Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, SNE sở đặc vụ.

Ngày hôm qua sau khi cùng Tạ Cửu Trần tới bệnh viện lúc trở về chung cư đã hơn 5 giờ sáng, cậu định 8 giờ đi làm nhưng Giang Lâu Khí trì hoãn một giờ mới chịu rời giường cậu buồn ngủ muốn chết.

Cửa lớn sở đặc vụ mở rộng mấy tên đồng nghiệp kia đã tới từ sớm, không biết bọn họ sống tạm ở nơi nào mà thong thả vui chơi.

Giang Lâu Khí ngáp dài một cái, đôi mắt buồn ngủ lim dim, cố gắng lấy lại tinh thần.

Không ngờ vừa bước vào cửa, mấy cái nhân viên mất tích không thấy bóng dáng lần lượt xông ra mà vây quanh hắn.

"Làm gì vậy? Muốn tạo phản à?"

Giang Lâu Khí kinh ngạc, sau đó bị mấy tên kia xô đẩy tới quầy lễ tân.

Cậu trở tay lấy cây bút bi từ hộp đựng, vẻ mặt hung hăng  mà chỉ vào nhóm nhân viên "Không phải chỉ là đến muộn 1 giờ, chẳng lẽ mấy người muốn đánh hội đồng tôi?"

Chử Biết Hành nhìn cậu chầm chầm, một bàn tay đút vào túi ảo khoác, không nói lời nào mà lấy điện thoại ra mở album, phóng to ảnh chụp lén tối hôm qua cho cậu xem.

"Cái gì......" Giang Lâu Khí không hiểu kề sát đầu nhìn kỹ độ phân giải thật kém, tối mịt một mảng cậu nhìn vài lần mới thấy rõ.

Đó..... không phải là ảnh tối qua hắn lái xe chở Tạ Cửu Trần về ký túc xá sao?!

Không cho cậu giải thích, Tô Thiển ở phía sau dùng sức đẩy Tây Nặc • Griffith và Chu Gia Dực đang chắn đường, bước tới bên người Giang Lâu Khí đi vòng qua cậu, còn vươn muỗi hồ ly ngửi áo khoác.

Nữ yếu giống như thẩm vấn phạm nhân, cô chóng tay lên hông, mở to đôi mắt thon dài quyến rũ: "Nói thật đi! Nam nhân trên ảnh kia là ai? Sao cậu lại chở anh ta? Chẳng lẽ hai người......"

Giang Lâu Khí không chịu nổi bầu không khí kỳ lạ này, cơ thể cậu dựa vào bàn xém chút trượt xuống, cậu giơ tay xua xua, "Có gì mà nói, tôi chạy xe tông người ta, đưa đi bệnh viện kiểm tra một chút không được à?"

"Ha? Thật. Sao?" Chu Gia Dực không khỏi nhướng mày, không chút che giấu lộ ra nụ cười giảo hoạt, thanh niên internet biến thành quần chúng ăn dưa, còn ăn tới trên đầu sếp của mình?

Đợi lát nữa cậu bài lên mạng đăng bài, nội dung chắc chắn viết: Lạ lùng, sếp thế mà lại là gay, nửa đêm không ngủ được, thích láy xe đi lừa người đẹp.

"Mau chạy đi làm việc, con nít con nôi hỏi nhiều làm gì?"

Giang Lâu Khí nâng tay lên đánh một đòn chí mạng đánh nát suy nghĩ lung tung của thiếu niên, sau đó chộp lấy điện thoại của Chử Biết Hành đem mấy bức ảnh kia xóa hết, "Nhóc ngoan, cho nhóc đi bắt ma, thế mà còn chạy đi chụp lén anh đây?"

"Sở thích cá nhân, ngươi không quản được." Chử Biết Hành lấy lại chiếc điện thoại Nokia cảm ứng đang lắc lư trước mặt nhét vào trong túi, không ngoảnh đầu mà đi lên lầu hai.

"Biến thái." Giang Lâu Khí đá bóng dáng của hắn trong không khí, nếu có thể cách không đá được, tên cương thi Thanh triều này không biết chết bao nhiêu lần rồi, nhiều khi đem chôn ngày sau còn được triễn lãm trong viện bảo tàng.

Tây Nặc • Griffith vén máy tóc dài đỏ tía lên, trong ánh mắt chứa đầy sự kiêu ngạo và hóng hách, khóe miệng treo một nụ cười nhạt tà khí, "Giang sở trưởng, cậu thích con trai?"

Thế nào lại tới một tên nữa? Giang Lâu Khí lấy tay đỡ trán, hít một hơi thật sâu rồi thở ra tránh cho tức giận tới hít khí không thông, đám nhân viên này sao lại toàn một tên so tên kia bát quái? Nói xấu có thể so được với mấy bà thím buôn chuyện ở nông thôn!

Hắn chỉ là không cẩn thận đụng phải một mỹ nhân, nhân tiện tán tỉnh một chút thôi, nhất định là Chử Biết Hành thêm mắm thêm muối gì đó! Cố tình nhầm vào hắn!

"Giang sở trưởng, ngươi còn chưa có đáp lời bổn công tước"  Tuy Tây Nặc • Griffith không biết gì nhưng vẫn châm ngòi thổi gió, lại chọc hắn một cái.

Giang Lâu Khí xoa đôi mắt có quầng thâm, sau đó hoạt động gân cốt, "Tôi nam nữ đều ăn được chưa?"

"Tên biến thái." Tô Thiển cảm thấy tên sếp này còn biến thái hơn Chử Biết Hành thích chụp lén người khác, cô không nhịn được mà nhìn thoáng qua thân hình thướt tha lả lướt của mình, dáng người thon thả quyến rũ, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Giang Lâu Khí......

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Giang Lâu Khí xém nữa tức tới hộc máu, bà cô này mỗi ngày đều nghĩ gì vậy? cậu nhanh chóng phản bác: "Nghĩ tôi là dạng người gì? Tôi là một người đàn ông chuẩn mực của gia đình, không phải tên biến thái sắc lang!"

Ồn ào còn chưa dừng lại, bỗng nghe thấy ba tiếng gõ cửa, mọi người lập tức quay đầu qua xem.

Liền thấy một thanh niên mặc áo hoodie đen, quần dài màu đen đứng bên ngoài, bộ dáng tầm khoảng 20 tuổi, toàn thân trên dưới đều toát ra vẻ thành thật hiền hậu, lại rất có khí chất.

Cậu bị nhiều người thình lình nhìn như vậy, theo bản năng xấu hổ gãi mặt, đi tới trước mặt Giang Lâu Khí, ngoan ngoãn đưa bản lý lịch trong tay, "Chào sếp, đây là lý lịch sơ lược của tôi, tôi đến để ứng tuyển vào vị trí nhân viên dọn dẹp của sở SNE."

"Nhân viên dọn dẹp?" Giang Lâu Khí vẻ mặt nghi hoặc nhìn những nhân viên khác, sau đó nhìn thanh niên trước mặt một lát."

Chu Gia Dực kéo cánh tay cậu qua, ghé vào bên tai nhỏ giọng nói thầm: "Anh Giang, anh quên rồi sao? Lần trước anh bảo Chị Tô soạn thảo thông báo tuyển dụng đăng lên mạng, là muốn thuê nhân viên dọn dẹp đó."

"Ồ ồ, xem tôi thật hay quên." Giang Lâu Khí bừng tỉnh đại ngộ, trong đôi mắt sắt bén chợt hiện lên một tia hứng thú mà hỏi thanh niên: "Lúc nãy cậu vừa kêu tôi là gì?"

Chu Gia Dực tốt bụng hảo tâm nhắc nhở: "Anh Giang, anh thật là hay quên, cậu ấy kêu anh là sếp!"

"Đi đi đi, ai cần cậu nhắc, đương nhiên là tôi biết rồi." Giang Lâu Khí nghe thanh niên trả lời tâm tình có chút không vui, chỉ là trước mặt nhân viên mới nên ý cười trên khuôn mạt không giảm "Ở đây nhiều người như vậy, sao cậu biết tôi là sếp?"

"Bởi vì anh trông đẹp trai, lại có phong thái của lãnh đạo."

Chàng trai hơi ngượng ngùng mà gãi sau đầu, lúc cười ngây ngô còn lộ ra hàm răng trắng, ánh mắt thoải mái, nụ cười của cậu tỏa nắng, loá mắt mà đẹp đẽ.

"Mấy người nghe đi, nhìn xem em trai này, lớn lên đáng yêu, nói chuyện dễ nghe, đâu giống mấy người, ngày nào cũng làm tổn thương lãnh đạo."

Giang Lâu Khí dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ bản lý lịch, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy ý cười, nếu đối phương lại khen cậu thêm hai câu nhiều khi cậu còn có thể bay tới cổng trời.

Nghe được lời này, mấy người kia khịt mũi coi thường, kỳ lạ đồng thanh nói: "Ách!"

"Chăm sóc tốt em trai yêu quý của cậu đi, Giang sở trưởng, thứ lỗi tôi không phục vụ." Tô Thiển trịnh trọng vỗ vai Giang Lâu Khí, tay ôm ngực mà xoay người rời đi.

"Khụ khụ."Dưới ánh mắt mong đợi của thanh niên, Giang Lâu Khí hiếm khi đứng đắn một lúc, cố gắng đóng vai một người lãnh đạo, cậu nhìn tên trên sơ yếu lý lịch, rồi đọc lên: "Kỷ Ngữ Khanh?"

Sao gần đây cậu nhìn cái gì cũng có cảm giác văn chương, tên rồi tới nghe người khác nói chuyện cũng vậy, chắc là do đọc mấy cái văn ngôn thao thao bất tuyệt của tên Minh Chủ kia làm cậu nhìn ra bóng ma tâm lý.....

"Mẹ tôi đặt tên cho đấy, haha, mẹ tôi nói tên này nghe rất ngoan và dễ chăm sóc."

Nói rồi, Kỷ Ngữ Khanh trở nên khẩn trương, chấp tay, ngập ngừng mà nói: "Kia sếp, anh xem...... Sơ yếu lý lịch của tôi, việc dọn dẹp......"

Giang Lâu Khí tùy tay ném sơ yếu lý lịch lên bàn lễ tân, nhìn thanh niên từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng lắc đầu, "Này, thật là lãng phí nhân tài rồi, thanh niên tốt như cậu sao lại muốn tới đây quét rác?"

Không ngờ Kỷ Ngữ Khanh không suy nghĩ gì mà nói một câu rất thực tế: "Vì ở đây lương cao."

Ý thức được mấy lời này rất qua loa, không đợi Giang Lâu Khí phản ứng, thanh niên vội vàng giải thích: "Không phải như anh nghĩ đâu, trong nhà tôi..... xảy ra chuyện, mẹ tôi bệnh tim tái phát phải nằm viện, cần tiền chữa bệnh......"

Giang Lâu Khí nghiêm túc lắng nghe, không có ý tứ trách cứ cậu, ngược lại vỗ vai cậu cổ vũ vài câu: "Cậu quả là đứa con hiếu thảo, cần tiền cũng không phải chuyện xấu hổ, cần thì cứ nói, không cần quan tâm người khác nghĩ gì, sống như vậy rất mệt mỏi."

"Vâng vâng! Tôi biết rồi, cảm ơn sếp dạy bảo, cho nên sếp...... Tôi có thể làm việc ở đây không?"

Kỷ Ngữ Khanh cẩn thận hỏi, công việc này rất quý giá, cậu lo đối phương thấy mình còn nhỏ làm việc không tốt, vì vậy cậu bắt đầu không ngừng đề cao bản thân: "Tôi cái gì đều biết làm, giặt quần áo, nấu cơm, quét nhà, rửa chân, xoa bốp, còn có......"

"Dừng dừng dừng."

Giang Lâu Khí vội vàng cắt lời, lại để cậu nói, không chừng làm tới tối mai còn không ngừng nghỉ, "Chúc mừng cậu đã được tuyển dụng, từ hôm nay có thể bắt đầu đi làm, cứ vui vẻ mà làm,  có chuyện gì thì tìm Tô Thiển, cái chị khi nãy đó, được chứ?"

Kỷ Ngữ Khanh liên tục gật đầu, kích động không nói nên lời, đôi mắt hơi ngấn nước, cậu cảm thấy đời trước mình cứu vớt Ngân Hà mới gặp được lãnh đạo tốt như vậy!

Cậu âm thầm thề, nhất định phải nỗ lực làm tốt công việc để tạ ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro