23. Đế Tuyệt Trần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Màu tím, là nhan sắc cao quý ưu nhã nhất.

Đôi con ngươi màu tím kia ở dưới ánh trăng tản ra quang mang nhàn nhạt, tựa hồ mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ, làm người ta không dám nhìn thẳng!

Bạch y lão giả đứng ở cách đó không xa, cảm giác được đôi tử đồng kia cách ngày càng gần, đáy mắt hoảng sợ càng sâu......

"Là...... Là ngươi......" Bạch y lão giả duỗi ngón tay, run run chỉ về phía nam tử.

Dưới ánh trăng, nam tử một thân hắc bào cuối cùng cũng đứng yên tại chỗ.

Dáng người hắn thon dài, cao hơn bạch y lão giả hẳn một cái đầu.

Hắn đứng ở một bên, lấy tư thái từ trên cao nhìn xuống nói với bạch y lão giả. "Ta nhưng thật ra không biết, từ khi nào mà Thiên Địa Bạch, thế nhưng sẽ khó xử một cái tiểu cô nương như vậy......"
Khoé môi lạnh lẽo hơi hơi gợi lên, dưới ánh trăng, ngũ quan trên gương mặt kia như được điêu khắc tỉ mỉ, phối hợp tới hoàn mỹ cực hạn, tìm không ra một chút tì vết.

Tuấn mỹ dung nhan dưới ánh trăng chiếu xạ khắp nơi lại là làm người ta cảm thấy có một lát choáng váng......

Phượng Sở Ca kinh ngạc nhìn nam trử đột nhiên xuất hiện.

Nam tử này, nhất định là cái yêu nghiệt!! Thế nhưng có thể lớn lên xinh đẹp như vậy!

Cách đó không xa, lão giả được gọi là Thiên Địa Bạch kia sớm đã sợ tới mức lập tức thối lui về phía sau, cả người không nhịn được mà run run.

Người khác có lẽ không biết, nhưng hắn lại biết rất rành mạch.

Người trước mắt này, thực lực hiện tại đã tới cảnh giới cao cấp linh quân!

Có không biết bao nhiêu người dùng hết cả đời cũng không thể tới được linh quân nhưng nam nhân yêu nghiệt này, từ lúc mười tám tuổi liền đã đặt chân vào cảnh giới linh quân.

"Ngươi...... Ngươi sao có thể xuất hiện ở chỗ này?"

"Có người muốn đả thương nữ nhân của ta, ta tự nhiên muốn xuất hiện......"

Đôi mắt hắn hơi hơi lưu chuyển, mang theo phong hoa đầy trời.

"Nữ nhân của ngươi?" Thiên Địa Bạch có chút kinh ngạc nhìn về phía Phượng Sở Ca, nhất thời minh bạch cái gì.

"Thế nhưng là nữ nhân của ngươi, khó trách cuồng vọng như vậy! Ha ha......"

"Thiên Địa Bạch...... Ta không muốn động thủ." Nam tử kia lười biếng mà dựa vào một bên, mày hơi hơi nhếch lên, môi mỏng khẽ mở, nói.

Sớm tại khoảnh khắc nam nhân này xuất hiện tại đây, bạch y lão giả liền đã biết chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Trong đôi mắt vẩn đục của hắn chợt ảm đạm một mảnh ——

"Ta đã biết...... Sẽ không phiền ngươi phải động thủ......"

Hắn dứt lời, đột nhiên giơ tay lên, "Phanh" một tiếng, nặng nề đánh vào đỉnh đầu của chính mình.

"Phốc ——" trong miệng bạch y lão giả phun ra một búng máu tươi, nhất thời không còn nửa phần khí tức.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.

Ánh trăng xuyên qua bóng cây, rơi xuống đất một mảnh loang lổ.

Dưới bóng cây loang lổ đó, nam tử nện từng bước lười biếng, chậm rãi đi về phía trước.

Trong gió, mặc phát phi dương, càng làm hắn có vẻ có vài phần không kềm chế được.

Thân hình thon dài của hắn rốt cuộc dừng lại ở trước người Phượng Sở Ca, con ngươi màu tím nhạt hơi hơi nheo lại, nhìn Phượng Sở Ca, "Nữ nhân, ngươi không sao chứ?"

Phượng Sở Ca kinh ngạc nhìn nam nhân đẹp đến mức yêu nghiệt ở trước mắt này, một lát sau mới phục hồi lại tinh thần, lại thấy hắn đang dùng vẻ mặt hài hước mà nhìn nàng.

Nàng không phải là người chưa từng thấy qua mỹ nhân, chỉ là phương thức mỹ nhân lên sân khấu thật sự quá mức chấn động, làm nàng có chút khó có thể tiêu hóa.

Bất quá hiện tại, nàng cũng coi như là hoàn toàn tiêu hóa hết.

Phượng Sở Ca ngẩng đầu......

"Cảm ơn công tử đã cứu giúp, còn không biết phương danh của công tử ngươi......"

"Đế Tuyệt Trần......" trong đôi con ngươi màu tím nhạt của Đế Tuyệt Trần lộ ra điểm điểm ý cười.

Phượng Sở Ca một cái lảo đảo, suýt nữa té ngã trên mặt đất.

Đế Tuyệt Trần......

Đây là đệ nhất mỹ nam mà Tử Lan lúc trước tâm tâm niệm niệm, Đế Tuyệt Trần?!

Thật đúng là trùng hợp a......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro