Chương 16 - 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Noãn Tâm Ích Khí Hoàn

Thấy Quân Cửu xoay lại bước đến gần hiệu thuốc. Vân Kiều vội vàng cất bước đi theo, tên gia nô sợ hãi ngăn hắn lại: "Công tử, dược Noãn Tâm Ích Khí Hoàn gì đó không cần, chúng ta trở về mời đến một số luyện dược sư luyện cho ngài."

Gia nô hạ giọng. "Công tử, nô tài đưa ngài trở về."

Giọng gia nô không cam lòng cùng khinh thường. Công tử nhà hắn thân phận cao quý như thế, nào mà còn phải tin một tiểu oa nhi miệng còn hôi sữa.

"Lui ra." Vân Kiều quát lớn, xoay người lầm lũi đi theo.

"Ai, công tử...... Công tử!"

Đứng phía sau Triệu Hạc cũng đi vào theo. Hắn muốn xem một chút, Noãn Tâm Ích Khí Hoàn kia là thứ gì?

Vân Kiều đến gần hiệu thuốc, hắn ngẩng đầu chỉ thấy Quân Cửu một bộ dáng nhàn tản bước đi, vừa vào tới tùy tay bốc một số dược liệu bỏ vào trong rổ. Động tác mạn bất kinh tâm, không chút nào để ý. Kỳ thật, Vân Kiều nhạy bén phát hiện, mỗi lần Quân Cửu đong một phần dược liệu vừa vặn ở một phân lượng rất ổn định.

Quen thuộc như thế, nàng nhất định tinh thông y thuật.

Lại thấy Quân Cửu bốc dược liệu xong, đem đến mài dược lô. Vân Kiều nhanh bước qua, khóe miệng nịnh nọt: "Để ta giúp ngươi xay dược."

"Được." Quân Cửu quét mắt nhìn Vân Kiều, đưa mấy thứ dược liệu cho hắn: "Đem chúng xay nhỏ thành bột phấn."

"Công tử!" Gia nô trừng lớn mắt không thể tin tưởng.

Hắn phẫn nộ nhìn về phía Quân Cửu, "Tiểu nha đầu nhà ngươi, ngươi có biết thân phận công tử nhà chúng ta tôn quý hay không? Vậy mà ngươi còn dám sai sử công tử nhà ta xay dược. Hơn nữa công tử vừa mới khoẻ lại, ngươi......"

Quân Cửu lạnh lùng đảo mắt qua, toàn bộ lời nói của tên gia nô liền nghẹn trong cổ họng, hắn hoảng sợ cúi gục đầu.

Rõ ràng chỉ là một tiểu nha đầu, lại làm hắn sợ hãi vô cùng, giáp mặt phản bác cũng không dám.

Quân Cửu: "Hàn chứng không phải bệnh nan y. Một số hoạt động thích hợp đối với ngươi có chỗ lợi."

"Ừ." Vân Kiều điềm đạm cười, gật gật đầu.

Tiểu Ngũ đang đánh giá Vân Kiều, một giọng nói thông qua đầu Quân Cửu nói: "Chủ nhân, tên Vân Kiều này lại là một kẻ thức thời. Nhưng chủ nhân, không phải trong không gian vẫn còn Noãn Tâm Ích Khí Hoàn sao? Sao người không trực tiếp đưa cho hắn, tại sao lại muốn luyện chế lại?"

"Ta muốn thử điều chế lại một lần nữa."

"Tốt." Tiểu Ngũ thè lưỡi. Quân Cửu đôi khi cũng thực tùy hứng.

Quân Cửu thủ pháp lão luyện nhanh chóng xử lý các loại dược liệu. Vân Kiều chăm chú nhìn động tác của nàng, ưu nhã không giống như đang xử lý dược liệu, ngược lại nước chảy mây trôi, cảnh đẹp ý vui.

Noãn Tâm Ích Khí Hoàn này không cần tốn quá nhiều tâm tư. Quân Cửu thành thục sử dụng công cụ luyện dược trong hiệu thuốc, tuy rằng cùng kiếp trước dùng không giống nhau nhưng nàng cũng linh mẫn thực mau tìm tòi được chính xác tác dụng.

Mài thuốc, nghiền thành phấn.

Nấu lên, dã nước.

Làm lạnh, xoa nắn.

Cử chỉ thành thạo không chút nào ngưng nghỉ. Vân Kiều đã gặp qua rất nhiều luyện dược sư luyện chế đan dược, nhưng chưa bao giờ thấy ai giống Quân Cửu lại có thể nhẹ nhàng, thuần thục xoa nắn ra từng viên đan dược tròn vo, kích thước tương đồng màu nâu nhạt, mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra.

Càng nhìn hai mắt hắn càng toả sáng.

Thượng phẩm! Lấy ánh mắt của hắn mà nhìn, đan dược tên chưa bao giờ nghe nói đến trước kia này tuyệt đối là thượng phẩm. Đan dược càng tốt, chứng tỏ y thuật của người luyện đan càng trác tuyệt!

"Tốt rồi." Quân Cửu thản nhiên cầm một hộp lên, đưa cho Vân Kiều.

"Đây là Noãn Tâm Ích Khí Hoàn. Những lúc hàn chứng của ngươi phát tác thì ăn một viên, có thể hữu hiệu áp chế bệnh. Đây cũng là đan dược lúc nãy ta cho ngươi ăn, có muốn thử một chút không?"

"Ta có thể thử không?" Vân Kiều nhìn Quân Cửu, dung mạo tuấn nhã nghiêm túc nhìn nàng.

Thấy Quân Cửu gật đầu. Khoé miệng Vân Kiều lập tức lộ ra một nụ cười sáng lạn làm khuôn mặt tuy tái nhợt cũng nổi bật hồng nhuận lên. Hắn không chút do dự lấy ra một viên Noãn Tâm Ích Khí Đan ăn vào.

Chương 17: Vân Kiều

"Công tử!" Gia nô sợ ngây người: "Sao công tử lại ăn, đan dược này vạn nhất có độc thì làm sao bây giờ?"

"Ta tin tưởng Quân cô nương." Vân Kiều hướng Quân Cửu nhếch miệng cười.

Quân Cửu cứu hắn, không cần thiết phải hạ độc. Hơn nữa hắn tin tưởng Quân Cửu! Từ khoảnh khắc hắn từ trong thống khổ khi bệnh phát mở mắt ra, bắt gặp cặp mắt sáng ngời thanh triệt của nàng, hắn liền bất tri bất giác tin tưởng vô cùng vào thân hình nhỏ gầy, bất quá cũng chỉ mười hai mười ba tuổi tiểu nữ hài trước mắt này.

Lúc Noãn Tâm Ích Khí Hoàn hoàn toàn nhập khẩu, Vân Kiều rất nhanh cảm giác được toàn thân đang lạnh lẽo ấm áp dần lên. Ngay cả vị trí ngực vẫn luôn lạnh lẽo đau nhức thấu xương hiện tại nhờ vào tác dụng của đan dược cũng ấm áp lên, làm hắn thoải mái vô cùng.

Vân Kiều: "Ta cảm giác thực tốt!"

"Đưa tay cho ta bắt mạch một chúc." Quân Cửu duỗi tay bắt mạch cho hắn. Trong nháy mắt mọi người không chú ý, ánh mắt Quân Cửu lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Noãn Tâm Ích Khí Hoàn này thế nhưng so với lúc nàng luyện chế trước kia, hiệu quả đem lại càng tốt hơn!

Đây là vì sao?

"Quân Cửu, Noãn Tâm Ích Khí Hoàn của ngươi làm ta cảm thấy thực thoải mái, hiệu quả thật tốt! So với bất luận đan dược nào ta từng sử dụng đều tốt hơn." Vân Kiều không hề do dự khen ngợi nàng.

Khóe miệng hơi câu, Quân Cửu cúi đầu đề bút trên giấy lưu lại vài nét bút, sau đó đưa cho Vân Kiều. "Đây là phương thức luyện chế Noãn Tâm Ích Khí Hoàn đan phương, ngươi cũng chứng kiến quá trình luyện dược của ta rồi. Về sau không có ta, có thể tự mình luyện."

Vân Kiều ngơ ngác nhìn Quân Cửu. "Ngươi đem phương thuốc cho ta?"

"Đúng. Có vấn đề gì sao?" Quân Cửu nhướng mày.

"Phương thuốc luyện chế đan dược trước giờ đều là bí mật của luyện dược sư, tuyệt không truyền ra ngoài. Ngươi cho ta dễ dàng như vậy, không sợ thất truyền phương thuốc của ngươi?" Vân Kiều càng thêm kinh ngạc nhìn tư thế thản nhiên của Quân Cửu.

Mỗi phương thức luyện chế của luyện dược sư, ai mà không đem đan phương của mình che giấu kín mít, không cho bất luận kẻ nào nhìn lén. Nhưng đối với Quân Cửu, nàng thế nhưng dễ dàng đem đan phương cho hắn!

Quân Cửu cười nhìn qua Vân Kiều: "Noãn Tâm Ích Khí Hoàn này không tính là tuyệt mật bảo bối đan dược cần phải che giấu. Ta nhìn ngươi thuận mắt, cho ngươi. Lý do đơn giản như vậy thôi."

Thật tùy hứng, nàng từ trước đến nay làm việc không cần phải xem sắc mặt kẻ nào.

Nếu nàng cao hứng sẽ không chút nào cố kỵ, tuyệt đối không để Diêm vương đoạt người của nàng. Nếu nàng không cao hứng, tùy thời có thể đưa bất luận kẻ nào đi gặp Diêm Vương.

Vân Kiều lăng lăng nhìn chằm chằm Quân Cửu. Nửa ngày sau, hắn thở sâu xoay người hướng Quân Cửu khom lưng hành lễ: " Tại hạ Vân Kiều tại đây, cảm tạ Quân cô nương đại nghĩa!"

Gì? Việc này cùng đại nghĩa có quan hệ gì?

Tiểu Ngũ giải thích: "Chủ nhân, Noãn Tâm Ích Khí Hoàn trong mắt người không tính là gì. Nhưng ở chỗ này, người đã quên nơi này y thuật có bao nhiêu lạc hậu?"

Thì ra là thế, nàng thuận tay cho đi một viên đan dược, đối với Vân Kiều mà nói chính là bảo vật.

Nhưng điều này cũng không làm nàng thay đổi chủ ý, nàng nhìn Vân Kiều cười nhạt, "Không cần cảm tạ."

Xoay người, Quân Cửu phân phó chưởng quầy của hiệu thuốc đem tất cả dược liệu đều đóng gói lại một phần mang đi. Nàng cướp ngân phiếu từ chỗ Quân Hải Thiên không lo không có chỗ để tiêu, nếu không phải không di chuyển được Đông Hồ Uyển, Quân Cửu thực muốn đem toàn bộ hiệu thuốc dọn về.

Nếu Quân Hải Thiên biết ý tưởng này của nàng, chỉ sợ sẽ lại lần nữa nộ khí hộc máu ngất xỉu.

"Quân cô nương!" Vân Kiều dồn dập kêu nàng.

Quân Cửu quay đầu lại, thấy Vân Kiều đang nỗ lực thu liễm nụ cười xán lạn nơi khóe miệng. Hắn đáp: "Quân cô nương đã cứu ta. Toàn bộ chỗ dược liệu này hãy để tại hạ trả! Nhưng cũng không đủ để báo đáp ân tình của Quân cô nương."

"Cho nên, còn thỉnh Quân cô nương có thể nhận lấy cái này!" Hắn lấy từ trong lòng ra một khối lệnh bài đưa cho Quân Cửu.

Quân Cửu tiếp nhận một đỉnh cấp noãn ngọc, được chạm khắc thành hình ba ngón tay lệnh bài. Chính diện khắc một chữ Vân, mặt sau là Kiều. Vân Kiều, tên của hắn.

Vân Kiều, Vân gia.

Vân gia Hoàng thành! Quân Cửu mâu quang đánh giá.

Chương 18: Hai bàn tay đánh cũng không đủ vang

Vân Kiều nói: "Quân cô nương hôm nay cứu tại hạ, lại không hề khách sáo đưa Vân Kiều phương thuốc luyện chế Noãn Tâm Ích Khí Hoàn cùng đan dược. Vân Kiều vô cùng cảm kích, sau này nếu Quân cô nương có bất luận yêu cầu gì, cứ việc tới hoàng thành Vân gia tìm ta. Chỉ cần Vân Kiều có thể làm được, nhất định hỗ trợ!"

Hoàng thành Vân gia! Thiếu niên này, lại là người của hoàng thành Vân gia, cùng Quân gia là hai đại thế gia tại hoàng thành. Triệu Hạc thực hối hận đến chết, hắn không cứu nổi Vân Kiều. Ngược lại để cho tiểu nha đầu này nhặt được tiện nghi.

Quân Cửu không cự tuyệt nhận lấy lệnh bài. Nàng nhìn về phía Vân Kiều cười cười, "Được, ta nhớ kỹ."

Không nghĩ tới Vân Kiều lại là người của hoàng thành Vân gia, đối với nàng lại là một chuyện vui ngoài ý muốn. Có lẽ không lâu sau hồi bổn gia, hắn có thể giúp đỡ.

Lúc này, chưởng quầy của hiệu thuốc đã đem dược liệu đóng gói tốt, tuy nhiên bởi vì quá nhiều, cho nên đã chất lên xe ngựa ở cửa sau của hiệu thuốc chờ Quân Cửu mang đi.

"Để tại hạ tiễn Quân cô nương."

"Không cần. Chúng ta nếu có duyên, sẽ còn gặp lại." Quân Cửu hướng Vân Kiều vẫy vẫy tay, khóe miệng hong cong lên. Bộ dáng cười mang theo giảo hoạt cùng với cặp mắt sáng ngời thanh triệt của nàng khiến Vân Kiều nhìn đến ngây người.

Chờ lấy lại tinh thần, Quân Cửu đã đi rồi.

Vân Kiều có chút hoảng hốt. Nói thầm "Còn chưa có hỏi đi chỗ nào tìm nàng đâu."

"Vân công tử!" Triệu Hạc đứng ở trước mặt Vân Kiều, tươi cười rạng rỡ. "Lão phu lúc trước không biết thân phận của Vân công tử, nếu có gì đắc tội, còn thỉnh Vân công tử thứ tội."

"Hừ. Vừa mới không biết là ai, chính là một tên lang băm. Dám nói công tử nhà ta không cứu nổi." Gia nô kế bên âm dương quái khí châm chọc nói.

Triệu Hạc sắc mặt nhăn nhó, nghẹn ứ.

Hắn nhìn thấy Vân Kiều cũng không có sắc mặt tốt. Khuôn mặt tuấn nhã, thần sắc lại dị thường lạnh nhạt xa cách so với lúc đưa tiễn Quân Cửu lúc trước mặt mày cười đến tươi đẹp thiếu niên, hoàn toàn khác biệt.

Triệu Hạc tròng mắt xoay chuyển, vội vàng mở miệng: "Vân công tử, lão phu là muốn hỏi Vân công tử liệu có biết chỗ ở của tiểu nha đầu vừa nãy. Lão phu muốn thu nhận nàng làm đồ đệ!"

Tiếng rì rầm bàn tán!

Triệu Hạc đại phu còn muốn thu nàng làm đồ đệ! Thật là đại vận của tiểu nha đầu kia!

Chưởng quầy ở trong lòng thật hâm mộ không thôi. Lại nghe Vân Kiều mở miệng: "Thu nàng làm đồ đệ? Ngươi còn chưa đủ tư cách."

Bốp bốp!

Hai cái tát giáng vào trên mặt Triệu Hạc, sắc mặt hắn biến thành màu đen, trừng trừng nhìn Vân Kiều. Lại e ngại thân phận Vân Kiều, hắn không dám phát hỏa. Gương mặt hắn vặn vẹo một phen, hít sâu: "Vân công tử, y thuật của lão phu tự hỏi vẫn có thể đảm đương làm sư phụ của một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa."

"Y thuật của Quân cô nương, ngươi không bao giờ đuổi kịp." Vân kiều trực tiếp điểm, y thuật của Quân Cửu bỏ xa ngươi tám con phố. Tỉnh lại đi.

Hai cát tát vừa nãy không đủ vang, bây giờ đủ vang chưa?

"Ngươi!" Triệu Hạc nghẹn họng nói không ra lời.

Vân Kiều cũng không thèm nhìn tới hắn. Để gia nô nhận lấy Noãn Tâm Ích Khí Hoàn mang theo rồi rời đi.

Lưu lại Triệu Hạc sắc mặt nhăn nhó, khí ngực kịch liệt phập phồng. Thế nhưng dám trào phúng y thuật của hắn không theo kịp Quân Cửu? Chỉ là một tiểu nha đầu phiến tử mà thôi, y thuật sao có thể so với hắn cao siêu hơn?

Triệu Hạc âm u suy nghĩ, duỗi tay đập nát đan dược còn dư lại trên bàn, đưa tay lên ngửi, tròng mắt vừa chuyển. Triệu Hạc ngẩng đầu ngạo mạn nhìn về phía chưởng quầy. "Nha đầu kia với mới bốc dược, ngươi có nhìn thấy rõ ràng không?"

"Thấy."

"Tốt. Giờ mang lão phu đi, bốc đồng dạng một phần." Hắn nhớ kỹ cách thức nàng luyện chế Noãn Tâm Ích Khí Hoàn.

......

Quân Cửu không hề biết chuyện phát sinh phía sau. Nàng đang thừa dịp trong sân hẻm nhỏ không có ai, vẫy tay đem toàn bộ dược liệu thu vào trong không gian vòng tay. Chờ gã sai vặt hiệu thuốc quay lại tương trợ, chỉ có thể trơ mặt nhìn một hẻm nhỏ toàn sân rỗng tuếch. Làm cách nào một tiểu nha đầu lại có thể đem nhiều dược liệu như vậy mang đi?

Chương 19: Thối Luyện Ngọc Tương

Ra khỏi hiệu thuốc, trở lại trên đường cái náo nhiệt. Tiểu Ngũ hỏi nàng: "Chủ nhân, giờ người muốn đi đâu?"

"Ăn, sau đó hồi Quân phủ."

Đồ ăn ở thế giới này, thiệt làm Quân Cửu vừa lòng. Tuy rằng không giống Hoa Hạ mấy ngàn năm mỹ vị truyền thừa, nhưng hương vị cũng không kém. Ăn no rồi trở về Quân phủ. Quân Cửu vừa mới tiến vào Đông Hồ Uyển, hơi hơi dừng lại bước chân.

Nàng quay đầu lại nhìn về gian phòng phía nam. Đó là chỗ ở của Mặc Vô Việt.

Quân Cửu đẩy ra cửa phòng, nhìn quanh đánh giá. Nàng nhìn trong phòng rỗng tuếch, đệm giường và trà cụ đều không dịch chuyển. Thoạt nhìn qua không có người ở.

Tiểu Ngũ: "Chủ nhân, nam nhân kia hình như đi rồi."

"Đi rồi? Đi rồi cũng tốt!" Quân Cửu khoanh tay, nhướng mày nói: "Hắn đi rồi, chúng ta càng thêm tự tại một chút."

Không cần đề phòng Mặc Vô Việt tuỳ thời điểm đột nhiên xuất hiện. Thứ khó chơi, lại bá đạo nam nhân như vậy khiến nàng lúc đối mặt, một chút thượng phong cũng không chiếm được. Quân Cửu hiện tại chỉ hy vọng, Mặc Vô Việt thật sự đi rồi. Sẽ không một ngày nào đó lại đột nhiên xuất hiện, quấn lấy nàng không buông.

Xoay người trở về phòng. Quân Cửu ngồi xếp bằng trên ghế mỹ nhân, vẫy tay vung lên. Trước mặt quang mang chợt lóe, trong phòng lập tức chất đầy các loại đồ vật.

"Chủ nhân, người đem mọi thứ lấy ra làm gì?"

"Nhìn lại toàn bộ gia sản của ta một chút. Đáng tiếc, các loại váy phiên bản giới hạn cao cấp không thể mặc." Quân Cửu hồi tưởng nhìn một hồi các loại lễ phục, váy hai dây xinh đẹp của nàng a.

Tiểu Ngũ khó hiểu: "Chủ nhân muốn mặc, cũng có thể mặc a!"

"Loại váy này cùng với ở thế giới này không giống nhau. Không thể mặc. Hơn nữa......" Quân Cửu sờ bờ ngực phẳng lì của chính mình. Thở dài.

Nàng vẫn là trước mắt lớn lên thật tốt, đem thân thể kiếp trước ngực tấn công, quyến rũ mê người bộ dáng người trưởng thành rồi nói sau.

Đem tất cả váy đều thu hồi đi. Quân Cửu chống cằm, vừa lòng nhìn trong phòng chồng chất thành một toà núi nhỏ hoàng kim cùng bảo thạch. Kiếp trước nàng thu tiền, chỉ cần một phần ba tiền mặt, phần còn lại toàn bộ đều đổi thành hoàng kim đá quý. Hiện tại xem ra, nàng thập phần có tầm nhìn xa a!

Bằng không mang theo một đống tiền mặt xuyên tới đây, thật là thua thiệt!

Mà toàn bộ hoàng kim đá quý ở đây, đủ để nàng một đời trôi qua thoải mái. Về phần tại sao còn muốn cướp của Quân Hải Thiên? Đương nhiên là muốn nhìn hắn đau đớn muốn chết, nàng dĩ nhiên sẽ cao hứng.

Đem tài bảo thu hồi lại. Quân Cửu nhìn về phía dược liệu, vừa rồi nàng luyện chế Noãn Tâm Ích Khí Hoàn, thế nhưng so với kiếp trước phẩm chất càng tốt hơn. Hiện tại nàng lại phát hiện dược liệu của thế giới này so với kiếp trước chất lượng đều vượt trội hơn!

Quân Cửu đoán, bởi vì thế giới này có linh khí cho nên dược liệu phát triển tốt hơn.

Cuối cùng mới điểm qua các loại thành phẩm đan dược, dược tề khác của nàng.

Tiểu Ngũ tò mò hỏi: "Chủ nhân, dược liệu đó còn có thể dùng không?"

"Đương nhiên có thể! Đối với người thường, hiệu quả sẽ không thay đổi. Nhưng đối với Linh Sư có tác dụng hay không, tạm thời không rõ ràng lắm." Kiếp trước không có Linh Sư, cho nên Quân Cửu cũng không xác định được đan dược nàng luyện chế đối với Linh Sư có tác dụng tương đồng hay không.

Môi đỏ mọng khẽ mím, Quân Cửu đem tất cả đan dược thu hồi, chỉ để lại một lọ toàn thân màu tím nhạt.

Đây là Thối Luyện Ngọc Tương.

Quân Cửu sai Bích La chuẩn bị một thùng nước ấm, nàng đem Thối Luyện Ngọc Tương bỏ vào, nước trong thùng dần nhạt đi, bốc lên một lớp sương mù dày đặc mờ mịt điểm điểm một màu tím thần bí.

Quân Cửu nói thầm với Tiểu Ngũ: "Muốn đả thông  kinh mạch của thân thể này phải thối cốt tẩy tủy. Nhưng thân thể này quá hư nhược, không chịu nổi uy lực của thối cốt tẩy tủy."

"Thối Luyện Ngọc Tương có thể giúp chủ nhân gia tăng tố chất của thân thể." Tiểu Ngũ trả lời Quân Cửu.

"Không sai." Quân Cửu câu môi.

Quá trình thôi cốt tẩy tủy không được nóng nảy. Nàng định trước dùng Thối Luyện Ngọc Tương, đem tố chất của thân thể này gia tăng lên đã.

Chương 20: Quân Thiên Thiên tới

Quân Cửu cởi y phục ngồi vào trong thùng gỗ. Nước nóng bốc lên hun làng da của nàng đỏ lên.

Thở nhẹ ra, Quân Cửu nhắm mắt lại. Nàng có thể cảm giác được năng lượng trong nước đang du tẩu điên cuồng tràn vào trong cơ thể, làn da đau đớn như bị xé rách, thân thể nóng lên chìm trong liệt hỏa nóng rực thiêu đốt......

Quân Cửu nhắm chặt hai mắt, nhìn không ra có bất luận phản ứng gì.

Cho đến khi nhiệt độ nước nguội đi, chất màu tím đều bị nàng hấp thu hết, nước lại trở về màu sắc thuần tịnh. Quân Cửu mới mỉm cười bước từ trong thùng gỗ ra.

"Tốt rồi! Kinh mạch của khối thân thể này quá nhạy cảm! Thật đau!"

"Meo ~ Tiểu Ngũ thổi thổi liền không đau." Tiểu Ngũ ở trong không gian vòng tay vội vàng hô hô thổi. Giống như làm như vậy có thể trợ giúp Quân Cửu không còn cảm thấy đau đớn.

Nghe được lời của Tiểu Ngũ, Quân Cửu đáy lòng dâng lên một trận ấm áp. Có Tiểu manh này bầu bạn nàng sẽ không còn cảm thấy cô đơn.

Quân Cửu khóe miệng hơi hơi cong lên, nàng nói: "Không có việc gì. Dược tính của Thối Luyện Ngọc Tương ủ nhiều sẽ thành thói quen. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ đều đặn mỗi ngày ngâm trong dược liệu của Thối Luyện Ngọc Tương, chuẩn bị thật tốt cho quá trình thôi cốt tẩy tủy."

Không còn biện pháp nào khác. Thân thể này khác xa thân thể trước kia của nàng, bất quá nàng sẽ hảo hảo điều trị. Qua nhiều lần gọt giũa, đem khối thân thể này bồi dưỡng đến trạng thái đỉnh cao như kiếp trước. Thậm chí còn tốt hơn!

Những ngày kế tiếp, Quân Cửu không đi đâu ngày ngày dùng Thối Luyện Ngọc Tương luyện thể, lại chăm chỉ tu luyện Băng Tâm Quyết. Tố chất của thân thể đã được đến cải thiện rõ ràng đồng thời, do Tiểu Ngũ lại lần nữa được hấp thu linh khí, có thể ngưng tụ thân thể ra ngoài không gian vòng tay.

Những tháng ngày yên bình rất nhanh bị đánh vỡ.

Bích La đi vào nhà bẩm báo: "Chủ nhân, Quân Thiên Thiên tới."

"Meo?" Tiểu Ngũ nghiêng đầu nhìn về phía Quân Cửu, kim sắc trong mắt mang theo nghi hoặc. Quân Thiên Thiên, ả ta còn dám tới?

Vừa mới nhắc, Quân Thiên Thiên mang theo người phá cửa xông vào. Ả lần này hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, mang theo nhiều người hơn so với hẳn lần trước.

Quân Cửu bình tĩnh ngẩng đầu, chỉ thấy Quân Thiên Thiên sắc mặt trắng bệch, cả người gầy đi một vòng nhìn như một bộ xương khô. Một thân cẩm y hoa váy đều không chống đỡ nổi. Ả hung tợn trừng mắt nhìn nàng, biểu tình dữ tợn giống ác quỷ nhào tới.

Khóe miệng hơi câu lên khinh miệt, đầu ngón tay Quân Cửu một đạo kình khí đánh ra.

Phù phù!

Quân Thiên Thiên lập tức đầu hướng xuống đất ngã xấp xuống. Thị nữ phía sau lập tức hoảng sợ xông lên. "Nhị tiểu thư người không sao chứ?"

Quân Thiên Thiên bạo nộ đẩy thị nữ ra. Ả bò dậy, gắt gao trừng mắt nhìn Quân Cửu, ả ngã dập mũi, máu bắt đầu chảy đầy mặt. Hơn nữa biểu tình cực kỳ dữ tợn, nhìn cực kỳ ghê tởm.

Nhất định là Quân Cửu hại nàng! Quân Thiên Thiên thật hận!

Ả trở thành người câm không thể nói chuyện, thân thể mỗi ngày đau đớn như lửa đốt. Nhưng cố tình ả không cách nào nói chuyện, nên không ai biết thống khổ của ả. Ngày đêm dày vò, sống không bằng chết. Quân Thiên Thiên chỉ có thể đem toàn bộ sức lực, đều dùng để hận trên người Quân Cửu.

Cho nên lúc ả có thể xuống giường, lập tức dẫn người tới.

Ả thật hận Quân Cửu! Muốn giết chết nàng!

Quân Thiên Thiên há mồm a a kêu to, nhưng không ai biết Quân Thiên Thiên đây là có ý tứ gì. Ả tức giật phát tiết lên người thị nữ, ra sức véo mạnh vào người thị nữ lại chỉ hướng Quân Cửu.

Thị nữ đau đến độ nước mắt lã chã rơi. Lúc này mới minh bạch, vội vàng hô to: "Các ngươi còn thất thần ra đấy làm gì! Còn không mau tiến vào bắt lấy Quân Cửu!"

Đám gia nô phía sau toàn bộ vọt vào trong phòng bắt Quân Cửu.

Xoát xoát xoát ——

Một đạo bóng đen vọt vào trong đám người, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên. Bóng đen xẹt qua đám người nhanh như một trận gió, cuối cùng nhẹ nhàng dừng ở trên bàn, ưu nhã nghiêng đầu liếm liếm móng vuốt.

Quân Thiên Thiên trừng lớn mắt, không thể tin nhìn một đám gia nô ngã đầy đất huyết nhục mơ hồ. Một màn này, là do một con mèo làm ra!

"Meo ~" vừa mới vung trảo thật ngoan độc, hiện tại nghiêng đầu kêu hướng Quân Cửu làm nũng.

Quân Cửu vuốt vuốt cằm Tiểu Ngũ, môi đỏ hơi nhướng: "Làm tốt lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro