Chương 2: Sơ ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng Chạp, mùa đông lạnh không thể tưởng tượng nổi, tuyết trắng lả tả nhẹ bay khắp nơi, phủ trắng lên những cành cây. Những cơn gió lạnh thấu xương ùa đến, đến nỗi hơi thở cũng phảng phất sương mù.

Nam Chiếu cũng tựa như Thượng Kinh, thiên nhiên giống nhau, thời tiết giống nhau, gió lạnh khắc nghiệt, rất âm hàn, khiến da dẻ mọi người lúc xanh lúc tím.

Trên phố, người bán hàng rong trẻ tuổi tích cực rao hàng, một tràng tiếng vó ngựa phi nhanh đến, loáng thoáng cỗ xe ngựa sơn son thếp vàng, nổi bật giữa khung trời trắng xoá.

Tiểu tử bán hàng rong còn chưa kịp ngước mắt lên nhìn, bánh xe ngựa lần nữa phăm phăm đi tiếp, khiến không khí xung quanh như tỏa một làn sương mỏng. Chờ hắn dụi dụi đôi mắt, nhìn lại thì xe ngựa kia đã sớm biến mất.

Xe ngựa xa hoa dừng trước trà lâu náo nhiệt nhất Nam Chiếu, nam tử vẫn luôn đứng ở ngoài cửa tiến lên vén màn xe, hướng bên trong cung kính :"Kỳ Vương điện hạ."

Nghe tiếng, đôi mắt nhắm nghiền của Lý Dạ Thu khẽ mở. Thiếu niên ngồi bên cạnh đem thảm lông dày trải ra, thăm dò bên ngoài xe ngựa :"Vương gia, tuyết đã ngừng."

Lý Dạ Thu thong thả bước xuống, giương mắt đem trà lâu quan sát một lần, cười khẽ :"Hắn quả thực nhàn nhã thoải mái nhỉ."

Nam tử trước mắt nghiêng người: "Cung nghênh Kỳ vương điện hạ. Vương tử đợi ngài đã lâu."

Cất bước đi vào, mùi phấn son nồng đậm xông vào mũi, Lý Dạ Thu sức chịu đựng có tốt cũng khẽ nhíu nhíu mày.

Ca cơ tấu đàn cùng nhảy múa nhịp nhàng trên sân khấu, áo lụa đỏ rực như ngọn lửa khiến có cảm giác như nàng ta đang bay, ánh mắt phong quang diễm lệ, khiến khán giả vỗ tay không ngừng.

Lý Dạ Thu liếc mắt một cái rồi thôi.

Lên lầu hai, phòng dưới lầu chợt ồn ào hẳn lên, tiếng hoan hô không dứt, nguyên lai là ca cơ kia múa thoát y. Lý Dạ Thu hơi day ấn đường, nhưng đột nhiên thân mình dần dần ngả ra sau, nhẹ hẳn đi, suýt nữa trượt chân. Cúi đầu nhìn lên, cũng không biết là ai đem mứt táo rải rơi xuống đầy đất, nam tử dẫn đường vội vàng ồn ào lên: "Chuyện gì vậy?"

Quản sự trà lâu vội chạy tới cúi người nhận lỗi.
Nhìn thấy nam tử luyên thuyên trách cứ, Lý Dạ Thu mới đầu còn xem là chuyện gì, lúc sau tựa hồ có chút không kiên nhẫn, mi hơi nhăn lại: "Dẫn đường đi."

"Dạ, dạ." Nam tử giơ tay chỉ đài sen các hướng cách đó không xa: "Điện hạ thỉnh."

Quản sự sắc mặt không được tốt, chờ ba người trước mắt đều vào bên trong đài sen các, lúc này mới đem trà lâu quét một vòng, hướng về tiểu thân ảnh che mặt trốn phía sau cây đằng xa, dùng tiếng Hồ quát một tiếng: "Lại là ngươi!"

Tiểu thân ảnh run lên, mấy viên mứt táo đang ngậm trong miệng suýt nữa đều nuốt xuống, vỗ vỗ ngực thăm dò: "Làm sao vậy?"

Quản sự hai ba bước đi qua, chống nạnh lạnh giọng: "Ngươi điên à? Mới vừa rồi không phải bảo ngươi ngoan ngoãn đợi đừng chạy loạn sao, ngươi lại không nghe lời, còn đem mứt táo rải lung tung, nếu có người ngã, ta xem ngươi ăn nói làm sao!!"

Tiểu thân ảnh ước chừng là tiểu nữ hài 8 tuổi, đôi mắt to tròn, lông mi cong dài, da thịt nõn nà, phảng phất chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào liền bấm ra nước, nàng liếm liếm dư vị mứt táo còn bên môi: "Ta không có chạy loạn, chẳng qua là ngã một cái nên mới làm đổ mứt, lần sau sẽ......"

"Còn có lần sau?" Lời chưa dứt quản sự liền nói tiếp:"Lần sau nếu dám để Lan di phát hiện, nàng nhất định sẽ lấy roi lột da ngươi, quăng ngươi vô sài phòng bỏ đói 3 ngày." Nói xong đem mấy viên mứt táo vừa mới nhặt lên đặt vào tay tiểu nữ hài: "Ngươi đi gọi Thanh Thanh, bảo nàng một lát đi Liên Vân các xướng khúc."

"Chỉ là......" Tiểu nữ hài nhét cẩn thận từng viên mứt táo vào trong ngực: "Thanh Thanh tỷ nói gần đây thân thể nàng không thoải mái."

Quản sự buồn bực, lại không thoải mái?
Hắn cũng nghĩ thông suốt thấu tình đạt lý, chỉ có thể nói: "Ngươi nói với nàng, ký khế ước bán mình không có đạo lý không thích thì không làm việc, huống chi chỉ là đi hát khúc, nếu hiểu rõ, sẽ không gặp phải rắc rối phiền nhiễu."

Lời nói rõ ràng lý lẽ như vậy, tiểu nữ hài không tìm được lý do phản bác, tay cọ cọ lên hông, xoay người lắc lư chạy.

Bên trong Liên Vân các, Tạ Sâm cười nghênh đón khách : "Kỳ Vương điện hạ gần đây tốt chứ?"
Lý Dạ Thu khoan thai ngồi xuống, tự mình rót trà, nhấp miệng cười nhạt: "Vẫn vậy."

Tạ Sâm nhướng mày cười, hướng nam tử lúc nãy dẫn đường bảo: "Lâm, ngươi đi ngoài cửa chờ."

Lâm thưa vâng, nghĩ rằng một người chờ cửa sẽ hơi có chút tịch mịch, trước khi đi còn nghĩ lôi kéo thêm một tên sai vặt ngồi chờ chung, vì thế cười hì hì ngó ngó tiểu tử đứng sau Lý Dạ Thu, ai ngờ còn chưa kịp mở miệng, thiếu niên kia đã cất tiếng.

"Ta muốn ở bên người Vương gia."

Lý Dạ Thu nghe xong cười một tiếng, nghiêng đầu: "Thủy Ngọc."

Thủy Ngọc tràn đầy không muốn, nhưng cuối cùng vẫn rời khỏi Liên Vân các, bất quá mặt xị xuống như thể ai lấy tiền hắn.

Chén trà đặt xuống bàn tạo một tiếng vang nhỏ, Tạ Sâm tùy ý dựa vào ghế đẩy: "Ta đã thuyết phục hết lời, nhưng phụ vương chậm chạp không hạ được quyết tâm, hẳn vẫn đang cân nhắc thiệt hơn."

"Như vậy là đủ rồi." Lý Dạ Thu lại nhấp trà, điềm đạm nói: "Bổn vương chỉ muốn cho Nam Chiếu quốc vương biết rõ năng lực chính mình thôi, nếu các ngươi thật sự muốn khởi binh tuyên chiến, ngươi cảm thấy bổn vương sẽ bỏ mặc?"

Tạ Sâm sửng sốt chớp mắt một cái, sau cười to: "Đương nhiên, tài năng lãnh binh của điện hạ, tiểu vương đã sớm biết qua, ta tài hèn đức mỏng, sao so sánh được với ngài. Vương gia có thể nói là có dũng có mưu, tiên đế không truyền ngôi cho ngươi, đúng là đáng tiếc."

Lời hay nghe nhiều, Lý Dạ Thu cũng chỉ là cười trừ: "Vốn tưởng rằng dị động lần này sẽ khiến hắn sứt đầu mẻ trán, bất quá hiện tại xem ra, một Tử Tuệ công chúa liền đủ làm hắn khó có thể ứng phó."

Thứ hắn muốn chính là ngôi vị hoàng đế, nhưng hắn cũng không có tính toán đoạt lấy, rốt cuộc Lý Hoành Hiên cũng gọi hắn hoàng huynh mười mấy năm, tuy nói khi còn nhỏ đoạt lấy vị trí Thái Tử, nhưng máu mủ tình thâm, tóm lại vẫn là tình thương nhiều hơn đố kỵ, tựa như nương, cũng chính là lời nói của Diêu thái phi hiện tại: "Thân nhân này của ngươi, có thể sống sót trưởng thành thực sự quá ít, phụ hoàng ngươi sinh thời cũng không lưu lại quá nhiều hài tử, ngươi tự cân nhắc lấy."

Hắn cảm thấy lời này cũng không phải không có lý, nếu có thể làm Lý Hoành Hiên chủ động thoái vị thì quá tốt, nếu biện pháp này không thể thực hiện được, kỳ thật vẫn còn cách khác.

Tạ Sâm nhẹ gõ mặt bàn, nhớ tới Tử Tuệ ở hoàng cung ngang ngược, đầu hơi đau, hắn cất tiếng cười to: "Tử Tuệ nha đầu từ nhỏ mềm mại đáng yêu, ở Nam Chiếu trong vương cung không có ai không sủng nàng, không thương nàng, gả cho hoàng đế, nàng vốn là không muốn, hiện tại, nếu đương không thượng hoàng sau, ta tưởng nàng sẽ không dễ dàng chấp nhận bị hưu." (Thực ra đoạn này ta cũng không hiểu lắm. Nguyên văn convert: "nếu đương không thượng hoàng sau, ta tưởng nàng là sẽ không dễ dàng thiện bãi cam hưu.")

Nếu nói Lý Dạ Thu muốn chính là ngôi vị hoàng đế, kia Tạ Sâm muốn đó là vương vị, nhưng trước mắt xem ra, địa vị của hắn tràn ngập nguy cơ. Nam Chiếu quốc vương có sáu đứa con, Tạ Sâm nhỏ nhất, nhưng đứa con Nam Chiếu quốc vương kỳ vọng và sủng ái nhất, lại là đại vương tử. Tình huống này Lý Dạ Thu lúc còn bé cũng trải qua tương tự, ngươi là khối ngọc, cho dù là khối ngọc vô giá, nhân gia dù cho thích cục đá ngươi cũng không thể lười biếng.

Ngọc thạch cũng tốt, cục đá cũng thế, thứ chính mình muốn vẫn phải dựa vào chính mình, Tạ Sâm biết rõ năng lực Lý Dạ Thu, ở trên chiến trường thấy được mặt giỏi nhất của hắn liền biết, một trượng kia hắn tất bại.

Một khi đã như vậy, sao không bắt lấy cơ hội? Chỉ cần Lý Dạ Thu ngồi trên ngôi vị hoàng đế, chỉ bằng tầng quan hệ này, cho phụ vương biết, ai mới là người có khả năng đảm đương ngôi vị Nam Chiếu Quốc vương.

Hai người hàn huyên một hồi, lúc Tạ Sâm có chuyện quan trọng trở về vương cung.

Thủy Ngọc nhìn bóng dáng Tạ Sâm và Lâm biến mất ở chỗ rẽ, liền xoay người vào Liên Vân các. Mấy khắc sau liền nghe thấy được thanh âm nhẹ nhàng gõ cửa. Mở ra vừa thấy, hắn thực sự sửng sốt, nhìn tiểu nữ hài ôm đàn tỳ bà màu đen ngoài cửa, Thủy Ngọc nhìn chằm chằm nhìn một hồi lâu mới nói: "Có chuyện gì không?"

Tiểu nữ hài nghe không hiểu tiếng Trung Nguyên, chỉ có thể nói bằng tiếng Hồ: "Xướng khúc."

Dứt lời, Thủy Ngọc mặt đơ ra, mà trong phòng cái con người Lý Dạ Thu tinh thông tiếng Hồ kia, nghe thấy tiểu nữ oa muốn xướng khúc, trong lòng hiếu kỳ xoay người nhìn qua.

Không kịp đợi câu trả lời, tiểu nữ hài thử lại lần nữa: "Thanh Thanh tỷ sinh bệnh, ta tới thay nàng." Trong lòng thầm nghĩ: "Nếu khách quan không cần nghe khúc, ta đây liền trở về hảo."

Tiểu nữ hài mỗi một chữ nói ra, Thủy Ngọc giống như là bị cục đá đập một chút, nghe không hiểu gì cả quay đầu lại, chỉ thấy Lý Dạ Thu gợi lên một nụ cười mỉm, Thủy Ngọc như lại bị cục đá đập đập bên tai.

"Nếu đã đến rồi, ta đây liền tạm thời nghe một chút cũng tốt."

Rất ít khách nhân nói được tiếng Hồ, tiểu nữ hài trong lòng hoảng sợ, nhưng thực mau nàng liền ôm đàn tỳ bà đi vào, loay hoay tìm một cái ghế dựa mất nửa ngày, ngay ngắn ngồi lên, bộ dáng khiến Lý Dạ Thu thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Thấy nàng đem tỳ bà ôm trước ngực, Lý Dạ Thu kỳ thực còn rất chờ mong, chờ nàng lướt tay trên dây đàn, nhạc vừa lên, Lý Dạ Thu cầm lấy chén trà chuẩn bị hảo hảo phẩm trà, phẩm khúc, kết quả nàng vừa cất giọng, Lý Dạ Thu tay run lên, chén trà thế nhưng từ trong tay rớt xuống dưới, nước trà bắn ra, ướt một mảng lớn quần áo.

Hắn sống từng này tuổi, vẫn là lần đầu nghe thấy"Tà âm" bực bội như thế này.

"Nhan Lạc!" Ngoài cửa, quản sự vẻ mặt không thể tin được, giọng ca này tạm thời không cho đánh giá, nhưng không dám nghĩ tới nàng thế mà gan lớn đến nước này, ôm tỳ bà chạy đến mạo danh thay thế, quản sự hướng Lý Dạ Thu nhận lỗi, hướng Nhan Lạc dùng tiếng Hồ nhỏ giọng: "Ta xem ngươi sớm quên vết sẹo mới lành, trước đó vài ngày mới vừa ăn roi, giờ liền quên?"

"Thanh Thanh tỷ thật sự không thoải mái." Nhan Lạc một đôi mắt to chớp chớp: "Ta đi theo Thanh Thanh tỷ học đã lâu, nàng đều nói Lạc nhi rất lợi hại nha."

Quản sự dở khóc dở cười, xác thật là lợi hại, nghe nàng xướng một khúc, thanh âm kia, thực không dám khen tặng.

"Thỉnh vị khách quan này đừng chấp nhặt nàng." Quản sự lôi kéo Nhan Lạc đi: "Ta đây liền đi thỉnh Thanh Thanh cô nương tới xướng khúc cho khách quan."

"Vị cô nương kia nếu thân thể thực sự không khoẻ liền không cần thiết làm khó người khác, ta xem nàng cũng có thể."

Quản sự quay đầu lại, ngơ ngác nửa ngày nói: "Ý của khách quan là?"

Lý Dạ Thu chỉ vào Nhan Lạc cười một tiếng: "Nàng có thể lưu lại."

Thủy Ngọc trên mặt thống khổ vạn phần, xem như hôm nay tai của hắn chịu tội rồi.

———————————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro