Chương 16: Vận khí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình Vô Tâm

——

Xe ngựa ở bên ngoài Minh Sơn trang thì chậm rãi dừng lại.

Thẩm Vũ được Lập Hạ cẩn thận dẫn xuống dưới. Cũng may hôm nay làn váy nàng không phải rất dài, đi lại cũng tiện hơn. Nàng ngẩng đầu nhìn bức tường màu trắng, liễu xanh rũ khắp thôn trang, tấm biển đề chữ rồng bay phượng múa "Minh Sơn trang" chữ chính là do Gia Nguyên Đế ngự bút.

Năm đó nhị cữu cữu tuy rằng cự tuyệt Gia Nguyên Đế, nhưng Gia Nguyên Đế lại thích người tài, cố ý cho người tại nơi thanh tĩnh ban thưởng một tòa thôn trang cho hắn. Yến Thành là nơi dưới chân thiên tử, tấc đất tấc vàng, ồn ào náo nhiệt, nơi này gần như vậy, nhưng lại đặc biệt thanh tĩnh, thật sự là khó được, cho nên có thể thấy Gia Nguyên Đế ban thưởng có bao nhiêu dụng tâm.

Bên ngoài sớm đã có một tiểu đồng áo xanh đứng chờ, dẫn Thẩm Vũ đi gặp Hàn Minh Uyên. Nàng đi theo phía sau tiểu đồng, xuyên qua hành lang khoanh tay khúc chiết, dọc theo đường mòn đá xanh đến một chỗ bát giác đình hóng gió, thấy một nam tử mặc trường bào màu lục đậm đang pha trà, biểu tình thảnh thơi, rất vui mừng.

Thẩm Vũ nhìn thấy, vội cười, gọi một tiếng: "Nhị cữu cữu."

Nghe được thanh âm dễ nghe ngọt nhu của tiểu cô nương, Hàn Minh Uyên buông chung trà trong tay, ngẩng đầu nhìn về hướng Thẩm Vũ. Thấy nàng nghiêm túc thẳng đứng, trên người chính là phấn sam váy trắng đơn giản ngày ấy, khuôn mặt trắng nõn nhợt nhạt ý cười, hai con mắt sáng sạch sẽ. Nàng lớn lên rất giống mẫu thân, Hàn Minh Uyên nhất thời hoảng hốt, dường như về lại hơn hai mươi năm trước, nghe tiểu cô nương lại gọi một tiếng "Nhị cữu cữu", lúc này mới lấy lại tinh thần, nói: "Ngồi đi."

Nghe vậy, Thẩm Vũ liền ngồi xuống đối diện Hàn Minh Uyên.

Thẩm Vũ biết cữu cữu thích trà, cũng không đi quấy rầy hắn. Hàn Minh Uyên nấu trà, lại tự mình cho nàng một ly. Thẩm Vũ tiếp nhận chung trà, nhìn chung trà như lá sen, rất tinh xảo động lòng người, chung trà chất liệu tinh tế, men sứ tầng đều đều, màu sắc xanh đậm, là chung trà thượng đẳng. Chung trà này thật tốt, nâng chung trà lên bàn tay càng được tôn thêm nét trắng mịn.

Thẩm Vũ ngửi hương trà, sau đó nhấp một ngụm, đối với Hàn Minh Uyên nói: "Là Bích Dương núi tuyết mao tiêm."

Hàn Minh Uyên ngẩn người, kinh ngạc, cười cười nói: "Không nghĩ tới ngươi tuổi còn nhỏ đã hiểu trà?"

Thẩm Vũ nói: "Cha thích trà, cho nên từ nhỏ mưa dầm thấm đất đã hiểu một ít."

Hàn Minh Uyên không thể không nói tiểu cô nương thật thông tuệ: "Mấy năm nay, cha ngươi đối đãi với nương ngươi như thế nào?"

Như là biết được cữu cữu sẽ hỏi như vậy, Thẩm Vũ nói: "Cha đối với nương vẫn luôn là nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, nhị cữu yên tâm, có cha ở đó, nương sẽ không chịu ủy khuất."

Nghe xong lời nói Thẩm Vũ, Hàn Minh Uyên chỉ thầm nghĩ chính mình lo nhiều. Mười mấy năm không thấy, Tú Ninh thoạt nhìn vẫn như lúc trước diễm quang bốn phía, nhìn không có nửa phần thay đổi. Phu nhân gia đình quyền thế, tuy là hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng luôn có nhiều chuyện nhọc lòng, mà Tú Ninh tuy ủy khuất gả cho Thẩm Trọng Khâm, nhưng cuộc sống này lại trải qua cực kỳ thoải mái.

Hàn Minh Uyên không nghĩ nhiều nữa, chỉ nhìn thoáng qua tiểu cô nương trước mặt.

Thôi, hắn có thể vì Tú Ninh làm, cũng chỉ có việc này.

____

Thẩm Vũ mới đầu còn tâm tư thoải mái, nhưng từ khi nhị cữu cữu trở thành tiên sinh của mình, nàng liền không còn cảm giác ôn nhuận ngày thường, thậm chí so với tiên sinh khi còn nhỏ giáo huấn nàng còn nghiêm hơn.

Lúc ấy Quốc công phủ cố ý thỉnh một tiên sinh, chuyên môn dạy nàng cùng Thẩm Diệu và Thẩm Tường.

Thẩm Diệu trời sinh thông tuệ, tất nhiên liên tiếp được tiên sinh khen ngợi; mà Thẩm Tường tuy thiên phú không đủ, lại luôn chăm chỉ, cũng làm tiên sinh khen không dứt miệng. Nhưng ngược lại nàng vừa nhìn thấy sách liền đau đầu, mới đầu tiên sinh còn nể việc nàng là cháu cưng của lão tổ tông không dám trách phạt, nhưng càng nhìn nàng không tiến thủ như thế, cũng không chịu nổi cầm lấy thước.

Đương nhiên, tiên sinh chỉ là dọa nàng, sẽ không thật sự đánh nàng.

Nếu đánh nàng, bản thân nàng còn chưa khóc thì lão tổ tông đã bắt đầu nóng nảy.

Thêm cha lại yêu thương nàng, phàm là phạm vào một ít sai lầm, chọc đến nương không vui, cha cùng huynh trưởng liền sẽ che chở nàng, dần dà, tính tình nàng càng lười nhác. Cho nên thời điểm nhị cữu cữu khảo nghiệm nàng, thật sự là có chút ngoài dự đoán, nói tố chất tốt bị đạp hư, nhịn không được oán trách cha nàng, trách cứ hắn quá dung túng con cái.

Cho nên Thẩm Vũ lần này học vẽ, phải học lại từ đầu.

Cữu cữu tuy là tiên sinh hà khắc, nhưng nàng tuổi cũng không nhỏ, đương nhiên biết hắn là vì tốt cho mình, nên nàng một câu oán giận cũng không nói. Suốt một ngày, từ phân rõ trang giấy, đến xem các loại bút, Thẩm Vũ một giọt mực nước cũng chưa dính,chứ đừng nói đến đề bút vẽ tranh. Bất quá nàng biết cữu cữu có phương pháp, cũng không dám hỏi nhiều.

Từ ngày bắt đầu, Thẩm Vũ liền dần dần chăm chỉ lên, ngay cả cách ngày nghỉ mười ngày, Thẩm Vũ cũng muốn ở trong phủ thành thành thật thật học tập.

_____

Thẩm Vũ đi theo Hàn Minh Uyên học họa một chuyến, không có cùng người ngoài nói ra. Bất quá nàng ngày ngày ra ngoài, lão thái thái tự nhiên cũng sinh nghi. Một ngày lão thái thái hỏi đến, Thẩm Vũ cũng không cố tình gạt, liền đem việc mình đi theo nhị cữu học họa nói cho lão thái thái.

Lão thái thái nghe xong rất vui mừng, chỉ oán cháu gái không nói sớm cho bà.

Lão thái thái tất nhiên biết tên tuổi Hàn Minh Uyên, chính là người được đương kim thánh thượng khen không dứt miệng, đừng nói là bái sư, dù cầu họa cũng phải nhìn tâm tình vị Hàn tiên sinh này. Trước mắt phá lệ thu cháu gái bảo bối của bà làm đệ tử, chính là đại phúc khí. Trước đây nàng còn lo lắng tên tuổi cháu gái không lớn, tương lai tìm nhà chồng đều tìm không thấy nhà tốt, đó chính là lãng phí cháu gái tính tình thông tuệ cùng khuôn mặt xinh đẹp này.

Lão thái thái cười đến không khép được miệng, vỗ tay Thẩm Vũ, liên tục nói ba tiếng tốt.

Từ Tồn Thiện cư đi ra, Thẩm Diệu mới nhìn thoáng qua bên cạnh Thẩm Vũ, trong mắt có chút hâm mộ nói: "Lục muội muội thật là có phúc khí." Người Học Họa , ai không muốn được Hàn tiên sinh chỉ điểm, nhưng Thẩm Vũ lại là được Hàn tiên sinh ưu ái, thu làm đệ tử, thật sự làm người ta hâm mộ không thôi.

Nghe ngữ khí cảm khái của Thẩm Diệu, Thẩm Vũ lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng nói: "Ta còn tưởng rằng ngũ tỷ tỷ sẽ không vui đâu."

Nàng biết Thẩm Diệu cũng thích họa, giống như nàng đối với vị Đại Tề đệ nhất họa sư ngưỡng mộ đã lâu, nàng đương nhiên cũng hướng nhị cữu đề qua, nhưng cữu cữu không muốn chỉ điểm, càng đừng nói là thu đồ đệ, cho nên nàng cũng không có đem việc này nói cho Thẩm Diệu.

Thẩm Vũ tính tình thẳng thắn, Thẩm Diệu như thế nào sẽ không vui?

Nàng đôi mắt long lanh, nắm tay Thẩm Vũ tay : "Kỳ thật không thấy Hàn tiên sinh cũng không sao, nếu ai cũng có thể nhìn thấy Hàn tiên sinh, Minh Sơn trang đã sớm khách đến đầy nhà. Hàn tiên sinh như thế nào có thể tĩnh tâm vẽ tranh? Hôm nay Lục muội muội may mắn được Hàn tiên sinh thu làm đệ tử, về sau nếu được Hàn tiên sinh chân truyền, có thể chỉ điểm cho ta......"

Thẩm Diệu nói lời này làm Thẩm Vũ có chút ngượng ngùng, tuy rằng nàng đi theo cữu cữu Học Họa, nhưng đã hơn nửa tháng trôi qua, nàng chính là một bức họa đều không có họa được.

Mà Thẩm Tường một bên lại là không có chút cao hứng.

Thẩm Tường gần đây gầy ốm không ít, khuôn mặt nhỏ càng thêm vẻ thanh lệ kiều nhu, mới vừa rồi lão thái thái khen Thẩm Vũ như vậy, trong lòng nàng bất mãn. Hàn tiên sinh kia tên tuổi như sấm bên tai, nếu là có thể được hắn chỉ điểm, giá trị con người cũng sẽ tăng lên . Nhưng cố tình Hàn tiên sinh Hàn Minh Uyên lại là cữu cữu Thẩm Vũ ......

Thẩm Tường cảm thấy, vận khí đều chạy tới hết trên đầu Thẩm Vũ, nếu không phải vì một tầng quan hệ như vậy, Hàn tiên sinh sao có thễ coi trọng Thẩm Vũ ?

Thẩm Vũ họa, nàng sao chưa có xem qua?

Quả thực là không có kết cấu, không hề ý cảnh đáng nói. Phế vật như vậy, làm Hàn tiên sinh đi dạy nàng, quả thực là phí phạm của trời.

Thẩm Tường cười nói: "Cũng không phải sao? Hàn tiên sinh chưa thành gia, mà Lục muội muội lại là cháu gái hắn, tự nhiên là nước phù sa không chảy ruộng ngoài."

Mấy năm nay, Thẩm Vũ chính là nghe qua nhiều lời Thẩm Tường châm chọc mỉa mai, đối với những lời này, cũng không để ở trong lòng, nàng như không có việc gì đối với Thẩm Diệu nói: "Ta biết ngũ tỷ tỷ đối với nhị cữu rất kính ngưỡng, cữu cữu ta tính tình cổ quái, tuy không có chỉ điểm tỷ, nhưng cũng có thể mang tỷ đi thôn trang nhìn một cái, ngũ tỷ tỷ có chịu không?"

Hàn Minh Uyên đâu phải ai cũng có thể thấy? Nhưng Thẩm Vũ là cháu gái hắn, có cửa sau này, tuy là Thẩm Diệu cũng vô pháp kháng cự, chỉ cười tiếp nhận hảo ý Thẩm Vũ : "Vậy đa tạ Lục muội muội."

Thẩm Tường ở một bên nghe được tâm liền ngứa, cảm thấy Thẩm Vũ càng làm cho người ta ghét. Nàng ta là đích nữ thân phận vốn là cao nhất, nếu còn được Hàn tiên sinh chân truyền, cho dù là một thành, cũng đủ mang nàng giá trị con người hướng lên xa, đến lúc đó Thẩm thị song xu sợ là không có nàng......

Nhiều năm như vậy nỗ lực lên tên tuổi, nàng như thế nào có thể cam tâm chắp tay nhường người?

Thẩm Tường hít sâu một hơi, đối với Thẩm Vũ cười làm lành nói: "Lục muội muội, ta đối với Hàn tiên sinh cũng thật là kính ngưỡng, Lục muội muội sao không dẫn tới, làm ta thấy được Hàn tiên sinh tư thế oai hùng?"

Nghĩ đến Thẩm Tường trong lòng nhất định nghẹn đến mức hoảng, Thẩm Vũ tức khắc tâm tình phá lệ tốt, một đôi mắt sáng lấp lánh, cười khanh khách nói: "Tứ tỷ tỷ mới vừa rồi đều nói —— nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cữu cữu ta chính là tính tình này, chỉ sợ cũng sẽ không bằng lòng gặp người ngoài."

Người ngoài.

Thẩm Tường nhất thời sắc mặt ngẩn ra, gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Vũ không nói gì.

Thẩm Vũ chỉ cảm thấy mình vốn không giống Thẩm Diệu rộng lượng như vậy, Thẩm Tường rõ ràng là đối với nàng luôn bất mãn, nàng cũng không cần thiết giả tạo tỷ muội tình thâm mà quấy nhiễu thanh tĩnh cữu cữu.

Thẩm Diệu đang muốn nói chút lời hòa hoãn không khí, lại thấy nha hoàn bên người Thẩm Vũ - Lập Hạ mang theo một con tiểu miêu nhi lại đây tìm nàng. Nhìn Bánh Trôi, Thẩm Vũ cũng kệ Thẩm Tường, chỉ khom lưng đem Bánh Trôi ôm lên, nghiêng đầu đối với Thẩm Diệu nói: "Ngũ tỷ tỷ ta đi về trước, ngày mai ta lại đến đây kêu ngươi."

Nói xong, liền ôm tiểu miêu nhi về viện Minh Lan.

Thẩm Tường nhìn Thẩm Vũ đi xa , tức giận đến nghiến răng nghiến lợi liên tục dậm chân.

*******😍😍vote nhé😍😍 ( Nói thật hồi nãy nếu Thẩm Vũ đồng ý Thẩm Tường thì mình sẽ drop luôn, ghét nhất nữ chính thánh mẫu. Hihi😊😊)

****

Thẩm Vũ trở về Minh Lan Tiểu trúc, Cốc Vũ vội đem thư lên.

Thẩm Vũ uống một ngụm trà lạnh Tiểu Mãn đưa qua , đối với Cốc Vũ nói: "Đây là ai gửi? Ngọc Toàn quận chúa sao?"

Cốc Vũ lắc lắc đầu, hướng tới Thẩm Vũ chớp chớp mắt, trả lời nói: "Tiểu thư, là Minh Nguyệt công chúa."

Minh nguyệt công chúa? Thẩm Vũ buông chung trà, nhìn giấy viết thư bên ngoài thật sự ký tên Minh Nguyệt. Chẳng qua nàng mở ra , liền phát hiện bên trong còn có một cái phong thư. Nhìn phong thư bút tích tiêu sái uyển chuyển, Thẩm Vũ giật mình. Nàng do dự một chút, vẫn mở ra nhìn .

Đại để là nói rằng hắn ba ngày sau muốn đi Liêu Châu cứu tế, đại khái một tháng sau mới trở về, nàng phải tự chiếu cố chính mình.

Phó Trạm muốn đi Liêu Châu một tháng. Thẩm Vũ vui vẻ mặt mày nhiễm cười.

Ngay sau đó lại nhăn mày: Hắn đi liền đi, quan tâm nàng làm gì a?

_________

Trà Mao tiêm: Là sự kết hợp giữa trà xanh và hoa trà, trà Mao Tiêm được chế biến một cách công phu: lá trà sau khi hái về đem phơi cho héo, được nhào trong rổ tre để tăng bề mặt oxy hóa, phơi đảo cho thật khô, sấy và gia hương liệu ( được ướp cùng hoa nhài).

Trà Mao Tiêm có màu nước xanh, trong và rất tốt cho sức khỏe, đặc biệt là bổ máu, có hương hoa nhài, không thay đổi hương khi dùng. Loại trà này không chỉ có hương thơm mạnh, lâu tan mà nó còn ít acid và ít vị đắng hơn các loại trà khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro