lãng, hai mắt vẩn đục, vừa thấy đã biết do túng dục quá độ. Hắn nhìn tiểu cô nương nũng nịu, nhất thời ánh mắt lộ ra kích động, vội nói với Phó Trầm và Phó Trạm: " Tiểu cô nương này thật đẹp, như tiên nữ hạ phàm a......"

Phó Phong tính tình ngả ngớn lại phong lưu, nói chuyện cũng không chút nào che lấp.

Tấn Vương Phó Trầm là nam tử ôn nhuận nho nhã, tất nhiên không nói gì. Mà Phó Trạm lại càng thờ ơ, đôi mắt cũng không chớp một chút.

Ngụy Vương phủ toàn là ong bướm, đến bên ngoài còn không quên được nữ nhân, cũng khó trách Gia Nguyên Đế thà rằng thật lâu không lập thái tử, cũng không chịu lập đích trưởng tử này làm Thái tử.

Phó Phong thấy hai vị đệ đệ không có hứng thú, liền cảm thấy không thú vị, thở dài: Thật là không có nhãn phúc.

Hắn nhìn cô nương phấn sam váy trắng vào Lâm Lang Quán, liền đem ánh mắt dừng ở bên ngoài trên xe ngựa, "Di?" một tiếng, sau đó mới lẩm bẩm nói: "Thì ra là Định Quốc Công phủ cô nương ......"

Tiểu thư Định Quốc Công phủ hắn không phải chưa thấy qua.

Hai tỷ muội Thẩm thị phương danh lan xa, hắn cũng từng có cơ hội thấy, nhưng hai vị cô nương kia trên người đều đầy khí chất sách vở, danh tiếng tuy lớn, nhưng dung mạo lại không phải nổi bật. Nói như thế nào hắn cũng đã duyệt qua vô số nữ nhân, Định Quốc Công phủ cũng không phải gia đình không thể trêu vào, nhưng vẫn là khai quốc công thần, hắn tất nhiên không cần thiết đi trêu chọc.

Nhưng mà nhìn tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, Phó Phong trong lòng ngứa ngáy, cảm thấy nếu tiểu mỹ nhân không nạp vào Ngụy Vương phủ của hắn, thật sự là quá đáng tiếc.

...... Định Quốc Công phủ.

Phó Trạm hơi ngừng chung trà một chút, sau đó mới rũ rũ mắt. Hắn không nhanh không chậm cúi đầu uống một ngụm trà xanh, sau đó mới đối với Phó Phong cùng Phó Trầm nói: "Đại ca, Tam ca, ta nhớ tới còn có chuyện quan trọng, đi trước một bước."

Nói xong, bỗng nhiên đứng dậy.

Phó Phong còn chưa lấy lại tinh thần, vừa nghe tứ đệ phải đi, vừa muốn ngăn trở, lại thấy Phó Trạm đã đi ra. Phó Phong cau mày đối với Phó Trầm oán giận nói: "Ngươi nói tứ đệ này đến khi nào mới không thông suốt đây ? Lần trước ta đi Kỳ Vương phủ của hắn, nha hoàn nào cũng xấu đến kỳ cục, quả thực là...... Khó coi a."

Kỳ thật nha hoàn Kỳ Vương phủ cũng không xấu, chẳng qua tư sắc thường thường, nhưng đối với Ngụy Vương suốt ngày bị mỹ nhân vờn quanh, nhìn mỗi người đều thấy xấu như thiếu muối.

Phó Trầm không trả lời, chỉ hơi cười cười, lộ ra tư thái ôn tồn lễ độ. Hắn nhớ tới thần sắc vừa rồi của Phó Trạm, nhất thời minh bạch, bàn tay trắng nõn vuốt ve chung trà, động tác thảnh thơi, toàn là một khí chất ôn nhuận tự phụ.

Xem ra tứ đệ không phải đối nữ sắc không có hứng thú, mà là...... Tầm mắt quá cao.

*********😍😍😍 vote nhé

Thẩm Vũ liếc mắt liền nhìn trúng kim quan bạch ngọc.

Ngày ấy nàng nhìn thấy trên đầu nhị cữu cữu mang một cái kim quan đã cũ, chắc đã từ rất lâu. Hiện giờ nàng mua một cái mới, hy vọng hợp tâm ý cữu cữu.

Thẩm Vũ đưa tiền, nhận hộp gỗ tử đàn đựng kim quan bên trong chuẩn bị đi thôn trang, lại thấy thân hình cao lớn của nam nhân đi đến, phía sau là một gã sai vặt đi theo.

Nàng không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp phải Kỳ Vương Phó Trạm.

Kỳ Vương Phó Trạm mặc một thân bạch y, phong thần tuấn lãng, tự phụ khí phái. Thẩm Vũ tuy thưởng thức dung mạo hắn, nhưng cũng âm thầm nghĩ: Tính cách thật là phá hư túi da.

Lại nói tiếp Thẩm Vũ cực kỳ sợ hắn, mà người này lại không thể trêu vào, nàng tự nhiên phải trốn tránh, vốn định vẫn luôn tránh ở trong phủ không ra khỏi cửa, nhưng hôm nay đi bái sư , liền đã quên mất chuyện này. Lập Hạ hiển nhiên cũng biết được một chút, nàng nhìn dáng vẻ tiểu thư nhà mình, càng thêm cảm thấy Kỳ Vương khí thế khiếp người.

Phó Trạm thấy ánh mắt tiểu cô nương nhìn mình vừa kinh vừa sợ, nhất thời cũng bất đắc dĩ, tay áo phất lên, đem Thẩm Vũ vào buồng trong. Mấy hạ nhân theo sau, liền bị tùy tùng bên cạnh Phó Trạm cản lại ở bên ngoài: "Lập Hạ cô nương tốt nhất đừng đi vào, Vương gia chẳng qua là muốn cùng tiểu thư nhà ngươi nói chuyện một lát ."

Vương gia nhà hắn đã hai tháng không gặp Thẩm lục cô nương, nếu hôm nay Vương gia còn không thấy được Thẩm lục cô nương, không chừng sẽ nhịn không được làm ra chuyện trộm hương trộm ngọc.

Vừa nghĩ đến,hắn liền âm thầm thề mình dù liều mạng cũng phải giúp Vương gia thành toàn.

Nhưng Lập Hạ sao có thể dễ chọc? Nàng nhìn nam tử trẻ tuổi một thân hầu phục xanh lá trước mặt, nhíu mày nói: "Tránh ra, bằng không đừng trách bổn cô nương không khách khí."

Dù chết cũng không nhường, nhưng dù sao đây cũng là nha hoàn của Thẩm lục cô nương, hắn không dám tùy tiện đắc tội.

Lập Hạ nâng mi, sau đó liền duỗi tay đem nam nhân còn cao hơn nàng một cái đầu này ném qua một bên, dẫm lên ngực hắn , ngữ khí nhàn nhạt nói: "Không biết tự lượng sức mình."

Cận vệ một bên bị dọa đến tâm can run rẩy, không nghĩ tới tiểu nha hoàn này cư nhiên người mang tuyệt kỹ, công phu tốt như vậy. Nhưng hắn nào dám để nàng đi vào, liền liều mạng ôm chân Lập Hạ nói: "Lập Hạ cô nương, vừa rồi ngươi nhìn thấy đấy, Vương gia nhà ta cũng không có bức Thẩm lục cô nương."

Lập Hạ ngẩn ra, lúc này mới ngộ đạo, sau đó hung hăng ở ngực hắn dẫm một cái.

Mà bên trong, Thẩm Vũ thấy Phó Trạm ngồi ở bên cạnh mình, không khỏi nhăn mày —— hôm nay chuyện này nếu truyền ra ngoài, sẽ mang tiếng gặp lén ngoại nam.

Thẩm Vũ trong lòng đã sớm nhận định Phó Trạm là tên hỗn đản trong ngoài không đồng nhất, luôn ỷ vào thân phận mình để khi dễ tiểu cô nương gia.

Phó Trạm vốn là tức giận, nhưng lúc này nhìn bộ dáng nàng kiều kiều nho nhỏ, lời nói đến miệng cũng chỉ có thể nuốt vào trong. Hắn thấy khuôn mặt tiểu cô nương đã gầy một vòng, nhíu mày nghĩ thầm: Bất quá hai tháng không thấy, thế nhưng gầy thành như thế này.

"Nàng nhìn nàng một chút xem, Định Quốc Công phủ không cho nàng cơm ăn sao?" Phó Trạm duỗi tay nâng cằm nàng lên , ghét bỏ nói. Tiểu cô nương nếu là cho hắn nuôi, hắn khẳng định sẽ đem nàng nuôi đến trắng trẻo mập mạp, cùng Lưu Li một dạng.

(""~~~Lưu Li là tên cũ của bé mèo nhá!!!!""")

Nơi nào gầy? Rõ ràng là tiểu cô nương dậy thì, dáng người càng thêm yểu điệu lên.

Thẩm Vũ tức giận trừng to mắt, muốn tránh thoát tay hắn, lại bị hắn dùng sức nắm lại. Phó Trạm cảm thấy làn da nàng kiều nộn, hắn chỉ thoáng dùng sức đã có thể nặn ra vết đỏ. Hắn nhất thời đau lòng lập tức buông lỏng tay, sửa thành cầm tay nàng, ngữ khí ôn hòa nói: "Có hay không nhớ bổn vương?"

Thẩm Vũ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, lời này nói dường như đã lưỡng tình tương duyệt vậy.

...... Thật là da mặt dầy!

Nàng muốn rút tay ra lại bị cầm thật chặt, cắn cắn môi bực dọc nói: "Vương gia thỉnh tự trọng."

Phó Trạm thật thích dáng vẻ này của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, giống viên trái cây, làm người ta hận không thể để ở lòng bàn tay mà hảo hảo sủng ái, nếu không phải vì nàng chưa cập kê , hắn đã sớm nghĩ biện pháp cưới về nhà. Hai tháng không gặp, hắn luôn canh cánh trong lòng.

Nhìn nàng dẩu cái miệng nhỏ, Phó Trạm cong cong môi, ngày ấy hắn sợ dọa tới nàng nên không dám hôn lên, lúc sau hồi phủ lại hối hận cực kỳ.

"Nàng sớm hay muộn cũng là nữ nhân của bổn vương, bổn vương sờ sờ có làm sao?" Phó Trạm da mặt dày nói.

Thẩm Vũ vốn chán ghét Phó Trạm, trước mắt lại quang minh chính đại gặp lén như vậy, càng đối với Phó Trạm một chút hảo cảm đều không có.

Thẩm Vũ không nói chuyện, Phó Trạm biết nàng trong lòng suy nghĩ gì. Hắn biết nàng xuất thân huân quý thế gia, cử chỉ của mình thật đường đột đến cực điểm, cũng khó trách nàng sẽ đem mình trở thành lưu manh, nhưng mà có một số việc chính hắn lại vô pháp khống chế.

Nếu không phải như vậy, hắn hôm nay làm sao có thể nhìn thấy tiểu cô nương.

Chẳng qua, Phó Trạm nghĩ tới sự tình vừa rồi, trong lòng có chút không thoải mái. Ánh mắt dừng hộp gỗ trong tay tiểu cô nương, Phó Trạm mới ngừng một chút, sau đó duỗi ra tay đem hộp đoạt lấy.

"Ai, ngươi trả lại cho ta......" Thẩm Vũ la hét đòi lại, bị Phó Trạm duỗi một tay ôm vào lòng.

Đang nói, lại thấy Phó Trạm đã sớm đem hộp mở ra, bên trong là một cái bạch ngọc kim quan tốt nhất, nhìn rất tinh xảo, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ. Phó Trạm thầm nghĩ tiểu cô nương thật là hào phóng , nhưng vẫn nhịn không được cúi đầu nhìn chăm chú khuôn mặt nàng.

Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ gầy của nàng, đôi mắt lóng lánh, liền duỗi tay thân mật điểm một chút vào mũi nàng, mỉm cười đắc ý nói: "Cho bổn vương?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro