Chương 40.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Vô Tình Vô Tâm
-------------
Về tới Minh Lan viện, Thẩm Vũ liền ngồi lên giường cùng Bánh Trôi chơi đùa trong chốc lát, sau đó lại nghĩ tới điều gì, thả Bánh Trôi lại trên mặt đất.
Nàng cúi đầu nhìn tay mình, muốn đem vòng tay thạch lựu này kéo xuống, trong đầu lại đột nhiên nhớ tới lời nói uy hiếp vô sỉ kia của Phó Trạm , Thẩm Vũ nhất thời mặt đỏ tai hồng, đắn đo một chút vẫn đem vòng tay tháo xuống đưa cho Cốc Vũ.
Sau đó tiếp tục vui đùa với tiểu Bánh Trôi.
Cốc Vũ luôn hầu hạ Thẩm Vũ trang điểm mấy năm nay, cũng đã gặp qua không ít trang sức quý báu, nhưng lúc nhìn thấy vòng tay này, vẫn cảm thấy kinh ngạc không thôi: “ Tiểu thư, có cần nô tỳ đem chiếc vòng này bỏ vào hộp khóa không?”
Thẩm Vũ nhấp một ngụm trà, lắc đầu nói: “Không cần, để trên bàn là được.”
Cốc Vũ gật đầu, đem vòng tay bỏ vào bên trong bàn.
Mọi thứ của tiểu thư nhà nàng đều là thứ tốt nhất, thực sự không thiếu đồ vật hiếm lạ gì, chẳng qua vòng tay này rõ ràng là vật của hoàng gia, nhưng tâm của tiểu thư cũng vẫn bình tĩnh. Hôm nay dù nàng không đi theo tiểu thư, nhưng cũng từ miệng Lập Hạ biết được, tiểu thư ở chùa Tương Nguyên gặp phải Oản Phi nương nương. Hoàng Thượng tứ hôn đem tiểu thư ban cho Kỳ Vương, Oản Phi nương nương ngày sau sẽ là mẹ chồng của tiểu thư, đưa cái vòng tay cũng không quá phận, bất quá từ cử chỉ này vẫn có thể thấy được, Oản Phi nương nương thập phần vừa ý tiểu thư.
—— bởi vì thạch lựu còn tượng trưng cho nhiều con nhiều cháu.
Không phải Oản Phi nương nương đưa còn có thể là ai khác?
Làm hạ nhân, Cốc Vũ cũng nhịn không được thay tiểu thư nhà mình cảm thấy vui mừng.
Lúc trước tiểu thư vì việc tứ hôn luôn buồn bực không vui, nhưng từ sau khi Kỳ Vương cứu nàng, tâm tình tiểu thư cũng dần dần thoải mái một chút, ý cười trên mặt đã xuất hiện nhiều hơn. Lúc trước nàng cũng từng nhìn qua Kỳ Vương điện hạ, Kỳ Vương điện hạ dung mạo vô song, là mỹ nam Đại Tề hiếm có, vô cùng xứng đôi với tiểu thư như hoa như ngọc nhà nàng.
Thêm nữa, trong thoại bản cũng có rất nhiều tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, mà Kỳ Vương còn có tướng mạo tốt như vậy, tiểu thư nhà nàng yêu thích cũng là đương nhiên.

Sáng sớm hôm sau ngủ dậy, Thẩm Vũ cảm thấy tay chân mình lạnh lẽo, bụng nhỏ có chút khó chịu, lúc này mới nhớ tới mấy ngày nay là ngày nguyệt sự của nàng. Thẩm Vũ từ nhỏ được nuông chiều, nhưng cũng do thân thể cốt không khoẻ mạnh, mỗi khi gần tới nguyệt sự sẽ vô cùng đau đớn, chỉ có thể ở trên giường nghỉ ngơi mấy ngày.
Thay đổi một bộ y phục sạch, Bạch Lộ liền làm một chén chè táo đỏ hạt sen để nàng bổ sung huyết khí. Thẩm Vũ uống xong, dùng bình nước nóng ôm bụng, lúc này mới dễ chịu một chút. Tiểu Mãn sợ nàng phiền muộn, liền nói một ít việc thú vị cho nàng nghe.
Tỷ như Yến Thành có cô nương nhà ai thành thân.
Lại tỷ như nhà ai lại có thêm con cái.
Trước kia Thẩm Vũ vẫn luôn cảm thấy mình vẫn là hài tử, gả chồng sinh con còn cách nàng còn rất xa, nhưng bây giờ nghe đến mấy việc này, vẫn nhịn không được khát khao. Chẳng qua tưởng tượng đến phu quân mình là Phó Trạm, Thẩm Vũ liền nhịn không được nhăn nhăn mày. Nàng rất rõ ràng, kết cục của nữ tử trong hoàng thất đều là bi ai, không có con nối dõi hộ thân, một khi thất thế, có lẽ đến hạ nhân đều không bằng.
Vực sâu nước đục như vậy, nàng có thể không lo lắng sao?
Thẩm Vũ có chút phát sầu.

Nhìn tiểu thư nhà mình nhíu mày, chắc là không thích nghe chuyện này, linh cơ như Tiểu Mãn mau chóng phát hiện, vội chớp mắt đổi đề tài: “Nghe nói trước đó vài ngày lão thái thái đã cho biểu cô nương chọn vài người, nhưng biểu cô nương lại chưa coi trọng ai.”
Là người nào chọn, trong lòng Thẩm Vũ đương nhiên biết rõ ràng.
Nàng không thích Ôn Nguyệt Trăn, chỉ cảm thấy nàng ta trên mặt thoạt nhìn dịu dàng lương thiện, nhưng tâm tư lại quá mức ác độc, không nên kết giao. Lúc trước Ôn Nguyệt Trăn thiếu chút nữa hại mặt nàng bị thương, bây giờ lại dường như không có việc gì tới Quốc công phủ. Nàng hiểu được tổ mẫu cùng di bà là tỷ muội tình thâm, mà Ôn Nguyệt Trăn lại là ngoại tôn nữ mà di bà thương yêu nhất, nàng mới niệm tầng quan hệ này, tạm thời thoái nhượng một bước.
Cũng may mấy ngày nay Ôn Nguyệt Trăn coi như là an phận, nếu lại xảy ra chuyện gì, nàng không có khả năng sẽ mềm lòng.
“ Chắc là do tầm mắt cao đi.” Thẩm Vũ tùy ý nói.
Lấy thân phận Ôn Nguyệt Trăn, tổ mẫu cho nàng tuyển chọn tốt đến mấy bất quá cũng chỉ là thứ xuất Đại Hộ nhân gia, nhưng với tâm cao khí ngạo của nàng ta, sao có thể xem trọng thứ xuất không thân phận ? Huống hồ ngày ấy ở Minh Sơn trang, Ôn Nguyệt Trăn dù nhìn Phó Trạm cũng vẫn luôn duy trì bộ dáng đoan trang uyển chuyển, không thất thố.
Cô nương gia tuổi càng lớn càng khó mà nói việc hôn nhân, mà Ôn Nguyệt Trăn so với nàng còn lớn hơn một tuổi, thêm thân phận như vậy, Thẩm Vũ có chút bội phục sự bình tĩnh của nàng ta, bất quá nàng vẫn ẩn ẩn suy đoán: Nàng ta có phải đã có nam tử vừa ý hay không?
Thấy tiểu thư nhà mình có hứng thú, Tiểu Mãn tiếp tục nói: “Mấy ngày nay tứ tiểu thư triền miên giường bệnh, biểu cô nương cơ hồ ngày ngày đều đến thăm.”
Nghe thấy việc này, Thẩm Vũ mới nhăn mày.
Nàng biết Thẩm Tường luôn nhằm vào mình, mấy năm nay tuy rằng nói năng không tốt, nhưng dù sao cũng không có làm việc gì độc ác, còn Ôn Nguyệt Trăn, thật ra là loại người trong ngoài không đồng nhất. Tính tình Thẩm Tường như vậy, có lẽ bị Ôn Nguyệt Trăn lợi dụng vẫn chưa hề hay biết. Lấy tính cách Ôn Nguyệt Trăn, không có khả năng đối với một thứ nữ không có giá trị lợi dụng phí nhiều tâm tư như vậy.

Đang nói, lại thấy Cốc Vũ đi vào: “Tiểu thư, ngũ tiểu thư tới.”
Vừa nghe Thẩm Diệu tới, Thẩm Vũ chợt nở rộ tươi cười, tươi đẹp như bách hoa nở rộ. Nàng thấy Thẩm Diệu tiến vào, lập tức thân mật gọi một tiếng: “Ngũ tỷ tỷ.”
Mấy ngày nay Thẩm Vũ mảnh khảnh không ít, Thẩm Diệu cũng hiểu được nàng vì chuyện gì phiền lòng. Nhìn tiểu cô nương sắc mặt tái nhợt trước mặt, Thẩm Diệu liền nói: “Dạo này trời lạnh, lục muội muội cần phải mặc nhiều hơn một chút, miễn cho bị cảm lạnh.”
Thẩm Vũ nghe Thẩm Diệu nói liền mỉm cười gật đầu: “Ngũ tỷ tỷ, ta hiểu được.” Sau đó lại hỏi: “Mấy hôm nay ngũ tỷ tỷ có đi thăm tứ tỷ tỷ?”
Thẩm Vũ cùng Thẩm Tường luôn không hòa hợp, còn Thẩm Diệu lại là người tính tình tốt và rộng lượng. Tuy rằng từ sau việc ở Ngọc Trà sơn trang, Thẩm Tường đối với Thẩm Diệu cũng dần dần xa cách, nhưng nói đến cùng vẫn là đường tỷ muội, Thẩm Diệu cũng không muốn quá mức so đo. Nàng nói: “Đã qua vài lần, tứ muội muội gầy đi một vòng lớn, nhưng bây giờ đã khá hơn nhiều.”
Thẩm Vũ tuy thân thể yếu đuối nhưng vẫn may mắn không giống Thẩm Tường luôn ốm đau.
Thẩm Vũ nhớ tới hôm Ngọc Toàn quận chúa qua thăm nàng, liền chớp chớp mắt nói: “Ngọc Toàn nói, khí thế quân đội Đại Tề như chẻ tre, Hoắc tướng quân có lẽ sẽ kịp trở về ăn tết.” Đây xem như là một tin tức rất tốt, vì người ta còn tưởng trận đánh này phải kéo dài tới hai năm.
Bất quá Thẩm Vũ lại âm thầm phỏng đoán: Không chừng Hoắc Tiểu tướng quân nghe tin Quốc công phủ đồng ý việc hôn nhân, lúc này mới vội vã gấp gáp trở về.

Lời này nói ra khiến Thẩm Diệu mặt đỏ tai hồng, rồi sau đó mới rũ mắt gật đầu.
Kỳ thật tin tức này nàng đã sớm biết. Thẩm Diệu nghĩ tới thư từ ngày ấy, lại thẹn thùng không thôi. Nàng không nghĩ tới Hoắc Thừa Tu cư nhiên dám lớn mật như thế. Nàng tuy rằng tức giận một phen, nhưng tâm ý vẫn là lo lắng nhiều nhất. Tuy hắn là Đại tướng quân bách chiến bách thắng, nhưng chiến sự là việc vô thường, hơn nữa trên chiến trường đao kiếm không có mắt, nếu để bị thương……
Nhưng nàng rốt cuộc vẫn không nhịn được, đem thư mở ra, từng câu từng chữ tỉ mỉ đọc.
…… Sau khi xem xong, tâm tình cũng vui sướng không thôi.

Nhìn phản ứng của Thẩm Diệu, Thẩm Vũ liền biết ngũ tỷ tỷ mình phỏng chừng cũng đã sớm biết. Nàng cong môi, đôi mắt lộ ra thông tuệ giảo hoạt, trong lòng cũng vui mừng.
Chỉ là nàng biết —— Thẩm Tường cũng vừa ý Hoắc Thừa Tu.
Nếu chỉ có mỗi Thẩm Tường, nàng tự nhiên không cần lo lắng. Nhưng lúc này Thẩm Tường cùng Ôn Nguyệt Trăn ở một chỗ, nàng thật sự sợ họ sẽ làm ra sự tình gì thương tổn tới ngũ tỷ tỷ.
Cho nên trong lòng Thẩm Vũ lại mang thêm một tâm sự nhỏ.

😍😍😍😍😍😍😍😍😍
Nguyệt sự qua đi, Thẩm Vũ liền tiếp tục đi Minh Sơn trang học Họa. Còn Thẩm Tường mấy ngày nay thân mình cũng tốt hơn một chút, chẳng những có thể xuống giường đi lại, còn có thể tới chỗ Mạnh Hữu Thường tiên sinh học Họa. Ôn Nguyệt Trăn lo lắng cho thân thể Thẩm Tường, liền bồi nàng ta đi, Thẩm Tường tất nhiên là ấm lòng không thôi, còn đem Ôn Nguyệt Trăn giới thiệu cho Mạnh Hữu Thường tiên sinh, hiện tại hai người cùng nhau học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro