Chương 30: Kết hôn ( tiếp theo)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn quen hắn đã lâu, nhưng cô chưa từng thấy thành cái dạng này. Kể cả khi còn bé, hắn bị người khác chê cười không có ba, bI một đám trẻ vây quanh ném đá, bị đánh đến thương tích đầy mình hắn cũng suy sụp như bây giờ.

Chỉ là Trình Khanh Khanh không quan tâm bộ dạng đáng thương của hắn, mặt không biểu tình hướng tới hắn nói: "Tôi với anh chẳng có gì để nói, nếu anh nhất định muốn nói, có thể trực tiếp nói chuyện với chồng tôi."

"Chồng?" (*Lão công 老公) Hai từ này đâm hắn đến ngập tràn thống khổ.

Bạch Duyên Đình lúc này cũng đi lên ngăn cản, ánh mắt anh lạnh như băng sắc mặt ngưng trọng, cả người lộ ra một cổ khí thế đáng sợ, dường như chỉ cần bước đến một bước đến gần anh liền duỗi tay vặn gãy cổ.

"Hạo Hiên, nếu chuyện của cậu cùng Trình Khanh Khanh đã qua đi, vậy hãy tiếp tục nhìn về phía trước mà đi, cậu liên tục tìm cô ấy gây rối là muốn gì? Huống chi, giờ cô ấy chính là chị dâu của cậu, cùng chị dâu của mình dây dưa không rõ, cậu hy vong Bạch gia trở thành trò cười của mọi người sao?"

"Chị dâu?" Bạch Hạo Hiên cắn hai chữ này, đột nhiên cất tiếng cười to, cũng không biết cười bao lâu, hắn đột nhiên thật mạnh gào rống một tiếng, giống như là dã thú tuyệt vọng khàn cả giọng tru lên: "Trình Khanh Khanh, em dựa vào cái gì muốn đối xử tôi như vậy?!"

Trình Khanh Khanh cảm thấy thực buồn cười, cô dựa vào cái gì đối hắn như vậy? Hắn cùng nữ nhân khác ở trên giường sung sướng, thời điểm âm thầm đâm cô một dao hắn sao không tự vấn bản thân mình?

Cô yên lặng dời ánh mắt, để lại cho hắn một cái bóng dáng lạnh nhạt, cô đây chính là muốn nói, cô hiện tại đã không còn lời nào để nói cùng hắn, bao gồm thống khổ của hắn, cô cũng nhìn không tới!

Sau đó Bạch Duyên Đình kêu vài người tới đem Bạch Hạo Hiên mang đi, Trình Khanh Khanh đã quên mất ngày đó cô rốt cuộc có rơi lệ hay không, chỉ là sau khi Bạch Hạo Hiên bị người mang đi cô nhớ rõ Bạch Duyên Đình ôn nhu đối cô nói: "Khanh Khanh, có anh ở đây, em cái gì đều không cần sợ hãi, hiểu không?"

Không bao lâu sau, cô cùng Bạch Duyên Đình liền kết hôn, Bạch Tuệ Nhiễm cùng Dương Hân là cô phù dâu, kết hôn không quá mấy ngày cô liền trở về trường học.

Cô trường học ở kinh thị, cách rất xa Ký Thành.

Trở lại trường học, cũng không biết là bởi vì thoát ly bầu không khí âm trầm của Ký Thành kia hay do áp lực học tập mà cô quên đi đau xót, tâm cô cũng dần bình ổn trở lại.

Thẳng đến cô hoàn toàn bình tĩnh lại cô mới phát hiện chính mình phạm sai lầm như thế nào.

Cô không tôn trọng bản thân lại càng không tôn trọng Bạch Duyên Đình, chỉ vì trốn tránh đau khổ mà cô tùy tiện trao bản thân cho anh, tùy tiện gả cho anh, cô rõ ràng không hề yêu anh, ngay từ đầu cô chỉ lợi dụng việc anh thích cô, lợi dụng tình cảm của anh.

Cô biết chính mình sai rồi, chính là cô lại không tư cách hối hận, suốt một thời gian dài cô không biết phải đối mặt với Bạch Duyên Đình như thến nào, không biết phải đối diện với cuộc hôn nhân này như thế nào, cô vùi đầu vào âm nhạc, tham gia đủ loại cuộc thi, kể cả sở thích chụp ảnh bị lãng quên đã lậu cũng không bỏ qua, rong ruỗi khắp nơi chụp ảnh.

Ngay cả Tết đến cô cũng nói bản thân bận rộn tham gia cuộc thi không thể trở về, thật ra cô hiểu rõ, chính cô nhát gan, không dám đối diện với sai lầm của bản thân.

Chính là cô không quay về, Bạch Duyên Đình lại tới tìm cô, anh là người khôn khóe như vậy nhưng khi rơi vào tình yêu lại thành kẻ hồ đồ, anh thực sự cho rằng cô vì bận rộn chuẩn bị thi đấu mà không về nhà, thậm chí còn vượt đường xa đến đây nấu cơm cho cô, mà cô thực sự không biết đối diện với anh như thế nào, thời điểm anh ở đât, cô nói mình phải nỗ lực luyện tập, mỗi ngày đi sơm vềmuộn chính là muốn tránh mặt anh, cô sợ hãi dối diện với anh, vừa nhìn anh cô liền không nhịn đuợc khổ sở, không nhịn được chua xót, là cô phụ lòng anh, cô không biết làm sao có thể bù đắp cho anh, bởi vì điều anh muốn, cô không thể cho, cô không cách nào xóa bóng ma trong lòng.

Bất quá, thời điểm anh yêu cầu cô cũng không cự tuyệt, tất cả đều do cô dựng lên,trở thành vợ anh cũng chính cô lựa chọn, cô không có tư cách cự tuyệt tỉnh cầu hợp lý của chồng mình.

Thời gian cứ thế đi qua, chậm rãi, cô cùng anh kết hôn cũng gần một năm, một năm này, cô vẫn luôn tránh ở Kinh thị, Bạch Duyên Đình thường thường sẽ đến nhìn xem cô, chính là hai người giao lưu rất ít, cũng chỉ có buổi tối ở trên giường mới thực sự giống đôi vợ chồng làm việc vợ chồng nên làm, chính là sau mỗi lần cô đều nặng nề ngủ còn anh đều muốn nói chuyện một chút, nhưng cô không cách nào đáp lại anh.

Vẫn luôn gắn bó như vậy, thẳng đến khi cô phát hiện cô mang thai.

Cô ở trong chung cư Bạch Duyên Đình thuê cho cô, nhìn chằm chằm que thử thai hiện lên hai vạch hồi lâu, thân thể dường như bị bất động, lúc sau cô mới thở dài một tiếng,ngã xuống sô pha, trong lòng trầm xuống một mảng.

Vừa lúc hôm nay Bạch Duyên Đình tới tìm cô, anh mang cô đi ra ngoài ăn cơm.

Ở trên xe, anh ôn nhu hỏi cô: "Em muốn ăn gì?"

Trình Khanh Khanh nghĩ nghĩ: "Muốn ăn cay." Vừa thốt ra khỏi miệng cô mới phát hiện, trong khoảng thời gian này cô đều đặc biệt thích ăn cay, mọi người thường nói, chua nam cay nữ, xem ra, trong bụng cô chính là một bé gái.

Chỉ là tưởng tượng đến con gái, tâm lại trầm trầm.

Bạch Duyên Đình mang cô đi vào một nhà hàngtrang trí theo lối Trung Hoa cổ điển, anh tuy không thường tới đây, bất quá cô phát hiện anh đối với nhà hàng này rất quen thuộc.

Anh chọn cho cô cá hầm ớt, lại chọn một con cua lớn, còn có xương sườn hầm cuén mà cô thích, một bàn tràn ngập thức ăn, phá lệ phong phú.

Anh phi thường tinh tế gắp đồ ăn cho cô, ôn nhu dặn dò cô ăn nhiều một chút, anh ân cần anh ôn nhu làm cô cảm thấy áy náy, cô vốn yên lặng bỏ đứa nhỏ này, nhưng nhìn bộ dạng này của anh cô lại không đành lòng, thở dài một hơi, ngước nhìn anh nói: "Duyên Đình, tôi mang thai."

Động tác đang lột của của Bạch Duyên Đình đình trệ, vẻ mặt không dám tin tưởng hướng nhìn cô: "Em...... Em vừa mới nói cái gì?"

"Tôi nói tôi mang thai, chỉ sợ đã được hai tháng!"

Mất một lúc sau, anh ở đối diện liền ngồi thẳng tắp, ngơ ngác nhìn cô, cung không biết mất bao lâu anh mớikhôi phục tinh thần, nhẹ nhàng lên tiếng: "À, như vậy a." Bưng tách trà nhấp một ngụm, chính là người chỉ mỗi cái giơ tay nhấc chân luôn ưu nhã lức này lại rối loạn còn làm đỗ cả trà.

Anh hoảng loạn lại xấu hổ rút khăn giấy lau quần áo, lau xong rồi đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại vội vàng đem cá hầm ớt trước mặt cô đẩy sang một bên: "Nếu mang thai, thức ăn kích thích không nên ăn, anh cho người làm canh cá trích mang lên."

"Không...... Không cần."

Chính là anh lại không khỏi phân trần gọi người phục vụ mang cá trích canh đến.

anh đối với việc cô mang thai khẩn trương thành cái dạng này, càng thêm làm cô không biết mở miệng như thế nào .

"Nếu mang thai, vậy em liền tạm thời tạm nghỉ học đi, về nhà, có mẹ em trông nom, cũng tiện cho em dưỡng thai, chờ sinh xong rồi, em lại tiếp tục đi học, như thế nào? Hoặc là, em không cần đi học nữa, ở nhà chăm con chúng ta, những cái khác anh sẽ lo."

"Không cần." Cô ngữ khí mang theo nản lòng, "Tôi không nghĩ muốn đứa nhỏ này."

"......" Hắn trầm mặc sau một lúc lâu, cô rõ ràng nhìn ra ánh mắt kia vốn rực lửa giờ đây đã bị dập tắt, vui sướng trên mặt anh cũng bị đánh vỡ.

Trình Khanh Khanh dời đi ánh mắt không đành lòng nhìn, cô buông xuống đầu, thực không tự tin giải thích: "Chúng ta đều còn trẻ a, về sau sẽ lại có hài tử, chỉ là hiện tại tôi chỉ nghĩ lấy việc học làm trọng, hơn nữa tôi tuổi quá nhỏ, còn chưa chuẩn bị làm mẹ."

Anh không nói chuyện, chính là cô lại rõ ràng nghe được anh thở dài mà nặng nề, hai người cứ như vậy duy trì trầm mặc, trong chén cơm của anh còn hơn nửa, chính là sau đấy anh không động qua, cũng chỉ là lẳng lặng ngồi ở chỗ kia không biết nghĩ cái gì.

Canh cá trích được đưa lên, cô cũng không ăn uống gì, nghĩ đây là anh cố ý vì cô chọn, cô không nghĩ lãng phí ý tốt của anh, cũng cố nén uống một chén.

Ăn xong , suốt quãng đường trở về, Bạch Duyên Đình cũng vẫn luôn không nói gì, Trình Khanh Khanh vài lần muốn mở miệng, chính là nhìn sắc mặt anh vô cùng tệ nên không biết mở miệng thế nào.

Liền như vậy một đường lặng im trở lại chung cư, thẳng đến buổi tối chuẩn bị đi ngủ Bạch Duyên Đình mới ôm cô nói: "Khanh Khanh, giữ lại đứa nhỏ này được không?"

Ngữ khí anh thực mềm, mang theo nồng đậm cầu xin, nghe qua thật sự làm người ta không đành lòng.

Trong bóng đêm, Trình Khanh Khanh trợn tròn mắt, sau một lúc lâu đều không có nói chuyện.

"Tuy rằng về sau chúng ta sẽ lại có con, chỉ cần con của em sinh cho anh anh đều yêu quý, cho nên sinh nó ra đi? Sau khi sinh xong em muốn làm gì thì làm cái đấy, con cứ để anh chăm sóc, được không?"

Sau một lúc lâu lúc sau cô nản lòng thở dài: "Được."

Cô không có tư cách cự tuyệt nghĩa vụ của một người vợ, cũng không có cách nào cự tuyệt trách nhiệm sinh con cho anh.

Bạch Duyên Đình thực mau liền giúo cô xử lý thủ tục tạm nghỉ học, mà cô cũng trở lại biệt thự của bọn họ.

Mẹ Trình biết cô mang thai, rất cao hứng, mỗi ngày đều đến nấu cơm cho cô, có đôi khi cũng dạy cho cô làm một ít đồ cho trẻ.

Trình Khanh Khanh lức mới biết mình mang thái vô cùng kinh háchh, cô căn bản không có chuẩn bị tâm lý, thứ hai cô cùng Bạch Duyên Đình không giống những vợ chồng khác, có con lại khiến cô cảm giác có thêm gánh nặng, sau cô đã thỏa hiệp việc sinh con cô cũng dần dần thay đổi suy nghĩ.

Tưởng tượng có tiểu bảo bối ở thân thể của cô đang lớn lên, cô nhiều ít mang theo chờ mong, cho nên cùng mẹ Trình học làm giày nhỏ, quần áo cho trẻ cô vô cùng nghiêm túc học.

"Con nha! Lúc trước con ồn ào phải gả cho Duyên Đình, chúng ta đều không lay chuyển được con, con có biết hay không lúc ấy ta cùng ba ba đều bị con làm tức chết rồi, còn tưởng rằng con đối Duyên Đình vừa ý cỡ nào, nào biết đâu sau khi con kết hôn lại lúc nào cũng trốn tránh nó, con đừng lấy cái gì việc học vất vả tới lừa dối ta, ta là mẹ con, còn không biết con!" Mẹ Trình giận cô liếc mắt một cái lại nói: "Duyên Đình đứa nhỏ này cũng rất có khả năng, con không ở đây, thường xuyên thế con tẫn hiếu tâm, Khanh Khanh a, nghe mẹ khuyên một câu, mặc kệ lúc trước vì cái gì gả cho nó, hiện giờ nếu sự tình đã định, liền hảo hảo cùng nó chung sống đi, con hiện tại đã có con rồi sao? Chuyện quá khứ, nên buông liền buông, không cần lo sợ không đâu."

Trình Khanh Khanh lại phụt một tiếng cười ra tới: "Lúc trước con phải gả cho hắn không phải mẹ chính là người phản đối nhất sao, như thế nào, mới qua một năm, thái độ liền thay đổi một trăm tám mươi độ, đối với anh ấy vừa lòng như vậy ?"

"Con đừng đánh trống lãng, điều ta vừa nói với con con đã hiểu chưa? Cùng Duyên ĐÌnh vui vẻ chung sống, có hiểu không?"

Trình Khanh Khanh không nói chuyện, cô thật sự không biết nên trả lời như thế nào. Cùng Bạch Duyên Đình vui vẻ chung sống sao? Đem hắn coi như là chồng, vui vẻ sinh hoạt? Cô làm được sao?

Tưởng tượng đến đây, trong lòng Trình Khanh Khanh liền nổi lên khó chịu khó ngăn, có lẽ còn cần một chút thời gian đi, có lẽ, chờ ngày cô hoàn toàn buông xuống, cô là có thể tiếp nhận hắn.

Cô trở lại thành phố Ký, Bạch Duyên Đình cũng rất vui vẻ, hắn mỗi ngày đều trở về sớm, mỗi lần nhìn đến cô hắn luôn là cười tràn đầy thỏa mãn.

Chính là Trình Khanh Khanh vẫn như cũ không biết nên đối mặt hắn làm sao, mặc dù cô hiện tại đã mang thai con của người đàn ông này.

Cô có điểm trốn tránh cùng hắn giao lưu, mỗi lần hai người ngồi cùng nhau, luôn là hắn nói chuyện cô nghe, ngẫu nhiên đáp một câu, bất quá cũng nói vài chuyện vụn vặt hàng ngày.

Hắn nhưng thật ra rất săn sóc cô, cô mang thai hắn luôn bên cạnh cô, còn thỉnh có vài bảo mẫu chuyện nghiệp chăm sóc cô.

Dương Hân đến thăm cô vài lần, ồn ào đòi phải cho cô làm mẹ nuôi.

Dương Hân cùng cô đều là sinh viên khoa nghệ thuật, bất quá cô ấy học diễn xuất, Trình Khanh Khanh học âm nhạc.

Công ty Bạch Duyên Đình vừa mở một công ty giải trí, công ty này muốn chiêu thực tập sinh, Dương Hân biết liền nhờ cô nói một câuk Trình Khanh Khanh liền để cử với Bạch Duyên Đình, Bạch Duyên Đình cũng không hỏi nhiều, cùng người phụ trách công ty chào hỏi liền cho DƯơng Hân thuận lợi tham gia huấn luyện.

"Cậu gần đây thế nào? Huấn luyện vất vả không?"

Dương Hân trời sinh là người lạc quan, trước nay liền không thấy được cô oán giận, giờ phút này nghe cô hỏi như vậy, cô ấy liền vẫy vẫy tay: "Vất vả cái gì a! Không vất vả!"

Trình Khanh Khanh cười cười: "Qua mấy năm nữa cậu xuất đạo thành đại minh tinh, đừng quên tớ a!"

Dương Hân cô liếc mắt một cái: "Sao có thể quên cậu a? Tớ còn có cháu trai ở trong bụng cậu a!"

Hai người nói nói cười cười, thời gian liền như vậy đi qua.

Bạch Tuệ Nhiễm cũng tới thăm cô, chỉ là bởi vì có quan hệ với Bạch Hạo Hiên, cô ấy cùng cô không thân thiết như trước, bất quá làm bạn bè bao năm cũng không thể không quan tâm nhau.

Từng ngày cứ thế trôi qua, Trình Khanh Khanh vốn tính toán sinh xong liền tiếp tục việc học, sau đó lại bớt thời giờ học nhiếp ảnh, nghĩ đến có thể từng ngày đi đến những nơi phong cảnh xinh đẹp phong phú.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro