Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn xong bát cơm chiên trứng, Giang Lâu Khí thích ý ợ một cái, trong lúc vô tình thấy Chu Gia Dực uống Coca ăn cánh gà, một ngụm uống hết nửa chai.

Sao giới trẻ ngày nay đều thích đồ uống có ga vậy? Khó trách không thể cao lên.

Mà cậu ta đã là quỷ rồi còn có thể cao lên sao?

Nhưng nghĩ lại mình ăn bát cơm chiên xong, cổ họng có hơi khô, khát nước.

Giang Lâu Khí đành miễn cưỡng đứng dậy, cầm cóc nước trên bàn, đi đến máy lọc nước cách vài bước chân.

Kết quả anh đôi mắt chỉ lo mắt nhìn phía trước, vấp phải một đống hộp đựng dụng cụ bằng bìa cứng nằm rải rác dưới chân xém chút là ngã.

"Coi chừng!" Họ kêu lên

Cậu lảo đảo một chút rồi ổn định lại, suýt nữa làm rớt ly sứ xuống đất, trước một giây cậu còn bối rối, kết quả thấy kia mấy cái "Giúp đỡ cấp trên khi gặp khó khăn" nhân viên ôm bụng cười cười to.

Giang Lâu Khí trong nháy mắt bóc cháy, "Cười cái gì? Mẹ nó ai ném hộp khắp nơi? Có phải âm mưu làm tôi ngã chết chiếm đoạt quyền hành? Còn không mau dọn dẹp!"

Vừa dứt lời, mấy người liền tỏ vẻ không nghe thấy,  xoay người đi chăm chú làm việc.

Tô Thiển gõ nổi lên bàn phím cách cách, mắt điếc tai ngơ, cắn môi nhịn cười, "Ai thấy người đó dọn, dù sao tôi không thấy."

"Tôn quý công tước huyết tộc sẽ không làm loại việc của nô lệ." Tây Nặc • Griffith cầm giũa móng tay mày cái móng sắt bén của mình.

Khuôn mặt quý tộc Âu Mỹ của anh ta kiêu ngạo và lịch lãm, anh tiếp tục nói với giọng tao nhã: "Giang sở trưởng, tôi có ý kiến, Hay anh bắt một nô lệ để tới làm việc đi."

Bắt? Chúng ta đang sống ở xã hội có pháp luật! Tùy tiện bắt cóc người sẽ phải ngồi tù mấy năm!

Giang Lâu Khí bụm mặt cảm thấy đối phương hết thuốc chữa, không còn gì để nói!

Anh thở dài rồi nở một nụ cười giả tạo chuyên nghiệp: "Ở đây chúng tôi không có nô lệ, chỉ có bảo mẫu thôi."

Tây Nặc • Griffith thấy từ này lã lẫm sau đó liền tra cứu trên máy tính, "Bảo mẫu? Trong từ điển của bổn công tước không có từ này"

"Giang ca, hay là thuê một người, tôi chán đồ ăn mang đi rồi, nếu có người nấu cơm quét dọn thật tốt!" Chu Gia Dực một khuôn mặt khổ cực, bảo mẫu còn không có thuê tới, cậu ta liền ảo tưởng.

Nhớ năm đó hắn cũng là trãi qua thời gian quần áo tới duỗi tay, cơm tới há miệng, ấm áp tốt đẹp......

Nghe được lời này, Giang Lâu Khí mới vừa uống nước ắm thiếu chút nữa phun ra tới, liên tục xua tay, "Địa phủ tiền lương còn chưa có phát, ban ngày tiêu xài nhiều như vậy, làm gì còn tiền để thuê người."

Chử Biết Hành một mình ngồi trong góc, im lặng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, tích lời như vàng mà nói: "keo kiệt."

"Đúng vậy! Keo kiệt!"

Tô Thiển bất mãn mà đập bàn, chờ đến ngày phát tiền lương cô nhất định phải ở trên mạng mua mua mua thật nhiều, tự thỏa mãn mình.

"Mỗi ngày đều cho mấy người ăn thịt cá, còn dám nói tôi keo kiệt? Đáng giận, không phải muốn thuê bảo mẫu sao? Được thôi, ngày mai tôi phát thông báo tuyển dụng."

Giang Lâu Khí tùy tiện ngồi xuống một cái ghế thái độ phàn nàn lúc trước chuyển thành nụ cười tự mãn. Anh thản nhiên xoa xoa sống mũi cao của mình, khóe môi nở một nụ cười nhẹ.

Mọi người ở đây hoang mang hôm nay keo kiệt lãnh đạo lại dễ đồng ý như vậy, kết quả đối phương một bộ tiểu nhân đắc ý bộ dáng, lại chậm rãi mở miệng: "Tôi còn chưa nói xong đâu, thuê bảo mẫu lấy các ngươi tiền lương trừ."

Mọi người: "......"

Sự ra khác thường tất có quái dị, quả nhiên đừng nghĩ tại lấy được một xu từ tên lãnh đáo chó má này!

Gần tới 12 giờ thời gian tan làm. Nhìn xung quanh nhân viên sớm đã ngủ hết, tiếng ngáy vang lên hết đợt này đợt khác.

Chu Gia Dực thế nhưng còn chảy cả nước miếng, không biết hắn mơ thấy cái gì......

Chỉ có Giang Lâu Khí còn cố gắng một chút sắp khép lại mí mắt, mơ mơ màng màng.

Đồ vật cậu thấy từ một đều thành hai, cậu ngước mắt nhìn lên đồng hồ con lắc trên tường.

"Đông, đông, đông"

12 giờ sáng, chiếc đồng hồ cổ vang lên âm thanh trong trẻo, nhẹ nhàng, vang vọng trong góc yên tĩnh.

Giang Lâu Khí như ở trong mộng tỉnh lại, duỗi người, tay nắm bàn làm việc phía trước, sau đó dùng bút bi gõ lên tủ, lớn giọng nói: "Dậy đi dậy đi! Đừng ngủ, tan làm rồi, chạy nhanh về nhà mà ngủ."

Mấy người đang ngủ như lợn chết đều ngồi dậy, xào xạc sắp xếp đơn giản lại tài liệu, sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.

Chu Gia Dực dùng mu bàn tay lau khóe miệng, vẫn còn nhớ hương vị của mấy món ngon trong mộng.

Anh cũng không thèm dọn dẹp mặt bàn như đống rác của mình, thản nhiên cầm điện thoại bỏ vào túi: "Anh Giang đi rồi, các đồng chí về nhà thôi!"

"Đi làm lười biếng hơn tôi, tan làm thì nhanh nhanh như vậy, các người a, hết cứu." Giang Lâu Khí lắc đầu, mí mắt cũng lười nâng lên, đồng nghiệp này thật sự khó chỉ dạy.

Tô Thiển nhặt túi xách đi xuống lầu, trước khi đi còn quay qua hôn gió với cậu: "Ngày mai gặp lại ~"

"Tốt nhất không gặp." Giang Lâu Khí cả người run lên, người nổi đầy da gà.

Tuy rằng Tô Thiển có nước da trắng chân dài đẹp đẽ, nhưng cậu thích xinh xắn lanh lợi, làm người muốn che chở.

Điện thoại văn phòng trên bàn đột nhiên vang lên, Giang Lâu Khí hơi cau mày,  kinh nghiệm nói cho cậu biết điện thoại giờ này khẳng định không phải chuyện tốt......

Cậu xoay người nghe điện thoại, "Đây là sở đặc vụ SNE, xin hỏi có chuyện gì?"

Đầu kia điện thoại giọng nói là một người phụ nữ trung niên, đối phương tạm dừng vài giây, sau đó nói năng ấp úng một hồi mới nói rõ tình huống, giọng nói mang theo run rẩy cùng sợ hãi.

Giang Lâu Khí liếm hàm răng sau, sắc mặt nghiêm túc đến lạ thường, sau đó đơn giản xin địa chỉ, rồi yêu cầu cô tìm một chỗ an toàn đợi mình tới.

Vừa nãy mấy người kia cũng không có vội vã xuống lầu, sôi nổi dừng chân nhìn xem, vừa nghe là muốn tăng ca, Chu Gia Dực liền cảm thấy không ổn, vừa lăn vừa bò chạy xuống lầu.

"Vậy...... Giang sở trưởng cố lên, tôi quần áo phơi còn chưa lấy vào, liền về trước cất." Tô Thiển vội vàng chạy, bước nhanh hơn bình thường, cũng mặc kệ mình đang mang giày cao gót.

Thấy hai người kia tranh nhau bỏ trốn, Tây Nặc • Griffith bay nhanh lấy dù che nắng, còn không quên quay đầu lại vẫy tay, "goodbye!"

"Các người đám sâu gạo." Giang Lâu Khí mặt đen sống không còn gì luyến tiếc, vội vàng lấy chiếc áo khoác trên ghế mặc lên rồi tìm chìa khóa xe máy.

Cậu cũng không thèm nhìn mà gọi lại bị bỏ lại phía sau vua cương thi: "Chử Biết Hành!"

Chử Biết Hành dùng lại, chân tay cứng đờ mặc dù trong lòng có ngàn vạn không muốn, nhưng cũng chỉ có thể để trong lòng.

Làm việc ca đêm hắn không có oán trách, chủ yếu là hắn không muốn ở lại cùng Giang Lâu Khí dù một giây!

Đã từng là vua cương thi hiện tại phải cúi đầu trước con người làm thuộc hạ, đã vậy còn là cháu trai của kẻ thù.

Giang Lâu Khí liếc mắt một cái liền biết suy nghĩ của đối phương, nhưng cậu cùng không quản được nhiều như vậy, tới đặc vụ sở đều phải ngoan ngoãn mà làm tốt việc.

"Làm sao? Mắt to trừng mắt nhỏ, không muốn cũng phải đi theo tôi, không thì anh có thể đem bọn ngốc kia trở về làm việc thay anh"

Kia mấy cái đồng nghiệp chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ, hiện tại cũng không biết ở chỗ nào vui vẻ, đi nơi nào tìm?

Chử Biết Hành không còn cách nào khác, đành không xa không gần mà đi theo phía sau cậu.

Đi xuống thang lầu thời điểm, Giang Lâu Khí thuận tiện kể cho anh nghe chuyện trong điện thoại vừa nãy: "Cô ấy nói chồng cô gần đây tinh thần uể oải, không ăn không uống, như trở thành một người khác, chỉ thích nửa đêm trốn ở trong WC ăn đồ bẩn thỉu, nói đơn giản chính là phân, nước tiểu gì đó, vừa rồi tôi có hỏi cũng không có tiền sử bệnh tâm thần."

Nhìn Chử Biết Hành không nói chuyện, cậu đi qua ngã rẽ của cầu thang, bước chân cũng nhanh lên, giọng nói từ tính mà tiếp tục nói: "Anh đoán người này bị gì?"

"Bị ma ám."

"Loại ma gì?" Giang Lâu Khí lại hỏi.

Chử Biết Hành suy nghĩ một lát, "Ma sống trong hẻm bẩn"

"Thông minh."

Nghe được hai chữ này, Chử Biết Hành hừ lạnh một tiếng, không hề có vẻ vui mừng, lần đầu tiên nghe được những lời khen ngợi từ miệng Giang Lâu Khí, thật hiếm lạ.

Những hồn ma sống trong những con hẻm dơ bẩn khi còn sống là những người rất mất vệ sinh sau khi chết, họ vẫn duy trì thối quen này khi trở thành ma.

Chỉ cần nơi đó vẫn còn bẩn thỉu, người thường đều không thể chịu đựng, đó sẽ là nơi ở của loại ma này, chúng thường ăn những thứ dơ bẩn.

Bởi vì biến thành ma không thể ăn bất cứ thứ gì, cho nên sẽ bám vào trên người của người phàm, dựa vào ký chủ để ăn vật bẩn thỉu.

Bọn họ không có lực sát thương, chỉ là sẽ tìm người phù hợp, làm cho họ trở nên giống mình lôi thôi.

Giang Lâu Khí duỗi chân ngồi xuống xe máy rồi ném cho anh một cái mũ bảo hiểm, nghiêng đầu bảo anh lên xe.

Kết quả Chử Biết Hành đem mũ bảo hiểm ném trở lại, căn bản không nghĩ cùng cậu có bất luận cái gì đụng chạm, càng đừng nói ngồi cùng nhau, "Không cần, tôi có thể bay xuyên tường."

"Tôi nói này đại ca, anh là cương thi, không phải người nhện, hơn nữa ở đây là nhà cao tầng chung cư, không phải như trước kia nhà ngói, anh muốn bay đi đâu?"

Giang Lâu Khí xoay chìa khóa giữ tay lái.  Ánh sáng rực rỡ ở phía xa phản chiếu lên kính trước của mũ bảo hiểm. Anh toát ra khí chất điềm tĩnh nhưng lạnh lùng

"Tôi là phi cương*, mời cậu dẫn đường." Chử Biết Hành mặt lạnh như sương, đột nhiên nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy lên.

*Phi cương là cương thi ngàn năm tu luyện thành công. Phi cương có thể am hiểu pháp thuật, thân thể bất hoại, bởi vì ... loại cương thi này có thể bay, cho nên xưng là phi cương.

Chỉ nghe thấy tiếng gió thổi, anh đáp xuống sân thượng một cách nhẹ nhàng, ổn định vững chắc nhảy lên hàng rào sân thượng, phía dưới 10 mét là xe cộ đang qua lại rất nhanh!

Thấy thế, Giang Lâu Khí khẽ cười nhạo một chút, khởi động xe tiếng xe, tiếng động cơ vang lên

Cậu còn không quên nhắc nhở Chử Biết Hành, "Này, nhớ mua bảo hiểm tai nạn lao động nha" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro