Chương 21 - 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Phế Quân Thiên Thiên!

Lúc Tiểu Ngũ nói cho Quân Cửu nó là một linh vật có sức mạnh tấn công, nàng thập phần hoài nghi. Một vật nhỏ vừa trắng vừa mềm, ra sức nũng nịu bán manh như nó cũng có thể chiến đấu?

Nhưng hiện tại xem ra, Tiểu Ngũ nhà nàng không chỉ dùng chữ "Hung" để hình dung.

Đôi mắt lạnh lùng thị huyết lướt về phía Quân Thiên Thiên. Nàng câu môi cười lạnh, ngữ khí chậm rãi nói: "Quân Thiên Thiên, xem ra giáo huấn lần trước còn chưa đủ."

Quân Thiên Thiên hoảng sợ lui lại phía sau, ả bắt lấy thị nữ đi cùng đẩy ra phía, tức hổn hển khoa tay. Nhưng thị nữ căn bản không dám tiến lên.

Quân Cửu: "Bích La."

Bích La lập tức tiến lên đem đám thị nữ kéo qua một bên đánh ngất xỉu, chỉ còn lại Quân Thiên Thiên không ai che chắn. Con mắt ả trừng dại ra, rõ ràng đã mang nhiều người hơn! Làm sao vẫn bại bởi Quân Cửu?

Không! Ả thực không cam tâm!

Ánh mắt Quân Thiên Thiên gắt gao trừng trừng nhìn Quân Cửu, toàn vẻ cay độc. Ả thực muốn giết chết Quân Cửu! Ả cần giải dược, ả không cam lòng làm người câm!

Quân Thiên Thiên rút chủy thủ ra, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn vồ tới nhưng Quân Cửu vẫn một dạng vân đạm phong khinh ngồi yên trên ghế khinh miệt nhìn ả. Đầu ngón tay nàng chỉ khẽ nhúc nhích, một đạo lực bay ra đánh vào đầu gối Quân Thiên Thiên.

Phựt!

Quân Thiên Thiên lần nữa té ngã sấp xuống. Tiếng xương đứt gãy vang lên thanh thuý, đầu gối của ả đã bị chặt đứt.

A!

Quân Thiên Thiên không thể phát ra tiếng động kêu lên thảm thiết đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

"Quân Thiên Thiên." Quân Cửu mở miệng, ngữ khí không có chút độ ấm nào, băng lãnh thấu xương: "Hôm nay đừng mong Quân Hải Thiên sẽ cứu được ngươi." Theo tình báo của Bích La, hôm nay hắn không có ở trong phủ nhưng Quân Thiên Thiên vẫn ngu ngốc không nhịn được dẫn người đến giết nàng, nguyên nhân rất đơn giản.

Quân Cửu câu môi, "Ngươi tìm giải dược?"

Quân Thiên Thiên lập tức đình chỉ kêu rên, gắt gao trừng mắt nhìn Quân Cửu. Ả biến thành bộ dạng câm điếc, quả nhiên là do Quân Cửu hạ độc!

"Nhưng tại sao ta phải cho ngươi giải dược? Ta đã từng nói qua sẽ cắt lưỡi của ngươi. Biến thành bộ dạng này, là ngươi tự tìm."

Quân Cửu!

Biểu tình Quân Thiên Thiên càng dữ tợn, tuy đang đau đớn vặn vẹo nhưng ả vẫn hướng ánh mắt ác độc oán hận nhìn về phía Quân Cửu, hận không thể dùng ánh mắt giết chết nàng.

Quân Cửu bước tới bắt lấy cổ áo ả. "Quân Thiên Thiên, trước kia ngươi đã làm gì đối với ta, đã quên hết rồi sao? Khi nhục, ngược đãi, cắt xén lương thực và y phục hàng ngày của ta. Lần trước, chỉ là cắt lưỡi ngươi. Lần này đã chuẩn bị trả giá đại giới chưa?"

Quân Cửu nàng cũng không muốn quá tính toán đến những uỷ khuất trên người nguyên chủ trước kia, nàng cũng không phải Thánh Mẫu sẽ chủ động đi báo thù giúp nguyên chủ. Nhưng nếu như những người này tự mình đưa tới cửa tìm chết, nàng rất tình nguyện tính toán một lần.

Cổ tay chuyển một cái, chủy thủ rơi vào trong lòng bàn tay.

Nhìn thấy thanh chủy thủ kia, Quân Thiên Thiên đáy mắt liền hiện lên vẻ sợ hãi. Nàng ta liều mạng giãy dụa, nhưng đều phí công.

Xoát xoát —— chủy thủ lướt qua.

Lần này, Quân Cửu cắt đi gân tứ chi của ả.

Quân Cửu liếc nhìn Quân Thiên Thiên co quắp giãy dụa trên mặt đất, không phát ra tiếng kêu rên thảm thiết. Ánh mắt nàng lạnh nhạt, cười tàn nhẫn. "Biết tại sao ta không giết ngươi không? Lúc ngươi vứt ta xuống vách núi, ta hoàn toàn thanh tỉnh."

Bọn người này cố tình đẩy nguyên chủ xuống vách núi khi nàng vẫn còn sống sờ sờ. Thảm hại hơn chính là, khi nguyên chủ té xuống cũng không lập tức chết đi mà là nhận đủ loại dày vò giành giựt sự sống gần nửa ngày mới tắt thở, làm cho nàng lúc xuyên qua càng cảm nhận được rõ ràng loại cảm giác đau đớn chỉ mong chờ tới cái chết, tràn ngập tuyệt vọng cùng sợ hãi.

Quân Cửu nhếch khoé miệng, cười tàn nhẫn."Miệng không thể nói, tứ chi đứt đoạn, triệt để biến thành một kẻ tàn phế. Quân Thiên Thiên, hảo hảo hưởng thụ loại cảm giác này đi."

Quân Cửu nghĩ, nếu nguyên chủ biết, hẳn sẽ rất vui mừng.

Chương 22: Tiện nhân kia đi chỗ nào?

Quân Cửu: "Bích La, đem nàng vứt trước cổng phủ của Quân Hải Thiên. Phải cảnh cáo hắn một chút, nếu dám trêu chọc ta. Đây chính là kết cục!"

"Vâng." Bích La gật đầu, lại nhìn về đám thị nữ đã ngất đi, "Chủ nhân, những người này phải xử trí như thế nào?"

"Giết."

Bích La lập tức nhặt lên một thanh kiếm, một chiêu giết chết đám thị nữ.

Thấy vậy Quân Thiên Thiên không khỏi khiếp sợ. Đây là Bích La? Bích La không phải là người cha phái tới giám thị Quân Cửu sao? Làm sao lại biến thành người của Quân Cửu!

Lại thấy Bích La đi tới bắt lấy ả, Quân Thiên Thiên ra sức giãy dụa nhưng tay chân ả hoàn toàn đứt đoạn không có năng lực phản kháng, bị Bích La nhanh chóng kéo ra ngoài. Trên người Quân Thiên Thiên bỗng rơi xuống một cái túi gấm.

Tiểu Ngũ nheo lại con ngươi, nhảy xuống khỏi bàn dùng vuốt nhặt lên. Dường như nhận ra điều gì, Tiểu Ngũ ngậm túi gấm mang về cho Quân Cửu. "Chủ nhân người xem."

Quân Cửu đang phủ một loại bột trắng xuống đất, vô thanh vô tức đem những thi thể này biến thành tro tàn, lát sau những vết tro hoàn toàn biến mất một chút dấu vết cũng không lưu lại. Chỉ lưu lại trên mặt đất từng vết cháy xém như chứng minh vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Nghe thấy Tiểu Ngũ kêu, nàng chậm rãi thu hồi bình dược quay đầu, "Có chuyện gì?"

Tiểu Ngũ mở túi gấm ra, ngậm một khối thạch trong suốt trong miệng đặt ở trước mặt Quân Cửu. "Đây là Linh Thạch. Năng lượng bên trong có thể giúp chủ nhân tu luyện."

"Linh Thạch?"

Quân Cửu nhướng mày, cầm lấy Linh Thạch dò xét. Lần mò trong trí nhớ tìm đáp án.

Linh Thạch là bảo bối thập phần khan hiếm, là đồ vật thiết yếu Linh Sư dùng để tu luyện. So với việc hấp thu linh khí của thiên địa, năng lượng bên trong Linh Thạch càng tinh thuần càng dễ dàng để thụ hóa thành Linh Lực.

Nguyên chủ là một phế vật, đương nhiên không cách nào có thể vận dụng được Linh Thạch. Mà viên linh thạch trong túi gấm được Quân Thiên Thiên cẩn trọng mang theo bên người cũng chỉ bé bằng móng tay. Có thể thấy được Linh Thạch quý giá nhường nào.

Ánh mắt nàng sáng lên, cất tiếng: "Một viên linh thạch bé như vậy không đủ cho ta tu luyện. Bất quá ta biết chỗ nào có thể tìm được!"

"Chỗ nào?" Tiểu Ngũ thoạt nhìn so với Quân Cửu còn kích động hơn.

"Bên ngoài Phong La Thành có một quặng khai thác Linh Thạch. Mười lăm mỗi tháng, sẽ có Thưởng Thạch Hội dùng để mua bán và trao đổi Linh Thạch thô chưa được khai thác."

"A, đây không phải cùng đấu giá đánh cược dược liệu trước đây giống nhau sao? Đây chính là cơ hội của chủ nhân. Đi thôi đi thôi! Chủ nhân chúng ta mau tới Thưởng Thạch Hội!" Tiểu Ngũ kích động, quấn lấy Quân Cửu nũng nịu bán manh.

Chủ nhân đạt được Linh Thạch liền có thể hảo hảo tu luyện, cũng đồng thời giúp nó duy trì bản thể ở bên ngoài vòng tay. Tiểu Ngũ sau khi được ra ngoài, tuyệt không bao giờ nghĩ sẽ trở lại không gian bên trong vòng tay.

Nàng xem như hiểu tâm tư của Tiểu Ngũ, khóe miệng cong cong, đưa tay đem Tiểu Ngũ ôm lên người. "Được."

Bây giờ đi, bọn nàng có thể kịp lúc tham gia Thưởng Thạch Hội.

Lúc Quân Hải Thiên hồi phủ, sau khi phát hiện Quân Thiên Thiên triệt để biến thành phế nhân liền nổi trận lôi đình phái người đến bắt Quân Cửu, nhưng lại hụt mất, nàng căn bản đã không còn ở Đông Hồ Uyển.

"Quân Cửu! Quân Cửu! Tiện nhân kia đi chỗ nào rồi?" Quân Hải Thiên hung dữ đem Bích La bắt lại.

Bích La thần sắc hoảng sợ, sợ hãi run rẩy mở miệng: "Lão gia, Bích La cũng không biết a! Quân Cửu bắt nô tỳ đem Nhị tiểu thư trả lại, lúc trở lại đã không thấy người."

"Phế vật! Một lũ phế vật vô dụng!" Quân Hải Thiên hung hăng ném Bích La ra ngoài.

Hắn không chú ý lúc Bích La ngã trên mặt đất, lúc cúi đầu hai mắt chợt lóe lên ám quang.

Quân Thiên Thiên nhìn thấu hết thảy muốn nhắc nhở Quân Hải Thiên, Bích La đã là người Quân Cửu. Thế nhưng ả lại không thể thốt ra lời, toàn thân vô lực vẫn còn đau đớn đến chết. Chỉ có thể cố gắng trừng lớn mắt, nước mắt không cầm được chảy ra.

Ả đau quá, đau quá! Ả thực hối hận vì đã đi tìm Quân Cửu.

Chương 23: Thưởng Thạch Hội

"Uyển nhi vì sao vẫn chưa về!" Quân Hải Thiên nộ khí muốn hộc máu. Nhìn đến Quân Thiên Thiên ở trên giường trừ khóc cái gì cũng làm không được, gương mặt hắn càng vặn vẹo.

Quản sự lập tức tiến đến, "Lão gia bớt giận! Bớt giận!"

"Bớt giận? Ngươi bảo ta làm sao bớt giận! Tiện nhân Quân Cửu kia, ta hận không thể đem nàng thiên đao vạn quả. Nếu sớm biết, lúc nàng ta mới bị đuổi đến phân gia, nên giết chết nàng!"

Quân Hải Thiên không hối hận đã hạ sát thủ với Quân Cửu. Hắn chỉ hối hận, nên sớm làm!

Nên giết chết Quân Cửu từ sớm để không có phiền phức như hiện tại! Hiện tại Quân Cửu đã gia tăng cảnh giác đề phòng bọn hắn, muống xuống tay liền không dễ.

Quản sự lau lau mồ hôi trán, biểu lộ sợ hãi. "Lão gia. Phu nhân ngày mai có thể hồi phủ. Thế nhưng Uyển tiểu thư, nàng tạm thời chứa về được."

"Tại sao chưa về được? Muội muội của nàng đã trở nên tàn phế, nàng còn không về? Có phải muốn đợi phụ thân, mẫu thân nàng bị Quân Cửu giết hết một lượt. Mới bằng lòng trở về!"

"Không không không. Lão gia, Uyển tiểu thư đang bận chiêu đãi quản sự của Bản gia. Lão gia có còn nhớ Quân Lôi đại nhân không? Đây chính là quản sự thân cận bên người chủ mẫu."

Nghe xong, Quân Hải Thiên đang tràn đầy lửa giận nháy mắt dập tắt.

Vẻ mặt hắn thay đổi, "Quân Lôi sao lại tới đây?"

"Uyển tiểu thư nói là vì Quân Cửu đến, để chúng ta chuẩn bị sẵn sàng. Uyển tiểu thư mời Quân Lôi đại nhân đi Thưởng Thạch Hội trước, sau đó sẽ hồi Quân phủ."

Quân Uyển Nhi đây là cho bọn họ thời gian chuẩn bị. Nhưng Quân Uyển Nhi cũng không biết, hiện tại muốn giết Quân Cửu, khó như lên trời! Huống chi Quân Cửu hiện tại căn bản không còn ở trong Quân phủ, không biết đã đi chỗ nào.

Quân Hải Thiên nghiến răng nghiến lợi."Bích La, ngươi trở về đợi. Chỉ cần Quân Cửu vừa về đến, lập tức đến báo!"

"Vâng." Bích La lui ra.

Lại nhìn về phía Quân Thiên Thiên, Quân Hải Thiên đầy mặt đau xót không đành lòng. "Thiên Thiên con yên tâm, vi phụ nhất định sẽ báo thù cho con. Vi phụ sẽ đem ả Quân Cửu ra thiên đao vạn quả!"

A a.

Quân Thiên Thiên lập tức kích động. Ả muốn Quân Cửu chết! Ả muốn tận mắt nhìn thấy Quân Cửu bị lăng trì, sống không bằng chết! Lúc này, ả hiển nhiên đã quên mất chuyện Bích La đã là người của Quân Cửu.

Việt bọn hắn chiếm tiên cơ trước? Căn bản không tồn tại.

. . .

Bên ngoài Phong La Thành, Thưởng Thạch Hội.

Thưởng Thạch Hội mỗi tháng sẽ tổ chức vào ngày mười lăm ở ngay bên ngoài ngọn núi nơi quặng mỏ được khai thác, mặc dù địa thế vắng vẻ ít người lui tới nhưng mỗi dịp tổ chức Thưởng Thạch Hội, đại viện vẫn tràn ngập người.

Lúc Quân Cửu đặt chân tới cửa, bên ngoài đã dựng không ít xe ngựa. Bởi vậy nhìn thấy nàng ung dung đi bộ đến, thị vệ giữ cửa biểu lộ có chút cổ quái.

"Dừng lại!"

Thị vệ ngăn Quân Cửu lại. Một người trong đó ngữ khí khinh thường, "Đây không phải chỗ cho tiểu nha đầu ngươi đến? Nơi này là Thưởng Thạch Hội, không phải địa phương cho tiểu hài tử ngươi lui tới. Đi mau đi mau!"

Quân Cửu nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Ta tới tham gia Thưởng Thạch Hội."

"Ngươi? Phốc ha ha ha." Bọn thị vệ cười ha ha.

Một người chỉ vào Quân Cửu cười nói: "Một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa cũng đòi tham gia Thưởng Thạch Hội? Ngươi nói đùa cái gì vậy. Ngươi có tiền sao? Mau tránh ra, đừng đứng đây cản trở khách quý đằng sau."

Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng xe ngựa, thị vệ liền thay đổi sắc mặc, "Là xe ngựa của Quân phủ! Mau, mau đi thông báo cho quản sự."

Xe ngựa của Quân phủ?

Quân Cửu quay đầu lại nhìn về hướng chiếc xe ngựa đang phi tới, phía trên quả thật là biển hiệu của Quân phủ. Bước xuống xe ngựa có hai người, Quân Cửu chăm chú nhìn.

Quân Uyển Nhi, Quân Lôi!

Hai người này đều khiến nàng nhớ kỹ, người phía trước là đại tiểu thư của phân gia Quân phủ tại Phong La Thành, người sau là quản sự của Bản gia chi chính. Là người thân cận bên cạnh chủ mẫu Quân gia.

Chương 24: Dùng ngân lượng ba ba vả mặt

Quân Cửu ngay lập tức nhận ra Quân Lôi, nguyên nhân bởi hắn trong trí nhớ của nguyên chủ chiếm phần lớn ký ức khi nàng phải tiếp nhận những khinh nhục, đánh chửi hành hạ lâu dài tại Bản gia tất cả đều xuất phát từ tay của Quân Lôi!

Quân Lôi và Quân Uyển Nhi, bọn hắn làm sao lại đi chung?

"Uyển tiểu thư!" Nhìn thấy Quân Uyển Nhi tiến đến, quản sự Thưởng Thạch Hội bày ra thái độ tiếp đón thật nhiệt tình. "Uyển tiểu thư đã đến. Lần này có không ít nguyên thạch chưa khai thác, dự đoán nguyên liệu tốt nhất định có thể khai thác cho ra Linh Thạch tốt nhất."

Lại nhìn về phía người đang vênh váo tự đắc - Quân Lôi, tay quản sự lập tức đảo nhanh: "Không biết vị này là?"

"Vị này là quản sự của Quân gia Bản gia tại hoàng thành, Quân Lôi đại nhân!" Quân Uyển Nhi cười giới thiệu.

Nghe thấy là người từ Quân phủ Bản gia từ hoàng thành đến. Quản sự nhanh chóng thay đổi thái độ, càng thêm khiêm tốn phun ra các loại lời nói a dua nịnh hót dễ nghe nhất, tự mình trôi chảy mời hai người vào. "Hai vị khách quý, mời."

"Chờ một chút. Triệu quản sự, tại sao Thưởng Thạch Hội bây giờ lại tiếp đón những hạng người này? Làm sao những người như này lại có thể dễ dàng đến tham gia vậy?" Quân Uyển Nhi chỉ vào Quân Cửu, ngữ điệu tràn ngập mỉa mai và khinh thường.

Quân Cửu thật hết cách, nàng chỉ đang đứng bên ngoài xem náo nhiệt cũng dễ dàng bị Quân Uyển Nhi đánh đúng. Nhưng xem ra, Quân Uyển Nhi vẫn chưa nhận ra nàng, Quân Lôi cũng không! Cái thái độ vênh váo tự đắc không ai bì nổi căn bản không thèm liếc mắt nhìn đến Quân Cửu một chút.

Quản sự nhìn thấy Quân Cửu, lập tức trở mặt. "Đây là chuyện gì? Cô gái này là ai?"

Thị vệ nghe thấy quản sự nổi giận, vội vàng giải thích. "Quản sự, cô gái này chính là tới quấy rối. Chúng thần lập tức đem nàng ta đuổi đi!"

"Ngươi còn sững sờ ở đó làm gì? Lập tức cút đi!"

Quân Cửu không hề động.

Quân Uyển Nhi ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Quân Cửu. Nàng ta không nhận ra cô gái này nhưng lại có loại cảm giác cực kỳ chán ghét!

Trong lòng Quân Uyển Nhi liền nảy sinh tâm tư độc ác. Nàng ta cố ý ngăn thị vệ lại, dùng giọng điệu đáng thương giễu cợt. "Đừng hung dữ như vậy, nàng ta hình dáng nhìn cũng đặc biệt đáng thương đấy chứ, đặc biệt đến Thưởng Thạch Hội ăn xin a?"

"Chẳng qua cũng đúng, người có thể tham gia Thưởng Thạch Hội đều đại phú đại quý. Tùy ý ban thưởng, liền đủ cho nàng ta ăn uống một năm."

Vừa nói, Quân Uyển Nhi vừa xuất ra một nén bạc. "Đây! Hôm nay bản tiểu thư tâm tình tốt, phát từ bi thưởng cho ngươi."

Quân Cửu: ". . ."

Tiểu Ngũ lập tức bùng nổ. "Chủ nhân! Nàng ta dám nhục nhã người!"

"Chậc chậc, người đã đáng thương đến ăn xin, làm sao còn mang theo mèo a? Nhìn con mèo gầy như này, Bản tiểu thư lại thưởng cho ngươi thêm một nén bạc."

Tiểu Ngũ: MMZZ! Tiểu gia ta đây là thân thể đều đều ưu mỹ, gầy? Mắt mù a!

Đè lại xúc động muốn xông ra cào nát mặt Quân Uyển Nhi của Tiểu Ngũ. Quân Cửu lãnh lãnh liếc nhìn Quân Uyển Nhi toả ra sát khí đối đầu với ánh mắt của ả. Quân Uyển Nhi ngẩn người, con bé này vậy mà lại không giống loại người lương thiện.

Ai ngờ Quân Cửu căn bản không thèm phản ứng lại Quân Uyển Nhi. Nàng lấy ra một khối vàng nặng trĩu tung tung, nhìn về phía quản sự. "Tham gia Thưởng Thạch Hội, nhiêu đây có đủ hay không?"

"Đủ! Đủ!" Nhìn thấy vàng, con mắt quản sự đều sáng lên.

Thấy thế, Quân Uyển Nhi đen mặt. Ả xuất ra hai khối bạc nén muốn ban thưởng cho người ta, kết quả người sau xuất ra một khối vàng. Ba ba vả mặt ả!

Sắc mặt ả liền thay đổi không được tốt lúc trắng lúc xanh, Quân Uyển Nhi tức nghiến răng nghiến lợi.

Thấy Quân Cửu đem vàng  ném cho quản sự, quay người muốn đi vào. Quân Uyển Nhi nhịn không được mở miệng: "Dừng lại! Quản sự, ngươi thật mở to mắt nhìn một cái, cũng đừng để cho người lựa gạt thu vào vàng giả."

Nghe vậy, Quân Cửu xoay người câu môi cười lạnh, trêu tức nhìn chằm chằm Quân Uyển Nhi.

Quản sự hơi chần chờ nhưng vẫn ở trước mặt bọn họ há mồm cắn cắn. "Thật!"

Quân Cửu vẻ mặt đồng tình nhìn Quân Uyển Nhi, "Ngươi bị nghèo đến phát sợ rồi sao? Vàng thật vàng giả cũng không nhận ra. Thật đáng thương, Bản tiểu thư lại thưởng thêm cho ngươi một khối vàng."

Ba! Nàng trực tiếp ném một khối vàng vào mặt Quân Uyển Nhi.

Chương 25: Chúng ta thật có duyên phận

Quân Uyển Nhi ai u hét thảm một tiếng, chỉ biết bụm mặt, hốc mắt đều đỏ. Ngẩng đầu lên nhìn trước mắt làm gì còn bóng dáng của Quân Cửu, Quân Uyển Nhi tức giận nhảy dựng. Lại thêm Quân Lôi bên cạnh vẻ mặt tỏ vẻ hồ nghi. "Uyển tiểu thư không phân biệt được vàng?"

". . ." Quân Uyển Nhi nộ khí muốn chửi má nó. Tiện nha đầu kia rõ ràng là cố ý! Không những nhục nhã nàng ta không thành, ngược lại còn bị ba ba vả mặt.

Gương mặt xinh đẹp một trận vặn vẹo, Quân Uyển Nhi miễn cưỡng kéo ra nụ cười, "Quân Lôi đại nhân, chúng ta trước hết vẫn là nên đi xem Thưởng Thạch Hội đi. Chỉ là một tiện nha đầu mà thôi, không đáng để tâm."

"Ừm." Quân Lôi bày ra vẻ kiêu ngạo cùng Quân Uyển Nhi tiến vào Thưởng Thạch Hội, lưu lại phía sau quản sự cùng bọn thị vệ đang tranh nhau cướp đoạt vàng trên mặt đất. Kết quả cuối cùng vẫn là quản sự ỷ vào thân phận, nuốt riêng khối vàng này.

Tiểu Ngũ vui sướng quấn vào trong ngực Quân Cửu vui vẻ cười lộ ra cái bụng tròn mềm cho nàng sờ. "Chủ nhân làm thật xinh đẹp! Thật đáng tiếc không có nhiều người có thể thưởng thức lúc nữ nhân kia phải xấu mặt."

 "Ngươi có biết nàng ta là ai không?" Quân Cửu vuốt vuốt lông Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ hiếu kỳ, "Chủ nhân nàng ta là ai?"

"Quân Uyển Nhi."

"Cái gì!" Tiểu Ngũ trừng lớn mắt mèo, lông tóc toàn thân dựng đứng. "Thế mà lại là nàng ta! Chủ nhân, ả Quân Uyển Nhi này thật xấu tính."

Quân Cửu gật gật đầu. Quân Uyển Nhi không nhận ra nàng, đối đãi như với người thấp kém không xem vào mắt. Càng khó tưởng tượng, Quân Uyển Nhi sau này nếu nhận ra nàng, sẽ phản ứng như thế nào? Ngẫm lại một màn vừa rồi, Quân Cửu nàng thực chờ mong Quân Uyển Nhi sớm nhận ra nàng. Biểu hiện nhất định mười phần đặc sắc!

Ôm lấy Tiểu Ngũ, Quân Cửu ngẩng đầu nhìn về phía bốn phía. "Được rồi, trước tham gia Thưởng Thạch Hội."

Nàng ngắm nhìn bốn phía. . .

Đình viện tráng lệ, khắp nơi kỳ sơn dị thạch đang tụ họp rất nhiều đám người quần áo hoa lệ thân phận thập phần tôn quý, thỉnh thoảng dừng chân trước một khối đá bình phẩm nghị luận. Mục đích chính của Thưởng Thạch Hội, chính là bán các loại nguyên thạch chưa được khai thác qua. Nguyên thạch có lớn có nhỏ, hình dạng cũng thập phần khác nhau. 

Quân Cửu đưa mắt nhìn giá cả, giá nguyên thạch thô cũng không ít. Nhưng bên trong những nguyên thạch này có Linh Thạch hay không, vẫn là dấu hỏi lớn. Việc mua bán nguyên thạch này cùng với việc kiếp trước Quân Cửu tham gia cá cược đấu giá dược liệu tại Thịnh Kinh hoàn toàn giống nhau. Đều nhờ vào vận khí! Khoé miệng nàng chậm rãi nâng lên, đấu giá, nàng chưa bao giờ thua!

Tiểu Ngũ cũng thầm đưa mắt sang, bắt chước Quân Cửu dò xét nguyên thạch. "Chủ nhân, người coi trọng khối Linh Thạch nào rồi?"

"Quân cô nương!"

Tiếng nói của thiếu niên ôn nhuận vang lên cùng lúc với Tiểu Ngũ, Quân Cửu quay đầu lại nhìn thấy Vân Kiều đang vội vã hướng nàng bước tới. Vân Kiều bước tới trước mặt Quân Cửu, vội ho  khan một tiếng thu liễm kích động. "Quân cô nương, không nghĩ tới ở đây cũng có thể gặp ngươi. Chúng ta thật có duyên phận."

"Ừm." Quân Cửu nhướng mày xem như trả lời.

Duyên phận? Nàng không tin vào duyên phận, chỉ cảm thấy có chút trùng hợp.

Vân Kiều lại nói: "Quân cô nương cũng đến xem đấu giá nguyên thạch a? Đúng lúc ta có mấy phần hiểu rõ về việc lựa chọn nguyên thạch có giá trị, ta sẽ sơ lược cho Quân cô nương một phen."

"Được." Quân Cửu gật đầu.

Vân Kiều dường như có hiểu biết với việc đấu giá ở Thưởng Thạch Hội, từ lai lịch Thưởng Thạch Hội đến phương thức chọn lựa nguyên thạch, quá trình đặt cược một năm một mười toàn bộ đều nói cho Quân Cửu. Hắn nói không nhanh không chậm, giọng nói ôn nhuận để người nghe cực kỳ dễ chịu.

"Đầy là toàn bộ hiểu biết của ta về Thưởng Thạch Hội, Quân cô nương nếu có nghi hoặc nào khác, đều có thể hỏi ta." Vân Kiều nhìn chăm chú Quân Cửu thật lâu, cười ôn nhã.

Hắn hiện tại cảm thấy vô cùng may mắn mình quyết định lưu lại tham gia Thưởng Thạch Hội, để không phải bỏ lỡ cơ hội gặp mặt Quân Cửu!

Vân Kiều há mồm, đang định nói cái gì thì sau lưng một đạo thanh âm bén nhọn tức giận đánh gãy dự định của hắn. "Tiện nha đầu, Hoá ra ngươi ở chỗ này!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro