Chương 9: Hà bao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình Vô Tâm

——

Lời này nghe thực ngả ngớn, nhưng sắc mặt Phó Trạm lại thản nhiên, một bộ dáng quang minh lỗi lạc chính nhân quân tử.

Vì hắn xuất thân hoàng gia, trên người đều có một cổ tự phụ, rõ ràng trước mắt hắn có việc cầu người, lại giống như mệnh lệnh, làm cho người khác cảm thấy dường như mình thiếu tiền hắn . Thẩm Vũ biết trong cung lễ nghĩa, nhưng cũng bị nuông chiều quen, vô cùng không vui với thái độ của Kỳ Vương .

Thẩm Vũ thoáng liễm lông mi, âm thầm tự hỏi, nàng theo bản năng nắm chặt tay, lại không có tiến lên nửa bước. Phàm là có đầu óc, đều biết nam nữ khác biệt, huống chi nàng đã đã gần tới tuổi cập kê, càng phải cùng nam tử kiêng dè. Hôm nay tại đây gặp gỡ Kỳ Vương trong viện, vốn chính là một việc không tốt , cũng may không ai nhìn đến, nếu bị người nhìn thấy, đến lúc đó còn không biết sẽ như thế nào giải thích.

—— cho nên giờ phút này nàng quả quyết không thể tiến lên nâng.

Thẩm Vũ châm chước một phen, liền xoay người nghiên nhiên đi ra đình.

Phía sau Phó Trạm lại âm thầm cười khổ, cũng thật ra có chút ngoài dự đoán, thanh âm ôn nhuận nói: "chẳng lẽ Thẩm lục cô nương muốn bỏ bổn vương không màng?"

Thẩm Vũ không có quay đầu lại, chỉ dừng lại bước chân đáp: "Thần nữ đi báo cho công chúa điện hạ." Nghĩ đến Kỳ Vương cũng vì mừng sinh nhật Minh Nguyệt công chúa mà đến, mà trong phòng khách đều là tiểu cô nương gia, hắn một đại nam nhân đi vào đương nhiên không ổn. Nàng cũng hơi nghi ngờ vì sao Kỳ Vương thân là Vương gia mà bên người không có một tùy tùng, chẳng qua trước mắt thấy hắn sắc mặt tái nhợt, có lẽ là thật sự.

Phó Trạm khóe miệng ý cười càng sâu, không nghĩ tới tiểu cô nương xem như còn có đầu óc. Hắn trong lòng không biết trấn an thế nào, bất đắc dĩ cười cười nhìn tay mình , hơi hơi nắm lại.

...... Tiểu cô nương hiển nhiên đối với hắn có lòng đề phòng.

Thẩm Vũ muốn mau chóng rời xa nơi này, nhắc làn váy đi nhanh chút, lại nghe phía sau có tiếng mèo kêu.

Thẩm Vũ dừng lại bước chân, mày liễu chau lại, thấy vừa rồi mèo con còn ở dưới chân Phó Trạm hưởng thụ âu yếm, hiện giờ lại chạy tới chỗ của nàng, hơn nữa còn bắt lấy một góc váy nàng. Nàng vốn đối với chó mèo yêu thích, huống chi tiểu miêu nhi này lại rất đáng yêu, làm nàng tức khắc mềm lòng.

Chẳng qua tiểu miêu nhi lại thực nghịch ngợm, bắt lấy làn váy cọ cọ, lúc sau liền chui vào váy nàng 😅😂.

Như thế nào...... Chui vào nàng váy đi?

Nếu là thường lui tới, Thẩm Vũ có lẽ sẽ có hứng thú để mèo con như vậy đùa nghịch, nhưng trước mắt Kỳ Vương cũng ở...... Thẩm Vũ thoáng chốc đỏ mặt lùi ra, cẩn thận muốn cho mèo con từ váy bước ra mà không dẫm lên nó. Nàng cảm giác móng vuốt tiểu miêu nhi gãi gãi mắt cá chân nàng, ngứa, làm nàng nhịn không được cười ra tiếng.

"Lưu li, lại đây."

Phía sau chợt có thanh âm, mèo con bướng bỉnh dưới váy như là có thể nghe hiểu tiếng người, lập tức từ dưới váy nàng chui ra , sau đó vui sướng chạy về hướng chủ nhân. Thẩm Vũ như được đại xá thở một hơi, quay đầu lại nhìn lên, thấy Kỳ Vương Phó Trạm một thân bạch y cách nàng hơn có năm bước , tiểu miêu nhi kia càng linh hoạt nhảy lên để chủ nhân ôm ấp.

Thẩm Vũ nhìn Phó Trạm một chút một chút vỗ về đầu mèo con, lại nhớ tới cảnh tượng mới vừa rồi con mèo kia chui vào váy nàng, lập tức liền đỏ mặt.

Phó Trạm thật ra xem tới thỏa mãn. Tiểu cô nương hơi rũ mắt không có nhìn hắn, vành tai hồng như ngọc, đến cái cổ trắng nõn đều nhiễm một mảnh màu đỏ. Tầm mắt hắn theo bản năng dời xuống, đến khi nhìn thấy đồi non thoáng phồng lên kia, lập tức thu hồi ánh mắt.

Thẩm Vũ ngẩn ra một lát, lúc này mới lấy lại tinh thần.

Vừa rồi Kỳ Vương thân mình không khoẻ sắc mặt tái nhợt, bắt nàng qua đi dìu hắn, nhưng lúc này lại khí định thần nhàn đứng ở trước mặt nàng, nhìn thế nào cũng không ra nửa điểm bệnh trạng. Rõ ràng tự mình có sức lực, vì cái gì còn muốn lấy cớ cho nàng đi đỡ? Thẩm Vũ tiếp tục suy nghĩ, mới minh bạch đa số nam tử hoàng thất thường phong lưu......

Thẩm Vũ nàng tuy thân phận so với hắn không tôn quý bằng, nhưng vẫn là tiểu thư của nhà quyền quý.

Hắn trêu đùa mình như vậy, thật là quá phận.

Thẩm Vũ cắn cắn môi, thẹn thùng trên mặt dần dần tan đi, trong lòng chỉ có phẫn nộ. Nàng hành lễ cho có lệ, không nhìn mặt hắn, sau đó xoay người liền đi.

Phó Trạm duỗi tay chọc chọc đầu tiểu miêu nhi trong ngực, môi mỏng hé mở nói: "Tính tình thật lớn......"

·

Thẩm Vũ mới vừa vào phòng khách, đã thấy Lập Hạ đang chuẩn bị đi tìm nàng.

"Tiểu thư như thế nào đi lâu như vậy?" Lập Hạ nhíu mày lo lắng hỏi.

Thẩm Vũ không nói việc gặp qua Kỳ Vương, chỉ cười: "Cùng mèo con kia chơi nhiều một chút ." Nói, thấy Thẩm Diệu đã đi tới. Thẩm Diệu bên người còn có mấy tiểu cô nương xấp xỉ, cử chỉ tự nhiên hào phóng, vừa thấy liền biết là giáo dưỡng cực tốt.

Nhờ Thẩm Diệu dẫn đường, Thẩm Vũ đã nhận thức được một ít danh môn quý nữ. Chẳng qua các nàng thấy trên mặt Thẩm Diệu đều lộ vẻ hiền lành, ánh mắt lại vô tình nhưng hữu ý đánh giá nàng, như là có chút coi khinh. Thẩm Vũ không ngốc, nàng tuy là muội muội Thẩm Diệu , nhưng luận tên tuổi lại không thể so sánh được, nghĩ đến mình ở trong mắt các nàng, coi mình và Thẩm Tường giống nhau , chỉ như bao cỏ, không giống Thẩm Diệu tài hoa hơn người, làm người ta khâm phục tự đáy lòng

Đúng lúc này, Minh Nguyệt công chúa và mẫu thân Oản Phi tới Chưởng Nguyệt Cung.

Thẩm Vũ tuy chưa từng gặp qua Oản Phi, nhưng tên tuổi nàng lại vang dội như sấm bên tai, làm người ta không biết cũng khó.

Oản Phi đứng hàng bốn phi, thân phận chỉ dưới Hoàng Hậu cùng Từ Quý Phi, nhưng việc thịnh sủng lại đứng đầu hậu cung. Mấy năm nay Gia Nguyên Đế quá mức sủng ái Oản Phi, hậu cung cùng triều đình sớm đã có chút tranh luận, nhưng Hoàng Thượng đối với Oản Phi chẳng qua là sủng ái, lại không có đề bạt phẩm giai, cũng coi như là Gia Nguyên Đế đã nhượng bộ.

Thẩm Vũ đứng ở bên cạnh Thẩm Diệu , cúi đầu hành lễ, thấy nữ tử trước mắt cung trang uốn lượn đi qua, liền không khỏi tò mò ngẩng đầu đánh giá. Liếc mắt nhìn một cái, Oản Phi thật là trẻ tuổi mĩ miều, nhìn không ra đã hơn ba mươi tuổi. Chẳng qua nàng xem dung mạo mẫu thân nhà mình quen rồi, cũng không có nhiều khiếp sợ. Chỉ tinh tế nhìn, Oản Phi mỹ mạo cùng mẫu thân nàng có điều bất đồng, mẫu thân diễm lệ đoạt hồn, mà Oản Phi lại tinh xảo uyển chuyển, một cái là hỏa, một cái là nước, đều có phong tình riêng.

Cũng không biết là do nàng nhìn nhiều vài lần, Oản Phi bỗng nhiên quay đầu lại, hướng tới nàng nhìn thoáng qua.

Đối diện với mắt phượng, Thẩm Vũ liền sửng sốt. Nàng lập tức nghĩ tới một người khác cũng có đôi mắt tương tự, nhanh chóng cúi đầu, nhất thời trong lòng rất khẩn trương.

Oản Phi cong cong môi, trong lòng đột nhiên có chút sáng tỏ.

Nàng đã gặp qua Thẩm Ngũ cô nương, hiện giờ Thẩm Ngũ cô nương bên người là tiểu cô nương lạ mặt kia, đại khái chính là người nhi tử vừa ý- Thẩm lục cô nương đi.

Tiểu cô nương tuy rằng tuổi còn nhỏ, có chút non nớt, nhưng khuôn mặt lại quá đẹp . Mới đầu nàng là trong lòng vui mừng, rốt cuộc con mình cũng thích nữ tử, nhưng trước mắt nhìn...... Chỉ sợ cũng không phải một cọc hôn nhân tốt.

Oản Phi nhăn nhăn mày, thầm nghĩ: Nếu nhi tử vừa ý chính là Thẩm Ngũ cô nương, nàng liền không cần sầu như vậy.

Cũng may Oản Phi cũng chỉ ở Chưởng Nguyệt Cung một lát, lúc sau chúng nữ nhìn theo Oản Phi rời đi, nhịn không được nghị luận Oản Phi thật dung mạo cùng khí độ.

Thẩm Vũ nghĩ mới vừa rồi ánh mắt Oản Phi nhìn mình, trong lòng có chút nghi hoặc, thẳng đến khi yến hội xong, nàng cùng Thẩm Diệu lên xe ngựa.

"Lục muội muội làm sao vậy?" Vừa lên xe ngựa, Thẩm Diệu liền hỏi.

Thẩm Vũ giương mắt, lắc lắc đầu: "Không có việc gì."

Thấy thế, Thẩm Diệu tự nhiên cũng không nói nhiều. Thẩm Vũ lại nói: "Oản Phi nương nương giống như thực thích ngũ tỷ tỷ." Mới vừa rồi Oản Phi chính là một mình cùng Thẩm Diệu nói mấy câu, hơn nữa Thẩm Diệu đáp đến tự nhiên hào phóng, Oản Phi nghe xong lúc sau gương mặt lộ ý cười, còn từ trên cổ tay cởi một cái vòng ngọc đưa cho Thẩm Diệu, hiển nhiên đối nàng rất vui mừng.

Mà Oản Phi đi rồi, nàng càng là nghe có người nghị luận, nói là Oản Phi tính toán để Thẩm Diệu làm con dâu.

Những lời nói như vậy, Thẩm Vũ tự nhiên nghe ra, nơi này cũng không ít tiểu cô nương đối với Kỳ Vương tâm niệm.

Nhưng Thẩm Vũ lại có chút không muốn, ngũ tỷ tỷ của nàng mọi thứ xuất sắc, mà Kỳ Vương kia chẳng qua là một khuôn mặt sinh đến đẹp thôi, như thế nào có thể xứng đôi với ngũ tỷ tỷ giống như tiên nữ của nàng?

Thẩm Diệu thất thần, nàng cúi đầu nhìn vòng ngọc nơi cổ tay trắng nõn của mình, có chút suy tư.

Mà Thẩm Vũ lại nghe Lập Hạ bên cạnh hỏi: "Tiểu thư, hà bao của người đâu?"

Hà bao? Thẩm Vũ nghe vậy sửng sốt, vội cúi đầu nhìn về phía hông của mình, thấy hà bao quả thật là không thấy.

Thẩm Vũ lập tức có chút lo lắng —— hà bao đánh rơi tuy rằng không quan trọng, nhưng vấn đề là phía trên nàng có thêu nhũ danh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro