Chương 30: Kết hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 30: Kết Hôn
Tác Giả: Tử Thanh Du
Edit: Hàn Sai Sai

"Đói không?" Hắn ôn nhu hỏi.

Dường như cô không chút suy nghĩ, đần độn gật đầu: "Đói."

"Vậy tôi dẫn em đi ăn cơm." Hắn còn nói.

Trình Khanh Khanh gật gật đầu, ngoan ngoãn theo hắn rời đi. Xe hắn dừng ngay dốc thoải, Trình Khanh Khanh lên xe, lúc này mới hỏi hắn: "Làm sao anh biết tôi ở chỗ này? Anh luôn đi theo tôi sao?"

Hắn đánh tay lái, đem xe quay đầu: "Tôi chưa từng đi theo em, chỉ là em vừa lúc đi ở trước mặt tôi thôi."

"..." Trình Khanh Khanh cười khẽ một tiếng, không lên tiếng .

Bạch Duyên Đình thông qua kính chiếu hậu thấy sợi dây chuyền trước ngực cô không có, liền hỏi một tiếng: "Dây chuyền đâu?"

Trình Khanh Khanh theo bản năng sờ sờ ngực, quay đầu đi vẻ mặt lạnh nhạt: "Ném rồi."

"A... Vậy tôi tìm vô nghĩa rồi."

"..."

Bạch Duyên Đình dẫn cô đến nhà hàng trong phố Mẫn Dương ăn cơm, trong lòng cô có tâm sự nên bữa ăn này cũng không có mùi vị gì, từ quán ăn đi ra rồi lên xe, Bạch Duyên Đình lại hỏi: "Tôi đưa em trở về nhà?"

Trình Khanh Khanh ngồi trên ghế sau, đầu dựa vào cửa sổ xe, cô trầm mặc một hồi lâu, nhẹ giọng trả lời: "Không muốn trở về."

"Vậy em muốn đi chỗ nào?"

"Là anh dẫn tôi đến đây, anh đi đâu thì tôi đi chỗ đó vậy."

Trong miệng hắn tràn ra một trận cười: "Lần này không sợ tôi sao?"

Trình Khanh Khanh không có trả lời.

Bạch Duyên Đình dẫn cô vào một căn hộ của hắn ở thành phố Mẫn Dương, Trình Khanh Khanh theo hắn vào nhà, căn hộ này rất lớn, nhưng cũng giống với biệt thự của hắn, bên trong bài trí lại rất đơn giản.

Cô chép chép miệng: "Phòng ở của anh thật đúng là nhiều."

Bạch Duyên Đình đi vào phòng bếp rót một chén nước cho cô, cười nói: "Nếu em muốn, tôi cho em mấy căn hộ."

Trình Khanh Khanh nhún nhún vai: "Được thôi." Uống nước mà hắn đưa cho cô, cô lại nói: "Tôi muốn tắm rửa, có quần áo để thay không?"

Bạch Duyên Đình thật giống như ngẩn người, lập tức dùng ngón trỏ gảy gảy ấn đường nói: "A... Chỉ có đồ ngủ của tôi thôi."

Trình Khanh Khanh nghĩ nghĩ: "Cũng được."

Bạch Duyên Đình liền vào phòng tìm đồ ngủ cho cô, Trình Khanh Khanh vào phòng tắm, nhìn mình trong gương, cô thở dài, từ trong bao lấy ra điện thoại di động, mở ra sổ đen, bên trong chằng chịt đều là điện thoại mà Bạch Hạo Hiên gọi đến, hắn còn phát hơn mười cái tin nhắn, cầu xin tha thứ, hồi ức chuyện cũ, biểu lộ chân thành rõ ràng, mỗi một tin đều viết một đống chữ.

Trình Khanh Khanh trào phúng cười cười, đem những thứ này từng cái từng cái một xóa đi, sau đó tắt máy.

Tắm rửa xong, Bạch Duyên Đình đang ngồi trên sô pha xem tạp chí, hắn mặc một bộ quần áo bóng chày màu trắng cổ tròn, phía dưới là một cái quần thường màu đen, hắn ăn mặc tùy ý so với bình thường nhìn qua trẻ hơn rất nhiều, ánh sáng nhu hòa trên đỉnh đầu rơi vào trên người hắn, kèm theo hormone nồng đậm nam tính trên người hắn, mờ mịt tràn ra mị lực không nói nên lời.
Cô chưa từng cẩn thận quan sát qua người đàn ông này, trong cuộc đời cô, hắn vốn đóng vai người qua đường, nhưng là không nghĩ tới, trong đêm khuya ở nơi này, ngay lúc cô thương tích đầy mình, hắn lại là người làm bạn ở cạnh cô.

Vận mệnh là một thứ thật sự buồn cười.

Cô ngồi xuống ghế salon đối diện hắn, Bạch Duyên Đình từ tạp chí ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt hắn hiện lên cái gì đó khác thường, nhưng mà rất nhanh hắn liền rời mắt, thật giống như chẳng quan tâm mà hỏi: "Tắm xong chưa?"

"Anh thích tôi sao?"

Thân thể Bạch Duyên Đình cứng đờ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô, mà cô cũng lẳng lặng nhìn chăm chú hắn, kiên nhẫn chờ đợi hắn trả lời. Bình tĩnh lúc trước, hắn bỗng nhiên tỏ ra sợ sệt, nắm tay đặt ở trên môi "khụ" một tiếng, hoảng loạn dời đi ánh mắt. Cũng không biết qua bao lâu, hắn mới không thể tránh mà đáp một tiếng: "Ân."

Thật ra là Trình Khanh Khanh cũng chỉ thử hỏi một câu mà thôi, cũng không ôm hy vọng gì, lại không nghĩ đến hắn dứt khoát thừa nhận như vậy, điều này cũng khiến Trình Khanh Khanh lấy làm kinh hãi, người giống như hắn vậy mà lại thích cô.

Cô hít sâu một hơi: "Chúng ta lên giường đi!"

"..."

Vẻ mặt hắn không dám tin tưởng mà nhìn cô, cô cũng nghiêm túc, lúc nói những việc nghiêm túc như này hiển nhiên cũng không phải nói giỡn, nhưng Bạch Duyên Đình cũng không dám coi là thật, hắn oán trách mà lườm cô một cái, giống như là đối mặt một đứa trẻ nghịch ngợm tùy hứng mà hời hợt quăng ra một câu: "Nói bậy nói bạ gì đó?"

"Tôi không có nói bậy, không phải là anh thích tôi sao? Đã như vậy thì chúng ta lên giường đi!"

Bạch Duyên Đình thở dài một hơi, cũng không thèm nhìn cô: "Không cần thiết dùng phương thức này trả thù hắn, đối với em cũng không có ích lợi gì."

Cô không trả lời, đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, đem cái áo choàng tắm duy nhất trên người cởi ra, giạng chân ngồi trên đùi hắn.

Bạch Duyên Đình: "!!!!!!!!!!!!!!"

Hắn giống như bị đâm đến, lúc này cái lưng của hắn đã cứng còng lại không dám cử động một chút, ánh mắt của hắn nhìn qua cô, chỉ thoáng nhìn một chút hắn liền xem bộ dáng trần trụi của cô không sót thứ gì, hắn vội vàng xoay đầu qua một bên, thanh âm hoảng loạn lại khẩn trương: "Em làm cái gì vậy?! Mau mặc vào đi!"

Trình Khanh Khanh cũng không nói chuyện, trực tiếp hôn lên khóe miệng của hắn, Bạch Duyên Đình hít sâu một hơi, hắn muốn mặc đồ vào cho cô, nhưng mà trên người cô cái gì cũng không có, tay hắn vừa chạm vào liền đụng đến bờ lưng trơn bóng của cô, hắn chỉ cảm thấy ngón tay giống như là vừa mới chạm vào một mồi lửa, nóng bỏng, bỏng đến mức tay hắn vội vàng né ra, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm sao.

Nhưng nụ hôn của cô đã từ từ đi xuống, cô đem áo sơ mi trên người hắn cởi bỏ, trực tiếp dùng miệng dán lên.

Bạch Duyên Đình chỉ cảm thấy thật giống như ăn thuốc mê vậy, hắn vốn dĩ gặp chuyện gì cũng có thể tỉnh táo, bình tĩnh, giờ phút này lại thấy đầu choáng váng giống như keo dán, thân thể hắn cứng ngắc, lại không dám nhìn thẳng vào người cô, tay cũng không biết để nơi nào, hắn liếm liếm bờ môi khô khốc, dùng giọng nói đã hoàn toàn biến điệu nói với cô: "Khanh Khanh, em mau xuống đi, em làm như vậy không có lợi gì, mau xuống đi!!!"

Trình Khanh Khanh lại giống như là không nghe được hắn nói, hai tay ngốc ngốc chạy khắp thân hắn, từ ngực đến lưng eo, sau đó bối rối lại vội vàng đem khóa quần hắn kéo cởi bỏ.

Hắn thở dốc vì kinh ngạc, cũng không đắn đo lắm, nắm eo cô chuẩn bị đem cô kéo ra khỏi người hắn.
Nhưng là cô bám hắn chặt quá, lại phát hiện tay của hắn cũng không có sức lực gì, bàn tay của hắn vừa đụng đến làn da cô, cả người hắn liền mềm không chịu được.

Cô đã cởi bỏ khóa quần của hắn, lại đem quần hắn kéo xuống, cô nhìn thoáng qua bên dưới, khẽ cười một tiếng: "Nhìn xem, không phải anh cũng rất muốn tôi sao?"

Bạch Duyên Đình sa sút tinh thần, tựa đầu vào ghế sofa, lớn như vậy, lần đầu tiên hắn cảm thấy xấu hổ và giận dữ không chịu được, thật hận không thể đào cái hang vùi mình vào.

Mà Trình Khanh Khanh cũng đã dồn dập, hoảng loạn, tựa như là không làm nhanh một chút thì sẽ hối hận vậy, nên cô trực tiếp ngồi xuống.

Bạch Duyên Đình nhíu mày, cúi đầu nhìn cô, nhưng thấy cô cũng nhe răng nhếch miệng, hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Có đau hay không?"

Cô gật gật đầu: "Đau."

Cái vật nhỏ này, hắn thật đúng là không biết nên nói cô như thế nào, hắn bất đắc dĩ cười cười: "Tôi cũng đau như vậy."

Mọi chuyện đã thành kết cục đã định, hắn cũng không muốn giãy giụa nữa, hơn nữa chính hắn cũng rất rõ ràng, bản thân hắn giãy giụa lại "nghĩ một đằng nói một nẻo" cỡ nào.

Hắn dứt khoát nghiêng người đè cô dưới thân mình, sống lâu như vậy, cô là người phụ nữ đầu tiên của hắn, lúc trước hắn cũng không hiểu chuyện giữa nam và nữ, cũng may năng lực tự học của hắn mạnh mẽ, năng lực lĩnh ngộ cũng tốt, chỉ trong chốc lát, cảm giác đau kia cũng vơi đi rất nhiều.

Đêm nay, bọn họ làm từ trên ghế salon làm mãi cho đến trên giường, mọi chuyện sau khi chấm dứt cô đã mệt mỏi đến không thể bò dậy nổi, hắn ôm cô vào trong ngực, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô.

"Em không cần lo lắng, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."

Cô nhắm mắt lại, hữu khí vô lực trả lời: "Tôi không cần anh chịu trách nhiệm với tôi."

Nghe được cô nói như vậy, trong lòng hắn khổ sở, hắn đại khái cũng biết động cơ tối nay của cô, là trả thù hoặc là phát tiết dù sao thì cũng không phải là thích hắn. Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, mặc dù lúc trước hắn cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng hắn dám khẳng định đêm nay là lần đầu tiên của cô, cái việc hắn là người đàn ông đầu tiên của cô làm hắn mừng rỡ, mặc kệ cô thích hắn hay không, nếu như hắn và cô đã xảy ra loại chuyện thân mật này thì hắn sẽ phụ trách cô tới cùng.

"Vậy em chịu trách nhiệm với tôi đi."

Trình Khanh Khanh ngẩn người, mở mắt ra nhìn hắn, hắn cũng đang thâm trầm nhìn cô, đôi mắt nai kia của hắn thật sự xinh đẹp, ướt át, cho dù hắn không cười cũng giống như đang liếc mắt đưa tình. Hắn lẳng lặng nhìn người như vậy, sợ là bất kỳ cô gái nào cũng đều chống đỡ không được, chỉ là...Người vừa bị tổn thương trong tình cảm như cô đã mất đi năng lực thưởng thức điều này.

Cô cũng lẳng lặng nhìn hắn không nói lời nào, hắn lại nói: "Là em ngủ tôi, chẳng lẽ em muốn phủi mông một cái liền chạy sao?"

"..." Trình Khanh Khanh cẩn thận suy nghĩ một lát, cảm thấy hắn nói cũng đúng, liền gật gật đầu: "Vậy anh muốn tôi chịu trách nhiệm với anh như thế nào?"

"Kết hôn với tôi!"

Trình Khanh Khanh nghĩ nghĩ: "Được thôi."

Kết hôn với hắn, vậy không phải sau này Bạch Hạo Hiên sẽ gọi cô là chị dâu sao?

Đêm nay đại khái là lần điên cuồng nhất từ trước đến nay của Trình Khanh Khanh, trước kia cô vẫn luôn là một cô gái ngoan ngoãn biết giữ bổn phận, từ nhỏ thành tích ưu tú, là "con nhà người ta" trong miệng của phụ huynh khác, cô từ nhỏ đã rất thích chụp ảnh, nhưng cha mẹ lại không cho cô chụp ảnh, cô liền ngoan ngoãn mà buông tha chụp ảnh để học âm nhạc.

Cô ngoan ngoãn từ bé đến lớn, chưa từng làm qua bất luận chuyện gì khác người, nhưng là bây giờ, cô có thể phóng khoáng như vậy, cởi hết quần áo để đứng trước mặt một người đàn ông, lại còn có thể chủ động quyến rũ hắn, dường như cũng không có bất kỳ ngượng ngùng nào, giống như ăn cơm mặc quần áo đơn giản như vậy.

Đây chính là lần đầu tiên của cô a...

Trong toàn bộ quá trình có bao nhiêu cảm giác cô không biết, nhưng mà, đến lúc sung sướng nhất, cô lại rơi nước mắt.

Nhẹ nhàng như vậy, tự nhiên như thế, liền đem bản thân mình cho một người đàn ông cũng chưa quen thuộc lắm, thậm chí còn đồng ý muốn kết hôn với hắn. Trình Khanh Khanh cảm thấy điên cuồng của cả đời cô đại khái đều dùng ở đêm nay.

Cô giống như đột nhiên biến thành một người khác, cô vô cùng rõ ràng, cô chỉ có thể biến bản thân mình thành một người khác mới có thể làm bản thân mình không khó chịu như vậy nữa, chỉ có biến thành một người khác mới có dũng khí mà khắc khẩu với cha mẹ.

Cô nói với bọn họ rằng muốn gả cho Bạch Duyên Đình, bọn họ cảm thấy cô điên khùng, cô bình tĩnh nói cho bọn họ biết Bạch Hạo Hiên phản bội cô, cô nhất định phải gả cho Bạch Duyên Đình.

Đối với lời nói của cô, bọn họ lại kinh ngạc không thôi, nhưng kinh ngạc là kinh ngạc, cuối cùng cô mãnh liệt kiên trì, bọn họ liền đồng ý cô kết hôn với Bạch Duyên Đình. Nhìn xem, cha mẹ cô chưa bao giờ thỏa hiệp cô chuyện gì, lại cũng có thời điểm họ thỏa hiệp quyết định của cô.

Dương Hân và Bạch Tuệ Nhiễm cũng biết chuyện này, xúc động nhất chính là Bạch Tuệ Nhiễm, chỉ sợ rằng cô ấy cũng biết chuyện của Bạch Hạo Hiên và Lương San, thân ở bên trong cô ấy cũng khó xử, nhưng đối với quyết định của Trình Khanh Khanh, cô ấy không phản đối, cũng chỉ khuyên cô muốn tỉnh táo một chút.

Nhìn ra được, Bạch Duyên Đình vô cùng muốn kết hôn với cô, kể từ sau khi hai người từ Mẫn Dương trở về, hắn liền thường xuyên mang bao lớn bao nhỏ đến nhà cô, hắn là một người vô cùng có tài lãnh đạo lại am hiểu giao tiếp, tự nhiên cũng hiểu được cách lôi léo cha mẹ cô như thế nào.

Cha cô là kiến trúc sư công trình, Bạch Duyên Đình vì nịnh nọt ông ấy mà đem tất cả các hạng mục công trình dưới tay đều giao cho ông làm. Ba Trình vốn là người phản đối lợi hại nhất, lại từ từ ông ấy cũng đồng ý Bạch Duyên Đình làm con rễ tương lai của mình. Mẹ Trình mấy lần tiếp xúc với Bạch Duyên Đình đều cảm thấy hắn thành thục, chững chạc lại hiểu chuyện, hơn nữa Trình Khanh Khanh lại mãnh liệt kiên trì, bà cũng không có gì để nói, chỉ là lúc đối mặt với dì Văn còn có chút lúng túng.

Vốn là hai người cùng cảm thấy Trình Khanh Khanh về sau phải gả cho Bạch Hạo Hiên.

Trình Khanh Khanh hy vọng hôn lễ có thể nhanh một chút, tốt nhất trước khi nghỉ hè kết thúc có thể làm xong hôn lễ, đối với yêu cầu của cô, Bạch Duyên Đình tất cả làm theo, quả nhiên sau khi trở về liền sắp xếp hôn lễ.

Bạch Hạo Hiên đã tới tìm cô mấy lần nhưng cô vẫn luôn trốn tránh không gặp hắn.

Một hôm, cô và Bạch Duyên Đình ở biệt thự trên đường Nam Giang thương lượng chuyện hôn sự, Bạch Hạo Hiên lại đột nhiên xông vào, vốn là Bạch Duyên Đình lo lắng trong khoảng thời gian này Bạch Hạo Hiên đi quấy rối cô, hắn sắp xếp một người vệ sĩ ở cạnh cô, Bạch Hạo Hiên mỗi lần muốn gặp cô đều bị vệ sĩ ngăn lại, nhưng là hôm nay, hắn lại quyết tâm không gặp cô thì không được, hắn tìm đến hai tên tay chân không biết từ chỗ nào, trong lúc hai tên tay chân của hắn đọ sức cùng vệ sĩ thì hắn trực tiếp đẩy cửa vào.

Rất lâu không gặp hắn, hắn trở nên tiều tụy, cả người gầy đến không nói nên lời, này không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là, cô phát hiện, thời điểm cô đối mặt với hắn không còn cảm giác đau dữ dội nữa, nhưng mà vẫn còn cảm giác nhìn đến hắn, chỉ hít thở một cái cũng giống như lồng ngực đang bị xé rách.

Cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình như vậy thực sự vô dụng, xem ra, cô còn phải cố gắng hơn nữa. Vẻ mặt Bạch Hạo Hiên nhìn qua thống khổ không chịu nổi, hai mắt đỏ lên, trong mắt có nước mắt lóe qua, làn da ở môi khô nứt có vẻ run rẩy, rất lâu mới có thể mở miệng.
"Khanh Khanh, chúng ta nói một chút được không?" Thanh âm hắn khàn khàn không nói nên lời, giống như là có người cầm dao quét qua cổ họng hắn vậy.
___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro