Chương 29: Hạ lưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình Vô Tâm

Sau khi thăm Ngọc Toàn quận chúa, ba tiểu cô nương liền ra ngoài.
Thẩm Vũ nhận thấy được Minh Nguyệt công chúa nhiệt tình, nhất thời cũng không dám cự tuyệt, một đường ra tiền viện chỉ có ba người.

Tiền viện có không ít tiểu cô nương tuổi xấp xỉ nhau đều tụ lại trò chuyện, người tuổi nhỏ hơn một chút thì truy đuổi đùa giỡn nhau, nhìn thật náo nhiệt. Hôm nay là đại thọ lão Vương phi, các nhóm thế gia nữ nhi cũng không quá câu nệ.
Mười hai mười ba tuổi tuổi cũng không còn nhiều thời gian tự tại , chờ khi mười bốn cập kê, nên chuẩn bị nghị thân. Một khi đã gả đến nhà chồng, cuộc sống cũng không thể thoải mái so với trước kia được, đến lúc đó liền sẽ hoài niệm tuổi vô ưu vô lo này.
Hôm nay tới đây có một số tiểu cô nương thường ngày vẫn gặp nhau, đều là quen thuộc, lập tức liền hợp lại.
_________😍😍😍

    Lão thái thái đối với Ôn Nguyệt Trăn vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh nói: “Trăn tỷ nhi, ngươi cũng đi theo A Miên các nàng cùng trò chuyện đi.”
Lão thái thái biết Ôn Nguyệt Trăn tính tình dịu dàng, ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Lúc nào nàng cũng bồi ở bên người mình, những phu nhân Yến Thành khác cũng toàn cho rằng nàng là Định Quốc Công phủ tiểu thư , luôn khen nàng xinh đẹp, khí độ trên người cũng rất tốt. Nhưng khi biết Ôn Nguyệt Trăn là biểu cô nương ở Lăng Châu, họ liền đối với Trăn tỷ nhi hứng thú nhạt dần, bất quá cũng có lệ khen vài câu.
Lão thái thái trong lòng rõ ràng, tuy Trăn tỷ nhi bộ dáng tốt, nhưng thân phận này còn đó, Yến Thành mỗi người đều đem đôi mắt đặt ở trên cao, đương nhiên không nguyện ý để cô  nương có thân phận như vậy làm tức phụ.

Ôn Nguyệt Trăn gật gật đầu, đi qua bên phía Thẩm Vũ .
Ôn Nguyệt Trăn hôm nay ăn mặc thể diện, dung mạo khí chất cũng không chút nào  thua quý nữ ở đây.
Nàng giương mắt nhìn đám người bên Thẩm Vũ,  trong tay áo không tự giác nắm thật chặt.
Thẩm Diệu nhìn thấy nàng ta, vội cười đem Ôn Nguyệt Trăn kéo vào, đem Ôn Nguyệt Trăn giới thiệu cho các quý nữ ở đây. Thẩm Diệu ở Yến Thành rất có địa vị, nhưng lúc này đại đa số đều xem thường Ôn Nguyệt Trăn, dù sao nói trắng ra Ôn Nguyệt Trăn này chẳng qua chỉ là ăn nhờ ở đậu, nhưng cũng nể mặt Thẩm Diệu, tự nhiên cũng khách khí gọi “Ôn cô nương” một tiếng , sau đó khen nàng ta bộ dáng xinh xắn.
Ôn Nguyệt Trăn mỉm cười chào hỏi, một chút đều không ngượng ngùng câu nệ, có vẻ tự nhiên hào phóng.
Còn Thẩm Vũ lại bị Minh Nguyệt công chúa lôi kéo cùng nói chuyện phiếm.
Minh Nguyệt công chúa nhìn Thẩm Vũ, thầm nghĩ mình lần trước lòng dạ quá hẹp hòi. Bởi vì sự tình hoàng huynh bị thương , nàng mới giận chó đánh mèo Thẩm Vũ, nhưng nói trắng ra thì chuyện này đích xác không liên quan đến Thẩm Vũ . Hơn nữa lấy sự chấp nhất của hoàng huynh, Thẩm Vũ sớm hay muộn cũng sẽ trở thành tẩu tẩu nàng.
Bất quá ai kêu vị Thẩm lục tiểu thư này lớn lên quá đẹp, làm người ta vừa thấy liền thích.
Minh Nguyệt công chúa lột quả quýt, lột đến thật sạch sẽ , mới duỗi tay đưa cho Thẩm Vũ, đôi mắt xinh đẹp nói: “Vũ tỷ tỷ, mời.”
Thẩm Vũ nào dám nhận a? Nàng hơi ngây ngốc, rồi mau hoàn hồn nói: “Công chúa điện hạ quá khách khí.”
Minh Nguyệt công chúa là người yêu ghét rõ ràng, đối với người mình để ý, có thể moi tim đào phổi; còn đối với người mình chán ghét, nửa điểm mặt mũi cũng không cho. Nàng đem  quả quýt đã lột sạch nhét vào trong tay Thẩm Vũ , sau đó liền chọc miếng điểm tâm, hướng miệng Thẩm Vũ đút tới .
Thẩm Vũ lúc này mới nhịn không được nói: “Công chúa điện hạ có phải hay không có việc?”
Minh Nguyệt công chúa ngượng ngùng thu hồi tay, cắn một ngụm điểm tâm, đối với Thẩm Vũ nói: “Vũ tỷ tỷ, ta nào có chuyện gì a, chỉ là…… Chỉ là lần trước ở thôn trang, ta đối với vũ tỷ tỷ thái độ……” Nói tới đây, Minh Nguyệt công chúa lại cắn cắn môi.
Còn tưởng là chuyện gì lớn , nguyên lai là bởi vì cái này. Thẩm Vũ lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, mặt mày thoáng chốc nhiễm ý cười, đối với Minh Nguyệt công chúa nói: “Công chúa điện hạ không cần quá để ý.”
Thấy Thẩm Vũ quả thực một chút đều không để ý, Minh Nguyệt công chúa  thở dài nhẹ nhõm, sau đó duỗi tay nắm lấy tay Thẩm Vũ, cười cười nói: “Vũ tỷ tỷ thật tốt.”
—— ánh mắt hoàng huynh nàng thật tốt.

Ôn Nguyệt Trăn nghiêng đầu hướng nhìn phía Thẩm Vũ , thấy nàng cùng tiểu cô nương bên cạnh tươi cười vui vẻ, mới biết vị tiểu cô nương này lại là thân muội Kỳ Vương - Minh Nguyệt công chúa. Kỳ Vương là hảo huynh trưởng luôn sủng muội muội, bây giờ Thẩm Vũ lại cùng Minh Nguyệt công chúa vui vẻ ,   hàm ý không cần nói cũng biết. Ôn Nguyệt Trăn nhớ tới ngày ấy ở Minh Sơn  trang kinh hồng thoáng nhìn, phong tư dung mạo Kỳ Vương quả thực là làm người khó quên.
Ôn Nguyệt Trăn cong cong môi, không muốn suy nghĩ nữa .

________😍😍😍😍
Lão thái thái cùng lão Vương phi bên này lại nhịn không được nghị luận đám tiểu cô nương. Lão thái thái thở dài: “Cuộc sống này trôi thật quá nhanh.” Lại qua thêm một hai năm, hai đứa cháu gái nhỏ của bà cũng phải gả cho người ta rồi , kêu trong lòng bà như thế nào bỏ được?
Lão Vương phi cũng đồng cảm, bất đắc dĩ nói: “Tôn tử cùng cháu gái ta cũng đều  không cho người bớt lo, nhìn một cái xem, nào có ai mười tám tuổi còn không thành gia, chẳng lẽ muốn muội muội hắn gả trước sao?”
Nghe ra phiền não trong lời nói của lão Vương phi , lão thái thái vội an ủi nói: “Hoắc Tiểu tướng quân tuổi trẻ tài cao, tự nhiên không lo cưới không được hảo cô nương, có lẽ là Hoắc Tiểu tướng quân ánh mắt quá cao đi.”
Lão Vương phi lúc này mới nói: “Ngày ngày chỉ giơ đao múa kiếm, trở lại trong phủ thì nghiên cứu binh thư, chính là nửa điểm tâm tư khác đều không có, nơi nào là ánh mắt quá cao a.” Lão Vương phi thật sầu mà,  việc hôn nhân của cháu trai chính là cục đá lớn trong lòng bà. Ngày thường chinh chiến sa trường làm người tổ mẫu này lo lắng đề phòng cũng liền thôi, trở lại trong phủ cũng cố chấp không muốn thành thân, trì hoãn đi xuống, đã sắp hai mươi, đến lúc đó người cùng lứa tuổi cũng đều có một đàn con luôn rồi .

  Khang Vương phi ngồi ở một bên cũng không dám nói tiếp.
Vì việc hôn nhân nhi tử, nàng cũng rầu thúi ruột. Nhưng nhi tử lại cố chấp, luôn miệng nói không muốn trì hoãn nhân duyên của cô nương tốt . Nhìn xem đây là nói cái gì, hắn là tướng quân Đại Tề tuổi trẻ chiến công hiển hách, được Hoàng Thượng coi trọng, trời sinh lại tuấn tú lịch sự, nào có cô nương gia nào không muốn gả cho nam tử như vậy ? Hơn nữa thân là võ tướng, ra cửa đánh giặc bảo vệ quốc gia là chuyện thường, thê tử đương nhiên phải thấu hiểu , hảo hảo quản lý gia đình .
Nhưng mà Khang Vương phi cũng biết, không có nữ nhân nào không muốn cùng bên cạnh phu quân mình. Cũng vì phu quân hàng năm chinh chiến sa trường, nàng vào cửa ba năm mới hoài  hài tử, qua 6 năm sau mới sinh Ngọc Toàn, cũng may bây giờ đã khổ tận cam lai. Chính mình đã trải qua, nói câu thật lòng —— nàng cũng không muốn gả nữ nhi  cho một tướng quân hàng năm bên ngoài.
Nhưng đổi lại nhi tử chính mình là tướng quân,  tâm tình đã không giống nhau.
Khang Vương phi nhìn về phía Thẩm Vũ, thấy Thẩm Vũ kiều mỹ đáng yêu, mặt mày tươi cười, sinh ra đã làm người khác cực kỳ vui vẻ . Một tiểu cô nương nũng nịu như vậy , nếu sau này thành thân ngày ngày độc thủ không khuê, nàng nhìn cũng đau lòng.
Lão thái thái là người từng trải, thấy lão Vương phi vẫn luôn dẫn dắt việc hôn nhân của tôn tử , bây giờ lại thích A Miên như vậy, liền biết có lẽ lão Vương phi  vừa ý A Miên. Mà nhìn hôm nay A Miên trang điểm, đại để Hàn thị cũng có tâm tư này,  thời điểm lúc trước ra ngoài, Hàn thị cũng sẽ không đem nữ nhi trang điểm đến xuất sắc như vậy.
Hôm nay cũng có không ít người nhìn cháu gái bà.
Lão thái thái sao lại không thích Hoắc Tiểu tướng quân? Nếu như đem cháu gái gả đến Khang Vương phủ, kia chính là tốt nhất,  hơn nữa lão Vương phi là người hiểu lý lẽ , Khang Vương cùng Khang Vương phi cũng rất dễ dàng ở chung.
Chỉ là lão thái thái trong lòng vẫn có sầu lo.
Việc hôn nhân của cháu gái bảo bối yêu cầu thận trọng suy xét, dù sao cũng là đại sự cả đời, hơn nữa bây giờ A Miên cũng chưa cập kê, việc nghị thân này cũng không vội, trước nhìn ý tứ Khang Vương một chút , dù sao ở Khang Vương phủ, Khang Vương mới là chủ nhân.
Tưởng thị bên cạnh nhấp một ngụm trà, im lặng không nói một lời . Trong lòng thầm nghĩ , nhìn tình hình hôm nay, Khang Vương phi cố ý kết thân, lại còn có nhìn tới Thẩm Vũ.
Tưởng thị ngày thường đối Thẩm Vũ cũng rất thích, nhưng mẫu thân trong lòng đau nhất vẫn là nữ nhi của mình . Nàng cũng không có muốn đem nữ nhi gả đến Khang Vương phủ, dù sao việc hôn nhân nữ nhi còn phải do Quốc Công gia định đoạt. Chỉ là hôm nay nàng mang nữ nhi tới,  không người nào nhìn là không khen, nhưng lão Vương phi  này, lại vẫn nhìn trúng Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ đích xác bộ dáng rất đẹp, nhưng chọn con dâu coi trọng nhất chính là phẩm tính, khác không nói, nhưng tính tình Diệu nhi nhà nàng phóng mắt toàn bộ Yến Thành, không số một cũng không ai dám tranh hai.
—— có thể đều là bệnh chung những mẫu thân, thích người khác khen nữ nhi của mình, hơn nữa cho rằng nữ nhi mình mới là tốt nhất.
Vì việc đó, Tưởng thị  có chút rầu rĩ không vui. Nhưng nàng dù sao vẫn là chủ mẫu Định Quốc Công phủ , sao sẽ  vì một chút việc nhỏ như vậy liền tính toán chi li, tất nhiên phải khí chất quý phái, trên mặt mang theo ý cười khéo léo.

________😍😍😍😍😍

Thẩm Vũ bên này chơi đùa đến vui vẻ.
Đôi mắt bịt một tầng khăn lụa, tay thật cẩn thận thăm dò đường đi đằng trước , hai tiểu cô nương trốn ở hai bên nhát gan không dám ra. Đúng lúc này, Thẩm Vũ lại dừng bước. Nàng lẳng lặng đứng trong chốc lát, lúc sau khóe môi nâng lên một nụ cười , hướng tới bên tay phải đi đến, một tay đem người bắt lấy.
Bị bắt chính là Minh Nguyệt công chúa.
Minh Nguyệt công chúa không phục, hét lên: “Vũ tỷ tỷ, lụa mang khẳng định là nhìn thấy, vừa rồi ta một chút âm thanh đều không có, vũ tỷ tỷ đây là chơi xấu.”
Thẩm Vũ có chút dở khóc dở cười.
Nàng cởi dải lụa xuống dưới, đưa cho Minh Nguyệt công chúa, nói: “Đây là dây lưng, nguyên liệu lại rắn chắc, hoàn toàn không thể nhìn thấy.”
Minh Nguyệt công chúa thử mang bịt mắt vào, quả thật thấy một mảnh đen như mực.
Thẩm Vũ cười cười.
Kỳ thật thời điểm bịt mắt mới vừa rồi, nàng thật không nhìn thấy. Nhưng có người thì phải có hơi thở,  mấy tháng nay nàng theo nhị cữu câu cá, khác không học được, lại duy nhất hiểu được hai chữ “Tĩnh tâm” . Bịt mắt vào, tuy rằng trước mắt đen như mực , nhưng lại được tĩnh, vì vậy vẫn có thể nhận thấy được người bên cạnh, có thể nghe được hô hấp của các nàng .
Chẳng qua ai kêu Minh Nguyệt công chúa cách nàng gần nhất, thuận tay bắt luôn nàng ấy tới thôi.
Đến lượt Minh Nguyệt công chúa bịt mắt, Thẩm Vũ liền mang theo Lập Hạ ra ngoài trốn.

_____😍😍😍

  Khang Vương phi rất thích hoa cúc, vì vậy trong viện Khang Vương phủ rộng lớn cũng đầy hoa cúc nở rộ, có đơn cánh nhiều cánh, hơn nữa còn có có “Lục mẫu đơn”.
Lục mẫu đơn là hoa cúc rất quý , màu sắc và hoa văn xanh biếc như ngọc, trong suốt ướt át, thật sự đẹp không sao tả xiết.
Thẩm Vũ chưa kịp nhìn, đôi mắt chỉ lướt qua.
Đi qua hành lang , Thẩm Vũ  đến sau một núi giả, không ngờ nhìn thấy Phó Trạm đang lẳng đứng đó. Hắn mặc y phục tím đen, thần sắc lạnh nhạt.
Thẩm Vũ liếc mắt một cái liền nhận ra kim quan hắn mang, chính là cái lần trước nàng ở Lâm Lang Quán lựa chọn để tặng cho nhị cữu, lại bị Phó Trạm đoạt đi .
Thẩm Vũ ngơ ngác ngẩng đầu, đạm nhiên nhìn Phó Trạm, vừa định xoay người chạy trốn, lại bị Phó Trạm  bắt lại được dễ như trở bàn tay, kéo nàng tới phía sau núi giả .
Lập Hạ cảm giác không ổn chạy nhanh đi lên, lại bị cận vệ của hắn cản lại .
Lập Hạ hung hăng trừng mắt nhìn tên này hừ lạnh, nói: “Thủ hạ bại tướng, còn dám ngăn bổn cô nương?”
Cận vệ nào dám chọc Lập Hạ a, chỉ thấp giọng nói: “Lập Hạ cô nương,  Vương gia nhà ta đối với Thẩm lục tiểu thư là thật tình. Ngươi yên tâm, Vương gia chỉ cùng Thẩm lục tiểu thư nói chuyện một lát , Vương gia của chúng ta chính là chính nhân quân tử.”
Chính nhân quân tử? Người nào chính nhân quân tử sẽ  luôn quấn lấy tiểu thư nhà nàng như vậy?
Lập Hạ nhíu mi nói: “Nếu là Vương gia thật lòng với tiểu thư , nên tôn trọng tiểu thư, mà không phải…… Như vậy chỉ làm hỏng thanh danh tiểu thư nhà ta.” Kỳ Vương có quyền thế, tiểu thư nhà nàng sao có thể phản kháng ? Hơn nữa chỉ cần vừa lộ ra tiếng , thanh danh tiểu thư còn gì đáng nói. Lúc trước nàng vẫn luôn lo lắng tiểu thư sẽ thích Kỳ Vương , làm ra chuyện hồ đồ, nhưng mấy ngày nay nàng nhìn thấy rõ ràng ——  tiểu thư căn bản không thích Kỳ Vương.
“Ngươi tránh ra.” Lập Hạ xoa xoa nắm tay, phát ra cả tiếng vang. Cận vệ từng ăn qua khổ của Lập Hạ , nhưng lúc ấy dù sao cũng vì quá mức khinh địch, nếu muốn thật sự động thủ, Lập Hạ cô nương này cũng không phải đối thủ của hắn. Nhưng mà, hắn cũng không dám động thủ, phải biết rằng Lập Hạ cô nương chính là nha hoàn thân cận nhất của Thẩm lục tiểu thư a .
Hắn tận tình khuyên bảo nói: “Ngươi nghe một chút, tiểu thư nhà ngươi trước mắt không có kêu cứu, đã nói lên Vương gia không có khi dễ người.”
Lập Hạ lạnh lùng hừ một tiếng. Nơi này là Khang Vương phủ, tiểu thư nhà nàng có thật bị hại, cũng chỉ có thể nuốt xuống bụng .
Thấy Lập Hạ không tin, cận vệ lại nói: “Lập Hạ cô nương, mấy ngày trước là Thẩm lục tiểu thư cho ngươi đem hà bao tặng cho  Vương gia nhà ta, ý tứ  này Lập Hạ cô nương chẳng lẽ còn không rõ sao?”
Cái này Lập Hạ không còn lời nào để nói, chỉ theo bản năng nhăn mày lại.
Ở Đại Tề , hà bao đối với cô nương gia là vật vô cùng quan trọng, mà tiểu thư lại đem đưa cho Kỳ Vương. Nghĩ đến đây, Lập Hạ liền hướng tới sau núi giả nhìn thoáng qua, trong mắt hàm chứa lo lắng. Chỗ kia đã bị bóng cây che khuất, nàng cái gì cũng đều không thấy.
Cận vệ tiếp tục nói : “Lập Hạ cô nương, chúng ta qua bên kia đình hóng gió chờ lát nữa đi.”
Lập Hạ nhìn thoáng qua bóng cây, nhất thời trong lòng tức giận đến cực điểm, nhưng chính mình cái gì cũng không thể làm, gấp đến độ dậm dậm chân hướng tới đình đi đến.

______😍😍😍😍

   Sau núi giả, Thẩm Vũ bị nam nhân bá đạo gắt gao ôm vào trong ngực, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch vài phần.
—— nàng không nghĩ tới Phó Trạm sẽ lớn mật như vậy.
Như là biết mình không dám làm to chuyện, cho nên Phó Trạm căn bản cũng không thèm che miệng nàng. Nàng giương mắt nhìn người nam nhân trước mặt này, nhíu mày tức giận nói: “Phó Trạm!”
Phó Trạm nhìn tiểu cô nương mình tâm tâm niệm niệm đã lâu, nhìn chăm chú khuôn mặt xinh xắn của nàng, nhất thời lộ ra tươi cười vui mừng. Hắn trời sinh đã tuấn lãng, cười rộ lên càng thêm ngọc thụ chi lan. Phó Trạm cúi đầu chống lên trán Thẩm Vũ, bất mãn trầm giọng nói: “Nửa ngày nay, nàng có phải hay không cố ý trốn tránh bổn vương?”
Thẩm Vũ không nói chuyện.
Từ khi từ trong miệng Minh Nguyệt công chúa biết được Phó Trạm cũng tới Khang Vương phủ, nàng chỉ có thể cùng Thẩm Diệu cùng Minh Nguyệt công chúa như hình với bóng, sợ Phó Trạm sẽ đột nhiên xuất hiện. Hơn nữa nơi này chính là Khang Vương phủ, hôm nay người nhiều như vậy, nếu bị người ta nhìn thấy Phó Trạm quấn lấy nàng, nàng cũng không còn mặt mũi sống, dứt khoát một đao đâm chết mình cho xong.
Nàng biết Phó Trạm thích ăn mềm không ăn cứng, lại cũng không muốn yếu thế so với hắn , sợ hắn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Thẩm Vũ giương mắt nhìn Phó Trạm nói: “Ngươi buông ta ra.”
Phó Trạm sao bỏ ra được a? Hắn hôn hôn cái trán trơn bóng của tiểu cô nương , nói: “Nàng từ nhỏ đã không lương tâm, không hiểu được nhớ thương, bổn vương biết được ngay. A Miên, để bổn vương hảo hảo ôm một cái.” Nói xong hắn lại véo véo vòng eo Thẩm Vũ , than mãi một câu “Như thế nào lại gầy vậy ?”
Thẩm Vũ bị tức giận đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, không lưu tình chút nào đẩy thân mình Phó Trạm ra. Chẳng qua sức lực này đối với đại nam nhân như Phó Trạm quả thực không có chút nào tác dụng. Hắn nhìn tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu, nắm tay nàng  chạm vào chỗ mình bị thương, híp mắt cười nói: “Nơi này bị thương dưỡng đã lâu mới vừa tốt , nếu nàng lại dùng lực một chút, nói không chừng lại nứt ra rồi.”
Lời này thật sự hiệu quả , Thẩm Vũ lập tức liền dừng tay.
Điều này làm tâm Phó Trạm cao hứng hỏng rồi, vội cúi người cắn cắn gương mặt tiểu cô nương, thỏa thuê đắc ý nói: “Biết ngay nàng sẽ đau lòng bổn vương.”
Tiểu cô nương thích hắn, chẳng qua là bởi vì da mặt mỏng xấu hổ mới mọi cách phản kháng, trong lòng hắn tự nhiên lý giải như vậy . Huống hồ, điều hắn làm với nàng mà nói thật có chút khác người, nhưng hắn thật sự nhớ nàng muốn nàng, hôm nay thật vất vả mới có cơ hội trông thấy nàng, tất nhiên là phải hảo hảo cùng nàng trò chuyện một phen.
Nhưng cố tình tiểu cô nương này lại không có lương tâm, vẫn luôn trốn tránh hắn.
Hôm nay nàng trang điểm rất xinh đẹp, ở trong đám người liếc mắt một cái liền nhìn ra, xinh xắn giống đóa  hoa nở rộ. Phó Trạm nhìn vành tai nàng, thầm nghĩ: Nếu thời điểm nàng thấy  mình có một nửa để bụng, lúc ấy trong lòng hắn không biết có bao nhiêu vui mừng.
“A Miên.” Phó Trạm gọi một tiếng, thấy nàng theo tiếng gọi ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn làn môi thủy nộn, hắn có chút nhịn không được, liền đè ép đi lên.
Mới đầu Thẩm Vũ còn tưởng rằng Phó Trạm chỉ  đơn thuần ôm nàng một cái, lại không nghĩ rằng hắn sẽ như vậy khinh bạc nàng.
Ở bên hồ lần đó lòng nàng còn sợ hãi, chỉ oán Phó Trạm thô lỗ lại bá đạo, nhưng hôm nay có chút không giống nhau. Phó Trạm một chút rồi một chút hôn môi nàng, rất có kiên nhẫn. Nhưng đối với Thẩm Vũ mà nói, kiên nhẫn cũng là khi dễ nàng, chỉ là lúc này nàng hoàn toàn không có đường phản kháng .
Không hiểu sao, Thẩm Vũ bỗng nhớ tới lần đó gặp  Ngụy Vương.
Ngụy Vương chạm vào nàng, nàng liền cảm thấy cả người ghê tởm, nhưng hiện tại Phó Trạm cùng nàng làm việc thân mật như vậy, nàng lại không có phản ứng mãnh liệt như với Ngụy Vương .
Thẩm Vũ bị hôn đến mơ hồ.
Da thịt nàng kiều nộn, hôm nay cũng không mặc quá nhiều lớp , bây giờ thân mình bị chặt chẽ đè ở trên núi giả, làm nàng có chút đau. Nhưng đối mặt với Phó Trạm tiến quân thần tốc, nàng nửa điểm biện pháp đều không có, càng làm nàng cảm thấy cảm thấy thẹn chính là, nàng đối với Phó Trạm kỳ thật cũng không có chán ghét như trong tưởng tượng.
Hồi thần, lại nhận thấy được bàn tay Phó Trạm xê dịch lên trên, đụng phải nơi đó, Thẩm Vũ lập tức liền thanh tỉnh, hung hăng hướng tới miệng Phó Trạm cắn một ngụm.
Một ngụm này Thẩm Vũ cắn đến thật tàn nhẫn.
Phó Trạm hít ngược một hơi khí lạnh, thấy tiểu cô nương mắt to đã phiếm hồng, hắn nửa điểm cũng dám không tức giận. Thấy tiểu cô nương sinh khí, Phó Trạm vội bắt lấy tay Thẩm Vũ , thấp giọng dỗ dành nói: “Hảo, là bổn vương không đúng, đừng nóng giận.”
Hắn không nên sờ nơi đó.
Tuy  Thẩm Vũ ngày thường có tùy tiện như thế nào, chung quy vẫn là một tiểu cô nương. Nàng rút tay về, dùng sức lau lau vì sợ nước mắt rơi xuống, rũ mắt không nhìn mặt Phó Trạm.
Phó Trạm trong lòng áy náy.
Nhưng khó được khi tiểu cô nương không hề giãy giụa, hắn nhất thời ý loạn tình mê, nhịn không được muốn sờ sờ một chút . Hắn biết  mình bây giờ ở trong lòng nàng càng thêm đê tiện vô sỉ, nhưng hắn là nam nhân bình thường, đối mặt với người mình thích, không có khả năng nửa điểm ý niệm đều không có.
Phó Trạm từ trong ngực lấy ra khăn tay thật cẩn thận thay nàng lau nước mắt, đôi tay nhẹ nhàng hướng khuôn mặt nàng nhìn về phía  mình, ôn tồn dỗ dành: “Đừng khóc, bằng không chờ lát nữa sẽ không thể giải thích.”
Thẩm Vũ hít hít cái mũi, thầm nghĩ Phó Trạm thật khinh người quá đáng. Hai mắt nàng thủy nhuận, nhìn trên môi Phó Trạm  bị nàng cắn ra máu, trong lòng lại đột nhiên sinh ra vài phần áy náy.
Nhưng mà——
Thẩm Vũ cắn cắn môi.
Rõ ràng là chính hắn khinh bạc nàng trước, nàng có cái gì mà phải áy náy?
Phó Trạm ôm thân mình tiểu cô nương, ôn nhu nói: “Nàng yên tâm. Về sau chúng ta thành thân, nàng muốn cắn như thế nào liền cắn như thế ấy, muốn cắn nơi nào liền cắn nơi ấy.”
Thẩm Vũ cảm thấy Phó Trạm thật  không biết xấu hổ , làm như nàng  thích cắn hắn không bằng.
Nhớ lại lúc trước ở Ngọc Trà sơn trang, Phó Trạm đối với nàng vừa gặm vừa cắn không hề có kết cấu, nhưng hôm nay hắn lại cực kỳ kiên nhẫn, làm nàng thiếu chút nữa đều quên mất phản kháng. Tuy nói Kỳ Vương Phó Trạm không gần nữ sắc, nhưng đây đều là lời đồn đãi bên ngoài, huống hồ người ngoài còn tưởng rằng Phó Trạm người ôn nhuận như ngọc khiêm khiêm quân tử nữa kìa, nhưng nàng lại thấy hắn là một tên đê tiện vô sỉ lại lưu manh.
Cho nên nói, có lẽ Phó Trạm cũng hôn qua người khác như vậy rồi.
Điều này làm trong lòng Thẩm Vũ có chút nghẹn đến mức luống cuống, đôi mày đều nhíu lại gắt gao. Tuy rằng nàng không thích Phó Trạm hôn nàng, nhưng đến cùng vẫn bị hắn hôn, lại còn không ngừng một hồi. Tưởng tượng đến hắn dùng miệng hôn nàng đi hôn người khác , nàng liền cảm thấy cả người ghê tởm .
Kỳ thật đây cũng là nguyên nhân nàng không thích Phó Trạm nhất.
Hắn thân phận tôn quý, lúc này nói vài câu dễ nghe, chờ khi hứng thú đối với nàng không còn, sẽ bỏ như giày rách, khi đó nàng cũng không có biện pháp. Cho nên, nếu bây giờ phải chọn giữa Phó Trạm và Dung Sâm, nàng khẳng định sẽ không chút do dự lựa chọn Dung Sâm. Ít nhất Dung Sâm biểu ca sẽ không khi dễ nàng, mọi chuyện đều nhân nhượng nàng, càng sẽ không giống như Phó Trạm được tiện nghi còn khoe mẽ, quan trọng hơn là, nàng tin tưởng nhân phẩm Dung Sâm.
Lúc này tâm tình Phó Trạm rất tốt , nếu biết ý nghĩ trong lòng Thẩm Vũ , chắc sẽ tức chết đi được.
Phó Trạm sửa sang lại búi tóc Thẩm Vũ một chút, rồi sau đó đem tiểu cô nương ôm vào trong ngực, cằm để ở đầu vai nàng, đem đầu nàng ấn vào trong ngực mình, khóe miệng cười cười , như thực vừa lòng với tư thế này. Hắn lại nghĩ tới cái gì, môi mỏng hé mở nói: “Nghe nói nàng khi còn nhỏ cùng Hoắc Tiểu tướng quân quan hệ thực tốt .”
Thẩm Vũ vẫn còn tức giận , giờ phút này miệng dẩu cao, có thể treo được cái bình, nơi nào còn có tâm tư nghe hắn nói.
Phó Trạm nói tiếp : “Nàng gọi Dung Sâm là Dung biểu ca ’, bổn vương lúc ấy cũng nhịn…… Nhưng bây giờ biết nàng cũng gọi Hoắc Tiểu tướng quân là ‘ Thừa Tu ca ca ’, bổn vương chính là nhịn không được.”
Nói xong, hắn đem tiểu cô nương trong ngực ôm chặt một chút .
Thẩm Vũ trong ngực hắn, nghe tiếng tim đập thình thịch, nhíu mi không rõ ý tứ Phó Trạm, lúc sau lại thấy hắn cúi đầu nhìn về phía mình.
Phó Trạm đối diện với tròng mắt tiểu cô nương, vô lại rồi  nghiêm trang nói, “A Miên, hôm nay nếu nàng không gọi bổn vương một tiếng ‘ Trạm ca ca ’, bổn vương liền không cho nàng đi.”
____________
Chương này quá dài mọi người ạ 😭😭😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro