Chương 20: Vô tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình Vô Tâm

——

Đại bá mẫu Thẩm Vũ, cũng chính là thê tử Định Quốc Công Thẩm Bá Tranh - Tưởng thị tới xem nữ nhi. Nàng thấy nữ nhi bị một đám tiểu cô nương vây quanh, một bộ dáng chúng tinh củng nguyệt, liền lộ ra tươi cười vừa lòng. Nhớ tới lúc nãy nàng ở trên đường vừa lúc đụng phải Dung Sâm, hài tử kia tuấn tú lịch sự, lại khiêm nhiên khéo léo, làm Tưởng thị không khỏi có chút ý tưởng.

Tuyên Bình Hầu phủ ở giới quý tộc Yến Thành tuy rằng không nổi tiếng gì, nhưng lại dạy ra nhi tử ưu tú như thế. Nữ nhi nàng lại dưỡng đến tốt như vậy, nàng cũng không hy vọng gả nữ nhi cho hoàng tử Vương gia gì, đỡ phải mệt nhọc vất vả cả đời.

Thẩm Diệu nhìn đến Tưởng thị, vội cười gọi một tiếng "Nương".

Hôm nay Tưởng thị ăn mặc ngăn nắp đoan trang, mang một bộ dáng phong phạm chủ mẫu của đại gia tộc. Thẩm Vũ còn đắm chìm ở trong lời nói của Ngọc Toàn quận chúa, chờ nhìn thấy Tưởng thị, mới vội buông bánh trong tay sửa sang làn váy một chút rồi đi qua.

Tưởng thị tâm tình tốt, tự nhiên là mặt mày mỉm cười, có vẻ so với ngày thường thân hòa hơn rất nhiều.

Kỳ thật dung mạo Thẩm Diệu thừa hưởng từ mẫu thân Tưởng thị , Thẩm Vũ nghĩ Thẩm Diệu còn trò giỏi hơn thầy, ngày sau gả chồng sinh con, chỉ sợ so với đại bá mẫu nàng càng thêm khí phái đoan trang hơn. Chỉ là ngày thường đại bá mẫu quản mọi chuyện rất vất vả, chăm lo một cái Định Quốc Công phủ to như vậy, nhìn so với mẫu thân nhà mình luôn sống trong nhung lụa có vẻ lớn tuổi hơn rất nhiều, nhưng thực tế đại bá mẫu nàng chỉ lớn hơn nương ba tuổi mà thôi.

Tưởng thị nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Vũ.

Thấy Thẩm Vũ hôm nay trang điểm thuần tịnh, chỉ nói tiểu cô nương này còn tính là hiểu chuyện, hôm nay nữ nhi sinh nhật, không có cố tình đoạt sự nổi bật của nữ nhi, chỉ là nàng sinh đến quá mỹ, mặc kệ mặc cái gì, chỉ cần tùy tiện đứng ở một bên, liền có thể làm người xem không dời mắt được. Nàng lại nhìn thoáng qua Thẩm Tường, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia bất mãn, Thẩm Tường này mọi chuyện đều noi theo nữ nhi nàng, lại là họa hổ không thành phản lại họa khuyển, nhưng nữ nhi nàng tính tốt, đối đãi với cái thứ tỷ này cũng là khách khách khí khí.

Tưởng thị đi rồi, tiệc sau đó cũng tan. Thẩm Vũ tự mình đưa Ngọc Toàn quận chúa ra phủ. Ngọc Toàn quận chúa thấy sắc mặt Thẩm Vũ hôm nay có chút không ổn, liền bảo nàng hảo hảo nghỉ ngơi.

Thẩm Vũ quay người lại, vừa lúc nhìn thấy hai huynh muội Dung Sâm cùng Dung Anh ra tới.

Thẩm Vũ ngẩn người, cũng không cố ý lảng tránh, chỉ đón nhận đi cùng với Dung Sâm, Dung Anh nói: "Dung biểu ca, Anh tỷ tỷ." Sau đó khách khách khí khí nói lời từ biệt.

Dung Sâm trong lòng càng thêm lo lắng. Hắn không biết Thẩm Vũ vì sao đột nhiên sẽ như thế, nhưng hắn biết tiểu biểu muội là người thông tuệ, có lẽ là đã nhận ra tâm ý của mình.

Nhưng nếu thật là như thế, hắn càng thêm phiền não rồi.

________

Buổi tối Tưởng thị hầu hạ phu quân nhà mình thượng giường, liền nhớ tới việc hôn nhân của nữ nhi , thuận đường nhắc tới Dung Sâm.

Nhưng Thẩm Bá Tranh sao để một nữ nhi ưu tú như vậy gả cho Dung Sâm, chỉ không vui nói: "Việc hôn nhân nữ nhi, ta đều có tính toán. Chẳng qua Thẩm Tường cùng Thẩm Vũ lại có chút phiền phức......" Mới đầu hắn cho rằng Kỳ Vương vừa ý Thẩm Tường, bằng không ngày ấy cũng sẽ không quan tâm để hắn đi tam phòng nhìn xem Thẩm Tường. Nhưng lúc sau sinh nhật Minh Nguyệt công chúa , Oản Phi lại đối với nữ nhi hắn tỏ vẻ hảo cảm, lúc ấy hắn liền lo lắng Oản Phi nhìn trúng nữ nhi, nhưng sau đó lại là ban thưởng cho Thẩm Vũ.

Bởi vậy, thật sự là làm hắn có chút hồ đồ.

Nói đến Thẩm Vũ, Tưởng thị liền nhịn không được khen: " Hàn thị cũng coi như là diễm tuyệt Yến Thành, sao có thể sinh ra tới nữ nhi xinh đẹp đến vậy?" Nàng tuy rằng không quá thích Hàn thị, nhưng đối với Thẩm Vũ nàng lại chưa từng có nhiều chán ghét, rốt cuộc Thẩm Vũ cùng nữ nhi quan hệ cũng tốt, từ nhỏ tính tình đơn thuần, không có gì ý xấu .

Thẩm Bá Tranh lại nói: "Sinh đến quá đẹp cũng không thấy được là một chuyện tốt. Nếu như Thẩm Vũ ngày sau có thể giống với nương nàng , có lẽ cuộc sống này cũng sẽ thoải mái......" Nhưng mà hắn thân là đương gia Định Quốc Công phủ , sao có thể không vì cả nhà trên dưới mà tính toán? Thẩm Vũ sinh ra quá đẹp, nếu có thể hảo hảo lợi dụng, tác dụng cũng không nhỏ.

Thẩm Bá Tranh nghĩ, trong lòng đã có một cái chủ ý.

**********😍😍😍vote nhé

Từ miệng Ngọc Toàn biết về sự tình Phó Trạm, Thẩm Vũ suốt một buổi tối đều không có ngủ ngon.

Thẩm Vũ luôn luôn thích ngủ, mỗi đêm ước chừng phải ngủ đến bốn canh giờ, nhưng hôm nay lại dậy sớm nửa canh giờ, làm hai mắt nàng nhập nhèm, khí sắc tự nhiên có vẻ không được tốt.

Cốc Vũ vì tiểu thư nhà mình lược thi mỏng phấn, khó khăn lắm mới che khuất quầng thâm kia.

Nhưng Thẩm Vũ làn da trắng mịnh, cực kỳ dễ thấy được, chỉ cần đến gần là thấy "Tiểu thư tối hôm qua ngủ không thoải mái sao? Có phải hay không trong phòng quá buồn?" Cốc Vũ nhịn không được hỏi.

Thẩm Vũ lắc lắc đầu, thần sắc uể oải.

Nàng nhìn sắc mặt mình cũng ảo não vạn phần, trong lòng không khỏi nổi oán lên Phó Trạm. Nhưng tưởng tượng đến hiện giờ hắn thân bị trọng thương, trong lòng nàng lại không rõ tư vị. Không thể không nói, Phó Trạm cũng không có thật sự cưỡng bách nàng làm gì quá phận, chỉ tiếc người này luôn động tay động chân, làm nàng cảm thấy hắn căn bản chỉ là muốn trêu đùa nàng. Nếu nàng vừa lơ đãng bị mê hoặc, chờ khi về sau, hắn sẽ cùng cô nương khác cũng như vậy.

Thân phận nữ tử là người bị thiệt thòi nhất, nên với chuyện này nàng càng luôn thật cẩn thận, không dám trêu chọc hắn.

Hơn nữa, xem ánh mắt của Oản phi rõ ràng là không thích nàng, mà là vừa ý cô nương dịu dàng như Thẩm Diệu, Thẩm Tường nếu thân phận lại cao một chút, có lẽ cũng vào được mắt Oản Phi. Thẩm Vũ nghĩ, nhìn mình trong gương, ước chừng sửng sốt một lát.

...... Nàng đây là đang suy nghĩ cái gì?

Chẳng lẽ nếu Oản Phi thích mình, nàng liền cam tâm tình nguyện tiếp thu Phó Trạm sao?

Thẩm Vũ cảm thấy mình là ngủ hồ đồ. Mặc kệ Phó Trạm bị thương có phải hay không bởi vì hà bao của nàng, nàng trong lòng có cảm động, nhưng không có cảm động đến mức gả cho hắn. Nàng muốn giống mẫu thân, gả một nam nhân thành thật sủng thê, không cần thân phận lớn lao.

Thẩm Vũ quơ quơ đầu, nỗ lực không thèm nghĩ đến Phó Trạm.

****😍😍😍 vote nhé

Nửa tháng sau đó, Thẩm Vũ không còn nghe được tin tức liên quan tới Phó Trạm nữa.

Thẳng đến một ngày, Thẩm Vũ đáp ứng lời mời của Ngọc Toàn quận chúa đi Ngọc Trà sơn trang chơi. Thẩm gia tam tỷ muội cũng là cùng tiến đến.

Từ chuyện lần đó về sau, Thẩm Vũ cùng Thẩm Tường rất ít khi nói chuyện, thêm nữa nàng thường xuyên đi theo nhị cữu cữu học họa, thời gian ở trong phủ càng thêm ít, hai người cũng bất quá là lúc đi Tồn Thiện cư thỉnh an lão tổ tông ngẫu nhiên gặp phải vài lần. Nhưng sau này Thẩm Vũ mới nghe nha hoàn Tiểu Mãn bên người nói đến —— Thẩm Tường cư nhiên được Mạnh Hữu Thường- Mạnh tiên sinh ưu ái, mấy ngày nay thường xuyên đi qua chỗ Mạnh tiên sinh học họa.

Mạnh Hữu Thường tuy không bằng tên tuổi Hàn Minh Uyên, nhưng cũng là họa sư có tiếng.

Thẩm Tường này thật ra có năng lực.

Bất quá Thẩm Vũ lại biết, từ sau khi nàng đi theo nhị cữu học họa, thanh danh nàng cũng không giống trước đây không rõ tên tuổi, nghĩ đến Thẩm Tường là có chút nóng nảy, lúc này mới muốn nhập làm môn hạ Mạnh tiên sinh.

Sau khi tới Ngọc Trà sơn trang, Thẩm Vũ mới phát hiện hôm nay các tiểu cô nương trang điểm đến phá lệ xinh đẹp. Tuy nói thời điểm các tiểu cô nương tụ ở bên nhau cũng là tỉ mỉ trang điểm, nhưng hôm nay lại là có chút không giống nhau. Cả một đám ăn mặc so với năm mới còn đẹp hơn.

Cái gọi là người so hoa kiều, cũng bất quá như thế.

Thẩm Vũ hướng ánh mắt tới Thẩm Diệu hỏi, Thẩm Diệu cười cười, tỏ vẻ nàng cũng không biết.

Thẩm Vũ nhìn Ngọc Toàn quận chúa ăn mặc một bộ áo váy hoa sen hướng mình đi tới, bèn chớp chớp mắt nói: "Hôm nay rốt cuộc là ngày mấy?"

Ngọc Toàn quận chúa cũng không dấu diếm, vẻ mặt vui mừng nói: "Vốn là ước hẹn bọn tỷ muội cùng tụ hợp, bất quá mấy ngày trước đây ca ca ta mới từ Mạc Bắc trở về, trong phủ câu nệ, ca ca muốn mượn thôn trang ta dùng một chút, chiêu đãi một ít bạn tốt. Nhưng ngươi yên tâm, chúng ta ở hậu viện, ca ca bọn họ sẽ không đến nơi này ."

Ca ca Ngọc Toàn quận chúa chính là võ tướng Đại Tề tiếng tăm lừng lẫy- Hoắc Thừa Tu. Lần này Hoắc tướng quân bình định Mạc Bắc, đem những tên xâm lược biên giới tiểu quốc đánh đến hoa rơi nước chảy, không chỉ có lập khế ước sau này một trăm năm đều không hề tới phạm, lại còn có hướng Đại Tề tiến cống không ít trân bảo, Hoắc tướng quân phen này như lập công lớn, Gia Nguyên Đế cũng là mặt rồng đại duyệt, ban thưởng cho Khang Vương phủ không ít châu báu tơ lụa.

Hoắc tướng quân vừa mới mười tám, chưa hôn phối, hơn nữa chiến công hiển hách, cũng khó trách Yến Thành quý nữ hôm nay trở nên luôn rụt rè, vì để ở trước mặt Hoắc tướng quân lưu cái ấn tượng tốt đi.

Thẩm Vũ thật ra gặp qua Hoắc Thừa Tu vài lần.

Bất quá kia đều là sự tình nhiều năm trước. Hiện giờ Hoắc Thừa Tu vẫn luôn đi theo Khang Vương chinh chiến sa trường, ngay cả thân muội muội Ngọc Toàn đều rất khó gặp mặt, càng đừng nói là nàng.

Cho nên nói, ấn tượng Thẩm Vũ đối với Hoắc Thừa Tu chỉ dừng lại ở khi còn nhỏ hắn leo cây vì nàng lấy diều, khi đó Hoắc Thừa Tu chỉ là thiếu niên nho nhỏ, so với Dung Sâm cùng tuổi lại cao hơn nửa cái đầu, càng là khổng võ hữu lực, thân thủ bất phàm.

Đang nói, lại thấy có người gọi một tiếng "Minh Nguyệt công chúa". Thẩm Vũ cong cong môi, xoay người nhìn Minh Nguyệt công chúa mặc một bộ váy hải đường tím bạc đi tới, thấy nàng một gương mặt quả táo tròn tròn nhiễm ý cười, mắt hạnh sáng lấp lánh, một chút đều không có kiểu cách công chúa. Thẩm Vũ đang muốn đi qua chào hỏi, lại phát hiện phía sau nàng ấy còn có một người.

Thẩm Vũ bước chân định trụ, ngơ ngác nhìn Phó Trạm.

Mấy tháng không thấy, hắn giống như gầy một ít, nhìn khí sắc cũng không được tốt, một chút đều không có giống lúc trêu cợt nàng, bộ dáng phóng đãng không kềm chế được. Nhưng tuy là như thế, hôm nay Phó Trạm mặc một bộ bạch y, bên hông mang đai lưng ngọc, dáng người hắn thẳng tắp thon dài, chi lan ngọc thụ, phong nhã thanh quý nói không nên lời.

Thẩm Vũ do dự bất an đứng ở tại chỗ, nhất thời không biết có nên tiến lên hay không , lại thấy Phó Trạm chỉ tùy ý hướng tới các nàng nơi này nhìn thoáng qua, ánh mắt vẫn chưa dừng ở trên mặt nàng.

Thẩm Vũ hơi rũ mắt, sau đó cắn cắn môi dưới.

Minh Nguyệt công chúa cười cười đi đến bên cạnh Thẩm Diệu, đối với Thẩm Diệu nói: "Lần trước sinh nhật ngươi, ta có một số việc trì hoãn, hôm nay riêng bổ sung lễ, ngươi nhìn một cái có thích hay không." Nói, liền từ lấy từ trong tay nha hoàn phía sau một cái hộp nhỏ tinh xảo.

"Công chúa quá khách khí." Thẩm Diệu cười nhận lấy.

Minh Nguyệt công chúa xoay người đối với Phó Trạm nói: "Hoàng huynh ngươi đi trước đi, chờ lát nữa ta tới tìm ngươi."

Phó Trạm gật gật đầu, dung sắc trên mặt nhàn nhạt, thật ra không có biểu tình gì, chỉ đối với Minh Nguyệt công chúa dặn dò vài câu, liền xoay người ra sân.

Thẩm Vũ lòng bàn tay toát ra một ít mồ hôi lạnh, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.

Hắn bất quá là vì Minh Nguyệt công chúa là muội muội mới đến đến thôn trang, vô tình cùng nàng ngẫu nhiên gặp mặt. Hơn nữa, mới vừa rồi hắn từ đầu đến cuối đều không có nhìn nàng liếc mắt một cái, sợ là đã sớm không có đem nàng để ở trong lòng đi.

Cũng đúng, hắn bị thương trong khi nàng vẫn chưa đi thăm hắn, biết được hắn là vì hà bao của mình, trong lòng nàng cũng không động, Phó Trạm sợ là đã sớm tức giận nàng, căn bản liền không muốn thấy nàng.

____________

😍😍😍 Thực ra theo ý kiến chủ quan của mình, cô gái cổ đại làm vậy là khá lí trí. Nếu đổi lại trò này không do nam chính mà là do nam phụ làm thì chị em có tức điên lên ko? Hihi. Nhưng mà chương này đem tim mình cào ngứa quá 😍😍😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro