Chương 5: Kiều nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình Vô Tâm

——

Thẩm Vũ chờ một hồi mới nghe thanh âm Kỳ Vương Phó Trạm, chỉ cảm thấy thanh âm so với nam tử khác dễ nghe hơn một chút, còn lại cũng không khác gì

Mà Thẩm Tường bên cạnh ăn mặc một thân màu hồng cánh sen lại kích động không thôi

Ngày ấy ở trên xe ngựa, nàng chẳng qua cách mành nhìn liếc mắt một cái, liền đã tim đập như trống không kềm chế được, hiện giờ thấy Kỳ Vương phong tư quý thân ngồi địa vị cao, nàng càng là khó có thể áp chế ái mộ trong lòng. Vì có thể thắng được Thẩm Diệu, mấy năm gần đây nàng ngày đêm khổ đọc, luyện tập cầm kỳ thư họa, mắt thấy sắp đến cập kê , lại không có nghĩ tới việc hôn nhân của mình

Mà nay Kỳ Vương muốn dung mạo có dung mạo, muốn khí độ có khí độ, lại còn có một thân phận tôn quý như vậy......

Hoàng Thượng lại đối Kỳ Vương coi trọng, ngày sau có khả năng lớn là đương kim Thái tử .

Thẩm Tường lặng lẽ giương mắt, thấy đại bá Thẩm Bá Tranh đang ngồi ở dưới ghế Kỳ Vương, ăn mặc thâm lam lụa bào, bộ dáng cung kính, so với bộ dạng xưa nay uy nghiêm hoàn toàn bất đồng. Cha nàng mỗi lần nhìn thấy đại bá, chỉ có thể vâng vâng dạ dạ, thua kém vài phần, vì vậy nương đều vẫn luôn nói cha không tiền đồ. Mà từ khi đại bá thừa kế tước vị lúc sau, càng không xem cha nàng là huynh đệ.

Nếu nàng ngày sau gả cho Kỳ Vương, nàng sẽ không bao giờ nữa phải chịu ủy khuất này nữa. Nghĩ đến đây, Thẩm Tường trong tay áo nhịn không được nắm chặt.

Thẩm Bá Tranh cũng không nghĩ tới hôm nay Kỳ Vương điện hạ sẽ đột nhiên đến , bất quá trước mắt nhìn ba tiểu cô nương yêu kiều tha thiết, trong lòng liền có một ý tưởng. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Kỳ Vương, thấy hắn mặt mày ôn hòa điềm nhiên, không có như ngày thường lạnh nhạt xa cách. Định Quốc Công phủ tuy rằng từng là khai quốc công thần, nhưng tới tay của hắn , trong triều cũng không mấy có thực quyền. Mà trong các nam tử, cũng chỉ có đích trưởng tử Thẩm Ngạn là năng lực, nhị phòng cùng tam phòng, một cái phong lưu thành tánh, một cái thê nô, đều là không có tiền đồ. Lúc này đây Kỳ Vương đột nhiên đến chơi, nếu Định Quốc Công phủ bọn họ có thể cùng Kỳ Vương leo lên một ít quan hệ, phỏng chừng về sau đối với Quốc công phủ cũng cực có lợi.

"Ngày ấy tuyết thiên lộ hoạt, xe ngựa không cẩn thận va chạm ba vị cô nương, bổn vương băn khoăn, lúc này mới đặc biệt chuẩn bị lễ mọn, tiến đến thăm." Phó Trạm môi mỏng khẽ mở, ánh mắt vô lan, thanh âm lại là cực kỳ ôn nhuận dễ nghe.

Hắn chỉ tùy ý nhìn thoáng qua tiểu cô nương áo phù dung , khuôn mặt trắng nhỏ, đầu hai búi tóc, trâm hoa tinh xảo, thái độ cung kính mà ngoan ngoãn dịu hiền. Hắn không nhanh không chậm thu hồi ánh mắt, gương mặt lộ ra một chút ôn hòa.

Chẳng qua Thẩm Vũ rũ mặt mày, chưa phát hiện.

Nghe xong lời Kỳ Vương nói, Thẩm Vũ trong lòng lại có chút kỳ quái. Hắn thân là Vương gia tôn quý, va chạm trước đây cũng là bởi các nàng trước, không có đạo lý gì làm hắn tới cửa thăm . Thẩm Vũ không biết Kỳ Vương trong lòng nghĩ gì.

Lại nghe đại bá lời nói khách sáo, Kỳ Vương cũng khéo léo nhất nhất đáp lại, hai người dường như cực kỳ hợp ý, nhưng mà nàng đều nghe ra Kỳ Vương trong giọng nói có lệ.

...... Đã không tình nguyện như vậy, vì sao hôm nay còn tới Định Quốc Công phủ?

Lẳng lặng hồi lâu, Thẩm Vũ chỉ cảm thấy có người đang nhìn nàng, liền thu thu lông mi, sau đó thật cẩn thận giương mắt nhìn về phía nam nhân chủ vị . Thấy nam nhân một thân tuyết bào chỉ nghiêng đầu đối với đại bá nói chuyện, lúc này mới cảm thấy là chính mình có chút nghĩ nhiều —— người ta căn bản là không có nhìn nàng.

Nàng vừa thất thần, liền thấy Kỳ Vương hơi hơi nghiêng đầu, mắt đen lập tức nhìn nàng . Thẩm Vũ trong lòng giật mình, vội vội vàng vàng cúi đầu, trên mặt cũng nhịn không được nóng lên, vành tai trắng nõn nhiễm một tầng hồng.

Cũng may các nàng dù sao cũng là cô nương chưa chồng, tự nhiên cũng không có ở phía trước nghe quá nhiều.

Ba vị tiểu cô nương một trước một sau đi ra ngoài.

_____

Thẩm Vũ cùng Thẩm Diệu song song đi ở đằng trước, mà Thẩm Tường còn lại là đi ở phía sau. Thẩm Tường bước chân cố tình thả chậm một chút, có vẻ còn lưu luyến không rời. Nàng nhịn không được quay đầu si ngốc nhìn thoáng qua nam tử trong sảnh mặt mày trong sáng , gương mặt thanh tú trắng nõn lộ ra một mạt đỏ ửng, kiều diễm.

Mà Thẩm Vũ đã bình phục tâm tình, chỉ theo bản năng nhíu lại mày liễu, đối với Thẩm Diệu nói: "Ngũ tỷ tỷ, tỷ nói xem Kỳ Vương rốt cuộc là có ý tứ gì?"

Thẩm Diệu nghỉ chân, một đôi mắt hạnh sáng ngời nhìn về phía Thẩm Vũ bên cạnh

Thấy khuôn mặt Thẩm Vũ trắng nõn tinh xảo tràn đầy nghi hoặc. Nếu là nàng đoán không sai, e rằng mai sau, Định Quốc Công phủ cùng Kỳ Vương phủ lui tới sẽ chặt chẽ không ít. Hơn nữa, dựa vào tính tình cha, có lẽ sẽ...... Nàng lẳng lặng nhìn Thẩm Vũ, trong lòng bắt đầu lo lắng: muội muội dung mạo mỹ miều có phải đến những nơi thâm cung cùng đấu hay không?

Hàn thị yêu thương Thẩm Vũ, lão tổ tông cũng đem Thẩm Vũ trở thành bảo bối trên đầu quả tim , cho nên Lục muội muội tâm tư mới đơn thuần, không giống Thẩm Tường như vậy đã biết tính kế. Nếu Kỳ Vương phủ cũng không phải một nơi tốt, cha đối nàng yêu thương có thừa, lại dành nhiều thời gian bồi dưỡng nàng như vậy, không có khả năng sẽ thiển cận chọn nàng. Nhưng mà tứ tỷ tỷ Thẩm Tường, cũng chỉ là thân phận thứ xuất .

Còn Thẩm Vũ là con vợ cả, lại có một khuôn mặt mỹ mạo , sẽ thích hợp nhất .

Nghĩ như thế, Thẩm Diệu nhìn Thẩm Vũ liền có chút thương tiếc.

"Có lẽ Kỳ Vương có dụng tâm." Thẩm Diệu nói, lúc sau mới hỏi Thẩm Vũ, "Lục muội muội lúc trước có gặp qua Kỳ Vương?"

Thẩm Vũ tự nhiên khó mà nói sự việc tết nguyên tiêu , chỉ cười ngâm ngâm nói: "Ngũ tỷ tỷ lại không phải không biết, nương ta ngày thường quản rất nghiêm, nơi nào có cơ hội đi ra ngoài a."

May mắn. Thẩm Diệu cười cười. Có lẽ Lục muội muội sinh đến mỹ miều, Kỳ Vương bất quá mới nhìn nhiều vài lần.

Thẩm Tường thấy phía trước hai người cười đến sung sướng, cũng tiến lên đáp lời. Nàng đi một bên với Thẩm Diệu, cười nói: "Lục muội muội ngày thường thích nhất cùng Dung Thế tử chung một chỗ, Dung Thế tử dáng vẻ đường đường, lại đối Lục muội muội ngoan ngoãn phục tùng, Lục muội muội trong mắt tự nhiên là dung không chứa nam tử khác."

Không nghĩ tới Thẩm Tường cư nhiên sẽ nói ra nói như vậy, Thẩm Vũ lập tức nhíu mày.

Dung Sâm thích Thẩm Diệu, nàng đương nhiên không muốn Thẩm Diệu hiểu lầm, nàng theo bản năng nhìn thần sắc Thẩm Diệu , thấy nàng trên mặt không có bởi vậy không vui, mà là sắc mặt điềm nhiên đối với Thẩm Tường nói: "Tứ tỷ tỷ, lời này của ngươi có chút không ổn."

Nếu là ngày thường, Thẩm Tường tự nhiên cũng không dám nói loại lời này. Nhưng mới vừa rồi Kỳ Vương vẫn không nói với nàng một lời, ngược lại đối với Thẩm Vũ có thái độ ôn hòa. Nàng biết nam tử đều là thích dung mạo đẹp, cũng biết Thẩm Vũ cùng mẫu thân Hàn thị của nàng ta lớn lên một bộ dạng hồ ly tinh giống nhau , tuổi còn nhỏ liền hiểu được câu dẫn nam nhân. ( ***xin lỗi các bạn, edit tới đây tức quá, cho mình xin 2 phút được cười vào mặt Thẩm Tường, đúng là mặt chó không phun được ngà voi*****)

Nếu như không phải, Dung Thế tử kia vì sao luôn chỉ đối với nàng chiếu cố?

Mà Kỳ Vương vì sao cũng chỉ đối với nàng coi trọng hơn?

Xưa nay Thẩm Vũ đối với những lời mang ý châm biếm của Thẩm Tường nói đều là mở một bên nhắm một bên mắt, nhưng giờ phút này thật sự quá phận, nàng như thế nào có thể nhẫn được. Thẩm Vũ nhìn Thẩm Tường, nhoẻn miệng cười nói: "Đúng vậy, Dung biểu ca thích cùng ta chơi, còn hơn so với người rõ ràng mỗi ngày trong lòng chỉ nghĩ đến nam nhân, cũng chỉ có thể mang một bộ dạng thanh cao muốn cũng không có."

"Ngươi......" Thẩm Tường tức giận đến mở to hai mắt nhìn, trước ngực lúc lên lúc xuống thở phì phò. Nàng dùng ngón tay chỉ Thẩm Vũ, muốn nói gì, lại hơi hơi hé miệng nói không nói nên lời, sau đó hô hấp dồn dập, sắc mặt trắng bệch.

Thẩm Tường mấy năm nay bởi vì cần cù khổ nhọc tổn thương thân mình, động cái liền bị bệnh, lần này bị Thẩm Vũ nói một hơi, bệnh phát tác. Mà trùng hợp thay những lời Thẩm Vũ nói không sai —— mấy ngày này nàng thật là tâm niệm Kỳ Vương. Chính là nàng tài hoa kém so với Thẩm Diệu, dung mạo không so sánh được với Thẩm Vũ, ngay cả thân phận so với các nàng đều thua một bậc, kêu nàng như thế nào có thể cam tâm?

Thẩm Vũ cũng khiếp sợ, không nghĩ tới Thẩm Tường đột nhiên trở nên thế này.

Nàng nhìn Thẩm Tường sắc mặt trắng bệch dần dần ngã xuống , nhất thời hoảng loạn tay chân. Nàng bất quá chỉ vì Thẩm Tường buông lời độc địa, sau đó mới nhịn không được trả lời lại một cách mỉa mai, lại không nghĩ rằng năng lực thừa nhận của Thẩm Tường yếu như vậy, bị nàng nói một câu liền đổ bệnh.

Nàng nhìn Thẩm Diệu vội vàng gọi một tiếng "Tứ tỷ tỷ", sau đó đỡ Thẩm Tường, gọi bọn hạ nhân tới. Nơi này cách sảnh ngoài cực gần, đương nhiên cũng làm kinh động người bên trong. Thẩm Bá Tranh vốn cùng Kỳ Vương nói chuyện phiếm, nghĩ có thể thăm dò ý tứ từ hắn, lại không ngờ bên ngoài ầm ĩ như thế.

Thẩm Bá Tranh chau mày, vội đứng dậy tạ lỗi, sau đó ra ngoài.

"Cha, tứ tỷ tỷ té xỉu." Thẩm Diệu nhìn Thẩm Bá Tranh ra tới, ngữ khí nôn nóng nói.

Thẩm Bá Tranh nhìn trong lòng nữ nhi là tiểu cô nương sắc mặt trắng bệch, cảm thấy hôm nay Kỳ Vương tới chơi, lại nháo ra chuyện như vậy , thật sự là ném đi hết mặt mũi Định Quốc Công phủ . Hắn vội gọi người đem Thẩm Tường đưa về chỗ ở, sau đó phái người thỉnh đại phu.

Thẩm Diệu bồi Thẩm Tường đi rồi, bọn hạ nhân cũng đều tan đi. Thẩm Vũ một mình đứng, hiển nhiên còn chưa có phục hồi tinh thần lại. Nàng nhìn Thẩm Bá Tranh, hấp hấp môi gọi một tiếng: "Đại bá."

Thẩm Bá Tranh chau mày, sắc mặt không vui hỏi: "Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Mới vừa rồi không phải còn êm đẹp sao?"

Thẩm Bá Tranh trong giọng nói tràn đầy tức giận, Thẩm Vũ cũng lần đầu tiên nghe được hắn buồn bực như vậy. Bởi vì lão tổ tông đối nàng phá lệ đau sủng, đại bá đối với nàng cũng cực tốt, hôm nay ngữ khí đầy phẫn nộ, nàng liền có chút hoảng loạn. Chẳng qua Thẩm Vũ tự nhiên không có khả năng nói ra sự tình vừa rồi, chỉ cúi đầu nhỏ giọng nói: "Là ta sai, chọc tứ tỷ tỷ sinh khí, lúc này bệnh cũ nàng mới phát tác."

Thẩm Bá Tranh sắc mặt xanh mét, trên người tất cả đều là một nhà chi chủ uy nghiêm.

Mà Thẩm Vũ dù sao cũng chỉ là tiểu cô nương mười ba tuổi, ngày thường đối với cơn giận của mẫu thân nhà mình còn làm nũng được, nhưng đến khi đối mặt với sự tức giận của đại bá, trong lòng thật sự bị dọa hoảng .

Nàng trời sinh mỹ lệ, hiện giờ bộ dáng lại ủy ủy khuất khuất , nhìn muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương, nhưng Thẩm Bá Tranh lại là người không dễ mềm lòng. Thẩm Bá Tranh tuy rằng đối với Thẩm Vũ cực tốt, nhưng cũng do thái độ lão tổ tông với Thẩm Vũ , vẫn là làm hắn có chút giận lây nàng, chỉ cảm thấy Thẩm Vũ này đoạt đi sự sủng ái vốn phải thuộc về nữ nhi hắn, chẳng qua sự bất mãn này đều chưa biểu lộ trên mặt mà thôi.

"Ngươi chính là bị lão Nhị sủng hư, lần này ta cũng không nói gì, để cho Nhị đệ hảo hảo dạy dỗ ngươi. Chuyện này liền để cho Nhị đệ làm chủ, nhất định phải cho tam phòng một công đạo." Thẩm Bá Tranh nói.

Thẩm Vũ cắn cắn môi, cảm thấy thập phần ủy khuất. Rõ ràng là Thẩm Tường sai trước, vì sao người bị phạt lại là nàng?

Thẩm Bá Tranh cũng không nói nhiều, trong lòng chỉ âm thầm bực tức. Thẩm Vũ này ỷ vào có lão tổ tông sủng ái, liền cho rằng này Định Quốc Công phủ chính là thiên hạ của nàng? Hắn vừa lúc nhìn Kỳ Vương ra tới, vội đối với Kỳ Vương nói; "Làm Vương gia chế giễu, mấy cái nữ nhi trong phủ đều bị nuông chiều hỏng rồi."

Phó Trạm không lộ buồn vui, chỉ nhìn liếc mắt nhìn Thẩm Vũ đứng ở cách đó không xa , sau đó đối với Thẩm Bá Tranh nói: "Nữ tử vốn hẳn là kiều dưỡng. Mới vừa rồi nhìn Thẩm tứ cô nương thân mình có bệnh nhẹ, bổn vương cũng không làm phiền thêm, xin cáo từ. Định Quốc Công không cần đưa tiễn, vẫn là chạy nhanh đi xem Thẩm tứ cô nương đi."

Thẩm Bá Tranh sửng sốt, thật sự kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Kỳ Vương sẽ như vậy lo lắng cho Thẩm Tường. Bất quá Vương gia đều nói như vậy, hắn cũng chỉ có thể đi qua tam phòng nhìn xem.

Thẩm Vũ bình tĩnh đứng ở tại chỗ, giờ phút này trên người có chút lạnh lẽo, trong lòng càng là ủy khuất tới cực hạn. Hơn nửa ngày, nàng mới nhớ tới cái gì, ngơ ngác lấy lại tinh thần, cách năm bước nhìn thấy nam nhân áo khoác đơn bạc, nhất thời có chút hơi ngốc. Trời lạnh như vậy, nàng ăn mặc kín mít mà còn thấy lạnh, hắn ăn mặc như vậy chẳng lẽ không lạnh sao?

Hơn nữa, nghe Thẩm Diệu nói, Kỳ Vương không phải thân mình ốm yếu sao?

Chỉ là Thẩm Tường đối nàng buông lời độc địa, đều là vì Kỳ Vương mà ra, như thế Thẩm Vũ trong lòng liền có chút giận chó đánh mèo, chỉ ngơ ngơ ngác ngác đứng ở tại chỗ, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi dưới, không nghĩ nói chuyện.

Phó Trạm cũng không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp tình huống này.

Trước mặt hắn là tiểu cô nương yêu kiều nhỏ nhắn, vành tai trắng nõn là chiếc hoa tai tinh xảo , chỉ lộ ra cái cổ trắng ngần, ngây thơ lại kiều diễm. Tuy rằng tiểu cô nương còn trẻ con, nhưng vóc người cũng đã dần rõ đường cong thiếu nữ, quyến rũ không nói lên lời.

Hắn nhìn đôi mắt nàng ửng đỏ, lúc này mới khẽ mở môi mỏng nói: "Xem ra Thẩm lục cô nương tính khí không nhỏ a."

Thẩm Vũ rốt cuộc chỉ là tiểu cô nương, bị Phó Trạm nói như vậy , lập tức liền xấu hổ đến không dám ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng trong lòng lại oán niệm: Còn không phải do ngài ban tặng sao?

Tiểu cô nương vóc dáng nhỏ xinh, bất quá chỉ vừa mới đến ngực hắn. Phó Trạm khóe miệng hơi hơi nhếch lên, ngữ khí cũng ôn hòa vài phần: "Đèn lồng hôm ấy, không biết Thẩm lục cô nương còn thích?"

Đèn lồng? Thẩm Vũ nghĩ ngày ấy đèn lồng thỏ trắng bị nàng ném xuống , lập tức có chút chột dạ. Nhưng đèn lồng kia rõ ràng là nàng không cẩn thận mất đi, lời này của Kỳ Vương rốt cuộc là có ý gì? Thẩm Vũ biết trước mắt mình muốn không nói cũng không có khả năng, liền không chút hoang mang giương mắt nhìn nam nhân trước mặt, ngữ khí cung kính nói: "Vương gia có tâm. Thần nữ còn muốn đi vấn an tứ tỷ tỷ, đi trước một bước." Nói xong, cúi cúi thân mình , sau đó xoay người vội vàng rời đi.

Phó Trạm đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng tiểu cô nương dần dần đi xa , nhất thời có chút bất đắc dĩ. Chưa bao giờ có người đem hắn trở thành mãnh thú vội chạy như vậy

Chính là ——

Phó Trạm hồi tưởng mới vừa rồi tiểu cô nương lệ quanh tròng mắt, lại nghĩ tới đêm đó miệng cười tươi đẹp sáng lạn, trong lòng đột nhiên có nảy sinh ý tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro