Chương 3: Va chạm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình Vô Tâm

——

Tuy rằng Ngọc Toàn quận chúa cùng nàng quan hệ rất tốt, nhưng loại chuyện này Thẩm Vũ tự nhiên cũng không thể nói cho nàng. Ngày ấy nàng không cẩn thận nhận sai người, vốn nghĩ chuyện này cũng như vậy qua đi, lại không ngờ nam nhân kia thế nhưng biết nàng là Định Quốc Công phủ lục cô nương.

Nếu nghĩ theo hướng tốt, bất quá cũng chỉ là trả lại chiếc đèn lồng này; nhưng nếu là hướng xấu...... Thẩm Vũ không dám nghĩ tiếp . Nam nhân kia tuy rằng mặt mày lạnh lùng, nhưng nhìn qua y phục có thể đoán được là con nhà quyền quý.

Thẩm Vũ nhìn đèn lồng thỏ trắng, nhất thời cũng không biết nên làm gì mới phải, cân nhắc một phen, liền nói với Lập Hạ : "Ném đi."

Lập Hạ ngày ấy vẫn luôn đi theo Thẩm Vũ , tự nhiên là biết sự tình , nhìn chiếc đèn lồng này, tâm nàng cũng run rẩy. Nàng nhìn tiểu thư vì vậy phiền lòng, hấp hấp môi cũng không dám nói cái gì, theo lời cầm đèn lồng thỏ trắng đi ném xuống. Nào biết nàng vừa mới bước đi, Thẩm Vũ liền gọi lại. Lập Hạ còn tưởng rằng tiểu thư nhà mình luyến tiếc, không ngờ Thẩm Vũ đem tiện tay đem hai cái mặt nạ toàn bộ ném cho nàng: "Đều ném." Thẩm Vũ nói.

Nhắm mắt làm ngơ, dù sao nàng ngày ngày ở trong Định Quốc Công phủ, chuyện đã qua nhiều ngày, nam nhân kia khẳng định sẽ không nhớ nữa.

************😍😍😍

Có Ngọc Toàn quận chúa ra trận, quả thật đã thuyết phục được Hàn thị.

Thẩm Vũ có thể đi ra ngoài chơi, tâm tình tự nhiên là tốt hơn rất nhiều, liền đem chuyện ở tết Thượng Nguyên quên đến sạch sẽ. Trước đó, Thẩm Vũ ăn mặc một thân áo hồng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng màu thạch lựu, làm nổi bật hai gò má phấn hồng thủy nộn, mềm mại cơ hồ có thể véo ra nước.

Thẩm Vũ đạp tuyết đến tìm Thẩm Diệu, lại ở trên đường gặp phải Thẩm Tường.

Thẩm Tường là Định Quốc Công phủ tứ cô nương, cùng tuổi với Thẩm Vũ , chẳng qua so với nàng lớn mấy tháng, nhưng hai người ở Định Quốc Công phủ địa vị lại cách biệt một trời. Thẩm Tường xuất thân từ tam phòng, lại do thiếp thất sinh, đó là thứ nữ, mà Thẩm Vũ là con vợ cả nhị phòng chính thất , không những là đích nữ tên tuổi, hơn nữa còn là bảo bối trong lòng hai lão tổ tông.

Nàng bại bởi Thẩm Diệu, đó là tâm phục khẩu phục. Nhưng Thẩm Vũ, ngày thường cầm kỳ thư họa mọi thứ không bằng nàng, trừ bỏ khuôn mặt đẹp.Nàng không rõ vì sao lão tổ tông lại thích Thẩm Vũ như vậy.

Nàng trong lòng ghen ghét, cũng chỉ có thể chịu đựng. Mà giờ phút này, nàng thấy Thẩm Vũ ăn mặc một thân tinh xảo , búi tóc trâm cài như hoa, cái trán trơn bóng trắng nõn là Đông Hải minh châu trân quý, càng thêm lộng lẫy bắt mắt.

Nhưng chính là bởi vì dung mạo kiều diễm như thế, nhìn thế nào cũng không có một chút bộ dạng tiểu thư khuê các.

Như vậy Thẩm Tường như thế nào có thể chịu phục.

Mỗi khi gặp phải Thẩm Vũ, nàng liền không có sắc mặt tốt.

Thẩm Vũ thật ra đã quen thái độ của vị tứ tỷ tỷ này . Cũng may nàng luôn luôn tùy tiện, tâm tính rộng rãi, nếu là người khác, phỏng chừng đã sớm nói cho mẫu thân mình. Thẩm Vũ biết Thẩm Tường mấy năm nay vì có thể đứng vững ở Định Quốc Công phủ , mong được lão tổ tông sủng ái, đã ngày ngày chăm chỉ, thậm chí ngã bệnh rất nhiều lần.

Nếu trong Định Quốc Công phủ, trừ bỏ danh xưng hoàn mỹ nhất Thẩm Diệu, thì Thẩm Tường cũng hoàn toàn xứng đáng được xếp thứ hai. Chẳng qua Thẩm Tường lòng dạ hẹp hòi, trên mặt luôn bày rõ sắc mặt, tính tình nóng nảy, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, vì thế so với Thẩm Diệu cũng kém hơn một khoảng cách.

Chung quy cũng là thứ nữ, Thẩm Tường cũng coi như là hết khổ. Mấy năm nay nàng nỗ lực không có uổng phí, lại dính hào quang Thẩm Diệu , trở thành một tài nữ nổi danh. Chờ đến khi Thẩm Tường cập kê , người cầu thân cũng sẽ không ít.

Hai người một trước một sau đi đến chỗ Thẩm Diệu.

********😍😍😍

Thẩm Vũ nhìn thấy nha hoàn đang hầu hạ tỷ tỷ mặc áo choàng, liền cười ngâm ngâm tiến lên, gọi một tiếng: "Ngũ tỷ tỷ."

Thanh âm này giống như lưu châu, dễ nghe đến thanh thúy, Thẩm Diệu mỉm cười quay đầu lại, nhìn một thân thạch lựu hồng, mặt mày nhiễm ý cười cùng Thẩm Vũ, thân thiết nói: "Lục muội muội." Lúc sau lại nhìn thấy Thẩm Tường phía sau, "Tứ tỷ tỷ cũng tới."

Thẩm Diệu có một đôi mắt phượng sáng ngời , làn môi đỏ, da trắng tóc đen, là khí chất xuất trần của một giai nhân thanh tú. Nàng cười, liền đẹp như hoa phù dung, mà Thẩm Vũ nhoẻn miệng cười, lại tựa như đóa mẫu đơn, kiều mị xinh đẹp.

Kỳ thật so về dung mạo, Thẩm Diệu tuyệt đối không phải xuất sắc nhất. Nhưng trên người nàng lại phát ra khí chất cùng cách nói năng ngày thường làm nàng trở thành đệ nhất quý nữ Yến Thành.

Hôm nay Thẩm Diệu mặc quần áo hào phóng khéo léo, khác với Thẩm Tường cố tình tạo cho mình khí chất, nàng chỉ mặc một chiếc áo choàng phù dung, trên tóc là chiếc lục trâm. So với Thẩm Tường một bên áo choàng xanh đen không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Kỳ thật có đôi khi Thẩm Vũ cũng có cảm giác, Thẩm Tường luôn noi theo Thẩm Diệu, nhưng lại bắt chước bừa giống nhau, làm cho mất đi chính mình, điều này thật sự không cần thiết. Nhưng nàng cũng là biết, ngoài mặt Thẩm Tường đối Thẩm Diệu cực kỳ thân thiện, nhưng Định Quốc Công phủ ai không biết nàng vẫn luôn nghĩ có thể đuổi theo Thẩm Diệu, trở thành đệ nhất quý nữ tên tuổi.

Thẩm Vũ nhìn liếc mắt nhìn Thẩm Tường trang điểm, chỉ cảm thấy nhìn không ra nổi khí chất, người không biết còn tưởng rằng Định Quốc Công phủ như thế nào bạc đãi nàng.

_____

Thời điểm ra cửa, Thẩm Vũ muốn cùng Thẩm Diệu chung xe ngựa, mà Thẩm Tường cũng có ý định vậy.

Chẳng qua Thẩm Tường là người lớn nhất trong ba tỷ muội, tự nhiên là muốn chừa Thẩm Vũ. Ban đầu Thẩm Tường cho rằng mình và tỷ muội thân thiết, Thẩm Vũ tự nhiên cũng sẽ ngượng ngùng. Lại không nghĩ rằng Thẩm Vũ hướng nàng chớp chớp mắt, khuôn mặt trắng nhỏ cười ngâm ngâm, thanh âm ngọt ngào nói: "Cảm ơn tứ tỷ tỷ." Sau đó liền nhấc làn váy vào xe ngựa.

Điều này làm Thẩm Tường tức giận đến xanh mặt .

Thẩm Diệu sao không biết tâm tư hai người, hai người này ngày thường lại hay châm chọc đối phương. Tuy rằng tuổi tác xấp xỉ, nhưng Thẩm Diệu lại là hiểu chuyện nhiều, vội đảm đương làm người hòa giải, cười đối với Thẩm Tường nói: "Bên ngoài lạnh, tứ tỷ tỷ mau chút đi lên đi."

Như thế, Thẩm Tường tự nhiên cũng không cự tuyệt, thở phì phì lên xe ngựa.

Định Quốc Công phủ xe ngựa luôn luôn rộng mở, hiện giờ dù bên trong ngồi ba

cô nương cũng rộng rãi thoải mái.

Thẩm Vũ xưa nay sợ lạnh, đem cả ngón tay bỏ vào trong tay áo, trước ngực cũng là miếng ngọc giữ ấm . Tuy rằng lần này ra cửa quần áo đầy đủ, nhưng Thẩm Vũ vẫn hận không thể bọc lên thêm giường chăn đệm ra cửa mới tốt. Làm như nhớ tới cái gì, Thẩm Vũ nghiêng đầu đối với Thẩm Diệu nói: "Trước đó vài ngày Ngọc Toàn quận chúa nói ngũ tỷ tỷ cũng phải đi, ta nghe được chính là cao hứng hỏng rồi. Chúng ta tỷ muội nhưng lại không có chút thời gian tốt cùng nhau ra cửa."

Tết Thượng Nguyên kia, nàng chính là thiếu Dung Sâm,hẹn ngày khác đem Thẩm Diệu đúng ước tới, cũng coi như là trả Dung Sâm một nhân tình.

Thẩm Diệu thích nhất muội muội này. Nàng dung mạo kiều mỹ, trên mặt lại thường xuyên treo ý cười, điều đáng quý là nàng sinh ra đã có sẵn một cỗ linh khí. Đôi mắt to ngập nước , nhìn cho đến khi tâm người ta đều mềm. Một tiểu cô nương ngây thơ mỹ miều như vậy, ai nhìn mà không thích, huống hồ kia vốn là cháu gái bảo bối của hai lão tổ tông. Sự việc Tết Thượng Nguyên , Thẩm Diệu cũng có biết đến. Tuy là nàng biết Dung Sâm luôn luôn quan tâm Thẩm Vũ, nhưng cũng không ngờ hai người cư nhiên tối như vậy mới trở về, cũng khó trách Hàn thị buồn bực như thế. Nàng đối với Thẩm Vũ nói: "Đích xác có chút thời gian không đi ra ngoài, bất quá nghe nói Ngọc Trà sơn trang hoa mai cực đẹp, lúc này mới nghĩ đi nhìn một cái."

Nghe đến đây Thẩm Vũ đã hiểu.

Không phải Ngọc Toàn quận chúa mặt mũi lớn, mà là bởi vì thôn trang hoa mai kia. Ngũ tỷ tỷ yêu thích hoa mai, trong thư phòng treo thật nhiều tranh, đều là hoa mai muôn hình muôn vẻ, thậm chí ngày thường dùng hương liệu xà bông thơm, đều thích dùng hoa mai chế thành. Mà Thẩm Vũ lại thích những thứ diễm lệ thôi, giống như phù dung hay thược dược linh tinh, nói lên hoa mai, hiện lên trong lòng nàng cũng chỉ là vị thơm ngọt mềm mại của bánh hoa mai .

Thấy Thẩm Vũ cùng Thẩm Diệu cười nói đến vui vẻ, Thẩm Tường đương nhiên cũng không cam lòng yếu thế, liền lôi kéo Thẩm Diệu bàn luận thơ từ ca phú, hoặc là những cuốn sách khó giải nghĩa. Thẩm Diệu tự nhiên là kiên nhẫn giải đáp, Thẩm Tường mặt lộ vẻ tươi cười, sau đó đắc ý liếc mắt xem thường Thẩm Vũ, thấy Thẩm Vũ trầm mặc không lên tiếng, chỉ nhàm chán xốc mành nhìn cảnh trí bên ngoài .

Như thế, Thẩm Tường càng thêm cảm thấy Thẩm Vũ là cái gối thêu hoa, cũng cho rằng chính mình cùng Thẩm Diệu mới là hợp ý.

Đang lúc Thẩm Tường cùng Thẩm Diệu cười nói đến hoan hỉ, lại nghe đến bên ngoài ngựa tiếng kêu, ngay sau đó đó xe ngựa một trận đong đưa. Thẩm Tường sợ tới mức phát ra một trận tiếng thét chói tai, mà Thẩm Vũ lại càng thảm hại hơn, vừa lúc đang xem cảnh tuyết trắng xóa bên ngoài, xe ngựa bỗng rung mạnh, đầu nhỏ "Đông" một tiếng, lập tức liền đụng vào trên vách xe ngựa , lập tức đầu nổi ưầy sao, mơ mơ hồ hồ.

Thẩm Diệu nhìn thấy, chạy nhanh xoa đầu Thẩm Vũ , vội vàng quan tâm hỏi: "Lục muội muội, không có việc gì không?"

"Có chút đau." Thẩm Vũ nước mắt lưng tròng, sau đó mới nói, "Bất quá hẳn là không đáng ngại."

Thẩm Tường thấy Thẩm Vũ ra vẻ đáng thương, trong lòng không muốn nhìn, nhíu mi hướng tới bên ngoài xa phu hỏi: "Sao lại thế này?"

Lúc sau Thẩm Vũ mới biết được, do tránh người, không cẩn thận là ngựa trượt một chút. Nhìn xa phu không dám lên tiếng, sợ là vị kia trên xe ngựa là người không dễ chọc.

Thẩm Diệu trấn an Thẩm Vũ, sau đó mới lên tiếng hỏi. Nguyên lai trong xe ngựa ngồi hôm nay là đương kim Tứ hoàng tử Kỳ Vương Phó Trạm. Phó Trạm luôn luôn được Hoàng Thượng sủng ái, Hoàng Thượng coi trọng nhất trong các hoàng tử, mẫu thân Oản Phi, cũng là sủng phi được Hoàng Thượng chuyên sủng gần hai mươi năm, thịnh sủng như vậy, chính là xưa nay chưa từng có.

Cho nên nói, vị Kỳ Vương này không chọc vào được.

Thẩm Vũ có chút tò mò, liền xốc lên một bên mành nhìn nhìn, trùng hợp thấy người trong xe ngựa cũng hướng nơi này nhìn liếc mắt một cái. Thẩm Vũ nhìn thấy diện mạo người nọ, lập tức sắc mặt trắng bệch, sợ tới mức đều đã quên buông mành, chỉ có thể ngốc lăng nhìn mặt hắn. Mà Thẩm Diệu cùng Thẩm Tường cũng theo bản năng hướng bên cạnh xem.

Tuy rằng nhìn không ra toàn bộ, nhưng cũng có thể nhìn thấy bên trong xe ngựa là người tuấn mĩ, ánh mắt lạnh lùng, anh tuấn vô song.

—— Đó là Kỳ Vương.

Thẩm Tường xem đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trện mặt lộ vẻ thẹn thùng, chỉ cảm thấy này Kỳ Vương thế nhưng sinh ra tuấn tú như vậy. Cũng khó trách nghe người ta nói, dung mạo Kỳ Vương hội tụ ưu điểm của Oản Phi cùng Gia Nguyên Đế , là hoàng tử lớn lên có dáng vẻ tốt nhất.

Hơn nữa Kỳ Vương đã mười tám, lại chưa từng có hôn phối, nếu là...... Nếu là nàng...... Thẩm Tường không dám nghĩ tiếp , rồi lại nhịn không được tưởng tượng —— nếu nàng ngày sau có thể gả cho Kỳ Vương, về sau liền không cần phải xem sắc mặt người khác. Tưởng tượng như vậy, Thẩm Tường càng tim đập như trống, trong lòng kích động không thôi.

Mà Thẩm Diệu lại là bình tĩnh rất nhiều. Nàng cùng Kỳ Vương từng có gặp mặt một lần, tuy nói Kỳ Vương thật là tướng mạo hiếm có, nhưng đối với người thường xa cách, lại thân mình ốm yếu.

Hôm nay va chạm Kỳ Vương, không nghĩ rằng Kỳ Vương thế nhưng không trách gì, còn săn sóc phái người vừa xuống xe hỏi ba vị cô nương có gì đáng ngại, thấy các nàng không có gì, lúc này mới giá ngựa rời đi.

Thẩm Diệu trong lòng nghi ngờ: Kỳ Vương xưa nay tính tình không tốt, hơn nữa hôm nay là do các nàng va chạm trước , vì sao thái độ nhiệt tình như thế?

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước , Thẩm Tường lại vô tâm thảo luận cái gì thơ từ ca phú, nhớ tới khuôn mặt tuấn tú của Kỳ Vương kia , sau đó mới nhìn Thẩm Diệu nói: "Nghe nói Ngũ muội muội đã từng gặp qua Kỳ Vương, mới vừa rồi ta coi Kỳ Vương vẫn luôn nhìn Ngũ muội muội, sợ là bị tài văn chương của Ngũ muội hấp dẫn."

"Tứ tỷ tỷ, loại lời nói này không thể nói bậy." Thẩm Diệu nhàn nhạt nói, ngữ khí rõ ràng có chút không vui.

Tuy là khí độ hào phóng, nhưng Thẩm Diệu dù sao cũng cô nương chưa chồng, sao chịu được Thẩm Tường nói lời như vậy.

Thẩm Tường vốn là muốn tìm hiểu một chút từ miệng Thẩm Diệu. Nếu nàng đối với Kỳ Vương có ý, thì nàng khó có thể nắm chắc phần thắng. Chẳng qua nàng lại nghĩ, Kỳ Vương là nam nhân ưu tú như vậy, chỉ sợ tiên nữ cao cao thoát tục như Thẩm Diệu cũng khó không đem lòng mơ tưởng đi

Thẩm Tường nhìn thoáng qua Thẩm Diệu bên cạnh, thầm nghĩ: Rõ ràng cùng nàng hồng loan tinh động giống nhau, còn giả vờ cái gì thanh cao.

Thẩm Diệu đích xác đối Kỳ Vương vô tình, hiện giờ xuất thần cũng bất quá là do chuyện khác , nàng nhìn thoáng qua người bên cạnh không nói một lời an an tĩnh tĩnh Thẩm Vũ, thấy khuôn mặt kiều mỹ của nàng giờ phút này có chút tái nhợt, rũ mắt chớp lông mi không biết suy nghĩ cái gì.

Thẩm Diệu nhăn mày.

Nàng biết, mới vừa rồi kia Kỳ Vương nhìn đến căn bản là không phải nàng, rõ ràng là người bên nàng- Thẩm Vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro