Chương 30: Nói ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30
——
Edit: Vô Tình Vô Tâm
_____

Thẩm Vũ cảm giác vừa xấu hổ vừa giận dữ, nhưng Phó Trạm lại gắt gao không chịu buông tay.
Nàng chưa bao giờ tin tưởng một chữ dỗ dành của Phó Trạm, hắn từ nhỏ đã là hoàng tử tôn quý, bây giờ đối với nàng cũng có một chút thật tâm, nhưng hắn lại luôn ỷ thế hiếp người, lúc nào cũng ép nàng, làm nàng chỉ có thể nén giận.
Nếu vừa rồi lời nói của Minh Nguyệt công chúa còn làm nàng có chút xúc động, thì giờ phút này lại cảm thấy chính mình quá ngu xuẩn. Nếu hắn thật sự để ý nàng, sao lại có thể nhiều lần khinh bạc nàng như thế , bây giờ hắn lại bắt nàng gọi hắn như vậy ?
Thẩm Vũ gắt gao cắn môi không lên tiếng.
Cho dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng hành động này cũng đã mang tiếng cùng Phó Trạm “Gặp lén”. Cô nương trong sạch sao có thể sẽ làm ra loại chuyện gặp lén ngoại nam này? Huống hồ nàng xuất thân Quốc công phủ, là thế gia giáo dưỡng rất nghiêm ngặt.
    Phó Trạm thu cười. Hắn cúi đầu nhìn tiểu cô nương an tĩnh trong lòng, thấy gò má nàng trắng bệch, cánh môi cơ hồ muốn cắn ra máu. Ánh mắt Phó Trạm run lên , cảm thấy mình có chút quá đáng, liền cúi người xuống , dùng tay vuốt nhẹ môi dưới của nàng, nói: “Đừng cắn, sẽ cắn hỏng mất. Được rồi , bổn vương không bức nàng, để cho ta ôm một lát, được không?” Sau đó chỉ dùng tay xoa xoa đầu nàng không làm thêm cử chỉ khác.
Phó Trạm biết nàng không chịu gọi, cũng không dám bức nàng quá. Đằng nào sau này thành thân, sẽ có biện pháp thu thập nàng. Nghĩ đến đây, tâm tình hắn tự nhiên cũng tốt hơn một chút , nhưng hắn sao không nhìn ra tâm tư tiểu cô nương, sợ rằng trong đầu nàng  lúc này đang mắng hắn a.
Phó Trạm cũng không khi dễ nàng nữa, chỉ thay nàng sửa sang lại chút tóc, sau đó dùng khăn tay xoa mặt nàng .

   Lập Hạ thấy tiểu thư nhà mình từ núi giả đi ra, vội chạy đến. Nàng tỉ mỉ đánh giá một phen, thấy đôi mắt tiểu thư hồng hồng, tuy rằng đầu tóc xiêm y chỉnh tề, nhưng nàng vẫn hiểu ra Kỳ Vương đối với tiểu thư làm cái gì.
“Tiểu thư……” Lập Hạ hấp hấp môi, thanh âm khẽ run.
Thẩm Vũ chưa nâng mắt, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Đi thôi.”
Lập Hạ không dám hỏi nhiều, nàng ngẩng đầu nhìn nam tử ở sau bóng cây, chỉ cảm thấy phong thái tuấn lãng tựa thiên nhân kia bỗng nhiên làm người ta khó chịu.

____😍😍😍😍

Thẩm Vũ trở lại tiền viện, thấy ở hành lang là Hoắc Thừa Tu. Nàng theo ánh mắt Hoắc Thừa Tu nhìn một đám tiểu cô nương, phát giác hắn nhìn đúng là  ngũ tỷ tỷ Thẩm Diệu.
Hoắc Thừa Tu để ý Thẩm Diệu.
Nhưng hắn lại chỉ biết xa xa đứng nhìn, khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy ý cười ôn  nhu. Nam tử tình đậu sơ khai, mà Thẩm Diệu cũng đối với Hoắc Thừa Tu có tình ý. Hoắc Thừa Tu là chính nhân quân tử, không giống như Phó Trạm, coi trọng ai chỉ lo trong lòng mình vui là được , muốn như thế liền làm như thế ấy.
  Nhớ tới lúc nãy Phó Trạm vô lễ, Thẩm Vũ có chút tâm phiền ý loạn.
Nàng không phủ nhận, sau đó cử chỉ Phó Trạm đã ôn nhu hơn, làm nàng cũng quên mất phản kháng, nàng thật sự biết rõ Phó Trạm rất quý trọng hà bao nàng làm , trong lòng cũng có một tia xúc động. Lần trước ở Ngọc Trà sơn trang, nàng rơi xuống nước thiếu chút nữa bỏ mạng, một khắc kia hắn đột nhiên xuất hiện cứu  mình, thời điểm gắt gao ôm hắn, đã đem hắn trở thành người duy nhất có thể dựa vào.
  Nhưng vậy thì sao?
Cho dù nàng thật sự thích Phó Trạm, nàng cũng sẽ không gả cho hắn. Nàng chỉ muốn giống như nương,  gả cho một phu quân như cha. Phó Trạm thân ở nơi đầu sóng ngọn gió, nàng không muốn dấn thân vào vũng nước đục này. Tuy bây giờ nương vừa ý Hoắc Thừa Tu, nhưng nàng cũng không muốn phá hỏng nhân duyên tốt đẹp của ngũ tỷ tỷ cùng Hoắc Thừa Tu, đương nhiên sẽ nghĩ biện pháp khiến nương từ bỏ ý niệm này, đến khi sau này ngũ tỷ tỷ cùng Hoắc Thừa Tu thành thân cũng đỡ xấu hổ.

♥️♥️♥️♥️♥️

Từ Khang Vương phủ trở về, Thẩm Vũ bồi lão thái thái tới Tồn Thiện cư, sau đó trở lại Minh Lan viện hảo hảo tắm gội một phen. Lập Hạ đứng ở một bên hầu hạ, thấy tiểu thư trên người ra sức chà sát, đau lòng thiếu chút nữa rơi lệ.
Tiểu thư từ nhỏ đã là bảo bối, khi nào phải chịu qua ủy khuất này?
“Tiểu thư nhẹ một chút, đã đỏ rồi .” Cốc Vũ nhỏ giọng nói. Hôm nay thấy lúc tiểu thư trở về khuôn mặt âm trầm , liền biết tiểu thư tâm tình không tốt. Nhưng thời điểm khi đi ra ngoài , tiểu thư rõ ràng là tươi cười rạng rỡ. Cốc Vũ không dám suy đoán tâm tư chủ tử quá mức , nàng chỉ có thể yên lặng hầu hạ, nhưng nhìn tiểu thư đối đãi bản thân như vậy, nàng cũng không nhịn được mở miệng.
   Thẩm Vũ không nói, lau khô người rồi thay đổi áo ngủ lên giường. Bánh Trôi nhìn thấy Thẩm Vũ liền thân mật dính lên, Thẩm Vũ chợt lộ ra ý cười, đem Bánh Trôi ôm vào trong ngực, tay phải một chút rồi một chút vỗ về  đầu nó.
   Hàn thị tiến vào, cười cười ngồi bên cạnh nữ nhi, hỏi nàng hôm nay ở Khang Vương phủ như thế nào.
Thẩm Vũ nhìn Hàn thị mặt mang ý cười, liền rũ rũ mắt, thầm nghĩ: Xem ra nương thật sự vừa ý Hoắc Thừa Tu. Sau đó, nàng hơi cười cười, đáp: “Hôm nay Khang Vương phủ khá náo nhiệt, lão Vương phi cùng Khang Vương phi còn lôi kéo nữ nhi nói chuyện trong chốc lát.”
Có thể thấy được người lão Vương phi cùng Khang Vương phi thích vẫn là nữ nhi.
Điều này làm cho Hàn thị vui mừng khôn xiết, cứ sợ người lão Vương phi cùng Khang Vương phi nhìn trúng chính là Thẩm Diệu. Nàng nhìn sườn mặt an tĩnh của nữ nhi, thầm nghĩ: Cũng đúng, A Miên nhà nàng sinh ra ngoan ngoãn như thế, tất nhiên là làm cho người ta thích. Hàn thị gương mặt lộ ra ý cười vui mừng, vỗ về mái tóc nữ nhi, nói: “Khang Vương phủ là gia đình rất dễ chịu, lão Vương phi  cùng tổ mẫu con quan hệ rất tốt, con lại là bảo bối của tổ mẫu, sao có thể không thích con?”
Lời nói Hàn thị rất  tự hào.
Thẩm Vũ vỗ về tiểu miêu nhi trong tay một chút, giương mắt nhìn Hàn thị gọi một tiếng “Nương”, lúc sau mới thật cẩn thận hỏi: “Nương có phải hay không…… Có phải hay không muốn gả nữ nhi đến Khang Vương phủ?”
Hàn thị ngẩn ra, không nghĩ tới nữ nhi tâm tư lại thông thấu như vậy. Nàng chăm chú nhìn khuôn mặt Thẩm Vũ, thấy nàng không có nửa phần thẹn thùng, nhất thời trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, tức khắc minh bạch, bèn ăn ngay nói thật nói: “Hoắc Tiểu tướng quân từ nhỏ đã chiếu cố ngươi, Ngọc Toàn quận chúa xem ngươi như thân tỷ muội, còn nữa, Định Quốc Công phủ cùng Khang Vương phủ quan hệ luôn tốt , không biết nền tảng nhân gia nương không yên tâm, cho nên……”
Đối với việc hôn nhân của mình, Thẩm Vũ không có một chút ngượng ngùng. Đây chính là chung thân đại sự của nàng, tất nhiên là phải thận trọng. Tuy rằng Phó Trạm liên tiếp khinh bạc nàng, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng thanh danh, nàng không có khả năng vì vậy mà tự sát. Cha mẹ coi nàng như châu bảo, nếu nàng có chuyện gì , cha mẹ chắc sẽ thương tâm chết. Thẩm Vũ nhìn mẫu thân mình, được cha sủng ái gần hai mươi năm, tâm tư cũng không kín đáo bằng đại bá mẫu. Nhưng nàng lại hy vọng chính mình tới tuổi của nương, cũng sẽ tính tình như thế .
Nàng chẳng những sẽ không vì Phó Trạm buồn bực không vui, mà còn muốn tìm một gia đình tốt.
Đương nhiên, thân phận của nàng ở nơi này, không có khả năng thấp gả, môn đăng hộ đối là tốt nhất.
Thẩm Vũ điều chỉnh lại suy nghĩ, rồi đối với Hàn thị nói: “Nương, Hoắc tướng quân chỉ là bạn khi nữ nhi còn bé chơi cùng, cho dù có cảm tình, nữ nhi bất quá cũng chỉ coi hắn như huynh trưởng.”
Nói đến nước này, Hàn thị đương nhiên minh bạch nữ nhi là không thích Hoắc Thừa Tu. Trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng nàng  là người mẹ, cũng luôn hy vọng nữ nhi có thể gả cho người hợp tâm ý. Hàn thị duỗi tay nhéo nhéo mặt nữ nhi, lại cười nói: “Cái gì cảm tình với không cảm tình, tiểu cô nương gia, thật là không e lệ.”
Tuy rằng thói quen nữ nhi tùy tiện, nhưng Hàn thị vẫn  phải nhắc nàng mãi.
Suy nghĩ cẩn thận, Thẩm Vũ tâm tình cũng tốt hơn một chút, nàng chớp chớp mắt nghịch ngợm nói: “Hoắc tướng quân hàng năm chinh chiến, nếu nữ nhi gả qua, chẳng phải là quanh năm suốt tháng đều thấy không được phu quân mình vài lần? Nương đành lòng  sao?”
Hàn thị nhíu mi, nàng đương nhiên là luyến tiếc.
Hoắc Tiểu tướng quân là một cái bánh thơm , Yến Thành không ít người đều nhìn chằm chằm, nữ nhi cùng Hoắc Tiểu tướng quân xem như thanh mai trúc mã, tất nhiên là cận thủy lâu đài, nếu có thể được việc, nàng cũng coi như đã thay nữ nhi tìm được một  phu quân tốt . Nhưng nữ nhi nói như vậy, Hàn thị cũng nhịn không được đau lòng,  không thể không suy xét lại Hoắc Tiểu tướng quân.
Chỉ là ——
Hàn thị nhìn nữ nhi gương mặt càng ngày càng kiều mỵ, trong lòng âm thầm phát sầu.

♥️♥️♥️♥️

  Sau mấy tháng thả câu, Hàn Minh Uyên rốt cuộc cũng cho Thẩm Vũ chạm vào bút.
  Điều này làm Thẩm Vũ cao hứng hỏng rồi, rất có cảm giác khổ tận cam lai. Kỳ thật ở  trong mắt Hàn Minh Uyên, cho dù Thẩm Vũ không phải cháu  gái hắn, hắn có lẽ cũng sẽ phá lệ thu nàng làm đệ tử.         
Thẩm Vũ họa không cứng nhắc, tuy trong mắt thế nhân không phải thượng đẳng, nhưng chẳng qua là bởi vì không ai chỉ điểm, thiếu chút nữa đã phá hư một hạt giống tốt.

  Đã bắt đầu chính thức học Họa, Thẩm Vũ mỗi ngày đều bận rộn, thường xuyên vẽ đến quên thời gian.
Có một lần khi Hàn thị tới Minh Lan viện xem Thẩm Vũ, liền thấy nàng đang ngồi tập trung vẽ. Hàn thị tuy rằng oán trách Nhị ca đem nữ nhi dạy thành si họa , nhưng nhìn nữ nhi cười đến vui vẻ như vậy, tảng đá trong lòng nàng cũng buông xuống.
  Trước đây nàng tức giận xé tranh nữ nhi, tuy rằng Thẩm Vũ không nói gì, nhưng nàng lại canh cánh trong lòng. Cũng may nhị ca hiểu tâm tư nàng, đã trở về Yến Thành dạy nữ nhi vẽ tranh, làm nữ nhi hứng thú vẽ tranh trở lại .
Thẩm Vũ nhìn thấy Hàn thị bước vào , liền gác bút xuống gọi một tiếng “Nương”, rồi sau đó nhìn tranh của mình: “Nhị cữu nói nữ nhi kiến thức thiếu, không nên vẽ sơn thủy khí thế bàng bạc, phải từ hoa điểu họa khởi.”
Hàn thị gật gật đầu, đôi mắt hàm chứa ý cười.
Nữ nhi có thiên phú là chuyện tốt. Tuy nàng không am hiểu họa, nhưng cũng có thể nhìn ra nữ nhi vẽ rất sinh động chân thật, rất có linh khí. Hàn thị lấy khăn ra  xoa vai nữ nhi , nói: " Dung biểu ca ngươi hôm nay tới Quốc công phủ, đưa tới hai hộp bánh trung thu, lúc này đang ở phía trước sảnh cùng cha ngươi nói chuyện đấy.”
Nhắc tới Dung Sâm, trong lòng Thẩm Vũ  lại có chút khác thường.
Mấy ngày nay nàng cố tình xa cách hắn, ngẫu nhiên gặp phải cũng chỉ khách khách khí khí. Kỳ thật, nếu  nàng biết sớm hơn một chút tâm tư Dung Sâm đối với mình, lúc trước nàng cũng sẽ không làm việc hồ đồ. Thẩm Vũ hướng về phía Hàn thị cười cười, vẻ mặt thản nhiên nói: “Con cũng đã lâu chưa thấy Dung biểu ca, vừa đúng lúc đi qua xem hắn một chút .” Nói xong liền cùng Hàn thị đi ra ngoài sảnh.

♥️♥️♥️♥️♥️

Dung Sâm thấy Thẩm Vũ đi theo Hàn thị ra, nhất thời nhịn không được lộ vẻ vui mừng.
Tiểu cô nương hôm nay ăn mặc một thân áo váy nhụy sắc, búi tóc sơ rũ, có vẻ  đáng yêu, linh khí mười phần.
Thẩm Vũ thấy Dung Sâm biểu tình đều viết ở trên mặt, nghĩ thầm hôm nay phải cùng Dung biểu ca nói chuyện rõ ràng. Tuy rằng ngày sau sẽ xấu hổ, nhưng nàng không muốn chậm trễ việc hôn nhân của Dung Sâm. Mấy năm nay cha mẹ Dung Sâm thúc giục, Dung Sâm cũng áp lực không nhỏ, trước kia nàng không biết, tưởng hắn đang đợi Thẩm Diệu. Nhưng lúc này trong lòng đã rõ, liền muốn đem lời nói ra.
Hai người cùng nhau bước trên thềm xanh, Dung Sâm vốn cao lớn , khuôn mặt tuấn lãng, lại khí chất nho nhã, thật là ứng với bốn chữ “Quân tử như ngọc” này. Cho nên nói, Dung biểu ca chẳng những bộ dáng không những tốt , mà tính tình cũng tốt , trước nay đều bình tĩnh đâu vào đấy.
Dung Sâm trong lòng tuy  mừng như điên, nhưng vẫn như huynh trưởng quan tâm Thẩm Vũ  gần đây học Họa thế nào. Cùng Dung Sâm nói chuyện khá thoải mái , Thẩm Vũ đương nhiên cũng không giấu diếm, chỉ kể theo sự thật, cuối cùng còn  ngẩng đầu nhìn sườn mặt hắn, nói: “ Tết Trung Thu vừa qua, là mau đến sinh nhật mười tám của Dung biểu ca .”
Thấy tiểu biểu muội nhớ kỹ sinh nhật hắn, Dung Sâm nhịn không được cong cong môi, hắn nghiêng đầu hàm chứa ý cười nhìn Thẩm Vũ,  nói: “ Ân.”
Sinh nhật Dung Sâm là mười tám tháng tám.
Dung Sâm nhìn tiểu biểu muội , nhớ tới ngày ấy ngẫu nhiên nghe được nương lơ đãng nhắc tới, nói là ở ngày sinh thần lão Vương phi Khang Vương phủ , A Miên tham dự , rất được người ta chú ý, Khang Vương phủ lão Vương phi cùng Vương phi đều thập phần thích A Miên. Chờ thêm năm nữa A Miên sẽ mười bốn, hắn nhớ tới khi còn nhỏ A Miên rất thích cùng Hoắc Thừa Tu chơi, mà Hoắc Thừa Tu trời sinh cao lớn, so tiểu hài tử cùng tuổi cao hơn rất nhiều,  tuổi còn nhỏ  đã là một đại anh hùng trong lòng đám tiểu cô nương .
Cũng may sau này Hoắc Thừa Tu theo phụ thân xuất chinh, chỉ còn hắn bồi ở bên người A Miên.
Nhìn nàng từng ngày lớn lên, nghe nàng thân mật gọi hắn “Dung biểu ca”, hắn mỗi khi ấy đều vui mừng không thôi. Càng ngày tiểu cô nương càng trưởng thành, hắn cũng không thể thường xuyên tới tìm nàng, có đôi khi chỉ có thể viện cớ vấn an dượng dì mới có thể thuận đường nhìn nàng một cái, hoặc mang theo muội muội cùng nhau tới. Kỳ thật hắn đã rất sớm nhận ra tâm ý của mình đối với nàng, nhưng nàng chung quy vẫn quá nhỏ , hắn sợ sẽ làm nàng sợ .
—— hắn thừa nhận, hắn muốn cận thủy lâu đài.
Chỉ là trước mắt biết dượng dì có lẽ vừa ý Hoắc Thừa Tu, hắn tất nhiên kìm nén không được. Dượng dì sủng ái nữ nhi, việc chọn rể , khẳng định sẽ tôn trọng ý kiến A Miên. Tuy rõ ràng mấy năm nay bồi ở bên người A Miên chính là mình, nhưng hắn một chút nắm chắc đều không có, hơn nữa mấy ngày nay nhìn thái độ  nàng đối với hắn, hắn càng  lo sợ bất an.
Dung Sâm nhìn khuôn mặt diễm lệ của tiểu cô nương, thấy nàng buông xuống lông mi, ngoan ngoãn an tĩnh, nhất thời nhịn không được lộ ra ôn nhu chi sắc.
Tiểu cô nương đã chăm sóc từ nhỏ , hắn không muốn cho người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro