Chương 7: Bênh Vực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình Vô Tâm

——

Sáng sớm, Hàn thị liền mang Thẩm Vũ đến chỗ lão thái thái .

Ngày thường Thẩm Vũ thích nhất nói chuyện, giờ phút này lại gục đầu nhỏ xuống ,một bộ dạng thần sắc uể oải . Hôm qua bị phạt tội, nàng một buổi tối không được ngủ ngon, bây giờ sắc mặt đương nhiên là có chút không tốt lắm.

Ngay cả Hàn thị, tối hôm qua cũng vẫn luôn bồi ở bên người Thẩm Vũ , cả buổi tối cũng không thể nào chợp mắt.

Thẩm Vũ xưa nay vốn đẹp, hôm nay lại chỉ mặc một thân áo mỏng, trên đầu búi sơ hai búi tóc sạch sẽ nhanh nhẹn , ngay cả trâm cài so với ngày thường đều thiếu đi một ít, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, vì vậy quầng thâm bên dưới lại đặc biệt rõ ràng.

Vào Tồn Thiện cư, Thẩm Vũ phát giác hôm nay giống như náo nhiệt hơn rất nhiều. Không chỉ có mấy ca ca tỷ tỷ tam phòng, ngay cả nàng đại bá cùng tam thúc cũng có mặt. Thẩm Vũ nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt trắng nõn của Thẩm Tường, liền nhớ tới sự tình tối hôm qua. Nàng trong lòng đương nhiên là tức giận cùng ủy khuất, nhưng nàng biết, nếu trước mặt mọi người lộ ra ngoài, chỉ sợ Thẩm Tường sẽ càng đắc ý.

Nhìn Thẩm Tường đêm qua còn một bộ dáng suy yếu vô lực, mà hôm nay cư nhiên vẫn đến chỗ lão thái thái thỉnh an, làm nàng có chút ngoài dự kiến.

Lão thái thái thương yêu Thẩm Vũ nhất, hôm nay thấy Thẩm Vũ vẫn không như thường ngày mang gương mặt đầy ý cười lui tới, mà chỉ cung cung kính kính gọi một tiếng: "Lão tổ tông."

Lão thái thái ngồi ở thượng vị, vội cười đối với Thẩm Vũ vẫy vẫy tay, nói: "Tới đây, cháu gái ngoan, đến bên người tổ mẫu ."

Lão thái thái thích Thẩm Vũ, một màn này mọi người đương nhiên đã quen.

Nghe giọng của lão thái thái, Thẩm Vũ lông mi khẽ run, cong cong môi, sau đó ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh lão thái thái . Lão thái thái nhìn bộ dáng của tiểu Thẩm Vũ, quy quy củ củ, không như ngày thường hoạt bát ngây thơ. Lão thái thái duỗi tay nắm tay nàng, nào biết mới vừa nắm lấy, lại thấy Thẩm Vũ thân mình run rẩy, đôi mắt chan chứa đầy nước. Lão thái thái cả kinh, lập tức hiểu được chuyện gì, vội cúi đầu xem lòng bàn tay Thẩm Vũ, vốn lòng bàn tay trắng nõn nay lại một mảnh đỏ bừng, còn sưng lên.

Lão thái thái lập tức ngây ngẩn cả người.

Đây chính là cháu gái đặt trong tim mình, chính là được nuông chiều từ bé, khi nào chịu qua như thế? Lão thái thái trong lòng tức giận, nhưng nhiều hơn là đau lòng, liền nghiêng đầu nhìn về phía Hàn thị, giáo huấn: "Ngươi là nương rốt cuộc đã làm như thế nào!"

Hàn thị vừa nghe, thân hình run lên, vội nói: "Hôm qua là A Miên không hiểu chuyện, cho nên con dâu mới trách phạt nàng."

Sự tình hôm qua, lão thái thái cũng là sáng nay vừa mới biết được.

Bà nhìn về phía Thẩm Tường, trong lúc nhất thời càng thêm buồn bực .

Bà tuy là già rồi, nhưng xem người vẫn luôn thông thấu, trong mấy người cháu gái, Nhàn tỷ nhi tri thư đạt lý, Diệu tỷ nhi tài hoa hơn người, nhưng cái thứ xuất Tường tỷ nhi này lại lòng dạ hẹp hòi, tâm địa gian giảo, còn A Miên, từ nhỏ đã thông tuệ đáng yêu,lúc mới sinh ra , bà một tay ôm nàng, tiểu cháu gái liền hướng về phía bà cười, một đôi mắt to đen có linh khí, bên miệng còn phun nước miếng, nhìn đến tâm bà đều mềm. Cho nên đối với đứa cháu gái này, bà luôn trìu mến hơn nữa.

"Ta xem là ngươi hồ đồ." Lão thái thái đem Thẩm Vũ bảo hộ ở trong ngực đau lòng không thôi, rồi nói tiếp, "Làm cho bảo bối cục cưng của lão bà tử ta hướng hạ nhân xin lỗi, mệt ngươi nghĩ ra."

Hạ nhân......

Thẩm Tường bình tĩnh đứng ở tại chỗ, nghe lão thái thái nói lời này, sắc mặt lại trắng bệch thêm vài phần. Nàng biết lão tổ tông không thể thích nàng, nhưng mấy năm nay nàng luôn nỗ lực, khiến trong phủ trên dưới đều đối với nàng lau mắt mà nhìn, lão tổ tông đối với nàng thái độ theo đó cũng hòa hảo một chút. Nhưng mà nàng lại không có nghĩ đến, trong mắt lão tổ tông , nàng chỉ là một cái hạ nhân.

"Con dâu biết sai rồi." Hàn thị cúi đầu, lúc sau mới liếc mắt nhìn Thẩm Vũ nói, "Nhưng chung quy là A Miên làm sai trước, hôm qua mới trước mặt muội muội cùng Tường nhi giáo huấn A Miên. A Miên tính tình lỗ mãng, lão tổ tông cũng không thể quá chiều nàng."

"Đây là cháu gái bảo bối của lão bà tử ta, không sủng nàng còn có thể sủng ai?" Lão thái thái chưa từng có tức giận như vậy, trừng mắt lạnh lùng nói, "Hôm nay ở đây nói rõ ràng —— lão thái bà ta còn ở một ngày, trong Định Quốc Công phủ, cho dù A Miên đi ngang. Nếu còn có người dám động vào một sợi tóc của nàng , chính là cùng ta lão thái bà ta đối nghịch."

"Tỗ mẫu đừng nóng giận, cẩn thận tổn hại thân mình." Thẩm Vũ nghe thế vội an ủi nói. Hiện giờ lời nói của tổ mẫu làm nàng trong lòng cực kỳ cảm động, nhất thời hốc mắt hơi ướt, chỉ cảm thấy có người yêu thương thật sự quá tốt.

Lão thái thái duỗi tay xoa đầu Thẩm Vũ , nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Vũ , không khỏi đau lòng nói: "Ngươi nha đầu này, xảy ra chuyện lớn như vậy sao lại không nói cho tổ mẫu?" Nếu bà mà biết sớm, nơi nào sẽ cho phép đứa con dâu thứ hai hồ nháo như vậy?

Tuy là oán trách, nhưng lão thái thái nhiều nhất chính là đau lòng.

Thẩm Vũ dù sao cũng là tâm tính tiểu hài tử , lại luôn đối với lão thái thái thân cận, liền nhịn không được vùi đầu vào trong ngực lão thái thái , thanh âm mềm mại nói: "Cháu gái không nghĩ làm tổ mẫu nhọc lòng, hơn nữa...... Cháu gái sợ tổ mẫu tức giận, sau này sẽ không thương con nữa."

Lời nói vừa ủy khuất vừa lại hiểu chuyện, lão thái thái nghe được càng thêm mềm lòng đến rối tinh rối mù, nhất thời nhịn không được rơi xuống nước mắt.

Trong Định Quốc Công phủ ai không biết lão thái thái muốn bảo hộ Thẩm Vũ thì sẽ được ngay? Lời này, lão thái thái nói rõ chính là che chở cho Thẩm Vũ. Sự tình hôm qua , nếu truyền đi ra ngoài, nói không chừng còn nghĩ ba tiểu thư Định Quốc Công phủ tuổi còn nhỏ đã vì một người nam nhân mà tranh giành tình cảm. Từ đó, chẳng những hỏng cả thanh danh, mà còn làm ảnh hưởng tới mặt mũi Định Quốc Công phủ, cho nên, Thẩm Vũ chỉ có thể nén giận, sợ liên luỵ đến thanh danh Thẩm Diệu.

Chẳng qua lời nàng vừa nói là thật lòng. Nàng biết lão tổ tông đau lòng mình, chỉ là, lão tổ tông tuổi cũng đã lớn, nàng không dám làm cho lão nhân gia bởi vì việc nhỏ này mà phiền lòng.

Nhưng mà không nghĩ tới, kết quả là vẫn là kinh động lão tổ tông, còn làm người tức giận đến thế.

Thẩm Vũ dựa vào bên cạnh người lão thái thái , cắn cắn môi, một câu cũng không nói. Trong lòng nàng có chút tự trách, chỉ cảm thấy chính mình thật là hồ đồ, không nên cùng Thẩm Tường so đo.

Mà tam thúc Thẩm Quý cùng phu nhân Lâm thị bên cạnh sắc mặt cũng rất khó coi. Tối hôm qua Hàn thị đến tạ lỗi, bọn họ cũng lúc sau mới biết được Hàn thị cư nhiên trước mặt trách phạt Thẩm Vũ, hơn nữa Lưu thị lại không có tiến lên ngăn trở, Lâm thị tức giận, trong lòng nhịn không được mắng một câu: Ngu xuẩn!

Thật đúng là xem cao thân phận mình rồi? Thẩm Vũ đây là bảo bối tâm can của lão thái thái, một thứ nữ như Thẩm Tường há có thể so sánh? Thẩm Tường kia cũng cùng tính tình Lưu thị , ánh mắt thiển cận, toàn bộ một bộ dạng hẹp hòi, lão thái thái tâm tư thông thấu như thế nào sẽ thích người tâm địa gian giảo như vậy? Tối hôm qua các nàng thật ra trong lòng rất vui sướng đi, lại không biết từ nay về sau sợ là không được tốt nữa

Cái này còn chưa nói, bây giờ liên lụy đến toàn bộ tam phòng, kêu nàng trong lòng như thế nào không tức giận?

Lão thái thái thích thanh tĩnh, liền cho từng người bọn họ đều trở về, chỉ để lại Thẩm Vũ ôm vào trong ngực trong chốc lát, trong miệng nói: "Nếu về sau còn có người dám khi dễ ngươi, liền nói cho tổ mẫu, tổ mẫu giúp ngươi hết giận."

Thẩm Vũ mặt mày giãn ra, hai tròng mắt ươn ướt, không nói nên lời. Hôm nay lão tổ tông xem như cho nàng một khối kim bài miễn tử , sau này trong phủ còn ai dám đắc tội nàng? Bất quá có nương ở đây, nàng không dám cậy sủng mà kiêu, chẳng qua trong lòng lại len lén vui sướng .

Lão thái thái lo lắng cho tay Thẩm Vũ , cố ý sai đại nha hoàn Như Ý mang theo ngọc da cao tốt nhất, sau đó đưa Thẩm Vũ trở về.

*********😍😍😍

Sau lần này, Thẩm Vũ liền nghe nói Thẩm Tường lại bị bệnh.

Chẳng qua lần này nghiêm trọng hơn, vài ngày đều không rời giường. Nếu nói trước kia nàng còn một chút thương hại nàng ta, nhưng giờ đã không quan tâm chút nào, tự nhiên cũng không có hư tình giả ý đi thăm Thẩm Tường. Hơn nữa với tính tình Thẩm Tường , nói không chừng còn nghĩ nàng cố ý chê cười nàng ta. Nàng không giống với Thẩm Diệu khoan dung rộng lượng —— những việc mà mình không thoải mái, nàng mới không làm.

Ngay cả Hàn thị, cũng bởi việc ngày ấy , đối với Thẩm Vũ nhẹ nhàng hơn một ít.

Thuốc cũa lão thái thái cực tốt , không ra nửa tháng, tay Thẩm Vũ hoàn toàn hồi phục, hơn nữa tay ngọc còn trở nên nhỏ dài, tinh tế ôn hoạt, xinh đẹp đến không tả được. Trải qua chuyện này, Thẩm Vũ cũng coi như là ngã một lần khôn hơn một chút.

Nhưng mà nhờ lời của lão thái thái, cả nhà trên dưới mọi người đối với nàng khách khí hơn không ít.

_____

Sau đó, Thẩm Vũ lại nhận được thiếp mời sinh nhật của Minh Nguyệt công chúa .

Hàn thị chính là khiếp sợ, ở Yến Thành ai không biết Nguyệt công chúa là hòn ngọc quý trên tay Hoàng Thượng , yêu thương đến không thôi, tính tình kiêu ngạo ương ngạnh, người khác không dám trêu chọc. Thân phận công chúa như vậy, sinh nhật đương nhiên là làm lớn, nhưng Minh Nguyệt công chúa lại luôn thích theo ý mình, ở trong cung mở tiệc, tổng cộng cũng sẽ không quá ba bàn. Cho nên nói, hôm nay Thẩm Vũ có thể nhận được thiệp mời, chính là làm không ít người hâm mộ.

Hàn thị chưa bao giờ nghe nữ nhi nhắc tới Minh Nguyệt công chúa, nhất thời thấy có chút kỳ quái.

Thẩm Vũ liền đem sự tình ngày ấy ở Ngọc Trà sơn trang gặp phải Minh Nguyệt công chúa nói với Hàn thị, Hàn thị nghe xong, tất nhiên lộ ra ý cười. Nữ nhi nàng làm cho người ta thích, nương nàng tự nhiên trong lòng vui mừng. Chẳng qua, mấy năm nay nàng quản nữ nhi rất nghiêm, nha đầu tam phòng ở bên ngoài thanh danh so với nữ nhi vang dội. Lúc trước nàng cảm thấy nữ nhi còn nhỏ, những việc này không cần để ý, bất quá trước mắt nữ nhi đã mười ba, đương nhiên là muốn nàng ra ngoài thêm kiến thức,cùng một ít tiểu cô nương đi lại .

Minh Nguyệt công chúa cùng nữ nhi cũng chỉ gặp qua một lần, lại đưa tới thiệp mời, thật sự là khó được.

Hàn thị trong lòng vui mừng, cũng có chút lo lắng. Nữ nhi còn nhỏ, tính tình lại bị nàng sủng hư, lại lần đầu tiến cung, làm không tốt không đưởc.

Thẩm Vũ cũng không có nghĩ nhiều. Nàng cũng thích Minh Nguyệt công chúa, sinh nhật Minh Nguyệt công chúa, lại nể mặt mời nàng, nàng đương nhiên là muốn chuẩn bị lễ tốt đi đến. Làm như nghĩ tới cái gì, Thẩm Vũ hướng về phía mẫu thân nhà mình chớp chớp mắt, hỏi: "Nương, ngũ tỷ tỷ cũng được mời?"

"Ân, ngũ tỷ tỷ ngươi cũng nhận được thiệp mời." Hàn thị gật gật đầu nói.

Thẩm Diệu từ nhỏ chính là ngoan ngoãn hiểu chuyện, chẳng những các trưởng bối thích, các cô nương cùng tuổi cũng thích cùng nàng chơi, Minh Nguyệt công chúa mời nàng, cũng là điều đoán trước được. Hàn thị biết nữ nhi thích Thẩm Diệu, có Thẩm Diệu ở bên, nàng tự nhiên cũng yên tâm.

Bất quá, nữ nhi cùng Thẩm Diệu chỉ kém mấy tháng, nhưng so với mọi thứ lại kém một mảng lớn, trong lòng nàng đương nhiên cũng không thoải mái.

Vừa nghe Thẩm Diệu cũng đi, Thẩm Vũ càng thêm không lo lắng. Nàng ăn gạo nếp lương cao, đối với Hàn thị nói: "Nương, người yên tâm. Chờ lúc vào cung, ta liền đi theo bên người ngũ tỷ tỷ , sẽ không đi làm gì sai."

Hàn thị dở khóc dở cười, duỗi tay chọc chọc trán nữ nhi , hận sắt không thành thép nói: "Thật là không có tiền đồ, đi theo phía sau ngũ tỷ tỷ ngươi thì còn gì bản lĩnh?"

Thẩm Vũ cười hắc hắc, sau đó ôm cánh tay Hàn thị, yêu kiều nói: " Quốc công phủ chúng ta ngũ tỷ tỷ là được xem trọng nhất, ta xem náo nhiệt gì a. Hơn nữa, nếu ta biến thành ngũ tỷ tỷ, nương thật sự bỏ được?"

Hàn thị nơi nào bỏ được?

Lần đó đánh nữ nhi, như là cắt thịt trong lòng nàng. Nhưng nếu không phải như vậy, tam phòng không chỉ còn muốn nháo như vậy. Lần này tuy là ăn khổ, lại đổi lấy lâu dài thanh tĩnh. Có lão thái thái lên tiếng, tam phòng nha đầu kia có mười cái lá gan cũng không dám lại cùng nữ nhi đối nghịch. Bất quá, nàng biết nữ nhi không thích đọc sách, nàng càng không muốn nữ nhi giống tam phòng nha đầu kia vì đuổi kịp Thẩm Diệu mà suy sụp thân mình.

Cây cao đón gió, tư chất thường thường, nói không chừng cuộc sống về sau sẽ thoải mái một chút.

"Đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ." Hàn thị cười nói, rồi sau đó ánh mắt liền dừng ở trên tay nữ nhi , bỗng chốc ngẩn ra.

Thẩm Vũ biết mẫu thân suy nghĩ cái gì, thân mật ôm Hàn thị, thanh âm ngọt nhu nói: "Nếu nương còn đau lòng, hay là khiến cho nữ nhi lại nghỉ ngơi một tháng, tháng sau mới luyện chữ đi."

"Ngươi kia dưa vẹo táo nứt , nếu không cần thêm khổ luyện, ngày sau người ta còn không chê cười? Nhiều nhất chỉ nghỉ thêm nửa tháng, đừng cùng ta cò kè mặc cả." Hàn thị cố ý xụ mặt nói.

Nửa tháng đã là ban ân lớn, Thẩm Vũ sao còn dám được một tấc còn muốn thêm một tấc, liền duỗi tay cầm một khối gạo nếp lương cao nhét vào trong miệng Hàn thị, cái miệng nhỏ liên tiếp nói "Nương thật tốt".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro