Chương 26 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Có dám theo ta cược đổ nguyên thạch hay không?

Quân Cửu ngẩng đầu, nhìn thấy Quân Uyển Nhi mang theo Quân Lôi khí thế hùng  hùng hổ hổ xông lại với anh mắt âm độc tàn ác kia, hận không thể lăng trì nàng.

Tiểu Ngũ dữ dằn trừng Quân Uyển Nhi, nhe răng. "Chủ nhân, nữ nhân không biết xấu hổ lại tới tìm người gây phiền phức."

"Tiện nha đầu!" Quân Uyển Nhi thét Quân Cửu.

Vân Kiều nhướng mày, ngăn ở trước mặt Quân Cửu. "Ngươi là ai? Sao dám vô lễ xưng hô như vậy với Quân cô nương?"

"Ngươi lại. . ." Quân Uyển Nhi dự định sẽ phải hảo hảo giáo huấn Quân Cửu một phen. Dám nhục nhã nàng! Nếu không phải đây là Thưởng Thạch Hội, ả đã xé nát miệng của nàng, chặt tay nàng vì dám vũ nhục ả!

Ngẩng đầu nhìn lên Vân Kiều, Quân Uyển Nhi không thể tin ngập ngừng. Quân Lôi theo sau đồng dạng  cũng trợn mắt há mồm."Vân Nhị công tử, người sao lại ở chỗ này?"

Vân Kiều, Nhị công tử Vân gia do chính thất phu nhân sở sinh từ trước đến nay ốm yếu rất ít khi xuất hiện trước mặt người đời. Nhưng Quân Lôi đã gặp qua Vân Kiều, bởi vậy phá lệ chấn kinh.

Vân gia Nhị công tử, sao lại đến Phong La Thành - một chỗ cách xa hoàng thành như thế?

Vân Kiều căn bản không thèm để ý hai người đến là ai. Hắn một mực bảo hộ ở Quân Cửu trước mặt, "Các ngươi nhất định phải vì bằng hữu của ta xin lỗi."

"Xin lỗi?" Quân Uyển Nhi lập tức thanh âm bén nhọn.

Ả gắt gao trừng về hướng Quân Cửu. Xin lỗi? Không có khả năng!

Quân Uyển Nhi ác độc mở miệng: "Vân Nhị công tử, tiện nha đầu này lúc nãy tại cửa chính vũ nhục, lời lẽ phát ra lại cay độc. Ngươi để nàng làm bằng hữu? Chớ để bị lừa gạt."

Quân Lôi trái lại có chút kiêng kị thân phận của Vân Kiều, đứng bên cạnh không mở miệng.

"Vân Nhị công tử, ta là Quân gia phân gia đại tiểu thư. Ta sẽ không lừa gạt ngươi. Ngươi tốt nhất đừng giao du với nha đầu ác độc này, miễn cho bị nàng hạ độc thủ. Nàng ta vừa nãy xuất vàng không cần để ý, nói không chừng chính là từ trộm từ trên người Vân Nhị công tử!"

Nghe Quân Uyển Nhi  gieo tiếng gió cho nàng thay đen đổi trắng, nàng thật cảm phục Quân Uyển Nhi tài ăn nói không tệ a.

Đồng thời, nàng lại nhìn đánh giá về phía Vân Kiều một phen phản ứng. Đã thấy hắn đang dị thường phẫn nộ nhìn chằm chằm Quân Uyển Nhi, ánh mắt sắc bén lăm lăm. "Quân gia tiểu thư, ngươi quá vô lễ. Ác độc? Ta thấy ngươi mới là một độc phụ ác độc. Ngươi lập tức xin lỗi Quân cô nương, nếu không đừng trách bản công tử không khách khí."

A?

Tiểu Ngũ kinh ngạc. "Chủ nhân, Vân Kiều vậy mà lại đang bảo vệ người a."

"Ừm." Quân Cửu cũng hơi kinh ngạc.

Thân phận nàng hắn không rõ ràng nhưng Quân Uyển Nhi lại là Quân gia phân gia đại tiểu thư. Vân Kiều lại không chút do dự lựa chọn tin tưởng nàng.

Quân Uyển Nhi cũng kinh ngạc đến ngây người. Đối đầu Vân Kiều sắc bén ánh mắt lạnh như băng, ả vô thức lui lại một bước. Ả đã quên mất thân phận của Vân Kiều, nếu hắn lúc này giết chết ả, Quân gia tuyệt đối sẽ không vì ả - một vị tiểu thư phân gia không đáng nói đến, đi tìm Vân gia phiền phức.

Quân Uyển Nhi thực có chút hối hận, nhưng đáy lòng càng thêm oán hận Quân Cửu.

Nhất định là do tiện nha đầu này đã nói gì trước mặt Vân Kiều, nếu không tại sao Vân Nhị công tử luôn luôn ốm yêu tính tình hoà nhã lại có thể hà khắc với ả như vậy?

"Xin lỗi?" Quân Uyển Nhi gắt gao trừng Quân Cửu, liền nảy sinh một chủ ý.

Quân Uyển Nhi thần sắc nghiêm túc, ưỡn ngực ngẩng đầu. "Muốn Bản tiểu thư xin lỗi cũng có thể. Trừ phi ngươi đổ thạch thắng ta! Tiện. . . Tiểu nha đầu, ngươi có dám cùng ta cược đổ nguyên thạch hay không?"

"Ngươi muốn cùng ta đánh cược?" Quân Cửu câu môi cười hỏi lại.

Người của Quân gia, tại sao cứ thích chủ động từng người từng người đến để nàng vả mặt thế?

"Đúng! Chẳng lẽ ngươi sợ? Nếu sợ thì cút, đừng đặt chân đến Thưởng Thạch Hội." Tiện nha đầu này nếu sợ hãi cút, ả không cần phải ngại thân phận của Vân Kiều không cam tâm tình nguyện đi xin lỗi.

Xem như hiểu thấu tâm tư của Quân Uyển Nhi, Quân Cửu sảng khoái mở miệng: "Được. Ngươi muốn cược như thế nào?"

Quân Uyển Nhi kinh ngạc. Tiện nha đầu vậy mà lại dám đáp ứng!

Chương 27: Quỳ xuống xin lỗi

Có người muốn cược đổ nguyên thạch!

Tin tức này vừa truyền ram tất cả mọi người đã hưng phấn vây quanh. Tại Thưởng Thạch Hội đâu là điều kích thích nhất, chính là những trận cược đổ nguyên thạch như thế này!

"Đây không phải là Quân Uyển Nhi tiểu thư sao?"

"Nàng là Quân gia đại tiểu thư tại Phong La Thành, nghe nói nàng đang là Linh Sư cấp hai, tiền đồ vô hạn!"

"Ai dám cùng nàng đánh cược? Chậc, thế nhưng là một tiểu nha đầu, tự rước lấy nhục."

Thấy mọi người đang vây tới tôn sùng mình nhưng ngược lại khinh bỉ chế giễu Quân Cửu, Quân Uyển Nhi cười càng thêm thắng chắc. Ả càng trông mong thái độ của Quân Cửu, trong mắt tràn ngập vẻ dửng dưng tự đắc.

Nếu đã đáp ứng, ả sẽ hảo hảo lấy cớ để tra tấn tiện nha đầu này, để nàng trả giá thật đắt!

Ưỡn ngực, Quân Uyển Nhi dáng vẻ cao ngạo: "Ngươi và ta mỗi người chọn nguyên thạch, ai mở ra trúng Linh Thạch sẽ thắng! Nếu ngươi thua, phải quỳ trên mặt từ nơi này một đường để dập đầu xin lỗi ta."

"Ngươi!" Vân Kiều lập tức nhíu mày.

Vốn đặt cược này quá ác độc! Ả Quân gia tiểu thư này rõ ràng là đang cố ý muốn tra tấn khi nhục Quân cô nương. Hắn đang muốn mở miệng ngăn cản, Quân Cửu kịp đưa tay ngăn hắn lại.

"Sao, tiểu nha đầu ngươi không phải là sẽ sợ không dám đánh cược với ta đó chứ?" Quân Uyển Nhi đang muốn kích Quân Cửu phải đáp ứng càng thêm thao thao bất tuyệt mỉa mai, nhưng Quân Cửu chỉ nhàn nhạt một chữ "Được" thong thả đáp.

Quân Cửu liếc nhìn ả. "Tương tự, ngươi thua cũng phải làm theo."

"Thua? Tuyệt không có khả năng!" Quân Uyển Nhi mười phần cao ngạo phách lối. Nàng ta khinh miệt nhìn chằm chằm Quân Cửu, "Tiện nha đầu, ngươi hãy đợi đến lúc phải quỳ xuống xin lỗi ta đi!"

Dứt lời, Quân Uyển Nhi xoay người kéo Quân Lôi cùng nhau rời đi chọn nguyên thạch.

Đám đông vây quanh nghị luận ầm ĩ, những lời nói khó nghe truyền tới tai Vân Kiều càng khiến sắc mặt hắn chìm xuống. Hắn nhìn về hướng Quân Cửu, "Quân cô nương, ta cùng ngươi đi chọn nguyên thạch. Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ thắng! Ta sẽ giúp ngươi."

Quân Cửu nhìn hắn mỉm cười. "Đi thôi."

Bước chân vào bên trong Thưởng Thạch Hội, khắp nơi là các khối nguyên thạch đủ loại hình thù một bên sẽ được đánh dấu giá cả, hét giá có thể dọa lui không ít người.

Vân Kiều dời hết sự chú ý tập trung nghiên cứu nguyên thạch, lựa chọn tỉ mỉ, nghiêm túc dò xét. Hắn còn nói: "Chúng ta phải chọn ra nguyên thạch không chỉ có bên trong chứa Linh Thạch, nhưng giá trị Linh Thạch so với nàng ta chọn phải tốt hơn mới được."

Quân Cửu gật đầu đồng ý.

Nàng lại thong thả vuốt cằm của Tiểu Ngũ, tâm tình bình tĩnh lạnh nhạt quan sát xung quanh. Nàng đảo ánh mắt lặng lẽ vận thuật xuyên thấu nhìn qua một vòng các khối nguyên thạch rảo rát xung quanh. Vô số nguyên thạch hiện lên trong mắt nàng trực tiếp lộ ra bộ dáng bên trong.

Phế thạch. . . Phế thạch. . . Phế thạch. . . Linh Thạch!

Quân Cửu dừng lại tại một khối nguyên thạch to bằng đầu người bày ở bên cạnh, giá cả một ngàn lượng. Nàng nháy mắt thoát ly khỏi cảnh giới chú thuật, chăm chú nhìn chằm chằm khối nguyên thạch này.

"Chủ nhân, ngươi muốn khối nguyên thạch này sao?"

"Không. Phẩm chất Linh Thạch không quá tốt, khảo lại." Quân Cửu cất bước đi về hướng khác.

Nàng có một loại thiên phú, hơi giống gian lận (T.T) có thể giúp nàng nhìn xuyên thấu qua tâm của các loại vật chất. Kiếp trước mỗi lần nàng đi các thương hội đấu giá các loại đá phỉ thúy thô, các chủ thương hội chắc chắn sẽ đưa nàng vào danh sách đen. Bởi mỗi lần như vậy thương hội ấy sẽ thua táng gia bại sản, chủ thương hội thật muốn nâng nàng thành ông chủ.

Lúc Vân Kiều đang quan sát quay đầu, đã không còn thấy bóng dáng Quân Cửu đâu. Chờ tới lúc hắn tìm thấy nàng thì Quân Cửu đã chọn xong khối nguyên thạch thứ bảy.

Hắn lập tức sửng sốt.

Chương 28: Không thể phế lại phế

"Ngươi đã chọn xong?"

"Xong rồi!" Vân Kiều lập tức chỉ vào hắn khối hắn đã chọn. Quân Cửu nhìn qua, bên trong quả thực chứa Linh Thạch, phẩm chất cũng không tệ. Xem ra được hắn rất dụng tâm.

Quân Cửu gật gật đầu, trả tiền cho khối Vân Kiều đã chọn. Nháy mắt đã tiêu tốn mấy vạn lượng, Quân Cửu nàng ra tay cũng thực thoải mái a. Quản sự chậc chậc tắc lưỡi, quả là phong cách của người giàu có a!

"Quân cô nương, những khối này ngươi đều mua sao?" Vân Kiều kinh ngạc.

"Ừm. Đúng vậy, đây là tất cả khối ta đã chọn. Đi thôi, Quân Uyển Nhi hẳn là cũng chọn xong rồi."

Quân Cửu ngẫu nhiên chọn một khối từ các khối nàng đã mua đi về hướng đối diện Quân Uyển Nhi đang vênh váo tự đắc đi tới. Quân Lôi phía sau lưng một bộ chân chó hướng Vân Kiều cười xán lạn hữu hảo, nhưng mắt nhìn về phía nàng tràn ngập khinh thường.

Quân Uyển Nhi cười: "Tiểu nha đầu, ngươi đã chọn xong rồi đi?"

"Trực tiếp bổ thạch đi."

Mỗi lần diễn ra Thưởng Thạch Hội, quan trọng nhất là giờ khắc bổ thạch này!

Mặc kệ ngươi vung tiền như rác bao nhiêu, chỉ khi bổ thạch ra mới biết được thắng thua cho nên không ít người hưng phấn tụ lại vậy xem khi đều biết Quân Cửu cùng Quân Uyển Nhi đang đánh cược đổ thạch. 

Quân Uyển Nhi sải bước tới trước mặt Quân Cửu, dáng vẻ tự đắc, "Bổ khối nguyên thạch của Bản tiểu thư trước đi."

Ả khóe mắt đảo qua Quân Cửu, khóe miệng càng khinh khỉnh, hừ! Tiểu nha đầu này chết chắc, chỉ đợi cô ta quỳ xuống rồi bò ra ngoài thôi.

Dưới sự chú ý của mọi người, khối nguyên thạch từng tầng từng tầng được bổ ra.

Quân Cửu nhìn quá trình bổ thạch, lẳng lặng nghe đám người nghị luận, "Các người mau nhìn, là đường vân đế vương, còn có màu lục phỉ thuý nhất định có thể bổ ra Linh Thạch! Linh Thạch nhất định phẩm chất cực tốt! Xem ra lần đổ thạch này, Quân Uyển Nhi tiểu thư thắng chắc."

"Đương nhiên là Quân Uyển Nhi tiểu thư sẽ thắng. Tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, chỉ sợ sẽ không đổ ra được."

Được đám người nịnh nọt, Quân Uyển Nhi càng ưỡn ngực, thần sắc đắc ý dào dạt.

Quân Cửu vẫn bất động thanh sắc hứng thú nhìn, hiện giờ nâng càng cao, lát nữa rớt xuống càng thảm!

Cạch cạch ——

"Mở rồi!"

Khối nguyên thạch đã nứt ra làm đôi nhưng Quân Uyển Nhi nhìn cũng thèm nhìn, dáng vẻ càng thêm kiêu ngạo đắc ý hất cằm lên. "Ai đến nói cho Bản tiểu thư, Linh Thạch lớn hay không?"

Một trận lặng ngắt như tờ.

Vân Kiều khinh miệt cười. "Thật lớn, là một phế thạch thật lớn."

"Không có khả năng!" khoé miệng Quân Uyển Nhi cứng đờ.

Ả cấp tốc quay đầu vọt tới trước chỗ người đang bổ thạch, trên bàn là một khối Linh Thạch lớn cỡ bằng bàn tay. Nhưng viên Linh Thạch này lại ảm đạm vô quang, trên vỏ có vô số vết nứt, không có một chút Linh khí nào, thật là một viên phế thạch!

"Phì." Quân Cửu cười ra tiếng, "Thật là một viên phế thạch không thể nào vô dụng hơn." Giọng điệu âm dương quái khí giống như một cái tát, đánh thẳng vào mặt Quân Uyển Nhi.

"Tiện nha đầu, ngươi đắc ý cái gì!" Quân Uyển Nhi gắt gao trừng Quân Cửu, gương mặt càng thêm vặn vẹo. "Ngươi còn chưa bổ thạch, bản tiểu thư không tin ngươi còn có thể bổ ra được Linh Thạch nào. Chúng ta cùng lắm là hoà. Muốn thắng ta? Nằm mơ đi!"

"Ồ? Vậy liền bổ thạch nhìn xem." Quân Cửu chỉ khối nguyên thạch của mình cho người bổ thạch.

Thấy được khối nguyên thạch của nàng, Quân Uyển Nhi càng thêm giễu cợt nói: "Tiện nha đầu, ngươi cho rằng nguyên thạch càng lớn, sẽ chứa Linh Thạch hay sao?"

Khối nguyên thạch của Quân Cửu quả thật là một khối to bằng một người thành niên. Đám người nhìn thấy, cũng lập tức cười vang. Ai cũng biết, chọn lựa nguyên thạch không dựa vào kích thước mà dựa vào bề ngoài đẹp đẽ chỉnh tề, hoặc hình chất đặc biệt mới có thể chất chứa Linh Thạch. Một khối to đùng như thế mà lại xấu xí khắp nơi đều là lỗ thủng, làm sao có thể chứa Linh Thạch?

Lập tức không ít âm thanh xem thường trào phúng truyền vào tai Quân Cửu.

Tiểu nha đầu này, nhất định thua!

Chương 29: Không phải biến thái cũng nhất định là yêu nghiệt

"Giải khai!"

Ánh nắng xuyên qua viên nguyên thạch hở ra mặt bên trong, chiết xạ tạo ra một ánh mỹ lệ hào quang. Linh khí tinh thuần tràn ra ngoài, âm thanh trào phúng xung quanh lập tức im bặt.

Tất cả mọi người trừng lớn mắt, kinh ngạc đến ngây người!

Linh Thạch!

Thế mà bổ ra Linh Thạch!

Vân Kiều yếu ớt cười, "Chúc mừng Quân cô nương bổ ra Linh Thạch."

Mặc dù không lựa khối do hắn chọn nhưng Quân Cửu bổ ra Linh Thạch, Vân Kiều mới thở phào nhẹ nhõm. Thắng là tốt.

Quân Uyển Nhi mắt trợn tròn, lồng ngực kịch liệt chập trùng. Làm sao có thể! Nàng ta làm sao có thể bổ ra Linh Thạch? Một tiện nha đầu không biết từ chỗ nào xuất hiện, làm sao có thể  biết cách tìm nguyên thạch?

Quân Cửu cũng không thèm quan tâm phản ứng của Quân Uyển Nhi. Còn hạ lệnh kêu đem toàn bộ số nguyên thạch còn lại nàng mua ra, để bổ nguyên thạch luôn một lần.

Một khối lại một khối nguyên thạch được bổ ra, tất cả mọi người ở đây từ chấn kinh, kinh ngạc, ngây ngốc, đến trợn mắt hốc mồm.

Nàng thế mà. . . Tất cả khối nguyên thạch của nàng đều bổ ra được Linh Thạch!

Toàn bộ Thưởng Thạch Hội oanh động thật lớn, tất cả mọi người đến vây xem. Mọi người nhìn về hướng Quân Cửu tựa như đang nhìn một tiểu biến thái. Nhỏ tuổi như vậy, lại có thể lựa ra nhiều nguyên thạch chứa Linh Thạch như vậy không phải biến thái, thì chính là tiểu yêu nghiệt a.

Vân Kiều cũng kinh ngạc nhìn Quân Cửu. Quân Cửu phảng phất cũng không bận tâm bọn họ kinh ngạc chuyện gì. Nàng sai quản sự đem tất cả Linh Thạch thu thập cất vào, cất kỹ mới nhàn nhạt nhìn về phía Quân Uyển Nhi. "Ngươi thua, thực hiện việc đặt cược đi."

"Cái gì!"

Quân Uyển Nhi một trận hoảng hốt. Bắt ả quỳ xuống xin lỗi Quân Cửu? Không có khả năng! Mơ tưởng!

Ả trừng mắt lui lại, "Bản tiểu thư không biết ngươi đang làm gì!"

"Không biết?" Quân Cửu nhíu mày, lạnh lùng cong môi. "Vậy ta không ngại giúp ngươi nhớ lại."

Thanh âm của nàng lạnh vô tình như lợi kiếm rút ra khỏi vỏ, tất nhuốm máu.

Quân Uyển Nhi như thấy hoa mắt, bóng dáng Quân Cửu loáng cái biến mất. Nhân lúc ả còn đang sững sờ bên trong, bả vai đột nhiên trầm xuống.

Phanh!

Hai chân ả bỗng dưng truyền đến một trận đau đớn, Quân Uyển Nhi đột ngột kêu lên đau đớn, hai đầu gối phủ phục quỳ trên mặt đất. Một trận té ngã này, đau đến mức bật khóc.

Quân Uyển Nhi đang muốn đứng lên nhưng bờ vai bị trọng lượng trĩu nặng đè lại không cách nào động đậy. Ả bối rối, mờ mịt ngẩng đầu trông thấy Quân Cửu đang đứng ở trước mặt ả, ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh khát máu tàn nhẫn.

Nhìn vào cặp mắt kia, Quân Uyển Nhi trong lòng không khỏi lạnh run. "Ngươi làm gì?"

"Giúp ngươi nhớ lại một chút. Trận đánh cược vừa rồi nếu ngươi đổ thạch thua, phải quỳ xuống bò ra ngoài, sau đó nói xin lỗi."

"Không sai! Xin lỗi! Bò ra đi!" Tiểu Ngũ dậm chân ngẩng đầu nhảy nhót trên vai Quân Cửu nhưng mà nghe vào trong tai mọi người, chỉ có tiếng meo meo gọi.

Không!

Không được!

Ả là Quân gia đại tiểu thư tại Phong La Thành Quân, làm sao có thể quỳ bò ra ngoài? Tiện nha đầu này đừng mơ tưởng cưỡng ép ả. Quân Uyển Nhi lập tức giãy giụa, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn là một bộ dáng quỳ trên mặt đất không thể động đậy.

Ả đương nhiên không biết, Quân Cửu đã điểm huyệt nàng ta. Không quỳ, vậy cũng đừng nghĩ đên chuyện đứng lên.

Ở trước mặt nàng, muốn chơi xấu không nhận nợ? Đừng hòng.

Quân Cửu: "Quân Uyển Nhi, đừng lãng phí thời gian của mọi người."

"Ngươi tiện nha đầu này, ngươi biết ta là ai không? Ta là Quân gia đại tiểu thư! Ngươi dám đối xử với ta như vậy?"

Quân Lôi cũng đứng ra, sắc mặt âm trầm khó coi. Một trận này, Quân Uyển Nhi tại Phong La Thành không những làm mất mặt phân gia, nếu truyền đi cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của bản gia bọn hắn tại hoàng thành. Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, Vân Kiều ở phía đối diện ánh mắt đã lạnh lẽo rơi ở trên người hắn, Quân Lôi lập tức cứng đờ.

Vân Kiều nói: "Không bằng ngươi đến thay nàng ta quỳ?"

Chuyện này sao có thể!

Quân Lôi lập tức trừng mắt nhìn về phía Quân Uyển Nhi, tức giận quát lớn: "Quân Uyển Nhi ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì! Còn không mau xin lỗi, sau đó quỳ bò ra đi."

Đều do Quân Uyển Nhi một mình ngu xuẩn làm ra trận đặt cược này, do bản thân ả tự tìm! Hắn dựa vào đâu phải giúp nàng ta quỳ?

Chương 30: Nếu đã muốn tìm chết, nàng sẽ đưa tiễn bọn hắn một đoạn đường

"Quân Uyển Nhi, ngươi muốn tự mình quỳ bò ra ngoài, hay muốn ta giúp ngươi?"

Đối diện với ánh mắt Quân Cửu, Quân Uyển Nhi rùng mình một cái.

Ả tin rằng nếu ả không làm theo ước định, Quân Cửu nhất định sẽ ra tay với nàng! Quân Uyển Nhi nghiến răng nghiến lợi, thân thể càng tức giận run rẩy. "Ta tự mình làm! Khốn kiếp, sỉ nhục hôm nay của Bản tiểu thư do tiện nha đầu ngươi gây ra, ta nhất định nhớ kỹ. Lần sau đừng để ta bắt gặp ngươi, Bản tiểu thư sẽ ngàn vạn lần hoàn trả! Ta nhất định khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!"

Vậy mà vẫn còn gan uy hiếp nàng?

Quân Cửu khinh thường nhìn.

Quân Uyển Nhi thử sức đứng lên nhưng thân thể lại bất động. Tiện nha đầu này đang sử dụng thi pháp gì, quả thực quá tà môn! Quân Uyển Nhi nhịn không được hoài nghi tiện nha đầu có phải là Nữ Vu, hạ nguyền rủa lên ả hay không.

Nhìn Quân Uyển Nhi gương mặt vặn vẹo chỉ có thể phục tùng, quỳ xuống bò ra bên ngoài, Quân Cửu nhàn nhạt bổ sung: "Ngươi quên xin lỗi."

"A!" Quân Uyển Nhi thanh âm tức giận vặn vẹo thét lên, "Thật xin lỗi!"

"Thật xin lỗi!"

"Thật xin lỗi. . ."

Mỗi một tiếng xin lỗi đều mang theo hận ý cùng sát khí nồng đậm. Ả thực hận không thể đem Quân Cửu ra thiên đao vạn quả!

Loại người như Quân Uyển Nhi không bao giờ nghĩ tới kết cục ngày hôm nay đều do ả tự tìm! Cư nhiên nghĩ muốn làm nhục Quân Cửu, thách thức đánh cược với nàng, hậu quả tự mình nếm trải. 

Lúc ả bò ra tới cổng Thưởng Thạch Hội, thân thể mới có thể cử động. Quân Uyển Nhi lập tức đứng lên, dùng ánh mắt oán độc tàn nhẫn nhìn mọi người xung quanh. "Các ngươi nhìn cái gì vậy! Có tin Bản tiểu thư sẽ móc mắt các ngươi ra không!"

Quân Uyển Nhi rút lợi kiếm ra xông vào Thưởng Thạch Hội, "Tiện nha đầu, ta giết ngươi!"

Nhưng mà, Quân Cửu đã sớm đi.

Nàng không muốn ở lại dây dưa cùng Quân Uyển Nhi động thủ? Bây giờ vẫn chưa phải thời điểm đối mặt với Quân Uyển Nhi, để cho ả hận ý thêm mấy ngày nữa đi.

Rời khỏi Thưởng Thạch Hội trở lại Phong La Thành, Quân Cửu cùng Vân Kiều tách ra, "Xin từ biệt tại đây."

"Quân cô nương, đợi đã. Sau này ta có thể tìm cô nương ở đâu?"

Quân Cửu cười nhạt. "Ta sẽ tới tìm ngươi. Chúng ta sẽ gặp lại tại hoàng thành."

Quân Cửu sẽ tới hoàng thành. Vân Kiều nghe thấy trong lòng vui mừng, trọng trọng gật đầu. "Được!"

Lúc tách ra, Quân Cửu không phát giác, có một đạo bóng đen trong bóng tối đi theo sau nàng. . .

Trở lại Quân phủ, Quân Cửu lập tức phát giác được bầu không khí lạnh lẽo bên trong. Quân Cửu nhếch môi, xem ra Quân Hải Thiên đã nhận được "Lễ vật" từ nàng.

"Chủ nhân." Bích La đang cung kính chờ trong phòng.

"Báo cáo một chút tình huống ở Quân phủ cho ta."

"Vâng."

Không ngoài dự kiến của Quân Cửu, Quân Hải Thiên vô cùng tức giận nổi trận lôi đình, thậm chí còn giết chết mấy gia nô cùng thị nữ, bây giờ cả Quân phủ đều phải cẩn thận làm việc, sợ sẽ chọc tức Quân Hải Thiên.

Quân Cửu rót cho Tiểu Ngũ chén nước nhìn nó liếm láp, lại đầu lưỡi nho nhỏ tới liếm vào tay nàng, mang đến cảm giác vui thích ngứa ngáy.

Quân Cửu khoé miệng cong cong, thuận tay vuốt lông của Tiểu Ngũ. "Rất nhanh thôi, Quân phủ sẽ rất náo nhiệt. Đây mới là phần đầu của vở kịch."

Bích La không trả lời, chỉ yên tĩnh cung kính nghe.

Chẳng qua Quân Cửu cũng không nói cho nàng biết. Tiểu Ngũ ngẩng đầu, "Chủ nhân sẽ làm gì?"

"Bọn hắn muốn tìm tới cái chết, ta sẽ đưa tiễn một đoạn đường."

Nàng vuốt vuốt Linh Thạch trong tay, nguy hiểm mỉm cười, "Cũng đến lúc phải rời đi phân gia rồi, trở về nguyên quán chiếu cố những rắn rết độc phụ kia."

Phong La Thành này không có gì đáng giá để nàng phải lãng phí thời gian.

Nàng không để ý tới chuyện sau đó, Quân Uyển Nhi cùng Quân Lôi đang hồi Quân phủ. Quân Uyển Nhi sát khí bừng bừng. Trước hết việc cấp bách phải giết Quân Cửu! Sau đó đi bắt tiện nha đầu kia, đem nàng ta băm thây vạn đoạn!

Quân Cửu: Ta thực chờ mong biểu tình của Quân Uyển Nhi lúc nhìn thấy nàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro