Chương 1 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Thánh thủ Quân Cửu

Hoa Hạ năm 3075.

Toàn thể đấu giá hội lớn nhất tại Thịnh Kinh đang sôi sục!

"5 tỷ Hoa Hạ tệ thành giao, đây chính là giá cao nhất từng được đặt ra tại Thịnh Kinh đấu giá hội! Hơn nữa đây chỉ là giá một viên đan dược! Không hổ danh là thánh thủ Quân Cửu!"

"Một viên đan dược độc quyền giá 5 tỷ. Đối diện là chủ tịch dược Hoa Hạ xuất thủ một lúc 10 lọ đan dược quý hiếm, nhưng giá tổng còn kém của thánh thủ Quân Cửu 1%"

"Chủ tịch đan dược Hoa Hạ trực tiếp hộc máu. Nghe nói hắn cùng Quân Cửu đánh cược, ai giá cao hơn sẽ trở thành chủ tịch. Lần này, hắn xong rồi!"

......

Thiếu nữ mặc lễ phục đỏ đi ngang qua một đám người đang nghị luận, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên đắc thắng.

Chủ tịch dược Hoa Hạ? Thật khó nghe, nàng không cần làm.

Không sai, đây chính là Nhất Khoả Đan Dược trị giá 5 tỷ của thánh thủ Quân Cửu. Mà viên đan dược này, nàng ở trước mặt chủ tịch dược Hoa Hạ chỉ cần nửa giờ thuận tay luyện, trực tiếp làm bẽ mặt hắn.

"Đặc hiệu dược nghiên cứu suốt 3 năm cũng không bằng ta nửa giờ dược luyện. Học nghệ không tinh, còn trách ta?" Quân Cửu cười xấu xa, trực tiếp lấy ly rượu vang đỏ từ trên tay người hầu, xoay người rời đi.

Kiếm lời được một khoản, nàng quyết định ra ngoài tiêu sái một phen. Mục đích sao! Nàng còn chưa tới Thịnh Kinh bao giờ, trước nhất phải thử những mỹ thực ở Thịnh Kinh cái đã ~~

Tương lai tươi đẹp, Quân Cửu khóe miệng tươi cười càng thêm xán lạn. Nhưng vừa bước được một bước, BÙM!!

Một âm thanh lớn đập vào không trung, giống như đụng phải thứ gì. Bàn tay che chắn toé máu, nhưng Quân Cửu không nhăn mày dù chỉ một chút.

"Đáng chết! Vẫn không được." Quân Cửu hít một hơi dài. Sau tiếng nổ lớn tại đấu giá hội, ký ức cuối cùng, là lúc vòng tay phát sáng lên bảo vệ nàng......

Mở mắt ra lần nữa, nàng phát hiện bản thân đang nằm dưới vực sâu. Nàng giờ đây đã trở thành một Quân Cửu Khác - Phế vật tiểu thư nổi danh của Thiên Tung Quốc, Quân gia. Bất quá người đã bị hại chết trước khi nàng chiếm lấy thân thể này.

Gãy xương, xuất huyết nội tạng, chấn động não nếu đổi lại là người khác đã sớm đi gặp Diêm Vương. Nhưng nàng chỉ cần một ngày là có thể điều trị tốt, kết quả lại phát hiện dưới đáy vực đã bị một tầng trong suốt bao phủ. Nàng dùng hết biện pháp cũng ra không được.

Bước đột phá duy nhất chính là ở đây!

Ở phía đông của vách đá, nơi đang bị sương mù bao phủ dày đặc nhất.

"Chủ nhân, người chuẩn bị xong chưa?" Chiếc vòng tay loé sáng, một thanh âm xuất hiện ở trong đầu Quân Cửu.

Đây là vòng tay của nàng, bên trong còn có không gian chứa đựng đồ đạc còn có một ngốc manh đáng yêu tiểu gia hỏa. May mắn cùng nàng xuyên qua, bằng không Quân Cửu sẽ đau lòng chết.

"Ừ." Quân Cửu chạm vào vòng tay. Một viên đan dược đột nhiên xuất hiện, nàng nuốt vào miệng. "Chúng ta đi vào thôi."

"Chủ nhân cẩn thận một chút!"

Sương mù này là một trận pháp. Quân Cửu đã dành cả ngày để nghiên cứu, rốt cuộc đã có điểm đột phá. Nàng suy đoán mặt sau của trận pháp, chính là lối ra!

Nhưng nàng phải thất vọng rồi. Phía sau sương mù dày đặc chỉ có một hang động.

Vòng tay lúc này lại truyền đến một tiếng cảm thán, "Chủ nhân, bên trong có người!"

Có người?

Quân Cửu tròng mắt sắc lạnh. Nàng lấy từ trong không gian ra một thanh chủy thủ, nín thở nhẹ nhàng bước vào trong hang động.

Cả hang động đều được khảm bằng đá quý, ánh sáng chiếu rọi cũng làm cho Quân Cửu thấy rõ người đang ở bên trong. Nàng có hơi chút sửng sốt. Đây là một nam nhân, thập phần mỹ mạo. Cả đầu bạc trắng, tựa như yêu nghiệt.

"Chủ nhân, hắn bị nhốt ở chỗ đây! Không thể giúp chúng ta ra ngoài."

Chương 2: Phong La Thành, Quân gia

Cổ và tay chân của nam nhân này đều bị trói buộc bởi chất liệu không biết là gì hợp với xiềng xích, được khảm sâu vào vách tường ở phía sau của nam nhân. Mặt tường cao lớn, khắc hoạ một trận đồ pháp hình tròn phức tạp.

Hắn bị khóa ở chỗ này! Quân Cửu có một loại trực giác, sương mù bao phủ cả vách đá, còn có trận pháp phức tạp và hang động này đều dùng để khoá trụ nam nhân này lại.

Hắn là ai? Vì sao lại bị nhốt ở chỗ này?

"Hảo ngọt! Thơm quá!" Giọng nói trầm thấp đánh vỡ sự yên lặng.

Quân Cửu ngẩng đầu, đối diện là một đôi mắt màu vàng kim. So với trên thế gian bất luận ngọc quý nào đều lộng lẫy, sáng rỡ hơn, nhiệt độ nóng bỏng có thể thiêu đốt người. Đôi mắt vàng trấn định nhìn nàng, chuyên chú đến độ muốn ăn tươi nuốt sống.

Linh hồn của người trước mắt thật ngon! Đem hắn từ trạng thái ngủ say đánh thức! Làm hắn khắc chế không được cảm giác muốn xâm chiếm, đoạt lấy, đem nàng giấu đi!

Nam nhân mở miệng: "Ngươi là ai?"

Quân Cửu cảnh giác nhìn hắn, không đáp mà hỏi lại. "Ngươi có biết làm sao để ra khỏi đây?"

"Hoá ra là một tiểu nha đầu bị nhốt lại." Nam nhân cười trầm. Tiếng cười gợi cảm ma mị, lại lộ ra cảm giác nguy hiểm.

Quân Cửu nhìn chằm chằm hắn, con ngươi co lại. Giác quan thứ sáu nói cho nàng biết, nam nhân này rất mạnh!

Nàng cả đời dù gặp qua bất luận người nào, đều không thể cùng nam nhân này tranh đấu. Ngược lại với cảm giác sợ hãi, nàng lại thập phần hưng phấn.

Cường đại nguy hiểm? Trở thành đồng minh, đó chính là trợ lực lớn nhất.

Quân Cửu lạnh lùng mở miệng: "Ngươi không phải cũng bị nhốt lại sao? Cùng ta làm một giao dịch. Ngươi giúp ta thoát khỏi đây, ta thả ngươi ra ngoài."

Nghe vậy, đáy mắt nam nhân hiện lên một tia kinh ngạc. Tiểu nha đầu này cư nhiên dám cùng hắn nói giao dịch, có ý tứ. Nhưng hắn hiển nhiên không tin Quân Cửu có bản lĩnh này. Cười nói: "Ngươi có thể thả ta?"

Quân Cửu lần nữa liếc nhìn trận đồ phía sau người nam nhân. Nàng trực tiếp đi qua, dùng hành động chứng minh năng lực, lấy ra chủy thủ giấu sau lưng tập trung hướng về một góc của trận đồ.

"Ta huỷ hoại nơi này, là ngươi có thể thoát ra."

Trận đồ này cùng với trận pháp ở bên ngoài hiển nhiên là do cùng một người bày ra, Quân Cửu đã tìm ra được quy luật. Phá huỷ rất dễ dàng!

Nam nhân nhìn Quân Cửu, khóe miệng ý cười càng sâu. "Tiểu nha đầu, nói cho ta tên của ngươi. Ta đáp ứng mang ngươi ra ngoài."

Biết tên nàng có quan trọng vậy không?

Quân Cửu chớp chớp mắt, mặt không đổi sắc: "Cửu Nguyệt."

"Cửu Nguyệt?" Nam nhân lẩm bẩm. Giọng nói của hắn trầm thấp gợi cảm, mang theo nụ cười có chút khiêu khích. "Ta đáp ứng ngươi, động thủ đi."

Quân Cửu tập trung hướng về một phía tung chủy thủ ra trực tiếp cắm vào trận đồ.

Trận đồ vỡ ra, trên người nam nhân nổi lên một tầng kim quang. Bùm! Xiềng xích giam cầm hắn từng tấc đứt đoạn thành bột phấn. Trận đồ ở phía sau, nháy mắt nứt ra.

Thân ảnh chợt lóe, nam nhân tiến tới ôm lấy eo Quân Cửu, đem nàng bế lên. Quân Cửu muốn giãy giụa. Chợt nghe tiếng nam nhân hỏi nàng: "Tiểu nha đầu, ngươi muốn đi đâu?"

"Phong La Thành, Quân gia."

Vừa dứt lời. Quân Cửu chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, chớp mắt liền thoát ra khỏi màn sương trắng đang bao phủ. Nàng kinh ngạc trừng lớn mắt, bọn họ đang bay? Người nọ giơ tay, lấy tay áo che ở trước mặt nàng chắn đi sức gió.

Nam nhân tốc độ thực nhanh. Ngắn ngủn trong vòng một nén nhang, đã đáp xuống cửa Phong La Thành, Quân gia.

Quân Cửu ngẩng đầu, liền thấy một ngọn lửa lớn ở phía Đông Nam của Quân gia đang hoành hành. Nàng nheo mắt, tia tức giận hiện lên trong mắt nàng. Đó là nơi nguyên chủ cũ của khối thân thể này từng ở! Thủ đoạn đủ tàn nhẫn, giết chết nguyên chủ còn chưa đủ, còn muốn hủy diệt mọi dấu vết tồn tại của nàng.

Quân Cửu duỗi tay chỉ qua đó, "Qua bên kia."

Chương 3: Vả mặt Quân gia

Ngọn lửa hừng hực, đốt cháy cả sân, những miếng gỗ cháy tan đổ sụp xuống. Thiếu nữ mặc váy lụa màu vàng nhạt nở nụ cười tà ác, ánh mắt tràn ngập sự độc ác.

Một vòng người vây xung quanh một thiếu nữ, nhưng tuyệt nhiên không có một ai đến dập lửa. Bởi vì lửa này, là do ả phóng!

"Nhị tiểu thư, phế vật kia đã hoàn toàn biến mất, về sau sẽ không cản trở ánh mắt ngài." Một thị nữ nịnh nọt cười nói.

"Hừ. Đồ Quân Cửu phế vật, tồn tại trên đời đúng làm nhục mặt Quân gia ta. Bổn gia không cần ả, phân gia càng không cần. Đại tỷ lần này đã đưa ra chủ ý không tồi dù sao chỉ là một phế vật, trực tiếp giết chết cũng không ai để ý!"

"Nhị tiểu thư ngài yên tâm. Nô tỳ sẽ thông truyền ra ngoài, là Quân Cửu tự mình làm đổ giá cắm nến, lửa bắt tự thiêu chết chính mình."

Nghe vậy, thiếu nữ hài lòng nhìn về phía thị nữ. "Tiện tì nhà ngươi thực hiểu chuyện. Lần này nhờ ngươi hạ dược Quân Cửu mới có thể thần không biết quỷ không hay giết nàng. Bản tiểu thư sẽ ban thưởng cho ngươi."

"Nô tỳ đa tạ nhị tiểu thư!" Thị nữ quỳ xuống cảm tạ.

Vừa định đứng dậy, thị nữ ngẩng phắt đầu đôi mắt trừng lớn, khuôn mặt trong nháy mắt trắng bệch. "Quỷ a! Quỷ! Nhị tiểu thư người mau nhìn xem!"

"Hô to gọi nhỏ cái gì. Có chuyện gì...... A!" Thiếu nữ vừa quay đầu lại liền thấy Quân Cửu, sợ tới mức thét chói tai.

Quân Cửu đứng ở dưới cây hoa đào, giễu cợt nhìn bọn họ.

Thiếu nữ này là phân gia nhị tiểu thư Quân Thiên Thiên, thị nữ vừa rồi là nha hoàn của nàng tên Bích La. Chính các nàng đã liên thủ, giết nguyên chủ này.

Quân Thiên Thiên trừng lớn mắt nhìn Quân Cửu, thốt không ra lời. "Ngươi, ngươi ngươi......"

"Sao, không nhận ra ta?"

"Quân Cửu! Sao ngươi có thể ở đây!? Ta đã tự tay hạ dược đem ngươi ném xuống vách đá. Ngươi đáng lẽ đã bị sói ăn mất xác! Sao lại có khả năng ở chỗ này! Ngươi đã chết!"

Bốp!

Tiếng vả vào mặt vang lên, âm thanh phát ra thực lớn.

Quân Thiên Thiên đưa tay bụm mặt, khó tin nhìn Quân Cửu. Hiển nhiên còn chưa lấy lại tinh thần.

Bốp!

Lại thêm một cái tát giáng thẳng vào mặt ả.

Quân Cửu lắc lắc tay, giễu cợt nhìn về phía Quân Thiên Thiên. "Người chết có thể đánh ngươi sao?"

"A! Quân Cửu ngươi dám đánh ta, ngươi tiện nhân này...... A!" Quân Cửu nện một quyền thẳng vào bụng Quân Thiên Thiên, nàng ta lập tức co người lại vì đau.

Quân Cửu bóp chặt cổ Quân Thiên Thiên, đem nàng ta nhấc lên. "Ta không thích người khác mắng ta. Cho ta nghe thêm một câu, ta sẽ cắt lưỡi ngươi."

Quân Thiên Thiên hoảng sợ trừng lớn mắt, không thể tin nhìn chằm chằm nàng. Chống lại ánh nhìn của Quân Cửu, ả run lên vì sợ hãi. Thật đáng sợ, còn kinh hoàng hơn so với lúc đại tỷ ả tức giận.

Đây thực sự là Quân Cửu? Không, Quân Cửu nhất định đã chết. Vách đá cao vạn trượng, nàng ta không có khả năng còn sống. Đây là quỷ! Quân Cửu biến thành quỷ tới lấy mạng ả!

Quân Thiên Thiên: "Ngươi là quỷ! Quân Cửu ngươi là đồ phế vật, ngươi biến thành quỷ cũng vẫn là đồ phế vật. Người đâu, mau thiêu chết nàng!"

Một đám gia nô lúc này mới phản ứng kịp. Hét lên rồi lao tới.

Quân Cửu khóe miệng hơi nhếch, ý cười nồng đậm. Nàng bóp cổ Quân Thiên Thiên, đem ả giống như rác rưởi trực tiếp ném văng ra, liên tiếp hạ gục một số gia nô. Lắc mình, tiến tới.

Tuy cỗ thân thể này đã bị phế. Nhưng nàng chính là thánh thủ Quân Cửu, không có ai so với nàng tường tận hơn những nhược điểm trên cơ thể.

Ngón tay tụ lại, nhanh chóng điểm trúng huyệt vị.

Bắt tay, bẻ gãy khớp xương.

Rắc!

Hết thảy nhanh chóng, một đám gia nô đồng loạt ngã xuống. Ngã nhào trên mặt đất gào thét, lăn lộn rên rỉ với hai bàn tay đang bị đứt lìa.

Quân Cửu không chút để ý vỗ vỗ tay. Nhấc chân, giẫm lên gương mặt thảng thốt của Quân Thiên Thiên. "Quân Thiên Thiên, ngươi lại mắng ta. Muốn cắt lưỡi ngươi, ta không phải là đang nói giỡn."

"A!"

Chương 4: Nguyên chủ thê thảm

Từ trong không gian vòng tay lấy ra một thanh chủy thủ, nàng đưa lên kề vào miệng Quân Thiên Thiên, "Ngoan ngoãn há miệng. Ta sẽ hạ thủ nhanh, không đau."

"Ô ô ô!" Quân Thiên Thiên nào dám mở miệng, gắt gao cắn chặt răng, lắc đầu quầy quậy.

Ả sợ tới mức run run chỉ trân trân nhìn Quân Cửu, kinh hãi khiếp sợ. Quân Cửu đã biến thành lệ quỷ, nàng thật đáng sợ!

Quân Thiên Thiên muốn cầu cứu. Nhưng gia nô lại đang đau đớn ngã trên mặt đất, Bích La sợ tới mức mất khống chế. Trong mắt bọn họ, Quân Cửu đã không còn là phế vật trước kia, nàng đã biến thành lệ quỷ hung tàn bạo lực. Nàng trở về để báo thù!

Quân Cửu nhướng mày, "Không há mồm, nghĩ rằng ta không có biện pháp sao?"

Nàng động ngón tay, banh cằm Quân Thiên Thiên ra.

"A!"

"Dừng tay!" một tiếng hét vang lên, Quân Lôi Thiên vội vàng tiến tới.

Chủy thủ mới vừa mới cạy miệng Quân Thiên Thiên, máu tươi lập tức trào ra. Quân Cửu nghe thấy tiếng quay đầu lại, bắt gặp một người đàn ông trung niên đang khiếp sợ lẫn phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng. Lục lọi trong trí nhớ, đây là phân gia gia chủ Quân Lôi Thiên tại Phong La Thành.

Đồng dạng là người hận không thể giết nguyên chủ sớm hơn một chút.

Quân Lôi Thiên hét lớn: "Quân Cửu ngươi thật to gan. Còn không mau buông Thiên Thiên ra!"

Quân Thiên Thiên muốn cầu cứu, nhưng cằm đang bị banh lớn, trong miệng găm một thanh chủy thủ chỉ có thể sợ hãi rơi lệ, ánh mắt hướng về phía Quân Lôi Thiên cầu cứu.

"Tại sao ta phải thả nàng?"

"Quân Cửu ngươi dám không nghe lời ta!" Quân Lôi Thiên trừng mắt.

Hắn nhận được tin tức từ phía viện Đông Nam truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Nhớ tới Quân Thiên Thiên lúc trước có báo tin đã giết chết Quân Cửu, muốn đi phóng hỏa thiêu rụi viện của phế vật!

Trong lòng hắn cảnh giác, để phòng sinh biến nên vội vàng chạy tới. Quân Lôi Thiên như thế nào cũng không ngờ tới sẽ nhìn thấy một màn này.

Không phải nói Quân Cửu đã chết sao?

Đánh giá một lượt Quân Lôi Thiên, Quân Cửu nở nụ cười, trên mặt nàng còn vương tơ máu. Nụ cười này tuy mỹ nhưng trong mắt Quân Lôi Thiên càng giống với Tử Thần hơn, trong lòng kịch liệt run rẩy.

Quân Cửu rút chủy thủ ở trong miệng Quân Thiên Thiên ra, lau qua vết máu ở trên mặt. Một phen động tác này khiến Quân Lôi Thiên hãi hùng khiếp vía vội ngẩng đầu, thấy Quân Cửu đang lạnh lùng nhìn hắn. "Quân Lôi Thiên, ngươi là kẻ hèn của phân gia gia chủ, có cái tư cách gì khiến bản tiểu thư phải nghe lời ngươi nói?"

"Ngươi!"

"Ta nhớ rõ, thân phận ta là bổn gia dòng chính tiểu thư. Dựa theo quy củ, ngươi thấy ta hẳn là phải hành lễ vấn an." Quân Cửu lười biếng mở miệng.

"Ha ha ha!" Quân Lôi Thiên cười vang, "Quân Cửu ngươi đang nằm mơ sao? Chẳng qua chỉ là một phế vật ngay cả thu thập linh khí nhập thể để tu luyện còn không làm được, còn muốn làm dòng chính tiểu thư? Cha mẹ ngươi đều đã chết, lưu lại ngươi chỉ là một thứ phế vật. Quân gia chịu dưỡng dục ngươi, đã là khai ân."

"Ngươi sẽ không quên lý do vì sao bị phái tới phân gia bọn ta đi? Do ngươi đắc tội với bổn gia đại tiểu thư nên bị đuổi ra ngoài! Mệnh lệnh giết ngươi là của bổn gia chủ mẫu. Ngươi có tư cách gì ở trước mặt ta nói thân phận?"

Hả, có chuyện đó à?

Quân Cửu lật lại trong trí nhớ, thấy Quân Lôi Thiên có thể nói đúng. Hiện giờ nàng đã biết, Quân Thiên Thiên dám xuống tay với nàng là do mệnh lệnh của ả ác độc bổn gia chủ mẫu.

"Chủ nhân, nguyên chủ thân thể này thật quá thảm!" Âm thanh phát ra từ vòng tay đồng tình nói.

Đúng. Quân Cửu tán đồng, thực thảm!

Quân Lôi Thiên thấy Quân Cửu không nói lời nào, cho rằng nàng đã biết sợ liền xua tay sai người vây bắt Quân Cửu, hắn cười lạnh nhìn nàng. "Quân Cửu, ngươi hôm nay nhất định phải chết! Thả Thiên Thiên ra, ta sẽ cho ngươi chết một cách thống khoái."

"Chỉ bằng ngươi, cũng muốn giết ta?" Quân Cửu một chút cũng không vội, ngược lại ầm trầm cười.

Giọng nói trong vòng tay cũng cười. "Chỉ bằng bọn họ cũng muốn giết chủ nhân, đúng là nằm mơ! Chủ nhân mau dạy cho bọn chúng một bài học."

Chương 5: Chủ nhân thật hảo soái!

Quân Lôi Thiên đau lòng nhìn Quân Thiên Thiên mặt đầy huyết lệ. "Thiên Thiên chịu đựng một chút, cha lập tức tới cứu con! Người đâu, lên!"

Phía sau Quân Lôi Thiên là hai đại hãn. Khoảnh khắc cả hai cùng xuất thủ, Quân Cửu thần sắc khẽ biến, nàng cảm nhận được nguy hiểm cận kề!

"Tiểu nha đầu, muốn ta giúp ngươi không?" Trong lòng vang lên giọng nói của nam nhân.

"Không cần." Quân Cửu lạnh lùng cự tuyệt. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía hai đại hãn, duỗi tay ra bắt lấy Quân Thiên Thiên đứng lên.

Quân Lôi Thiên thấy vậy lập tức hét lớn, "Không được đả thương tiểu thư!"

"Vâng!"

Hai cái đại hán cố kỵ Quân Thiên Thiên, xuống tay khá chật vật. Quân Cửu ngược lại không lo lắng, chuỷ thủ trong tay nhanh chóng tung ra, sắc bén vô ảnh. Nhất thời hai đại hán không đụng được tới nàng, ngược lại bị phản công bị thương ở cánh tay.

Sắc mặt hai đại hán trầm xuống, liếc nhìn nhau.

Một người xông tới, duỗi tay chụp được Quân Thiên Thiên. Một người vòng ra sau lưng đánh lén. Quân Cửu nhận thức ở sau lưng có nguy hiểm, lập tức né tránh!

Nàng giữ chặt cổ Quân Thiên Thiên, giơ tay nhấc lên, một cước đá vào bụng Quân Thiên Thiên.

Phốc ——

Quân Thiên Thiên thổ huyết bay ra ngoài. Một đại hán nghênh diện vội vàng ôm lấy ả. Quân Cửu xoay người, mắt thấy mặt sau là một đại hán trên tay đã xuất ra một phiến Bạch Quang. Chính là ánh sáng này, thập phần nguy hiểm!

Mũi chân điểm nhẹ, Quân Cửu cấp tốc lui về phía sau kéo ra khoảng cách. Đại hán đuổi theo không bỏ.

Quân Lôi Thiên thấy Quân Thiên Thiên nôn ra máu. Sắt mặt vặn vẹo biến sắc đen lại, phẫn nộ hét lên: "Giết nàng!"

Nhận lệnh. Đại hán to lớn gầm lên dữ đội, Bạch Quang trong tay sáng lên vài phần. Đại hán còn lại cũng đuổi theo. Quân Cửu hai mặt giáp công, tình huống hết sức nguy cấp.

Trong bóng tối, nam nhân chuẩn bị ra mặt. Đột nhiên khựng lại ồ lên một tiếng, khóe miệng hơi câu lên. "Tiểu nha đầu thì ra còn giấu nghề."

Chỉ thấy Quân Cửu đầu ngón tay xuất ra mấy cây ngân châm nghênh diện trực tiếp với bàn tay đại hán đang đưa tới, thế nhưng tầng Bạch Quang nhanh chóng biến mất. Trong lòng nàng nhảy dựng, Quân Cửu nghĩ tới trong trí nhớ của nguyên chủ một danh xưng, Linh Sư!

Cảnh giác tăng lên gấp bội.

Quân Cửu không tiếp tục ẩn giấu. Ngân châm vèo vèo bay ra, lần này lại không nhắm vào bàn tay của tên đại hán, mà là hướng trên người hắn. Đối mặt với ngân châm, tên đại hán cũng không thèm tránh, hắn căn bản không đặt nó vào mắt.

Hừ. Quân Cửu cười lạnh, khinh địch chính là trí mạng.

Ngân châm hoàn toàn đâm vào ngực hắn. Thân thể va đập mạnh run lên, phanh ngã xuống đất run rẩy không ngừng, miệng sùi bọt mép. Tên đại hán còn lại nhìn thấy mà hãi hùng khiếp vía, tự cảm thán bản thân may mắn kịp thời tránh đi.

"Thất thần, cũng sẽ chết nga."

Thanh âm của thiếu nữ thanh lãnh vang lên bên tai, thân thể hắn bất giác run lên.

Phốc!

Chỉ thấy thanh chủy thủ hướng đang từ dưới lên, nghiêng qua cắm vào cổ hắn.

Quân Cửu rút chủy thủ ra. 

Phụt! Máu tươi phun ra tung toé, vài giọt bắn lên mặt nàng.

"Chủ nhân hảo soái! Thật tuyệt! Chủ nhân là mạnh nhất!"

Một mảnh an tĩnh.

Quân Cửu lạnh lùng nhìn về phía Quân Lôi Thiên cùng Quân Thiên Thiên. Khóe miệng nàng cong lên khiến cho hai người kia rùng mình.

"Quân Cửu! Ngươi muốn làm gì!" Quân Lôi Thiên hét lớn. Thân thể hắn vừa dứt lời cũng hiện ra một tầng Bạch Quang, so với hai đại hán vừa rồi mạnh hơn một chút. Hắn gắt gao trừng mắt nhìn Quân Cửu.

Ngoài mặt tuy trấn định nhưng con ngươi run rẩy của Quân Lôi Thiên cũng cho thấy hắn đang sợ hãi. Quân Cửu từ khi nào thì trở nên lợi hại như vậy?

Hung tàn, đáng sợ!

Thủ đoạn tàn nhẫn quyết đoán làm người khác khó mà tin được nàng là thứ phế vật.

Nhìn đến hai đại hán trúng độc bỏ mình trên mặt đất. Quân Lôi Thiên đáy lòng trống rỗng, hắn có thể giết Quân Cửu sao?

"Ngươi còn muốn giết ta?"

"Không." Quân Lôi Thiên theo bản năng lắc đầu. Hắn buột miệng thốt ra, "Quân Cửu, giữa chúng ta có hiểu lầm. Không phải chúng ta muốn giết ngươi, mà là Quân gia chủ mẫu ra lệnh, chúng ta không thể chối từ!"

Quân Lôi Thiên không biết xấu hổ đến cực điểm thốt ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro