Chương 5: Kỳ Vương phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Dạ Thu an bài Nhan Lạc ở Thanh Thuỷ viện, bước vào liền nghe thấy hương vị trầm hương nhàn nhạt.

Hai nha hoàn đang quét tước lá khô trong viện, thấy Lý Dạ Thu liền cúi đầu hành lễ: "Vương gia."

Nhan Lạc bị ôm lên ghế, ghế dựa vốn cao nên tiểu cô nương trông như bị lọt thỏm.

Lý Dạ Thu cởi áo choàng khoác trên người Nhan Lạc, Thủy Ngọc nhận lấy rồi lui xuống đứng 1 bên. Bên tai truyền đến tiếng nha hoàn ở ngoại viện thở nhẹ, Thủy Ngọc nghiêng đầu, nguyên lai là trời mưa.

Tĩnh lặng không một tiếng động, vô số hạt mưa không hề báo trước rơi xuống, nước mưa làm ướt mặt đất sau lại nhanh chóng thấm vào bùn đất. Hai nha hoàn cuống quít chạy đến hành lang trước quét nước mưa, nước mưa từ gương mặt chỗ chậm rãi nhỏ giọt, không đến một hồi, sân cửa trước đã giống như hồ nước, hai nha hoàn nhìn nhau, khe khẽ thì thầm. Phía sau có người ho nhẹ, các nàng quay đầu lại, Thủy Ngọc cười nhếch môi, đứng khoanh tay thủ thế, hai người mặt ửng hồng lên, liền rũ mắt lẳng lặng đứng ở trước cửa.

Ngoại viện, mưa phùn từng giọt liên thanh dừng ở phía trên lá cây, vang lên giống như tiếng nhạc linh hoạt kỳ ảo. Mưa phùn ban đầu kéo dài chuyển thành mưa to ầm ã, ngẫu nhiên có gió thổi vào nhà, khiến cho Nhan Lạc thân mình không khỏi run lên, hộp điểm tâm gắt gao ôm vào trong ngực suýt nữa rơi xuống.

Thủy Ngọc rời khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại, xoay người, hướng về hai nha hoàn đang nhợt nhạt đứng ngoài cửa cười nói: "Hai vị tỷ tỷ vẫn mau chút trở về phòng đổi thân xiêm y, thời tiết lạnh, đừng nhiễm phong hàn rồi lưu lại bệnh căn."

Hai nha hoàn đỏ mặt, nha hoàn một thân váy áo xanh lá ra vẻ thắc mắc hướng về phía trong phòng, Thủy Ngọc nhỏ giọng nói: "Không đáng ngại, nơi này có ta thủ."

Một lát sau, hai nha hoàn dọc theo hành lang dài rời đi, đi xa, còn giương mắt quay lại nhìn, nhìn đến Thủy Ngọc nở nụ cười, mặt không rõ vì sao càng ngày càng hồng.

Chờ hai nha hoàn biến mất ở chỗ rẽ, Thủy Ngọc thu hồi tầm mắt. Hắn ngẩng đầu nhìn mưa to rơi xuống, lẩm bẩm: "Chỉ sợ mưa lại tiếp tục suốt đêm."

Trong phòng, Nhan Lạc hít hít nước mũi, Lý Dạ Thu hỏi nàng lạnh hay không, nàng vừa lắc đầu vừa sờ hộp điểm tâm, nhưng hơn nửa ngày vẫn không thể mở ra. Cái miệng nhỏ đã sớm thèm, nghĩ nghĩ, Nhan Lạc hướng về nơi hồi nãy thanh âm của Lý Dạ Thu vọng qua, cẩn thận hỏi: "Ta có thể ăn sao?"

Lý Dạ Thu nhịn cười, tiến lên nửa quỳ ở trước mặt Nhan Lạc, mở khoá nắp hộp, lại cầm lấy một khối bánh hoa sen đặt bên miệng Nhan Lạc. Nàng tiếp nhận trong tay liền cắn một khối to, hương vị này, ăn ngon đến mức nàng đem một nửa còn thừa lại cũng đều nhét vào trong miệng, quai hàm phồng lên, lẩm bẩm nói: "Này, cái này ngon quá."

Nàng còn không có ăn qua thức ăn ngon như vậy. Cơm chiều ngày hôm qua, điểm tâm hôm nay, thức ăn ngon như vậy nàng đều sợ về sau rốt cuộc không được ăn nữa.

Lý Dạ Thu sợ nàng nghẹn, đứng dậy nhìn ấm trà trên mặt bàn hướng về bên ngoài nói: "Pha bình trà nóng mang đến."

Thủy Ngọc chờ ở ngoài cửa thưa vâng, nhìn hai tay đều bận ôm áo choàng, mắt khẽ nâng, vừa vặn hai nha hoàn đã thay đổi tốt xiêm y một trước một sau chạy tới, Thủy Ngọc vừa muốn cất chân cười khẽ: "Còn làm phiền tỷ tỷ đi pha một bình trà nóng tới."

Nha hoàn váy áo xanh lá dừng bước xoay người, một nha hoàn khác đi lên trước nói: "Nếu không ngươi đưa áo choàng của Vương gia cho ta, để ta ủi phẳng phiu rồi trả cho ngươi."

"Không cần." Thủy Ngọc khách khách khí khí cười nói: "Trời lạnh, Vương gia về phòng nghỉ ngơi một lát hẳn sẽ dùng đến."

Nha hoàn gật đầu không hề lên tiếng, nhưng thâm tâm lại nghĩ, nếu sau này có thể gả cho một phu quân tri kỷ như thế thì tốt biết bao nhiêu, không không, chỉ tốt bằng một nửa hắn cũng thấy đủ.

Hôm nay, Nhan Lạc ăn luôn hộp bánh hạt sen, cho nên đến buổi tối cũng chỉ uống một chén cháo nhỏ. Mà trận mưa kia cũng không giống Thủy Ngọc dự đoán là sẽ tuôn suốt đêm, mà trước khi Nhan Lạc ngủ liền tạnh.

Trên giường, nàng đảo mắt tới đảo mắt lui, nếu có một chút động tĩnh lỗ tai sẽ hơi hơi động, tiếp theo nhếch miệng cười.

Thoạt nhìn tâm tình của nàng cực tốt, bởi vì nơi này so trà lâu thì tốt hơn rất nhiều, phải nói là khác nhau như trời với đất.

Lý Dạ Thu bên mép giường ngồi một hồi lâu, chờ đến khi Nhan Lạc bắt đầu nói mớ mới đứng dậy rời đi, cũng phân phó hai nha hoàn thay phiên ở lại chăm sóc.

Ra phòng, lúc này bầu trời đêm xuất hiện một vài ngôi sao nhỏ lấp lánh, toàn bộ sân thực an tĩnh, yên lặng đến mức tựa như có thể nghe thấy thanh âm giọt sương từ mái hiên.

Xuyên qua hành lang dài, Lý Dạ Thu ngừng thư phòng trước rất gần trúc uyển, tựa hồ như nói vài câu với ai, dùng tay nhẹ phẩy đi bọt nước mới vừa rơi xuống trên vai hắn, sau đẩy cửa bước vào. Án thư* đã sớm điểm ánh sáng của nến đong đưa trước gió.

Án thư* bàn làm việc trong thư phòng, bàn xếp sách.

Thủy Ngọc lập tức đóng cửa lại, Lý Dạ Thu ngồi trước án, bàn tay nhẹ nhàng lật trang sách: "Có chuyện muốn nói?"

Thủy Ngọc tiến lên một bước trả lời: "Vương gia đã hai đêm không ngủ, nên sớm về phòng nghỉ ngơi chút đi."

Lý Dạ Thu dùng tay xoa xoa mặt mày: "Trong cung thế nào?"

Thủy Ngọc nói: " Người trong cung truyền lời, sáng nay lúc Tử Tuệ công chúa ngự hoa viên vô ý đẩy Hoàng Hậu nương nương vào hồ hoa sen. Có thái y chẩn trị cũng không lo ngại, chỉ là Hoàng Thượng hôm nay không thượng triều."

Lý Dạ Thu nửa ỷ ở ghế trên: "Hai nữ nhân khiến cho hắn thúc thủ vô sách? Tử Tuệ công chúa kia bất quá là càn quấy một ít, mà Hoàng Hậu..." Hừ nhẹ cười một tiếng: "Xem nàng nhu nhu nhược nhược, cả ngày khóc sướt mướt, nhưng thật ra cực kỳ giống bộ dáng Đổng Chiêu Nghi lúc trước."

Hắn đứng dậy: "Được rồi, ngươi trước đi xuống đi."

Thủy Ngọc gật đầu xoay người, lúc đang muốn rời khỏi, Lý Dạ Thu gọi lại: "Ngày mai ngươi xem xét chút vải dệt tốt làm mấy bộ xiêm y cho Lạc nhi."

Mặt Thuỷ Ngọc ngơ ngơ ngác ngác, chờ phản ứng được Lạc nhi là ai, mới rời khỏi thư phòng.

Ngày hôm sau, Thủy Ngọc thức dậy từ sớm, vệ sinh cá nhân, chờ bên trong lên tiếng, hắn lúc này mới đẩy cửa đi vào. Hầu hạ rửa mặt, đội ngọc quan lên, hết thảy hắn đều làm một cách thuần thục nhanh chóng. Lý Dạ Thu vừa lòng với hắn không chỉ vì văn võ song toàn, còn vì hắn cẩn thận cùng trung thành.

Lý Dạ Thu trước khi tiến cung đi xem Nhan Lạc, mới vừa tỉnh ngủ, bộ dáng mơ mơ màng màng. Thượng triều, hắn bảo Thủy Ngọc ở lại bồi Nhan Lạc, Thủy Ngọc vâng lệnh. Chỉ là lúc Lý Dạ Thu đi khỏi, hắn mới phát hiện có chút trở ngại, thế nên tiểu Thuỷ Ngọc có chút buồn rầu, chưng bản mặt thối ra. Bởi vì hắn không hiểu tiếng Hồ! Hắn nói cái gì, Nhan Lạc nghe không hiểu, Nhan Lạc nói cái gì, hắn cũng nghe không hiểu.

Trong viện, sáng sớm ánh mặt trời vàng đượm xuyên thấu qua kẽ lá chiếu trên bàn đá, Nhan Lạc búi tóc tròn tròn ngồi ở bàn đá bên, mà Thủy Ngọc ngồi bên cạnh Nhan Lạc may áo, bộ dáng một tú nương cực kỳ chuyên nghiệp.

Tiểu đồng Thuỷ Ngọc của Kỳ Vương gia thật sự sẽ làm y phục, hơn nữa làm được rất xuất sắc.

Nhan Lạc khe khẽ hát vài khúc, từ khi Thủy Ngọc cho nàng ngồi ở chỗ này, vẫn luôn ngoan ngoãn đợi, làm Thủy Ngọc bớt lo không ít.

So với trẻ em bằng tuổi, nàng đã rất ngoan ngoãn.

Ngoại viện, có một tiểu tử đang rất tức giận.

Tiểu Bát mắt to trừng mắt nhỏ, nó nện từng bước chân ngắn ngủn đi vào trong viện. Đầu tiên là dạo một vòng trước mặt Nhan Lạc, chờ Thủy Ngọc buông châm tuyến xuống duỗi tay ra, nó liền vui sướng tiến lên cọ cọ, cao hứng còn gào lên hai tiếng.

Nhan Lạc nghe tiếng liền nghiêng nghiêng thân mình, có chút ngạc nhiên: "Chó sói. "

Thủy Ngọc hơi ngưng lại, nàng an an tĩnh tĩnh ngồi đây một canh giờ, đột nhiên cất tiếng nói. Chỉ là, rốt cuộc nàng nói gì??

Trước khi Nhan Lạc bị bán cho trà lâu thì sống ở một vùng đất nhiều đất cát. Ký ức tuy có chút mơ hồ, nhưng nàng còn nhớ rõ thứ nơi ấy có nhiều nhất đó là sói. Nàng từ nhỏ mờ mịt, vô tâm vô phế, cũng không nhớ rõ chó sói đến tột cùng trông như thế nào, nhưng ban đêm, ở ngoài lều trại có thể nghe thấy âm thanh của sói. Nàng từ trên ghế đá nhảy xuống, tay nhỏ vươn đến trước mặt Tiểu Bát, nó ghét bỏ mà xoay thân hình béo né tránh, nàng lại đến trước mặt Tiểu Bát sờ sờ. Tiểu Bát mắt lộ hung ác, nghĩ đêm qua thương tâm đến không thể ngủ ngon, liền há mồm muốn gặm, đến lúc Thủy Ngọc gọi một tiếng "Tiểu Bát", nó quay đầu, không cam lòng mà õng a õng ẹo lui qua một bên, nằm xuống, khuôn mặt đầy vẻ ủy khuất.

Nhan Lạc học Thủy Ngọc nói: "Tiểu Bát?"

Tiểu Bát đôi mắt hướng về phía trước, cái đuôi theo thói quen mà vẫy vẫy, cái mũi nhỏ phập phồng.

Thủy Ngọc yên lặng, không nghĩ tới nàng học được thật nhanh, còn ra hình ra dáng, vì thế nói thêm: "Ân, nó kêu Tiểu Bát, chưa cai sữa đã đưa vào vương phủ, hiện tại đã một tuổi."

Nhan Lạc chớp chớp mắt, ở tình huống hoàn toàn không nghe hiểu câu nào còn nói tiếp: "Ở sa mạc có thật nhiều sói, mọi người nói mắt sói ban đêm giống như khối đá quý sẽ sáng lên, rất xinh đẹp."

Nàng khoa tay múa chân: "Nơi đó sói cao như thế này, khi nhảy lên cao gấp mấy lần ta."

Thủy Ngọc tinh tế nghe, trầm ngâm nửa ngày không nói, chờ kim chậm rãi rơi xuống mới nói: "Đúng vậy, nó gọi là Tiểu Bát..."

Nha hoàn vẫn luôn ở bên ngoài nhịn không được cười ra tiếng.

Lý Dạ Thu rời khỏi điện là giờ Tỵ, hoàng thượng vẫn một bộ mặt đầy u sầu như cũ. Bất quá chỉ là hai nữ nhân, hắn hừ nhẹ. Đang lúc này, cách đó không xa có hai người hướng này đi tới. Một người cười nói: "Kỳ Vương điện hạ."

Lý Dạ Thu đứng yên, hơi cong cong khóe miệng: "Giang thị lang."

Giang Ly dừng bước, mà người bên cạnh hắn lại là mặt vô biểu tình, bước chân cũng không có ý ngừng lại, đôi mắt nhẹ đảo qua liền nhìn như không thấy mà tiếp tục đi ngang qua Lý Dạ Thu.

Giang Ly nhìn bóng dáng đã đi xa: "Cảnh Vương điện hạ vẫn là bộ dáng cũ."

Lý Dạ Thu tiến về phía trước: "Nhưng ngược lại ta hiếm khi thấy hắn tiến cung."

Giang Ly cười nói: "Có lẽ là đến xem người."

Nói xong, thấy Lý Dạ Thu hướng về hắn, ý cười gia tăng: "Kỳ Vương điện hạ hôm qua từ Nam Chiếu hồi kinh không hồi phủ trước mà lại mua hộp bánh hạt sen ở Quỳnh Ngọc lâu. Ân, nghe nói điện hạ từ Nam Chiếu mang một tiểu nha đầu về phủ, thần thật muốn gặp một lần."

"Giang thị lang." Lý Dạ Thu nghiêng đầu: "Không đến phiên ngươi, bổn vương không thích."

Giang Ly cười cười: "Nếu là Kỳ Vương điện hạ thích, thần chỉ sợ sẽ thực sợ hãi."

Vì thế, lời này đến đây liền ngừng. Khi Lý Dạ Thu hồi phủ, Tiểu Bát đã vứt bỏ tâm tư ai oán cùng trách móc hôm qua, sẵn tiện Nhan Lạc thực thích nó, cho nên nó cũng muốn vứt bỏ lòng dạ hẹp hòi của mình, yêu thích tiểu nha đầu này. Kết quả liền thành ra như bây giờ.

Nhan Lạc ngồi ở bậc thang, Tiểu Bát ghé vào trong lồng ngực nàng chơi đến mệt mỏi, híp híp mắt ngủ.

Lý Dạ Thu mới vừa bước vào Thanh Thuỷ viện, Tiểu Bát vèo một chút đứng dậy nhảy nhót trước mặt như thể con cún mập ngủ phè lưỡi hồi nãy không phải là nó, đôi mắt mở to, chờ Lý Dạ Thu khom người xuống sờ sờ cằm nó, nó cao hứng mà vây quanh Lý Dạ Thu chạy vòng vòng.

"Lý Dạ Thu?"

Lý Dạ Thu cười tiến lên, vốn định nói gì đó, nhưng sau mày nhăn lại, hắn một tay bế Nhan Lạc lên, sau lại vén ống tay áo, hắn quay đầu lại: "Sáng sớm nay ăn cái gì?"

Thủy Ngọc buông kim chỉ trong tay tiến lên, thấy cánh tay Nhan Lạc điểm điểm đốm đỏ mới nói: "Chỉ uống nửa chén cháo."

Lời nói mới vừa dứt, liền nghe thấy Lý Dạ Thu ra lệnh: "Truyền thái y."

"Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro