Chương 19: Sinh nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình Vô Tâm

——

Lần này Phó Trạm chính là lấy danh nghĩa của Gia Nguyên Đế đi Liêu Châu cứu tế , đủ thấy Gia Nguyên Đế đối với đứa con trai này sủng ái mức nào. Đáng tiếc thịnh sủng như thế, mấy hoàng tử khác sao có thể mặc kệ ngồi xem. Bên ngoài Phó Trạm có vẻ hưởng ân điển hoàng sủng, nhưng nếu Gia Nguyên Đế thật sự coi trọng đứa con trai này như vậy, nên biết điều này đối với hắn chỉ gây thù chuốc oán.

Cho nên, Gia Nguyên Đế chỉ sợ cũng không phải thực để ý đứa con trai này.

Định Quốc Công phủ cô nương mỗi người đều xuất sắc, thêm thân phận đích nữ, phong Vương phi cũng vô cùng hợp lý. Chỉ là cha mẹ nàng luôn đau sủng nàng, không giống với Thẩm Diệu từ nhỏ được tài bồi cẩn thận. Nàng biết cha mẹ khẳng định sẽ không đồng ý gả quá cao , đại để tìm nhà môn đăng hộ đối giống như Dung Sâm gả qua cũng sẽ không chịu ủy khuất.

Thẩm Vũ lại một lần vén rèm lên, đối với cận vệ bên ngoài nói: "Ta mặc kệ là ý tứ nhà ngươi hay ý tứ chủ tử ngươi, nếu là bị thương, nên đi tìm đại phu mới đúng." Nói xong, liền sai xa phu bên ngoài đánh xe hồi Định Quốc Công phủ.

Lập Hạ ngồi ở trên xe ngựa, nhìn sắc mặt tiểu thư nhà mình, nhất thời cũng không dám nói gì.

Tuy nói tiểu thư đối đãi các nàng rất tốt, nhưng các nàng dù sao cũng là hạ nhân, việc của chủ tử , các nàng không nên quản nhiều. Mới đầu nàng còn lo lắng tiểu thư sẽ bị dung mạo cùng thân phận Kỳ Vương mê hoặc, hiện giờ xem ra, chỉ sợ là nàng lo lắng nhiều. Tiểu thư thoạt nhìn tâm tư đơn thuần, nhưng thực tế so với người khác đều thông thấu hơn cả, Kỳ Vương không phải là không lương xứng, nhưng mà, Kỳ Vương đối với tiểu thư cử chỉ quá mức tuỳ tiện, chỉ sợ sau này thành thân cũng sẽ bị xem nhẹ đi.

Nếu là hôm nay tiểu thư nhất thời mềm lòng đi xem Kỳ Vương, không chừng nghiệt duyên này càng thêm dây dưa không đứt, gỡ càng rối hơn.

*******😍😍😍vote nhé

Tháng sáu là sinh nhật Thẩm Diệu .

Thẩm Vũ tuy cùng tuổi với Thẩm Diệu, nhưng vẫn nhỏ hơn Thẩm Diệu mấy tháng. Thẩm Vũ mỗi lần đều không khỏi cảm khái —— Thẩm Diệu thật là biết chọn ngày sinh ra. Bởi vì "Tháng sáu đại thuận", cho nên Thẩm Diệu mười mấy năm nay thật là thuận buồm xuôi gió, trách không được thời điểm sinh ra , bá phụ sẽ cho nàng một cái tên "Diệu" .

Từ nhỏ đến lớn, nàng còn chưa có gặp người nào khác Thẩm Diệu mang tên "Diệu" này.

Sinh nhật Thẩm Vũ là ở mùng 8 tháng chạp, lúc sinh ra là mùa đông khắc nghiệt, vì vậy Thẩm Vũ đặc biệt sợ lạnh, vừa đến mùa đông liền hận không thể đem chính mình bọc thành bánh chưng, bình nước nóng cũng tuyệt đối không rời khỏi người. Dù là nàng sinh ra đẹp thế nào, nhưng vào đông ăn mặc mập mạp, cũng ít đi vài phần linh động ngày thường , Thẩm Vũ yêu cái đẹp như vậy, nên không thích mùa đông nhất.

Khi còn bé không hiểu chuyện, còn oán mẫu thân vì cái gì không cho nàng muộn một chút rồi sinh ra, xuân về hoa nở lúc ấy thật tốt a, để đời này nàng đều là xuân ý hoà thuận vui vẻ.

Thẩm Diệu là đích nữ mà Định Quốc Công đại bá thương yêu nhất, tuy là chưa có cập kê, sinh nhật cũng phải làm thật long trọng. Quốc công phủ ở trong triều vô thực quyền, cho nên chi phí ăn ở trên dưới, cũng không thể so với huân quý thế gia phô trương giống nhau, mà lần này Thẩm Bá Tranh lại hào phóng, chẳng những mời tới gánh hát nổi danh nhất, còn bày suốt tám bàn.

Thẩm Diệu dù sao cũng là tiểu cô nương gia, hôm nay là sinh nhật, liền cùng các tiểu thư thế gia khác ở trong viện tụ họp.

Trước mắt là ngày hè, thời điểm buổi tối trong viện mát lạnh lại thoải mái, mang lên hai bàn, các tiểu cô nương có thể đi dạo, tất nhiên là so với thời điểm ở tiền viện dễ chịu hơn.

Thẩm Diệu nhân duyên tốt, các tiểu cô nương cùng tuổi đều thích cùng nàng nói chuyện, năm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ, mọi người vây quanh nàng vừa nói vừa cười.

Thẩm Diệu ăn mặc một thân màu hồng anh đào tơ vàng mềm mại, hạ thân là một cái váy dài yên lung hoa mai, tiểu cô nương mười ba đã có thiên tư cao vút, đúng là vô luận trang điểm thế nào đều đẹp. Thẩm Diệu hơn người ở khí chất xuất trần, mặc kệ quần áo đẹp gì ở trên người nàng đều có thể nhìn ra một cổ tiên khí.

Hôm nay nàng cố tình trang điểm cho không khí vui mừng, ở đây cũng không thiếu mỹ nhân quý nữ, Thẩm Diệu vẫn là hạc trong bầy gà, liếc mắt một cái đã bị hấp dẫn.

Hôm nay các tiểu cô nương đến dự ước chừng có hơn hai mươi người, mỗi người đều xinh đẹp như hoa, trẻ trung sinh động. Ngay cả người luôn luôn đối lập với Thẩm Diệu - Dung Anh cũng tới. Thẩm Vũ cùng biểu tỷ này ngày thường quan hệ không tồi, liền cùng nàng chào hỏi, nào biết Dung Anh lại là đối với Thẩm Vũ hờ hững.

" Biểu cô nương này cũng thật quá đáng, ngày thường Dung Thế tử đều đối với tiểu thư khách khách khí khí." Lập Hạ bồi ở bên người Thẩm Vũ có chút bất mãn, bĩu môi oán giận nói.

Nói đến Dung Sâm, tay cầm bánh của Thẩm Vũ dừng một chút, nhất thời rũ mắt có chút hoảng hốt. Dung Sâm đối với nàng tốt, mấy cái nha hoàn bên người đều nhìn thấy ở trong mắt.

Một tháng này nàng tuy bận rộn, nhưng Dung Sâm lại chọn lúc nàng nghỉ ngơi qua thăm nàng.

Nàng đương nhiên sẽ không ngốc đến mức cho rằng đây là trùng hợp, nên nàng càng thêm đối với hắn xa cách.

Khi còn nhỏ Dung Sâm so với ca ca còn muốn sủng mình hơn, việc gì đều dựa theo ý nàng. Lúc ấy nàng chỉ là tiểu hài tử, tự nhiên là thích cùng theo người hợp tâm ý . Sau này chậm rãi lớn lên, nàng đã sớm đem Dung Sâm trở thành người nhà, rồi sau đó nàng hồ đồ cho rằng Dung Sâm thích Thẩm Diệu, lúc này mới ngây ngốc muốn giúp giúp vị biểu ca này, cho nên thời điểm mỗi lần hắn tới tìm nàng , nàng đều sẽ không cự tuyệt, lại còn có ý nghĩ mang Thẩm Diệu tới.

Thẩm Vũ càng nghĩ càng cảm thấy mình không đầu óc.

Nể tình nghĩa với Dung Sâm, nàng cũng sẽ không cùng Dung Anh so đo việc nhỏ này, dù sao đều là biểu tỷ muội. Dung Anh tính tình vốn kiêu căng, nàng tất nhiên cũng sẽ không hướng trong lòng đi.

Đang nghĩ ngợi, lại thấy Dung Sâm một bộ áo gấm tuyết sắc mang theo gã sai vặt Dung Thanh lại đây.

Tuy nói nam nữ khác biệt, nhưng hôm nay dù sao cũng là sinh nhật Thẩm Diệu, tiến đến đưa tặng lễ vật cũng cực kỳ bình thường, huống hồ nơi này lại không phải chỉ có một mình Thẩm Diệu.

Nhưng nếu muốn đưa lễ, kỳ thật cũng không cần tự mình lại đây. Chỉ là Dung Sâm nghĩ mấy ngày nay Thẩm Vũ đối với hắn xa cách, trong lòng liền bắt đầu sốt ruột.

Dung Sâm ngày thường hành sự trầm ổn, luôn được trưởng bối yêu thích, mỗi khi Dung Sâm tới Định Quốc Công phủ chúc tết, mọi người đều khen Dung Sâm tính tình tốt, còn tuổi nhỏ đã hành sự trầm ổn, tiền đồ vô lượng.

Nhưng phàm là gặp gỡ tiểu biểu muội này, nơi nào còn có cái gì trầm ổn đáng nói?

Trước mắt mười tám chưa thành thân, cũng vì Dung Sâm cảm thấy còn sớm, dượng dì cũng không ép buộc hắn. Chẳng qua mấy năm nay đệ tử thế gia trạc tuổi Dung Sâm đều đã thành thân, dượng dì cũng phải thúc giục.

Thẩm Vũ giương mắt liền đụng phải ánh mắt Dung Sâm, thấy hắn cũng đang nhìn mình, liền theo bản năng rũ mắt, cúi đầu không nhìn hắn, chỉ lo nhìn bánh trong tay mình.

Lúc này nàng liền nhịn không được sẽ nghĩ —— Dung Sâm chậm chạp không chịu thành thân, có lẽ không phải bởi vì ánh mắt cao, mà là đang đợi nàng cập kê.

Bởi vậy, nàng lại càng không biết nên như thế nào đối mặt với hắn.

Tiểu cô nương mặc một bộ váy hải đường, khuôn mặt nhỏ bạch bạch nộn nộn, như lá sen ngày hè duyên dáng yêu kiều. Lại thấy nàng nhìn đến mình không giống như lúc trước lộ ra tươi cười, mà là cúi đầu.

Thần sắc Dung Sâm lập tức lộ ra mất mát , nhưng vẫn cố giơ lên ý cười đưa lễ cho Thẩm Diệu, sau đó ra khỏi viện. Hắn dù sao cũng là nam tử, hiện giờ ngồi chỗ này nhiều tiểu cô nương như vậy, hắn đương nhiên không thể ở lâu.

Dung Anh tính tình không tốt, nơi này đều là một ít thế gia nữ tử có danh tiếng, mỗi người trong xương cốt đều tự phụ thanh cao, tự nhiên cũng sẽ không làm chuyện mặt nóng dán mông lạnh này. Nhưng Dung Anh này lại có một ca ca tuyệt hảo như vậy, trong lòng người ta dù không thích Dung Anh, nhưng cũng có tiểu cô nương ái mộ Dung Sâm chủ động hướng Dung Anh tiếp cận.

"Dung Thế tử thật là có tâm, cây trâm hoa mai này cũng thật xinh đẹp." Nói chuyện là nữ nhi Chiêu Hoa trưởng công chúa - Gia Mẫn tiểu muội. Vốn dĩ còn Gia Mẫn tỷ tỷ, đôi hoa tỷ muội này lúc nào cũng như hình với bóng, nhưng gần đây Gia Mẫn tỷ tỷ ngẫu nhiên cảm phong hàn, liền không có ra cửa. Chiêu Hoa trưởng công chúa là muội muội của Gia Nguyên Đế, hai tỷ muội kia đương nhiên được hoàng sủng, còn gặp qua nhiều thứ tốt hơn, chứ đừng nói là một cây trâm hoa mai như vậy.

Chẳng qua lời khen này nói ra thật có vài phần hâm mộ, hàm nghĩa đó không cần nói cũng biết.

Dung Thế tử phong lưu tuấn nhã, hào hoa phong nhã, tuy không được bằng Kỳ Vương, nhưng ít nhất so Kỳ Vương bình dị gần gũi, càng thêm vài phần hảo cảm.

Bất quá lần này người chủ động hướng tới Thẩm Vũ chào hỏi cũng không ít, bây giờ nàng không thể so với ngày xưa, chính là người đã lọt vào mắt Đại Tề đệ nhất họa sư .

Chúng nữ tuy hâm mộ, nhưng nghĩ đến Thẩm Vũ này là thân cháu gái Hàn tiên sinh, liền biết Hàn tiên sinh bởi vì tầng này quan hệ mới phá lệ thu nhận Thẩm Vũ. Chẳng qua là hâm mộ ưu thế trời sinh không tới, nếu không hảo hảo lợi dụng ưu thế này, không có cơ hội lần hai. Trước mắt chúng nữ tuy chưa có thấy qua Thẩm Vũ họa, nhưng chỉ cần không có quá dốt, Hàn tiên sinh chân truyền cũng có thể học được vài phần, đến lúc đó giá trị con người Thẩm Vũ liền không giống trước.

Cho nên hiện giờ trước cùng nàng quan hệ hảo, tự nhiên là chuyện tốt.

Ngọc Toàn quận chúa thấy Thẩm Vũ hôm nay có chút thất thần, quan tâm hỏi: "A Miên, làm sao vậy, thân mình không thoải mái?"

Ngày thường Thẩm Vũ hoạt bát ham chơi, lúc này an an tĩnh tĩnh một chút đều không giống tính tình nàng. Nàng làm như nghĩ tới cái gì, đối với Thẩm Vũ thấp giọng nói: " Không phải bởi vì trâm cài của Dung Thế tử đi?"

Tuy rằng lúc trước nàng có hỏi qua Thẩm Vũ, Thẩm Vũ cũng nói cùng Dung Sâm vô tình, nhưng việc tình cảm này lại khó có thể nắm lấy, thêm nữa Thẩm Vũ cùng Dung Sâm lại là thanh mai trúc mã, cảm tình thực dễ dàng phân biệt không rõ.

Ngọc Toàn quận chúa tính tình thẳng thắn, Thẩm Vũ giương mắt nói: "Nói bừa cái gì đâu." Dung Sâm đưa quà sinh nhật Thẩm Diệu, vốn là đương nhiên, nàng dù tính keo kiệt, cũng sẽ không bởi vì việc này mà sinh khí.

Thấy Thẩm Vũ không phải bởi vì chuyện này, Ngọc Toàn quận chúa thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó tùy tay cầm lấy một khối bánh táo, nói: "Thời điểm ta tới, vốn dĩ Minh Nguyệt cũng muốn đến, bất quá Kỳ Vương bị trọng thương, nàng liền đi Kỳ Vương phủ xem Kỳ Vương."

"Bị thương thực nặng sao?" Thẩm Vũ theo bản năng hỏi lời trong lòng ra.

Ngọc Toàn quận chúa cũng không có nhận thấy được gì không thích hợp, gật gật đầu nói: "Nhìn bộ dáng kia, đại khái không nhẹ. Trước đó vài ngày Oản Phi cũng tới hai lần, phỏng chừng Kỳ Vương điện hạ lại phải nằm một thời gian. Ngươi nói một chút, Kỳ Vương vốn thân thể ốm yếu, Hoàng Thượng nghĩ như thế nào để hắn đi Liêu Châu......"

Thẩm Vũ không nói chuyện. Nghĩ trước đó vài ngày cận vệ của hắn tìm nàng, mới đầu nàng còn tưởng rằng Phó Trạm dùng khổ nhục kế, nàng đương nhiên sẽ không ngốc đến mức đưa dê vào miệng cọp, càng không có tâm tư cùng hắn dây dưa.

Phó Trạm thân là hoàng tử, đương nhiên có kiêu ngạo của mình, nếu nàng đã tỏ rõ thái độ, Phó Trạm khẳng định sẽ không lại đến tìm nàng.

Cho nên đã nhiều ngày nàng thật sự quá thanh nhàn.

Lại không nghĩ rằng hắn thật sự bị trọng thương.

Ngọc Toàn quận chúa nhíu mày lẩm bẩm nói: "Nghe Minh Nguyệt nói, Kỳ Vương căn bản đáng ra không bị thương, chẳng qua thời điểm trở về, hà bao tùy thân của hắn đeo bị rớt, không chút nghĩ ngợi liền quay đầu đi tìm, không ngờ bởi vậy lại trúng mai phục...... A Miên, ngươi nói đến cùng là cái hà bao gì , thế nhưng so mạng còn quan trọng hơn?"

Thẩm Vũ chợt sửng sốt, hấp hấp môi, không biết nên nói cái gì.

________

Mong chờ có ngày nữ chính áy náy. Mệt tim quá😍😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro