Chương 18: Hành thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình Vô Tâm

——

Thẩm Vũ bị hắn dọa đến nước mắt lưng tròng, không nói lời nào, chỉ nhìn hắn không tiếng động lên án.

Phó Trạm nhất thời mềm lòng, đau lòng than nhẹ một tiếng đem người ôm vào ngực, oán giận nói: "Thật là không lương tâm." Dứt lời, hắn lại thưởng thức tay ngọc tinh tế của nàng, nhìn móng tay màu hồng nhạt no đủ, rất nghịch ngợm đáng yêu, làm hắn yêu thích không buông tay.

Nhưng Thẩm Vũ ghét nhất là hắn động tay động chân.

Nàng biết mình nên đem Phó Trạm đẩy ra, nhưng qua vài lần gặp mặt, nàng cảm thấy chính mình thực hiểu biết hắn, thằng nhãi này ăn mềm không ăn cứng —— nếu như nàng dùng sức đẩy hắn, phỏng chừng hắn sẽ đem nàng ôm đến chặt hơn. Thẩm Vũ bất đắc dĩ nhăn mày, ngửi thấy trên người hắn nhàn nhạt mùi dược, rũ mắt nghiêm túc nghĩ biện pháp.

Phó Trạm thấy tiểu cô nương ngoan ngoãn như vậy, nhất thời uất ức trong lòng tự nhiên cũng tiêu hơn phân nửa.

Hắn cúi đầu nhìn gương mặt xinh xắn của nàng, nghe trên người nàng thanh hương, cảm thấy thân mình bắt đầu có chút khác thường. Hắn hành sự không bao giờ ủy khuất chính mình, hiện giờ chỉ ôm nàng nhìn nàng, liền cảm thấy trong lòng khó nhịn. Nhớ tới tối hôm qua nằm mộng, Phó Trạm có chút nóng lòng muốn thử. Hắn nhìn môi nàng phấn phấn nộn nộn, đến lại gần, cơ hồ có thể ngửi được vị nho.

Thẩm Vũ hồi thần, nhìn mặt hắn càng ngày càng gần, lập tức bị dọa choáng váng, vội dùng tay đẩy đẩy ngực hắn . Nào biết Phó Trạm thoạt nhìn có chút gầy, nhưng dù đẩy đến mấy cũng bất động.

"Hảo, đừng nhúc nhích, ta cái gì cũng đều không làm. Để cho ta ôm một cái, được không?" Phó Trạm nhịn xuống xúc động, không muốn dọa đến nàng.

Thẩm Vũ cắn môi cúi đầu, trong lòng càng thêm hụt hẫng, thầm nghĩ Phó Trạm đem nàng trở thành người như thế nào? Hiện giờ ban ngày ban mặt, hắn còn có thể xâm nhập khuê phòng nàng, vậy về sau còn không biết sẽ làm ra sự tình gì.

Thẩm Vũ càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ.

Dĩ vãng đều là Phó Trạm đối với nàng rất nhiều ngôn ngữ đùa giỡn, nhưng bây giờ Phó Trạm lại không nói, Thẩm Vũ nhất thời cũng không biết nên làm gì.

Nàng ngẩng đầu lặng lẽ nhìn thoáng qua Phó Trạm.

Lướt qua không thể không nói, bộ dạng Phó Trạm thật tốt đến không thể tốt hơn, trường mi nhập tấn, mắt phượng đen nhánh, sinh ra phong thần tuấn lãng, tự phụ phong nhã, trách không được sẽ trở thành nam tử mà Yến Thành quý nữ đều ái mộ .

Nàng đã mười ba, phương diện phu quân không phải không có suy xét qua, nếu Phó Trạm thân phận thấp một chút, có lẽ nàng còn sẽ suy xét, nhưng Phó Trạm lại là hoàng tử tôn quý, hơn nữa còn là con trai sủng phi, nếu thật gả cho chàng, sợ rằng mình về sau ngày ngày cũng sẽ không an nhàn.

Nàng mới sẽ không ngu như vậy.

Cho nên nói, mặc kệ Phó Trạm lớn lên có gương mặt nàng thích, nhưng nàng cũng không sẽ bị sắc đẹp này mê hoặc .

Thấy Phó Trạm chậm chạp không có phản ứng, Thẩm Vũ liền bắt đầu lo lắng. Đúng lúc này, thanh âm Lập Hạ bên ngoài lại vang lên, bị phá vỡ chuyện tốt, Phó Trạm nhíu mày, lại nghe được Dung Sâm đến, Phó Trạm một đôi mắt đen càng thêm u ám.

Cái gọi là tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt, đại để chính là ý tứ này.

"Vương gia, ngươi cho ta đi ra ngoài được không?" Thẩm Vũ đè thấp thanh âm, ngữ khí rất có vài phần nhượng bộ.

Nhưng Phó Trạm sao mà chịu a? Hắn càng siết đôi tay, nhìn tiểu cô nương sốt ruột, liền cười thấp giọng nói: "Trừ phi nàng hôn bổn vương một chút."

Thẩm Vũ vốn muốn cùng hắn ôn tồn nói chuyện, lại không ngờ hắn khi dễ người như vậy. Nàng muốn nói tiếp, lại nghe được ngoài cửa tiếng nói Dung Sâm trầm thấp ôn nhuận vang lên.

"A Miên, ta cho người mang theo giấy Tuyên Thành, rất thích hợp vẽ tranh, muội ra nhìn một cái đi"

Phó Trạm cong cong môi, nói nhỏ: "Dung Thế tử thật là hào phóng." giấy Tuyên Thành luôn luôn quý giá.

Hắn như thế nào không biết mấy ngày này nàng đang học vẽ, nay Định Quốc Công phủ Thẩm lục cô nương, lọt được vào nắt Hàn Minh Uyên, còn thu làm đệ tử. Dù chưa gặp qua tư dung Thẩm lục cô nương, nhưng bên ngoài đã truyền đến ba hoa chích choè. Cũng may tiểu cô nương mấy ngày này không có xuất đầu lộ diện, coi như là cũng có chút đầu óc.

Hắn đương nhiên muốn nàng có thanh danh tốt, dù cho về sau người cầu thân có nhiều, nàng chung quy vẫn là Vương phi của Phó Trạm hắn.

Thẩm Vũ ghét nhất là thấy bộ dáng âm dương quái khí này của Phó Trạm, ngữ khí bất mãn nói: "Ít nhất Dung biểu ca chưa bao giờ miễn cưỡng ta."

Phó Trạm ngẩn người, nhất thời không nói chuyện.

Hắn biết nàng đem hắn cùng Dung Sâm so sánh. Hắn sao không biết, mình ở trong lòng nàng là thế nào. Chẳng qua Dung Sâm này cùng nàng là thanh mai trúc mã, tuy ôn nhu săn sóc như vậy, tiểu cô nương cũng không có nửa phần ý tứ nam nữ, cho nên chính xác mà nói, nếu hắn cũng trở nên ôn nhu, chỉ sợ sẽ thành một Dung Sâm thứ hai.

Phó Trạm cũng không nghĩ đem nàng bức quá mức, chỉ nắm đôi tay nàng nói: "Mấy ngày này ít ra cửa thôi, chờ ta trở lại."

Lời này nói...... dường như là hai người rất thân mật vậy.

Thẩm Vũ ẩn thấy được trong đó có ý tứ cáo biệt, cũng không muốn lại cùng hắn nhiều lời, chỉ ngoan ngoãn gật gật đầu. Phó Trạm nhìn nàng dịu ngoan như thế, kìm nén không được, hôn hôn gương mặt nàng nói: "Đi thôi."

Hắn vì nàng mà trộm hương trộm ngọc , hôm nay nếu không thể âu yếm, thật sự là quá phí phạm.

Mặt Thẩm Vũ thoáng chốc liền đỏ. Nàng nhìn nam nhân ở gần trong gang tấc, vừa thẹn lại vừa bực, gấp đến độ dậm chân. Đôi mắt khả ái đối diện Phó Trạm, chỉ có thể cắn cắn môi, sau đó sửa sang làn váy lại một chút, hoang mang rối loạn đi ra ngoài.

_____

Dung Sâm đang ở nội sảnh.

Hắn thấy tiểu cô nương sắc váy vàng đi ra, gương mặt thủy nộn phiếm đỏ như đào tiên ngày hè, đôi con ngươi cũng nhiễm sương mù mênh mông, chắc là vừa rồi tỉnh ngủ. Dung Sâm tự biết có chút đột ngột, nghĩ thầm: Không nên quấy rầy nàng ngủ trưa.

Hắn chú ý tới phía sau nàng còn có một con tiểu bạch miêu lông xù đi theo, đôi mắt xanh lam, thân mình tròn vo giống quả cầu nhỏ, liền biết đây là do Oản Phi ban thưởng .

Ngày ấy hắn tỉ mỉ dạy dỗ tiểu cẩu đưa tới, lại không ngờ biểu muội đã nuôi một con mèo.

—— mèo con này là Oản Phi ban tặng, tất nhiên phải dưỡng thật tốt.

Mà dì luôn luôn đối với biểu muội khắc nghiệt, đương nhiên sẽ không đồng ý nàng lại dưỡng thêm một con tiểu cẩu, hắn liền đem tiểu cẩu ôm trở về phủ. Bất quá rốt cuộc vẫn là luyến tiếc, nên luôn đem tiểu cẩu kia nuôi dưỡng bên người, tự mình chiếu cố, hắn nghĩ: Một ngày kia, có lẽ sẽ còn có cơ hội đưa cho tiểu biểu muội. (max tội😅😅😅)

Chỉ là hắn không ngốc. Ngày ấy Oản Phi ở bữa tiệc sinh nhật Minh Nguyệt công chúa , rõ ràng là đối với Thẩm Diệu có hảo cảm, qua mấy ngày sau lại ban thưởng A Miên mấy thứ này, thật là có chút kỳ quặc. Việc liên quan đến A Miên hắn luôn để tâm, vì vậy liền đau khổ suy tư, lúc sau mới nghĩ tới Kỳ Vương Phó Trạm.

Hắn đã gặp qua Kỳ Vương.

Kỳ Vương tư dung bất phàm, khí chất tự phụ, thiếu nữ nào chưa lấy chồng cũng phải động tâm. Nghĩ như thế, trong lòng hắn liền có cảm giác áp bách. Thêm nữa hiện giờ A Miên đã thành đệ tử duy nhất của Hàn tiên sinh, nghĩ đến sau này cập kê , số gia đình cầu thân phỏng chừng cũng sẽ không thua Thẩm Diệu.

A Miên từ nhỏ cùng hắn quan hệ tốt, mà dượng dì cũng thích hắn. Chờ sang năm cập kê, hắn sẽ thuyết phục cha mẹ tới Định Quốc Công phủ cầu hôn, chỉ cần A Miên chịu, việc hôn nhân này liền có thể thành.

Dượng dì yêu thương nữ nhi, nên con rể tự nhiên là muốn chính A Miên thích. Hắn là biểu ca A Miên, ngày thường đối với A Miên chiếu cố bọn họ đều biết, việc hôn nhân này càng thêm thoả đáng.

Còn với Kỳ Vương, nếu A Miên gả cho Kỳ Vương, sẽ trở thành Vương phi tôn quý, nhưng lấy tính tình dì, tuyệt đối sẽ không để nữ nhi gả cho một người quyền thế như vậy.

Kỳ Vương vốn làm người khác hâm mộ thân phận, nhưng nay lại trở thành khuyết điểm trí mạng .

Với lại hắn cùng A Miên là thanh mai trúc mã, biết A Miên tuyệt đối không phải người tham mộ hư vinh , so với Kỳ Vương, nàng khẳng định sẽ lựa chọn mình. Tưởng tượng như vậy,tâm tình Dung Sâm liền tốt hơn vài phần. Hắn nhìn lông mi tiểu cô nương hơi hơi run cong vút , như hai thanh quạt nhỏ tinh xảo, vẫy vẫy, rất đẹp. Nhớ đến từ khi từ tham dự sinh nhật Minh Nguyệt công chúa về sau, A Miên liền hiếm khi ra cửa, chỉ sợ cũng là bởi vì Kỳ Vương.

Thẩm Vũ thấy Dung Sâm đưa tới cho nàng giấy Tuyên Thành tốt nhấf, biết hắn vì mình tốn không ít tâm tư, nhưng từ khi biết hắn có lẽ đối với mình có ý , nàng liền tính toán cùng hắn thoáng xa cách một chút.

Mà hôm nay, nhớ đến nam nhân đang ở trong phòng, nàng càng thêm không muốn để hắn ở lâu.

"Cảm ơn Dung biểu ca, ta thực thích." Lần trước không có nhận tiểu cẩu, trong lòng nàng vẫn còn áy náy, hôm nay là giấy Tuyên Thành, nàng tất nhiên là muốn nhận.

Thấy Thẩm Vũ không có lộ ra thần sắc vui mừng như dự đoán, Dung Sâm có chút mất mát, lại rất mau giơ lên ý cười, nói: "A Miên muội thích liền tốt......" Hắn nhìn biểu muội xinh xắn đáng yêu trước mặt, lại loáng thoáng ở trên người nàng nghe thấy dược hương . Nhớ tới ngày ấy ở Thúy Trân hiên cũng vậy, Dung Sâm liền hỏi nói, "A Miên muội không thoải mái sao?"

Thẩm Vũ thất thần, nghe được thanh âm Dung Sâm liền giương mắt nhìn, gật gật đầu nói: "Ân, đại khái là tối hôm qua có chút cảm lạnh."

Nguyên ngẫm lại nhiều ngày không thấy, lúc này mới thừa dịp nàng nghỉ lễ lại đây thăm nàng, lại không ngờ nàng thân mình không thoải mái. Dung Sâm cũng không có quấy rầy thêm, chỉ muốn để nàng hảo hảo nghỉ ngơi.

Dung Sâm vừa đi, Thẩm Vũ liền chạy nhanh tới phòng ngủ.

Nàng thấy trên giường sớm đã không còn Phó Trạm, cửa sổ chính phòng ngủ mở ra, lúc này mới thở ra một hơi.

Ngày mai Phó Trạm phải đi Liêu Châu cứu tế, nghĩ đến một tháng này nàng có thể thanh thản ổn định đi theo nhị cữu cữu Học Họa rồi.

*******😍😍😍 vote nhé

Buổi tối Hàn thị lại đây xem Thẩm Vũ, cũng nhắc tới Dung Sâm.

Tuy nói Thẩm Vũ chưa cập kê, nhưng Hàn thị nhìn Dung Sâm đã mười tám, nếu nữ nhi vừa ý, chuyện này tự nhiên muốn định trước. Thẩm Vũ sao không biết ý tứ Hàn thị, chỉ cúi đầu vuốt ve tiểu miêu trong lòng, âm thầm nhíu mày.

Biểu ca bộ dạng cùng nhân phẩm thật tốt, trong các nam tử nàng biếf, là người tốt nhất.

Mỗi lần đi Tuyên Bình Hầu phủ , dượng dì cũng đối với nàng thực hảo, nhưng nàng không cho rằng, dượng dì đối với nàng như con dâu .Dì thưởng thức Thẩm Diệu, dượng lại giống cha nàng sủng thê như mạng, mọi chuyện đều nghe dì, mà Dung biểu ca cũng là nhi tử hiếu thuận, nếu đại bá phụ đồng ý, Dung Sâm cũng không dám không cưới Thẩm Diệu.

Thẩm Vũ nghĩ nghĩ, cọ lên người mẫu thân, kiều kiều nói: "Nương, ở trong lòng nhi nữ, Dung biểu ca cùng ca ca không có gì khác nhau, ngài cũng đừng suy nghĩ miên man."

Nữ nhi đều đã nói đến thế, Hàn thị tự nhiên cũng không hỏi nhiều, chỉ duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nữ nhi, nói: "Vậy là tốt rồi, đến lúc đó Dung biểu ca của ngươi cưới vợ, đã có thể không còn kịp rồi."

Thẩm Vũ cười ngâm ngâm nói: "Ca ca mười sáu đã cưới tẩu tẩu, Dung biểu ca đã xem như trễ, ta cũng thật mong hắn sớm chút thành thân." Sớm chút thành thân, hắn cũng không có khả năng lại như hiện tại thường xuyên tới xem nàng như vậy, hai người cũng sẽ không có xấu hổ.

Kể từ đó, Hàn thị cũng yên tâm.

Bất quá yên tâm lúc sau lại bắt đầu phiền não rồi —— nữ nhi với thanh mai trúc mã biểu ca ôn nhu đều không để bụng, dạng nam tử gì mới nhập vào mắt nàng?

__________

Buổi tối uyên ương qua đi , Hàn thị mồ hôi đầm đìa dựa vào trong lòng phu quân nhà mình, ninh mi ưu sầu nói: "chàng nói chúng ta nên để A Miên tìm một hôn phu thế nào?"

Thẩm Trọng Khâm nghe xong cười cười.

Từ khi nữ nhi mười hai tuổi về sau, thê tử liền bắt đầu nhọc lòng lên. Hắn vỗ về lưng nàng, trấn an nói: " A Miên chúng ta ưu tú như vậy, sợ gì không tìm thấy phu quân tốt. Tú Ninh, A Miên từ nhỏ đã có phúc, nàng cũng đừng quá nhọc lòng."

Nghe phu quân nói xong, Hàn thị ngẫm lại cảm thấy cũng có lý.

Hiện giờ tên tuổi nữ nhi càng ngày càng thịnh, sao tìm không thấy nhà chồng hảo?

****😍😍😍 vote nhé

Một tháng trôi qua thật nhanh.

Nhưng mà cữu cữu nàng vẫn chưa cho nàng đề bút, chỉ mang theo nàng đi bờ sông thả câu, một lần câu đó là cả ngày. Thẩm Vũ thật sự không rõ nhị cữu nghĩ như thế nào.

Thời điểm mỗi lần nàng mở miệng muốn hỏi, nhị cữu liền sẽ thủ thế im lặng, ý bảo nàng đừng nói chuyện an tâm thả câu.

Trước mắt nàng được Hàn tiên sinh thu làm đệ tử nên tên tuổi càng lúc càng lớn, mọi người còn tưởng rằng nàng học được nhiều ít, nhưng ai biết nàng cái gì cũng đều không có học.

Hơn nữa thời điểm mỗi lần hồi phủ đều mang một thùng cá trở về, tuy Bạch Lộ tay nghề tốt, cá này nàng ăn cũng không nổi nữa. Vốn dĩ nàng muốn đưa cho ca ca, nhưng tẩu tẩu đã hoài hài tử, ngửi không được mùi cá, liền cũng từ bỏ.

Một ngày Thẩm Vũ ngồi trên xe ngựa hồi phủ, liền nhíu nga mi đối với Lập Hạ nói: "Lập Hạ ngươi mau nhìn một cái, ta có phải đã phơi đen hay không?"

Lập Hạ nhìn da thịt tiểu thư trắng nõn như ngọc, tuy nói ngày ngày thả câu, nhưng khuôn mặt nhỏ lại trời sinh tuyết trắng, thả câu ở chỗ râm mát, như thế nào sẽ phơi đen đâu? Lập Hạ cười nói: "Tiểu thư nghĩ nhiều, nhìn so với trân châu còn muốn trắng hơn, hơn nữa trong trắng có hồng, tiểu thư không cần lo lắng."

Biết Lập Hạ là người nói ngọt, Thẩm Vũ trong lòng tự nhiên cũng không tin tưởng lắm, bất quá lời này lại nghe cực kỳ thoải mái.

Nàng thật sự là không rõ —— nhị cữu cữu rõ ràng là dạy nàng vẽ tranh, như thế nào tháng này lại chỉ cho nàng đi theo hắn cùng thả câu? Làm trên người nàng đều có một cổ mùi cá tanh. Mỗi lần hồi phủ liền phải dùng xà bông từ đầu đến chân sát mấy lần, ngồi thật lâu, mới trừ bỏ mùi vị này

Đang cùng Lập Hạ nói chuyện, lại thấy xe ngựa ngừng lại. Thẩm Vũ còn tưởng rằng xe ngựa hỏng rồi, thấy Lập Hạ xốc mành lên, đối với người bên ngoài ngữ khí không tốt nói: "Đang êm đẹp, ngươi chặn đường làm cái gì?"

Thẩm Vũ nhất thời tò mò, thò ra đầu nhìn thử, mới phát hiện thanh y nam tử chặn đường này nhìn có chút quen mắt, sau một lúc lâu mới nhận ra đây là người phương nào.

—— là người hầu bên người Phó Trạm.

Cận vệ nào dám chọc giận Lập Hạ? Từ lần trước về sau, hắn liền đem vị Lập Hạ cô nương này liệt vào hàng những người không nên chọc nhất. Hắn thấy Thẩm Vũ xốc mành xe ngựa lên xem, lập tức lộ vẻ mặt vui mừng, đi qua đối với Thẩm Vũ cung cung kính kính nói: "Thẩm lục cô nương, tiểu nhân đang chờ người đến, Vương gia nhà ta muốn gặp người."

Thẩm Vũ nhất thời sửng sốt.

Một tháng này như thế nào qua nhanh như vậy?

Chỉ là, nàng sao có thể chủ động đi gặp hắn ? Nhớ tới ngày ấy trước khi rời đi hắn còn hôn nàng một ngụm, làm vài ngày sau đó nàng đều mơ thấy Phó Trạm, lúc tỉnh chỉ biết khóc ròng, đều ngủ không được.

Nàng liếc mắt nhìn cận vệ một cái, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Không thấy."

Dứt lời, buông xuống lụa mành.

Như là biết Thẩm Vũ sẽ trả lời như vậy, cận vệ tiếp tục nói: "Thẩm lục cô nương, lần này là tiểu nhân tự mình muốn tới thỉnh cô nương, Vương gia cũng không cảm kích. Bởi vì...... Bởi vì Vương gia ở trên đường trở về bị hành thích, hiện giờ bản thân bị thương nặng, hy vọng Thẩm lục cô nương có thể cùng tiểu nhân đi một chuyến, nhìn xem Vương gia thế nào."

___________

😍😍😍phù. Sắp đi học rồi!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro