Chương 6 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Nàng là đường Dương Quang của ta

Khó mà tin được Quân Lôi Thiên vừa rồi còn muốn giết Quân Cửu, trong nháy mắt liền quay đầu nhận thua.

Quân Cửu mỉm cười, tỏ vẻ không có gì là ngạc nhiên. "Sân viện của ta đã bị Quân Thiên Thiên thiêu hủy. Ta muốn một sân viện mới, Quân Lôi Thiên ngươi biết nên làm thế nào đúng không?"

"Được. Ta lập tức sai người chuẩn bị sẵn Đông Hồ uyển cho ngươi."

Đông Hồ uyển?

Quân Cửu chăm chú nhớ lại. Phát hiện không có vấn đề gì, liền gật đầu đồng ý.

Lau khô vết máu trên chủy thủ. Quân Cửu lạnh lùng liếc cha con Quân Lôi Thiên. "Các ngươi cút đi. Nếu có lần sau, nhìn bọn chúng chính là kết cục của các ngươi."

Quân Lôi Thiên khuôn mặt đanh lại. Uy hiếp! Quân Cửu vậy mà dám uy hiếp hắn!

Nhưng bây giờ, Quân Cửu có đủ thực lực này.

Quân Lôi Thiên âm thầm cắn răng, lôi kéo Quân Thiên Thiên đang nằm trên mặt đất sợ hãi rời đi. Quân Cửu ngăn lại, "Chậm đã."

"Ngươi còn có chuyện gì!"

"Một tiểu phân gia gia chủ, thấy bổn gia dòng chính tiểu thư. Phải làm như thế nào?" Quân Cửu khẽ nâng cằm, giễu cợt nhìn Quân Lôi Thiên.

Quân Lôi Thiên gương mặt vặn vẹo, không cam lòng cúi đầu hành lễ. "Phân gia gia chủ Quân Lôi Thiên ra mắt Cửu tiểu thư. Thỉnh Cửu tiểu thư cho phép ta cáo lui."

"Cút đi."

Quân Lôi Thiên tức muốn phun ra máu. Phế vật Quân Cửu vậy mà dám ra oai phủ đầu hắn! Bắt hắn hành lễ, đây không phải muốn đem mặt mũi hắn dẫm trên mặt đất hay sao?

Quân Lôi Thiên cuồng nộ rời đi, lại không chú ý tới một đạo ngân châm âm thầm bắn vào thân thể của Quân Thiên Thiên. Thân thể ả lập tức run rẩy đôi mắt trừng to biểu tình thống khổ đến vặn vẹo cố gắng hé miệng phát ra tiếng, nhưng lại không thốt ra lời.

Quân Cửu cong cong khóe miệng. Nàng đã từng nói qua sẽ cắt lưỡi của Quân Thiên Thiên, nàng sẽ không nuốt lời.

Quân Thiên Thiên đời này đừng mong còn khả năng nói chuyện, hơn nữa mỗi ngày đều phải chịu đựng nỗi đau đốt cháy cơ thể dày vò. Coi như là Quân Cửu nàng thuận tay giúp nguyên chủ báo thù.

Thanh âm trong vòng tay lúc này vang lên hỏi Quân Cửu. "Chủ nhân, người vì sao lại buông tha cho bọn họ."

"Thân thể này quá vô dụng. Đối phó với đám tay sai đó đã làm cạn kiệt sức lực của ta. Quân Lôi Thiên mạnh hơn, lấy cứng đối phó hắn sẽ tốn công vô ích. Hơn nữa giữ hắn lại vẫn còn hữu dụng."

Quân Cửu dứt lời, nâng nhẹ cánh tay.

Thật đau quá.

Thân thể này mới vận động một hồi đã tiêu hao hết khí lực. Xem ra, nàng phải điều dưỡng, tẩy gân phạt tủy thật tốt mới có thể khôi phục lại thực lực như kiếp trước. Bất quá thế giới này có Linh Sư, đây là gì?

Một đôi tay rất tự nhiên khoát lên vai của nàng, lực đạo vừa phải giúp nàng xoa bóp.

Vòng tay lập tức hét lên: "Chủ nhân, nam nhân kia tới!"

Được xoa bóp khiến Quân Cửu thoải mái hơn rất nhiều. Nàng liếc nhìn nam nhân một cái, tròng mắt không lưu lại bao nhiêu độ ấm. "Ngươi sao còn chưa đi?"

"Tiểu nha đầu ngươi gạt ta. Ngươi tên là Quân Cửu, không phải Cửu Nguyệt."

"......" Người không quen biết, tại sao lại phải khai tên thật của chính mình. Nàng không phải là đồ ngốc.

Nhìn thấu nội tâm của Quân Cửu, nam nhân nâng cằm nàng lên, mắt vàng chú mục nhìn nàng. Hắn nói: "Ta là Mặc Vô Việt. Hiện tại chúng ta nhận thức."

"Nga, hạnh ngộ."

"Bất quá tên Cửu Nguyệt này cũng không tồi, trong ngươi có ta,  trong ta có ngươi. Về sau nếu chúng ta có nhi nữ, sẽ kêu tên này."

Quân Cửu: "?"

Vòng tay: "Chủ nhân, cao thủ tán tỉnh! Nam nhân này vậy mà muốn cùng chủ nhân sinh con!"

Nếu đổi lại là người khác, Quân Cửu sẽ liền một kim đâm ngay vào hạ bộ của hắn. Nhưng đối với Mặc Vô Việt, xét về diện mạo...... Nàng sẽ nhân từ thả cho hắn một con ngựa.

Đẩy tay Mặc Vô Việt ra, Quân Cửu lùi về phía sau hai bước. "Chúng ta không quen. Ngươi đi dương quang đạo của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta."

"Nhưng dương quang đạo của ta chính là nàng."

Mặc Vô Việt câu môi, cười càng thêm hại nước hại dân. "Nàng ở đâu, ta ở đó. Dù sao, nàng cũng không vứt ta đi được."

Chương 7: Quân Thiên Thiên biến thành người câm

"Hỗn đản!" Quân Lôi Thiên tức giận đập bàn. "Quân Cửu trước kia rõ ràng che giấu thật tốt. Lúc trước chúng ta bị nàng lừa gạt thảm, nàng căn bản không phải là phế vật!"

"Lão gia, hiện tại phải làm sao bây giờ?" Quản gia ở bên nôn nóng. "Đây là mệnh lệnh của bổn gia chủ mẫu, chúng ta không dám từ chối. Nếu để bổn gia phát giác, chỉ sợ sẽ giáng tội."

"Có thể làm sao bây giờ? Hai vị Linh Sư cấp 1, đều bị nàng giết. Chẳng lẽ ngươi muốn ta liều mạng sao?"

"Lão gia xin bớt giận. Không phải chúng ta còn có Uyển tiểu thư sao? Uyển tiểu thư chính là Nhị cấp Linh Sư, giết Quân Cửu, dễ như trở bàn tay." Quản gia nói.

Nghe vậy, Quân Lôi Thiên đôi mắt sáng ngời. "Được rồi! Lập tức dùng bồ câu đưa tin cho Uyển Nhi, bảo nàng trở về ngay lập tức. Đừng vội báo với phu nhân, giết Quân Cửu trước mới là chuyện hệ trọng!"

"Vâng."

Phân phó xong, Quân Lôi Thiên mới đi xem Quân Thiên Thiên.

Hắn đang cố gắng tìm đại phu tốt nhất tại Phong La Thành chữa trị cho Quân Thiên Thiên. Lúc này đây ả đang nằm trên giường nhưng trong mắt lại tràn đầy hoảng sợ cùng thống khổ, vội vàng nhìn chằm chằm Quân Lôi Thiên.

"Thiên Thiên đừng có gấp. Miệng con vừa mới khép lại, còn chưa thể nói chuyện. Qua mấy ngày nữa thì tốt rồi. Con yên tâm, cha sẽ giết Quân Cửu báo thù cho con!"

Bọn họ hiện tại còn chưa biết, Quân Thiên Thiên về sau sẽ không bao giờ còn khả năng nói chuyện. Ả hiện tại chỉ có thể gắt gao nắm chặt tay áo Quân Lôi Thiên, thể hiện nội tâm đang đau đớn của bản thân! Đau đến sống đi chết lại, thân thể sôi trào như muốn thiêu cháy.

Nhìn Quân Thiên Thiên thống khổ, Quân Lôi Thiên giục. "Đại phu, nữ nhi của ta sao lại khổ sở như vậy. Ngươi có phải hay không còn chỗ nào chưa trị liệu tốt!"

"Bẩm Quân lão gia, nhị tiểu thư chỉ bị nội thương, ta sẽ kê đơn thuốc giảm đau, dưỡng tốt là ổn rồi."

Không! Không phải cái này!

Ngay cả đại phu tốt nhất tại Phong La Thành vẫn chưa nhận ra được ả đã bị hạ độc. Quân Thiên Thiên bị tra tấn trong câm lặng, không thể nói ra.

Tương lai của ả, tràn ngập tuyệt vọng.

......

Quân Cửu sống ở Đông Hồ uyển, phong cảnh thực tốt, trang hoàng tinh xảo ưu nhã toát ra vẻ xa hoa. Đây là nơi Quân Lôi Thiên dùng để tiếp đón các quý tộc. Hiện tại phải cấp cho Quân Cửu, có thể tưởng tượng có bao nhiêu không cam lòng.

Biết Quân Lôi Thiên không sống tốt, Quân Cửu nàng thực vui vẻ.

Bất quá! Quân Cửu chau mày nhìn chằm chằm Mặc Vô Việt, "Ngươi muốn ở đây?"

"Đông Hồ Uyển nhiều phòng như vậy, không thể sao?" Mặc Vô Việt tùy ý dựa vào khung cửa. Ánh nắng rơi trên mái tóc màu bạch kim, rạng rỡ lấp lánh giống như ánh trăng.

Cặp mắt vàng chú mục nhìn nàng, đem Quân Cửu xoáy sâu vào, không thể thoát ra.

Nàng không thể tưởng tượng ra được hắn hiện tại của bây giờ cực kỳ vướng víu, như trát da chó, đánh không lại, ném không xong. Quân Cửu nàng chỉ có thể nhận mệnh.

Nàng thở sâu, nhìn về phía Mặc Vô Việt. "Ta muốn nghỉ ngơi. Ngươi có thể rời đi không?"

"Được." Lần này, Mặc Vô Việt rời đi thập phần sảng khoái.

Quân Cửu đem cửa đóng lại, nằm ngửa ở trên giường. Thoạt nhìn tâm tình có điều không tốt.

Âm thanh từ chiếc vòng tay cẩn thận an ủi chủ nhân nó. "Chủ nhân, người xem hắn thật là đẹp mắt. Giữ lại làm cảnh, cũng thực tốt a!"

"Là ngươi muốn nhìn đi?"

"Không có! Trong mắt Tiểu Ngũ, chủ nhân mới là người đẹp nhất trên đời!" Vòng tay có một cái tên, do Quân Cửu đặt cho, kêu Tiểu Ngũ.

Đây là thứ nàng mua được ở chợ đồ cổ khi còn nhỏ, tình cờ mở được phong ấn chiếc vòng tay được tiểu đáng yêu này nhận chủ, còn kèm thêm một không gian bên trong. Nàng vẫn luôn cảm thấy hình dạng khác của vòng tay sẽ là loại ngốc manh đặc biệt thích làm nũng. 

Nàng không nghĩ tới, thực mau sẽ được nhìn thấy diện mạo thật của nó!

Quân Cửu mở miệng: "Ta phiền lòng không phải bởi vì hắn. Ta đang có chuyện luôn muốn hỏi ngươi chỉ là ở dưới vực sâu chưa có thời gian hỏi. Tiểu Ngũ, việc ta xuyên qua có phải hay không cùng ngươi có quan hệ."

"Đúng a, chủ nhân." Tiểu Ngũ rất là chột dạ đáp.

Quân Cửu nheo mắt, giơ tay nhìn chằm chằm chiếc vòng. "Tại sao?"

Chương 8: Nguyên nhân xuyên qua

Vòng tay lấp loé hai lần, ấp úng nói: "Không có lý do gì a."

"Ngươi khi nói dối thường lấp lóe hai lần, nói chuyện sẽ chột dạ ậm ừ. Tiểu Ngũ, ngươi cho rằng ngươi có thể trốn tránh được ta sao."

Tiểu Ngũ biết mình không thể che giấu nên đành chịu thua nói. "Chủ nhân, ta là vì cứu ngươi. Ta phát hiện ra tại đấu giá hội Thịnh Kinh có chứa bom. Nhưng lúc đó quả bom đã phát nổ rồi, ta chỉ có thể kịp cứu lấy linh hồn người."

Tiểu Ngũ cư nhiên còn có loại bản lĩnh này?

Quân Cửu nâng mắt. Nàng chỉ biết Tiểu Ngũ có linh trí, mềm mại nũng nịu cũng thông minh còn có thêm một không gian để nàng để đan dược và các vật phẩm khác. Vậy mà còn có thể bảo hộ linh hồn mang đi?

"Chủ nhân, ta không thể giữ được linh hồn người đủ lâu, đành phải phá vỡ không gian, đem người đưa đến nơi này. Bất quá thân thể Quân Cửu này cùng chủ nhân rất phù hợp, hơn nữa dung mạo lại y hệt!"

Quân Cửu sờ sờ mặt.

Lúc nàng vừa tắm xong, có nhìn vào gương. Đích xác là giống nhau như đúc, chỉ là một phiên bản thu nhỏ lại của nàng lúc mười ba tuổi.

Quân Cửu: "Ngươi vừa mới nói tại đấu giá hội có chứa bom?"

"Đã phát nổ, mọi người có mặt khó sống sót."

Hoá ra tiếng nổ lớn lúc đó là tiếng bom. Là do ai làm?

Quân Cửu suy nghĩ một chút, hỏi tiếp: "Ta còn có thể trở về không?"

"Không thể." Tiểu Ngũ yếu ớt nói, "Thân thể chủ nhân chỉ sợ đã bị nổ thành tro tàn. Không thể quay về."

"Ừ." Quân Cửu nhàn nhạt phản ứng, nàng không có tâm tình tiếc thương.

Ở thế giới kia, nàng chỉ là cô nhi không có người thân. Sinh tử cô độc một mình. Đáng giá chỉ có một tiểu gia hỏa đặt ở trong không gian vòng tay làm bạn cùng nàng. Nói tới đây, thật cảm thán cho nguyên chủ khối thân thể này thân phận thật sự quá thảm!

Tên nàng gọi là Quân Cửu, là bởi vì sinh vào tháng chín. Cha mẹ đã mất, Quân gia tuỳ tiện đặt cho nàng một cái tên muốn bao nhiêu có bấy nhiêu tùy ý.

Lúc mười hai tuổi, cũng chính là một năm trước thử nghiệm thiên phú phát hiện nàng không có khả năng tu luyện, từ đó chính thức trở thành phế vật lập tức bị đuổi ra khỏi bổn gia, ném đến phân gia tự sinh tự diệt.

Sau đó Quân Cửu xuyên qua, gặp được tình cảnh bổn gia chủ mẫu đang hạ lệnh giết chết nàng.

Về phần lý do, Quân Cửu lục tìm từ trong trí nhớ, nàng có một phụ thân sinh thời thực lực cường đại, thân phận cực kỳ hiển hách tôn quý. Cho nên lúc còn tại thế đã hứa hôn cho nàng cùng Thái Tử đương triều từ trong bụng mẹ.

"Một thứ phế vật, cha mẹ đã chết. Làm sao có thể xứng đôi Thái Tử? Vừa vặn, đại tiểu thư bổn gia dòng chính Quân Vân Tuyết cũng yêu vị Thái Tử này."

Quân Cửu câu môi, "Nguyên chủ bị giết, chính là vì nguyên nhân này."

"Chủ nhân, những người này cũng quá xấu xa rồi! Cư nhiên lại ác độc như vậy. Chủ nhân chúng ta đi thôi. Chỉ bằng y thuật của người, chúng ta có thể đi bất cứ đâu." Tiểu Ngũ đề nghị.

"Không. Thế giới này khác với thế giới cũ của chúng ta. Nơi này có Linh Sư, người tu luyện có thể đạt được thọ mệnh tới mấy trăm năm. Về y thuật, tuy không khác biệt lắm nhưng thân phận không giống nhau."

Trong trí nhớ của nguyên chủ, hoàn toàn không có khái niệm về y thuật cho nên thân phận thánh thủ của Quân Cửu sẽ không có tác dụng trong thế giới này. Nàng cần phải dùng thân phận của Quân gia, để làm quen với thế giới này.

Quân Cửu xếp bằng ngồi dậy. "Thực lực mới là vương đạo. Cho dù thân thể này thực sự là phế vật, đến tay thánh thủ Quân Cửu ta cũng có thể biến thành thiên tài!"

"Chủ nhân uy vũ! Cố lên!"

Quân Cửu nhắm mắt lại, trong miệng niệm khẩu quyết kiếp trước nàng vẫn luôn tu luyện —— Băng Tâm quyết.

Nàng không biết, lúc luyện Băng Tâm Quyết, linh khí trong thiên địa xung quanh chấn động bất ngờ rót vào trong cơ thể nàng. 

Nếu như có người khác ở đây, nhất định sẽ trợn lớn mắt. Một thứ phế vật như nàng làm sao có thể khiến Linh khí nhập thể!?

Linh khí nhập thể, Quân Cửu lập tức phát hiện có gì đó không ổn, điều này khác với lúc nàng tu luyện trong kiếp trước, cảm giác không giống nhau a. Quân Cửu nhíu mày mở mắt ra, mu bàn tay có thứ gì đó lông lá lướt qua.

Cúi đầu liền thấy, "Meo ~"

Chương 9: Liên quan gì đến ta

Quân Cửu trừng lớn mắt, một con mèo nhỏ toàn thân trắng như tuyết, chóp mũi phấn hồng cọ vào chân nàng, nhu thuận cái đuôi lông dài cọ tới co lui trên mu bàn tay.

Một con mèo...... lông xù thật đáng yêu!

Quân Cửu bế con mèo trắng nhỏ lên, "Con mèo từ đâu ra?"

"Meo ~ chủ nhân là ta a. Tiểu Ngũ! Meo!"

"......" Quân Cửu liếc mắt nhìn còn mèo nhỏ màu trắng, lại liếc mắt đến chiếc vòng trên cổ tay. Vẫn ở đó.

Tiểu Ngũ: "Meo ~ chủ nhân xem ta a. Ta biến thành tiểu bạch miêu, trở thành Miêu Miêu yêu thích nhất của chủ nhân rồi!"

Đúng là giọng của Tiểu Ngũ không sai, chỉ là phát ra từ miệng con mèo trắng nhỏ, Quân Cửu nhướng mày. "Tiểu Ngũ thật sự là ngươi? Ngươi là yêu quái? Có thể thay đổi hình dạng sao?"

"Chủ nhân, ta không phải......"! Nó so với Tiểu Miêu uy phong lẫm liệt, khí phách hơn mười phần!

Nhưng nhìn Quân Cửu, Tiểu Ngũ lại lắc lắc cái đuôi. Phi thường không thèm quan tâm liếm liếm ngón tay nàng. "Meo. Tiểu Ngũ là mèo, chủ nhân có thích không?"

Đi theo bên người Quân Cửu mười năm, Tiểu Ngũ so với ai khác đều rõ ràng hơn, Quân Cửu thích nhất là những động vật nhỏ lông xù, trước đây thấy Quân Cửu ôm ấp hôn mèo nhỏ, nó thật là hâm mộ tới chết. Để chiếm được sự sủng ái của chủ nhân, trở thành một con mèo ngốc manh thì có làm sao?

Quân Cửu phi thường thuận tay bắt đầu sờ mèo nhỏ. Nghe tiếng kêu, ánh mắt nàng cũng híp lại.

Nhưng vẫn hỏi: "Tiểu Ngũ ngươi là yêu quái sao?"

Tiểu Ngũ lắc đầu. "Do chủ nhân linh khí nhập thể, cho ta đủ lực lượng liền có thể biến hình. Ở thế giới cũ không có linh khí, cho nên ta chỉ có thể cùng chủ nhân nói chuyện xuyên qua chiếc vòng."

Linh khí?

Quân Cửu biết đây là tên gọi trong thế giới này, là một loại năng lượng trong thiên địa. Linh khí nhập thể mới có thể tu luyện, trở thành Linh Sư.

Nguyên chủ không phải là vô pháp khiến linh khí nhập thể, mới bị nói thành phế vật sao?

Quân Cửu buông Tiểu Ngũ, duỗi tay bắt mạch. Với mạch đập này, Quân Cửu lập tức hiểu ra. "Nguyên chủ không thể tu luyện là do kinh mạch bị tắc nghẽn, không có cách nào hấp thu linh khí. Nhưng Băng Tâm Quyết là pháp quyết của sư phụ ta, có thể đả thông kinh mạch. Cho nên mới có thể khiến linh khí nhập thể."

"Thật tốt quá. Như vậy chủ nhân cũng có thể tu luyện, trở thành Linh Sư!"

Trở thành Linh Sư sao?

Quân Cửu ánh mắt lóe lên, khóe miệng gợi lên một nụ cười kiêu ngạo. Những người đó trước kia không phải là dựa vào thân phận Linh Sư, cho nên làm càn khinh nhục nguyên chủ hay sao. Trước kia nguyên chủ tạm thời không tính sổ. Nhưng nếu còn dám tới làm phiền nàng, nàng là thánh thủ Quân Cửu. Kẻ nào động tới nàng, nàng sẽ trả gấp trăm ngàn lần!

"Chủ nhân người mau mau tu luyện! Trở thành Linh Sư, đi đánh sưng mặt bọn họ."

"Ta trở thành Linh Sư đối với ngươi cũng có lợi, phải không?" Quân Cửu vuốt từ đầu đến đuôi của Tiểu Ngũ. Cảm giác thật tốt!

"Meo. Chủ nhân nếu trở thành Linh Sư, Tiểu Ngũ có thể duy trì hình dáng vĩnh viễn."

"Được."

Bất quá thân thể này còn cần phải tẩy gân phạt tủy, tắm thuốc điều dưỡng. Bằng không cho dù có linh khí nhập thể, cũng không đi được bao xa.

Quân Cửu vừa nghĩ vừa chìm vào giấc mộng.

Lúc tỉnh dậy, đập vào mắt nàng là khuôn mặt phóng đại của Mặc Vô Việt, hoàn mỹ tuyệt đẹp, chỉ có yêu nghiệt mới có thể hình dung!

Quân Cửu bình tĩnh mở miệng: "Ngươi sao lại ở trong phòng ta."

"Tiểu Cửu Nhi, có người tới." Mặc Vô Việt duỗi tay chỉ chỉ ngoài cửa.

Quân Cửu lập tức đứng dậy, quần áo ngủ cũng không cần đổi, đẩy cửa đi ra ngoài, ngẩng đầu vừa thấy người đến, đáy mắt liền hiện lên sát ý. "Là ngươi."

"Tiểu thư! Tiểu thư, Bích La biết sai rồi. Xin người tha thứ cho Bích La!"

Bích La quỳ trên mặt đất, lao về phía Quân Cửu. "Tiểu thư, người trước giờ vẫn do một mình Bích La chăm sóc. Bích La không có công lao cũng có khổ lao, tiểu thư xin người tha thứ cho nô tỳ!"

Quân Cửu nhíu mày nghiêng người, Bích La nhào hụt, một cái đầu dập trên mặt đất tức khắc đầy máu.

Bích La kêu thảm thiết, "Tiểu thư, người xem Bích La chảy máu rồi."

"Liên quan gì đến ta."

Chương 10: Thi khôi đan

Quân Cửu hơi nâng cằm, khóe mắt lạnh lùng đảo qua Bích La, mặt không chút cảm xúc.

Bích La vừa thấy lập tức luống cuống. Lão gia nói, nàng phải trở về bên người Quân Cửu giám thị. Nếu Quân Cửu không cần nàng, lão gia sẽ nàng bán đi! Bích La duỗi tay đi bắt lấy làn váy Quân Cửu. "Tiểu thư......"

"Dám động vào ta, lập tức phế tay của ngươi."

Bích La sững người tại chỗ, một tay run run lập tức thu hồi, trên mặt mang theo vẻ mặt thống khổ. "Tiểu thư, Bích La thật sự biết sai rồi. Bích La bị Nhị tiểu thư uy hiếp! Nhị tiểu thư nói nếu nô tỳ không làm, nàng sẽ giết ta. Tiểu thư, Bích La tuyệt đối không dám hại người!"

Quân Cửu nhếch môi, nếu không phải nàng chủ động trở về, tận mắt nhìn thấy Bích La bộ dáng chân chó nịnh nọt, nói không chừng nàng còn sẽ tin một chút.

Giễu cợt đánh giá Bích La, Quân Cửu mở miệng: "Ngươi muốn trở về?"

"Vâng thưa tiểu thư, Bích La vẫn luôn hầu hạ người. Không có Bích La, tiểu thư nhất định rất cô đơn! Những người đó đều chế giễu tiểu thư là phế vật, không muốn hầu hạ tiểu thư. Nô tỳ thì không, Bích La cam tâm tình nguyện tới hầu hạ người!"

Bích La lanh mồm lanh miệng phản ứng, giả mù mưa sa dập đầu. "Bích La nói sai rồi! Phi phi, tiểu thư không phải là phế vật."

"Được rồi, đừng diễn nữa." Quân Cửu cau mày, đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét. Kỹ thuật diễn này quá cường điệu rồi.

Nàng lấy một viên đan dược từ trong không gian vòng tay. "Ngẩng đầu."

Bích La đứng dậy tặng Quân Cửu một nụ cười xán lạn. Lại không biết chính mình vẻ mặt đầy máu và bùn, nhìn không khác gì thảm án ở một hiện trường tai nạn xe hơi.

Khoé miệng Quân Cửu cong lên, Nàng bóp chặt cằm Bích La, "Muốn trở lại bên người ta, phải ngoan ngoãn nghe lời. Ta không bao giờ lưu phế vật, mà ngươi miễn cưỡng còn có thể lợi dụng một chút."

Vừa nói, Quân Cửu động ngón tay cạy miệng ả ra, đem đan dược nhét vào.

Bích La kinh hãi trợn mắt, "A, ngươi cho ta ăn thứ gì!"

"Thứ có thể làm ngươi ngoan ngoãn nghe lời." Quân Cửu vỗ vỗ tay, nhìn Bích La vẻ mặt thờ ơ. Bích La hung tợn trừng mắt nhìn Quân Cửu, biểu tình cực hoảng cùng ghê tởm. Đây mới là bộ mặt thật của ả.

Bích La há mồm, không thốt lên được một câu. Ả đau đớn ngã trên mặt đất lăn lộn, thân thể run rẩy không ngừng.

Tiểu Ngũ mở miệng: "Chủ nhân, người cho ả ăn thi khôi đan?"

"Ừm."

Nàng dừng lại một chút, cúi đầu nhìn về phía chiếc vòng tay, ánh sáng hơi hơi lập loè.

Tiểu Ngũ ủy khuất nói: "Chủ nhân linh lực đã không còn, không thể tiếp tục duy trì thân thể a."

Nghe vậy, Quân Cửu sờ sờ vòng tay, trong lòng nói với Tiểu Ngũ: "Yên tâm. Ta sẽ trở thành Linh Sư, sẽ cho ngươi sức mạnh để duy trì hình dáng."

"Hảo a! Tiểu Ngũ sẽ chờ chủ nhân."

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Quân Cửu hơi nghiêng mắt, yêu nghiệt nào đó đang lười biếng dựa vào khung cửa, khí phách thập phần tôn quý, như thể hắn mới là chủ nhân của Đông Hồ Uyển.

Mặc Vô Việt giọng cười khiêu khích, "Tiểu Cửu Nhi, ngươi làm gì đối với ả ta?"

Tiểu Cửu Nhi? Đây là cái xưng hô gì.

Quân Cửu cau mày, nhưng vẫn giải thích: "Thi khôi đan, hiệu quả sẽ khiến ả mất đi thần trí. Trở thành một con rối trung thành do ta tuỳ ý điều khiển."

"Con rối? Thi khôi đan này vậy mà có chút ý tứ. Tiểu Cửu Nhi từ đâu mà có?" Mặc Vô Việt mắt phượng híp lại, mắt vàng càng thêm thâm trầm.

Thi khôi đan, hắn có nghe qua thuật thao túng Khôi Lỗi thủ pháp. Nhưng chưa từng nghe qua còn có một loại đan dược có thể vượt qua thành quả Khôi Lỗi sư luyện chế mất mấy năm. Đan dược này, không khỏi quá thần kỳ, cũng quá cường đại hay sao!

Tiểu Cửu Nhi làm sao có được tiên dược như vậy?

Lúc này, thân thể Bích La mới hết run rẩy, từ trên mặt đất bò lên......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro