Chương 4: Hồi Thượng Kinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hạ. Đêm qua một hồi mưa nhỏ rả rích, vắng vẻ đìu hiu, sáng nay lên, những bông tuyết rơi nhẹ đọng trên lá, ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào trong nhà, gió nhẹ thổi qua, hương thơm hoa mai nồng đậm còn bí mật mang theo mùi bùn đất.

Xe ngựa hồi kinh đã chờ ở ngoài phủ đệ từ sớm, đáng lẽ giờ Thìn khởi hành, nhưng hiện tại đã đến giờ Tỵ, xa phu vẫn chưa thấy Vương gia từ phủ đệ đi ra.
Chờ lâu, xa phu có chút mệt mỏi, thân mình co co rụt rụt, xoa xoa tay tiếp tục chờ.

Trong viện nhỏ, Thủy Ngọc ôm áo choàng dày nặng, nghiêng đầu, Lý Dạ Thu khoanh tay nặn một cục tuyết dưới tàng cây. Một chút tuyết cuối cùng đọng ở đầu cành lẫn nước hòa tan rơi xuống mặt đất, hắn cười vui vẻ nhìn Nhan Lạc ở phòng cách vách.

Đêm qua Nhan Lạc gần như không ngủ được, đại khái là không quen giường nệm cùng chăn gấm, tuy chạm vào thật thoải mái, nhưng lại ngủ không yên ổn. Nàng lăn qua lộn lại thật lâu, Lý Dạ Thu ở bên bồi nàng lăn lộn trên giường. Hắn kể nàng nghe rất nhiều chuyện thú vị ở Thượng Kinh, giống như ru trẻ nhỏ, thẳng đến giờ Tý mới dỗ được Nhan Lạc chìm vào giấc ngủ.

Lý Dạ Thu giờ Sửu mới về phòng ngủ, trước giờ Thìn tỉnh lại. Lúc rửa mặt, Thủy Ngọc nói Nhan Lạc còn chưa dậy, Lý Dạ Thu bảo chờ nàng tỉnh lại rồi đi, kết quả liền chờ 1 mạch tới giờ Tỵ.

Thủy Ngọc đem áo choàng để xuống, hướng về phía Lý Dạ Thu nhỏ giọng nói: "Vương gia, nếu không, để ta gọi nàng dậy?" Ngủ tiếp tới buổi trưa mất.

Lý Dạ Thu không lên tiếng, đi đến phòng nàng, đẩy nhẹ cửa quay đầu lại nói: "Đem nước ấm tới." Thủy Ngọc thưa vâng, đem áo choàng trong tay gác trên bàn đá sau liền bước nhanh đi hậu viện.

Tiếng cửa vang lên kẽo kẹt, Lý Dạ Thu cất bước đi vào, Nhan Lạc đang ngủ ngon lành trên giường, ôm gối nghiêng người cuộn tròn thành một đoàn, chăn gấm phủ lên gần nửa thân hình nhỏ nhắn.

Lý Dạ Thu ngồi bên mép giường, duỗi tay đắp lại chăn gấm cho nàng, nhẹ nhàng gọi một tiếng. Động tĩnh nhỏ nhoi không đủ quấy nhiễu đến tiểu ham ngủ Nhan Lạc, nàng khẽ hừ một tiếng, ôm gối đầu lại trở mình qua bên kia, hơn nữa không lưu tình đạp cái chăn gấm ra.

Chẳng lẽ suốt đêm tiểu cô nương vô lương tâm này đều ngủ như thế? Lý Dạ Thu xem xét khuôn mặt nhỏ cùng tay nhỏ, lạnh lẽo vô cùng, thế nhưng không bị tỉnh lại vì lạnh.

Thủy Ngọc mới vừa rời đi, bưng nước ấm tiến đến, hắn đứng yên kêu một tiếng "Vương gia".

Lý Dạ Thu nghĩ nghĩ, dùng tiếng Hồ nói nhỏ: "Mứt táo của ai bị rơi này?". Nhan Lạc mơ mơ màng màng ngồi dậy trả lời: "Của ta, của ta."

Lý Dạ Thu buồn cười, hắn lau nước miếng bên khóe miệng Nhan Lạc, cầm lấy áo ngoài mặc vào cho nàng. Thủy Ngọc bưng thau nước ấm đứng ở một bên nói: "Vương gia, vẫn để ta hầu hạ cô nương đi." Lý Dạ Thu vẫy vẫy tay, một lát, buộc tốt đai lưng, nhìn một mái tóc suối đen nhánh kia, tay đột nhiên dừng lại. Thủy Ngọc thấy thế, lại nói: "Vương gia, vẫn để ta hầu hạ cô nương đi."

Trầm mặc một hồi, Lý Dạ Thu đứng dậy tiếp nhận thau nước ấm trong tay Thủy Ngọc, Thủy Ngọc run run: "Vương, Vương gia." Lý Dạ Thu nâng nâng cằm ý bảo, Thủy Ngọc từ trong lòng ngực lấy lược của Lý Dạ Thu chải lên búi tóc Nhan Lạc. Lý Dạ Thu bưng thau nước ấm nghiêm túc nhìn, thấy Thủy Ngọc thao tác cực nhanh, hai búi tóc tròn tròn liền xuất hiện, trông Nhan Lạc thế này đáng yêu cực.

Lý Dạ Thu tán thành: "Không nghĩ tới ngươi cũng thực thành thạo ở phương diện này."

Có thể văn có thể võ, có thể đốn củi có thể gánh nước, có thể nấu cơm có thể may vá, hiện tại lại biết tết tóc, còn có cái gì là ngươi không thể?

Thủy Ngọc đắc ý cười cười, quay đầu lại nhìn Lý Dạ Thu bưng thau nước đứng ở phía sau, vội vàng tiếp nhận: "Không thành thạo, cũng không phải rất xuất sắc."

Nhan Lạc vẫn đang buồn ngủ, đầu gật gà gật gù, bất chợt ngửa ra sau ngã xuống, Lý Dạ Thu đỡ lấy nàng, lấy khăn vắt khô nước nhẹ nhàng lau mặt cho nàng.

"Uhm" Nhan Lạc híp mắt lại tỏ vẻ thoải mái, chờ Lý Dạ Thu bỏ khăn ra, nàng xoa xoa đôi mắt: "Hiện tại giờ nào rồi?". Lúc trước đều là quản sự đánh thức nàng, từ khi Thanh Thanh đến trà lâu, Nhan Lạc luôn là nửa đêm lẻn đến phòng Thanh Thanh, ăn vạ đòi nàng cho ngủ chung, sáng hôm sau cùng thức dậy. Hôm nay không có ai gọi nàng rời giường, chung quanh cũng yên tĩnh thực sự, yên tĩnh đến mức không biết giờ nào rồi.

Lý Dạ Thu nói: "Sắp đến buổi trưa."

Nhan Lạc giật mình vội vàng muốn xuống giường. Sắp đến buổi trưa, nàng nhớ rõ Lý Dạ Thu đêm qua có nói hôm nay giờ Thìn phải rời Nam Chiếu hồi Thượng Kinh, tuy nàng không biết Thượng Kinh là cái gì, nhưng nàng lại ngủ tới trưa, nếu ở trà lâu, Lan di nhất định sẽ lấy roi hung hăng đánh nàng.

Nàng rụt cổ lại, hai chân dẫm lên đàn tỳ bà, khom người đem đàn tỳ bà ôm lên, nhanh chóng mang giày vải vào chân, sợ hãi đứng ở mép giường.

Lý Dạ Thu cười hỏi: "Làm sao vậy?"

Nhan Lạc vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngươi nói giờ Thìn phải về nhà, đáng ra ta không nên ngủ nướng, nếu không ngươi phạt ta đi?"

Lý Dạ Thu cười ra tiếng, hắn kéo Nhan Lạc đến trước người, ôn nhu nói: "Khi nào đi đều giống nhau, không đáng ngại."

Nhan Lạc chớp chớp mắt, miệng nhỏ muốn nói rồi lại thôi, hàm răng trắng sứ liền lộ ra.

Lý Dạ Thu nắm tay Nhan Lạc cất bước ra khỏi phòng, Thủy Ngọc đi ở đằng trước tay cầm áo choàng, đi một đoạn liền quay đầu, chỉ thấy Lý Dạ Thu duỗi duỗi tay, hắn ngầm hiểu đi lên trước phủ thêm áo cho Vương gia nhà mình. Thế nhưng Thuỷ Ngọc ngạc nhiên há hốc miệng nhìn Vương gia khoác áo choàng lên vai Nhan Lạc, còn thay nàng cột dây áo.

Áo choàng kia bao bọc lấy Nhan Lạc, tôn lên làn da nàng như hoa tuyết trắng nõn. Lý Dạ Thu đem nàng bọc kín mít, lúc này mới đứng dậy đem nàng bế lên ôm ra phủ đệ.

Thủy Ngọc mấp máy môi, theo đi ra ngoài.

Bên ngoài phủ đệ có mấy hạ nhân đứng, Thủy Ngọc vén mành lên, chờ Lý Dạ Thu ngồi xuống vững vàng, lúc này mới lên xe ngựa.

Xa phu chờ đến khi thân xe không hề đong đưa, lúc này mới lái xe rời Nam Chiếu.

Đường phố ở đây không có sự náo nhiệt như Thượng Kinh. Trong kinh, mặc dù là tuyết lớn bay lả tả bên đường, nhưng người bán hàng rong vẫn bán hàng như ngạo tuyết hàn mai không sợ giá lạnh.

Xa phu biên đánh xe thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, dọc theo đường đi nhàn nhã đến hốt hoảng, cũng chỉ có thể tiêu khiển như thế, gặp phải một nam một nữ đang ở ven đường lôi lôi kéo kéo, hắn lái xe đi ngang qua hai người gào thét, khẽ cười, nghĩ chắc là hai vợ chồng khắc khẩu chuyện vụn vặt. Đột từ bên trong xe truyền đến âm thanh chói tai, hắn sợ đến mức thiếu chút nữa buông roi trong tay ra.

Thủy Ngọc dựa vào cửa xe ngựa, sắc mặt không được tốt.

Lý Dạ Thu vân đạm phong khinh nhìn Nhan Lạc đang tự mình say mê, tự đàn tự hát, nhợt nhạt cười, khúc đàn miễn cưỡng xem như trung bình, giọng hát cũng không dày, nhưng kỳ thật, cũng không tệ lắm.

Nhan Lạc thích xướng khúc, lúc trước Lan di cảm thấy nàng là hạt giống tốt, sau này dựa vào nhan sắc dị vực khuynh quốc khuynh thành, lại có thể xướng khúc tốt, chắc chắn trở thành hoa khôi trà lâu, nhưng nơi nào biết được này tiểu nữ hài này xướng khúc cực kỳ khó nghe, sau không khách nhân nào nguyện ý nghe nàng xướng khúc. Nàng chưa từ bỏ ý định, vừa đến nửa đêm liền quấn lấy Thanh Thanh đòi nàng dạy đàn, làm cho các cô nương trong trà lâu bị ác mộng 1 đoạn thời gian.

Lúc sau Lan di không muốn phí tâm tư trên người Nhan Lạc, chỉ sai nàng mấy việc dọn dẹp,còn lấy roi đánh nàng, Lan di tự mình đều ngại mệt mỏi.

Ước chừng qua nửa canh giờ, Nhan Lạc cười hì hì, nàng không biết hoặc có chăng không cảm thấy chính mình hát có bao nhiêu khó nghe, bởi vì Thanh Thanh lúc nào cũng khen nàng đàn tốt, hát cũng tốt, thế nên nàng cho rằng bản thân có thiên phú về âm luật.

Nhan Lạc không đỏ mặt mà hỏi Lý Dạ Thu: "Dễ nghe không?"

Lý Dạ Thu nói dối mặt không đổi sắc: "Dễ nghe."

Nhan Lạc cao hứng, muốn lại đàn hát thêm một khúc. Nhạc lên, Thủy Ngọc mặt như mếu: "Nếu không, để ta hát một khúc đi?"

Thủy Ngọc tiểu đồng bên người Kỳ Vương có thể văn có thể võ, có thể gánh nước có thể đốn củi, có thể nấu cơm có thể may quần áo, có thể trang điểm còn có thể xướng khúc.

Một đường xóc nảy tới Thượng Kinh, quân lính cửa thành nhìn thấy dấu hiệu cắm ngoài xe ngựa biểu trưng cho thân phận Kỳ Vương, vội vàng cung kính mà cúi đầu.

Xe ngựa thong thả mà tiến vào nội thành, đám đông rộn ràng, bên đường truyền đến âm thanh cao cao thấp thấp. Xa phu dừng xe ngựa ở trước cửa Quỳnh Ngọc lâu, Thủy Ngọc dựa theo Lý Dạ Thu phân phó phải mua cho Nhan Lạc một hộp bánh hạt sen.

Ở tầng hai bên cửa sổ Quỳnh Ngọc lâu, một nam tử áo lam vô tình thấy Thuỷ Ngọc từ trong xe ngựa đi ra, hắn nâng chén trà liếc mắt dõi theo, nữ tử ngồi đối diện cười hỏi: "Giang thị lang đang nhìn cái gì?"

Giang Ly thu hồi tầm mắt cười khẽ: "Không có gì, chỉ là cảm thấy thời tiết trước mắt không tồi."

Nữ tử lắc đầu, nàng nghiêng đầu khẽ nhìn mây đen mơ mơ hồ hồ nói: "Ta thấy trời sắp mưa đến nơi rồi."

Giang Ly buông ly theo: "Ừ."

Lý Dạ Thu hồi phủ, quản gia Thạch bá nghe tiếng xe ngựa vui mừng tiến lên đón, thấy Thủy Ngọc liền chạy đến vỗ vỗ bả vai, hai ngày không gặp rất nhớ ngươi, thấy Lý Dạ Thu định cất tiếng gọi Vương gia, thế nhưng khi thấy Nhan Lạc thì hơi sửng sốt. Hai ngày không gặp, sao lại có thêm 1 tiểu nữ hài?

Vẫn luôn ngóng trông Lý Dạ Thu hồi phủ không chỉ có một người Thạch bá, còn có một bé cún vừa hơn một tuổi, Tiểu Bát.

Tiểu Bát đang ở hậu viện đào hố, đang đào vô cùng vui vẻ, cái mũi nhanh nhạy ngửi được mùi trên người Lý Dạ Thu, liền hí ha hí hửng mang tấm thân béo ụt ịt, người đầy bùn chạy vội tới. Nó cao hứng mà gào, muốn lăn qua lăn lại bên chân Lý Dạ Thu, muốn Lý Dạ Thu sờ sờ nó, nếu có thể ôm nó một cái liền quá tốt, nhưng khi thấy Nhan Lạc trong lòng ngực Lý Dạ Thu tâm tư làm nũng đều hóa thành bọt nước. Nó đứng nhìn tại tiền viện, bi thương trào dâng lên trong lòng, ô ô gào hai tiếng, thấy cũng không có ai phản ứng nó, Tiểu Bát vất vả xoay xoay cái thân béo ụt ịt, không cam lòng gào hai tiếng.

Lý Dạ Thu nghe được thanh âm nhìn phía Tiểu Bát, vừa định khom lưng sờ sờ, nhưng thấy nó người đầy bùn, sợ một hồi làm dơ Nhan Lạc, liền kêu hạ nhân trong phủ 1 tiếng: "Đem nó đi tắm rửa đi."

Hạ nhân tuân lệnh, đem Tiểu Bát từ trên mặt đất bế lên, đi đến hậu viện tắm rửa, tâm linh Tiểu Bát cực ủy khuất, đôi mắt màu vàng nhạt chớp chớp, cuối cùng trong lòng ngực hạ nhân khóc ầm lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro