Chương 8: Tình cờ gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình Vô Tâm

——

Lễ vật cho Minh Nguyệt công chúa là tự mình Hàn thị chuẩn bị.

Minh Nguyệt công chúa được Hoàng Thượng sủng ái, đương nhiên là không hiếm lạ những châu báu trang sức. Bất quá hiện giờ nữ nhi đi dự, vẫn là đại biểu cho Định Quốc Công phủ bọn họ, lễ vật đưa đến không thể quá nhẹ, để tránh mất mặt.

Vì thế mấy ngày nay Thẩm Vũ thật ra cũng được Hàn dạy một ít lễ nghi trong cung.

Hàn thị vốn xuất thân từ hầu phủ, ngày trẻ cũng là Yến Thành quý nữ nổi danh, so với Thẩm Diệu bây giờ không thua một tấc. Chẳng qua, Thẩm Vũ chỉ kế thừa dung mạo Hàn thị, ở những mặt khác lại không có học được Hàn thị một phần mười.

Mới đầu Hàn thị đích xác có nghĩ thầm bồi dưỡng nữ nhi, nhưng nhớ lại mình đã từng chịu quá khổ, liền có chút không đành lòng.

Cho nên có đôi khi trong lòng nàng cũng có chút mâu thuẫn, một mặt nghĩ dưỡng nữ nhi vượt qua Thẩm Diệu, một lại không chịu được nữ nhi quá vất vả. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nữ nhi do mẫu thân nàng- Hàn thị tự mình dạy dỗ, Thẩm Vũ tuy rằng không có xuất sắc được như Thẩm Diệu, cũng vượt hơn các quý nữ Yến Thành khác nhiều, chẳng qua hai tỷ muội Thẩm thị tên tuổi quá nổi, Thẩm Vũ tự nhiên có vẻ không được xem trọng.

Hôm nay Thẩm Vũ dậy sớm, ngồi ở trước gương tùy ý Cốc Vũ dọn dẹp.

Trong gương là khuôn mặt nhỏ của tiểu cô nương , tóc đen mày rậm, môi hồng răng trắng, sắc mặt hồng nhuận, khí sắc nhìn rất tốt. Chẳng qua Thẩm Vũ lại cúi đầu nhìn thoáng qua trước ngực, dù cho xiêm y rộng thùng đều không che chút được.

Bên cạnh Bạch Lộ đã nhận ra, vội nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư lại khó chịu sao?"

Thẩm Vũ gật đầu "Ân" một tiếng, sau đó mới nhíu mày oán giận: "Giống như lại lớn hơn một ít."

Bạch Lộ nghe xong, vội thay Thẩm Vũ chọn một chiếc áo rộng rãi hơn. Thẩm Vũ thay xong, lúc này mới cảm thấy hơi thở thông thuận một chút.

Hiện nay đã qua hai tháng , đây là thời gian Thẩm Vũ thích nhất.

Bởi vì kể từ đó Thẩm Vũ có thể mặc váy đẹp, không cần giống ngày đông đem mình bao thành một cái bánh chưng. Thẩm Vũ chọn một bộ tơ lụa hồng đào mềm mại, lúc thượng nguyệt mới đi Cẩm Tú phường làm theo yêu cầu, ba ngày trước mới vừa được đưa tới. Dưới thân nàng mặc một chiếc váy dài đơn giản màu trắng ngà, bên eo buộc một cái đai lưng khảm ngọc cùng màu. Đừng nhìn ngọc tuy nhỏ, màu sắc đơn giản, vừa thấy đã biết là hàng thượng đẳng, hơn nữa hạt châu lớn nhỏ giống nhau như đúc, cực kỳ đẹp.

Thẩm Vũ bộ ngực tuy rằng so với cô nương cùng tuổi hơi kiều diễm hơn một chút, nhưng vòng eo lại tinh tế như liễu một tay có thể ôm hết, dường như thoáng dùng sức liền có thể bẻ gãy. Nàng hưởng dung mạo từ Hàn thị, dáng người lại cùng Hàn thị không sai biệt, thêm nữa Hàn thị có bí quyết dưỡng Thẩm Vũ, vì thế Thẩm Vũ vốn chỉ được bảy phần nay lại nảy nở tới cả mười phần.

Cho nên nói, trời sinh lệ chất tuy rằng khó được, nhưng cũng phải dựa vào bảo dưỡng, bằng không đó là đạp hư ông trời ban ân.

Thẩm Vũ nguyên muốn tìm Thẩm Diệu, lại không ngờ Thẩm Diệu lại tới Minh Lan Tiểu trúc tìm nàng trước

Thẩm Diệu vào khuê phòng Thẩm Vũ, thấy Thẩm Vũ đang đứng trước gương, chắc để xem mình trên người có gì không ổn. Thẩm Diệu đương nhiên hiểu biết tính tính muội muội, phàm là quần áo trang điểm có một chút không hài lòng, mày cũng gắt gao nhíu lại

Nàng nhìn tiểu cô nương trước mặt bóng dáng lả lướt, liền gọi một tiếng: "Lục muội muội."

Nghe được thanh âm Thẩm Diệu, Thẩm Vũ chợt xoay người. Nàng nhìn Thẩm Diệu hôm nay một thân áo hồng đào xuân, hạ thân cũng là một cái váy thêu hoa lan trắng , Thẩm Diệu khí chất xuất trần, càng thêm đoan trang hào phóng, duyên dáng yêu kiều.

"Ngũ tỷ tỷ." Thẩm Vũ kêu.

Mà Thẩm Diệu lại có chút thất thần.

Nàng từ nhỏ đã biết Lục muội muội bộ dáng trời sinh đến đẹp, hiện giờ thấy Thẩm Vũ tỉ mỉ trang điểm, một gương mặt trắng nộn, mắt đẹp nhiễm ý cười như lưu li càng thêm tuyệt sắc. Thẩm Vũ khi còn bé đã phấn điêu ngọc trác, ngọc tuyết đáng yêu, hiện giờ tiểu cô nương chậm rãi nẩy nở, càng mỹ đến có chút làm người ta hoảng thần.

Mà điều đáng nói là, Thẩm Vũ trên người không có câu nệ giống tiểu thư khuê các khác, mà tâm tính tiêu sái,thời điểm vui vẻ liền cười, không vui cũng không miễn cưỡng, tính tình thẳng thắn làm người ta yêu thích.

Chỉ là Lục muội muội này, trời sinh lại quá mỹ. Thẩm Diệu thu lông mi, nhớ tới ngày ấy ngẫu nhiên nghe được lời cha nói,trong lòng có chút sầu lo.

Bất quá cũng chỉ chớp mắt,Thẩm Diệu lại chóng tiến lên cầm tay Thẩm Vũ,hơi lo lắng nhìn mặt mày Thẩm Vũ, thở dài: "Lục muội muội sinh đến thật đẹp."

Được người khích lệ tự nhiên trong lòng vui mừng, huống chi là ngũ tỷ tỷ nàng sùng bái từ nhỏ. Thẩm Vũ cười cười, dỗi nói: "Ngũ tỷ tỷ chỉ giễu cợt muội ."

Lúc sau hai người liền cầm tay ra Định Quốc Công phủ.

*********😍😍😍

Chưởng Nguyệt Cung là chỗ của Minh Nguyệt công chúa, danh như ý nghĩa, đó là ý tứ trong tay minh nguyệt.

Ba chữ "Chưởng Nguyệt Cung" này là Gia Nguyên Đế tự mình ngự bút, thịnh sủng như thế, càng là biểu lộ Gia Nguyên Đế đối với nữ nhi này yêu thích. Minh nguyệt công chúa là một tiểu cô nương đáng yêu, đương nhiên làm người thích, nhưng người ngoài toàn nói: Gia Nguyên Đế thích Minh Nguyệt công chúa, lý do lớn nhất là bởi vì Oản Phi.

Nói đến Oản Phi, Thẩm Vũ liền nhớ tới Kỳ Vương Phó Trạm.

Từ sau ngày đó, Kỳ Vương Phó Trạm đã không còn tới Định Quốc Công phủ, điều này làm nàng có chút an tâm. Nàng đương nhiên sẽ không cho rằng Kỳ Vương đối với nàng có ý tứ gì, nàng chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu mười ba tuổi mà thôi. Hơn nữa, nếu thật sự muốn so sánh, Thẩm Diệu cùng Thẩm Tường thanh danh so với nàng lớn hơn nhiều.

Thẩm Vũ theo Thẩm Diệu một đường đi vào, vừa đúng lúc gặp phải Ngọc Toàn quận chúa. Ba tiểu cô nương cùng tuổi từ nhỏ đã quen, tự nhiên là vừa nói vừa cười, trong lúc nhất thời cũng không có câu nệ.

Ba người đi vào phòng khách.

Minh Nguyệt công chúa đang bị một đống tiểu cô nương vây quanh, nhìn cảnh xuân tươi đẹp bên trong, Minh Nguyệt công chúa thật sự như chúng tinh phủng nguyệt lộng lẫy bắt mắt. Hôm nay là sinh nhật, Minh Nguyệt công chúa đương nhiên là ăn mặc một thân trang trọng, gương mặt vui mừng mang ý cười. Nàng vừa thấy Thẩm Vũ tới, mắt hạnh sáng ngời, vội từ trong đám người đi ra.

Thẩm Diệu, Thẩm Vũ cùng Ngọc Toàn quận chúa lập tức hành lễ: "Tham kiến công chúa điện hạ."

Minh Nguyệt công chúa vội cười đem ba người nâng dậy, nói một tiếng "Ba vị tỷ tỷ không cần đa lễ", sau đó liền nhìn Thẩm Vũ, thở dài: "Vũ tỷ tỷ hôm nay cũng thật xinh đẹp."

Thẩm Vũ ngẩn người, hiển nhiên đối với Minh Nguyệt công chúa xưng hô có chút trở tay không kịp, ngay cả một bên Ngọc Toàn quận chúa cùng Thẩm Diệu đều có chút kinh ngạc. Bất quá ngày ấy ở Ngọc Trà sơn trang Minh Nguyệt công chúa đã đối với Thẩm Vũ biểu lộ yêu thích, như thế xưng hô này chắc cũng vì tình lý bên trong.

Minh Nguyệt công chúa lôi kéo Thẩm Vũ cùng hai vị nữ nhi còn lại ngồi xuống nói chuyện chốc lát , sau đó mới đi tiếp đón những người khác. Lúc này Ngọc Toàn quận chúa lại dùng khuỷu tay để huých Thẩm Vũ, rất có hứng thú nhìn Thẩm Vũ, như là muốn từ trên mặt nàng nhìn tới ra hoa, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Ngươi nói...... Minh Nguyệt công chúa như thế nào như vậy thích ngươi?"

Thẩm Vũ nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó đối với Ngọc Toàn quận chúa chớp chớp mắt, nghiêm trang nói: "Đại khái là vì mặt đi."

Nghe xong, Thẩm Diệu bên cạnh "Phụt" cười lên tiếng. Ngọc Toàn quận chúa cũng ngẩn người, sau đó duỗi tay nhéo mặt Thẩm Vũ, cười nói: "Mấy ngày không thấy, da mặt tăng trưởng a."

Có lời nói vui đùa của Thẩm Vũ , ba tiểu cô nương càng nói nói cười cười đến thật vui vẻ. Sau đó, liền có hai ba tiểu cô nương hướng tới Thẩm Diệu cùng Ngọc Toàn quận chúa.

Thẩm Diệu ở vòng thành rất nổi danh, cảnh tượng như thế tự nhiên thấy nhiều không trách; mà Ngọc Toàn quận chúa cũng được hoan nghênh, các tiểu cô nương càng thích cùng nàng ở một chỗ. Còn Thẩm Vũ, hiếm khi tham dự trường hợp như vậy, nói như thế nào cũng là gương mặt trời sinh, tuy nói nàng dung mạo bắt mắt, nhưng là điều nữ tử ghen tỵ nhất.

Hôm nay nhìn Thẩm Vũ trang phẫn, quý nữ bên trong tuy rằng không thua kém, nhưng nàng lại có bộ dạng quá vượt trội.

Trong quý nữ ở Yến Thành , luận tài học, đương nhiên Thẩm Diệu cùng Thẩm Tường . Bất quá Thẩm Tường dù sao cũng là thứ xuất, tuy có tài học, chúng nữ cũng vẫn khinh thường nàng, càng không thích cùng nàng cùng làm bạn, chỉ có một ít thứ nữ đồng bệnh tương liên mới nguyện ý cùng Thẩm Tường kết giao, mà các nàng đối với Thẩm Diệu lại tự đáy lòng bội phục.

Nhưng mà Yến Thành dù sao cũng là nơi thiên tử, làm sao không có tài nữ xuất chúng ? Chiêu Hoa trưởng công chúa thật ra có thể cùng Định Quốc Công phủ hai vị tranh tài cao thấp.

Cho nên một cách vô hình, Yến Thành quý nữ cũng chia làm vài phái. Tuy rằng đều là tỷ muội tương xứng cực kỳ hài hòa, nhưng những cái đó chẳng qua là mặt ngoài thôi.

Thẩm Vũ thật ra cũng mừng vì được thanh nhàn, chỉ ngồi ở trên ghế thêu ăn bánh hoa mai , mà Lập Hạ bên cạnh lại nhìn không được, liền nhắc nhở Thẩm Vũ nói: "Tiểu thư không đi tán gẫu sao?"

Thẩm Vũ biết, mấy năm nay nương tuy rằng quản nghiêm, nhưng thái độ trước mắt rõ ràng có chút thay đổi. Nàng là nữ tử, cũng nên học giao tiếp, chuyện đó tuy trong lòng nàng không vui,nhưng cũng cần thiết học hỏi. Nghe Lập Hạ nhắc nhở, Thẩm Vũ liền tính toán đi bên người Thẩm Diệu —— dù sao Thẩm Diệu là tỷ tỷ nàng, người khác cũng sẽ không khó xử nàng.

Thẩm Vũ đứng dậy, sửa sang lại một chút xiêm y vạt áo, lại phát hiện phòng khách bỗng nhiên có một con mèo trắng bước vào.

Con mèo nhỏ kia trên người trắng muốt, một đôi mắt xanh lam, vừa thấy đã biết là mèo Ba Tư thượng đẳng. Thẩm Vũ thích mèo, cũng từng cùng Hàn thị nhiều lần xin qua, chẳng qua Hàn thị vốn lo lắng nữ nhi cả ngày không làm việc đàng hoàng, nếu còn dưỡng mèo, càng làm hoang phế việc học. Hơn nữa, chó mèo dù sao cũng là súc sinh, sợ chúng tổn thương đến nữ nhi.

Hàn thị luôn có nguyên tắc riêng, thái độ cường ngạnh, Thẩm Vũ tự nhiên cũng không dám nhắc lại.

Lại không biết Thẩm Tường như thế nào biết được,liền suy nghĩ biện pháp mang một con mèo nuôi dưỡng, còn thường xuyên ở trước mặt nàng khoe khoang một hồi, nháo đến trong lòng Thẩm Vũ càng thêm không thoải mái.

Hôm nay thấy chú mèo thân mình bụ bẫm giống tiểu cầu, trên người sạch sẽ, vừa thấy liền biết là được chiếu cố cực tốt. Thẩm Vũ hai con mắt vui thích, tùy tay cầm một khối bánh, cong hạ thân cho mèo con. Tiểu miêu nhi lại không sợ người lạ, kêu vài tiếng liền ăn bánh trên tay nàng, sau đó lại chạy ra phòng khách.

Thẩm Vũ trong lòng vui mừng, làm gì còn thời gian rảnh đến gần những người khác, chỉ đi theo mèo nhỏ chạy ra ngoài. Nàng thấy Lập Hạ một tấc cũng không rời, liền xoay đầu nói: "Ngươi ở chỗ này, ta đi rất nhanh sẽ trở lại."

Nói xong liền nhắc làn váy hướng bên ngoài đi đến.

Trong viện trồng đầy hoa mai, hiện giờ tuy rằng chưa tới mùa, nhưng hương mai vẫn còn, là loại hương thơm mờ nhàn nhạt dễ ngửi. Lúc này phòng khách bên trong cực kỳ náo nhiệt, mà viện này lại thực yên tĩnh. Thẩm Vũ nhìn mèo nhỏ như tuyết, hai má nhiễm ý cười đuổi theo, chạy chậm vài bước, mặt mày xinh xắn cũng phiếm hồng, cái trán trơn bóng đều chảy ra mồ hôi.

Dọc theo đường mòn đá xanh ngồi nghỉ trong chốc lát, lại thấy mèo nhỏ vào trong đình hóng gió phía trước. Thẩm Vũ cười cười, tiếp tục đi theo qua.

Chỉ là ——

Thẩm Vũ tìm quá nhập tâm, nên không nhận thấy được trong đình đã có người.

Thẩm Vũ lông mi khẽ run, chậm rãi giương mắt, thấy mèo con tuyết trắng nằm ngoan ngoãn trên mặt đất lăn, đầu nhỏ cọ cọ áo bào trắng của nam nhân ngồi bên trong

Thẩm Vũ nhất thời liền thu nụ cười, bình tĩnh nhìn nam tử trước mặt, sau đó mới thần sắc hoảng loạn hành lễ: "Tham kiến Kỳ Vương điện hạ."

Phó Trạm duỗi tay vuốt đầu mèo nhỏ trên mặt đất, mười ngón tay hắn thon dài, trắng nõn như ngọc, nhẹ nhàng xoa, làm người ta hận không thể chính mình biến thành con mèo để hưởng thụ sự ôn nhu âu yếm đó.

Hắn nghe tiếng ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy, lẳng lặng nhìn tiểu cô nương thân mình nơm nớp lo sợ, nhất thời cong môi. Tiểu cô nương hôm nay tỉ mỉ trang điểm, hồng sam váy trắng, tóc búi, mặt đẹp so với hồng mai nở rộ còn kiều mỹ hơn.

"Thẩm lục cô nương không cần đa lễ." Phó Trạm môi mỏng khẽ mở, trên mặt

thật ra không có biểu tình gì.

Thẩm Vũ đứng thẳng thân mình, sau đó thật cẩn thận giương mắt. Nhưng nàng cũng không phải nhìn Phó Trạm, mà ngồi xổm xuống dưới chân Phó Trạm nhìn tiểu bạch miêu. Mới đầu nàng còn tưởng rằng mèo con của Minh Nguyệt công chúa, lại không có nghĩ đến, Miêu nhi này là của Kỳ Vương. Nhưng Thẩm Vũ lại nghĩ: Nhân gia tiểu cô nương thích tiểu miêu tiểu cẩu là có đạo lý, hắn một đại nam nhân như thế nào cũng thích tiểu miêu nhi a? Thật là kỳ quái.

Thẩm Vũ nhìn vài lần, nghĩ trai đơn gái chiếc ở chỗ này có chút không ổn, liền hành lễ, chuẩn bị rời đi.

"Thẩm lục cô nương." Phó Trạm gọi một tiếng.

"Ân?" Thẩm Vũ quay đầu lại, đôi mắt đẹp đầy nghi ngờ. Nàng hấp hấp môi muốn hỏi hắn ra sao, lại phát giác sắc mặt Phó Trạm tái nhợt, sắc môi cũng có chút trắng bệch.

Thẩm Vũ nhất thời liền sợ hãi.

Nàng đã nghe nói qua, Kỳ Vương Phó Trạm thân mình ốm yếu, luôn hàng năm phải uống thuốc. Hiện giờ thấy hắn sắc mặt như vậy, Thẩm Vũ nhất thời hoảng loạn không biết nên làm cái gì bây giờ?

Đúng lúc này, lại thấy Phó Trạm mắt phượng nhìn về phía nàng, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Thẩm lục cô nương còn không đỡ bổn vương một phen?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro