Chương 31: Hoài thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẳng đến cô hoàn toàn bình tĩnh lại cô mới phát hiện chính mình phạm vào phạm sai lầm như thế nào.

Cô không có trách nhiệm với mình, càng không có trách nhiệm với Bạch Duyên Đình, cô thương xót việc mình tùy tiện giao mình cho Bạch Duyên Đình, tùy tiện kết hôn, chỉ sợ cô vốn dĩ biết mình không yêu hắn, mà ngay từ đầu cô chỉ lợi dụng tình cảm của hắn, lợi dụng việc hắn thích cô.

Cô biết mình đã sai, càng không có tư cách hối hận, mất đoạn thời gian dài không thể đối mặt với Bạch Duyên Đình, không biết đối mặt với cuộc hôn nhân này như thế nào, cô đem mình chình đắm trong âm nhạc, tham gia đủ loại cuộc thi, ngay cả sở thích nhiếp ảnh đã bỏ từ lâu cũng bắt đầu quay trở lại, chạy khắp nơi chụp ảnh.

Ngày Tết cũng cũng ép mình tham gia vào các cuộc thi để không trở về, kỳ thật chỉ có chính mình rõ ràng, cô chính là cái người nhát gan, không dám đối mặt sai lầm của chính mình mà thôi.

Chính là cô không quay về, Bạch Duyên Đình lại tới tìm cô, kẻ không khéo như hắn mà lúc này lại trở nên hồ đồ, thực sự cho rằng cô bởi vì cuộc thi mà không thậm chí còn đi một quãng đường thật xa tới đây chỉ để nấu cơm cho cô, mà cô, thật sự không biết phải đối mật với hắn như thế nào, lúc ở thành đô cô nói với hắn cần luyện tập khẩn trương, mỗi ngày sớm liền chạy đi ra ngoài đến khuya mới trở về, chính là muốn tránh chạm mặt hắn, cô rất sợ hãi khi đối mặt với hắn, vừa thấy hắn đến cô nhịn không được mà khổ sở trong lòng, nhịn không được mà chua xót, là cô phụ tấm lòng của hắn, chính cô cũng không biết từ khi nào trong lòng đã hình thành bóng ma tâm lý.

Bất quá, thời điểm hắn yêu cầu cô, cô cũng không cự tuyệt, hết thảy đều là từ cô dựng lên, trở thành vợ hắn, cũng là chính cô lựa chọn, cô không có tư cách cự tuyệt thỉnh cầu hợp lý của chồng.

Ngày cứ thế trôi qua, chậm rãi cô đã cũng hắn kết hôn gần một năm. Trong một năm này, cô luôn tránh ở thành phố, Bạch Duyên Đình thường thường sẽ đến nhìn thăm cô, chính là hai người giao lưu rất ít, cũng chỉ có buổi tối ở trên giường thời điểm mới có thể thật sự giống một đôi phu thê làm việc của một đôi vợ chồng phải làm, chính là mỗi khi sau khi chấm dứt cô liền nặng nề ngủ, chính là trước khi chìm vào giấc ngủ hắn thật sự muốn cùng cô trò chuyện, nhìn ra được hắn luôn muốn trò chuyện với cô nhiều thêm một chút nhưng cô thực không không cách nào đáp lại hắn.

Vẫn luôn gắn bó như vậy quan hệ, thẳng đến cô phát hiện cô mang thai.

Cô ở chung cư do Bạch Duyên Đình thuê cho cô, gắt gao nhìn chằm chằm hai vạch kia hồi lâu, thân thể liền dường như bị đóng đinh, hồi lâu lúc sau cô mới thở dài một tiếng, hướng đến sô pha mà ngã xuống, đột nhiên cảm giác trong lòng trầm đến lợi hại.

Vừa lúc hôm nay Bạch Duyên Đình tới tìm cô, hắn mang cô đi ra ngoài ăn cơm.

Ở trên xe, hắn ôn nhu hỏi cô: "Em muốn ăn gì?"

Trình Khanh Khanh nghĩ nghĩ: "Muốn ăn cay." Lời vừa thốt ra khỏi miệng cô mới phát hiện trong khoảng thời gian này cô đặc biệt thích ăn cay, người xưa bảo "chua nam cay nữ", nhìn dáng vẻ này có thể trong bụng cô là một tiểu nha đầu.

Chỉ là tưởng tượng đến cô gái nhỏ, tâm cô lại trầm trầm.

Bạch Duyên Đình mang cô đi vào một nhà trang hoàng hơi hướng cổ sắc kiểu Trung Quốc, hắn tuy rằng không thường tới bên này, bất quá cô phát hiện hắn đối với nhà hàng bên này rất quen thuộc.

Hắn gắp cho cô miếng cá hầm ớt, lại điểm cua lớn, còn có củ sen hầm xương sường cô thích ăn, tràn đầy một bàn đồ ăn, phá lệ phong phú.

Hắn phi thường tinh tế gắp đồ ăn cho cô, ôn nhu dặn dò cô ăn nhiều một chút, hắn ân cần hắn ôn nhu làm cô cảm thấy áy náy, vốn dĩ cô tính toán yên lặng xử lý đứa nhỏ này, chính là bộ dáng này của hắn lại khiến cô không đành lòng, thở dài một hơi, hướng hắn nói: "Duyên Đình, tôi mang thai."

Động tác lột của Bạch Duyên Đình dừng lại, vẻ mặt không dám tin tưởng ngước nhìn cô: "Em... Em vừa mới nói cái gì?"

"Tôi nói tôi mang thai, chỉ sợ đã hai tháng đi!"

Sau một khoảng thời gian rất dài, hắn liền ngồi thẳng tắp ở đối diện, ngơ ngác nhìn cô, cũng không biết qua bao lâu, hắn mới hồi phục tinh thần lại, nhẹ nhàng lên tiếng: "Ngạch, như vậy a." Nhấp một ngụm trà, chỉ là người giơ tay nhấc chân luôn ưu nhã như hắn vậy mà vì hoang mang rối loạn đem nước trà đổ lên người thân.

Hắn hoảng loạn lại xấu hổ lấy khăn giấy lau quần áo, lau xong rồi đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại vội vàng đem cá hầm ớt trước mặt cô đẩy sang một bên: "Nếu mang thai, đưng ăn đồ ăn kích thích, tôi cho bọn họ lại làm một phần canh cá trích."

"Không...... Không cần."

Hắn là không đợi khuyên ngăn liền gọi phục vụ mang canh cá trích đến.

Bộ dáng khẩn trương của hắn khi hay tin cô mang thai càng làm cô không biết như thế nào mở miệng.

"Nếu mang thai, vậy em liền tạm thời tạm nghỉ học đi, về đến nhà, có mẹ em trông nôm, cũng tiện em hảo hảo dưỡng thai, chờ sinh xong rồi về sau, em lại tiếp tục đi học, như thế nào? Hoặc là, em không nghĩ đi học cũng được, liền ở trong nhà, hảo hảo chăm con chúng ta, mặt khác hết thảy đều để tôi tới phụ trách."

"Không cần." cô ngữ khí mang theo nản lòng: "Tôi không nghĩ muốn đứa nhỏ này."

"......" Hắn trầm mặc sau một lúc lâu, cô rõ ràng nhìn thấy trong đáy mắt kia như lửa nhiệt tình một chút tắt đi, vui sướng trên mặt hắn từng chút nứt toạc.

Trình Khanh Khanh dời đi ánh mắt không đành lòng xem, cô buông xuống đầu, thực không tự tin giải thích: "Chúng tôi đều còn trẻ a, về sau sẽ lại có con, chỉ là tôi hiện tại chỉ nghĩ lấy việc học làm trọng, hơn nữa tôi tuổi quá nhỏ, còn chưa chuẩn bị làm mẹ tốt."

Hắn không nói chuyện, chính là cô lại rõ ràng nghe được hắn nặng nề mà thở dài, hai người cứ như vậy vẫn duy trì trầm mặc, trong chén hắn còn có nửa chén cơm, chính là về sau hắn một ngụm cũng chưa động, cũng chỉ là lẳng lặng ngồi ở chỗ kia không biết nghĩ cái gì.

Canh cá trích được mang lên, cô cũng không muốn ăn uống, nhưng nghĩ đây là hắn cố ý vì cô gọi, cô không muốn lãng phí ý tốt của hắn, cũng cố nén uống lên một chén.

Dọc đường trở về từ nhà hàng, Bạch Duyên Đình cũng vẫn luôn không nói gì, Trình Khanh Khanh vài lần muôn mở miệng, chính là nhìn sắc mặt hắn vô cùng không tốt cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Liền như vậy một đường lặng im trở lại chung cư, thẳng đến buổi tối thời điểm chuẩn bị đi ngủ, Bạch Duyên Đình mới ôm cô nói: "Khanh Khanh, giữ đứa nhỏ lại được không?"

Ngữ khí hắn thực mềm, mang theo nồng đậm cầu xin, nghe thật sự làm người khác không đành lòng.

Trong bóng đêm, Trình Khanh Khanh trợn tròn mắt, sau một lúc lâu đều không có nói chuyện.

"Tuy rằng về sau chúng ta sẽ lại có con nhưng chỉ cần là con của em với tôi tôi đều không muốn vứt bỏ, cho nên sinh đứa bé ra có được không? Con liền để tôi chăm sóc, có được không?

Sau một lúc lâu sau cô nản lòng thở dài: "Được."

Cô không có tư cách cự tuyệt nghĩa vụ của một người vợ, cũng không có cách nào cự tuyệt ước muốn thực hiện trách nhiệm làm cha của hắn.

Bạch Duyên Đình thực mau xử lý thủ tục tạm nghỉ học, mà cô cũng trở lại sống ở biệt thự Nam Giang.

Mẹ Trình biết cô mang thai, rất cao hứng, mỗi ngày đều đến đây vì cô nấu cơm, có đôi khi cũng dạy cô làm một ít đồ dừng cho trẻ.

Thời điểm Trình Khanh Khanh mới biết mình mang thai chính là kinh hách, nhất là cô chưa hề chuẩn bị tâm lý, thứ hai là quan hệ giữa cô cùng Bạch Duyên Đình vốn dĩ không phải là vợ chồng ân ân ái ái, có con ngược lại là một loại gánh nặng, nhưng lúc cô thỏa hiệp sinh đứa nhỏ này lại không có cảm giác như thế.

Tưởng tượng có tiều bảo bối trong thân thể cô đang từng ngày lớn lên, cô nhiều ít cũng mang theo chờ mong, thời điểm cô cùng mẹ Trình học làm quần áo cho đứa nhỏ phá lệ nghiêm túc.

"Con nha! Thời điểm ồn ào đòi gả cho Bạch Duyên Đình, chúng ta đều không lay chuyển được. Con có biết hay không lúc ấy tôi cùng ba con đều bị con chọc tức chết, còn tưởng con vừa ý với Duyên Đình đến mức nào, nào ngờ vừa kết hôn không lâu con liền trốn tránh hắn, con lấy việc học quan trọng để lừa ta, con đó, ta là mẹ con chẳng lẽ còn không biết con như thế nào?!" Mẹ Trình giận cô liếc mắt một cái lại nói: "Duyên Đình đứa nhỏ này cũng rất tốt, con không ở mấy đây, thường xuyên thay con tẫn hiếu, Khanh Khanh a, nghe mẹ khuyên một câu, mặc kệ lúc trước vì cái gì gả cho hắn, hiện giờ nếu sự tình đã thành như thế, liền hảo hảo cùng hắn chung sống đi, con hiện tại không phải cũng đã có con sao? Chuyện quá khứ, nên buông liền buông, không cần lo sợ không đâu."

Trình Khanh Khanh lại phụt một tiếng cười ra tới: "Lúc trước tôi phải gả cho hắn chính mẹ đã phản đối đến lợi hại, như thế nào, mới qua một năm, thái độ liền chuyển biến 180 độ, đối hắn vừa lòng như vậy ?"

"Con đừng né tránh vấn đề mẹ đang nói, lời mẹ nói con có hiểu không? Có thể cũng Duyên Đình sống với nhau thật tốt có được không?"

Trình Khanh Khanh không nói chuyện, cô thật sự không biết nên trả lời như thế. Cùng Bạch Duyên Đình hòa thuận chung sống? Đem hắn coi như là chồng mà thật tâm đối xử? Cô làm được sao?

Tưởng tượng đến đây, trong lòng Trình Khanh Khanh liền nổi lên khó chịu không thể ngăn chặn, có lẽ còn cần một chút thời gian đi, có lẽ, chờ ngày cô hoàn toàn buông bỏ, cô là có thể tiếp thu hắn.

Cô trở lại biệt thự sống, Bạch Duyên Đình cũng rất vui vẻ, hắn mỗi ngày đều trở về thật sự sớm, mỗi lần nhìn đến cô hắn luôn là tràn đầy thỏa mãn cười.

Chính là Trình Khanh Khanh vẫn như cũ không biết nên đối mặt hắn như thế nào, mặc dù hiện tại cô đã mang thai con của hắn.

Cô luôn trốn tránh tiếp xúc với hắn, mỗi lần hai người ngồi ở cùng nhau, luôn là hắn nói chuyện cô nghe, ngẫu nhiên trả lời một câu cũng nói bất quá là chuyện sinh hoạt vụ vặt thường ngày.

Hắn thật ra rất săn sóc cô, thời gian cô mang thai luôn bên cạnh chăm sóc, còn mời chuyên gia đến chắm sóc hàng ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro