Chương 25: Có hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình Vô Tâm

——

Thẩm Vũ mới vừa bước vào Tồn Thiện cư, liền nhìn thấy Ôn Nguyệt Trăn mặc một bộ váy ngọc sắc thêu hoa dựa ở bên cạnh lão thái thái vừa nói vừa cười.

Lăng Châu cô nương phần lớn tính tình dịu dàng, thanh âm có làn điệu độc đáo mềm mại, hơn nữa thanh âm Ôn Nguyệt Trăn vốn đã dễ nghe, tất nhiên càng như dệt hoa trên gấm. Giờ phút này cái miệng nhỏ của nàng lúc đóng lúc mở, làm như cùng lão thái thái nói cái gì thú vị lắm, đem lão thái thái vui đến cười đến không khép miệng được.

Thẩm Vũ cong cong môi. Nghĩ đến biểu tỷ này vẫn giống như 6 năm trước, đều sẽ làm trưởng bối thích.

Ôn Nguyệt Trăn so với Thẩm Vũ lớn hơn một tuổi, năm nay mới vừa cập kê. Mái tóc đen nhánh đã được sơ thành búi tóc đơn giản của cô nương, trên tóc còn cài thêm một cái trâm chạm hoa mai, trang điểm tố nhã lại không kém phần đoan trang. Ôn Nguyệt Trăn sinh ra có dung mạo tốt, thêm làn da trắng nõn, đôi mắt to sáng, quỳnh mũi môi đỏ, vô luận nhìn như thế nào, đều có vẻ kiều mỹ khả nhân.

Chẳng qua, tuy Ôn Nguyệt Trăn bộ dạng xuất chúng, nhưng Thẩm Vũ vừa xuất hiện, tư sắc của nàng liền có chút không đủ nhìn. Thẩm Vũ mỹ mạo loá mắt, không giống Ôn Nguyệt Trăn không phóng khoáng như vậy, chỉ cần nàng lộ mặt, sẽ khiến cho người ta nhịn không được đi nhìn nàng, cười rộ lên càng tươi đẹp sáng lạn, làm người ta hận không thể đem ánh trăng trên trời hái xuống cho nàng chơi.

Lão thái thái thấy cháu gái bảo bối tới, liền đem Thẩm Vũ kéo đến một bên, trên mặt cười nói: "A Miên, đây là Trăn biểu tỷ ngươi, còn nhớ không?" Lão thái thái hôm nay tâm tình phá lệ tốt, đối với Ôn Nguyệt Trăn thập phần vui mừng.

Lại nói tiếp, Thẩm Vũ cùng Ôn Nguyệt Trăn ước chừng đã 6 năm không gặp.

Mà Ôn Nguyệt Trăn cũng từ tiểu cô nương bạch hoa nhu nhược đáng yêu trước kia, trưởng thành một đại cô nương duyên dáng yêu kiều. Thẩm Vũ giương mắt, thấy Ôn Nguyệt Trăn cũng đang nhìn mình, nàng vừa định mở miệng gọi, liền thấy Ôn Nguyệt Trăn đã nhiệt tình cầm tay nàng, khuôn mặt nhỏ thanh lệ đôi ý cười, tán thưởng nói: "6 năm không thấy, Lục muội muội thật xinh đẹp, nhìn giống như tiên nữ."

Nghe Ôn Nguyệt Trăn khen cháu gái mình, lão thái thái trong lòng cũng vui mừng, rồi nói: "Cũng không phải sao? Nhờ nương của A Miên, từ nhỏ sinh ra đã mỹ, bây giờ lại càng đẹp đến làm người ta không dời mắt được."

Ôn Nguyệt Trăn gật đầu phụ họa lời lão thái thái nói. Rồi sau đó mới giương mắt tinh tế đánh giá Thẩm Vũ.

Nói thật, Thẩm Vũ đích xác sinh đến quá mỹ.

Lúc trước nàng tới Định Quốc Công phủ làm khách, những biểu ca biểu đệ khác đều vây quanh Thẩm Vũ , khi đó nàng ăn mặc y phục cũ đi đến trong viện, nhìn Thẩm Vũ ăn mặc áo váy tinh xảo, trên cổ mang lạc vòng bằng vàng, trang điểm giống như tiểu tiên tử, hưởng thụ chúng tinh củng nguyệt , một gương mặt xinh xắn tràn đầy ý cười, làm nàng tức khắc dừng bước chân, trong lòng hâm mộ.

Mẫu thân nàng mất sớm, cha không biết cố gắng, sau lại sống nhờ ở nhà bà ngoại, tất nhiên phải ngoan ngoãn hiểu chuyện, không dám xảy ra sự cố. Ngày ấy tuy rằng khổ, nhưng ít nhất còn có bà ngoại yêu thương, nhưng từ khi thấy Thẩm Vũ về sau, nàng mới cảm thấy không cam lòng.

—— trên đời này chính là có loại người như vậy, từ nhỏ liền hưởng thụ tất cả tốt nhất, chưa từng có chịu qua một điểm khổ sở, mỗi người đều đem nàng trở thành minh châu trong lòng bàn tay .

Nghĩ đến đây, Ôn Nguyệt Trăn thu thu lông mi.

Ôn Nguyệt Trăn mấy năm nay vẫn luôn ở nhà bà ngoại. Bà ngoại nàng họ Hoa, là muội muội ruột của lão thái thái . Lão thái thái cùng người muội muội này quan hệ rất tốt, mà Ôn Nguyệt Trăn lại là ngoại tôn nữ mà Hoa lão thái thái đau lòng nhất, địa vị cũng giống như Thẩm Vũ ở trong lòng tổ mẫu của mình, chính là bảo bối của bà. Mấy năm nay Hoa lão thái thái thân thể càng ngày càng kém, lại không bỏ xuống được ngoại tôn nữ đáng thương này nhất, mắt thấy ngoại tôn nữ đã tới cập kê, lại vẫn ngoan ngoãn bồi ở bên người mình, Hoa lão thái thái tất nhiên là đau lòng.

Tuổi càng lớn, ngoại tôn nữ không bảo hộ được bao lâu, mới muốn đưa nàng đến nhờ cậy Định Quốc Công phủ.

Lão thái thái như thế nào không rõ tâm tư muội muội . Nếu đổi lại là bà, bà cũng sẽ vì nơi chốn của A Miên bảo bối mà suy nghĩ. Trước mắt Trăn tỷ nhi tới tuổi hôn phối, dung mạo tài hoa đều là xuất chúng, tính tình lại thoả đáng, nếu có thể ở Yến Thành tìm một nhà chồng tốt, bà cũng coi như là không có cô phụ muội muội phó thác.

Lão thái thái nhìn hai tiểu cô nương bên người, càng nhìn càng vui mừng, liền đối với Thẩm Vũ nói: "A Miên, hai ngày này là ngày nghỉ, Trăn biểu tỷ cũng vừa tới, hãy bồi nàng khắp nơi đi dạo. Ngươi khi còn nhỏ hay thích cùng Trăn tỷ nhi chơi, trước mắt ta liền đem Trăn tỷ nhi an bài ở Đinh Nhã viện. Chỗ kia cùng ngươi gần, về sau cũng hảo chăm sóc cho nhau ."

Đinh Nhã viện ở cách vách Minh Lan Tiểu trúc, hai nơi cực gần nhau.

Nhìn lão thái thái hôm nay tâm tình hảo, Thẩm Vũ cũng không dám nói gì, chỉ cười ngoan ngoãn gật đầu nói: " Tổ mẫu yên tâm, cháu gái nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố Trăn biểu tỷ."

Ôn Nguyệt Trăn nghe xong lúc sau liền nói một tiếng "Cảm ơn lão tổ tông", sau đó lại hướng về phía Thẩm Vũ cười cười: "Phiền toái Lục muội muội."

Ôn Nguyệt Trăn lần này từ Lăng Châu tới đây, bên người cũng chỉ có một nha hoàn Hạm Đạm. Người này y phục bình thường, nhìn cũng không thu hút. Thẩm Vũ liền mang theo Ôn Nguyệt Trăn ở Định Quốc Công phủ đi dạo, rồi về Đinh Nhã viện, ngày thứ hai mang theo Ôn Nguyệt Trăn ra phủ mua thêm một ít xiêm y, trang sức.

Kỳ thật Ôn Nguyệt Trăn cũng trang điểm bình thường, nhưng Thẩm Vũ không có quên nàng là Lăng Châu tài nữ tên tuổi.

Thẩm Vũ luôn thích cô nương trên người có vị thư hương, giống như Thẩm Diệu —— nàng từ nhỏ đã thích ngũ tỷ tỷ. Cho nên 6 năm trước đây Ôn Nguyệt Trăn tới , Thẩm Vũ lại thêm nhiều hơn một tỷ tỷ, trong lòng tự nhiên là vui mừng, lại không có nghĩ tới Ôn Nguyệt Trăn này không đơn giản như mặt ngoài nhìn đến như vậy.

Thẩm Vũ tự nhiên không muốn một mình cùng Ôn Nguyệt Trăn đi ra ngoài, liền kêu thêm Thẩm Diệu. Trong nhà có khách, Thẩm Diệu vô luận như thế nào đều sẽ rút ra thời gian tới, mà Thẩm Tường vừa nghe trong phủ có thêm một biểu cô nương, lại nghe Thẩm Diệu cũng muốn ra cửa, tất nhiên là cùng tới. Thẩm Vũ đương nhiên thấy vậy vui mừng

6 năm trước tất cả mọi người đều chơi đùa, cũng không phải mới gặp, hơn nữa đều là tiểu cô nương còn nhỏ, thường xuyên qua lại .

Nhìn Ôn Nguyệt Trăn và Thẩm Tường cùng đi chọn trâm, Thẩm Diệu nghiêng đầu, thấy Thẩm Vũ đang lẳng lặng đứng ở chỗ chọn kim quan, bộ dáng có chút thất thần. Thẩm Diệu đi qua, tri kỷ hỏi: "Lục muội muội muốn chọn kim quan?"

"Ân." Thẩm Vũ gật gật đầu. Nàng tùy tiện lấy ra một cái kim quan bằng ngọc đặt ở trên tay, nhíu mày nói, "Lần trước ta còn chưa có đưa lễ cho nhị cữu cữu, thường xuyên vì thế trì hoãn. Ngày mai đi thôn trang Học Họa, ta muốn mua một cái đưa cho nhị cữu, nhưng ta nhìn lâu như vậy, cũng không biết nên chọn cái nào mới tốt."

Lần trước cái kia nàng liếc mắt một cái đã nhìn trúng,lại bị Phó Trạm đoạt đi, mấy cái này lại không lọt vào được mắt nàng.

Thẩm Diệu đối với Hàn Minh Uyên cực kỳ kính nể, đôi mắt hạnh liền nghiêm túc đánh giá kim quan bày biện chỉnh tề , chọn một cái kim quan đối với Thẩm Vũ nói: "kim quan ngọc này chất lượng tốt, hơn nữa phía trên khắc trúc. Có lẽ Hàn tiên sinh sẽ rất thích."

Hàn Minh Uyên thích trúc.

Thẩm Vũ không ngờ Thẩm Diệu hiểu biết nhị cữu cữu nàng như vậy, nhất thời càng vui mừng. Nàng vội tiếp nhận kim quan trong tay Thẩm Diệu, nhìn không tồi, liền cười cười đối với Thẩm Diệu nói: "Vậy lấy cái này, ánh mắt ngũ tỷ tỷ cũng thật tốt."

Thẩm Diệu nhìn Thẩm Vũ tươi cười, một khuôn mặt nhỏ phấn phác, thật là đẹp, nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần. Thẩm Vũ theo bản năng kéo Thẩm Diệu nói một lát . Nàng nhìn thoáng qua Thẩm Tường cùng Ôn Nguyệt Trăn bên ngoài, đối với Thẩm Diệu chớp chớp mắt hỏi: "Đã nhiều ngày ngũ tỷ tỷ cùng tứ tỷ tỷ phát sinh chuyện gì vậy?"

Thẩm Diệu thông tuệ, tất nhiên là biết Thẩm Tường đối với nàng địch ý từ đâu mà ra. Bất quá cũng là tỷ muội nhà mình, ngày thường cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, có thể lui một bước liền lui một bước. Chỉ là, nàng thấy dọc theo đường đi Thẩm Vũ đối với Ôn Nguyệt Trăn không lạnh không nóng, nhất thời trong lòng cũng có chút minh bạch.

Huống chi trên mặt Thẩm Vũ trước nay không giấu được tâm sự.

Thẩm Diệu nói: "Tứ tỷ tỷ tính tình ngươi còn không biết, kỳ thật nội tâm không xấu, chính là thích so đo một chút, quay đầu lại ta cùng nàng hảo hảo trò chuyện, cũng liền không có việc gì." sự tình Hoắc tướng quân, nàng cũng không muốn đề cập.

Chỉ là......

Nghĩ đến ngày ấy tướng quân tuổi trẻ phấn chấn oai hùng lại đỏ mặt, Thẩm Diệu vẫn cảm thấy trong lòng thình thịch.

Từ Lâm Lang Quán đi ra, bốn tiểu cô nương đi đến Nhất Phẩm Cư dùng cơm.

Thẩm Vũ là khách quen Nhất Phẩm Cư, liền chọn tới một gian. Gian phòng này vị trí rất tốt, chỉ cần nghiêng đầu liền có thể thấy nước sông Minh Hà xanh thẳm . Trên mặt sông có rất nhiều thuyền hoa tinh xảo, bờ sông dương liễu lả lướt, thường có tốp năm tốp ba người lui tới.

"Nơi này cảnh trí cũng thật đẹp." Ôn Nguyệt Trăn thở dài.

Thẩm Tường hôm nay thật ra cùng Ôn Nguyệt Trăn ở chung cực tốt, đại để là hứng thú hợp nhau, hơn nữa Ôn Nguyệt Trăn cũng là phận ăn nhờ ở đậu, hai người cũng không xa cách. Quan trọng nhất, Ôn Nguyệt Trăn này tính tình dịu dàng, luôn thích khen người, điều này hợp ý Thẩm Tường.

Thẩm Tường chậm rãi nói: " Sông Minh Hà đương nhiên là đẹp. Bất quá đẹp nhất vẫn là đến ngày tết Thượng Nguyên, thời điểm buổi tối trên sông đèn sen phiêu mãn, mọi người lại mang mặt nạ dẫn theo đủ loại kiểu dáng hoa đăng ở bờ sông du ngoạn, kia mới thật náo nhiệt."

Lời này nói làm Ôn Nguyệt Trăn có chút hướng về.

Rốt cuộc dưới chân thiên tử mới là náo nhiệt nhất, cho nên nhân tài nơi khác đều muốn về đây.

Bàn gỗ mạ vàng bày biện đầy đủ đa dạng kiểu dáng thức ăn, Thẩm Vũ thích đậu hủ nơi này nhất, tương nấu chim cút cùng cua thịt song măng ti. Đồ ăn Nhất Phẩm Cư nhà bình thường không bao giờ ăn được, nhưng với Thẩm Vũ mà nói, lại không hiếm lạ. Hàn thị từ nhỏ thương nàng, lão thái thái lại sủng nàng, vẫn luôn thích ăn gì liền ăn đó, ăn ngon ngày ngày.

Bất quá Thẩm Vũ cũng không có tiêu xài, bằng không đã sớm dưỡng thành tính tình nuông chiều .

Thẩm Tường cười ngâm gắp cho Ôn Nguyệt Trăn một khối gà lá sen.

Khó có được thấy Thẩm Tường nhiệt tình như vậy, Thẩm Vũ có chút sửng sốt. Bất quá cũng không có nghĩ nhiều, chỉ lo ăn uống thỏa thích, lần trước cùng Hàn thị tới đây, còn có đại bá mẫu cùng tiểu thẩm thẩm, Hàn thị tự nhiên muốn nàng nhai kỹ nuốt chậm, mang dáng vẻ thục nữ .

Vì muốn làm Tưởng thị cùng Lâm thị nhìn xem nữ nhi nàng có bao nhiêu đoan trang hiền thục.

Thẩm Vũ đương nhiên ngoan ngoãn làm theo, không dám nói nhiều, càng không dám ăn nhiều.

________

Sau khi bốn người dùng cơm xong liền trở về Quốc công phủ.

Thời điểm chạng vạng, Ôn Nguyệt Trăn liền tới tiểu viện Minh Lan của Thẩm Vũ. Thẩm Vũ tất nhiên là đứng dậy hoan nghênh. Ôn Nguyệt Trăn nhìn Thẩm Vũ áo váy rực rỡ , lúc sau mới nói ý đồ đến, "Nghe nói Lục muội muội vào môn hạ Hàn tiên sinh. Ta đối với Hàn tiên sinh ngưỡng mộ đã lâu, Lục muội muội ngày mai có thể hay không mang ta đi Minh Sơn trang với?"

Ôn Nguyệt Trăn muốn đi thôn trang.

Thẩm Vũ có chút khó xử.

Nhưng Ôn Nguyệt Trăn không thể so sánh với Thẩm Tường, nàng cũng không thể quá mức quyết đoán cự tuyệt. Thẩm Vũ nghĩ nghĩ, đối với Ôn Nguyệt Trăn nói: "Ta hỏi nhị cữu cữu một chút , nếu hắn đáp ứng, ta hôm sau liền mang Trăn biểu tỷ đi."

Ôn Nguyệt Trăn nhìn Thẩm Vũ liên tục nói vài tiếng "Cảm ơn Lục muội muội", lúc sau đi ra Minh Lan Tiểu trúc.

Cốc Vũ đứng ở một bên thấy Ôn Nguyệt Trăn đi rồi nhịn không được nói: " Ôn cô nương thật đúng là dịu dàng nhã nhặn , lịch sự, nói chuyện thanh âm mềm mại, thật là dễ nghe. Nghe nói Lăng Châu cô nương mỗi người đều là khí chất an tĩnh như vậy, Ôn cô nương lại là tài nữ đọc đủ thứ thi thư, thật là làm người ta ngưỡng mộ."

Thẩm Vũ không nói gì.

Ngày thường Lập Hạ bồi ở bên người Thẩm Vũ lâu nhất, tự nhiên cũng hiểu biết tính tình Thẩm Vũ nhất, trong lòng âm thầm nghĩ: Có vẻ tiểu thư không quá thích vị biểu cô nương này.

*******😍😍😍 vote nhé

Nhị cữu cữu nàng tất nhiên đồng ý, ngày thứ hai Thẩm Vũ trở về liền sai Lập Hạ đi một chuyến đến Đinh Nhã viện, báo cho Ôn Nguyệt Trăn ngày mai cùng nàng đến thôn trang. Việc này làm Ôn Nguyệt Trăn cao hứng không thôi.

Ngày hôm sau Thẩm Vũ liền mang theo Ôn Nguyệt Trăn đi Minh Sơn trang.

Ra cửa cần thể diện, hơn nữa là bái phỏng Hàn Minh Uyên. Ôn Nguyệt Trăn liền mặc một bộ váy thủy lam hoa tiêu, uyển chuyển nhẹ nhàng, tà váy phiêu dật. Nàng ta so với Thẩm Vũ lớn tuổi một tuổi, vòng eo tinh tế, trước ngực cũng căng phồng, tương đối khả ái. Hơn nữa Ôn Nguyệt Trăn sinh ra kiều nhu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, dáng người lả lướt, càng có vẻ nhu nhược đáng yêu.

Làm cô nương gia như Thẩm Vũ có chút sửng sốt.

Trách không được nương vẫn luôn nói với nàng ngực lớn mới tốt.

Tuy rằng Thẩm Vũ không thích thấy nàng ta, nhưng không thể không nói,trên người Ôn Nguyệt Trăn đích xác có một phong vị đặc biệt mà tiểu cô nương Yến Thành chưa từng có.

Hôm nay Thẩm Vũ lại chỉ ăn mặc sạch sẽ nhanh nhẹn, không giống Ôn Nguyệt Trăn váy áo uốn lượn phết đất, huống hồ chờ lát nữa thả câu, nếu ăn mặc rườm rà cũng tương đối phiền toái.

Thẩm Vũ đưa Ôn Nguyệt Trăn đến bên đình mà cữu cữu vẫn thường hóng gió.

Xuyên qua rừng trúc, đi đến đình , Thẩm Vũ lại phát hiện hôm nay bên trong còn có người khác. Nàng nhất thời dừng bước chân, không biết nên hay không nên đi lên trước.

—— tuy chỉ là một cái bóng dáng, nhưng nhìn thân hình không nhiễm bụi kia, nàng liếc mắt một cái là nhận ra hắn.

Phó Trạm sao lại ở chỗ này? Tay áo Thẩm Vũ nắm thật chặt.

Hàn Minh Uyên thấy cháu gái tới, lại nhìn thoáng qua tiểu cô nương bên người nàng, liền biết đó là biểu tỷ trong miệng Thẩm Vũ. Mà người vốn đưa lưng về phía Thẩm Vũ uống trà là Phó Trạm cũng quay đầu lại, mặt hắn không có biểu tình, ánh mắt thanh lãnh, không nhanh không chậm giương mắt nhìn thoáng qua Thẩm Vũ.

Thẩm Vũ lập tức liền chột dạ.

Việc hà bao...... Nàng nuốt lời.

Thẩm Vũ không dám nhìn sắc mặt Phó Trạm, trong lòng cực kỳ thấp thỏm, liền dứt khoát nghiêng đầu nhìn Ôn Nguyệt Trăn. Ôn Nguyệt Trăn cũng chỉ liếc nhìn Phó Trạm một cái, sau đó lẳng lặng rũ mắt không có nhìn nữa. Thẩm Vũ nhìn Ôn Nguyệt Trăn hở ra một đoạn cổ, trắng nõn tinh tế, âm thầm bội phục: Ôn Nguyệt Trăn cư nhiên không có bị sắc đẹp Phó Trạm mê hoặc.

Phó Trạm sinh ra quá xuất sắc, nếu hôm nay đổi lại là Thẩm Tường, phỏng chừng đã sớm không chớp mắt nhìn, xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, một bộ dáng thiếu nữ hoài xuân. Nhưng Ôn Nguyệt Trăn lại điềm nhiên đối mặt, hoàn toàn ra dáng tiểu thư khuê các.

Thẩm Vũ càng thêm cảm thấy Ôn Nguyệt Trăn này lợi hại.

"Cữu cữu đã có khách, ta đây trước mang Trăn biểu tỷ đi đến bên hồ một chút." Thẩm Vũ cười khanh khách như thường nói. Tuy nói có nhị cữu cữu ở đây, Phó Trạm không có khả năng lại dây dưa nàng, nhưng nàng cũng không biết Phó Trạm vì sao đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa nàng biết nhị cữu tính tình luôn cổ quái, hiếm khi nguyện ý kết giao bằng hữu.

Mà nay lại cùng Phó Trạm uống trà, nghiễm nhiên đã xem Phó Trạm là tri kỷ.

Thẩm Vũ đưa Ôn Nguyệt Trăn đi đến hồ câu cá. Chắc là hôm nay thấy Phó Trạm, nhất thời trong lòng có chút bực bội, Thẩm Vũ hơi mất hồn mất vía.

Mà Ôn Nguyệt Trăn lại giương mắt lặng lẽ đánh giá Thẩm Vũ một chút.

Từ khi thấy vị công tử áo trắng kia về sau, Thẩm Vũ liền có chút thất thần, nhưng công tử đó một con mắt đều không có nhìn Thẩm Vũ một cái.

Dung mạo Thẩm Vũ xuất chúng như vậy , nam tử kia cư nhiên không có một tia động tâm. ( tui: Haha😂😂)

...... Thật là khó được.

Ôn Nguyệt Trăn nghĩ tới dung mạo cùng khí chất người kia, liền biết người này không phú cũng quý, hơn nữa có thể lọt vào mắt Hàn tiên sinh, nhất định có năng lực. Thẩm Vũ rốt cuộc cũng chỉ mười ba, gặp phải một nam tử tuấn mỹ ôn nhuận như vậy, nàng sẽ động tâm cũng là bình thường.

Năm đó coi như may mắn Thẩm Vũ lông tóc không hao tổn gì, lần này nếu có thể đoạt được người trong lòng nàng, cũng coi như đã thắng nàng.

(tui: Haha 😖😖)

Tưởng tượng như vậy, Ôn Nguyệt Trăn liền cong cong môi.

Vì nhị cữu cùng Phó Trạm đang nói chuyện, một chốc sẽ không lại đây, Thẩm Vũ liền cùng Ôn Nguyệt Trăn cùng nhau ngồi vào đại thụ bên hồ câu. Nàng đem một cây cần câu cho Ôn Nguyệt Trăn, nói: "Đây là việc mỗi ngày ta phải làm , Trăn biểu tỷ có câu cá chưa?"

Ôn Nguyệt Trăn tay cầm cần câu dừng một chút, lại cảm thấy Thẩm Vũ này đang trêu đùa nàng.

—— Hàn tiên sinh là dạy nàng ta vẽ tranh, nàng ta mang theo mình tới bên hồ này câu cá làm cái gì?

Bất quá lời này Ôn Nguyệt Trăn tự nhiên sẽ không nói.

Nàng nghiêng đầu nhìn gương mặt Thẩm Vũ, ở bóng cây, vốn là tiểu cô nương mỹ mạo càng tăng thêm vài phần linh động khác. Thẩm Vũ vốn hiếu động, khi còn bé luôn tươi đẹp đáng yêu, trước mắt lại lẳng lặng ngồi thả câu, trên người đột nhiên nhiều thêm một cổ khí chất thoát tục.

Ôn Nguyệt Trăn lập tức liền minh bạch.

Người tập họa chú ý nhất chính là tâm cảnh. Mà Thẩm Vũ tuổi này hoạt bát hiếu động, chỉ có lẳng lặng thả câu như vậy, mới có thể làm lòng yên tĩnh xuống được. Ôn Nguyệt Trăn cầm cần câu trong tay, một đôi đôi mắt đẹp nhìn về phía mặt hồ. Nàng biết Thẩm Vũ vẫn nhớ về sự kiện 6 năm trước, cho nên đã nhiều ngày tuy rằng đối với nàng khách khách khí khí, nhưng thực tế lại là xa cách.

Tuy là tới Định Quốc Công phủ, nhưng nhìn thái độ bọn hạ nhân, nàng tất nhiên là biết địa vị Thẩm Vũ ở Định Quốc Công phủ.

Ôn Nguyệt Trăn nhăn mày, có chút tâm phiền ý loạn, bèn nghiêng đầu đối với Thẩm Vũ nói: "Lục muội muội, ta nghe nói Minh Sơn trang này hoa hải đường không tồi. Ta đối với thả câu dốt đặc cán mai, nếu không ta đi nhìn hoa một cái?"

Như thế, Thẩm Vũ tất nhiên là đứng lên, tính toán bồi nàng cùng đi.

Ôn Nguyệt Trăn lại vội nói: "Hôm nay làm Lục muội muội mang ta tới đây vốn chính là phiền toái, như thế nào lại quấy rầy Lục muội muội làm việc? Lục muội muội yên tâm, ta sẽ không đi xa, có Hạm Đạm bồi ta được rồi."

Thẩm Vũ tự nhiên cũng lười đến bồi nàng, liền sai Lập Hạ đi gọi tiểu đồng bên người nhị cữu nàng đưa Ôn Nguyệt Trăn đi xem hải đường, sau đó bản thân lại lẳng lặng nhìn mặt hồ thả câu.

Mấy tháng này, lúc bắt đầu còn bực bội nhưng bây giờ lòng nàng lại yên tĩnh, đích xác đã xảy ra không ít biến hóa.

Mới đầu nàng vẫn luôn không rõ nhị cữu cữu vì sao phải bắt nàng thả câu, trước mắt đã hiểu —— hắn là muốn cho mình học được kiên nhẫn.

Cần câu giật giật, Thẩm Vũ thoáng chốc vui mừng, nhìn thời cơ chín mùi, liền tính toán đem cần câu thu lên, lại nghe phía sau có tiếng bước chân. Thẩm Vũ chợt nhíu mày, nhỏ giọng "Hư" một tiếng, ngữ khí oán trách nói: "Lập Hạ ngươi nhẹ một chút, đừng dọa chạy cá."

Nhưng ngay sau đó, một đôi tay ấm áp hữu lực từ phía sau đem thân mình nàng vòng lấy, bàn tay khớp xương cân xứng phủ lên tay cần cầm câu của nàng . Thẩm Vũ ngẩn ra, ngửi được mùi vị trên người người tới liền biết hắn là người phương nào, mà tư thái ái muội thân mật như thế làm khuôn mặt nàng lập tức đỏ lên, quên thu luôn cần câu.

"Phó Trạm!" Thẩm Vũ không thể nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi hô thẳng kỳ danh.

Mỹ nhân nổi giận, lại có một phen tình thú khác.

Phó Trạm ôm lấy tiểu cô nương không lương tâm vào ngực, nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, đem cần câu nhấc lên , mang con cá chép đã cắn mồi từ không trung vẽ ra một vòng cung, sau đó "Thình thịch" một tiếng ổn định rơi xuống bên trên thùng gỗ, bắn ra một chút bọt nước.

Phó Trạm lại ôm chặt thêm một chút, nhìn vành tai đỏ bừng của tiểu cô nương, điềm nhiên đem cằm để ở trên vai nàng, trầm giọng nói: "Nếu lúc này chúng ta cùng ngã xuống, ta lại đem nàng cứu lên...... Nàng có phải hay không không còn có lý do chạy mất?"

Thẩm Vũ khiếp sợ.

Lấy tính tình Phó Trạm, loại chuyện này cũng không phải làm không được. Nàng muốn tránh thoát vòng ôm của hắn, nào biết môi Phó Trạm lại hôn lên vành tai nàng, thở dài lại bất đắc dĩ nói: "Chính là bổn vương lại như thế nào bỏ được đâu?"

Lần trước người rơi xuống nước, nàng bị bệnh suốt một tháng. Hôm nay nhìn bộ dáng nàng, cũng đã gầy đến thế, bế lên dường như không có gì thịt trên người, nơi nào giống như tiểu thư được nuông chiều từ bé ?

Thẩm Vũ hấp hấp môi, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Nhưng mà nàng thực thanh tỉnh.

Nơi này dễ thấy được, hạ nhân lui tới lại nhiều, nếu bị nhìn thấy, nàng còn có cái gì trong sạch đáng nói? Nàng rõ ràng muốn tức giận tránh thoát, nhưng cũng không biết sao lại thế này, một chút cốt khí đều không có, chỉ không đầu không đuôi nói một câu: "...... Ta không muốn đem hà bao tặng cho ngươi."

Hắn lúc nào cũng bá đạo lại vô lễ, thích khi dễ trêu đùa nàng, hơn nữa lại âm tình bất định làm người ta đoán không ra tâm tư, nàng dựa vào cái gì muốn đem hà bao của mình đưa cho một người nam nhân như vậy?

Đã là đầu thu, trên mặt hồ gió cũng có chút lớn, thanh âm nàng vừa thấp vừa nhỏ, nghe có vài phần tội nghiệp.

Nghe xong Thẩm Vũ nói, Phó Trạm một chút đều không có tức giận, càng không muốn giống hai lần trước đối với nàng lãnh đạm. Hắn cúi đầu nhìn sườn mặt tiểu cô nương an tĩnh trắng nõn, ngữ khí ôn nhu giống như dỗ dành tiểu hài tử, hỏi: "...... A Miên, vậy nàng muốn đem hà bao đưa cho ai?"

Tiểu cô nương này, trong lòng rõ ràng là có hắn.

_____________

😍😍😍 mình rất thắc mắc, sao Phó Trạm lại thay đổi thái độ 180 độ vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro